Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Phiên ngoại Cal...

Áp Áp Áp Bất Tri Đạo

2024-10-14 11:07:37

Món quà đóng gói đơn giản, nhanh chóng được mở ra, tiếp đó là một lần lại một lần nhẹ nhàng vuốt ve cùng hôn môi yêu thích không nỡ buông tay.

Đường Thu Bạch hơi mở mắt, thoáng nhìn đèn phía trên đỉnh đầu, đuôi mắt còn mang theo vẻ ửng đỏ.

Trong đầu một mảnh hỗn độn, có chút mơ hồ, ngay cả đèn được bật từ lúc nào Đường Thu Bạch cũng không có ấn tượng, trong đầu chỉ nhớ rõ Cảnh Thư Vân chống bên tai nàng nói lên lời thân mật mang theo tình triều, từng đợt sóng vỗ ập đến bao phủ nàng, sau đó hỏi nàng, "Đủ rồi sao?"

"......"

Bờ môi hơi mím nhẹ nhàng giật giật, Đường Thu Bạch thoáng liếc về phía người đang nhịn cười bên cạnh, không trả lời.

"Là em nói 'còn chưa đủ', tôi giúp em cầu được ước thấy mà." Người nói chuyện vô tội chớp chớp mắt.

"...... Chị là ông già Noel sao?"

"Đúng vậy." Người tự xưng là ông già Noel duỗi tay giúp Đường Thu Bạch vén tóc mái trên trán ra sau tai, tia sáng nhu hòa trong mắt không hề che giấu bị Đường Thu Bạch thu vào đáy mắt.

Ngón trỏ hơi cong lên xoa đôi mắt Cảnh Thư Vân, cảm nhận lông mi mỏng như cánh ve của cô đang rung động, thực sự chạm đến Đường Thu Bạch cảm nhận được càng rõ ràng đây không phải cảnh trong mơ, mà là chân thật.

Các nàng thật sự ở bên nhau, đã trải qua nhiều vòng tròn luẩn quẩn phía trước như vậy mới ở bên nhau.

"Em cười cái gì?" Cảnh Thư Vân cười hỏi nàng.

"Không thể tưởng nổi."

"Không thể tưởng nổi cùng tôi ở bên nhau?"

Ánh mắt Đường Thu Bạch bị khóe môi cười của cô hấp dẫn, đầu ngón tay vô thức đưa tới, "Đúng vậy, nhưng mà......"

Đường Thu Bạch đột nhiên nghĩ đến gì đó, giữa mày nổi lên nếp uốn, "Nhưng mà sao chị lại thuần thục như thế?"

Cảnh Thư Vân thấy nghi hoặc trong mắt Đường Thu Bạch, ý cười trên khóe môi càng sâu, thay đổi tư thế nằm ở bên cạnh nàng, ôm người vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng nhéo vành tai đầy đặn.

"Bạn nhỏ, em có phải có hiểu lầm gì đối với tuổi tác của tôi hay không?"

"Hiểu lầm? Chị đang nói chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta?"

Cảnh Thư Vân lắc lắc đầu, "Không, ý tôi là khả năng học tập." Cô dừng một chút, ánh mắt chế nhạo nhìn về phía Đường Thu Bạch, "Nhưng mà nhìn từ phản ứng của em, thành tích của tôi cũng không tệ lắm nhỉ?"

Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của cô, né tránh không đáp nói: "Cho nên, như lang tựa hổ là thật?" (*ý bả là 30 như sói đói đó =]] )

Cảnh Thư Vân nghe vậy nhướng mày, "Có phải thật hay không em có thể tới thử xem."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Thu Bạch không lên tiếng, mặt mày cong cong, ngửa đầu hôn lên, môi răng va chạm, nhẹ nhàng liếm láp, nhiệt độ mới hạ xuống không lâu lại dần dần tăng trở lại, Đường Thu Bạch đè nhuyễn ngọc dưới thân, chóp mũi bị mùi hương thoang thoảng của sữa tắm bao trùm, leo lên đôi mắt, dục khí kéo căng thần kinh nàng, từng điểm từng điểm đem hai người đẩy gần lại càng gần.

Nụ hôn nóng bỏng từ cần cổ cao dài trắng nõn dần dời xuống, rơi xuống xương quai xanh hiện rõ, hàm răng nhẹ ma sát xương quai xanh, lại xuống phía dưới một chút, da thịt tinh tế trắng nõn bị nhiệt độ thổi lửa, vựng lên một tầng hồng.

Trong mắt Cảnh Thư Vân dần dần nổi lên sương mù, ngay lúc nhận thấy được thân thể khác thường, bắt được tay Đường Thu Bạch, hơi thở nóng ran nói: "Tay...... của em."

Đường Thu Bạch theo ánh mắt của cô nhìn qua, hiểu rõ cô đang nói cái gì, vội vàng nói: "Khỏi, thật sự khỏi rồi!"

Đường Thu Bạch vừa nói còn đồng thời uốn lượn ngón tay, bàn tay nắm lại mở ra tỏ ý với cô.

"Không được, lại kiểm tra thêm chút nữa, lỡ như......"

Đường Thu Bạch tất nhiên là sẽ không đồng ý, mũi tên đều căng trên cung rồi sao có thể không bắn.

"Vậy chị trực tiếp kiểm tra không phải tốt hơn, đừng lo lắng." Cúi người hôn xuống, ngăn chặn bờ môi Cảnh Thư Vân còn đang muốn nói tiếp.

Hai người ôm chặt lấy nhau, dây dưa ở bên nhau, váy ngủ lụa bóng loáng theo động tác bị lỏng ra, da thịt chạm đến cơ bắp săn chắc bên hông, trái lại khơi dậy nhiệt khí cả đôi bên, sau đó tay Cảnh Thư Vân đỡ sau lưng nàng chợt siết chặt, tiện đà giống như thoát lực, treo ở trên vai Đường Thu Bạch.

"Lão sư, chị kiểm tra thế nào?" Đường Thu Bạch cười tươi vén chăn chui lên, ôm lấy người còn đang thở hổn hển.

"......"

"Chưa kiểm tra đủ, còn có cơ hội," Đường Thu Bạch hôn hôn trán Cảnh Thư Vân, "Kiểm tra không thành vấn đề, thì chúng ta tiếp tục."

Cảnh Thư Vân bình ổn hô hấp, sâu kín giương mắt, liếc người kia một cái: "Đường Thu Bạch, em biết khắc chế có nghĩa là gì không."

"Không biết," Đường Thu Bạch học theo dáng vẻ Cảnh Thư Vân nháy mắt, cũng chớp chớp mắt, đáy mắt mang theo yêu thương nhìn cô, "Nhưng mà em biết, là Cảnh lão sư dạy giỏi."

Cảnh Thư Vân híp mắt liếc nàng, "Chị không có dạy em như vậy."

"Lời nói và việc làm đều mẫu mực, em hiểu."

Cảnh Thư Vân nhìn nàng, Đường Thu Bạch cong mắt cười với cô, sau một lúc lâu lại có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt Đường Thu Bạch, "Người vừa nãy núp trong chăn lôi cũng không ra là ai?"

Khóe môi Đường Thu Bạch đang nở nụ cười chợt cứng đờ ở trên mặt, có chút mất tự nhiên khụ hai khụ, lảng tránh ánh mắt Cảnh Thư Vân, "...... Dù sao không phải em."

Cảnh Thư Vân một tay vuốt ve cằm Đường Thu Bạch kéo nàng quay đầu lại đối diện cô, "Ừm, không phải em, là một bạn nhỏ nào đó."

"Đó chắc chắn không phải em, em không phải bạn nhỏ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Phải không? Ngoài em ra tôi còn có bạn nhỏ khác sao?"

Đường Thu Bạch ngẫm nghĩ, dường như muốn nói cái gì.

Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch đôi mắt sáng ngời, sau một lúc lâu mỉm cười, giống như bị chú cún nhỏ cào ngứa, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng, ôn nhu nói: "Em đã từng nói với tôi, em không thích bị gọi là bạn nhỏ có đúng không?"

Đường Thu Bạch nhìn cô gật đầu.

"Lúc đó em đã giải thích với tôi vì cái gì không muốn bị gọi là bạn nhỏ," Cảnh Thư Vân dừng một chút, lại nói, "Vậy thì tôi cũng giải thích với em, tại sao tôi lại gọi em là bạn nhỏ."

Đường Thu Bạch nhìn cô có chút kinh ngạc, hơi nghiêng đầu, dựa vào cô, "Được."

Cảnh Thư Vân từ trong chăn đưa hai tay ra, đầu tiên là nắm thành quyền, sau đó chậm rãi xòe tay ra, chợt một tay kéo bàn tay hơi khum lại của Đường Thu Bạch đặt ở lòng bàn tay, một tay khác lập tức bao phủ lên, hai bàn tay hoàn chỉnh chặt chẽ bao lấy tay Đường Thu Bạch, nhiệt độ trong lòng bàn tay nhanh chóng thông qua da thịt ấm áp truyền tới.

Trong phòng, ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt cô, Cảnh Thư Vân không nói gì, thời điểm ngẩng đầu cười nhìn nàng, tươi cười đặc biệt sáng rọi lại ôn nhu.

"Đây là......?" Đường Thu Bạch có chút hoảng hốt.

"Tôi không phải thật sự xem em như bạn nhỏ, tôi cũng biết em đã 27 không còn nhỏ nữa, có thể một mình đảm đương một phía hoàn thành công việc, giải quyết vấn đề, tôi không có coi thường em, chỉ là đối với tôi lớn tuổi hơn mà nói, là sự cưng chiều đối với em, là một loại thân mật."

Cảnh Thư Vân chậm rãi nói, dùng động tác để giải thích với Đường Thu Bạch, thanh âm lại khôi phục bình tĩnh cùng trầm ổn.

Đường Thu Bạch hơi sững sờ, nghiêm túc suy ngẫm lời Cảnh Thư Vân nói, nhìn theo vào đôi mắt cô, bất ngờ chính là xuyên thấu qua ánh sáng vàng nhạt, Đường Thu Bạch trông thấy tình yêu sâu trong đáy mắt cô.

Đường Thu Bạch bừng tỉnh, tay cũng bất giác nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.

"Vậy trước kia lúc chị gọi em là 'bạn nhỏ', tại sao không thừa nhận thích em?" Giọng Đường Thu Bạch hơi thấp, nhỏ giọng thì thầm.

Cảnh Thư Vân mỉm cười, đón nhận ánh mắt Đường Thu Bạch, cúi đầu hôn lên trán bóng loáng của nàng, "Không phải không thừa nhận, mà là......"

"Thích mà không tự biết."

Đường Thu Bạch cảm nhận được cánh môi mềm ấm chạm vào vầng trán, hồi tưởng lại những chuyện đã từng xảy ra, bỗng nhiên may mắn nở nụ cười, nắm thật chặt tay bên hông vòng lấy người trong ngực.

"Vậy em đi Tây An chơi dùng hướng dẫn của tôi, còn không cho tôi xem ảnh chụp thì sao?"

Cảnh Thư Vân híp mắt, nhìn một chỗ, suy nghĩ không khỏi bay xa, cô nhớ rõ chuyện này, ngay cả ảnh ánh đèn rực rỡ trên tòa thành Đường Thu Bạch chụp từ xa đều là xem được từ nơi khác.

Không nhận được câu trả lời, hậu tri hậu giác Cảnh Thư Vân thu hồi tầm mắt nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Đường Thu Bạch đang khẽ cau mày nhìn cô thầm nghĩ, "Hướng dẫn của chị?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Số ký tự: 0