Rêu Ngập Nước
2024-11-15 08:08:16
Tiếng violin vang lên, chậm rãi và nhẹ nhàng như níu lấy hơi thở của cô. Một luồn khí lạnh âm thầm lan tỏa, bao trùm lấy cô, không giống cái oi ả của mùa hè Tân Loan.
Buổi luyện tập cuối cùng kết thúc. Cô hạ cây đàn xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây cổ thụ ngoài sân ướt đẫm mưa và những bông ngọc lan trắng đã lụi tàn.
Trong giấc mơ, Phó Nhuận Nghi nhận ra khung cảnh đó là tiết trời đầu thu ở Trung Bắc.
Nhà của gia đình họ Nguyên tọa lạc ngay trung tâm khu dân cư cao cấp, gần phía nam Vịnh Bích Thành và cạnh vườn bách thảo thành phố Sùng Bắc. Xung quanh hầu như không có tòa nhà cao tầng, nên trước mắt cô là bầu trời trải dài bao la.
Những đám mây âm u, ẩm ướt và mang sắc xanh xám, trông giống như những đám rêu mọng nước.
Hôm nay, Phó Nhuận Nghi học không tốt. Cô giáo Minh nhận ra sự lơ đãng của cô nên chỉ chỉnh sửa một vài chi tiết rồi để cô tự luyện tập thêm, dặn dò cô bé cần điều chỉnh tâm trạng.
Phó Nhuận Nghi lặng lẽ thu dọn đàn, lòng trống rỗng, không biết làm thế nào để thay đổi cảm xúc của mình.
Cô không mấy tin vào câu “thời gian có thể chữa lành nỗi đau,” nhưng lại cảm nhận rất rõ rằng thời gian có sức mạnh khiến nỗi đau im lặng không nói thành lời.
Vào học kỳ II lớp 8, một chiều thứ Sáu sau giờ tan học, Phó Nhuận Nghi đợi đến tối mịt mà không thấy ai đến đón. Chuyện này thật bất thường.
Cha mẹ Phó Nhuận Nghi luôn bảo vệ cô rất kỹ lưỡng. Từ khi cô bước vào tuổi dậy thì, họ luôn sợ rằng con gái sẽ bị ảnh hưởng xấu bởi những cậu trai hư nên chưa bao giờ để cô tự về nhà một mình. Ngày nào cũng có người đưa đón, chẳng bao giờ để “hạt giống quý” này gặp mưa gió.
Nhuận Nghi thấy rất kỳ lạ. Mẹ cô gần như sống xoay quanh cô, làm sao có thể quên đón con, nhất là hôm nay cô còn có lớp học violin vào buổi tối.
Không thể chờ thêm được nữa. Dù vẫn chưa ăn tối, Nhuận Nghi đành mang đàn đến nhà cô giáo một mình.
Cô giáo này không hề dịu dàng như bà Nguyên sau này. Cô nghiêm khắc, ít khi cười và yêu cầu rất cao với học trò. Nhuận Nghi đến trễ vài phút liền bị mắng ngay: “Lần này bỏ qua, lần sau không được tái phạm.” Cả buổi học diễn ra dưới bầu không khí căng thẳng.
Đói đến cồn cào và mang theo sự tủi thân, Nhuận Nghi về nhà, định kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra với cô giáo và than rằng cô rất đói, chỉ muốn được ăn món hoành thánh mẹ làm.
Vừa bước vào cửa, mùi thức ăn nóng hổi lập tức làm dịu tâm trạng của cô bé. Nhưng mùi cay nồng bất chợt khiến cô cảm thấy nghi hoặc. Nhuận Nghi không ăn được cay. Thức ăn quá kích thích sẽ khiến cô nổi mẩn. Ngay cả khi cô muốn thử, mẹ cô cũng thường khuyên không nên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ cầm hũ dầu ớt trên tay, ánh mắt dịu dàng nói: “Con ăn quen không? Nếu chưa đủ cay thì thêm chút nữa. Từ từ ăn thôi, mẹ cũng không biết con đã chịu khổ bao nhiêu năm bên ngoài.”
Gia đình cô bỗng xuất hiện một cô gái lạ, sinh cùng ngày - cùng tháng - cùng năm với cô. Kéo theo đó là một câu chuyện đổi con ly kỳ ở bệnh viện từ hàng chục năm trước - một sự hoán đổi giữa hai gia cảnh, để “chim sẻ nhỏ” lạc vào tổ phượng hoàng.
Phó Nhuận Nghi chính là chú chim sẻ đó.
May mắn là cả hai cô gái đều có cái kết tốt đẹp. Cô con gái thật đã tìm ra bí mật khi dọn dẹp di vật của người cha nuôi, kiên quyết báo cảnh sát tìm lại gia đình ruột. Trong khi đó, cô con gái không cùng huyết thống cũng không bị gia đình giàu có ruồng bỏ, vẫn tiếp tục sống trong sự sung túc.
Mẹ cô ôm cả hai người con vào lòng và nói: “Mẹ yêu các con. Các con đều là báu vật của mẹ.”
Câu chuyện đến đây, dường như chỉ thiếu một dòng kết thúc: Từ đó, bốn người họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng cuộc sống không giống truyện cổ tích, không phải vài dòng chữ là có thể xoay chuyển tất cả. Đời là một mớ hỗn độn, nhặt hoài cũng chẳng hết.
Cha cô - Phó Học Lâm, cảm thấy cái tên “Trình Bình” mà cô gái kia quá ảm đạm, gợi lên sự cô độc, bơ vơ.
Ông nghĩ: “Nên đổi lại là ‘Quân Cảnh Như Diệp, Vân Hoa Tựa Gấm.’”
Chữ “Vân” trong “mây” là một cái tên tuyệt đẹp, và Phó Học Lâm luôn cho rằng vẻ đẹp của phụ nữ nằm ở sự dịu dàng. Vì vậy, ông quyết định thêm chữ “Ninh” và đặt cho cô tên mới là Phó Vân Ninh. Ông hy vọng rằng cái tên này có thể biến cô trở thành một tiểu thư hoàn hảo cả về tài năng lẫn nhan sắc, xứng đáng với kỳ vọng của gia đình.
Nhưng đời không như mơ. Khoảng cách giữa cuộc sống và giáo dục hơn chục năm qua là một hố sâu khó lòng vượt qua. Điều đó khiến ông dù không nói ra nhưng luôn cảm thấy thất vọng mỗi khi so sánh con ruột với cô gái không cùng huyết thống kia.
Dù Phó Nhuận Nghi không phải con ruột của ông, và cho dù sau này cô có tỏa sáng rực rỡ đến đâu, cô vẫn không thể mang lại cho ông cảm giác thành tựu như trước đây.
Ông chìm trong nỗi chán nản, như thể đã đầu tư nhầm vào một cổ phiếu không còn mang lại lợi nhuận. Nhưng đến tuổi trung niên, ông không còn đủ kiên nhẫn để bắt đầu lại từ đầu. Vì vậy, ông bắt đầu trách vợ mình—nếu bà không cố chấp đòi sinh con ở nhà ngoại tại Tân Loan thì đã không có cảnh ngộ khó xử như hôm nay.
Khi Phó Vân Ninh - người chị sinh trước vài phút đến Sùng Bắc, Nhuận Nghi vì trong lòng luôn có cảm giác mắc nợ nên vui vẻ gọi cô là chị, hết lòng giúp đỡ cô ta hòa nhập vào môi trường mới. Nhưng đối phương lại không cần điều đó. Toàn bộ lòng nhiệt tình của Phó Nhuận Nghi đều bị hiểu sai.
“Chiếm đoạt đồ của người khác, rồi quay sang hào hứng giới thiệu với mọi người. Cô cũng rộng lượng thật đấy Phó Nhuận Nghi. Thứ đã dùng suốt hơn mười năm mà cũng sẵn lòng chia sẻ. Nếu là tôi, tôi không làm được, vì đó vốn dĩ là của tôi. Còn cô, đâu có tư cách gì để chia sẻ!”
“Đừng giả bộ tốt bụng nữa. Cô cướp của tôi vẫn chưa đủ à? Tôi học không giỏi bằng cô, không có tài năng bằng cô, nhan sắc cũng chẳng bằng. Trong khi cô an nhàn hưởng thụ trong ngôi nhà to đẹp này, tôi phải theo cha ruột của cô bươn chải từng ngày, đến cơm cũng không đủ ăn. Khoảng cách mười mấy năm, dù tôi có thức trắng mỗi đêm cũng chẳng bao giờ đuổi kịp cô. Cô hài lòng chưa? Tôi sẽ chẳng bao giờ sánh được với cô trong cuộc đời này. Cô còn lo lắng gì mà phải tỏ ra nhường nhịn, để mọi người khen cô tốt tính à?”
“Giữa chúng ta, thật với giả thì khác gì nhau chứ? Đúng sai chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
Khi lên cấp ba, mối quan hệ giữa họ càng tồi tệ hơn. Bà Phó, người từng luôn miệng nói xem cả hai đều như máu mủ của mình, dần cảm thấy lực bất tòng tâm. Hiện thực tàn nhẫn dần phá vỡ những ảo tưởng tốt đẹp và một cán cân đã lệch suốt mười mấy năm giờ chẳng thể nào trở nên cân bằng được.
Đứa con gái ruột vừa trở về, tâm trạng lúc nào cũng nhạy cảm và đầy đề phòng, luôn cần nhiều hơn sự ấm áp và quan tâm từ mẹ. Vì vậy, bà Phó đành giảm bớt sự quan tâm dành cho Phó Nhuận Nghi.
Buổi luyện tập cuối cùng kết thúc. Cô hạ cây đàn xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây cổ thụ ngoài sân ướt đẫm mưa và những bông ngọc lan trắng đã lụi tàn.
Trong giấc mơ, Phó Nhuận Nghi nhận ra khung cảnh đó là tiết trời đầu thu ở Trung Bắc.
Nhà của gia đình họ Nguyên tọa lạc ngay trung tâm khu dân cư cao cấp, gần phía nam Vịnh Bích Thành và cạnh vườn bách thảo thành phố Sùng Bắc. Xung quanh hầu như không có tòa nhà cao tầng, nên trước mắt cô là bầu trời trải dài bao la.
Những đám mây âm u, ẩm ướt và mang sắc xanh xám, trông giống như những đám rêu mọng nước.
Hôm nay, Phó Nhuận Nghi học không tốt. Cô giáo Minh nhận ra sự lơ đãng của cô nên chỉ chỉnh sửa một vài chi tiết rồi để cô tự luyện tập thêm, dặn dò cô bé cần điều chỉnh tâm trạng.
Phó Nhuận Nghi lặng lẽ thu dọn đàn, lòng trống rỗng, không biết làm thế nào để thay đổi cảm xúc của mình.
Cô không mấy tin vào câu “thời gian có thể chữa lành nỗi đau,” nhưng lại cảm nhận rất rõ rằng thời gian có sức mạnh khiến nỗi đau im lặng không nói thành lời.
Vào học kỳ II lớp 8, một chiều thứ Sáu sau giờ tan học, Phó Nhuận Nghi đợi đến tối mịt mà không thấy ai đến đón. Chuyện này thật bất thường.
Cha mẹ Phó Nhuận Nghi luôn bảo vệ cô rất kỹ lưỡng. Từ khi cô bước vào tuổi dậy thì, họ luôn sợ rằng con gái sẽ bị ảnh hưởng xấu bởi những cậu trai hư nên chưa bao giờ để cô tự về nhà một mình. Ngày nào cũng có người đưa đón, chẳng bao giờ để “hạt giống quý” này gặp mưa gió.
Nhuận Nghi thấy rất kỳ lạ. Mẹ cô gần như sống xoay quanh cô, làm sao có thể quên đón con, nhất là hôm nay cô còn có lớp học violin vào buổi tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể chờ thêm được nữa. Dù vẫn chưa ăn tối, Nhuận Nghi đành mang đàn đến nhà cô giáo một mình.
Cô giáo này không hề dịu dàng như bà Nguyên sau này. Cô nghiêm khắc, ít khi cười và yêu cầu rất cao với học trò. Nhuận Nghi đến trễ vài phút liền bị mắng ngay: “Lần này bỏ qua, lần sau không được tái phạm.” Cả buổi học diễn ra dưới bầu không khí căng thẳng.
Đói đến cồn cào và mang theo sự tủi thân, Nhuận Nghi về nhà, định kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra với cô giáo và than rằng cô rất đói, chỉ muốn được ăn món hoành thánh mẹ làm.
Vừa bước vào cửa, mùi thức ăn nóng hổi lập tức làm dịu tâm trạng của cô bé. Nhưng mùi cay nồng bất chợt khiến cô cảm thấy nghi hoặc. Nhuận Nghi không ăn được cay. Thức ăn quá kích thích sẽ khiến cô nổi mẩn. Ngay cả khi cô muốn thử, mẹ cô cũng thường khuyên không nên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ cầm hũ dầu ớt trên tay, ánh mắt dịu dàng nói: “Con ăn quen không? Nếu chưa đủ cay thì thêm chút nữa. Từ từ ăn thôi, mẹ cũng không biết con đã chịu khổ bao nhiêu năm bên ngoài.”
Gia đình cô bỗng xuất hiện một cô gái lạ, sinh cùng ngày - cùng tháng - cùng năm với cô. Kéo theo đó là một câu chuyện đổi con ly kỳ ở bệnh viện từ hàng chục năm trước - một sự hoán đổi giữa hai gia cảnh, để “chim sẻ nhỏ” lạc vào tổ phượng hoàng.
Phó Nhuận Nghi chính là chú chim sẻ đó.
May mắn là cả hai cô gái đều có cái kết tốt đẹp. Cô con gái thật đã tìm ra bí mật khi dọn dẹp di vật của người cha nuôi, kiên quyết báo cảnh sát tìm lại gia đình ruột. Trong khi đó, cô con gái không cùng huyết thống cũng không bị gia đình giàu có ruồng bỏ, vẫn tiếp tục sống trong sự sung túc.
Mẹ cô ôm cả hai người con vào lòng và nói: “Mẹ yêu các con. Các con đều là báu vật của mẹ.”
Câu chuyện đến đây, dường như chỉ thiếu một dòng kết thúc: Từ đó, bốn người họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng cuộc sống không giống truyện cổ tích, không phải vài dòng chữ là có thể xoay chuyển tất cả. Đời là một mớ hỗn độn, nhặt hoài cũng chẳng hết.
Cha cô - Phó Học Lâm, cảm thấy cái tên “Trình Bình” mà cô gái kia quá ảm đạm, gợi lên sự cô độc, bơ vơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông nghĩ: “Nên đổi lại là ‘Quân Cảnh Như Diệp, Vân Hoa Tựa Gấm.’”
Chữ “Vân” trong “mây” là một cái tên tuyệt đẹp, và Phó Học Lâm luôn cho rằng vẻ đẹp của phụ nữ nằm ở sự dịu dàng. Vì vậy, ông quyết định thêm chữ “Ninh” và đặt cho cô tên mới là Phó Vân Ninh. Ông hy vọng rằng cái tên này có thể biến cô trở thành một tiểu thư hoàn hảo cả về tài năng lẫn nhan sắc, xứng đáng với kỳ vọng của gia đình.
Nhưng đời không như mơ. Khoảng cách giữa cuộc sống và giáo dục hơn chục năm qua là một hố sâu khó lòng vượt qua. Điều đó khiến ông dù không nói ra nhưng luôn cảm thấy thất vọng mỗi khi so sánh con ruột với cô gái không cùng huyết thống kia.
Dù Phó Nhuận Nghi không phải con ruột của ông, và cho dù sau này cô có tỏa sáng rực rỡ đến đâu, cô vẫn không thể mang lại cho ông cảm giác thành tựu như trước đây.
Ông chìm trong nỗi chán nản, như thể đã đầu tư nhầm vào một cổ phiếu không còn mang lại lợi nhuận. Nhưng đến tuổi trung niên, ông không còn đủ kiên nhẫn để bắt đầu lại từ đầu. Vì vậy, ông bắt đầu trách vợ mình—nếu bà không cố chấp đòi sinh con ở nhà ngoại tại Tân Loan thì đã không có cảnh ngộ khó xử như hôm nay.
Khi Phó Vân Ninh - người chị sinh trước vài phút đến Sùng Bắc, Nhuận Nghi vì trong lòng luôn có cảm giác mắc nợ nên vui vẻ gọi cô là chị, hết lòng giúp đỡ cô ta hòa nhập vào môi trường mới. Nhưng đối phương lại không cần điều đó. Toàn bộ lòng nhiệt tình của Phó Nhuận Nghi đều bị hiểu sai.
“Chiếm đoạt đồ của người khác, rồi quay sang hào hứng giới thiệu với mọi người. Cô cũng rộng lượng thật đấy Phó Nhuận Nghi. Thứ đã dùng suốt hơn mười năm mà cũng sẵn lòng chia sẻ. Nếu là tôi, tôi không làm được, vì đó vốn dĩ là của tôi. Còn cô, đâu có tư cách gì để chia sẻ!”
“Đừng giả bộ tốt bụng nữa. Cô cướp của tôi vẫn chưa đủ à? Tôi học không giỏi bằng cô, không có tài năng bằng cô, nhan sắc cũng chẳng bằng. Trong khi cô an nhàn hưởng thụ trong ngôi nhà to đẹp này, tôi phải theo cha ruột của cô bươn chải từng ngày, đến cơm cũng không đủ ăn. Khoảng cách mười mấy năm, dù tôi có thức trắng mỗi đêm cũng chẳng bao giờ đuổi kịp cô. Cô hài lòng chưa? Tôi sẽ chẳng bao giờ sánh được với cô trong cuộc đời này. Cô còn lo lắng gì mà phải tỏ ra nhường nhịn, để mọi người khen cô tốt tính à?”
“Giữa chúng ta, thật với giả thì khác gì nhau chứ? Đúng sai chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
Khi lên cấp ba, mối quan hệ giữa họ càng tồi tệ hơn. Bà Phó, người từng luôn miệng nói xem cả hai đều như máu mủ của mình, dần cảm thấy lực bất tòng tâm. Hiện thực tàn nhẫn dần phá vỡ những ảo tưởng tốt đẹp và một cán cân đã lệch suốt mười mấy năm giờ chẳng thể nào trở nên cân bằng được.
Đứa con gái ruột vừa trở về, tâm trạng lúc nào cũng nhạy cảm và đầy đề phòng, luôn cần nhiều hơn sự ấm áp và quan tâm từ mẹ. Vì vậy, bà Phó đành giảm bớt sự quan tâm dành cho Phó Nhuận Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro