Phiên ngoại Lễ...
Áp Áp Áp Bất Tri Đạo
2024-10-14 11:07:37
Một đường này Đường Thu Bạch trong đầu mơ mơ màng màng không quá tỉnh
táo, hoặc là nói nguyên bản còn rất tỉnh táo thế nhưng sau khi trò
chuyện với Duệ Tiểu Hạ ngược lại không tỉnh táo nổi nữa.
Đường xá xa xôi, sắp đi được một nửa Đường Thu Bạch vẫn là đề nghị dừng ở trạm đường cao tốc nghỉ ngơi một lát, mọi người đều không có ý kiến, rốt cuộc cũng ngồi hơn hai tiếng đồng hồ, hoạt động gân cốt chút sẽ thoải mái hơn.
Càng đi đến gần địa điểm, địa hình ven đường cũng dần dần thay đổi, mới đầu vẫn là bằng phẳng sau đó lại đến đồi núi, đến bọn họ lái xe vào khu phục vụ nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch một chân bước xuống, lúc khom lưng đi ra mới thấy chung quanh từng mảnh từng ngon núi cao kéo dài, dùng non núi vây quanh để hình dung cũng không quá.
"Chà, thoải mái!"
Đồng nghiệp bên cạnh xuống xe không biết là ai kêu lên, mọi người đều cảm thán theo, không khí sảng khoái chớp mắt kéo đến, bao quanh Đường Thu Bạch, gió lạnh ùa vào cổ áo hơi hé mở, kích thích Đường Thu Bạch theo bản năng run lên.
Hình như mang hơi ít quần áo, nàng thầm nghĩ.
Đồng nghiệp từng người di nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch tới siêu thị nhỏ bên cạnh mua chai nước đi ra, đứng ở bậc thang khu phục vụ ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm mây bay phiêu đãng, khóe mắt dư quang lướt qua khắp nơi đều là dãy núi trùng điệp, cho dù đã là mùa đông Đường Thu Bạch vẫn cảm nhận được sự bao la hùng vĩ của nó.
Tâm trạng Đường Thu Bạch đột nhiên thả lỏng, tay cầm cái chai, vô thức vuốt ve, nàng nhớ tới tối hôm qua lòng bàn tay tinh tế vuốt ve khắc chữ, lại nghĩ tới những lời Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng nói với nàng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Di động trong tay chợt rung lên, kéo suy nghĩ bay xa của Đường Thu Bạch trở về, tầm mắt vừa mới nhìn đến, cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại khiến mặt mày nàng cong cong.
"Alo?"
"Đến nơi rồi sao?"
Thanh âm mềm nhẹ của Cảnh Thư Vân theo ống nghe chậm rãi truyền tới, chung quanh lẳng lặng Đường Thu Bạch không nghe được một chút tạp âm nào.
"Vẫn chưa, đang ở khu phục vụ nghỉ ngơi, chị tỉnh rồi?"
"Ừm." Tay Cảnh Thư Vân nắm bút dừng một chút, đôi mắt bất giác thay đổi góc nhìn, "Em đi rồi tôi liền tỉnh."
"Có phải động tác của em quá lớn không, làm ồn đến chị?"
Đường Thu Bạch nhớ lại lúc dậy sớm không dám đối diện với cô, do dự một lát vừa luyến tiếc lại hoảng loạn ra cửa, rất là ảo não khẽ nhíu mày.
"Không phải."
Cảnh Thư Vân phủ định rất nhanh, nhưng kế tiếp lại lâm vào một trận trầm mặc, Đường Thu Bạch không dám chắc cô muốn nói gì, nên cũng đành chờ cô.
Làn gió bên người trở nên lớn hơn, thổi nghe tiếng ù ù, Đường Thu Bạch cầm điện thoại tránh khỏi đầu gió, đứng ở bên kia, nhưng tiếng gió vẫn bị ống nghe thu vào trọn vẹn.
Cảnh Thư Vân hỏi: "Bên kia rất lạnh?"
"Cũng tạm," Đường Thu Bạch theo bản năng sờ sờ chóp mũi, "Nghe giọng chị liền không lạnh nữa."
Cảnh Thư Vân hơi nhíu mày, khiêu khiêu, lại hạ xuống rất nhanh, che lấp ý cười nơi đuôi mắt, "Quần áo em mang đủ không?"
"Đủ rồi đủ rồi, chị yên tâm." Đường Thu Bạch kéo kín cổ áo hơi mở, ngăn cản cơn gió, trong đầu lập tức xẹt qua ghi chú hiển thị trên màn hình di động, thật giống như bị kiến cắn, xưng hô vọt tới bên miệng, sau một lúc lâu Đường Thu Bạch vẫn không mở nổi miệng, khô cằn hỏi, "Chị...... Hôm nay còn phải làm việc sao?"
"Ừm, trên tay còn có chút việc."
Ai, sao giám đốc nào cũng nhiều việc như vậy chứ, Đường Thu Bạch sâu kín buông tiếng thở dài trong lòng.
"Vậy buổi tối chị đừng tăng ca, về sớm một chút, làm liên tục sẽ ăn không tiêu."
"Được."
Đường Thu Bạch còn muốn nói gì, lúc giương mắt lại vừa lúc thấy đồng nghiệp lái xe hướng nàng vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể chuẩn bị đi rồi.
Đường Thu Bạch đột nhiên trở nên gấp gáp, những lời nàng muốn nói đều còn chưa nói ra miệng đâu!
"Em, chị, cái kia......"
"Ừm? Cái gì?"
Đường Thu Bạch lắp bắp, Cảnh Thư Vân một chữ cũng không thể nghe rõ.
Tay Đường Thu Bạch nắm di động cuộn tròn, đầu ngón tay đều trắng bệch, một hồi lâu sau thẳng cổ, một hơi nói ra những lời nàng nghẹn ở bên miệng: "A Cảnh, em nhớ chị."
Đường Thu Bạch đè thấp giọng, tựa hồ còn hòa lẫn chút run rẩy cùng với khẩn trương, thế nhưng thông qua điện thoại rõ ràng truyền tới bên tai Cảnh Thư Vân, đáy mắt Cảnh Thư Vân lập tức bật lên ý cười, ngay cả đuôi lông mày hơi nhíu cũng nhu hòa xuống.
"Chị cũng nhớ em."
Rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng khi lọt vào trong lòng Đường Thu Bạch, lại dâng lên một dòng nước ấm, từ vành tai từng chút từng chút lan tràn khắp cơ thể.
Gió nhẹ thổi qua, Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân cúp máy, đi về phía đồng nghiệp, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ vén tóc mái bên tai một cái, lại vô tình để lộ ra vành tai ửng đỏ.
Tiếp tục lộ trình, Đường Thu Bạch ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu, che giấu ý cười tươi đẹp trên mặt, đôi mắt nửa híp cười doanh doanh, chẳng mấy chốc liền nhận được một tin nhắn WeChat.
Cảnh Thư Vân nói: "Là bởi vì không có em ở đây."
Đường Thu Bạch nhìn câu nói đột ngột này, còn có chút mờ mịt, thế nhưng cẩn thận hồi tưởng lại đối thoại vài phút trước giữa nàng và Cảnh Thư Vân, đột nhiên phản ứng lại đây là Cảnh Thư Vân đang giải thích với nàng, tại sao không ngủ thêm một lúc.
Trái tim bị xúc động mềm mại, bỗng chốc bay lên bầu trời đẩy sao, nổ tung rực rỡ như pháo hoa.
Dọc đường Đường Thu Bạch đứt quãng trò chuyện cùng Cảnh Thư Vân, tưởng tượng dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô, ý cười bên khóe môi rất nhiều lần không giấu nổi, đồng nghiệp lái xe bên cạnh ngẫu nhiên nhìn thấy còn trêu ghẹo hỏi nàng có chuyện gì vui vẻ như vậy, Đường Thu Bạch hơi chút khắc chế hạ xuống khóe môi đang giương lên, lấy lý do phong cảnh đẹp mơ hồ ứng phó cho qua chuyện.
Ngoài miệng nói như vậy, trên tay lại không ngừng ấn màn hình, trong lòng Đường Thu Bạch tràn đầy vui sướng.
......
Phụ nữ thay đổi thất thường, là mấy ngày gần đây Địch Nghiên tổng kết ra được, Cảnh Thư Vân đi công tác cô ấy thân là trợ lý tất nhiên cũng đi theo, cô ấy làm việc ở bên cạnh Cảnh Thư Vân đã lâu, trong ấn tượng trước kia Cảnh Thư Vân đi công tác đều không có quá nhiều cảm xúc, hai chữ bình tĩnh là đại diện cho con người cô.
Bất luận là làm việc không ngừng nghỉ hay chỉ là đi công tác thoải mái, đối với Cảnh Thư Vân tới nói, đều nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.
Thế nhưng lúc này đây, từ lúc Địch Nghiên báo cáo với cô cần phải đi công tác mấy thành phố, Cảnh Thư Vân lập tức liền nhíu mày, sau khi xác nhận lại lịch trình vài lần không thể đẩy lùi xong, mày nhăn càng rõ, môi mím chặt, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống.
Địch Nghiên cũng không dám nói thêm cái gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ôm văn kiện lẳng lặng đứng ở nơi đó, sau một lúc lâu Cảnh Thư Vân hơi gập ngón tay nhẹ gõ ở trên mặt bàn, nhàn nhạt nói: "Em đi sắp xếp vé máy bay và khách sạn đi."
"Vâng."
Khi đó Địch Nghiên còn chưa biết Cảnh Thư Vân đã cùng Đường Thu Bạch ở bên nhau, hơn nữa là mới ở bên nhau ngày hôm sau, lại đi công tác hơn một tuần, xung quanh Cảnh Thư Vân mơ hồ đều mang theo áp suất thấp, thẳng đến chiều hôm về thành phố S, máy bay đáp đất, mặt trời mấp mé phía chân trời xa xôi, Cảnh Thư Vân theo cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nghênh đón tia nắng vàng ấm áp, không thích ứng nheo nheo mắt, giây tiếp theo khóe môi cong lên ngoài dự kiến, ngón tay hơi gập chậm rãi giãn ra, động đậy thả lỏng.
Trong khoảnh khắc đó, Địch Nghiên cảm nhận được áp suất thấp dần dần tan đi.
Tài xế đã chờ ở bên ngoài sân bay từ rất sớm, lúc lên xe Địch Nghiên quay đầu dò hỏi Cảnh Thư Vân trực tiếp về nhà hay là đi chỗ nào, người ngồi ở ghế sau đang thoáng nhìn qua di động sau đó nói: "Đi công ty."
Địch Nghiên còn cảm thán ở trong lòng, Cảnh Thư Vân quá chuyên nghiệp, ai ngờ tới công ty rồi, Cảnh Thư Vân liền kêu tài xế để xe lại, sau đó ngược lại để cho cô ấy cùng tài xế tan ca.
Sau đó chính là hiện tại, ngày đầu tiên đi công tác trở về, thời điểm Địch Nghiên đi đón Cảnh Thư Vân, liếc mắt một cái liền thấy cô hơi nhíu đuôi lông mày, nhíu mày vẫn luôn kéo dài đến khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, Cảnh Thư Vân trở về văn phòng, nửa giờ sau Địch Nghiên vì công việc lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt cô, mới bất ngờ phát hiện khóe môi Cảnh Thư Vân mang theo nụ cười như có như không.
Địch Nghiên đột nhiên nhớ tới gần đây trên mạng đang thịnh hành trend, "Bạn nhỏ, có phải em có rất nhiều dấu chấm hỏi hay không"?
Cảnh Thư Vân phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Địch Nghiên, ho nhẹ một tiếng, ký tên văn kiện trong tay đưa cho cô ấy, người kia hơi khom lưng, thức thời lui đi ra ngoài.
Ngày thường điện thoại bị đẩy cách xa văn kiện, lúc này liền đặt ở trong tầm tay, màn hình di động chợt sáng lên, một bàn tay khớp xương rõ ràng nhanh chóng cầm lên, đầu ngón tay trơn bóng nhẹ ấn màn hình, hiển thị tin nhắn đối phương gửi tới.
"Nhớ chị."
Ánh mắt Cảnh Thư Vân bỗng chốc trở nên nhu hòa, khóe môi ngậm cười, dùng lại trò cũ, nói: "Ai nhớ tôi?"
Đối phương như thể đang bận, tin nhắn gửi đi cách mấy phút mới hồi lại.
"Như thế nào lại là chiêu này!" Mang theo vẻ hờn dỗi như có như không.
"Chiêu không cần mới, dùng được là được."
"......"
Cảnh Thư Vân không có được đáp án mong muốn, cũng không nóng nảy, tay cầm bút máy nhẹ nhàng xoay chuyển.
Đây là lần thứ hai hôm nay bạn nhỏ nói nhớ cô, suy cho cùng, vẫn là bởi vì mới vừa ở bên nhau liền yêu xa, gặp mặt ngắn ngủi lại phải tách ra.
Đối với hai người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt tới nói, không khác nào tra tấn, tra tấn thể chất lẫn tinh thần.
Thông báo tin nhắn lặng im trong chốc lát, đột nhiên nhảy ra một dòng chữ, "Vậy chị có nhớ em không?"
Tay Cảnh Thư Vân cầm bút, đuôi mắt hiện lên nụ cười, buông lỏng tay ra, thời điểm cầm di động, ngược lại thay đổi hình thức trả lời văn bản, ấn vào phím giọng nói ghé sát bên môi, "Tôi nhớ em."
Gần như đồng thời, trước mắt Cảnh Thư Vân hiện ra ánh mắt trốn tránh, gương mặt hồng nhuận của Đường Thu Bạch, tựa như tối hôm qua các cô cùng nhau nằm ở trên giường vậy.
Hình ảnh một khi tưởng tượng liền không thu lại được, hơi thở nhịp nhàng của Cảnh Thư Vân dễ dàng bị đánh vỡ, không ngăn được nghĩ về nụ hôn ngày hôm qua các cô ở trong văn phòng tiểu biệt thắng tân hôn, đây cũng là lần đầu tiên các cô hôn môi, cánh môi mềm mại của Đường Thu Bạch còn mềm hơn cả trong tưởng tượng của cô, thời điểm đầu lưỡi uyển chuyển nhẹ nhàng đảo qua, Cảnh Thư Vân rõ ràng nghe thấy được nàng rên lên một tiếng.
Tiếp theo lại đến các cô về nhà, bạn nhỏ cùng cô nằm ở trên giường, dũng khí hôn nồng nhiệt quyết tiến không lùi mới đầu ở trong văn phòng, còn có những động tác nhỏ thoáng chốc đều không còn, chỉ còn lại ánh mắt trốn tránh, cùng gương mặt càng ngày càng đỏ.
Cảnh Thư Vân thật sự là không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể ở trong lòng thầm lặng cảm khái bạn nhỏ của cô thật đáng yêu.
Một giây trước khi màn hình sắp tối xuống thì tin nhắn trả lời lại hiện lên, cũng là một giọng nói.
Đường Thu Bạch đè thấp thanh âm, hoàn cảnh bên kia có chút ồn ào, nhưng Cảnh Thư Vân vẫn có thể nghe thấy chút vui sường trong thanh âm áp lực kia của nàng.
"Em, em cũng nhớ chị...... Đặc biệt nhớ vô cùng nhớ!"
Không đợi Cảnh Thư Vân trả lời, lại một tin nhắn giọng nói gửi qua, là Đường Thu Bạch gấp gáp nói, "Ta đến địa điểm dự án rồi, buổi tối trở về nói tiếp."
Thanh âm dồn dập, cảm giác rất vội vàng, nhưng mà Cảnh Thư Vân tinh tế cảm thấy lấy hiểu biết của cô đối với Đường Thu Bạch, chỉ là sự che đậy của bạn nhỏ đối với một câu trước đó.
Bạn nhỏ nhà mình vẫn là phải sủng, Cảnh Thư Vân không chọc phá nàng, cười tươi trả lời: "Được, đừng uống rượu."
Đã không còn tin nhắn từ Đường Thu Bạch, điện thoại im ắng, Cảnh Thư Vân hoàn hồn, nắm bắt thời gian kịp kết thúc công việc trong tay trước khi tan tầm, ra về đúng giờ.
Ban đêm Cảnh Thư Vân tắm xong, lúc khoác áo tắm dài ra tới mới thấy trên màn hình di động Đường Thu Bạch gửi tin nhắn cho cô báo đã trở lại khách sạn.
Trên sợi tóc còn bọt nước trong suốt, chảy dọc xuống, Cảnh Thư Vân lau tóc, gọi điện thoại qua.
Âm thanh vang lên một hồi lâu, đối phương mới nghe máy.
"Alo......?" Thanh âm Đường Thu Bạch mạc danh có chút khàn.
"Giọng em làm sao vậy?"
"Khụ khụ, không có...... Chỉ là cổ họng có chút không thoải mái." Lời Đường Thu Bạch nói mơ hồ khiến Cảnh Thư Vân cảm giác được nàng không có tự tin.
"Cảm lạnh?"
"Không có không có, thật không có việc gì, vừa nãy sao chị không trả lời tin nhắn của em." Đường Thu Bạch chuyển đề tài.
"Ừm, tôi đi tắm, mới ra tới."
"......"
Đầu kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu, nhướng mày.
"Sao vậy?"
Đường Thu Bạch lại hắng giọng nói: "Khụ khụ, không có, vậy chị có muốn làm khô tóc trước không? Em sợ chị cảm lạnh."
"Thật không có gì?"
"Thật không có, em có thể có gì được chứ."
Đường Thu Bạch đi về phía cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, một bên hít thở không khí một bên cưỡng chế khuyên Cảnh Thư Vân đi làm khô tóc.
"Được, vậy em chờ tôi một lát."
Tóc ướt nhẹp, rất bất tiện, Cảnh Thư Vân cầm máy sấy bước vào phòng vệ sinh.
Đường Thu Bạch nghe thấy thanh âm điện thoại bên kia càng lúc càng xa, theo bản năng giơ tay vỗ vỗ ngực, bả vai kẹp điện thoại, vặn nắp chai uống một hơi hết nửa bình nước, lúc này mới khó khăn đè ép cảm xúc sốt ruột khó tả do cuộc gọi video này gây ra.
Vốn dĩ Đường Thu Bạch đang đợi Cảnh Thư Vân trả lời nàng, nhưng nằm ở trên giường đợi một lát không chờ được, ngược lại chờ tới Duệ Tiểu Hạ tri kỷ giúp nàng tìm ra mấy cái gọi là video.
"Không cần cảm ơn! Nhưng mà mình không xem nội dung, nghe nói bên trong có mấy kiểu điện ảnh bách hợp rất nổi danh."
Kèm theo đó còn có đường link cùng mật mã.
Đường Thu Bạch lập tức bật dậy từ trên giường, dạo qua dạo lại mấy bước ở trước giường, đi lấy tai nghe từ trong túi ra, mới thật cẩn thận ấn vào.
Mới vẻn vẹn video đầu tiên thôi, vẫn còn chưa xem xong, mặt Đường Thu Bạch đã bắt đầu mơ hồ nóng lên, nhất thời không ngăn nổi khí nóng từ trong thân thể tràn ra bên ngoài, đôi mắt nhìn màn hình, nhưng trong đầu lại bắt đầu không chịu khống chế thay đổi diễn viên chính.
Cảnh Thư Vân đôi mắt đen nhánh, môi đỏ hơi cong lên, cần cổ trắng nõn thanh tú, ngón tay tinh tế thon dài......
Toàn bộ cùng nhau hiện lên, cổ họng Đường Thu Bạch chuyển động, miệng khô lưỡi khô.
Càng muốn mạng hơn nữa chính là, ngay tại thời khắc mấu chốt này, Cảnh Thư Vân gọi điện thoại đến.
Ghi chú hiển thị hai chữ "A Cảnh", lập tức khiến cho Đường Thu Bạch vốn đã hô hấp không bình tĩnh, trở nên càng dồn dập, nàng mạnh mẽ vọt vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh thấm ướt khuôn mặt, bình tĩnh lại, mới xoay người nghe máy.
Nhưng vừa mới mở miệng khàn giọng, vẫn khiến cho Đường Thu Bạch mất tự nhiên, đặc biệt là giọng nói của Cảnh Thư Vân quan tâm lại nhu hòa, càng làm cho đầu óc Đường Thu Bạch có chút ngốc.
Hơn nữa, Cảnh Thư Vân nói mới vừa tắm xong ra tới, hình ảnh vừa xoay chuyển trong đầu Đường Thu Bạch liền phác hoạ ra cảnh tượng tối hôm qua Cảnh Thư Vân khoác áo tắm dài, mặt cô tỏa hơi nóng mờ mịt, bọt nước từ sợi tóc chảy xuống, lướt qua cần cổ cao dài, theo xương quai xanh rơi xuống.
Không hiểu sao, Đường Thu Bạch liền mất đi năng lực ngôn ngữ.
Này ai có thể chịu đựng được chứ.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra ta cảm thấy, lúc trước ta làm lời nói viết kết thúc, giống như không gì khác nhau? Ta còn là viết theo tuyến thời gian, cho nên tiểu khả ái không cần có gánh nặng tâm lý nha, chính là hai chữ, hiện tại cũng vẫn như cũ là chuyện xưa của các nàng.
Quyền tự chủ là ở trong tay các ngươi, nếu cảm thấy nhìn đến ở bên nhau là kết cục thì đó chính là kết cục, nếu cảm thấy còn chưa tới, vậy tiếp tục nhìn xem, bỏ qua hai chữ kết thúc là được ~
Dù sao ta sẽ không hố!
Đường xá xa xôi, sắp đi được một nửa Đường Thu Bạch vẫn là đề nghị dừng ở trạm đường cao tốc nghỉ ngơi một lát, mọi người đều không có ý kiến, rốt cuộc cũng ngồi hơn hai tiếng đồng hồ, hoạt động gân cốt chút sẽ thoải mái hơn.
Càng đi đến gần địa điểm, địa hình ven đường cũng dần dần thay đổi, mới đầu vẫn là bằng phẳng sau đó lại đến đồi núi, đến bọn họ lái xe vào khu phục vụ nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch một chân bước xuống, lúc khom lưng đi ra mới thấy chung quanh từng mảnh từng ngon núi cao kéo dài, dùng non núi vây quanh để hình dung cũng không quá.
"Chà, thoải mái!"
Đồng nghiệp bên cạnh xuống xe không biết là ai kêu lên, mọi người đều cảm thán theo, không khí sảng khoái chớp mắt kéo đến, bao quanh Đường Thu Bạch, gió lạnh ùa vào cổ áo hơi hé mở, kích thích Đường Thu Bạch theo bản năng run lên.
Hình như mang hơi ít quần áo, nàng thầm nghĩ.
Đồng nghiệp từng người di nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch tới siêu thị nhỏ bên cạnh mua chai nước đi ra, đứng ở bậc thang khu phục vụ ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm mây bay phiêu đãng, khóe mắt dư quang lướt qua khắp nơi đều là dãy núi trùng điệp, cho dù đã là mùa đông Đường Thu Bạch vẫn cảm nhận được sự bao la hùng vĩ của nó.
Tâm trạng Đường Thu Bạch đột nhiên thả lỏng, tay cầm cái chai, vô thức vuốt ve, nàng nhớ tới tối hôm qua lòng bàn tay tinh tế vuốt ve khắc chữ, lại nghĩ tới những lời Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng nói với nàng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Di động trong tay chợt rung lên, kéo suy nghĩ bay xa của Đường Thu Bạch trở về, tầm mắt vừa mới nhìn đến, cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại khiến mặt mày nàng cong cong.
"Alo?"
"Đến nơi rồi sao?"
Thanh âm mềm nhẹ của Cảnh Thư Vân theo ống nghe chậm rãi truyền tới, chung quanh lẳng lặng Đường Thu Bạch không nghe được một chút tạp âm nào.
"Vẫn chưa, đang ở khu phục vụ nghỉ ngơi, chị tỉnh rồi?"
"Ừm." Tay Cảnh Thư Vân nắm bút dừng một chút, đôi mắt bất giác thay đổi góc nhìn, "Em đi rồi tôi liền tỉnh."
"Có phải động tác của em quá lớn không, làm ồn đến chị?"
Đường Thu Bạch nhớ lại lúc dậy sớm không dám đối diện với cô, do dự một lát vừa luyến tiếc lại hoảng loạn ra cửa, rất là ảo não khẽ nhíu mày.
"Không phải."
Cảnh Thư Vân phủ định rất nhanh, nhưng kế tiếp lại lâm vào một trận trầm mặc, Đường Thu Bạch không dám chắc cô muốn nói gì, nên cũng đành chờ cô.
Làn gió bên người trở nên lớn hơn, thổi nghe tiếng ù ù, Đường Thu Bạch cầm điện thoại tránh khỏi đầu gió, đứng ở bên kia, nhưng tiếng gió vẫn bị ống nghe thu vào trọn vẹn.
Cảnh Thư Vân hỏi: "Bên kia rất lạnh?"
"Cũng tạm," Đường Thu Bạch theo bản năng sờ sờ chóp mũi, "Nghe giọng chị liền không lạnh nữa."
Cảnh Thư Vân hơi nhíu mày, khiêu khiêu, lại hạ xuống rất nhanh, che lấp ý cười nơi đuôi mắt, "Quần áo em mang đủ không?"
"Đủ rồi đủ rồi, chị yên tâm." Đường Thu Bạch kéo kín cổ áo hơi mở, ngăn cản cơn gió, trong đầu lập tức xẹt qua ghi chú hiển thị trên màn hình di động, thật giống như bị kiến cắn, xưng hô vọt tới bên miệng, sau một lúc lâu Đường Thu Bạch vẫn không mở nổi miệng, khô cằn hỏi, "Chị...... Hôm nay còn phải làm việc sao?"
"Ừm, trên tay còn có chút việc."
Ai, sao giám đốc nào cũng nhiều việc như vậy chứ, Đường Thu Bạch sâu kín buông tiếng thở dài trong lòng.
"Vậy buổi tối chị đừng tăng ca, về sớm một chút, làm liên tục sẽ ăn không tiêu."
"Được."
Đường Thu Bạch còn muốn nói gì, lúc giương mắt lại vừa lúc thấy đồng nghiệp lái xe hướng nàng vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể chuẩn bị đi rồi.
Đường Thu Bạch đột nhiên trở nên gấp gáp, những lời nàng muốn nói đều còn chưa nói ra miệng đâu!
"Em, chị, cái kia......"
"Ừm? Cái gì?"
Đường Thu Bạch lắp bắp, Cảnh Thư Vân một chữ cũng không thể nghe rõ.
Tay Đường Thu Bạch nắm di động cuộn tròn, đầu ngón tay đều trắng bệch, một hồi lâu sau thẳng cổ, một hơi nói ra những lời nàng nghẹn ở bên miệng: "A Cảnh, em nhớ chị."
Đường Thu Bạch đè thấp giọng, tựa hồ còn hòa lẫn chút run rẩy cùng với khẩn trương, thế nhưng thông qua điện thoại rõ ràng truyền tới bên tai Cảnh Thư Vân, đáy mắt Cảnh Thư Vân lập tức bật lên ý cười, ngay cả đuôi lông mày hơi nhíu cũng nhu hòa xuống.
"Chị cũng nhớ em."
Rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng khi lọt vào trong lòng Đường Thu Bạch, lại dâng lên một dòng nước ấm, từ vành tai từng chút từng chút lan tràn khắp cơ thể.
Gió nhẹ thổi qua, Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân cúp máy, đi về phía đồng nghiệp, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ vén tóc mái bên tai một cái, lại vô tình để lộ ra vành tai ửng đỏ.
Tiếp tục lộ trình, Đường Thu Bạch ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu, che giấu ý cười tươi đẹp trên mặt, đôi mắt nửa híp cười doanh doanh, chẳng mấy chốc liền nhận được một tin nhắn WeChat.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Thư Vân nói: "Là bởi vì không có em ở đây."
Đường Thu Bạch nhìn câu nói đột ngột này, còn có chút mờ mịt, thế nhưng cẩn thận hồi tưởng lại đối thoại vài phút trước giữa nàng và Cảnh Thư Vân, đột nhiên phản ứng lại đây là Cảnh Thư Vân đang giải thích với nàng, tại sao không ngủ thêm một lúc.
Trái tim bị xúc động mềm mại, bỗng chốc bay lên bầu trời đẩy sao, nổ tung rực rỡ như pháo hoa.
Dọc đường Đường Thu Bạch đứt quãng trò chuyện cùng Cảnh Thư Vân, tưởng tượng dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô, ý cười bên khóe môi rất nhiều lần không giấu nổi, đồng nghiệp lái xe bên cạnh ngẫu nhiên nhìn thấy còn trêu ghẹo hỏi nàng có chuyện gì vui vẻ như vậy, Đường Thu Bạch hơi chút khắc chế hạ xuống khóe môi đang giương lên, lấy lý do phong cảnh đẹp mơ hồ ứng phó cho qua chuyện.
Ngoài miệng nói như vậy, trên tay lại không ngừng ấn màn hình, trong lòng Đường Thu Bạch tràn đầy vui sướng.
......
Phụ nữ thay đổi thất thường, là mấy ngày gần đây Địch Nghiên tổng kết ra được, Cảnh Thư Vân đi công tác cô ấy thân là trợ lý tất nhiên cũng đi theo, cô ấy làm việc ở bên cạnh Cảnh Thư Vân đã lâu, trong ấn tượng trước kia Cảnh Thư Vân đi công tác đều không có quá nhiều cảm xúc, hai chữ bình tĩnh là đại diện cho con người cô.
Bất luận là làm việc không ngừng nghỉ hay chỉ là đi công tác thoải mái, đối với Cảnh Thư Vân tới nói, đều nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.
Thế nhưng lúc này đây, từ lúc Địch Nghiên báo cáo với cô cần phải đi công tác mấy thành phố, Cảnh Thư Vân lập tức liền nhíu mày, sau khi xác nhận lại lịch trình vài lần không thể đẩy lùi xong, mày nhăn càng rõ, môi mím chặt, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống.
Địch Nghiên cũng không dám nói thêm cái gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ôm văn kiện lẳng lặng đứng ở nơi đó, sau một lúc lâu Cảnh Thư Vân hơi gập ngón tay nhẹ gõ ở trên mặt bàn, nhàn nhạt nói: "Em đi sắp xếp vé máy bay và khách sạn đi."
"Vâng."
Khi đó Địch Nghiên còn chưa biết Cảnh Thư Vân đã cùng Đường Thu Bạch ở bên nhau, hơn nữa là mới ở bên nhau ngày hôm sau, lại đi công tác hơn một tuần, xung quanh Cảnh Thư Vân mơ hồ đều mang theo áp suất thấp, thẳng đến chiều hôm về thành phố S, máy bay đáp đất, mặt trời mấp mé phía chân trời xa xôi, Cảnh Thư Vân theo cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nghênh đón tia nắng vàng ấm áp, không thích ứng nheo nheo mắt, giây tiếp theo khóe môi cong lên ngoài dự kiến, ngón tay hơi gập chậm rãi giãn ra, động đậy thả lỏng.
Trong khoảnh khắc đó, Địch Nghiên cảm nhận được áp suất thấp dần dần tan đi.
Tài xế đã chờ ở bên ngoài sân bay từ rất sớm, lúc lên xe Địch Nghiên quay đầu dò hỏi Cảnh Thư Vân trực tiếp về nhà hay là đi chỗ nào, người ngồi ở ghế sau đang thoáng nhìn qua di động sau đó nói: "Đi công ty."
Địch Nghiên còn cảm thán ở trong lòng, Cảnh Thư Vân quá chuyên nghiệp, ai ngờ tới công ty rồi, Cảnh Thư Vân liền kêu tài xế để xe lại, sau đó ngược lại để cho cô ấy cùng tài xế tan ca.
Sau đó chính là hiện tại, ngày đầu tiên đi công tác trở về, thời điểm Địch Nghiên đi đón Cảnh Thư Vân, liếc mắt một cái liền thấy cô hơi nhíu đuôi lông mày, nhíu mày vẫn luôn kéo dài đến khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, Cảnh Thư Vân trở về văn phòng, nửa giờ sau Địch Nghiên vì công việc lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt cô, mới bất ngờ phát hiện khóe môi Cảnh Thư Vân mang theo nụ cười như có như không.
Địch Nghiên đột nhiên nhớ tới gần đây trên mạng đang thịnh hành trend, "Bạn nhỏ, có phải em có rất nhiều dấu chấm hỏi hay không"?
Cảnh Thư Vân phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Địch Nghiên, ho nhẹ một tiếng, ký tên văn kiện trong tay đưa cho cô ấy, người kia hơi khom lưng, thức thời lui đi ra ngoài.
Ngày thường điện thoại bị đẩy cách xa văn kiện, lúc này liền đặt ở trong tầm tay, màn hình di động chợt sáng lên, một bàn tay khớp xương rõ ràng nhanh chóng cầm lên, đầu ngón tay trơn bóng nhẹ ấn màn hình, hiển thị tin nhắn đối phương gửi tới.
"Nhớ chị."
Ánh mắt Cảnh Thư Vân bỗng chốc trở nên nhu hòa, khóe môi ngậm cười, dùng lại trò cũ, nói: "Ai nhớ tôi?"
Đối phương như thể đang bận, tin nhắn gửi đi cách mấy phút mới hồi lại.
"Như thế nào lại là chiêu này!" Mang theo vẻ hờn dỗi như có như không.
"Chiêu không cần mới, dùng được là được."
"......"
Cảnh Thư Vân không có được đáp án mong muốn, cũng không nóng nảy, tay cầm bút máy nhẹ nhàng xoay chuyển.
Đây là lần thứ hai hôm nay bạn nhỏ nói nhớ cô, suy cho cùng, vẫn là bởi vì mới vừa ở bên nhau liền yêu xa, gặp mặt ngắn ngủi lại phải tách ra.
Đối với hai người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt tới nói, không khác nào tra tấn, tra tấn thể chất lẫn tinh thần.
Thông báo tin nhắn lặng im trong chốc lát, đột nhiên nhảy ra một dòng chữ, "Vậy chị có nhớ em không?"
Tay Cảnh Thư Vân cầm bút, đuôi mắt hiện lên nụ cười, buông lỏng tay ra, thời điểm cầm di động, ngược lại thay đổi hình thức trả lời văn bản, ấn vào phím giọng nói ghé sát bên môi, "Tôi nhớ em."
Gần như đồng thời, trước mắt Cảnh Thư Vân hiện ra ánh mắt trốn tránh, gương mặt hồng nhuận của Đường Thu Bạch, tựa như tối hôm qua các cô cùng nhau nằm ở trên giường vậy.
Hình ảnh một khi tưởng tượng liền không thu lại được, hơi thở nhịp nhàng của Cảnh Thư Vân dễ dàng bị đánh vỡ, không ngăn được nghĩ về nụ hôn ngày hôm qua các cô ở trong văn phòng tiểu biệt thắng tân hôn, đây cũng là lần đầu tiên các cô hôn môi, cánh môi mềm mại của Đường Thu Bạch còn mềm hơn cả trong tưởng tượng của cô, thời điểm đầu lưỡi uyển chuyển nhẹ nhàng đảo qua, Cảnh Thư Vân rõ ràng nghe thấy được nàng rên lên một tiếng.
Tiếp theo lại đến các cô về nhà, bạn nhỏ cùng cô nằm ở trên giường, dũng khí hôn nồng nhiệt quyết tiến không lùi mới đầu ở trong văn phòng, còn có những động tác nhỏ thoáng chốc đều không còn, chỉ còn lại ánh mắt trốn tránh, cùng gương mặt càng ngày càng đỏ.
Cảnh Thư Vân thật sự là không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể ở trong lòng thầm lặng cảm khái bạn nhỏ của cô thật đáng yêu.
Một giây trước khi màn hình sắp tối xuống thì tin nhắn trả lời lại hiện lên, cũng là một giọng nói.
Đường Thu Bạch đè thấp thanh âm, hoàn cảnh bên kia có chút ồn ào, nhưng Cảnh Thư Vân vẫn có thể nghe thấy chút vui sường trong thanh âm áp lực kia của nàng.
"Em, em cũng nhớ chị...... Đặc biệt nhớ vô cùng nhớ!"
Không đợi Cảnh Thư Vân trả lời, lại một tin nhắn giọng nói gửi qua, là Đường Thu Bạch gấp gáp nói, "Ta đến địa điểm dự án rồi, buổi tối trở về nói tiếp."
Thanh âm dồn dập, cảm giác rất vội vàng, nhưng mà Cảnh Thư Vân tinh tế cảm thấy lấy hiểu biết của cô đối với Đường Thu Bạch, chỉ là sự che đậy của bạn nhỏ đối với một câu trước đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn nhỏ nhà mình vẫn là phải sủng, Cảnh Thư Vân không chọc phá nàng, cười tươi trả lời: "Được, đừng uống rượu."
Đã không còn tin nhắn từ Đường Thu Bạch, điện thoại im ắng, Cảnh Thư Vân hoàn hồn, nắm bắt thời gian kịp kết thúc công việc trong tay trước khi tan tầm, ra về đúng giờ.
Ban đêm Cảnh Thư Vân tắm xong, lúc khoác áo tắm dài ra tới mới thấy trên màn hình di động Đường Thu Bạch gửi tin nhắn cho cô báo đã trở lại khách sạn.
Trên sợi tóc còn bọt nước trong suốt, chảy dọc xuống, Cảnh Thư Vân lau tóc, gọi điện thoại qua.
Âm thanh vang lên một hồi lâu, đối phương mới nghe máy.
"Alo......?" Thanh âm Đường Thu Bạch mạc danh có chút khàn.
"Giọng em làm sao vậy?"
"Khụ khụ, không có...... Chỉ là cổ họng có chút không thoải mái." Lời Đường Thu Bạch nói mơ hồ khiến Cảnh Thư Vân cảm giác được nàng không có tự tin.
"Cảm lạnh?"
"Không có không có, thật không có việc gì, vừa nãy sao chị không trả lời tin nhắn của em." Đường Thu Bạch chuyển đề tài.
"Ừm, tôi đi tắm, mới ra tới."
"......"
Đầu kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu, nhướng mày.
"Sao vậy?"
Đường Thu Bạch lại hắng giọng nói: "Khụ khụ, không có, vậy chị có muốn làm khô tóc trước không? Em sợ chị cảm lạnh."
"Thật không có gì?"
"Thật không có, em có thể có gì được chứ."
Đường Thu Bạch đi về phía cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, một bên hít thở không khí một bên cưỡng chế khuyên Cảnh Thư Vân đi làm khô tóc.
"Được, vậy em chờ tôi một lát."
Tóc ướt nhẹp, rất bất tiện, Cảnh Thư Vân cầm máy sấy bước vào phòng vệ sinh.
Đường Thu Bạch nghe thấy thanh âm điện thoại bên kia càng lúc càng xa, theo bản năng giơ tay vỗ vỗ ngực, bả vai kẹp điện thoại, vặn nắp chai uống một hơi hết nửa bình nước, lúc này mới khó khăn đè ép cảm xúc sốt ruột khó tả do cuộc gọi video này gây ra.
Vốn dĩ Đường Thu Bạch đang đợi Cảnh Thư Vân trả lời nàng, nhưng nằm ở trên giường đợi một lát không chờ được, ngược lại chờ tới Duệ Tiểu Hạ tri kỷ giúp nàng tìm ra mấy cái gọi là video.
"Không cần cảm ơn! Nhưng mà mình không xem nội dung, nghe nói bên trong có mấy kiểu điện ảnh bách hợp rất nổi danh."
Kèm theo đó còn có đường link cùng mật mã.
Đường Thu Bạch lập tức bật dậy từ trên giường, dạo qua dạo lại mấy bước ở trước giường, đi lấy tai nghe từ trong túi ra, mới thật cẩn thận ấn vào.
Mới vẻn vẹn video đầu tiên thôi, vẫn còn chưa xem xong, mặt Đường Thu Bạch đã bắt đầu mơ hồ nóng lên, nhất thời không ngăn nổi khí nóng từ trong thân thể tràn ra bên ngoài, đôi mắt nhìn màn hình, nhưng trong đầu lại bắt đầu không chịu khống chế thay đổi diễn viên chính.
Cảnh Thư Vân đôi mắt đen nhánh, môi đỏ hơi cong lên, cần cổ trắng nõn thanh tú, ngón tay tinh tế thon dài......
Toàn bộ cùng nhau hiện lên, cổ họng Đường Thu Bạch chuyển động, miệng khô lưỡi khô.
Càng muốn mạng hơn nữa chính là, ngay tại thời khắc mấu chốt này, Cảnh Thư Vân gọi điện thoại đến.
Ghi chú hiển thị hai chữ "A Cảnh", lập tức khiến cho Đường Thu Bạch vốn đã hô hấp không bình tĩnh, trở nên càng dồn dập, nàng mạnh mẽ vọt vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh thấm ướt khuôn mặt, bình tĩnh lại, mới xoay người nghe máy.
Nhưng vừa mới mở miệng khàn giọng, vẫn khiến cho Đường Thu Bạch mất tự nhiên, đặc biệt là giọng nói của Cảnh Thư Vân quan tâm lại nhu hòa, càng làm cho đầu óc Đường Thu Bạch có chút ngốc.
Hơn nữa, Cảnh Thư Vân nói mới vừa tắm xong ra tới, hình ảnh vừa xoay chuyển trong đầu Đường Thu Bạch liền phác hoạ ra cảnh tượng tối hôm qua Cảnh Thư Vân khoác áo tắm dài, mặt cô tỏa hơi nóng mờ mịt, bọt nước từ sợi tóc chảy xuống, lướt qua cần cổ cao dài, theo xương quai xanh rơi xuống.
Không hiểu sao, Đường Thu Bạch liền mất đi năng lực ngôn ngữ.
Này ai có thể chịu đựng được chứ.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra ta cảm thấy, lúc trước ta làm lời nói viết kết thúc, giống như không gì khác nhau? Ta còn là viết theo tuyến thời gian, cho nên tiểu khả ái không cần có gánh nặng tâm lý nha, chính là hai chữ, hiện tại cũng vẫn như cũ là chuyện xưa của các nàng.
Quyền tự chủ là ở trong tay các ngươi, nếu cảm thấy nhìn đến ở bên nhau là kết cục thì đó chính là kết cục, nếu cảm thấy còn chưa tới, vậy tiếp tục nhìn xem, bỏ qua hai chữ kết thúc là được ~
Dù sao ta sẽ không hố!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro