Chiếc đệm đặc b...
Áp Áp Áp Bất Tri Đạo
2024-10-14 11:07:37
Sáng thứ sáu, Đường Thu Bạch tới điểm tập hợp, từ rất xa đã thấy Địch
Nghiên đứng ở vòng ngoài tập thể đám đông, gần như theo bản năng, đôi
mắt Đường Thu Bạch lại quay xung quanh đám người tỉ mỉ tìm hai vòng,
không nhìn thấy người trong đầu, nàng nhẹ nhàng khẽ thở ra, đồng thời
còn kèm theo chút thất vọng nhỏ bé.
Đường Thu Bạch đi lên trước cùng Địch Nghiên chào hỏi, "Địch tỷ, chào buổi sáng."
"Ồ! Tới rồi, chào buổi sáng."
Đường Thu Bạch đứng bên cạnh cô ấy, hiếm khi sáng sớm mặt trời ló rạng, ánh nắng ấm áp chếch từ bên cạnh chiếu xuống, gió nhẹ phất qua, mang đến từng cơn mát mẻ, Đường Thu Bạch còn hơi chưa tỉnh ngủ, nheo nheo mắt.
Từ sau lần trước Cảnh Thư Vân làm việc ở văn phòng của nàng, có lần đầu tiên hiển nhiên liền có lần thứ hai, hoặc có thể nói thẳng là, những ngày sau đó chỉ cần Cảnh Thư Vân ở Lam Hoa, đều sẽ làm việc trong văn phòng của nàng.
Cảnh Thư Vân tâm tư sáng tỏ, xác định rõ mục đích, thậm chí người cũng thản nhiên, ngược lại đánh bại Đường Thu Bạch, làm nàng có chút trở tay không kịp.
Buổi chiều Đường Thu Bạch nhận được tin tức thứ sáu công ty sẽ tổ chức team building, vừa lúc Cảnh Thư Vân ngồi trên sô pha tiếp khách đối diện nàng, nhàn nhã uống trà xem tài liệu, vẻ mặt rất tự nhiên.
Ít nhất ở thời điểm Đường Thu Bạch nhìn về phía cô, cô vẫn khoan thai làm động tác nâng cổ tay uống trà, dừng ở trong mắt Đường Thu Bạch thì chính là như thế.
"Làm sao vậy?"
Trong lúc Đường Thu Bạch lơ đãng thất thần, người ngồi đối diện đã đón nhận ánh mắt nàng.
"Không có."
Đường Thu Bạch lắc đầu, nuốt xuống lời đến bên miệng, có lẽ chỉ là theo bản năng, trong nháy mắt nghe thấy hai chữ team building Đường Thu Bạch liền muốn hỏi cô có tới hay không.
Trên bầu trời mây trôi hững hờ, chậm rãi chuyển động, ánh mặt trời xuất hiện ở phía sau khiến Đường Thu Bạch có chút không mở được mắt, nàng nhắm mắt lại chờ dịu xuống, bên cạnh đột nhiên có người vỗ vai nàng.
"Đang làm gì đấy?"
"Bạch tỷ."
Phút chốc Đường Thu Bạch mở mắt ra, lại có chút cảm thấy may mắn, cũng may không hỏi.
"Buồn ngủ quá, mới sáng sớm." Đường Thu Bạch ngáp một cái.
"Buồn ngủ thì đi ngủ sớm một chút a."
Đường Thu Bạch cười cười, thấy dưới chân Bạch Trác Nhiên có đặt một thùng giấy rất lớn, bên trong là mấy thứ đạo cụ chuẩn bị cho hoạt động team building, mới đột nhiên nhớ tới việc chính.
"Bạch tỷ, hoạt động hôm nay có tốn sức không?"
Đường Thu Bạch chớp đôi mắt mới vừa ngáp một cái còn có chút ửng đỏ, vẻ mặt chân thành tha thiết hỏi.
"Sao thế? Thanh niên như em vận động còn không được à?" Bạch Trác Nhiên nghiêng đầu đánh giá Đường Thu Bạch.
"Nguyên tắc nhân sinh cuộc đời em, điều thứ nhất, có thể đi thì không chạy, có thể nằm thì không ngồi."
"......" Bạch Trác Nhiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt không thể tưởng tượng hỏi, "Vậy sao em lại gầy như vậy?"
Đường Thu Bạch cứng miệng cười cười, nói với vẻ mang hận: "Hì hì, bởi vì ăn không mập."
Vừa dứt lời, không đợi Bạch Trác Nhiên nói tiếp, đồng nghiệp bên cạnh các nàng nghe thấy những lời này, lập tức phát ra ngôn ngữ chinh phạt đối với Đường Thu Bạch.
Vì thế, chờ Cảnh Thư Vân đỗ xe xong, một thân đồ thể thao gọn gàng từ trên xe bước xuống, thứ cô nhìn thấy là hình ảnh lấy Đường Thu Bạch làm trung tâm, bị một đống đồng nghiệp vây thành nửa cái vòng.
Một đám người vừa nói vừa cười, âm thanh còn không nhỏ.
Địch Nghiên vỗn dĩ đang đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch, cảm giác được các đồng nghiệp khác càng ngày càng hướng tới gần Đường Thu Bạch, khát vọng sống sót thúc đẩy Địch Nghiên cách bọn họ rời xa mấy bước.
Chiều hôm đó, bộ phận hành chính tuyên bố tin tức thứ sáu công ty sẽ tổ chức team building, tin tức mới phát ra chưa được bao lâu, Địch Nghiên liền nhận được tin nhắn Cảnh Thư Vân gửi tới hỏi lịch trình ngày thứ sáu.
"Liêu tổng bên kia có hợp đồng mới yêu cầu ký kết với chúng ta, buổi chiều còn có một buổi xã giao." Địch Nghiên lật xem notebook, trả lời.
"Ừ, hợp đồng kia của Liêu Hàng tôi sẽ nói với hắn một tiếng, để bộ phận hợp đồng phái người đi, xã giao thì bỏ."
"Vâng."
Bỏ bớt mấy cái này không phải vì đi tham gia team building thì là gì, cho nên sáng sớm Địch Nghiên liền đoán được Cảnh Thư Vân sẽ đến, tự nhiên cũng rời xa "nơi thị phi".
Quả nhiên đúng là thế, chẳng mất chốc Địch Nghiên liền thấy biển số xe quen thuộc lái vào bãi đỗ xe trước mặt bọn họ.
Một giây trước khi Địch Nghiên đi về phía Cảnh Thư Vân, liếc nhìn Đường Thu Bạch đang đưa lưng về phía Cảnh Thư Vân, trên mặt còn treo nụ cười đắc ý, trong ánh mắt của Địch Nghiên mạc danh mang theo chút đồng cảm, vẫn là ho khan một tiếng, nghĩ dùng cái này để nhắc nhở.
Tiếng người hỗn tạp, Đường Thu Bạch đối mặt với chục cái miệng, hiển nhiên cũng không thể nghe rõ tiếng Địch Nghiên ho khan, ngược lại là Bạch Trác Nhiên ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Cảnh tổng tới."
Mọi người có chút kinh ngạc nhìn ra phía sau lưng Đường Thu Bạch, ngừng nói, đứng thẳng đoan chính.
Lúc Đường Thu Bạch xoay người, Cảnh Thư Vân bước chân cách nàng chỉ có vài bước, Địch Nghiên đi theo phía sau cô, trên mặt Cảnh Thư Vân không có biểu cảm gì, chỉ là khi Đường Thu Bạch xoay người lại, đôi mắt nhẹ như bay liếc qua nàng một cái liền rời đi.
Đáy mắt Đường Thu Bạch cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay cả chút thất vọng trước đó cũng đã được an ủi.
"Chào Cảnh tổng."
"Chào buổi sáng Cảnh tổng."
Những người khác vội vàng cùng Cảnh Thư Vân chào hỏi.
"Ừm."
Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, xem như đáp lại bọn họ, có lẽ là không nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô lại liếc mắt Đường Thu Bạch đứng ở chếch đối diện với cô.
"Chào buổi sáng lão bản."
Đường Thu Bạch cảm nhận được vẻ sắc nhọn trong ánh mắt cô, nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.
"Chào buổi sáng."
Âm giọng Cảnh Thư Vân không lớn cũng không nhỏ, cũng đủ làm những người ở đây đều có thể nghe thấy, hơn nữa chuyện văn phòng lúc trước, còn có đôi lời đồn đãi, khiến cho ánh mắt của mọi người bất giác đều tụ tập ở trên người Đường Thu Bạch.
Bởi vì chỉ duy nhất lời chào của Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân trả lời 'chào buổi sáng'.
Cảnh Thư Vân thần sắc tự nhiên, rất nhanh liền vào chủ đề chính, hỏi: "Người đến đông đủ chưa?"
"Lão bản, đủ rồi."
"Ừm, vậy bắt đầu đi."
Cảnh Thư Vân nói xong, Địch Nghiên cùng Bạch Trác Nhiên đứng ra chủ trì hoạt động tập thể lần này.
Đường Thu Bạch nghe hai người phổ biến quy tắc, dư quang lại không khống chế được nhìn về phía Cảnh Thư Vân, không hiểu sao có chút chột dạ.
"...... Mọi người biểu hiện cho tốt nhé, lần này Cảnh tổng cũng sẽ tham dự hoạt động team building của chúng ta."
Mặt sau còn nói cái gì, Đường Thu Bạch hoàn toàn không nghe thấy, hoạt động tập thể, đầu tiền không có gì khác là lập đội, sau đó các loại hoạt động hợp tác, chủ yếu vẫn là để xúc tiến mối quan hệ giữa các đồng nghiệp để hiểu nhau hơn.
Đường Thu Bạch nhìn về phía Cảnh Thư Vân, trong đầu lại theo bản năng nhảy ra một dấu chấm hỏi, vậy các nàng sẽ là một đội?
Không đợi Đường Thu Bạch suy nghĩ thêm, liền nghe thấy có người nói, "Tự do tổ đội."
Đám người nháo lên, hai hai ba ba thành đoàn, Đường Thu Bạch còn có chút mờ mịt, Cảnh Thư Vân đã đi về phía nàng, bên cạnh cũng vang lên giọng Hạ Sâm "Sư phụ", đến cả Bạch Trác Nhiên vừa nãy còn đang chủ trì cũng đến gần hướng Đường Thu Bạch một bước.
Ngày thường Đường Thu Bạch đối đãi với người trong bộ phận đều không tệ, tự nhiên cũng có mấy người trong bộ phận hướng về phía nàng.
Nhưng lại có một chút kỳ quái chính là, Cảnh Thư Vân đứng ở nơi cách Đường Thu Bạch chỉ có một bước chân, bên trái nàng là Hạ Sâm cùng phía bên phải là Bạch Trác Nhiên cũng dừng lại, bốn người tạo thành một hình tam giác.
Đường Thu Bạch thoáng nhìn Cảnh Thư Vân, vẫn như cũ là vẻ mặt bình tĩnh, lại nghiêng đầu nhìn Hạ Sâm và Bạch Trác Nhiên, biểu cảm trên mặt hai người lại có chút cứng đờ.
Tình huống gì đây?
Không khí chợt trầm xuống, Đường Thu Bạch nhạy bén cảm giác được có gì đó.
"Trùng hợp vậy, thế thì dứt khoát chúng ta cùng nhau đi?" Trên mặt Bạch Trác Nhiên rất nhanh lại khôi phục nụ cười thường ngày, đánh bài giảng hòa nói.
"Em không ý kiến."
Không đợi Đường Thu Bạch lên tiếng, Cảnh Thư Vân một chân rảo bước tiến lên, đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch, ý tứ rõ ràng là, "Dù sao tôi đứng ở đây, mấy người tùy ý".
"Được." Hạ Sâm dời mắt, thanh âm nói chuyện có chút thấp, nhưng vẫn chầm chậm bước lên phía trước một bước.
Đường Thu Bạch phản ứng chậm mấy nhịp, lúc quay đầu nhìn về phía Cảnh Thư Vân bên người, môi mỏng giật giật rồi mím lại, cũng không nói gì thêm, xem như cam chịu.
Địch Nghiên xem chuẩn thời cơ, hô một tiếng "Dừng", sau đó tính toán số người, tuyên bố tổ đội kết thúc.
Tám người một đội, tổ của Đường Thu Bạch ngoại trừ bốn người các nàng, còn có bốn người khác cùng bộ phận với nàng.
Địch Nghiên nhìn kế hoạch hoạt động, đọc ra quy tắc trò chơi thứ nhất.
Đường Thu Bạch nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch, âm thầm cảm thán nói, thật là trò chơi tranh ghế dựa bất diệt.
Một đội cử ra hai người, đoạt ghế, đội có người cuối cùng dư lại, chính là người chiến thắng lượt đấu, đồng thời để cho tất cả mọi người có thể tham dự, tổ chức bốn lượt, người tham dự mỗi lượt yêu cầu không được trùng lặp.
Địch Nghiên vừa dứt lời, các tổ liền lập tức thảo luận.
"Mọi người phân tổ như thế nào?" Cảnh Thư Vân dẫn đầu mở miệng.
Đường Thu Bạch hơi suy tư nói: "Ừm...... Có muốn úp ngửa hoặc là kéo búa bao không?"
Cảnh Thư Vân nghe vậy liếc Đường Thu Bạch một cái, sâu kín nói: "Không hỏi em."
Tay cô lại đặt lên tay Đường Thu Bạch, rồi nắm lấy.
Lại xứng với câu Cảnh Thư Vân hỏi "Mọi người", ý tứ hiển nhiên rất minh bạch, như thể không tiếng động nói: "Tôi và Đường Thu Bạch một tổ."
Những người khác từng người nhìn lẫn nhau, chỉ có Bạch Trác Nhiên không chớp mắt nhìn Hạ Sâm đứng ở đối diện cô ấy, mà ánh mắt Hạ Sâm thì đảo quanh bên người Bạch Trác Nhiên, thỉnh thoảng nhìn cô ấy rồi lại nhanh chóng dời mắt, vành tai mang theo một tia ửng hồng.
Lúc này Đường Thu Bạch mới phát hiện, Hạ Sâm không đứng ở bên cạnh Bạch Trác Nhiên, mà là đứng ở cách xa Cảnh Thư Vân một chút.
Đường Thu Bạch nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ trong mắt càng ngày càng đậm.
"Tôi và Hạ Sâm một tổ đi." Bạch Trác Nhiên trực tiếp nói.
Hạ Sâm đột nhiên bị điểm danh, giật mình, lại dương khóe môi cười, "Được."
Phân nhóm trong tổ rất mau đã xác định xong, Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân làm nhóm đầu tiên lên sân khấu đứng giữa sân chơi.
Trò chơi theo tiếng còi Địch Nghiên thổi lên mà bắt đầu, người tham gia trò chơi đứng thành một vòng tròn đi theo âm nhạc.
Chỉ có một chút khác biệt chính là, Cảnh Thư Vân cách Đường Thu Bạch rất gần, nhưng người phía sau Cảnh Thư Vân lại cách cô xa hơn một chút, có lẽ là bởi vì nguyên nhân khí chất, tự nhiên cứ vậy mà kéo xa khoảng cách.
Đường Thu Bạch nghiêng đầu cẩn thận nhớ kỹ vị trí ghế, vừa đi theo, vừa chú ý.
Cảnh Thư Vân đi theo sau Đường Thu Bạch, các nàng vòng một vòng lại một vòng, đột nhiên âm nhạc dừng lại, Đường Thu Bạch không một chút do dự, nhắm vào ghế cách nàng gần nhất, vừa nhanh vừa chuẩn chiếm vị trí đầu tiên tiến vào vòng tiếp theo, sau đó lại chuẩn bị đi giúp Cảnh Thư Vân phía sau nàng.
Nhưng kỳ thật Cảnh Thư Vân căn bản không cần nàng hỗ trợ, bởi vì những người sau vốn dĩ liền cách Cảnh Thư Vân có chút xa, cho nên tự nhiên vị trí cũng dễ đoạt, nói trắng ra thì là, ai lại đi tranh với lão bản?
Ngay sau đó Cảnh Thư Vân ngồi ở bên người Đường Thu Bạch, tiếp đó một đồng nghiệp khác, chậm hơn Đường Thu Bạch một bước, dựa theo phương thức trò chơi thông thường, đang nóng lòng muốn thử tính toán dùng vũ lực cướp ghế của Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch nhận thấy được ý đồ của cô ấy, hai chân hơi dang ra, hai tay gắt gao giữa lấy chỗ tựa lưng ghế, rất ra dáng chết không buông tay.
Gần như là theo bản năng, đôi mắt Cảnh Thư Vân mang theo chút lạnh lẽo nhẹ nhàng quét qua, tay đồng nghiệp kia đang vươn tới liền cứng đờ, nhanh chóng từ bỏ mục tiêu, chuyển hướng về đồng nghiệp phía bên kia.
Cứ như vậy, hai người cơ bản vô địch chơi đến vòng bán kết còn thừa hai cái ghế dựa cho ba người.
Bởi vì hai người này bị buộc phải đào thải, dám "Giận" không dám lên tiếng.
Một tiếng tuýt còi, ba người vòng đứng lên, khoảng cách cũng kéo xa nhau chút, làm thành một hình tròn không lớn không nhỏ.
Thời điểm âm nhạc đột nhiên dừng lại, Đường Thu Bạch sớm đã nhắm chuẩn một vị trí, nhưng đồng nghiệp phía trước nàng cũng đã nhắm trúng vị trí đó, rốt cuộc nói là ba người hai ghế, nhưng kỳ thật ra, cũng chỉ là hai người một ghế, chỗ ngồi của Cảnh Thư Vân, khẳng định là giữ chắc rồi.
Lúc Đường Thu Bạch tiến lên, một tay giữ lấy nửa bên, đồng nghiệp kia cũng gần như đồng thời giữ một nửa khác, hai người âm thầm dùng lực, không ai nhường ai, Đường Thu Bạch hơi nghiêng người sắp sửa ngồi xuống, đồng nghiệp kia cũng hoàn toàn không thiếu cảnh giác, thấy động tác của Đường Thu Bạch cũng vội vàng đi chen.
Hai người cô đẩy tôi tới đấu qua đấu lại, ghế dựa cũng không thể bị người nào hoàn toàn chiếm xuống, ngược lại còn kéo theo ghế dựa dịch vị trí.
Thời khắc mấu chốt, Đường Thu Bạch khơi dậy dục vọng chiến thắng, cắn răng liền định dùng hết toàn bộ sức lực, cổ tay vừa chuyển, dưới chân vừa động, lại bởi vì hai người đấu sức, ghế dựa chuyển động, Đường Thu Bạch dưới chân không xong, bị vướng một cái, đồng nghiệp nhắm chuẩn thời cơ vội vàng dùng mông chen vào.
Đường Thu Bạch mất đi điểm mượn lực, thân thể không vững, hướng bên cạnh nghiêng một cái liền ngồi xuống.
Bầu không khí nhiệt liệt toàn hiện trường vây xem trong nháy mắt này bỗng nhiên giảm xuống.
Chờ Đường Thu Bạch phản ứng lại, mới ý thức được đệm mềm dưới mông tựa hồ có chút không đúng, quảng hoắc hương nhàn nhạt hòa lẫn hương hoa hồng từ phía sau nàng tỏa ra.
Thậm chí không biết từ khi nào, bên hông cũng vòng lên một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh.
Đường Thu Bạch đi lên trước cùng Địch Nghiên chào hỏi, "Địch tỷ, chào buổi sáng."
"Ồ! Tới rồi, chào buổi sáng."
Đường Thu Bạch đứng bên cạnh cô ấy, hiếm khi sáng sớm mặt trời ló rạng, ánh nắng ấm áp chếch từ bên cạnh chiếu xuống, gió nhẹ phất qua, mang đến từng cơn mát mẻ, Đường Thu Bạch còn hơi chưa tỉnh ngủ, nheo nheo mắt.
Từ sau lần trước Cảnh Thư Vân làm việc ở văn phòng của nàng, có lần đầu tiên hiển nhiên liền có lần thứ hai, hoặc có thể nói thẳng là, những ngày sau đó chỉ cần Cảnh Thư Vân ở Lam Hoa, đều sẽ làm việc trong văn phòng của nàng.
Cảnh Thư Vân tâm tư sáng tỏ, xác định rõ mục đích, thậm chí người cũng thản nhiên, ngược lại đánh bại Đường Thu Bạch, làm nàng có chút trở tay không kịp.
Buổi chiều Đường Thu Bạch nhận được tin tức thứ sáu công ty sẽ tổ chức team building, vừa lúc Cảnh Thư Vân ngồi trên sô pha tiếp khách đối diện nàng, nhàn nhã uống trà xem tài liệu, vẻ mặt rất tự nhiên.
Ít nhất ở thời điểm Đường Thu Bạch nhìn về phía cô, cô vẫn khoan thai làm động tác nâng cổ tay uống trà, dừng ở trong mắt Đường Thu Bạch thì chính là như thế.
"Làm sao vậy?"
Trong lúc Đường Thu Bạch lơ đãng thất thần, người ngồi đối diện đã đón nhận ánh mắt nàng.
"Không có."
Đường Thu Bạch lắc đầu, nuốt xuống lời đến bên miệng, có lẽ chỉ là theo bản năng, trong nháy mắt nghe thấy hai chữ team building Đường Thu Bạch liền muốn hỏi cô có tới hay không.
Trên bầu trời mây trôi hững hờ, chậm rãi chuyển động, ánh mặt trời xuất hiện ở phía sau khiến Đường Thu Bạch có chút không mở được mắt, nàng nhắm mắt lại chờ dịu xuống, bên cạnh đột nhiên có người vỗ vai nàng.
"Đang làm gì đấy?"
"Bạch tỷ."
Phút chốc Đường Thu Bạch mở mắt ra, lại có chút cảm thấy may mắn, cũng may không hỏi.
"Buồn ngủ quá, mới sáng sớm." Đường Thu Bạch ngáp một cái.
"Buồn ngủ thì đi ngủ sớm một chút a."
Đường Thu Bạch cười cười, thấy dưới chân Bạch Trác Nhiên có đặt một thùng giấy rất lớn, bên trong là mấy thứ đạo cụ chuẩn bị cho hoạt động team building, mới đột nhiên nhớ tới việc chính.
"Bạch tỷ, hoạt động hôm nay có tốn sức không?"
Đường Thu Bạch chớp đôi mắt mới vừa ngáp một cái còn có chút ửng đỏ, vẻ mặt chân thành tha thiết hỏi.
"Sao thế? Thanh niên như em vận động còn không được à?" Bạch Trác Nhiên nghiêng đầu đánh giá Đường Thu Bạch.
"Nguyên tắc nhân sinh cuộc đời em, điều thứ nhất, có thể đi thì không chạy, có thể nằm thì không ngồi."
"......" Bạch Trác Nhiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt không thể tưởng tượng hỏi, "Vậy sao em lại gầy như vậy?"
Đường Thu Bạch cứng miệng cười cười, nói với vẻ mang hận: "Hì hì, bởi vì ăn không mập."
Vừa dứt lời, không đợi Bạch Trác Nhiên nói tiếp, đồng nghiệp bên cạnh các nàng nghe thấy những lời này, lập tức phát ra ngôn ngữ chinh phạt đối với Đường Thu Bạch.
Vì thế, chờ Cảnh Thư Vân đỗ xe xong, một thân đồ thể thao gọn gàng từ trên xe bước xuống, thứ cô nhìn thấy là hình ảnh lấy Đường Thu Bạch làm trung tâm, bị một đống đồng nghiệp vây thành nửa cái vòng.
Một đám người vừa nói vừa cười, âm thanh còn không nhỏ.
Địch Nghiên vỗn dĩ đang đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch, cảm giác được các đồng nghiệp khác càng ngày càng hướng tới gần Đường Thu Bạch, khát vọng sống sót thúc đẩy Địch Nghiên cách bọn họ rời xa mấy bước.
Chiều hôm đó, bộ phận hành chính tuyên bố tin tức thứ sáu công ty sẽ tổ chức team building, tin tức mới phát ra chưa được bao lâu, Địch Nghiên liền nhận được tin nhắn Cảnh Thư Vân gửi tới hỏi lịch trình ngày thứ sáu.
"Liêu tổng bên kia có hợp đồng mới yêu cầu ký kết với chúng ta, buổi chiều còn có một buổi xã giao." Địch Nghiên lật xem notebook, trả lời.
"Ừ, hợp đồng kia của Liêu Hàng tôi sẽ nói với hắn một tiếng, để bộ phận hợp đồng phái người đi, xã giao thì bỏ."
"Vâng."
Bỏ bớt mấy cái này không phải vì đi tham gia team building thì là gì, cho nên sáng sớm Địch Nghiên liền đoán được Cảnh Thư Vân sẽ đến, tự nhiên cũng rời xa "nơi thị phi".
Quả nhiên đúng là thế, chẳng mất chốc Địch Nghiên liền thấy biển số xe quen thuộc lái vào bãi đỗ xe trước mặt bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một giây trước khi Địch Nghiên đi về phía Cảnh Thư Vân, liếc nhìn Đường Thu Bạch đang đưa lưng về phía Cảnh Thư Vân, trên mặt còn treo nụ cười đắc ý, trong ánh mắt của Địch Nghiên mạc danh mang theo chút đồng cảm, vẫn là ho khan một tiếng, nghĩ dùng cái này để nhắc nhở.
Tiếng người hỗn tạp, Đường Thu Bạch đối mặt với chục cái miệng, hiển nhiên cũng không thể nghe rõ tiếng Địch Nghiên ho khan, ngược lại là Bạch Trác Nhiên ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Cảnh tổng tới."
Mọi người có chút kinh ngạc nhìn ra phía sau lưng Đường Thu Bạch, ngừng nói, đứng thẳng đoan chính.
Lúc Đường Thu Bạch xoay người, Cảnh Thư Vân bước chân cách nàng chỉ có vài bước, Địch Nghiên đi theo phía sau cô, trên mặt Cảnh Thư Vân không có biểu cảm gì, chỉ là khi Đường Thu Bạch xoay người lại, đôi mắt nhẹ như bay liếc qua nàng một cái liền rời đi.
Đáy mắt Đường Thu Bạch cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay cả chút thất vọng trước đó cũng đã được an ủi.
"Chào Cảnh tổng."
"Chào buổi sáng Cảnh tổng."
Những người khác vội vàng cùng Cảnh Thư Vân chào hỏi.
"Ừm."
Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, xem như đáp lại bọn họ, có lẽ là không nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô lại liếc mắt Đường Thu Bạch đứng ở chếch đối diện với cô.
"Chào buổi sáng lão bản."
Đường Thu Bạch cảm nhận được vẻ sắc nhọn trong ánh mắt cô, nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.
"Chào buổi sáng."
Âm giọng Cảnh Thư Vân không lớn cũng không nhỏ, cũng đủ làm những người ở đây đều có thể nghe thấy, hơn nữa chuyện văn phòng lúc trước, còn có đôi lời đồn đãi, khiến cho ánh mắt của mọi người bất giác đều tụ tập ở trên người Đường Thu Bạch.
Bởi vì chỉ duy nhất lời chào của Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân trả lời 'chào buổi sáng'.
Cảnh Thư Vân thần sắc tự nhiên, rất nhanh liền vào chủ đề chính, hỏi: "Người đến đông đủ chưa?"
"Lão bản, đủ rồi."
"Ừm, vậy bắt đầu đi."
Cảnh Thư Vân nói xong, Địch Nghiên cùng Bạch Trác Nhiên đứng ra chủ trì hoạt động tập thể lần này.
Đường Thu Bạch nghe hai người phổ biến quy tắc, dư quang lại không khống chế được nhìn về phía Cảnh Thư Vân, không hiểu sao có chút chột dạ.
"...... Mọi người biểu hiện cho tốt nhé, lần này Cảnh tổng cũng sẽ tham dự hoạt động team building của chúng ta."
Mặt sau còn nói cái gì, Đường Thu Bạch hoàn toàn không nghe thấy, hoạt động tập thể, đầu tiền không có gì khác là lập đội, sau đó các loại hoạt động hợp tác, chủ yếu vẫn là để xúc tiến mối quan hệ giữa các đồng nghiệp để hiểu nhau hơn.
Đường Thu Bạch nhìn về phía Cảnh Thư Vân, trong đầu lại theo bản năng nhảy ra một dấu chấm hỏi, vậy các nàng sẽ là một đội?
Không đợi Đường Thu Bạch suy nghĩ thêm, liền nghe thấy có người nói, "Tự do tổ đội."
Đám người nháo lên, hai hai ba ba thành đoàn, Đường Thu Bạch còn có chút mờ mịt, Cảnh Thư Vân đã đi về phía nàng, bên cạnh cũng vang lên giọng Hạ Sâm "Sư phụ", đến cả Bạch Trác Nhiên vừa nãy còn đang chủ trì cũng đến gần hướng Đường Thu Bạch một bước.
Ngày thường Đường Thu Bạch đối đãi với người trong bộ phận đều không tệ, tự nhiên cũng có mấy người trong bộ phận hướng về phía nàng.
Nhưng lại có một chút kỳ quái chính là, Cảnh Thư Vân đứng ở nơi cách Đường Thu Bạch chỉ có một bước chân, bên trái nàng là Hạ Sâm cùng phía bên phải là Bạch Trác Nhiên cũng dừng lại, bốn người tạo thành một hình tam giác.
Đường Thu Bạch thoáng nhìn Cảnh Thư Vân, vẫn như cũ là vẻ mặt bình tĩnh, lại nghiêng đầu nhìn Hạ Sâm và Bạch Trác Nhiên, biểu cảm trên mặt hai người lại có chút cứng đờ.
Tình huống gì đây?
Không khí chợt trầm xuống, Đường Thu Bạch nhạy bén cảm giác được có gì đó.
"Trùng hợp vậy, thế thì dứt khoát chúng ta cùng nhau đi?" Trên mặt Bạch Trác Nhiên rất nhanh lại khôi phục nụ cười thường ngày, đánh bài giảng hòa nói.
"Em không ý kiến."
Không đợi Đường Thu Bạch lên tiếng, Cảnh Thư Vân một chân rảo bước tiến lên, đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch, ý tứ rõ ràng là, "Dù sao tôi đứng ở đây, mấy người tùy ý".
"Được." Hạ Sâm dời mắt, thanh âm nói chuyện có chút thấp, nhưng vẫn chầm chậm bước lên phía trước một bước.
Đường Thu Bạch phản ứng chậm mấy nhịp, lúc quay đầu nhìn về phía Cảnh Thư Vân bên người, môi mỏng giật giật rồi mím lại, cũng không nói gì thêm, xem như cam chịu.
Địch Nghiên xem chuẩn thời cơ, hô một tiếng "Dừng", sau đó tính toán số người, tuyên bố tổ đội kết thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tám người một đội, tổ của Đường Thu Bạch ngoại trừ bốn người các nàng, còn có bốn người khác cùng bộ phận với nàng.
Địch Nghiên nhìn kế hoạch hoạt động, đọc ra quy tắc trò chơi thứ nhất.
Đường Thu Bạch nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch, âm thầm cảm thán nói, thật là trò chơi tranh ghế dựa bất diệt.
Một đội cử ra hai người, đoạt ghế, đội có người cuối cùng dư lại, chính là người chiến thắng lượt đấu, đồng thời để cho tất cả mọi người có thể tham dự, tổ chức bốn lượt, người tham dự mỗi lượt yêu cầu không được trùng lặp.
Địch Nghiên vừa dứt lời, các tổ liền lập tức thảo luận.
"Mọi người phân tổ như thế nào?" Cảnh Thư Vân dẫn đầu mở miệng.
Đường Thu Bạch hơi suy tư nói: "Ừm...... Có muốn úp ngửa hoặc là kéo búa bao không?"
Cảnh Thư Vân nghe vậy liếc Đường Thu Bạch một cái, sâu kín nói: "Không hỏi em."
Tay cô lại đặt lên tay Đường Thu Bạch, rồi nắm lấy.
Lại xứng với câu Cảnh Thư Vân hỏi "Mọi người", ý tứ hiển nhiên rất minh bạch, như thể không tiếng động nói: "Tôi và Đường Thu Bạch một tổ."
Những người khác từng người nhìn lẫn nhau, chỉ có Bạch Trác Nhiên không chớp mắt nhìn Hạ Sâm đứng ở đối diện cô ấy, mà ánh mắt Hạ Sâm thì đảo quanh bên người Bạch Trác Nhiên, thỉnh thoảng nhìn cô ấy rồi lại nhanh chóng dời mắt, vành tai mang theo một tia ửng hồng.
Lúc này Đường Thu Bạch mới phát hiện, Hạ Sâm không đứng ở bên cạnh Bạch Trác Nhiên, mà là đứng ở cách xa Cảnh Thư Vân một chút.
Đường Thu Bạch nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ trong mắt càng ngày càng đậm.
"Tôi và Hạ Sâm một tổ đi." Bạch Trác Nhiên trực tiếp nói.
Hạ Sâm đột nhiên bị điểm danh, giật mình, lại dương khóe môi cười, "Được."
Phân nhóm trong tổ rất mau đã xác định xong, Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân làm nhóm đầu tiên lên sân khấu đứng giữa sân chơi.
Trò chơi theo tiếng còi Địch Nghiên thổi lên mà bắt đầu, người tham gia trò chơi đứng thành một vòng tròn đi theo âm nhạc.
Chỉ có một chút khác biệt chính là, Cảnh Thư Vân cách Đường Thu Bạch rất gần, nhưng người phía sau Cảnh Thư Vân lại cách cô xa hơn một chút, có lẽ là bởi vì nguyên nhân khí chất, tự nhiên cứ vậy mà kéo xa khoảng cách.
Đường Thu Bạch nghiêng đầu cẩn thận nhớ kỹ vị trí ghế, vừa đi theo, vừa chú ý.
Cảnh Thư Vân đi theo sau Đường Thu Bạch, các nàng vòng một vòng lại một vòng, đột nhiên âm nhạc dừng lại, Đường Thu Bạch không một chút do dự, nhắm vào ghế cách nàng gần nhất, vừa nhanh vừa chuẩn chiếm vị trí đầu tiên tiến vào vòng tiếp theo, sau đó lại chuẩn bị đi giúp Cảnh Thư Vân phía sau nàng.
Nhưng kỳ thật Cảnh Thư Vân căn bản không cần nàng hỗ trợ, bởi vì những người sau vốn dĩ liền cách Cảnh Thư Vân có chút xa, cho nên tự nhiên vị trí cũng dễ đoạt, nói trắng ra thì là, ai lại đi tranh với lão bản?
Ngay sau đó Cảnh Thư Vân ngồi ở bên người Đường Thu Bạch, tiếp đó một đồng nghiệp khác, chậm hơn Đường Thu Bạch một bước, dựa theo phương thức trò chơi thông thường, đang nóng lòng muốn thử tính toán dùng vũ lực cướp ghế của Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch nhận thấy được ý đồ của cô ấy, hai chân hơi dang ra, hai tay gắt gao giữa lấy chỗ tựa lưng ghế, rất ra dáng chết không buông tay.
Gần như là theo bản năng, đôi mắt Cảnh Thư Vân mang theo chút lạnh lẽo nhẹ nhàng quét qua, tay đồng nghiệp kia đang vươn tới liền cứng đờ, nhanh chóng từ bỏ mục tiêu, chuyển hướng về đồng nghiệp phía bên kia.
Cứ như vậy, hai người cơ bản vô địch chơi đến vòng bán kết còn thừa hai cái ghế dựa cho ba người.
Bởi vì hai người này bị buộc phải đào thải, dám "Giận" không dám lên tiếng.
Một tiếng tuýt còi, ba người vòng đứng lên, khoảng cách cũng kéo xa nhau chút, làm thành một hình tròn không lớn không nhỏ.
Thời điểm âm nhạc đột nhiên dừng lại, Đường Thu Bạch sớm đã nhắm chuẩn một vị trí, nhưng đồng nghiệp phía trước nàng cũng đã nhắm trúng vị trí đó, rốt cuộc nói là ba người hai ghế, nhưng kỳ thật ra, cũng chỉ là hai người một ghế, chỗ ngồi của Cảnh Thư Vân, khẳng định là giữ chắc rồi.
Lúc Đường Thu Bạch tiến lên, một tay giữ lấy nửa bên, đồng nghiệp kia cũng gần như đồng thời giữ một nửa khác, hai người âm thầm dùng lực, không ai nhường ai, Đường Thu Bạch hơi nghiêng người sắp sửa ngồi xuống, đồng nghiệp kia cũng hoàn toàn không thiếu cảnh giác, thấy động tác của Đường Thu Bạch cũng vội vàng đi chen.
Hai người cô đẩy tôi tới đấu qua đấu lại, ghế dựa cũng không thể bị người nào hoàn toàn chiếm xuống, ngược lại còn kéo theo ghế dựa dịch vị trí.
Thời khắc mấu chốt, Đường Thu Bạch khơi dậy dục vọng chiến thắng, cắn răng liền định dùng hết toàn bộ sức lực, cổ tay vừa chuyển, dưới chân vừa động, lại bởi vì hai người đấu sức, ghế dựa chuyển động, Đường Thu Bạch dưới chân không xong, bị vướng một cái, đồng nghiệp nhắm chuẩn thời cơ vội vàng dùng mông chen vào.
Đường Thu Bạch mất đi điểm mượn lực, thân thể không vững, hướng bên cạnh nghiêng một cái liền ngồi xuống.
Bầu không khí nhiệt liệt toàn hiện trường vây xem trong nháy mắt này bỗng nhiên giảm xuống.
Chờ Đường Thu Bạch phản ứng lại, mới ý thức được đệm mềm dưới mông tựa hồ có chút không đúng, quảng hoắc hương nhàn nhạt hòa lẫn hương hoa hồng từ phía sau nàng tỏa ra.
Thậm chí không biết từ khi nào, bên hông cũng vòng lên một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro