Ham Muốn
2024-11-15 08:08:16
Nguyên Duy cũng liếc nhìn cánh cửa theo ánh mắt của cô rồi hỏi: "Chìa khóa trong hộp sữa cũ ngoài cửa là do cô tự để vào à?"
Đúng vậy. Vì hay quên nên cô đã nhiều lần làm mất chìa khóa bên ngoài. Để không tốn tiền gọi thợ mở khóa, cô đành phải chuẩn bị một chìa dự phòng ở đó phòng khi cần. Phó Nhuận Nghi không muốn nói rõ sự vụng về này trước mặt Nguyên Duy. Tật hay quên… nghe thật ngốc nghếch, như bệnh của người già vậy.
Sự im lặng của cô khiến Nguyên Duy nhíu mày, không khỏi thắc mắc về ý thức an toàn của cô. "Ý thức an toàn của cô kém đến vậy sao?"
Phó Nhuận Nghi nghĩ thầm, hóa ra dù muốn tránh né, cô cũng không thoát khỏi lời chỉ trích…
Đôi mắt cô cay xè, nước mắt dần tràn ra. Cô nhanh chóng tự kiểm điểm, thừa nhận rằng mình thực sự quá vụng về. Đã tốt nghiệp được vài năm, giờ cũng hai mươi lăm tuổi – cái tuổi mà xã hội xem là đã trưởng thành và độc lập, vậy mà cô vẫn chẳng thể tự giải quyết được nhiều vấn đề trong cuộc sống. Thậm chí, đôi lúc còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của A Đồng.
Thật là đáng trách.
Có lẽ vì vậy mà dù mới gặp lại không bao lâu và chẳng giao tiếp nhiều, Nguyên Duy đã nhanh chóng nhận ra bản chất vụng về và thiếu sót của cô dưới lớp vỏ ngoài cố tỏ ra trưởng thành. Anh nhìn cô với ánh mắt có phần thất vọng và đôi mày cau lại khi nhìn thấy sự bối rối của cô.
Phó Nhuận Nghi vẫn im lặng, thậm chí cúi đầu xuống, khiến Nguyên Duy không khỏi thắc mắc liệu loại thuốc kia, ngoài việc gây kích thích, có thêm tác dụng phụ là làm người ta mất khả năng nói hay không? Nhưng rõ ràng, trước đó Minh Thành Kiệt đã nói rất nhiều. Phải chăng tác dụng của loại thuốc này khác nhau tùy từng người?
Nguyên Duy thử gọi tên cô: "Phó Nhuận Nghi?"
"Dạ?" Phó Nhuận Nghi khẽ đáp lại, đầu ngẩng lên, gương mặt và viền mắt đỏ hoe, ánh mắt ngập ngừng đầy vẻ bối rối.
Nguyên Duy cúi nhìn, im lặng quan sát cô.
Chiếc váy trắng cô mặc tối nay đã ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, lộ rõ từng đường nét mảnh mai. Làn da cô đỏ ửng bất thường, lại vừa ngâm nước khiến da mềm mịn, tựa như lụa, toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Trên vai cô khoác hờ chiếc khăn tắm lớn màu hồng nhạt, nước từ vạt váy vẫn nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành những vệt nước dài.
"Cô vừa làm gì vậy?" Nguyên Duy ngừng một chút, tìm từ ngữ thích hợp, rồi hỏi tiếp: "Cô vẫn ổn chứ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Căn nhà cô thiết kế đơn giản, phòng khách nối liền với ban công, vuông vức nhưng không rộng rãi. Đứng ở cửa, Nguyên Duy có thể nhìn thấy phòng tắm qua cánh cửa kính đang mở, nơi bồn tắm trắng còn tràn nước.
Chân Phó Nhuận Nghi mềm nhũn, không còn đứng vững. Cô lắc đầu, không nói rõ triệu chứng khó chịu của mình. Trong đầu bỗng lóe lên vài suy nghĩ, cô đột nhiên cảm thấy giận dữ xen lẫn buồn bã. Cô nhớ lại tối nay ở quán bar, khi Minh Thành Kiệt nói với những cô gái khác rằng "cơ hội là do mình nắm bắt". Tại sao anh lại phớt lờ cô? Tại sao không dành cho cô một chút cơ hội như những cô gái khác, dù chỉ là thoáng qua?
Cô tự hỏi, phải chăng đến một cơ hội nhỏ nhoi như thế cũng không thuộc về mình?
Trong sự im lặng bao trùm giữa ánh mắt của hai người, điện thoại của Nguyên Duy bất chợt rung lên. Khi nhìn thấy tên Minh Thành Kiệt trên màn hình, Nguyên Duy không rõ vì sao lại chỉnh âm lượng nhỏ đi trước khi bắt máy, ánh mắt lướt qua Phó Nhuận Nghi một thoáng. Cô trông yếu đuối lạ thường, khiến anh khẽ cau mày trước khi đưa điện thoại lên tai.
“Có chuyện gì?”
“Anh ơi, em đã hỏi rõ rồi!” Minh Thành Kiệt thông báo: “Loại thuốc này gọi là ‘kẹo tình yêu,’ thành phần không rõ, tác dụng phụ là… mất kiểm soát, hiệu quả kéo dài và càng lúc càng khó chịu. Cách giải quyết thì chỉ cần… nam nữ xử lý bình thường là được — ơ, nhẹ chút thôi…”
Nguyên Duy còn chưa kịp mắng cậu ta vì cái gọi là "hỏi rõ", thì đã nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ của Minh Thành Kiệt, cùng với tiếng một cô gái đang hỏi anh ta cảm giác thế nào. Rõ ràng, đó là âm thanh của “việc xử lý”.
Nguyên Duy im lặng ba giây, rồi hỏi: “…Cậu ở khách sạn rồi à?”
Minh Thành Kiệt ngượng ngùng xác nhận, dặn thêm là anh không cần lo cho mình và đừng nói gì với bố vì đây là sự cố ngoài ý muốn, định nói thêm gì đó nhưng Nguyên Duy cúp máy.
Phó Nhuận Nghi lúc này thực sự đứng không vững, cô vội bám vào lưng ghế bên cạnh, ghế hơi lung lay nhưng nhanh chóng được một bàn tay khác giữ chắc lại.
Giọng nói trầm ấm của Nguyên Duy vang lên trên đầu cô: “Cô ổn chứ?”
Phó Nhuận Nghi nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng khiến cô thấy nhòe đi, nếu không cố chớp mắt, có lẽ cô sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa.
Cô khẽ lắc đầu.
Dưới ánh đèn mờ, Phó Nhuận Nghi nhìn thấy rõ bàn tay Nguyên Duy đang giữ lấy lưng ghế, làn da sạch sẽ, gân xanh và xương cổ tay nổi bật, toát lên một sức mạnh rõ rệt. Hình ảnh ấy khiến cô không kiềm chế được, trong lòng nảy sinh mong muốn được chạm vào.
Như bị thôi thúc, cô thử chạm lên mu bàn tay anh. Giọng cô khẽ vang lên, nghe như không phải của mình: “Anh đã từng nói, tôn trọng ý muốn của con gái... vậy tối nay, nếu ý muốn của em là...”
Phó Nhuận Nghi không có can đảm nói hết câu, cũng không có cơ hội để nói, bởi vì Nguyên Duy đã rút tay về, như thể chạm phải thứ anh không muốn chạm vào.
Bất ngờ, một nỗi đau nhói khó tả lan tỏa trong tim Phó Nhuận Nghi.
Nguyên Duy mỉm cười nhạt, như thể chính lời nói ấy lại trở thành trò đùa. Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng chút lạnh lùng và dè dặt, dường như cô vừa nói gì đó quá hoang đường, khiến anh không thể không cảm thấy phản cảm. Dù vậy, anh vẫn giữ thái độ lịch sự, hỏi bằng giọng khẽ lạnh nhạt: “Cô cũng từng để người khác ở lại nhà mình thế này à?”
Cô thấy họng mình khô khốc, khó khăn nuốt xuống, lắc đầu đáp khẽ: "Chưa từng, chưa bao giờ." Cô không biết Nguyên Duy có tin hay không nhưng chính cô cũng cảm thấy tối nay mình thật khác thường.
“Nhìn cô có vẻ rất quen thuộc với tình huống này.”
Nguyên Duy xuất thân ưu tú, vốn nghiêm khắc với bản thân và người khác, Phó Nhuận Nghi hiểu rằng khi lời nói anh mang theo sự mỉa mai thì đó là dấu hiệu của sự phản cảm cực độ.
"Không phải như vậy." Phó Nhuận Nghi rất hiếm khi biện bạch, cô thường không quan tâm đến việc người khác hiểu lầm. Nhưng lúc này, khi đối diện với Nguyên Duy, cô lại lúng túng, không thốt ra được lời phản bác mạnh mẽ, chỉ khẽ thì thầm: "Em… có phải trông buồn cười lắm không?"
“Không, có lẽ cô đã uống nhầm thứ gì đó… Cô có muốn đến bệnh viện không? Nhưng… thuốc này thành phần không rõ ràng, có thể xét nghiệm cũng không dễ.”
Thấy cô im lặng, trông vừa yếu ớt vừa ngơ ngác, Nguyên Duy đổi giọng dịu dàng hơn, khẽ nhắc: “Nếu cô thực sự cần một người đàn ông bên cạnh, có lẽ…”
Phó Nhuận Nghi ngắt lời anh, giọng cô gấp gáp và lắp bắp: “Em... em không muốn ai khác.”
Ngay lúc này, cảm giác chán ghét bản thân khiến Phó Nhuận Nghi chỉ muốn nhanh chóng khép mình lại, cô không muốn nói thêm nữa, cũng sợ rằng mình sẽ lại thốt ra điều gì kỳ quặc.
Cô cúi mắt xuống, chăm chú nhìn mũi giày đen của Nguyên Duy giữa không gian trầm lắng của căn phòng, đôi giày trông nặng nề và có phần xa lạ trong không gian nhỏ bé của cô.
Đúng vậy. Vì hay quên nên cô đã nhiều lần làm mất chìa khóa bên ngoài. Để không tốn tiền gọi thợ mở khóa, cô đành phải chuẩn bị một chìa dự phòng ở đó phòng khi cần. Phó Nhuận Nghi không muốn nói rõ sự vụng về này trước mặt Nguyên Duy. Tật hay quên… nghe thật ngốc nghếch, như bệnh của người già vậy.
Sự im lặng của cô khiến Nguyên Duy nhíu mày, không khỏi thắc mắc về ý thức an toàn của cô. "Ý thức an toàn của cô kém đến vậy sao?"
Phó Nhuận Nghi nghĩ thầm, hóa ra dù muốn tránh né, cô cũng không thoát khỏi lời chỉ trích…
Đôi mắt cô cay xè, nước mắt dần tràn ra. Cô nhanh chóng tự kiểm điểm, thừa nhận rằng mình thực sự quá vụng về. Đã tốt nghiệp được vài năm, giờ cũng hai mươi lăm tuổi – cái tuổi mà xã hội xem là đã trưởng thành và độc lập, vậy mà cô vẫn chẳng thể tự giải quyết được nhiều vấn đề trong cuộc sống. Thậm chí, đôi lúc còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của A Đồng.
Thật là đáng trách.
Có lẽ vì vậy mà dù mới gặp lại không bao lâu và chẳng giao tiếp nhiều, Nguyên Duy đã nhanh chóng nhận ra bản chất vụng về và thiếu sót của cô dưới lớp vỏ ngoài cố tỏ ra trưởng thành. Anh nhìn cô với ánh mắt có phần thất vọng và đôi mày cau lại khi nhìn thấy sự bối rối của cô.
Phó Nhuận Nghi vẫn im lặng, thậm chí cúi đầu xuống, khiến Nguyên Duy không khỏi thắc mắc liệu loại thuốc kia, ngoài việc gây kích thích, có thêm tác dụng phụ là làm người ta mất khả năng nói hay không? Nhưng rõ ràng, trước đó Minh Thành Kiệt đã nói rất nhiều. Phải chăng tác dụng của loại thuốc này khác nhau tùy từng người?
Nguyên Duy thử gọi tên cô: "Phó Nhuận Nghi?"
"Dạ?" Phó Nhuận Nghi khẽ đáp lại, đầu ngẩng lên, gương mặt và viền mắt đỏ hoe, ánh mắt ngập ngừng đầy vẻ bối rối.
Nguyên Duy cúi nhìn, im lặng quan sát cô.
Chiếc váy trắng cô mặc tối nay đã ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, lộ rõ từng đường nét mảnh mai. Làn da cô đỏ ửng bất thường, lại vừa ngâm nước khiến da mềm mịn, tựa như lụa, toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Trên vai cô khoác hờ chiếc khăn tắm lớn màu hồng nhạt, nước từ vạt váy vẫn nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành những vệt nước dài.
"Cô vừa làm gì vậy?" Nguyên Duy ngừng một chút, tìm từ ngữ thích hợp, rồi hỏi tiếp: "Cô vẫn ổn chứ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Căn nhà cô thiết kế đơn giản, phòng khách nối liền với ban công, vuông vức nhưng không rộng rãi. Đứng ở cửa, Nguyên Duy có thể nhìn thấy phòng tắm qua cánh cửa kính đang mở, nơi bồn tắm trắng còn tràn nước.
Chân Phó Nhuận Nghi mềm nhũn, không còn đứng vững. Cô lắc đầu, không nói rõ triệu chứng khó chịu của mình. Trong đầu bỗng lóe lên vài suy nghĩ, cô đột nhiên cảm thấy giận dữ xen lẫn buồn bã. Cô nhớ lại tối nay ở quán bar, khi Minh Thành Kiệt nói với những cô gái khác rằng "cơ hội là do mình nắm bắt". Tại sao anh lại phớt lờ cô? Tại sao không dành cho cô một chút cơ hội như những cô gái khác, dù chỉ là thoáng qua?
Cô tự hỏi, phải chăng đến một cơ hội nhỏ nhoi như thế cũng không thuộc về mình?
Trong sự im lặng bao trùm giữa ánh mắt của hai người, điện thoại của Nguyên Duy bất chợt rung lên. Khi nhìn thấy tên Minh Thành Kiệt trên màn hình, Nguyên Duy không rõ vì sao lại chỉnh âm lượng nhỏ đi trước khi bắt máy, ánh mắt lướt qua Phó Nhuận Nghi một thoáng. Cô trông yếu đuối lạ thường, khiến anh khẽ cau mày trước khi đưa điện thoại lên tai.
“Có chuyện gì?”
“Anh ơi, em đã hỏi rõ rồi!” Minh Thành Kiệt thông báo: “Loại thuốc này gọi là ‘kẹo tình yêu,’ thành phần không rõ, tác dụng phụ là… mất kiểm soát, hiệu quả kéo dài và càng lúc càng khó chịu. Cách giải quyết thì chỉ cần… nam nữ xử lý bình thường là được — ơ, nhẹ chút thôi…”
Nguyên Duy còn chưa kịp mắng cậu ta vì cái gọi là "hỏi rõ", thì đã nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ của Minh Thành Kiệt, cùng với tiếng một cô gái đang hỏi anh ta cảm giác thế nào. Rõ ràng, đó là âm thanh của “việc xử lý”.
Nguyên Duy im lặng ba giây, rồi hỏi: “…Cậu ở khách sạn rồi à?”
Minh Thành Kiệt ngượng ngùng xác nhận, dặn thêm là anh không cần lo cho mình và đừng nói gì với bố vì đây là sự cố ngoài ý muốn, định nói thêm gì đó nhưng Nguyên Duy cúp máy.
Phó Nhuận Nghi lúc này thực sự đứng không vững, cô vội bám vào lưng ghế bên cạnh, ghế hơi lung lay nhưng nhanh chóng được một bàn tay khác giữ chắc lại.
Giọng nói trầm ấm của Nguyên Duy vang lên trên đầu cô: “Cô ổn chứ?”
Phó Nhuận Nghi nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng khiến cô thấy nhòe đi, nếu không cố chớp mắt, có lẽ cô sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa.
Cô khẽ lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới ánh đèn mờ, Phó Nhuận Nghi nhìn thấy rõ bàn tay Nguyên Duy đang giữ lấy lưng ghế, làn da sạch sẽ, gân xanh và xương cổ tay nổi bật, toát lên một sức mạnh rõ rệt. Hình ảnh ấy khiến cô không kiềm chế được, trong lòng nảy sinh mong muốn được chạm vào.
Như bị thôi thúc, cô thử chạm lên mu bàn tay anh. Giọng cô khẽ vang lên, nghe như không phải của mình: “Anh đã từng nói, tôn trọng ý muốn của con gái... vậy tối nay, nếu ý muốn của em là...”
Phó Nhuận Nghi không có can đảm nói hết câu, cũng không có cơ hội để nói, bởi vì Nguyên Duy đã rút tay về, như thể chạm phải thứ anh không muốn chạm vào.
Bất ngờ, một nỗi đau nhói khó tả lan tỏa trong tim Phó Nhuận Nghi.
Nguyên Duy mỉm cười nhạt, như thể chính lời nói ấy lại trở thành trò đùa. Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng chút lạnh lùng và dè dặt, dường như cô vừa nói gì đó quá hoang đường, khiến anh không thể không cảm thấy phản cảm. Dù vậy, anh vẫn giữ thái độ lịch sự, hỏi bằng giọng khẽ lạnh nhạt: “Cô cũng từng để người khác ở lại nhà mình thế này à?”
Cô thấy họng mình khô khốc, khó khăn nuốt xuống, lắc đầu đáp khẽ: "Chưa từng, chưa bao giờ." Cô không biết Nguyên Duy có tin hay không nhưng chính cô cũng cảm thấy tối nay mình thật khác thường.
“Nhìn cô có vẻ rất quen thuộc với tình huống này.”
Nguyên Duy xuất thân ưu tú, vốn nghiêm khắc với bản thân và người khác, Phó Nhuận Nghi hiểu rằng khi lời nói anh mang theo sự mỉa mai thì đó là dấu hiệu của sự phản cảm cực độ.
"Không phải như vậy." Phó Nhuận Nghi rất hiếm khi biện bạch, cô thường không quan tâm đến việc người khác hiểu lầm. Nhưng lúc này, khi đối diện với Nguyên Duy, cô lại lúng túng, không thốt ra được lời phản bác mạnh mẽ, chỉ khẽ thì thầm: "Em… có phải trông buồn cười lắm không?"
“Không, có lẽ cô đã uống nhầm thứ gì đó… Cô có muốn đến bệnh viện không? Nhưng… thuốc này thành phần không rõ ràng, có thể xét nghiệm cũng không dễ.”
Thấy cô im lặng, trông vừa yếu ớt vừa ngơ ngác, Nguyên Duy đổi giọng dịu dàng hơn, khẽ nhắc: “Nếu cô thực sự cần một người đàn ông bên cạnh, có lẽ…”
Phó Nhuận Nghi ngắt lời anh, giọng cô gấp gáp và lắp bắp: “Em... em không muốn ai khác.”
Ngay lúc này, cảm giác chán ghét bản thân khiến Phó Nhuận Nghi chỉ muốn nhanh chóng khép mình lại, cô không muốn nói thêm nữa, cũng sợ rằng mình sẽ lại thốt ra điều gì kỳ quặc.
Cô cúi mắt xuống, chăm chú nhìn mũi giày đen của Nguyên Duy giữa không gian trầm lắng của căn phòng, đôi giày trông nặng nề và có phần xa lạ trong không gian nhỏ bé của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro