Làm thế nào có...
Áp Áp Áp Bất Tri Đạo
2024-10-14 11:07:37
Mùa thu không nóng bức giống như mùa hạ, mọi người đứng ở giữa một vùng
đất rộng được đại thụ bao quanh, từng cơn gió lạnh từ một phía xuyên qua đám người thổi tới trên người Đường Thu Bạch đang phát nóng bởi vì màn
tranh đoạt vừa rồi, thế nhưng cũng không thể cuốn đi vệt ửng đỏ trên má
nàng.
Ngược lại bởi vì phía trên đỉnh đầu Đường Thu Bạch là ánh mặt trời tươi đẹp, như là đánh lên một chùm ánh sáng đặc biệt.
Đường Thu Bạch vừa khéo che khuất ánh nắng này thay Cảnh Thư Vân ở phía sau, Cảnh Thư Vân hơi ngửa đầu, nheo nheo mắt, gương mặt tinh tế bóng loáng lại đỏ bừng của Đường Thu Bạch lọt vào mi mắt, dường như là đồng thời, khóe môi Cảnh Thư Vân khe khẽ giương lên.
"Cẩn thận chút."
Thanh âm của Cảnh Thư Vân chậm rãi từ bên tai nàng truyền đến, kích thích đến trái tim Đường Thu Bạch đều rộn lên.
Tay Cảnh Thư Vân đỡ ở bên hông Đường Thu Bạch, đúng lúc ổn định thân hình có chút không xong của Đường Thu Bạch, nhưng cũng vững chắc tiếp được sức nặng của Đường Thu Bạch.
Hai người cách quá gần, khi nói chuyện hơi thở Cảnh Thư Vân đều nhẹ nhàng phất qua giữa cổ Đường Thu Bạch, thế nhưng không gây nhiều phản ứng bằng thường ngày.
Đường Thu Bạch chỉ là dựng thẳng sống lưng, tự nhiên cũng lập tức cách xa hơi thở người phía sau, Địch Nghiên đúng lúc thổi một tiếng còi kết thúc lượt này, tuyên bố người thắng cuộc, Đường Thu Bạch đứng lên.
Quẫn bách tất nhiên là có quẫn bách, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại còn ngồi ở trên đùi Cảnh Thư Vân, nhưng mà nếu đã xảy ra rồi, cũng coi như là chuyện ngoài ý muốn, Đường Thu Bạch chỉ có thể cưỡng ép trấn tĩnh.
Đường Thu Bạch đứng lên tiến lên phía trước hai bước, thời điểm quay người lại nhìn Cảnh Thư Vân, mới phát hiện người kia lại không động đậy, khóe môi ngậm cười, nhìn nàng.
Ý cười trong đáy mắt Cảnh Thư Vân dần dần hòa tan, giống như tảng băng giữa trời đông giá rét lạnh thấu xương gặp được nắng ấm đầu xuân, mảnh băng sắc nhọn tan rã thành nước.
Thứ Đường Thu Bạch không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ này của Cảnh Thư Vân, bởi vì đã từng thể nghiệm cô lạnh thấu xương, tự nhiên cũng liền biết cô mềm mại như thế nào khi đã được hòa tan.
Đường Thu Bạch vươn một bàn tay, Cảnh Thư Vân chỉ liếc mắt một cái liền đặt lên, một người dùng lực, người còn lại thuận theo, người đang ngồi bị lực quán tính của người phía trước kéo tới.
Đường Thu Bạch lo lắng không xong, nhân lúc Cảnh Thư Vân đứng lên, còn đỡ một tay.
"Có phải em rất nặng không?" Đường Thu Bạch hỏi.
Cảnh Thư Vân lắc đầu, "Nhẹ."
Người tứ phía còn đang vây xem, cho dù Địch Nghiên ở một bên tuyên bố người thắng cuộc, cũng không có ai quan tâm, mỗi người đều dùng ánh mắt bát quái đuổi theo hai người bọn nàng.
Đường Thu Bạch khẽ nhăn mày lại, tay đỡ Cảnh Thư Vân cũng theo bản năng buông ra, làm bộ như không để ý xoa xoa chóp mũi.
Cảnh Thư Vân cũng chẳng hề để ý, tự nhiên đón nhận ánh mắt của người khác, nụ cười bên khóe môi lại thu liễm đi không ít, "Chú ý an toàn, tiếp tục."
Địch Nghiên nhận được lời của Cảnh Thư Vân, nói chuẩn bị chơi ván tiếp theo, Đường Thu Bạch đi về phía sau hàng ngũ của mình, Cảnh Thư Vân đi theo sau lưng nàng.
Người thắng ở vòng này, vòng bán kết chỉ còn lại Cảnh Thư Vân và vị đồng nghiệp đã đẩy Đường Thu Bạch ra kia, trận chung kết cũng liền mất đi ý nghĩa, Cảnh Thư Vân thắng.
Ván tiếp theo, lên sân khấu tiếp sau các nàng chính là, Hạ Sâm cùng Bạch Trác Nhiên.
Hạ Sâm có năng lượng hoạt bát của người trẻ tuổi, Bạch Trác Nhiên thì trầm ổn có chính kiến, vốn dĩ Đường Thu Bạch cho rằng không nghĩ có thể tới trận chung kết, lọt vào top bốn cũng là ổn rồi.
Kết quả ai ngờ, các vòng sau trò chơi, hai người tham gia của các đội bị chen ngang xáo trộn, rất nhiều lần đánh bậy đánh bạ, cả hai thế nhưng đều có thể nhìn trúng cùng một chiếc ghế, thậm chí một giây trước chạm tay xuống, một giây sau người khác đã chen mất.
Sau đó hai người nhìn nhau lại từng người buông ra, ngón tay hơi gập treo giữa không trung, nhân lúc bọn họ thất thần thì ghế dựa đều bị cướp mất, chỉ còn hai người đứng đó, cuối cùng cũng chỉ có thể cam chịu bị loại.
Hai người này kỳ quái, người khác nhìn không ra được thì còn có thể, Đường Thu Bạch khẳng định là đã nhìn ra chút đáng nghi, khi hai người trở về, Đường Thu Bạch dùng ánh mắt đánh giá đảo qua hai người, muốn hỏi chút, cuối cùng vẫn là thôi, thời cơ không đúng.
Trò chơi tiếp theo, chẳng qua cũng liền mấy trò hai người cột chân này nọ, một người từ chỗ cao nằm xuống, những người khác trong đội phụ trách tiếp gì đó.
Đường Thu Bạch ngoài cảm thấy mệt ra, còn có thể ứng phó, nhưng thật ra Cảnh Thư Vân cũng tham gia toàn bộ, khiến nàng có chút kinh ngạc.
Nàng không chỉ một lần nhìn về phía người bên cạnh, Cảnh Thư Vân không nói gì, chỉ là đôi mắt đen nhánh lóe tia sáng rạng ngời đang lặng lẽ mà trả lời nàng.
"Tôi muốn cùng em."
Đường Thu Bạch môi mỏng nhẹ nhàng cong cong, lại hạ xuống.
Thật vất vả chờ đội nàng kết thúc trò chơi, Đường Thu Bạch nhân thời gian rảnh này đi nhà vệ sinh, cho dù không phải mùa hè thì hoạt động lâu như vậy cũng vẫn có chút nóng, Đường Thu Bạch cần có nước để hạ nhiệt độ.
Đường Thu Bạch vén tay áo lên, từ khuỷu tay xối đến lòng bàn tay, lại lau mồ hôi mới nhấc chân đi hướng ra sân hoạt động.
Tới khúc rẽ dọc đường, đi lên phía trước là ngã ba rẽ trái hoặc phải, Đường Thu Bạch vốn dĩ là phải đi bên trái, nhưng bên phải có một cụm hoa dâm bụt hai màu trắng đỏ làm Đường Thu Bạch dừng bước chân.
Tầm mắt bỗng nhiên bị hấp dẫn, Đường Thu Bạch tiến lại gần, còn chưa kịp nhìn kỹ, một chỗ ngoặt cách đó không xa, phía sau cụm hoa dâm bụt mơ hồ truyền đến tiếng hai người nói chuyện.
"Chân em không sao chứ?"
"Không sao."
"Vừa mới có phải làm em bị thương không?"
"Không có."
Người lo lắng còn muốn nói thêm gì đó, lại bị đối phương ngắt lời.
"Chị......"
"Phía trước có phải em có gì muốn nói với tôi không?"
Người nói chuyện tựa hồ có chút chờ mong, trong âm giọng còn mang theo ý cười, theo làn gió thổi qua, làm tâm tình Đường Thu Bạch cũng dịu hơn chút.
Giọng của hai người này, một người thanh thúy trong sáng, một người thì ôn nhu bằng phẳng, dựa vào trực giác Đường Thu Bạch vẫn có thể đoán được là ai.
Hạ Sâm nhìn Bạch Trác Nhiên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chân mày nhẹ nhướng lên nhỏ đến khó phát hiện, nụ cười bên khóe miệng lại hiện ra, cũng không trực diện trả lời cô ấy, mà là hỏi: "Hôm nay chị lái xe sao?"
"Em là muốn tôi lái, hay là không lái đây?" Bạch Trác Nhiên hơi nghiêng đầu, không nhận được đáp án, cũng không giận.
Hạ Sâm dường như muốn nói gì đó, trầm mặc một hồi lâu vẫn là không nói ra, có thể nói là không có dũng khí nói ra.
Một tiếng còi réo rắt phía xa, kéo tầm mắt hai người trở về.
"Qua đó trước đi."
"Vâng."
Đường Thu Bạch vội về tới nơi tổ chức team building trước bọn họ, Cảnh Thư Vân ngồi ở nơi râm mát nhìn nàng, trước sau không quá nửa phút, Hạ Sâm và Bạch Trác Nhiên cũng lần lượt trở lại.
Đường Thu Bạch chạm phải ánh mắt của Cảnh Thư Vân, mới nhớ tới nàng vốn còn dự định trở về lấy khăn ướt cho cô, một tầng mồ hôi mỏng trên trán Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân giơ tay vẫy vẫy phía nàng, Đường Thu Bạch trước chạy tới chỗ đặt túi bên cạnh tìm khăn ướt lấy ra, mới bước nhanh đi về phía cô.
"Sao đi lâu vậy?" Cảnh Thư Vân vừa nói vừa ngửa đầu đem nước trong tay đưa cho nàng, ý cười một chút cũng không keo kiệt bày ra cho nàng.
"Dội thêm chút nước lạnh." Đường Thu Bạch một tay tiếp nhận, tự nhiên ngồi xổm xuống, đưa khăn ướt trong tay cho cô.
Hoạt động tập thể tới gần giữa trưa, Địch Nghiên nhìn thời gian liền tập hợp kết thúc, đội Đường Thu Bạch các nàng, bởi vì có Cảnh Thư Vân gia nhập trở thành top 1 không có gì đáng hồi hộp.
Đường Thu Bạch nghĩ giữa trưa ăn cơm có cơ hội sẽ tâm sự cùng Hạ Sâm hoặc là Bạch Trác Nhiên, ánh mắt theo bản năng dò xét ở trên người bọn họ, đôi mắt Cảnh Thư Vân ngậm cười ngược lại chặn tầm mắt nàng.
Cơm trưa, hiển nhiên Đường Thu Bạch cũng không thể trốn giống như bữa trước, không bằng nói là, Đường Thu Bạch đã ngồi ở bàn khác, Cảnh Thư Vân cao giọng gọi một tiếng "Đường bộ trưởng", Đường Thu Bạch gánh ánh mắt của mọi người, lại ngồi ở bên cạnh cô.
Một bữa cơm ăn, Đường Thu Bạch không biết là tư vị gì.
Nói ngọt đi, Cảnh Thư Vân săn sóc cũng rõ ràng chiếu cố nàng, nàng cũng ngọt, nhưng mà nói phức tạp, cũng phức tạp, rốt cuộc một bàn nhiều đồng nghiệp như vậy, Cảnh Thư Vân cũng không có nửa phần che giấu, trái lại như thường, thậm chí còn phô bày hơn.
Đường Thu Bạch lợi dụng khoảng trống giương mắt đảo qua sắc mặt mọi người, phát hiện ngoại trừ vẫn có chút không quen ra, cú sốc lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Thư Vân thể hiện cư xử thân mật với Đường Thu Bạch trước mặt họ đã giảm đi rất nhiều.
"Nhìn cái gì vậy?"
Người bên cạnh nhẹ giọng gọi tâm trí Đường Thu Bạch quay về.
Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, lại cúi đầu, trong bát đã được gắp đầy đồ ăn, nhìn Cảnh Thư Vân còn có xu hướng càng ngày càng gắp nhiều, liên tục bị Đường Thu Bạch kêu dừng.
"Ăn không hết nhiều như vậy."
"Từ từ ăn, sức ăn của em - tôi biết."
Một câu của Cảnh Thư Vân, lại làm Đường Thu Bạch á khẩu không trả lời được.
Đường Thu Bạch nhìn cô, có chút thất thần.
Cơm nước xong, Đường Thu Bạch còn ngồi tại chỗ, ngược lại là Hạ Sâm nhích lại gần phía nàng, thần thần bí bí dường như muốn cùng nàng nói cái gì đó.
Đường Thu Bạch báo với Cảnh Thư Vân một tiếng, liền cùng Hạ Sâm đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
Hai người đứng ở dưới bóng cây bên ngoài, nhớ tới chuyện trước đó, Đường Thu Bạch nhìn cô ấy rất có hứng thú.
"Help me! Sư phụ, em cần chị trợ giúp!"
"Trợ giúp cái gì?"
"Ừm...... Chị cảm thấy có người thích chị sẽ là dáng vẻ gì?"
Vành tai của Hạ Sâm còn hiện lên chút ửng đỏ trước đó Đường Thu Bạch đã thấy không lâu.
"Rất tốt với tôi?"
"Ừm...... Nhưng mà cảm giác ba chữ này, hàm nghĩa bên trong quá nhiều."
"Vậy nói đơn giản đi, sẽ rất chiếu cố tôi, sẽ suy xét đến tâm tình và suy nghĩ của tôi, một ít chi tiết nhỏ bé người đó cũng đều sẽ chú ý tới." Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu một chút, đôi mắt tự nhiên cứ vậy mà chuyển tới trên người Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân còn ngồi ở bàn cơm bên trong, nghiêng người, cho dù không nhìn thấy rõ sắc mặt cô, nhưng hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Đường Thu Bạch, cũng đủ để bồi đắp tất cả những gì thuộc về cô.
"Nói trắng ra, thời điểm người đó thích em, ánh mắt nhìn em và nhìn người khác sẽ không giống nhau."
"Phát sáng, mang theo nụ cười."
Hạ Sâm không nói gì, chỉ là nhíu mày, đôi mắt xuất thần nhìn một bên, như là đang tự hỏi.
Đường Thu Bạch cũng không vội, chờ cô ấy suy nghĩ cẩn thận.
"Sư phụ."
"Hửm?"
"Chị còn nhớ lần trước chúng ta ở ngoài suối phun nước, chị nói thích chẳng phân biệt giới tính không?"
"Nhớ rõ."
Hạ Sâm chần chừ một lát, "Vậy hiện tại chị vẫn cảm thấy như vậy sao?"
"Đúng vậy."
Những lời này gần như trở thành một loại điểm mấu chốt hoặc là nói nguyên tắc đối với Đường Thu Bạch, cho nên ngay khi Hạ Sâm mở lời, Đường Thu Bạch căn bản không có nửa điểm do dự.
Hạ Sâm lại trầm mặc một hồi lâu, nhưng mày lại chậm rãi giãn ra, tay nắm di động siết chặt rồi lại thả lỏng.
"Sư phụ cảm ơn chị, em hiểu rồi."
Đường Thu Bạch nhìn cô ấy, rõ ràng hẳn là cảm thấy vui mừng, hai người thích lẫn nhau ở bên nhau không có gì không tốt.
Thế nhưng chỉ là trong nháy mắt nàng liên tưởng đến trên người mình, Đường Thu Bạch lại có chút do dự.
Nói chuyện cùng Hạ Sâm xong trở về, Đường Thu Bạch có chút ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngay cả Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn nàng một hồi lâu, cũng không có phát hiện ra.
Mãi cho đến bữa tiệc đã tàn, thời gian buổi chiều biến thành tự do hoạt động, Cảnh Thư Vân từ chối mấy lời mời cấp cao tại đó, xoay người sang chỗ khác tìm Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch ngồi hóng gió ở một ngôi đình được cây cối vây quanh.
"Đang nghĩ gì vậy?" Cảnh Thư Vân đến gần nàng.
Đường Thu Bạch lắc đầu, nhưng thường thường dịch người ra chút nhường chỗ cho Cảnh Thư Vân.
"Tuổi còn trẻ, sao lúc nào cũng nhíu mày?"
"Em không có nhíu mày."
Cảnh Thư Vân cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm giữa mày Đường Thu Bạch, "Đều thành chữ 'xuyên' rồi."
Đầu ngón tay Cảnh Thư Vân mang theo một chút lạnh, lúc chạm lên, Đường Thu Bạch không trốn, ngược lại là Cảnh Thư Vân có chút bất ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cho dù cách đầu ngón tay Cảnh Thư Vân, cũng không thể ngăn cản ánh mắt hai người.
Cảnh Thư Vân hơi khép môi, chợt giật giật, giống như có cái gì muốn nói.
Đường Thu Bạch chờ cô, thật lâu sau cảnh Thư Vân chỉ cong môi nhìn nàng cười, cũng không nói lời nào.
"Chị vừa mới muốn nói gì thế?" Đường Thu Bạch có chút tò mò.
"Muốn nói," Đầu ngón tay Cảnh Thư Vân theo mũi đi xuống, dừng lại ở chóp mũi nửa giây sau, lại treo ở giữa không trung.
Thậm chí Đường Thu Bạch có thể cảm giác được ánh mắt Cảnh Thư Vân như có như không đảo qua môi nàng.
Tay Đường Thu Bạch đột nhiên liền cong lên.
Giây tiếp theo, nơi đầu ngón tay rơi xuống lại là vuốt ve khuôn mặt nàng, sau đó Đường Thu Bạch nghe thấy cô nói: "Làm thế nào có thể khiến em cười?"
Ngược lại bởi vì phía trên đỉnh đầu Đường Thu Bạch là ánh mặt trời tươi đẹp, như là đánh lên một chùm ánh sáng đặc biệt.
Đường Thu Bạch vừa khéo che khuất ánh nắng này thay Cảnh Thư Vân ở phía sau, Cảnh Thư Vân hơi ngửa đầu, nheo nheo mắt, gương mặt tinh tế bóng loáng lại đỏ bừng của Đường Thu Bạch lọt vào mi mắt, dường như là đồng thời, khóe môi Cảnh Thư Vân khe khẽ giương lên.
"Cẩn thận chút."
Thanh âm của Cảnh Thư Vân chậm rãi từ bên tai nàng truyền đến, kích thích đến trái tim Đường Thu Bạch đều rộn lên.
Tay Cảnh Thư Vân đỡ ở bên hông Đường Thu Bạch, đúng lúc ổn định thân hình có chút không xong của Đường Thu Bạch, nhưng cũng vững chắc tiếp được sức nặng của Đường Thu Bạch.
Hai người cách quá gần, khi nói chuyện hơi thở Cảnh Thư Vân đều nhẹ nhàng phất qua giữa cổ Đường Thu Bạch, thế nhưng không gây nhiều phản ứng bằng thường ngày.
Đường Thu Bạch chỉ là dựng thẳng sống lưng, tự nhiên cũng lập tức cách xa hơi thở người phía sau, Địch Nghiên đúng lúc thổi một tiếng còi kết thúc lượt này, tuyên bố người thắng cuộc, Đường Thu Bạch đứng lên.
Quẫn bách tất nhiên là có quẫn bách, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại còn ngồi ở trên đùi Cảnh Thư Vân, nhưng mà nếu đã xảy ra rồi, cũng coi như là chuyện ngoài ý muốn, Đường Thu Bạch chỉ có thể cưỡng ép trấn tĩnh.
Đường Thu Bạch đứng lên tiến lên phía trước hai bước, thời điểm quay người lại nhìn Cảnh Thư Vân, mới phát hiện người kia lại không động đậy, khóe môi ngậm cười, nhìn nàng.
Ý cười trong đáy mắt Cảnh Thư Vân dần dần hòa tan, giống như tảng băng giữa trời đông giá rét lạnh thấu xương gặp được nắng ấm đầu xuân, mảnh băng sắc nhọn tan rã thành nước.
Thứ Đường Thu Bạch không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ này của Cảnh Thư Vân, bởi vì đã từng thể nghiệm cô lạnh thấu xương, tự nhiên cũng liền biết cô mềm mại như thế nào khi đã được hòa tan.
Đường Thu Bạch vươn một bàn tay, Cảnh Thư Vân chỉ liếc mắt một cái liền đặt lên, một người dùng lực, người còn lại thuận theo, người đang ngồi bị lực quán tính của người phía trước kéo tới.
Đường Thu Bạch lo lắng không xong, nhân lúc Cảnh Thư Vân đứng lên, còn đỡ một tay.
"Có phải em rất nặng không?" Đường Thu Bạch hỏi.
Cảnh Thư Vân lắc đầu, "Nhẹ."
Người tứ phía còn đang vây xem, cho dù Địch Nghiên ở một bên tuyên bố người thắng cuộc, cũng không có ai quan tâm, mỗi người đều dùng ánh mắt bát quái đuổi theo hai người bọn nàng.
Đường Thu Bạch khẽ nhăn mày lại, tay đỡ Cảnh Thư Vân cũng theo bản năng buông ra, làm bộ như không để ý xoa xoa chóp mũi.
Cảnh Thư Vân cũng chẳng hề để ý, tự nhiên đón nhận ánh mắt của người khác, nụ cười bên khóe môi lại thu liễm đi không ít, "Chú ý an toàn, tiếp tục."
Địch Nghiên nhận được lời của Cảnh Thư Vân, nói chuẩn bị chơi ván tiếp theo, Đường Thu Bạch đi về phía sau hàng ngũ của mình, Cảnh Thư Vân đi theo sau lưng nàng.
Người thắng ở vòng này, vòng bán kết chỉ còn lại Cảnh Thư Vân và vị đồng nghiệp đã đẩy Đường Thu Bạch ra kia, trận chung kết cũng liền mất đi ý nghĩa, Cảnh Thư Vân thắng.
Ván tiếp theo, lên sân khấu tiếp sau các nàng chính là, Hạ Sâm cùng Bạch Trác Nhiên.
Hạ Sâm có năng lượng hoạt bát của người trẻ tuổi, Bạch Trác Nhiên thì trầm ổn có chính kiến, vốn dĩ Đường Thu Bạch cho rằng không nghĩ có thể tới trận chung kết, lọt vào top bốn cũng là ổn rồi.
Kết quả ai ngờ, các vòng sau trò chơi, hai người tham gia của các đội bị chen ngang xáo trộn, rất nhiều lần đánh bậy đánh bạ, cả hai thế nhưng đều có thể nhìn trúng cùng một chiếc ghế, thậm chí một giây trước chạm tay xuống, một giây sau người khác đã chen mất.
Sau đó hai người nhìn nhau lại từng người buông ra, ngón tay hơi gập treo giữa không trung, nhân lúc bọn họ thất thần thì ghế dựa đều bị cướp mất, chỉ còn hai người đứng đó, cuối cùng cũng chỉ có thể cam chịu bị loại.
Hai người này kỳ quái, người khác nhìn không ra được thì còn có thể, Đường Thu Bạch khẳng định là đã nhìn ra chút đáng nghi, khi hai người trở về, Đường Thu Bạch dùng ánh mắt đánh giá đảo qua hai người, muốn hỏi chút, cuối cùng vẫn là thôi, thời cơ không đúng.
Trò chơi tiếp theo, chẳng qua cũng liền mấy trò hai người cột chân này nọ, một người từ chỗ cao nằm xuống, những người khác trong đội phụ trách tiếp gì đó.
Đường Thu Bạch ngoài cảm thấy mệt ra, còn có thể ứng phó, nhưng thật ra Cảnh Thư Vân cũng tham gia toàn bộ, khiến nàng có chút kinh ngạc.
Nàng không chỉ một lần nhìn về phía người bên cạnh, Cảnh Thư Vân không nói gì, chỉ là đôi mắt đen nhánh lóe tia sáng rạng ngời đang lặng lẽ mà trả lời nàng.
"Tôi muốn cùng em."
Đường Thu Bạch môi mỏng nhẹ nhàng cong cong, lại hạ xuống.
Thật vất vả chờ đội nàng kết thúc trò chơi, Đường Thu Bạch nhân thời gian rảnh này đi nhà vệ sinh, cho dù không phải mùa hè thì hoạt động lâu như vậy cũng vẫn có chút nóng, Đường Thu Bạch cần có nước để hạ nhiệt độ.
Đường Thu Bạch vén tay áo lên, từ khuỷu tay xối đến lòng bàn tay, lại lau mồ hôi mới nhấc chân đi hướng ra sân hoạt động.
Tới khúc rẽ dọc đường, đi lên phía trước là ngã ba rẽ trái hoặc phải, Đường Thu Bạch vốn dĩ là phải đi bên trái, nhưng bên phải có một cụm hoa dâm bụt hai màu trắng đỏ làm Đường Thu Bạch dừng bước chân.
Tầm mắt bỗng nhiên bị hấp dẫn, Đường Thu Bạch tiến lại gần, còn chưa kịp nhìn kỹ, một chỗ ngoặt cách đó không xa, phía sau cụm hoa dâm bụt mơ hồ truyền đến tiếng hai người nói chuyện.
"Chân em không sao chứ?"
"Không sao."
"Vừa mới có phải làm em bị thương không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có."
Người lo lắng còn muốn nói thêm gì đó, lại bị đối phương ngắt lời.
"Chị......"
"Phía trước có phải em có gì muốn nói với tôi không?"
Người nói chuyện tựa hồ có chút chờ mong, trong âm giọng còn mang theo ý cười, theo làn gió thổi qua, làm tâm tình Đường Thu Bạch cũng dịu hơn chút.
Giọng của hai người này, một người thanh thúy trong sáng, một người thì ôn nhu bằng phẳng, dựa vào trực giác Đường Thu Bạch vẫn có thể đoán được là ai.
Hạ Sâm nhìn Bạch Trác Nhiên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chân mày nhẹ nhướng lên nhỏ đến khó phát hiện, nụ cười bên khóe miệng lại hiện ra, cũng không trực diện trả lời cô ấy, mà là hỏi: "Hôm nay chị lái xe sao?"
"Em là muốn tôi lái, hay là không lái đây?" Bạch Trác Nhiên hơi nghiêng đầu, không nhận được đáp án, cũng không giận.
Hạ Sâm dường như muốn nói gì đó, trầm mặc một hồi lâu vẫn là không nói ra, có thể nói là không có dũng khí nói ra.
Một tiếng còi réo rắt phía xa, kéo tầm mắt hai người trở về.
"Qua đó trước đi."
"Vâng."
Đường Thu Bạch vội về tới nơi tổ chức team building trước bọn họ, Cảnh Thư Vân ngồi ở nơi râm mát nhìn nàng, trước sau không quá nửa phút, Hạ Sâm và Bạch Trác Nhiên cũng lần lượt trở lại.
Đường Thu Bạch chạm phải ánh mắt của Cảnh Thư Vân, mới nhớ tới nàng vốn còn dự định trở về lấy khăn ướt cho cô, một tầng mồ hôi mỏng trên trán Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân giơ tay vẫy vẫy phía nàng, Đường Thu Bạch trước chạy tới chỗ đặt túi bên cạnh tìm khăn ướt lấy ra, mới bước nhanh đi về phía cô.
"Sao đi lâu vậy?" Cảnh Thư Vân vừa nói vừa ngửa đầu đem nước trong tay đưa cho nàng, ý cười một chút cũng không keo kiệt bày ra cho nàng.
"Dội thêm chút nước lạnh." Đường Thu Bạch một tay tiếp nhận, tự nhiên ngồi xổm xuống, đưa khăn ướt trong tay cho cô.
Hoạt động tập thể tới gần giữa trưa, Địch Nghiên nhìn thời gian liền tập hợp kết thúc, đội Đường Thu Bạch các nàng, bởi vì có Cảnh Thư Vân gia nhập trở thành top 1 không có gì đáng hồi hộp.
Đường Thu Bạch nghĩ giữa trưa ăn cơm có cơ hội sẽ tâm sự cùng Hạ Sâm hoặc là Bạch Trác Nhiên, ánh mắt theo bản năng dò xét ở trên người bọn họ, đôi mắt Cảnh Thư Vân ngậm cười ngược lại chặn tầm mắt nàng.
Cơm trưa, hiển nhiên Đường Thu Bạch cũng không thể trốn giống như bữa trước, không bằng nói là, Đường Thu Bạch đã ngồi ở bàn khác, Cảnh Thư Vân cao giọng gọi một tiếng "Đường bộ trưởng", Đường Thu Bạch gánh ánh mắt của mọi người, lại ngồi ở bên cạnh cô.
Một bữa cơm ăn, Đường Thu Bạch không biết là tư vị gì.
Nói ngọt đi, Cảnh Thư Vân săn sóc cũng rõ ràng chiếu cố nàng, nàng cũng ngọt, nhưng mà nói phức tạp, cũng phức tạp, rốt cuộc một bàn nhiều đồng nghiệp như vậy, Cảnh Thư Vân cũng không có nửa phần che giấu, trái lại như thường, thậm chí còn phô bày hơn.
Đường Thu Bạch lợi dụng khoảng trống giương mắt đảo qua sắc mặt mọi người, phát hiện ngoại trừ vẫn có chút không quen ra, cú sốc lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Thư Vân thể hiện cư xử thân mật với Đường Thu Bạch trước mặt họ đã giảm đi rất nhiều.
"Nhìn cái gì vậy?"
Người bên cạnh nhẹ giọng gọi tâm trí Đường Thu Bạch quay về.
Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, lại cúi đầu, trong bát đã được gắp đầy đồ ăn, nhìn Cảnh Thư Vân còn có xu hướng càng ngày càng gắp nhiều, liên tục bị Đường Thu Bạch kêu dừng.
"Ăn không hết nhiều như vậy."
"Từ từ ăn, sức ăn của em - tôi biết."
Một câu của Cảnh Thư Vân, lại làm Đường Thu Bạch á khẩu không trả lời được.
Đường Thu Bạch nhìn cô, có chút thất thần.
Cơm nước xong, Đường Thu Bạch còn ngồi tại chỗ, ngược lại là Hạ Sâm nhích lại gần phía nàng, thần thần bí bí dường như muốn cùng nàng nói cái gì đó.
Đường Thu Bạch báo với Cảnh Thư Vân một tiếng, liền cùng Hạ Sâm đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
Hai người đứng ở dưới bóng cây bên ngoài, nhớ tới chuyện trước đó, Đường Thu Bạch nhìn cô ấy rất có hứng thú.
"Help me! Sư phụ, em cần chị trợ giúp!"
"Trợ giúp cái gì?"
"Ừm...... Chị cảm thấy có người thích chị sẽ là dáng vẻ gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vành tai của Hạ Sâm còn hiện lên chút ửng đỏ trước đó Đường Thu Bạch đã thấy không lâu.
"Rất tốt với tôi?"
"Ừm...... Nhưng mà cảm giác ba chữ này, hàm nghĩa bên trong quá nhiều."
"Vậy nói đơn giản đi, sẽ rất chiếu cố tôi, sẽ suy xét đến tâm tình và suy nghĩ của tôi, một ít chi tiết nhỏ bé người đó cũng đều sẽ chú ý tới." Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu một chút, đôi mắt tự nhiên cứ vậy mà chuyển tới trên người Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân còn ngồi ở bàn cơm bên trong, nghiêng người, cho dù không nhìn thấy rõ sắc mặt cô, nhưng hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Đường Thu Bạch, cũng đủ để bồi đắp tất cả những gì thuộc về cô.
"Nói trắng ra, thời điểm người đó thích em, ánh mắt nhìn em và nhìn người khác sẽ không giống nhau."
"Phát sáng, mang theo nụ cười."
Hạ Sâm không nói gì, chỉ là nhíu mày, đôi mắt xuất thần nhìn một bên, như là đang tự hỏi.
Đường Thu Bạch cũng không vội, chờ cô ấy suy nghĩ cẩn thận.
"Sư phụ."
"Hửm?"
"Chị còn nhớ lần trước chúng ta ở ngoài suối phun nước, chị nói thích chẳng phân biệt giới tính không?"
"Nhớ rõ."
Hạ Sâm chần chừ một lát, "Vậy hiện tại chị vẫn cảm thấy như vậy sao?"
"Đúng vậy."
Những lời này gần như trở thành một loại điểm mấu chốt hoặc là nói nguyên tắc đối với Đường Thu Bạch, cho nên ngay khi Hạ Sâm mở lời, Đường Thu Bạch căn bản không có nửa điểm do dự.
Hạ Sâm lại trầm mặc một hồi lâu, nhưng mày lại chậm rãi giãn ra, tay nắm di động siết chặt rồi lại thả lỏng.
"Sư phụ cảm ơn chị, em hiểu rồi."
Đường Thu Bạch nhìn cô ấy, rõ ràng hẳn là cảm thấy vui mừng, hai người thích lẫn nhau ở bên nhau không có gì không tốt.
Thế nhưng chỉ là trong nháy mắt nàng liên tưởng đến trên người mình, Đường Thu Bạch lại có chút do dự.
Nói chuyện cùng Hạ Sâm xong trở về, Đường Thu Bạch có chút ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngay cả Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn nàng một hồi lâu, cũng không có phát hiện ra.
Mãi cho đến bữa tiệc đã tàn, thời gian buổi chiều biến thành tự do hoạt động, Cảnh Thư Vân từ chối mấy lời mời cấp cao tại đó, xoay người sang chỗ khác tìm Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch ngồi hóng gió ở một ngôi đình được cây cối vây quanh.
"Đang nghĩ gì vậy?" Cảnh Thư Vân đến gần nàng.
Đường Thu Bạch lắc đầu, nhưng thường thường dịch người ra chút nhường chỗ cho Cảnh Thư Vân.
"Tuổi còn trẻ, sao lúc nào cũng nhíu mày?"
"Em không có nhíu mày."
Cảnh Thư Vân cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm giữa mày Đường Thu Bạch, "Đều thành chữ 'xuyên' rồi."
Đầu ngón tay Cảnh Thư Vân mang theo một chút lạnh, lúc chạm lên, Đường Thu Bạch không trốn, ngược lại là Cảnh Thư Vân có chút bất ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cho dù cách đầu ngón tay Cảnh Thư Vân, cũng không thể ngăn cản ánh mắt hai người.
Cảnh Thư Vân hơi khép môi, chợt giật giật, giống như có cái gì muốn nói.
Đường Thu Bạch chờ cô, thật lâu sau cảnh Thư Vân chỉ cong môi nhìn nàng cười, cũng không nói lời nào.
"Chị vừa mới muốn nói gì thế?" Đường Thu Bạch có chút tò mò.
"Muốn nói," Đầu ngón tay Cảnh Thư Vân theo mũi đi xuống, dừng lại ở chóp mũi nửa giây sau, lại treo ở giữa không trung.
Thậm chí Đường Thu Bạch có thể cảm giác được ánh mắt Cảnh Thư Vân như có như không đảo qua môi nàng.
Tay Đường Thu Bạch đột nhiên liền cong lên.
Giây tiếp theo, nơi đầu ngón tay rơi xuống lại là vuốt ve khuôn mặt nàng, sau đó Đường Thu Bạch nghe thấy cô nói: "Làm thế nào có thể khiến em cười?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro