Chuyển Hướng Qu...
2024-11-15 08:08:16
Trước kia, bà chưa từng quên đưa đón Nhuận Nghi đi học thêm, nhưng giờ đây, bà cũng không thể duy trì điều đó được nữa.
Phó Nhuận Nghi hiểu rõ khó khăn của mẹ. Mẹ đã cố gắng làm một người mẹ tốt, dù biết cô không phải con ruột, bà vẫn yêu thương cô như con gái của mình. Nhưng dù hiểu thì cảm giác buồn tủi vẫn không thể nào biến mất hoàn toàn.
Nhìn qua cửa sổ, mưa rơi lặng lẽ trước ngôi nhà họ Nguyên, Phó Nhuận Nghi cảm thấy mình không thể nở nổi một nụ cười. Cô chợt nhận ra, đã từ lâu lắm rồi, niềm vui thực sự đã rời xa cô.
Nếu trên đời thực sự tồn tại một "danh sách phát" của những niềm vui để xoa dịu lòng người, giống như một trạm phát sóng công đức trong Phật giáo—nơi ai không vui sẽ được chia sẻ một chút hạnh phúc dựa trên công đức đã tích lũy—thì có lẽ Phó Nhuận Nghi sẽ chẳng bao giờ được góp mặt. Người đã chiếm dụng tài nguyên của người khác mười mấy năm và khiến không ít người đau lòng như cô, có lẽ không đủ tư cách để nhận hạnh phúc.
Cô tự nhủ rằng mình không xứng đáng được hạnh phúc, cũng chẳng có quyền than phiền và dường như không ai có thể hiểu thấu nỗi lòng cô.
Bên ngoài, mưa rơi không dứt, từng giọt nước lạnh ngắt thấm vào không khí ảm đạm. Phó Nhuận Nghi đứng dưới mái hiên, tay run run bấm gọi điện cho mẹ. Cô giáo Minh đã dặn buổi học hôm nay kết thúc sớm, nhắc phụ huynh sắp xếp thời gian đến đón nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ vang lên, hơi vội vàng và bối rối. Bà đang đưa Phó Vân Ninh đi phỏng vấn tại một trung tâm, không thể đến đón Nhuận Nghi. Bác tài xế cũng vắng mặt vì đang đi công tác cùng cha cô. Dường như mọi thứ hôm nay đều trục trặc. Nhuận Nghi có thể nghe rõ sự lo lắng trong giọng mẹ, như sợ cô sẽ buồn lòng, sẽ suy nghĩ quá nhiều.
Cô không muốn mẹ phân tâm, cũng không muốn bà tự trách mình, biết sẽ khiến bà thêm áy náy nếu nói rằng cô sẽ tự bắt taxi về nhà nên đã nhanh trí bịa ra một lời nói dối để an ủi bà:
“Con tan học sớm nhưng không vội về đâu. Con sẽ ở lại chơi với con trai cô giáo một lát, rồi anh ấy sẽ đưa con về sau mẹ nhé. Mẹ cứ yên tâm."
Đầu dây bên kia, mẹ cô cuối cùng cũng yên lòng.
Nhưng khi vừa dập máy, Phó Nhuận Nghi đã thấy con trai của cô giáo cầm một chiếc ô đen, bước qua những phiến đá lót sân trong vườn. Đôi chân dài của anh ấy khiến khoảng cách giữa các phiến đá trở nên không hợp lý, nhưng bước đi của anh lại vô cùng thảnh thơi và tùy ý.
Phó Nhuận Nghi nhớ tên anh—Nguyên Duy—vì cô giáo thường nhắc đến anh trong các cuộc trò chuyện. Đôi khi, trong giờ nghỉ giữa tiết, cô giáo cũng than thở với Nhuận Nghi: "Bọn trẻ các con bây giờ có phải đều không thích nói chuyện với bố mẹ không?"
