Phiên ngoại Giá...
Áp Áp Áp Bất Tri Đạo
2024-10-14 11:07:37
Màn đêm buông xuống là lúc đi vào giấc ngủ, Đường Thu Bạch mơ một giấc
mơ, xác thực mà nói là giấc mộng phản ánh cực kỳ rõ ràng, ban ngày vừa
nghĩ đến, đêm về lập tức mơ thấy, hoảng hốt lại chân thật.
Bóng người chồng lên nhau, thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự khác thường khi đầu ngón tay lạnh lẽo đột nhiên chạm đến da thịt, trằn trọc lại bức thiết, không biết qua bao lâu, bên gối đột nhiên vang lên chuông báo thức quen thuộc, giống như một cánh tay vô hình, kéo nàng thoát ra.
Đường Thu Bạch nhẹ nhàng giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt ra, nhưng chưa đến nửa giây, nàng lại nhắm hai mắt lại, chân mày cũng nhíu lại, hình như có chút không vui vì bị phác vỡ giấc mộng đẹp này.
Đồng hồ báo thức không dừng lại, vẫn đang kêu gào bên tai nàng, không đến nửa phút, Đường Thu Bạch thỏa hiệp chống người ngồi dậy, một tay nhéo mũi, một tay đi tắt đồng hồ báo thức, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình, ngón tay lại nhẹ nhàng ấn vào WeChat Cảnh Thư Vân, khung chat còn hiển thị ghi chép trò chuyện tối hôm qua.
Một hồi lâu, lồng ngực Đường Thu Bạch phập phồng vài cái, xoa dịu xao động trong lòng, chờ tới lúc tà hỏa sắp tan đi, mới gửi tin nhắn cho Cảnh Thư Vân, "Chào buổi sáng, em nhớ chị."
Đầu ngón tay nàng hơi khom, làm bộ vô tình vuốt ve chữ Cảnh trong Cảnh Thư Vân, lại dừng lại một lát, như thể muốn đem loại tình cảm tưởng nhớ này, từng chút từng chút đều truyền cho cô, hòa tan lại dung nhập vào.
Đối phương không lập tức trả lời, Đường Thu Bạch suy nghĩ cô hẳn là còn đang ngủ, liền đặt di động xuống, đứng dậy vào phòng rửa mặt, dòng nước lạnh chảy ra từ vòi nước, kích thích Đường Thu Bạch tỉnh táo đôi chút.
Chờ Đường Thu Bạch thu dọn xong chuẩn bị ra cửa, điện thoại mới có hồi đáp.
"Chào buổi sáng, tôi nhớ em."
"Sao dậy sớm vậy?"
Đường Thu Bạch một tay đặt ở trên chốt cửa, lại rụt trở về, trên mặt mới vừa hiện lên ý cười lại nổi lên một tia khổ ải, "Bởi vì phải cùng khách hàng đi xem hiện trường."
Nghĩ một hồi Đường Thu Bạch vì muốn biểu hiện thật chuẩn xác, cố ý tìm ra icon gấu trúc trầm cảm, gửi cho cô.
"Ngoan, không cần trầm cảm."
"Chờ em trở về, tôi sẽ cho em nghỉ phép mấy ngày để nghỉ ngơi?"
Đường Thu Bạch xoay chuyển tròng mắt, cẩn thận tính toán, chỉ cho nàng nghỉ, Cảnh Thư Vân còn đang đi làm, vậy thì so với "yêu xa" có khác gì nhau?
"Đừng...... Như thế em lại không nhìn thấy chị."
"Hóa ra chỉ là muốn nhìn tôi?"
Tầm mắt Đường Thu Bạch dừng lại ở trên hai chữ "Nhìn tôi" này, trong đầu chợt lóe lên cảnh mộng tối hôm qua, cả người trở nên không được tự nhiên, ở trong lòng yên lặng bổ câu, "Còn muốn làm cái này cái kia với chị."
Vành tai lặng lẽ nổi lên một tia ửng đỏ, ngón tay rụt rụt, không đợi Đường Thu Bạch nghĩ trả lời cô như thế nào, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, đánh gãy nàng.
"Đường bộ trưởng? Đi lên sao, sắp tới giờ hẹn với khách hàng rồi." Đồng nghiệp ở bên ngoài gọi.
"Tới liền, mọi người xuống lầu trước đi, tôi lập tức tới."
Đường Thu Bạch đáp một tiếng, nhẹ nhàng bĩu môi, cúi đầu lưu luyến không rời trả lời: "Phải đi rồi, chờ em trở lại nói tiếp."
Trong nháy mắt tay cầm tới cửa sắp đi xuống, Đường Thu Bạch nhanh chóng bắt lấy ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, ngón tay ngay lập tức thực hiện.
"Còn muốn chị."
Đường Thu Bạch đóng cửa phòng lại, đến lúc đi ra gương mặt mơ hồ nổi lên một tầng khí nóng, tay làm quạt, nhẹ nhàng thổi gió.
Cửa khách sạn, mấy đồng nghiệp khác đã đứng chờ nàng, thấy Đường Thu Bạch đi tới đều cười cùng nàng chào hỏi, Đường Thu Bạch trả lời từng người, đi theo ngồi lên xe.
"Đường bộ trưởng, cô nóng sao?" Đồng nghiệp lái xe bên cạnh đột nhiên hỏi.
"Hả? Còn tốt." Đường Thu Bạch hoàn hồn, vẻ mặt kỳ quái nhìn anh ta.
"Vậy tay cô...... Còn đang quạt gió?"
Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu theo tầm mắt của anh ta, lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ thu tay, "...... Không có việc gì, hiện tại không nóng."
"Được rồi."
Đường Thu Bạch quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, điện thoại nắm chặt trong tay rung lên, ngay cả trái tim nàng cũng bị treo lên, sống lưng căng chặt, trong giây phút đó, trong đầu Đường Thu Bạch thổi qua rất nhiều khả năng Cảnh Thư Vân sẽ trả lời nàng như thế nào, ánh mắt nhìn về phía di động do dự lại chờ mong.
Thời điểm đầu ngón tay lướt qua mở khóa, khẽ khàng run run, nhỏ đến không thể phát hiện, ngay cả bản thân Đường Thu Bạch cũng không phân rõ được là ngón tay run rẩy, hay là bởi vì thân thể kích động dẫn tới run rẩy.
"Chờ em trở về."
Trên màn hình hiển thị bốn chữ đơn giản, ánh mắt Đường Thu Bạch dán vào nó, từng chữ từng chữ suy xét giọng điệu của Cảnh Thư Vân.
"Chờ em trở về", là ý nghĩa mà nàng hiểu sao?
Trong lúc nhất thời Đường Thu Bạch có chút ảo não, loại lời nói như thế này thời điểm nói ra kèm theo giọng điệu, có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương khi nói chuyện, có phải sẽ tuyệt hơn một chút hay không?
Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ mà thôi, thật sự muốn thực thi, Đường Thu Bạch ngược lại không thể nắm chắc.
Suốt hai ngày công tác sau đó, bất cứ lúc nào đầu óc dừng lại nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch liền sẽ lặp đi lặp lại bốn chữ kia, nghiền ngẫm ý tứ của Cảnh Thư Vân, càng như thể hồn phách bị câu mất, chỉ là một máy khô xác vậy.
Địa điểm hạng mục phân tán nhiều nơi, bọn họ chạy hai ngày, mới chạy xong hết tất cả các điểm dự án, đến lúc kết thúc đã hơn 7 giờ tối, Đường Thu Bạch vốn dự định đêm đó liền lái xe trở về.
Kết quả, lúc gọi điện thoại báo cho Cảnh Thư Vân, ngược lại bị ngăn cản.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Cảnh Thư Vân cảm thấy quá muộn, đi đêm không an toàn, trong lòng Đường Thu Bạch cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng mà nghĩ đến còn phải một ngày nữa mới có thể thấy cô, khó tránh khỏi cảm xúc liền xuống thấp.
"Các em sáng mai đi sớm, buổi chiều tôi xin nghỉ ở nhà cùng em."
Ống nghe an tĩnh một lúc ngắn ngủi, lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch hơi giật mình, khóe môi lại cong lên trước một giây, được tiện nghi còn khoe mẽ hỏi: "Ai? Như vậy xem như bồi thường sao?"
Cảnh Thư Vân cũng không giận, không vội không vàng hỏi lại: "Em nói xem?"
"Ừm...... Thế thì em liền miễn cưỡng tiếp nhận đi."
"Miễn cưỡng? Được lắm." Cảnh Thư Vân dừng một chút, chợt đề cao giọng hướng ra phía ngoài gọi, "Địch Nghiên."
Không đợi Đường Thu Bạch phản ứng lại, ống nghe truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân vội vàng, cuối cùng Đường Thu Bạch nghe thấy Địch Nghiên đáp lời rõ ràng, "Cảnh tổng."
"Thông báo các bộ phận, chiều ngày mai mở họp."
Không đợi Địch Nghiên trả lời, Đường Thu Bạch đã vội vã kêu lên, "Đừng đừng đừng, em đây không phải nói giỡn sao."
"Vậy em còn miễn cưỡng sao?"
Đường Thu Bạch ngó nhìn người chung quanh, lại tiến về phía không người vài bước, cười nói: "Không miễn cưỡng, em vui vẻ còn không kịp đây."
Địch Nghiên đột nhiên bị gọi tên tiến vào, nghe xong lời Cảnh Thư Vân nói, vội vàng ghi chép lại thời gian mở hợp vào notebook, ngẩng đầu vừa định trả lời, kết quả Cảnh Thư Vân ngược lại giơ tay ý bảo cô ấy chờ một lát.
Địch Nghiên đành phải khép notebook lại đứng tại chỗ chờ Cảnh Thư Vân chỉ thị bước tiếp theo, Cảnh Thư Vân một tay khác cầm di động đang gọi điện thoại, sau một lúc lâu không biết nghe thấy được cái gì, khóe môi hơi cong, đến cả đuôi lông mày nhẹ dương lên cũng đều trở nên nhu hòa, chợt nhẹ giọng nói: "Ừm, ngoan."
Âm cuối mềm mại uyển chuyển, còn mang theo một loại ý vị khó tả, như là vị chua khi yêu đương.
???
Đứng ở trước bàn làm việc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim - Địch Nghiên không nhịn được chợt ngẩng đầu lén liếc mắt một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Ừ, em đi đi."
Cảnh Thư Vân lại nói hai câu, cúp điện thoại, lúc này mới nâng mắt nhìn cô ấy.
"Địch Nghiên."
"Có."
Địch Nghiên theo thanh âm nhìn qua, lại thấy vài phút trước trên mặt Cảnh Thư Vân còn hiện rõ ý cười, lúc này lại mơ hồ mất đi, khôi phục bình tĩnh thường ngày, mặt vô cảm.
"Cuộc họp vừa mới nói, hủy bỏ."
"Vâng."
"Ừm, buổi chiều ngày mai tôi muốn nghỉ phép, có sắp xếp thì lùi ra sau."
"Vâng."
Cuối cùng Cảnh Thư Vân phất tay, Địch Nghiên lại rời khỏi văn phòng, thời điểm đóng cửa lại, cô ấy phát hiện ra sự khác thường của lão bản nhà mình, đặc biệt là nụ cười vừa nãy, trông giống như là cười khi đang yêu!
Địch Nghiên trước sau suy ngẫm, lại liên hệ với phản ứng kỳ quái lúc trước giữa Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân, lập tức bừng tỉnh, ngay sau đó hiểu ra vỗ vỗ trán chính mình.
......
Ngày hôm sau, trên đường về, Đường Thu Bạch đều tích cực hơn bất cứ ai, tâm trạng cũng cực kỳ tốt, thậm chí còn cùng đồng nghiệp trò chuyện một hồi lâu, mặt đầy tươi cười.
Trở lại thành phố S, đã qua giữa trưa, đồng nghiệp lái xe trước đưa Đường Thu Bạch đến cổng tiểu khu, mới tiếp tục đi tiễn những người khác.
Đường Thu Bạch chờ đồng nghiệp lái xe đi, không làm gì ngoài đứng bắt xe chạy thẳng đến nhà Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân đã từng đề cập với nàng, kêu nàng trả phòng trọ trực tiếp dọn qua ở cùng cô, thế nhưng thứ nhất Đường Thu Bạch gần đây cũng bận rộn, thứ hai là cảm thấy các nàng mới ở bên nhau, còn có chút nội liễm.
Thậm chí, Đường Thu Bạch gần đây còn đang suy nghĩ, liệu có nên mua một căn nhà mới hay không, một căn nhà thuộc về cả hai người các nàng, tuy rằng Cảnh Thư Vân cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng Đường Thu Bạch trước sau cho rằng đây cũng là một loại mang ý nghĩa nghi thức, là loại ắt không thể thiếu.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, nàng muốn dành cho cô.
Cái ý tưởng này ở sau khi Đường Thu Bạch xem xét tiền tiết kiệm thẻ ngân hàng cùng sự am hiểu đại khái về giá nhà ở thành phố S, trở nên sốt ruột hơn.
Tiền tiết kiệm hiển nhiên là không đủ, giá nhà cũng là không thấp, nhưng Đường Thu Bạch cũng không hề bị phá vỡ cái ý tưởng này, ngược lại càng bức thiết, nghiêm túc lên kế hoạch, kéo con người tên Cảnh Thư Vân này hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thật cẩn thận đưa vào kế hoạch tương lai của nàng.
Có thể nói trắng ra là, trước khi gặp được Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch không có kế hoạch tương lai gì cả, nhiều lắm cũng chỉ có kế hoạch mỗi năm du lịch một lần, nàng trước sau là cá mặn tùy tâm.
Thế nhưng từ sau khi Cảnh Thư Vân xuất hiện, đến bây giờ, các nàng đã ở bên nhau, Đường Thu Bạch có vô số ý tưởng, vô số việc muốn cùng cô đi làm, muốn mang lại cho cô nhưng gì tốt nhất, muốn sủng cô yêu cô.
Kế hoạch, không hiểu sao liền bừng lên, từng cái từng cái quay chung quanh người này, Đường Thu Bạch trong tương lai chỗ trống bản thượng, cầm bút lần đầu tiên trở nên ngưng trọng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Đường Thu Bạch hơi nhíu mày, suy nghĩ bay xa đột nhiên bị kéo trở về bởi tiếng xe dừng lại, tài xế quay đầu nhắc nhở đã tới nơi.
Đường Thu Bạch thanh toán tiền, nhân khoảng cách từ xuống xe đến vào cửa, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình.
Dùng chìa khóa Cảnh Thư Vân cho để mở cửa, khoảnh khắc tay Đường Thu Bạch nắm lấy chốt cửa muốn đẩy ra, trong đầu hiện ra dáng vẻ Cảnh Thư Vân ở nhà chờ nàng, dáng vẻ Cảnh Thư Vân đeo tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm đã từng xuất hiện qua, Đường Thu Bạch không hiểu sao có chút cảm thấy không chân thật.
Chìa khóa bật ra tiếng vang mở khóa dừng lại thật lâu, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra.
Mễ Bánh nghe thấy âm thanh, chạy một mạch đến cạnh cửa, kêu hai tiếng.
Chờ Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, muốn đẩy cửa đi vào, trái lại có một lực đẩy từ bên trong, mở cửa, Đường Thu Bạch thuận thế bị kéo vào, thân thể không vững ngã vào một mảnh mềm mại, ngay sau đó dựa gần bên chân còn có một thứ động vật lông xù xù.
"Trở về rồi, sao không đi vào?"
Đỉnh đầu vang lên thanh âm nhất quán cuốn hút của Cảnh Thư Vân, không khó để nghe ra bên trong còn kèm theo một chút vui mừng.
Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu, chôn ở bên cổ cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi, không ngửi được quảng hoắc hương quen thuộc, lại nghe ra mùi hương có chứa mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.
Cảnh Thư Vân cảm nhận được động tác của nàng, mỉm cười, vỗ nhẹ lưng Đường Thu Bạch, "Ngửi cái gì đấy?"
"Ngửi xem chị về bao lâu rồi."
Đường Thu Bạch nửa treo ở trên người Cảnh Thư Vân, lẩm bẩm nói.
"Vậy cún con đoán được sao?"
"Cún con không đoán được, em đoán được chị tắm rồi, trở về được một lúc."
Cảnh Thư Vân bị những lời này của Đường Thu Bạch chọc cười, ý cười bên khóe mắt thuận thế lan tràn ra, "Ồ? Giỏi vậy sao?"
"Còn không phải sao, thế em có được khen thưởng không?" Đường Thu Bạch vừa nói vừa rời cổ Cảnh Thư Vân, ngẩng đầu chớp chớp mắt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô.
"Thế à," Cảnh Thư Vân trong mắt lóe lên tia sáng, "Mễ Bánh làm được một việc, tôi cho nó một miếng đồ ăn vặt, em lợi hại hơn cún con, vậy tôi cho em......"
Đường Thu Bạch nhìn vào ánh mắt cô, chân thành tha thiết còn mang theo một ngọn lửa, giống như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt yêu thích lại trân quý, muốn che chở nó, lo lắng nó bị người khác chạm vào, lại thích thú nhịn không được muốn vuốt ve nó.
Cảnh Thư Vân hơi dừng một chút, thay đổi suy nghĩ muốn chọc ghẹo nàng, nghiêng đầu ở cái trán của nàng hạ xuống một nụ hôn mềm mại.
Như là chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào lại rời đi.
Đường Thu Bạch hơi ngửa đầu nhìn cô, cảm thụ được ấm áp trên trán chợt lướt rồi qua, tầm mắt lại rơi trên cánh môi vừa mới hôn nàng, trong lòng sinh ra nỗi niềm dục vọng khó hiểu.
"Còn chưa đủ." Theo cổ họng lăn lộn, giọng nói Đường Thu Bạch trở nên khô khốc.
Cảnh Thư Vân cảm nhận được sự thay đổi của Đường Thu Bạch, đương nhiên cũng hiểu rõ suy nghĩ của nàng, nhưng còn chưa thể chờ Cảnh Thư Vân dung túng nàng, bụng Đường Thu Bạch vẫn luôn bị bỏ đói, đã lập tức kêu lên.
"Ục ục......"
Trong nháy mắt, bầu không khí gì đó đều không còn, đuôi mày Đường Thu Bạch chợt lóe qua vẻ tức giận bị Cảnh Thư Vân thu vào trong mắt, không nhịn được cười.
Cười.
"Em xem, này không phải tôi không thỏa mãn em."
"......"
"Được rồi, em đi tắm rửa trước, tôi làm đồ ăn cho ăn."
Cảnh Thư Vân nói an ủi nàng, thế nhưng nụ cười tươi trên mặt lại khiến cô bại lộ.
Đường Thu Bạch âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ gượng cười, "...... Vậy chờ em ăn no, em thỏa mãn chị!"
Cảnh Thư Vân khẽ nhướng mày, không tỏ ý kiến, lúc này Đường Thu Bạch mới tới tủ giày ngồi đổi giày, bên chân một đoàn mềm mại, nàng cũng là bây giờ mới nhìn rõ.
Tiểu Hoa đã lớn hơn rất nhiều, bộ lông vàng trắng trên người cũng trở nên nhiều hơn, hình thể cũng béo lên, liên tục vẫy đuôi nhìn Đường Thu Bạch.
Xem ra còn nhận ra nàng.
Từ sau khi Đường Thu Bạch đem nó cho Cảnh Thư Vân, liền chưa từng gặp lại nó, lúc này thấy lại nghĩ tới thời điểm các nàng mới quen biết, nhất thời cảm khái.
"Tiểu Hoa à, có phải mày ăn tốt quá không, lâu như vậy không gặp mày đều mập lên." Đường Thu Bạch mang dép lê, dứt khoát ngồi xổm xuống, vẫn giống như trước cười vuốt lông cho nó.
"Đây mới là bình thường, lúc trước gầy quá." Cảnh Thư Vân từ xa đáp một câu.
"Cũng phải."
Chú cún thoải mái ngưỡng mặt nằm trên sàn nhà, Đường Thu Bạch vuốt ve mát xa cho nó, sau một lúc lâu như là nghĩ đến gì đó nói: "Vậy chẳng phải là mày ở chỗ này còn lâu hơn cả tao?"
"......"
Cảnh Thư Vân vào phòng bếp căn bản không chú ý, chờ cô ước tính thời gian không sai biệt lắm, xoay người ra ngoài thúc giục Đường Thu Bạch mau đi tắm rửa, lại thấy Đường Thu Bạch hơi nhíu mi, còn đang suy ngẫm gì đó ngơ ngác đi về phía phòng tắm.
"Tôi đã mang áo ngủ vào cho em rồi, ngay ở sát cửa vào bên tay trái của em."
Cảnh Thư Vân kêu lên, Đường Thu Bạch mới như ở trong mộng bừng tỉnh quay đầu nhìn cô, tiện đà đáp, "À, được."
Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng nàng, không hiểu sao từ ánh mắt của nàng phát giác một tia oán hờn, còn có chút chua.
??? Đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh Thư Vân nghi hoặc nhìn về phía Mễ Bánh, Mễ Bánh đón nhận ánh mắt của nữ chủ nhân, phe phẩy cái đuôi vui sướng chạy tới.
Bỏ đi, chó con cũng sẽ không biết đâu.
Cảnh Thư Vân ngồi xổm xuống sờ sờ Mễ Bánh, liền để cho nó tự mình đi chơi, xoay người một lần nữa rửa tay, lại vào phòng bếp.
Đường Thu Bạch tắm xong, lau tóc, mặc áo ngủ Cảnh Thư Vân đã chuẩn bị cho nàng chậm rãi đi ra, nghe thấy được mùi thơm cơm canh bay tứ phía, bụng thu được tin tức, đúng lúc kêu lên.
"Tắm rửa xong?" Cảnh Thư Vân nghe thấy thanh âm, từ trong phòng bếp thò đầu ra.
"Tắm xong rồi," Đường Thu Bạch đi đến bên cạnh bàn, thấy trên bàn đặt cơm nhà bốn món một canh, hít cái mũi ngửi ngửi, "Thơm quá! Này thiên sứ hạ phàm làm đồ ăn thần tiên gì vậy chứ!"
"Nhân sinh được ăn một bữa như thế này, không uổng!"
"Nhìn xem màu sắc hòa quyện này, ngửi thử mùi hương này, lại đến nếm thử, chính là đầu bếp ba sao Michelin cũng so ra kém đấy!"
Đường Thu Bạch vẽ cầu vồng không thầy dạy cũng hiểu, hận không thể đem tất cả lời khen ngợi đều lôi ra nói.
Cảnh Thư Vân bị dỗ cười nheo nheo mắt, "Một vừa hai phải, mau đi sấy khô tóc tới ăn cơm."
"Vâng."
Đường Thu Bạch cười, chạy chậm trở về phòng tắm.
Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng nàng vui sướng, buồn cười cong cong khóe môi, tia sáng trong mắt mềm mại lại ấm áp.
Chờ Đường Thu Bạch sấy khô tóc trở ra, bất ngờ thấy trên bàn cơm có thêm một món ăn, là sườn heo chua ngọt mà nàng thích.
Đường Thu Bạch có chút kinh ngạc, khi quay đầu nhìn Cảnh Thư Vân, đúng lúc Cảnh Thư Vân xới một bát cơm cho nàng, "Sao vậy? Em không thích?"
"Không không không, em thích em rất thích, món sườn heo chua ngọt này là chị làm sao?"
"Ừm, em nếm thử, không biết có hợp ý em không." Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, cần cổ tuyết trắng lại nhiễm một tầng ấm áp.
Đường Thu Bạch cầm đũa gắp một miếng, phần thịt mềm mại, chua ngọt vừa phải, cũng không quá ngọt không ngấy, màu sắc xương sườn hòa cùng màu nước sốt đường, không mặn không nhạt.
"Ngon quá! Là hương vị em thích!" Đường Thu Bạch buông chiếc đũa, cầm tay Cảnh Thư Vân, trên má mang theo ửng đỏ, không biết là vì vừa tắm xong, hay là bởi vì quá kích động.
"Em thích là được." Cảnh Thư Vân có chút cứng đờ người, hơi thả lỏng lại.
"Chị...... Cố ý đi học sao?"
"Ừm, em thích nên đi học."
Cảnh Thư Vân nói thực bình thản, thế nhưng Đường Thu Bạch nắm tay cô lại đột nhiên siết chặt hơn, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cô cũng vô thức nổi lên một tầng sương mù.
"Em...... Lẽ ra là em làm cho chị ăn trước mới phải."
Đường Thu Bạch đột nhiên nghĩ tới, đêm đó Cảnh Thư Vân thẳng thắn bày tỏ lòng mình, bắn pháo hoa tỏ tình với nàng.
— "Vậy khi nào em cũng làm cho tôi nếm thử?"
— "Được."
Kết quả ngược lại là Cảnh Thư Vân làm cho nàng ăn trước, ngay lập tức hốc mắt Đường Thu Bạch trở nên ướt át, đuôi mắt ửng hồng.
Cảnh Thư Vân biết Đường Thu Bạch nghĩ tới cái gì, cũng nắm lấy tay Đường Thu Bạch, lòng bàn tay trơn bóng tinh tế vuốt ve mu bàn tay nàng, một tay khác nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu Đường Thu Bạch, xoa xoa cười nói: "Đây là cho nợ, em phải từ từ trả lại cho tôi."
"Vậy lần đầu tiên chị cự tuyệt em, chị cũng thiếu nợ em." Đường Thu Bạch mềm mại nói, vừa nói vừa ôm lấy người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ buồn cười nhìn nàng, "Vậy tôi làm nhiều như vậy rồi, còn không trả xong sao?"
"Không có không có, còn chưa đủ." Đường Thu Bạch lắc lắc đầu.
Cảnh Thư Vân vỗ nhẹ lưng nàng, như là nghĩ đến điều gì đó, ra vẻ thâm ý lặp lại lời Đường Thu Bạch nói, "Còn chưa đủ?"
Sau một lúc lâu, cô lại hơi cong môi nói: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Lần này đến phiên Đường Thu Bạch mờ mịt, "Hửm? Hiểu cái gì cơ?"
"Hiểu rõ," Lòng bàn tay Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ửng đỏ của Đường Thu Bạch, "Bụng em có bao nhiêu đói."
"Hả?"
"Hả cái gì, em không nghe thấy bụng mình kêu sao, mau ăn cơm." Cảnh Thư Vân hơi dỗi nói, đầu ngón tay điểm điểm mu bàn tay Đường Thu Bạch.
"À...... được, ăn cơm!" Đường Thu Bạch lưu luyến không rời buông lỏng tay đang ôm Cảnh Thư Vân, nhưng tay nắm lấy Cảnh Thư Vân lại là không chịu thả ra.
Cảnh Thư Vân bất đắc dĩ cười nói: "Chiêu này của em không bỏ, thuận tiện ăn cơm sao?"
"Thuận tiện thuận tiện."
Đường Thu Bạch cười hì hì, hướng Cảnh Thư Vân ý bảo nàng ăn thuận tiện như thế nào, tay phải kẹp đũa gắp đồ ăn lại gắp cơm, không ảnh hưởng chút nào.
Cảnh Thư Vân nhìn nàng cười, cũng liền tùy nàng, trái lại còn dùng một bàn tay rảnh rỗi kia giúp nàng đỡ chén.
Tiếp thu được ánh mắt dò hỏi của Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân giải thích: "Tôi ăn rồi, đây đều là cố ý làm cho em."
Nghe thấy Cảnh Thư Vân nói vậy, khóe miệng Đường Thu Bạch lại phiết xuống, ánh mắt cũng mềm mại, giống một chú cún con đáng thương, Cảnh Thư Vân như thể an ủi sờ sờ đầu nàng.
Cứ như vậy một người ăn, một người ngồi nhìn ăn xong bữa cơm này, Đường Thu Bạch chủ động ôm nhiệm vụ thu dọn, đem dĩa đồ ăn cùng bát đũa để vào máy rửa bát, lau sạch vết bẩn trên bàn, lau khô bàn, lúc này mới chạy về phía Cảnh Thư Vân ngồi ở bên sô pha nghỉ ngơi.
"Buổi chiều em muốn làm gì?" Cảnh Thư Vân năm lấy tay Đường Thu Bạch, để cho nàng ngồi ở bên người mình.
"Muốn......" Đường Thu Bạch nâng mắt nhìn cô, từ trong đôi mắt đen nhánh của Cảnh Thư Vân, ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu thấy chính mình, "Em cũng không biết, chị thì sao?"
"Tôi sao, em mới đi công tác trở về, gần đây tôi cũng bận, muốn xa xỉ ngủ giấc ngủ trưa."
Giọng điệu Cảnh Thư Vân thực bình tĩnh, sắc mặt cũng như thường, khóe miệng ngậm cười, nhưng khi rơi vào tai Đường Thu Bạch, trong ánh mắt lại đột nhiên nổi lên phản ứng hoá học rất khác biệt.
"Ồ, thế cũng được."
"Em ngủ cùng tôi không?" Cảnh Thư Vân cười dùng ngón trỏ gợi lên lọn tóc trượt xuống bên tai Đường Thu Bạch, giúp nàng vén sang một bên.
"Ngủ, ngủ!" Đường Thu Bạch đột nhiên bị nói lắp.
"Được."
Cảnh Thư Vân nắm tay Đường Thu Bạch, xoay người lên lầu.
Trong phòng ngủ vẫn giống như lúc Đường Thu Bạch rời đi, dưới chân dẫm lên thảm mềm mại còn mang theo ấm áp, so với ngoài cửa sổ gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, trong phòng ấm áp có thể ví như cảng tránh gió hoàn mỹ.
Đường Thu Bạch trước nằm vào trong ổ chăn ấm cúm, Cảnh Thư Vân hơi suy tư vẫn là đi tắm rửa một lượt, nói là vừa nấu ăn xong có mùi dầu khói.
Đường Thu Bạch dựa lưng vào giường mềm như bông, trong đầu không chịu khống chế bắt đầu hồi tưởng lại nội dung trong video, nhiệt độ trong chăn thoáng chốc tăng lên mấy độ, khí nóng theo khe hở thấm ra bên ngoài, thậm chí còn có chút xông lên má Đường Thu Bạch.
Theo bản năng, Đường Thu Bạch đem hai cái đùi đều bỏ ra ngoài, hơi chống người ngồi dậy, lắc lắc đầu, âm thầm cảm khái, thấm nhuần cái gì gọi là "Dục vọng ấm no hạnh phúc".
Rất nhanh Cảnh Thư Vân đã bọc áo tắm dài ra tới, hơi nóng trong phòng tắm khiến cho làn da cô càng thêm hồng nhuận, cả người đều mang theo mùi hương thoang thoảng của sữa tắm, trước khi nằm vào trong chăn, chậm rãi buông lỏng mái tóc đang được buộc túm ra.
Dây cột tóc màu đen được cởi bỏ, mái tóc đen liền như thác nước nghiêng xuống, một giây trước còn là người giỏi giang quyết đoán, một giây sau liền trở nên nhu hòa xuống.
Ánh mắt Đường Thu Bạch mất khống chế đuổi theo từng nhất cử nhất động của Cảnh Thư Vân, nhịp đập trái tim nhảy lên cũng từng chút rõ ràng hơn, ngay cả môi đều trở nên khô khốc, nhiệt khí nơi xoang mũi từng đợt tràn ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
"Không, không có." Đường Thu Bạch khàn khàn phủ nhận nói.
"Vậy ngủ?"
"Hả...... Được."
Cảnh Thư Vân nằm xuống, Đường Thu Bạch cọ tới cọ lui cũng nằm theo xuống, trái tim vừa mới bình tĩnh lại như vũ bão, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn, dáng vẻ của Cảnh Thư Vân, thanh âm từng chút ăn lên đầu dây thần kinh nàng, mà một đầu khác gần như bị ngọn lửa dục vọng bốc cháy sắp mai một tàn phá lý trí nàng.
Coi như Đường Thu Bạch bàn tay thấm đẫm mồ hôi, sắp nắm chặt hạ quyết tâm, người bên kia chợt sâu kín buông tiếng thở dài, toàn bộ thân thể Đường Thu Bạch lập tức cứng đờ ở nơi đó.
"Đường Thu Bạch."
"Có."
"Sao em lại đáng yêu vậy chứ?" Cảnh Thư Vân nghiêng người tới, một bàn tay đặt trên đầu nhìn nàng, khóe môi ngậm cười, nhưng nhìn thế nào vẫn mang theo chút bất đắc dĩ.
"Đáng yêu gì cơ......" Đường Thu Bạch có chút mờ mịt, không hiểu Cảnh Thư Vân đột nhiên nói như vậy là ý gì.
Cảnh Thư Vân mỉm cười, không lên tiếng, một tay còn lại đặt ở trên eo Đường Thu Bạch, kéo nàng lại gần mình hơn, tiện đà bàn tay ôn nhuận xoa mặt Đường Thu Bạch, đầu ngón tay một tấc một tấc miêu tả mặt mày mũi môi của nàng.
Tiếp tục đi xuống, thẳng đến cuối cùng là môi, đầu ngón tay trơn bóng đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve vành môi nàng, sau lại thế công chuyển đổi xoa cánh môi mềm mại lại đàn hồi, ấn xuống rất nhẹ.
Nhiệt độ cao tới cực điểm, dây thần kinh lý trí trong đầu Đường Thu Bạch sớm đã đứt đoạn, trong đầu mơ mơ màng màng trống rỗng, cái gì cũng không còn, mỗi một lần Cảnh Thư Vân chạm vào nàng đều khiến cho nàng càng ngày càng có một loại cảm giác nói không nên lời, sắp nứt tạc ra tới.
"Không được thất thần."
Không đợi Đường Thu Bạch giãy giụa đoạt lại quyền chủ đạo thân thể chính mình, trước mắt đã tối sầm, hơi thở của Cảnh Thư Vân phả ra rơi ở trên má nàng.
Cảnh Thư Vân hơi khom người, chống ở phía trên Đường Thu Bạch, kéo ánh mắt nàng ngắm nhìn, liền không cho Đường Thu Bạch cơ hội nói chuyện, từ trên cao hôn xuống.
Mềm mại cùng mềm mại chạm vào nhau, cất vang lên giai điệu song tấu tinh mỹ tuyệt trần này.
Đầu lưỡi linh hoạt cùng với động tác đầu ngón tay, làm như không hài lòng vậy, một lần nữa miêu tả cánh môi nàng, rồi sau đó dịch chuyển phương hướng, động về phía hàm răng đóng chặt, nhẹ nhàng đảo qua, quân lính lập tức tan rã.
Có vẻ quá nhanh, một tiếng thở nhẹ trong lúc lơ đãng rơi ra.
Nụ hôn tinh tế của Cảnh Thư Vân dừng ở đuôi lông mày, đôi mắt, cánh mũi, gương mặt, môi của Đường Thu Bạch, theo một đường đi xuống.
Trong một thoáng chốc ngắn ngủi Đường Thu Bạch tìm về chính mình, ôm chặt Cảnh Thư Vân, mới phát hiện dây đeo áo tắm dài phía dưới người Cảnh Thư Vân hơi lỏng, da thịt bóng loáng thuận thế lộ ra ngoài.
Con cá tự do tự tại ngao du, đi chạm vào hòn đá nơi đó, lại đi chạm vào đá san hô tươi đẹp, đá san hô bị đụng vào, theo sóng biển dập dờn lay động.
Tay Đường Thu Bạch ôm Cảnh Thư Vân, hơi dùng lực, muốn thay đổi vị trí, lại bị người kia nhận thấy được ý đồ, một tay ấn tới đỉnh đầu.
"Tay phải của em còn chưa lành." Cảnh Thư Vân hôn lên đôi mắt Đường Thu Bạch, lông mi mảnh khảnh chớp chớp.
"Khỏi rồi, là vết thương nhỏ."
"Không nhỏ, là nội thương, phải dưỡng thật tốt."
Đường Thu Bạch chợt mở to mắt, dường như muốn biện giải cái gì, Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu tới gần bên tai nàng ôn nhu nói, "Ngoan, nghe tôi."
Nhiệt khí như có như không phả ở bên tai, cuối cùng, cánh môi mềm mại chợt ngậm ở vành tai đầy đặn, đầu lưỡi lơ đãng lướt qua, kích thích Đường Thu Bạch cả người run lên.
"Hơn nữa, không phải em nói còn chưa đủ sao?"
"Ừm, thỏa mãn em."
"Em không phải có ý này......"
"Hưm, hôm nay lễ Giáng Sinh, món quà này của em, tôi rất thích."
Con cá nhảy ra, lại rất nhanh rơi vào mặt biển, du ngoạn dưới biển sâu vô biên vô hạn, thật không linh hoạt.
Bóng người chồng lên nhau, thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự khác thường khi đầu ngón tay lạnh lẽo đột nhiên chạm đến da thịt, trằn trọc lại bức thiết, không biết qua bao lâu, bên gối đột nhiên vang lên chuông báo thức quen thuộc, giống như một cánh tay vô hình, kéo nàng thoát ra.
Đường Thu Bạch nhẹ nhàng giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt ra, nhưng chưa đến nửa giây, nàng lại nhắm hai mắt lại, chân mày cũng nhíu lại, hình như có chút không vui vì bị phác vỡ giấc mộng đẹp này.
Đồng hồ báo thức không dừng lại, vẫn đang kêu gào bên tai nàng, không đến nửa phút, Đường Thu Bạch thỏa hiệp chống người ngồi dậy, một tay nhéo mũi, một tay đi tắt đồng hồ báo thức, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình, ngón tay lại nhẹ nhàng ấn vào WeChat Cảnh Thư Vân, khung chat còn hiển thị ghi chép trò chuyện tối hôm qua.
Một hồi lâu, lồng ngực Đường Thu Bạch phập phồng vài cái, xoa dịu xao động trong lòng, chờ tới lúc tà hỏa sắp tan đi, mới gửi tin nhắn cho Cảnh Thư Vân, "Chào buổi sáng, em nhớ chị."
Đầu ngón tay nàng hơi khom, làm bộ vô tình vuốt ve chữ Cảnh trong Cảnh Thư Vân, lại dừng lại một lát, như thể muốn đem loại tình cảm tưởng nhớ này, từng chút từng chút đều truyền cho cô, hòa tan lại dung nhập vào.
Đối phương không lập tức trả lời, Đường Thu Bạch suy nghĩ cô hẳn là còn đang ngủ, liền đặt di động xuống, đứng dậy vào phòng rửa mặt, dòng nước lạnh chảy ra từ vòi nước, kích thích Đường Thu Bạch tỉnh táo đôi chút.
Chờ Đường Thu Bạch thu dọn xong chuẩn bị ra cửa, điện thoại mới có hồi đáp.
"Chào buổi sáng, tôi nhớ em."
"Sao dậy sớm vậy?"
Đường Thu Bạch một tay đặt ở trên chốt cửa, lại rụt trở về, trên mặt mới vừa hiện lên ý cười lại nổi lên một tia khổ ải, "Bởi vì phải cùng khách hàng đi xem hiện trường."
Nghĩ một hồi Đường Thu Bạch vì muốn biểu hiện thật chuẩn xác, cố ý tìm ra icon gấu trúc trầm cảm, gửi cho cô.
"Ngoan, không cần trầm cảm."
"Chờ em trở về, tôi sẽ cho em nghỉ phép mấy ngày để nghỉ ngơi?"
Đường Thu Bạch xoay chuyển tròng mắt, cẩn thận tính toán, chỉ cho nàng nghỉ, Cảnh Thư Vân còn đang đi làm, vậy thì so với "yêu xa" có khác gì nhau?
"Đừng...... Như thế em lại không nhìn thấy chị."
"Hóa ra chỉ là muốn nhìn tôi?"
Tầm mắt Đường Thu Bạch dừng lại ở trên hai chữ "Nhìn tôi" này, trong đầu chợt lóe lên cảnh mộng tối hôm qua, cả người trở nên không được tự nhiên, ở trong lòng yên lặng bổ câu, "Còn muốn làm cái này cái kia với chị."
Vành tai lặng lẽ nổi lên một tia ửng đỏ, ngón tay rụt rụt, không đợi Đường Thu Bạch nghĩ trả lời cô như thế nào, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, đánh gãy nàng.
"Đường bộ trưởng? Đi lên sao, sắp tới giờ hẹn với khách hàng rồi." Đồng nghiệp ở bên ngoài gọi.
"Tới liền, mọi người xuống lầu trước đi, tôi lập tức tới."
Đường Thu Bạch đáp một tiếng, nhẹ nhàng bĩu môi, cúi đầu lưu luyến không rời trả lời: "Phải đi rồi, chờ em trở lại nói tiếp."
Trong nháy mắt tay cầm tới cửa sắp đi xuống, Đường Thu Bạch nhanh chóng bắt lấy ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, ngón tay ngay lập tức thực hiện.
"Còn muốn chị."
Đường Thu Bạch đóng cửa phòng lại, đến lúc đi ra gương mặt mơ hồ nổi lên một tầng khí nóng, tay làm quạt, nhẹ nhàng thổi gió.
Cửa khách sạn, mấy đồng nghiệp khác đã đứng chờ nàng, thấy Đường Thu Bạch đi tới đều cười cùng nàng chào hỏi, Đường Thu Bạch trả lời từng người, đi theo ngồi lên xe.
"Đường bộ trưởng, cô nóng sao?" Đồng nghiệp lái xe bên cạnh đột nhiên hỏi.
"Hả? Còn tốt." Đường Thu Bạch hoàn hồn, vẻ mặt kỳ quái nhìn anh ta.
"Vậy tay cô...... Còn đang quạt gió?"
Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu theo tầm mắt của anh ta, lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ thu tay, "...... Không có việc gì, hiện tại không nóng."
"Được rồi."
Đường Thu Bạch quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, điện thoại nắm chặt trong tay rung lên, ngay cả trái tim nàng cũng bị treo lên, sống lưng căng chặt, trong giây phút đó, trong đầu Đường Thu Bạch thổi qua rất nhiều khả năng Cảnh Thư Vân sẽ trả lời nàng như thế nào, ánh mắt nhìn về phía di động do dự lại chờ mong.
Thời điểm đầu ngón tay lướt qua mở khóa, khẽ khàng run run, nhỏ đến không thể phát hiện, ngay cả bản thân Đường Thu Bạch cũng không phân rõ được là ngón tay run rẩy, hay là bởi vì thân thể kích động dẫn tới run rẩy.
"Chờ em trở về."
Trên màn hình hiển thị bốn chữ đơn giản, ánh mắt Đường Thu Bạch dán vào nó, từng chữ từng chữ suy xét giọng điệu của Cảnh Thư Vân.
"Chờ em trở về", là ý nghĩa mà nàng hiểu sao?
Trong lúc nhất thời Đường Thu Bạch có chút ảo não, loại lời nói như thế này thời điểm nói ra kèm theo giọng điệu, có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương khi nói chuyện, có phải sẽ tuyệt hơn một chút hay không?
Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ mà thôi, thật sự muốn thực thi, Đường Thu Bạch ngược lại không thể nắm chắc.
Suốt hai ngày công tác sau đó, bất cứ lúc nào đầu óc dừng lại nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch liền sẽ lặp đi lặp lại bốn chữ kia, nghiền ngẫm ý tứ của Cảnh Thư Vân, càng như thể hồn phách bị câu mất, chỉ là một máy khô xác vậy.
Địa điểm hạng mục phân tán nhiều nơi, bọn họ chạy hai ngày, mới chạy xong hết tất cả các điểm dự án, đến lúc kết thúc đã hơn 7 giờ tối, Đường Thu Bạch vốn dự định đêm đó liền lái xe trở về.
Kết quả, lúc gọi điện thoại báo cho Cảnh Thư Vân, ngược lại bị ngăn cản.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Cảnh Thư Vân cảm thấy quá muộn, đi đêm không an toàn, trong lòng Đường Thu Bạch cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng mà nghĩ đến còn phải một ngày nữa mới có thể thấy cô, khó tránh khỏi cảm xúc liền xuống thấp.
"Các em sáng mai đi sớm, buổi chiều tôi xin nghỉ ở nhà cùng em."
Ống nghe an tĩnh một lúc ngắn ngủi, lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch hơi giật mình, khóe môi lại cong lên trước một giây, được tiện nghi còn khoe mẽ hỏi: "Ai? Như vậy xem như bồi thường sao?"
Cảnh Thư Vân cũng không giận, không vội không vàng hỏi lại: "Em nói xem?"
"Ừm...... Thế thì em liền miễn cưỡng tiếp nhận đi."
"Miễn cưỡng? Được lắm." Cảnh Thư Vân dừng một chút, chợt đề cao giọng hướng ra phía ngoài gọi, "Địch Nghiên."
Không đợi Đường Thu Bạch phản ứng lại, ống nghe truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân vội vàng, cuối cùng Đường Thu Bạch nghe thấy Địch Nghiên đáp lời rõ ràng, "Cảnh tổng."
"Thông báo các bộ phận, chiều ngày mai mở họp."
Không đợi Địch Nghiên trả lời, Đường Thu Bạch đã vội vã kêu lên, "Đừng đừng đừng, em đây không phải nói giỡn sao."
"Vậy em còn miễn cưỡng sao?"
Đường Thu Bạch ngó nhìn người chung quanh, lại tiến về phía không người vài bước, cười nói: "Không miễn cưỡng, em vui vẻ còn không kịp đây."
Địch Nghiên đột nhiên bị gọi tên tiến vào, nghe xong lời Cảnh Thư Vân nói, vội vàng ghi chép lại thời gian mở hợp vào notebook, ngẩng đầu vừa định trả lời, kết quả Cảnh Thư Vân ngược lại giơ tay ý bảo cô ấy chờ một lát.
Địch Nghiên đành phải khép notebook lại đứng tại chỗ chờ Cảnh Thư Vân chỉ thị bước tiếp theo, Cảnh Thư Vân một tay khác cầm di động đang gọi điện thoại, sau một lúc lâu không biết nghe thấy được cái gì, khóe môi hơi cong, đến cả đuôi lông mày nhẹ dương lên cũng đều trở nên nhu hòa, chợt nhẹ giọng nói: "Ừm, ngoan."
Âm cuối mềm mại uyển chuyển, còn mang theo một loại ý vị khó tả, như là vị chua khi yêu đương.
???
Đứng ở trước bàn làm việc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim - Địch Nghiên không nhịn được chợt ngẩng đầu lén liếc mắt một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Ừ, em đi đi."
Cảnh Thư Vân lại nói hai câu, cúp điện thoại, lúc này mới nâng mắt nhìn cô ấy.
"Địch Nghiên."
"Có."
Địch Nghiên theo thanh âm nhìn qua, lại thấy vài phút trước trên mặt Cảnh Thư Vân còn hiện rõ ý cười, lúc này lại mơ hồ mất đi, khôi phục bình tĩnh thường ngày, mặt vô cảm.
"Cuộc họp vừa mới nói, hủy bỏ."
"Vâng."
"Ừm, buổi chiều ngày mai tôi muốn nghỉ phép, có sắp xếp thì lùi ra sau."
"Vâng."
Cuối cùng Cảnh Thư Vân phất tay, Địch Nghiên lại rời khỏi văn phòng, thời điểm đóng cửa lại, cô ấy phát hiện ra sự khác thường của lão bản nhà mình, đặc biệt là nụ cười vừa nãy, trông giống như là cười khi đang yêu!
Địch Nghiên trước sau suy ngẫm, lại liên hệ với phản ứng kỳ quái lúc trước giữa Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân, lập tức bừng tỉnh, ngay sau đó hiểu ra vỗ vỗ trán chính mình.
......
Ngày hôm sau, trên đường về, Đường Thu Bạch đều tích cực hơn bất cứ ai, tâm trạng cũng cực kỳ tốt, thậm chí còn cùng đồng nghiệp trò chuyện một hồi lâu, mặt đầy tươi cười.
Trở lại thành phố S, đã qua giữa trưa, đồng nghiệp lái xe trước đưa Đường Thu Bạch đến cổng tiểu khu, mới tiếp tục đi tiễn những người khác.
Đường Thu Bạch chờ đồng nghiệp lái xe đi, không làm gì ngoài đứng bắt xe chạy thẳng đến nhà Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân đã từng đề cập với nàng, kêu nàng trả phòng trọ trực tiếp dọn qua ở cùng cô, thế nhưng thứ nhất Đường Thu Bạch gần đây cũng bận rộn, thứ hai là cảm thấy các nàng mới ở bên nhau, còn có chút nội liễm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí, Đường Thu Bạch gần đây còn đang suy nghĩ, liệu có nên mua một căn nhà mới hay không, một căn nhà thuộc về cả hai người các nàng, tuy rằng Cảnh Thư Vân cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng Đường Thu Bạch trước sau cho rằng đây cũng là một loại mang ý nghĩa nghi thức, là loại ắt không thể thiếu.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, nàng muốn dành cho cô.
Cái ý tưởng này ở sau khi Đường Thu Bạch xem xét tiền tiết kiệm thẻ ngân hàng cùng sự am hiểu đại khái về giá nhà ở thành phố S, trở nên sốt ruột hơn.
Tiền tiết kiệm hiển nhiên là không đủ, giá nhà cũng là không thấp, nhưng Đường Thu Bạch cũng không hề bị phá vỡ cái ý tưởng này, ngược lại càng bức thiết, nghiêm túc lên kế hoạch, kéo con người tên Cảnh Thư Vân này hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thật cẩn thận đưa vào kế hoạch tương lai của nàng.
Có thể nói trắng ra là, trước khi gặp được Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch không có kế hoạch tương lai gì cả, nhiều lắm cũng chỉ có kế hoạch mỗi năm du lịch một lần, nàng trước sau là cá mặn tùy tâm.
Thế nhưng từ sau khi Cảnh Thư Vân xuất hiện, đến bây giờ, các nàng đã ở bên nhau, Đường Thu Bạch có vô số ý tưởng, vô số việc muốn cùng cô đi làm, muốn mang lại cho cô nhưng gì tốt nhất, muốn sủng cô yêu cô.
Kế hoạch, không hiểu sao liền bừng lên, từng cái từng cái quay chung quanh người này, Đường Thu Bạch trong tương lai chỗ trống bản thượng, cầm bút lần đầu tiên trở nên ngưng trọng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Đường Thu Bạch hơi nhíu mày, suy nghĩ bay xa đột nhiên bị kéo trở về bởi tiếng xe dừng lại, tài xế quay đầu nhắc nhở đã tới nơi.
Đường Thu Bạch thanh toán tiền, nhân khoảng cách từ xuống xe đến vào cửa, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình.
Dùng chìa khóa Cảnh Thư Vân cho để mở cửa, khoảnh khắc tay Đường Thu Bạch nắm lấy chốt cửa muốn đẩy ra, trong đầu hiện ra dáng vẻ Cảnh Thư Vân ở nhà chờ nàng, dáng vẻ Cảnh Thư Vân đeo tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm đã từng xuất hiện qua, Đường Thu Bạch không hiểu sao có chút cảm thấy không chân thật.
Chìa khóa bật ra tiếng vang mở khóa dừng lại thật lâu, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra.
Mễ Bánh nghe thấy âm thanh, chạy một mạch đến cạnh cửa, kêu hai tiếng.
Chờ Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, muốn đẩy cửa đi vào, trái lại có một lực đẩy từ bên trong, mở cửa, Đường Thu Bạch thuận thế bị kéo vào, thân thể không vững ngã vào một mảnh mềm mại, ngay sau đó dựa gần bên chân còn có một thứ động vật lông xù xù.
"Trở về rồi, sao không đi vào?"
Đỉnh đầu vang lên thanh âm nhất quán cuốn hút của Cảnh Thư Vân, không khó để nghe ra bên trong còn kèm theo một chút vui mừng.
Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu, chôn ở bên cổ cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi, không ngửi được quảng hoắc hương quen thuộc, lại nghe ra mùi hương có chứa mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.
Cảnh Thư Vân cảm nhận được động tác của nàng, mỉm cười, vỗ nhẹ lưng Đường Thu Bạch, "Ngửi cái gì đấy?"
"Ngửi xem chị về bao lâu rồi."
Đường Thu Bạch nửa treo ở trên người Cảnh Thư Vân, lẩm bẩm nói.
"Vậy cún con đoán được sao?"
"Cún con không đoán được, em đoán được chị tắm rồi, trở về được một lúc."
Cảnh Thư Vân bị những lời này của Đường Thu Bạch chọc cười, ý cười bên khóe mắt thuận thế lan tràn ra, "Ồ? Giỏi vậy sao?"
"Còn không phải sao, thế em có được khen thưởng không?" Đường Thu Bạch vừa nói vừa rời cổ Cảnh Thư Vân, ngẩng đầu chớp chớp mắt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô.
"Thế à," Cảnh Thư Vân trong mắt lóe lên tia sáng, "Mễ Bánh làm được một việc, tôi cho nó một miếng đồ ăn vặt, em lợi hại hơn cún con, vậy tôi cho em......"
Đường Thu Bạch nhìn vào ánh mắt cô, chân thành tha thiết còn mang theo một ngọn lửa, giống như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt yêu thích lại trân quý, muốn che chở nó, lo lắng nó bị người khác chạm vào, lại thích thú nhịn không được muốn vuốt ve nó.
Cảnh Thư Vân hơi dừng một chút, thay đổi suy nghĩ muốn chọc ghẹo nàng, nghiêng đầu ở cái trán của nàng hạ xuống một nụ hôn mềm mại.
Như là chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào lại rời đi.
Đường Thu Bạch hơi ngửa đầu nhìn cô, cảm thụ được ấm áp trên trán chợt lướt rồi qua, tầm mắt lại rơi trên cánh môi vừa mới hôn nàng, trong lòng sinh ra nỗi niềm dục vọng khó hiểu.
"Còn chưa đủ." Theo cổ họng lăn lộn, giọng nói Đường Thu Bạch trở nên khô khốc.
Cảnh Thư Vân cảm nhận được sự thay đổi của Đường Thu Bạch, đương nhiên cũng hiểu rõ suy nghĩ của nàng, nhưng còn chưa thể chờ Cảnh Thư Vân dung túng nàng, bụng Đường Thu Bạch vẫn luôn bị bỏ đói, đã lập tức kêu lên.
"Ục ục......"
Trong nháy mắt, bầu không khí gì đó đều không còn, đuôi mày Đường Thu Bạch chợt lóe qua vẻ tức giận bị Cảnh Thư Vân thu vào trong mắt, không nhịn được cười.
Cười.
"Em xem, này không phải tôi không thỏa mãn em."
"......"
"Được rồi, em đi tắm rửa trước, tôi làm đồ ăn cho ăn."
Cảnh Thư Vân nói an ủi nàng, thế nhưng nụ cười tươi trên mặt lại khiến cô bại lộ.
Đường Thu Bạch âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ gượng cười, "...... Vậy chờ em ăn no, em thỏa mãn chị!"
Cảnh Thư Vân khẽ nhướng mày, không tỏ ý kiến, lúc này Đường Thu Bạch mới tới tủ giày ngồi đổi giày, bên chân một đoàn mềm mại, nàng cũng là bây giờ mới nhìn rõ.
Tiểu Hoa đã lớn hơn rất nhiều, bộ lông vàng trắng trên người cũng trở nên nhiều hơn, hình thể cũng béo lên, liên tục vẫy đuôi nhìn Đường Thu Bạch.
Xem ra còn nhận ra nàng.
Từ sau khi Đường Thu Bạch đem nó cho Cảnh Thư Vân, liền chưa từng gặp lại nó, lúc này thấy lại nghĩ tới thời điểm các nàng mới quen biết, nhất thời cảm khái.
"Tiểu Hoa à, có phải mày ăn tốt quá không, lâu như vậy không gặp mày đều mập lên." Đường Thu Bạch mang dép lê, dứt khoát ngồi xổm xuống, vẫn giống như trước cười vuốt lông cho nó.
"Đây mới là bình thường, lúc trước gầy quá." Cảnh Thư Vân từ xa đáp một câu.
"Cũng phải."
Chú cún thoải mái ngưỡng mặt nằm trên sàn nhà, Đường Thu Bạch vuốt ve mát xa cho nó, sau một lúc lâu như là nghĩ đến gì đó nói: "Vậy chẳng phải là mày ở chỗ này còn lâu hơn cả tao?"
"......"
Cảnh Thư Vân vào phòng bếp căn bản không chú ý, chờ cô ước tính thời gian không sai biệt lắm, xoay người ra ngoài thúc giục Đường Thu Bạch mau đi tắm rửa, lại thấy Đường Thu Bạch hơi nhíu mi, còn đang suy ngẫm gì đó ngơ ngác đi về phía phòng tắm.
"Tôi đã mang áo ngủ vào cho em rồi, ngay ở sát cửa vào bên tay trái của em."
Cảnh Thư Vân kêu lên, Đường Thu Bạch mới như ở trong mộng bừng tỉnh quay đầu nhìn cô, tiện đà đáp, "À, được."
Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng nàng, không hiểu sao từ ánh mắt của nàng phát giác một tia oán hờn, còn có chút chua.
??? Đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh Thư Vân nghi hoặc nhìn về phía Mễ Bánh, Mễ Bánh đón nhận ánh mắt của nữ chủ nhân, phe phẩy cái đuôi vui sướng chạy tới.
Bỏ đi, chó con cũng sẽ không biết đâu.
Cảnh Thư Vân ngồi xổm xuống sờ sờ Mễ Bánh, liền để cho nó tự mình đi chơi, xoay người một lần nữa rửa tay, lại vào phòng bếp.
Đường Thu Bạch tắm xong, lau tóc, mặc áo ngủ Cảnh Thư Vân đã chuẩn bị cho nàng chậm rãi đi ra, nghe thấy được mùi thơm cơm canh bay tứ phía, bụng thu được tin tức, đúng lúc kêu lên.
"Tắm rửa xong?" Cảnh Thư Vân nghe thấy thanh âm, từ trong phòng bếp thò đầu ra.
"Tắm xong rồi," Đường Thu Bạch đi đến bên cạnh bàn, thấy trên bàn đặt cơm nhà bốn món một canh, hít cái mũi ngửi ngửi, "Thơm quá! Này thiên sứ hạ phàm làm đồ ăn thần tiên gì vậy chứ!"
"Nhân sinh được ăn một bữa như thế này, không uổng!"
"Nhìn xem màu sắc hòa quyện này, ngửi thử mùi hương này, lại đến nếm thử, chính là đầu bếp ba sao Michelin cũng so ra kém đấy!"
Đường Thu Bạch vẽ cầu vồng không thầy dạy cũng hiểu, hận không thể đem tất cả lời khen ngợi đều lôi ra nói.
Cảnh Thư Vân bị dỗ cười nheo nheo mắt, "Một vừa hai phải, mau đi sấy khô tóc tới ăn cơm."
"Vâng."
Đường Thu Bạch cười, chạy chậm trở về phòng tắm.
Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng nàng vui sướng, buồn cười cong cong khóe môi, tia sáng trong mắt mềm mại lại ấm áp.
Chờ Đường Thu Bạch sấy khô tóc trở ra, bất ngờ thấy trên bàn cơm có thêm một món ăn, là sườn heo chua ngọt mà nàng thích.
Đường Thu Bạch có chút kinh ngạc, khi quay đầu nhìn Cảnh Thư Vân, đúng lúc Cảnh Thư Vân xới một bát cơm cho nàng, "Sao vậy? Em không thích?"
"Không không không, em thích em rất thích, món sườn heo chua ngọt này là chị làm sao?"
"Ừm, em nếm thử, không biết có hợp ý em không." Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, cần cổ tuyết trắng lại nhiễm một tầng ấm áp.
Đường Thu Bạch cầm đũa gắp một miếng, phần thịt mềm mại, chua ngọt vừa phải, cũng không quá ngọt không ngấy, màu sắc xương sườn hòa cùng màu nước sốt đường, không mặn không nhạt.
"Ngon quá! Là hương vị em thích!" Đường Thu Bạch buông chiếc đũa, cầm tay Cảnh Thư Vân, trên má mang theo ửng đỏ, không biết là vì vừa tắm xong, hay là bởi vì quá kích động.
"Em thích là được." Cảnh Thư Vân có chút cứng đờ người, hơi thả lỏng lại.
"Chị...... Cố ý đi học sao?"
"Ừm, em thích nên đi học."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Thư Vân nói thực bình thản, thế nhưng Đường Thu Bạch nắm tay cô lại đột nhiên siết chặt hơn, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cô cũng vô thức nổi lên một tầng sương mù.
"Em...... Lẽ ra là em làm cho chị ăn trước mới phải."
Đường Thu Bạch đột nhiên nghĩ tới, đêm đó Cảnh Thư Vân thẳng thắn bày tỏ lòng mình, bắn pháo hoa tỏ tình với nàng.
— "Vậy khi nào em cũng làm cho tôi nếm thử?"
— "Được."
Kết quả ngược lại là Cảnh Thư Vân làm cho nàng ăn trước, ngay lập tức hốc mắt Đường Thu Bạch trở nên ướt át, đuôi mắt ửng hồng.
Cảnh Thư Vân biết Đường Thu Bạch nghĩ tới cái gì, cũng nắm lấy tay Đường Thu Bạch, lòng bàn tay trơn bóng tinh tế vuốt ve mu bàn tay nàng, một tay khác nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu Đường Thu Bạch, xoa xoa cười nói: "Đây là cho nợ, em phải từ từ trả lại cho tôi."
"Vậy lần đầu tiên chị cự tuyệt em, chị cũng thiếu nợ em." Đường Thu Bạch mềm mại nói, vừa nói vừa ôm lấy người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ buồn cười nhìn nàng, "Vậy tôi làm nhiều như vậy rồi, còn không trả xong sao?"
"Không có không có, còn chưa đủ." Đường Thu Bạch lắc lắc đầu.
Cảnh Thư Vân vỗ nhẹ lưng nàng, như là nghĩ đến điều gì đó, ra vẻ thâm ý lặp lại lời Đường Thu Bạch nói, "Còn chưa đủ?"
Sau một lúc lâu, cô lại hơi cong môi nói: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Lần này đến phiên Đường Thu Bạch mờ mịt, "Hửm? Hiểu cái gì cơ?"
"Hiểu rõ," Lòng bàn tay Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ửng đỏ của Đường Thu Bạch, "Bụng em có bao nhiêu đói."
"Hả?"
"Hả cái gì, em không nghe thấy bụng mình kêu sao, mau ăn cơm." Cảnh Thư Vân hơi dỗi nói, đầu ngón tay điểm điểm mu bàn tay Đường Thu Bạch.
"À...... được, ăn cơm!" Đường Thu Bạch lưu luyến không rời buông lỏng tay đang ôm Cảnh Thư Vân, nhưng tay nắm lấy Cảnh Thư Vân lại là không chịu thả ra.
Cảnh Thư Vân bất đắc dĩ cười nói: "Chiêu này của em không bỏ, thuận tiện ăn cơm sao?"
"Thuận tiện thuận tiện."
Đường Thu Bạch cười hì hì, hướng Cảnh Thư Vân ý bảo nàng ăn thuận tiện như thế nào, tay phải kẹp đũa gắp đồ ăn lại gắp cơm, không ảnh hưởng chút nào.
Cảnh Thư Vân nhìn nàng cười, cũng liền tùy nàng, trái lại còn dùng một bàn tay rảnh rỗi kia giúp nàng đỡ chén.
Tiếp thu được ánh mắt dò hỏi của Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân giải thích: "Tôi ăn rồi, đây đều là cố ý làm cho em."
Nghe thấy Cảnh Thư Vân nói vậy, khóe miệng Đường Thu Bạch lại phiết xuống, ánh mắt cũng mềm mại, giống một chú cún con đáng thương, Cảnh Thư Vân như thể an ủi sờ sờ đầu nàng.
Cứ như vậy một người ăn, một người ngồi nhìn ăn xong bữa cơm này, Đường Thu Bạch chủ động ôm nhiệm vụ thu dọn, đem dĩa đồ ăn cùng bát đũa để vào máy rửa bát, lau sạch vết bẩn trên bàn, lau khô bàn, lúc này mới chạy về phía Cảnh Thư Vân ngồi ở bên sô pha nghỉ ngơi.
"Buổi chiều em muốn làm gì?" Cảnh Thư Vân năm lấy tay Đường Thu Bạch, để cho nàng ngồi ở bên người mình.
"Muốn......" Đường Thu Bạch nâng mắt nhìn cô, từ trong đôi mắt đen nhánh của Cảnh Thư Vân, ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu thấy chính mình, "Em cũng không biết, chị thì sao?"
"Tôi sao, em mới đi công tác trở về, gần đây tôi cũng bận, muốn xa xỉ ngủ giấc ngủ trưa."
Giọng điệu Cảnh Thư Vân thực bình tĩnh, sắc mặt cũng như thường, khóe miệng ngậm cười, nhưng khi rơi vào tai Đường Thu Bạch, trong ánh mắt lại đột nhiên nổi lên phản ứng hoá học rất khác biệt.
"Ồ, thế cũng được."
"Em ngủ cùng tôi không?" Cảnh Thư Vân cười dùng ngón trỏ gợi lên lọn tóc trượt xuống bên tai Đường Thu Bạch, giúp nàng vén sang một bên.
"Ngủ, ngủ!" Đường Thu Bạch đột nhiên bị nói lắp.
"Được."
Cảnh Thư Vân nắm tay Đường Thu Bạch, xoay người lên lầu.
Trong phòng ngủ vẫn giống như lúc Đường Thu Bạch rời đi, dưới chân dẫm lên thảm mềm mại còn mang theo ấm áp, so với ngoài cửa sổ gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, trong phòng ấm áp có thể ví như cảng tránh gió hoàn mỹ.
Đường Thu Bạch trước nằm vào trong ổ chăn ấm cúm, Cảnh Thư Vân hơi suy tư vẫn là đi tắm rửa một lượt, nói là vừa nấu ăn xong có mùi dầu khói.
Đường Thu Bạch dựa lưng vào giường mềm như bông, trong đầu không chịu khống chế bắt đầu hồi tưởng lại nội dung trong video, nhiệt độ trong chăn thoáng chốc tăng lên mấy độ, khí nóng theo khe hở thấm ra bên ngoài, thậm chí còn có chút xông lên má Đường Thu Bạch.
Theo bản năng, Đường Thu Bạch đem hai cái đùi đều bỏ ra ngoài, hơi chống người ngồi dậy, lắc lắc đầu, âm thầm cảm khái, thấm nhuần cái gì gọi là "Dục vọng ấm no hạnh phúc".
Rất nhanh Cảnh Thư Vân đã bọc áo tắm dài ra tới, hơi nóng trong phòng tắm khiến cho làn da cô càng thêm hồng nhuận, cả người đều mang theo mùi hương thoang thoảng của sữa tắm, trước khi nằm vào trong chăn, chậm rãi buông lỏng mái tóc đang được buộc túm ra.
Dây cột tóc màu đen được cởi bỏ, mái tóc đen liền như thác nước nghiêng xuống, một giây trước còn là người giỏi giang quyết đoán, một giây sau liền trở nên nhu hòa xuống.
Ánh mắt Đường Thu Bạch mất khống chế đuổi theo từng nhất cử nhất động của Cảnh Thư Vân, nhịp đập trái tim nhảy lên cũng từng chút rõ ràng hơn, ngay cả môi đều trở nên khô khốc, nhiệt khí nơi xoang mũi từng đợt tràn ra ngoài.
"Làm sao vậy?"
"Không, không có." Đường Thu Bạch khàn khàn phủ nhận nói.
"Vậy ngủ?"
"Hả...... Được."
Cảnh Thư Vân nằm xuống, Đường Thu Bạch cọ tới cọ lui cũng nằm theo xuống, trái tim vừa mới bình tĩnh lại như vũ bão, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn, dáng vẻ của Cảnh Thư Vân, thanh âm từng chút ăn lên đầu dây thần kinh nàng, mà một đầu khác gần như bị ngọn lửa dục vọng bốc cháy sắp mai một tàn phá lý trí nàng.
Coi như Đường Thu Bạch bàn tay thấm đẫm mồ hôi, sắp nắm chặt hạ quyết tâm, người bên kia chợt sâu kín buông tiếng thở dài, toàn bộ thân thể Đường Thu Bạch lập tức cứng đờ ở nơi đó.
"Đường Thu Bạch."
"Có."
"Sao em lại đáng yêu vậy chứ?" Cảnh Thư Vân nghiêng người tới, một bàn tay đặt trên đầu nhìn nàng, khóe môi ngậm cười, nhưng nhìn thế nào vẫn mang theo chút bất đắc dĩ.
"Đáng yêu gì cơ......" Đường Thu Bạch có chút mờ mịt, không hiểu Cảnh Thư Vân đột nhiên nói như vậy là ý gì.
Cảnh Thư Vân mỉm cười, không lên tiếng, một tay còn lại đặt ở trên eo Đường Thu Bạch, kéo nàng lại gần mình hơn, tiện đà bàn tay ôn nhuận xoa mặt Đường Thu Bạch, đầu ngón tay một tấc một tấc miêu tả mặt mày mũi môi của nàng.
Tiếp tục đi xuống, thẳng đến cuối cùng là môi, đầu ngón tay trơn bóng đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve vành môi nàng, sau lại thế công chuyển đổi xoa cánh môi mềm mại lại đàn hồi, ấn xuống rất nhẹ.
Nhiệt độ cao tới cực điểm, dây thần kinh lý trí trong đầu Đường Thu Bạch sớm đã đứt đoạn, trong đầu mơ mơ màng màng trống rỗng, cái gì cũng không còn, mỗi một lần Cảnh Thư Vân chạm vào nàng đều khiến cho nàng càng ngày càng có một loại cảm giác nói không nên lời, sắp nứt tạc ra tới.
"Không được thất thần."
Không đợi Đường Thu Bạch giãy giụa đoạt lại quyền chủ đạo thân thể chính mình, trước mắt đã tối sầm, hơi thở của Cảnh Thư Vân phả ra rơi ở trên má nàng.
Cảnh Thư Vân hơi khom người, chống ở phía trên Đường Thu Bạch, kéo ánh mắt nàng ngắm nhìn, liền không cho Đường Thu Bạch cơ hội nói chuyện, từ trên cao hôn xuống.
Mềm mại cùng mềm mại chạm vào nhau, cất vang lên giai điệu song tấu tinh mỹ tuyệt trần này.
Đầu lưỡi linh hoạt cùng với động tác đầu ngón tay, làm như không hài lòng vậy, một lần nữa miêu tả cánh môi nàng, rồi sau đó dịch chuyển phương hướng, động về phía hàm răng đóng chặt, nhẹ nhàng đảo qua, quân lính lập tức tan rã.
Có vẻ quá nhanh, một tiếng thở nhẹ trong lúc lơ đãng rơi ra.
Nụ hôn tinh tế của Cảnh Thư Vân dừng ở đuôi lông mày, đôi mắt, cánh mũi, gương mặt, môi của Đường Thu Bạch, theo một đường đi xuống.
Trong một thoáng chốc ngắn ngủi Đường Thu Bạch tìm về chính mình, ôm chặt Cảnh Thư Vân, mới phát hiện dây đeo áo tắm dài phía dưới người Cảnh Thư Vân hơi lỏng, da thịt bóng loáng thuận thế lộ ra ngoài.
Con cá tự do tự tại ngao du, đi chạm vào hòn đá nơi đó, lại đi chạm vào đá san hô tươi đẹp, đá san hô bị đụng vào, theo sóng biển dập dờn lay động.
Tay Đường Thu Bạch ôm Cảnh Thư Vân, hơi dùng lực, muốn thay đổi vị trí, lại bị người kia nhận thấy được ý đồ, một tay ấn tới đỉnh đầu.
"Tay phải của em còn chưa lành." Cảnh Thư Vân hôn lên đôi mắt Đường Thu Bạch, lông mi mảnh khảnh chớp chớp.
"Khỏi rồi, là vết thương nhỏ."
"Không nhỏ, là nội thương, phải dưỡng thật tốt."
Đường Thu Bạch chợt mở to mắt, dường như muốn biện giải cái gì, Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu tới gần bên tai nàng ôn nhu nói, "Ngoan, nghe tôi."
Nhiệt khí như có như không phả ở bên tai, cuối cùng, cánh môi mềm mại chợt ngậm ở vành tai đầy đặn, đầu lưỡi lơ đãng lướt qua, kích thích Đường Thu Bạch cả người run lên.
"Hơn nữa, không phải em nói còn chưa đủ sao?"
"Ừm, thỏa mãn em."
"Em không phải có ý này......"
"Hưm, hôm nay lễ Giáng Sinh, món quà này của em, tôi rất thích."
Con cá nhảy ra, lại rất nhanh rơi vào mặt biển, du ngoạn dưới biển sâu vô biên vô hạn, thật không linh hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro