Canh Mạnh Bà
Đánh giá:
8.4
/10 từ 70 lượt
Đọc truyện Canh Mạnh Bà ra chương mới nhất Chương 91, 92, 93 - DocTruyen.Pro. Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Nàng không biết chính mình đang ở nơi nào. Xung quanh một mảnh đen nhánh, an tĩnh đến nỗi tiếng hít thở của nàng cũng không hề nghe thấy.
Từ từ.
Nàng có hô hấp sao?
Nàng duỗi tay đi dò xét hơi thở chính mình. Lạnh băng, không hề động tĩnh. Đúng rồi, nàng nhớ rồi, nàng đã chết.
Nhưng mà..
Nàng là chết như thế nào?
Vì cái gì mà chết?
Nàng, nàng là ai?
Nàng tên gọi là gì?
Nghĩ không ra, tất cả đều nghĩ không ra.
Làm thế nào nàng tới được nơi quỷ quái này? Bốn phía cái gì cũng không thấy. Sương đen thật dày đặc, cho dù bản thân là quỷ hồn, nàng cũng cảm thấy đến rét lạnh thấu xương.
Bước chân không chịu khống chế mà đi phía trước, cũng không biết đi bao lâu, mới ẩn ẩn nghe được có tiếng nước sông chảy xiết. Nàng do dự một chút, lại bước đến phía trước vài bước, thì nhìn thấy có chút ánh sáng rọi tới. Ở trước mặt nàng, xuất hiện một dòng sông rộng lớn đến mức nhìn không thấy bờ bên kia.
Nước sông nhìn như bình tĩnh, lại vô thức làm cho người ta cảm thấy sóng gió mãnh liệt. Trên sông không xa có một cây cầu tinh xảo, đầu cầu trừ một cục đá lớn thì cũng không còn gì khác.
Trên tảng đá không hề có gì đặc biệt, nàng lại như bị ma chú định thân, đứng ở nơi đó. Một lúc sau, từ từ chậm rãi, trên tảng đá hiện ra cả đời cuộc đời nhân sinh của nàng.
Đường nữ Thanh Hoan, tên tự Đậu Khấu. Mười chín tuổi. Chết vào năm Đại Tụng Khai Nguyên thứ mười lăm. Sinh thời si tâm không thay đổi, nhưng gặp sai người, kết quả treo cổ tự sát.
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Nàng không biết chính mình đang ở nơi nào. Xung quanh một mảnh đen nhánh, an tĩnh đến nỗi tiếng hít thở của nàng cũng không hề nghe thấy.
Từ từ.
Nàng có hô hấp sao?
Nàng duỗi tay đi dò xét hơi thở chính mình. Lạnh băng, không hề động tĩnh. Đúng rồi, nàng nhớ rồi, nàng đã chết.
Nhưng mà..
Nàng là chết như thế nào?
Vì cái gì mà chết?
Nàng, nàng là ai?
Nàng tên gọi là gì?
Nghĩ không ra, tất cả đều nghĩ không ra.
Làm thế nào nàng tới được nơi quỷ quái này? Bốn phía cái gì cũng không thấy. Sương đen thật dày đặc, cho dù bản thân là quỷ hồn, nàng cũng cảm thấy đến rét lạnh thấu xương.
Bước chân không chịu khống chế mà đi phía trước, cũng không biết đi bao lâu, mới ẩn ẩn nghe được có tiếng nước sông chảy xiết. Nàng do dự một chút, lại bước đến phía trước vài bước, thì nhìn thấy có chút ánh sáng rọi tới. Ở trước mặt nàng, xuất hiện một dòng sông rộng lớn đến mức nhìn không thấy bờ bên kia.
Nước sông nhìn như bình tĩnh, lại vô thức làm cho người ta cảm thấy sóng gió mãnh liệt. Trên sông không xa có một cây cầu tinh xảo, đầu cầu trừ một cục đá lớn thì cũng không còn gì khác.
Trên tảng đá không hề có gì đặc biệt, nàng lại như bị ma chú định thân, đứng ở nơi đó. Một lúc sau, từ từ chậm rãi, trên tảng đá hiện ra cả đời cuộc đời nhân sinh của nàng.
Đường nữ Thanh Hoan, tên tự Đậu Khấu. Mười chín tuổi. Chết vào năm Đại Tụng Khai Nguyên thứ mười lăm. Sinh thời si tâm không thay đổi, nhưng gặp sai người, kết quả treo cổ tự sát.