Ngay cả mẹ anh cũng phiền lòng vì khó giao tiếp với con trai mình. Suốt nửa năm Nhuận Nghi đến nhà họ Nguyên học, cô chỉ gặp anh vài lần và chưa từng nói chuyện với anh ấy lần nào. Giờ đây, nhìn thấy anh xuất hiện bất ngờ, cô không khỏi hoang mang, lo sợ anh ấy đã nghe thấy lời nói dối khi nãy.
Nhưng Nguyên Duy chẳng tỏ vẻ quan tâm. Anh chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười thoáng qua rồi bước ngang qua cô mà không nói lời nào.
Nhuận Nghi đứng ngây ra dưới mái hiên, không dám nhìn thẳng vào anh ấy nhưng lại căng thẳng lắng nghe mọi động tĩnh từ phía anh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mái hiên nhỏ không đủ che chắn và vạt váy của cô bị ướt bởi những giọt mưa tạt vào. Cô lùi lại một chút để tránh mưa nhưng gót giày chạm vào chậu cảnh sát tường, nhắc nhở rằng cô đã đến giới hạn.
Trong đầu cô quay cuồng suy nghĩ “Mình nên vờ như không có chuyện gì và rời khỏi đây hay là nên thành thật xin lỗi vì đã lấy anh ấy làm cớ cho lời nói dối của mình?”
Cả hai lựa chọn đều chẳng dễ dàng. Còn đang phân vân chưa biết làm gì thì từ trong nhà vang lên giọng nói: “Chẳng phải tôi mời em vào chơi sao? Đứng mãi ngoài đó thì chơi thế nào?”
Ngơ ngác ngẩng đầu, Nhuận Nghi thấy qua ô cửa kính trong suốt là ánh mắt thản nhiên của Nguyên Duy đang nhìn cô. Cô đành bước vào, nhưng những bước chân bỗng trở nên gượng gạo, mất đi sự tự nhiên vốn có.
Khi cô đến gần cửa, Nguyên Duy đang dặn dò người giúp việc chuẩn bị xe đưa cô về nhà. Cảm giác bản thân đang làm phiền người khác, Nhuận Nghi bất giác thấy áy náy và có chút khó xử.
Nhuận Nghi muốn từ chối sự giúp đỡ, định nói rằng mình có tiền lẻ, có thể tự bắt taxi về. Nhưng cô lại do dự, liệu từ chối như vậy có bị xem là quá khách sáo, khiến người giúp đỡ cảm thấy khó xử không.
Nguyên Duy đã thay giày trong nhà, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên anh quay đầu lại và hỏi: “Em tên gì?”
Cô ngập ngừng trong thoáng chốc rồi chậm rãi đáp: “Phó Nhuận Nghi.”
“Chữ ‘Phó’ với bộ Nhân đứng, nhiều nét phức tạp. ‘Nhuận’ là ẩm ướt, và ‘Nghi’ là hài hòa, thích hợp.”
Nguyên Duy nhìn ra ngoài trời, như thể cái tên ấy khiến cậu liên tưởng đến thời tiết hiện tại, một vẻ dịu dàng, vừa vặn và phù hợp.
Ngủ một giấc dài đến tận trưa, Phó Nhuận Nghi tỉnh dậy, nằm thêm vài phút để thả lỏng đầu óc, ánh mắt hướng lên trần nhà. Sau đó, cô duỗi người, hai tay vươn cao, cảm giác như vừa thoát ra khỏi một lớp kén vô hình, toàn thân mềm mại, nhẹ nhõm như được tái sinh.
Chỉ có điều, một vài chỗ trên cơ thể vẫn còn cảm giác lạ.
Phó Nhuận Nghi không mất nhiều thời gian để nhớ lại chuyện đêm qua. Mọi thứ như một bộ phim cô đã xem qua, chỉ cần lướt mắt qua bìa là có thể hiểu ngay nội dung, không cần suy nghĩ nhiều.
Cô định đi tắm trước, nhưng bất chợt một ý nghĩ khác thoáng qua làm cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến. Vội vàng gạt chăn mỏng ra, Phó Nhuận Nghi tìm khắp nơi nhưng không thấy bộ đồ ngủ đã mặc đêm qua.
Cô không tự cởi ra. Và cũng không biết Nguyên Duy đã để nó ở đâu.
Cô tùy tiện tìm một chiếc váy ngủ khoác tạm lên người, rồi chân trần chạy ngay ra ban công. Khi thấy chú mèo nhỏ vẫn ổn và thức ăn trong bát vẫn còn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, ít nhất là nó không bị đói. Tối qua vì vội quá, cô đã quên không cho nó ăn.
Phó Nhuận Nghi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu chú mèo và nói bằng giọng nhỏ nhẹ đầy niềm vui: “Em có biết ai đã cho em ăn không?”
Chú mèo kêu “meo” một tiếng nhỏ xíu.
Phó Nhuận Nghi không ngờ Nguyên Duy trước khi rời đi còn giúp cô cho mèo ăn. Cô cứ tưởng anh chỉ vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ngay.
Nghĩ đến nhà tắm, cô bỗng chột dạ, đứng bật dậy. Cô lo lắng món đồ chơi nhỏ của mình đã bị ngâm cả đêm dưới đáy bồn tắm và hỏng mất.
Nhưng khi bước vào nhà tắm, cảnh tượng trước mắt còn tệ hơn điều cô lo sợ. Món đồ chơi không bị ngâm nước. Không biết từ lúc nào, nó đã được vớt lên, hong khô cẩn thận và đặt ngay ngắn trên bồn rửa tay.
Trên nền trắng của bồn rửa, một màu hồng nổi bật rõ ràng. Không cần phải hỏi. Cô đã biết ai là người giúp mình. Ngoài Nguyên Duy, chẳng thể là ai khác.
Phó Nhuận Nghi cố gắng tự trấn an mình. Dù sao đó cũng chỉ là một món đồ dùng cá nhân của phụ nữ, và kiểu dáng của nó không giống loại có hình dạng thực tế khiến ai nhìn cũng đoán được công dụng. Trông nó như một chú chim nhỏ màu hồng đáng yêu.
Phó Nhuận Nghi hiểu rõ khó khăn của mẹ. Mẹ đã cố gắng làm một người mẹ tốt, dù biết cô không phải con ruột, bà vẫn yêu thương cô như con gái của mình. Nhưng dù hiểu thì cảm giác buồn tủi vẫn không thể nào biến mất hoàn toàn.
Nhìn qua cửa sổ, mưa rơi lặng lẽ trước ngôi nhà họ Nguyên, Phó Nhuận Nghi cảm thấy mình không thể nở nổi một nụ cười. Cô chợt nhận ra, đã từ lâu lắm rồi, niềm vui thực sự đã rời xa cô.
Nếu trên đời thực sự tồn tại một "danh sách phát" của những niềm vui để xoa dịu lòng người, giống như một trạm phát sóng công đức trong Phật giáo—nơi ai không vui sẽ được chia sẻ một chút hạnh phúc dựa trên công đức đã tích lũy—thì có lẽ Phó Nhuận Nghi sẽ chẳng bao giờ được góp mặt. Người đã chiếm dụng tài nguyên của người khác mười mấy năm và khiến không ít người đau lòng như cô, có lẽ không đủ tư cách để nhận hạnh phúc.
Cô tự nhủ rằng mình không xứng đáng được hạnh phúc, cũng chẳng có quyền than phiền và dường như không ai có thể hiểu thấu nỗi lòng cô.
Bên ngoài, mưa rơi không dứt, từng giọt nước lạnh ngắt thấm vào không khí ảm đạm. Phó Nhuận Nghi đứng dưới mái hiên, tay run run bấm gọi điện cho mẹ. Cô giáo Minh đã dặn buổi học hôm nay kết thúc sớm, nhắc phụ huynh sắp xếp thời gian đến đón nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ vang lên, hơi vội vàng và bối rối. Bà đang đưa Phó Vân Ninh đi phỏng vấn tại một trung tâm, không thể đến đón Nhuận Nghi. Bác tài xế cũng vắng mặt vì đang đi công tác cùng cha cô. Dường như mọi thứ hôm nay đều trục trặc. Nhuận Nghi có thể nghe rõ sự lo lắng trong giọng mẹ, như sợ cô sẽ buồn lòng, sẽ suy nghĩ quá nhiều.
Cô không muốn mẹ phân tâm, cũng không muốn bà tự trách mình, biết sẽ khiến bà thêm áy náy nếu nói rằng cô sẽ tự bắt taxi về nhà nên đã nhanh trí bịa ra một lời nói dối để an ủi bà:
“Con tan học sớm nhưng không vội về đâu. Con sẽ ở lại chơi với con trai cô giáo một lát, rồi anh ấy sẽ đưa con về sau mẹ nhé. Mẹ cứ yên tâm."
Đầu dây bên kia, mẹ cô cuối cùng cũng yên lòng.
Nhưng khi vừa dập máy, Phó Nhuận Nghi đã thấy con trai của cô giáo cầm một chiếc ô đen, bước qua những phiến đá lót sân trong vườn. Đôi chân dài của anh ấy khiến khoảng cách giữa các phiến đá trở nên không hợp lý, nhưng bước đi của anh lại vô cùng thảnh thơi và tùy ý.
Phó Nhuận Nghi nhớ tên anh—Nguyên Duy—vì cô giáo thường nhắc đến anh trong các cuộc trò chuyện. Đôi khi, trong giờ nghỉ giữa tiết, cô giáo cũng than thở với Nhuận Nghi: "Bọn trẻ các con bây giờ có phải đều không thích nói chuyện với bố mẹ không?"
Ngay cả mẹ anh cũng phiền lòng vì khó giao tiếp với con trai mình. Suốt nửa năm Nhuận Nghi đến nhà họ Nguyên học, cô chỉ gặp anh vài lần và chưa từng nói chuyện với anh ấy lần nào. Giờ đây, nhìn thấy anh xuất hiện bất ngờ, cô không khỏi hoang mang, lo sợ anh ấy đã nghe thấy lời nói dối khi nãy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Nguyên Duy chẳng tỏ vẻ quan tâm. Anh chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười thoáng qua rồi bước ngang qua cô mà không nói lời nào.
Nhuận Nghi đứng ngây ra dưới mái hiên, không dám nhìn thẳng vào anh ấy nhưng lại căng thẳng lắng nghe mọi động tĩnh từ phía anh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mái hiên nhỏ không đủ che chắn và vạt váy của cô bị ướt bởi những giọt mưa tạt vào. Cô lùi lại một chút để tránh mưa nhưng gót giày chạm vào chậu cảnh sát tường, nhắc nhở rằng cô đã đến giới hạn.
Trong đầu cô quay cuồng suy nghĩ “Mình nên vờ như không có chuyện gì và rời khỏi đây hay là nên thành thật xin lỗi vì đã lấy anh ấy làm cớ cho lời nói dối của mình?”
Cả hai lựa chọn đều chẳng dễ dàng. Còn đang phân vân chưa biết làm gì thì từ trong nhà vang lên giọng nói: “Chẳng phải tôi mời em vào chơi sao? Đứng mãi ngoài đó thì chơi thế nào?”
Ngơ ngác ngẩng đầu, Nhuận Nghi thấy qua ô cửa kính trong suốt là ánh mắt thản nhiên của Nguyên Duy đang nhìn cô. Cô đành bước vào, nhưng những bước chân bỗng trở nên gượng gạo, mất đi sự tự nhiên vốn có.
Khi cô đến gần cửa, Nguyên Duy đang dặn dò người giúp việc chuẩn bị xe đưa cô về nhà. Cảm giác bản thân đang làm phiền người khác, Nhuận Nghi bất giác thấy áy náy và có chút khó xử.
Nhuận Nghi muốn từ chối sự giúp đỡ, định nói rằng mình có tiền lẻ, có thể tự bắt taxi về. Nhưng cô lại do dự, liệu từ chối như vậy có bị xem là quá khách sáo, khiến người giúp đỡ cảm thấy khó xử không.
Nguyên Duy đã thay giày trong nhà, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên anh quay đầu lại và hỏi: “Em tên gì?”
Cô ngập ngừng trong thoáng chốc rồi chậm rãi đáp: “Phó Nhuận Nghi.”
“Chữ ‘Phó’ với bộ Nhân đứng, nhiều nét phức tạp. ‘Nhuận’ là ẩm ướt, và ‘Nghi’ là hài hòa, thích hợp.”
Nguyên Duy nhìn ra ngoài trời, như thể cái tên ấy khiến cậu liên tưởng đến thời tiết hiện tại, một vẻ dịu dàng, vừa vặn và phù hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngủ một giấc dài đến tận trưa, Phó Nhuận Nghi tỉnh dậy, nằm thêm vài phút để thả lỏng đầu óc, ánh mắt hướng lên trần nhà. Sau đó, cô duỗi người, hai tay vươn cao, cảm giác như vừa thoát ra khỏi một lớp kén vô hình, toàn thân mềm mại, nhẹ nhõm như được tái sinh.
Chỉ có điều, một vài chỗ trên cơ thể vẫn còn cảm giác lạ.
Phó Nhuận Nghi không mất nhiều thời gian để nhớ lại chuyện đêm qua. Mọi thứ như một bộ phim cô đã xem qua, chỉ cần lướt mắt qua bìa là có thể hiểu ngay nội dung, không cần suy nghĩ nhiều.
Cô định đi tắm trước, nhưng bất chợt một ý nghĩ khác thoáng qua làm cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến. Vội vàng gạt chăn mỏng ra, Phó Nhuận Nghi tìm khắp nơi nhưng không thấy bộ đồ ngủ đã mặc đêm qua.
Cô không tự cởi ra. Và cũng không biết Nguyên Duy đã để nó ở đâu.
Cô tùy tiện tìm một chiếc váy ngủ khoác tạm lên người, rồi chân trần chạy ngay ra ban công. Khi thấy chú mèo nhỏ vẫn ổn và thức ăn trong bát vẫn còn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, ít nhất là nó không bị đói. Tối qua vì vội quá, cô đã quên không cho nó ăn.
Phó Nhuận Nghi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu chú mèo và nói bằng giọng nhỏ nhẹ đầy niềm vui: “Em có biết ai đã cho em ăn không?”
Chú mèo kêu “meo” một tiếng nhỏ xíu.
Phó Nhuận Nghi không ngờ Nguyên Duy trước khi rời đi còn giúp cô cho mèo ăn. Cô cứ tưởng anh chỉ vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ngay.
Nghĩ đến nhà tắm, cô bỗng chột dạ, đứng bật dậy. Cô lo lắng món đồ chơi nhỏ của mình đã bị ngâm cả đêm dưới đáy bồn tắm và hỏng mất.
Nhưng khi bước vào nhà tắm, cảnh tượng trước mắt còn tệ hơn điều cô lo sợ. Món đồ chơi không bị ngâm nước. Không biết từ lúc nào, nó đã được vớt lên, hong khô cẩn thận và đặt ngay ngắn trên bồn rửa tay.
Trên nền trắng của bồn rửa, một màu hồng nổi bật rõ ràng. Không cần phải hỏi. Cô đã biết ai là người giúp mình. Ngoài Nguyên Duy, chẳng thể là ai khác.
Phó Nhuận Nghi cố gắng tự trấn an mình. Dù sao đó cũng chỉ là một món đồ dùng cá nhân của phụ nữ, và kiểu dáng của nó không giống loại có hình dạng thực tế khiến ai nhìn cũng đoán được công dụng. Trông nó như một chú chim nhỏ màu hồng đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro