Phiên ngoại Lễ...
Áp Áp Áp Bất Tri Đạo
2024-10-14 11:07:37
Sáng sớm, ánh sáng tờ mờ ngoài cửa sổ xuyên qua kẽ hở bức màn chưa che
kín chiếu vào, vừa lúc chiếu vào trên má Đường Thu Bạch đang nghiêng
người ngủ, người ngủ say chân mày hơi nhíu, lông mi uyển chuyển nhẹ
nhàng rung động rất nhỏ, giây tiếp theo điện thoại trên tủ đầu giường
lại đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Đường Thu Bạch bừng tỉnh mở mắt, nghiêng đầu hướng bên cạnh nhìn, tay nhanh chóng sờ đến nguồn gốc thanh âm, cắt đứt tiếng chuông đột ngột này, người bên cạnh còn đang ngủ, chợt trở mình, tìm kiếm thanh âm vang lên.
Tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo Đường Thu Bạch, hai thân thể đều sát gần hơn rất nhiều, cho dù cách một lớp chăn, Đường Thu Bạch cũng bởi vì Cảnh Thư Vân đột nhiên tới gần mà thân thể trở nên cứng đờ.
Chỉ là một động tác tùy ý, liền dễ dàng phá vỡ ý chí bảo trì khoảng cách cả đêm qua của Đường Thu Bạch.
"Em muốn rời giường sao?"
Cảnh Thư Vân hơi híp hai mắt, bởi vì buồn ngủ còn có chút không mở ra được, thanh âm cũng hiếm khi mang theo khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ.
"Chị ngủ thêm một lát đi...... Ngày hôm qua em nói với chị đó, hạng mục phía trước kia em phải đi công tác mấy ngày."
Trong phòng ánh sáng còn chưa quá rõ ràng, Đường Thu Bạch chỉ có thể dựa vào xúc cảm cùng đôi mắt, mơ hồ vẽ ra hình dáng của Cảnh Thư Vân, tóc mái lưa thưa rơi ở bên gương mặt cô, Đường Thu Bạch hơi gập ngón tay đang buông xuống, do dự một lát sau, vẫn là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc lên, dừng ở sau vành tai.
Đầu ngón tay mềm mại lướt qua làn da mịn màng, bởi vì bóng tối, xúc giác trong nháy mắt bị phóng đại vô số lần, nhịp tim Đường Thu Bạch dần dần trở nên hữu lực.
"Đi sớm vậy sao?"
Nghe thấy lời Đường Thu Bạch nói, Cảnh Thư Vân nhíu mi, mở mắt ra, hình như có chút bất mãn, có thể là tức sáng sớm bị đánh thức rời giường, cũng có thể chính là bất mãn vì cô vừa trở về ngày hôm sau Đường Thu Bạch liền phải đi công tác.
Giọng Cảnh Thư Vân vẫn bình tĩnh trước sau như một, ở lúc này nghe ra lại giống như mang theo một tia oán trách.
"Chị cũng biết, dọc đường lái xe một chuyến phải mất bốn năm tiếng mà." Đường Thu Bạch hiện lên cười khổ, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng chậm rãi trấn an cô.
Sau một lúc lâu Cảnh Thư Vân ngẩng đầu nhìn nàng, "Bao lâu trở về?"
"Khả năng khoảng bốn năm ngày......"
Nghe thấy câu trả lời, tay Cảnh Thư Vân đặt ở trên eo Đường Thu Bạch lại vòng lấy, mới chậm rãi nói: "Chú ý an toàn."
"Được, chị ngủ thêm một lát đi."
Đường Thu Bạch gỡ tay cô lên, giúp cô đắp lại chăn đàng hoàng xong, vén chăn xuống giường.
Lúc Đường Thu Bạch từ toilet rửa mặt ra tới trang điểm, xuyên thấu qua tấm kính phản chiếu đúng lúc thấy Cảnh Thư Vân hơi chống đầu, nghiêng người nhìn nàng.
Chăn theo đó tuột xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của Cảnh Thư Vân, hòa cùng ánh đèn vàng nhạt bên cạnh, ngược lại nhiều thêm cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Đường Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua, liền cưỡng ép chính mình dịch tầm mắt.
"Tại sao không dám đối diện với tôi?" Người nọ trên giường trái lại đã mở miệng trước.
"Không có a."
"Thật sao?"
Người nọ không chịu bỏ qua truy hỏi, Đường Thu Bạch không còn cách nào, lại xoay người sang chỗ khác nhìn cô, thấy người nọ đôi mắt đen nhánh nửa híp, khóe mắt còn mang theo nụ cười, như là ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm tối hôm qua, chợt lóe chợt lóe đoạt lòng người.
Đột nhiên Đường Thu Bạch cảm thấy vận khí của mình rất tốt, may mắn có thể thấy một mặt khác của Cảnh Thư Vân mà người khác nhìn thể không thấy, đây như là sau khi vượt qua núi non trùng điệp, lại gặp phải một tòa cao phong, cắn răng trèo qua đi, nàng đã nhìn thấy khung cảnh lộng lẫy nhất cuộc đời mình.
......
Thẳng đến khi ngồi ở trên xe đi công tác, ở trong đầu Đường Thu Bạch vẫn còn lặp lại miêu tả dáng vẻ của Cảnh Thư Vân, thật lâu không muốn thoát ra khỏi hình ảnh đó.
Ôi, nếu không sắp xếp hôm nay đi công tác thì tốt rồi.
Đường Thu Bạch ở trong lòng lặng lẽ buông tiếng thở dài, hối hận lên.
Trong xe, các đồng nghiệp mới đầu còn tùy ý trò chuyện gì đó, Đường Thu Bạch không hứng thú lắm tiếp vài câu, sau đó dần dần thanh âm cũng liền nhỏ đi, địa điểm hạng mục không gần, một đi một về phải mất hai ngày.
Đường dài đằng đẵng, Đường Thu Bạch ngồi ở ghế phụ nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, trong đầu lại đang bị Cảnh Thư Vân của tối hôm qua cùng sáng hôm nay lôi kéo.
Trên thế giới này, em sẽ trở thành duy nhất của tôi, tôi cũng sẽ là duy nhất của em.
Một câu đơn giản, lại phó thác cho chiếc bút máy một ý nghĩa không tầm thường.
Bất luận là tối hôm qua hay là buổi sáng hôm nay, tựa hồ bầu không khí đều vừa khéo, mỗi một bước Cảnh Thư Vân tới gần nàng, đều như là tia lửa thắp sáng nàng, ánh đèn vàng nhạt, ánh trăng sáng tối đến nỗi xúc cảm đuôi tóc còn có chút ướt át của Cảnh Thư Vân chậm rãi cọ qua cổ nàng, đều khiến Đường Thu Bạch mê muội.
Nhưng mà......
Đến cuối cùng hai người vẫn như cũ cái gì cũng không làm, từng người đắp chăn đi ngủ, cho dù ở trong văn phòng ôm hôn, cho dù nàng không an phận nhanh tay muốn cởi bỏ cúc áo, nhưng cũng chưa thể tiếp tục đi xuống.
Mỗi khi nghĩ đến điểm này, đều làm Đường Thu Bạch hận không thể tìm cái lỗ đất chui xuống.
"— ù ù ù."
Tin nhắn WeChat của Duệ Tiểu Hạ nhảy ra không đúng thời điểm, Đường Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua tên, liền điều chỉnh dáng ngồi, tìm góc độ ghế sau nhìn không thấy, chỉnh ánh sáng màn hình tối xuống chút.
"Hôm nay có phải cậu muốn thực hành không! Khẩn trương sao! Đầu chó. jpg"
Cách màn hình Đường Thu Bạch cũng có thể cảm giác được nỗi lòng bát quái của Duệ Tiểu Hạ.
"...... Mình đã thực hành xong."
"???Tình huống như thế nào?"
"Ngày hôm qua chị ấy đã về, cho mình một bất ngờ."
"Thế...... Tối hôm qua các cậu......?"
Tuy rằng Đường Thu Bạch thật sự không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là đúng sự thật nói: "Không phát sinh gì cả."
Ngay lập tức Duệ Tiểu Hạ gửi cho Đường Thu Bạch "?", toàn bộ sắp che hơn nửa cái màn hình.
"Cậu tình huống như thế nào!"
"...... Mình thực hành rồi! Mình dựa theo các bước trong tiểu thuyết cậu gửi mình đi cởi nút áo? Nhưng mà thời điểm còn lại một viên cuối cùng, chị ấy đã ấn tay mình xuống......"
"......"
"Bây giờ phải làm sao?"
Đường Thu Bạch tuy rằng thẳng thắn với cha mẹ từ sớm, nhưng làm một người độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ, đối với chuyện thân mật giữa hai người, nàng quả thật không hề có kinh nghiệm, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể tìm Duệ Tiểu Hạ bàn bạc đôi chút.
Rất lâu sau, Duệ Tiểu Hạ mới nhắn tin lại, "Nếu không cậu đi xem chân thực một chút? Tỷ như video chẳng hạn?"
Thấy những lời này, Đường Thu Bạch rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên má bắt đầu cấp tốc xông lên, trở nên nóng bỏng.
Đường Thu Bạch bừng tỉnh mở mắt, nghiêng đầu hướng bên cạnh nhìn, tay nhanh chóng sờ đến nguồn gốc thanh âm, cắt đứt tiếng chuông đột ngột này, người bên cạnh còn đang ngủ, chợt trở mình, tìm kiếm thanh âm vang lên.
Tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo Đường Thu Bạch, hai thân thể đều sát gần hơn rất nhiều, cho dù cách một lớp chăn, Đường Thu Bạch cũng bởi vì Cảnh Thư Vân đột nhiên tới gần mà thân thể trở nên cứng đờ.
Chỉ là một động tác tùy ý, liền dễ dàng phá vỡ ý chí bảo trì khoảng cách cả đêm qua của Đường Thu Bạch.
"Em muốn rời giường sao?"
Cảnh Thư Vân hơi híp hai mắt, bởi vì buồn ngủ còn có chút không mở ra được, thanh âm cũng hiếm khi mang theo khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ.
"Chị ngủ thêm một lát đi...... Ngày hôm qua em nói với chị đó, hạng mục phía trước kia em phải đi công tác mấy ngày."
Trong phòng ánh sáng còn chưa quá rõ ràng, Đường Thu Bạch chỉ có thể dựa vào xúc cảm cùng đôi mắt, mơ hồ vẽ ra hình dáng của Cảnh Thư Vân, tóc mái lưa thưa rơi ở bên gương mặt cô, Đường Thu Bạch hơi gập ngón tay đang buông xuống, do dự một lát sau, vẫn là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc lên, dừng ở sau vành tai.
Đầu ngón tay mềm mại lướt qua làn da mịn màng, bởi vì bóng tối, xúc giác trong nháy mắt bị phóng đại vô số lần, nhịp tim Đường Thu Bạch dần dần trở nên hữu lực.
"Đi sớm vậy sao?"
Nghe thấy lời Đường Thu Bạch nói, Cảnh Thư Vân nhíu mi, mở mắt ra, hình như có chút bất mãn, có thể là tức sáng sớm bị đánh thức rời giường, cũng có thể chính là bất mãn vì cô vừa trở về ngày hôm sau Đường Thu Bạch liền phải đi công tác.
Giọng Cảnh Thư Vân vẫn bình tĩnh trước sau như một, ở lúc này nghe ra lại giống như mang theo một tia oán trách.
"Chị cũng biết, dọc đường lái xe một chuyến phải mất bốn năm tiếng mà." Đường Thu Bạch hiện lên cười khổ, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng chậm rãi trấn an cô.
Sau một lúc lâu Cảnh Thư Vân ngẩng đầu nhìn nàng, "Bao lâu trở về?"
"Khả năng khoảng bốn năm ngày......"
Nghe thấy câu trả lời, tay Cảnh Thư Vân đặt ở trên eo Đường Thu Bạch lại vòng lấy, mới chậm rãi nói: "Chú ý an toàn."
"Được, chị ngủ thêm một lát đi."
Đường Thu Bạch gỡ tay cô lên, giúp cô đắp lại chăn đàng hoàng xong, vén chăn xuống giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Đường Thu Bạch từ toilet rửa mặt ra tới trang điểm, xuyên thấu qua tấm kính phản chiếu đúng lúc thấy Cảnh Thư Vân hơi chống đầu, nghiêng người nhìn nàng.
Chăn theo đó tuột xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của Cảnh Thư Vân, hòa cùng ánh đèn vàng nhạt bên cạnh, ngược lại nhiều thêm cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Đường Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua, liền cưỡng ép chính mình dịch tầm mắt.
"Tại sao không dám đối diện với tôi?" Người nọ trên giường trái lại đã mở miệng trước.
"Không có a."
"Thật sao?"
Người nọ không chịu bỏ qua truy hỏi, Đường Thu Bạch không còn cách nào, lại xoay người sang chỗ khác nhìn cô, thấy người nọ đôi mắt đen nhánh nửa híp, khóe mắt còn mang theo nụ cười, như là ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm tối hôm qua, chợt lóe chợt lóe đoạt lòng người.
Đột nhiên Đường Thu Bạch cảm thấy vận khí của mình rất tốt, may mắn có thể thấy một mặt khác của Cảnh Thư Vân mà người khác nhìn thể không thấy, đây như là sau khi vượt qua núi non trùng điệp, lại gặp phải một tòa cao phong, cắn răng trèo qua đi, nàng đã nhìn thấy khung cảnh lộng lẫy nhất cuộc đời mình.
......
Thẳng đến khi ngồi ở trên xe đi công tác, ở trong đầu Đường Thu Bạch vẫn còn lặp lại miêu tả dáng vẻ của Cảnh Thư Vân, thật lâu không muốn thoát ra khỏi hình ảnh đó.
Ôi, nếu không sắp xếp hôm nay đi công tác thì tốt rồi.
Đường Thu Bạch ở trong lòng lặng lẽ buông tiếng thở dài, hối hận lên.
Trong xe, các đồng nghiệp mới đầu còn tùy ý trò chuyện gì đó, Đường Thu Bạch không hứng thú lắm tiếp vài câu, sau đó dần dần thanh âm cũng liền nhỏ đi, địa điểm hạng mục không gần, một đi một về phải mất hai ngày.
Đường dài đằng đẵng, Đường Thu Bạch ngồi ở ghế phụ nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, trong đầu lại đang bị Cảnh Thư Vân của tối hôm qua cùng sáng hôm nay lôi kéo.
Trên thế giới này, em sẽ trở thành duy nhất của tôi, tôi cũng sẽ là duy nhất của em.
Một câu đơn giản, lại phó thác cho chiếc bút máy một ý nghĩa không tầm thường.
Bất luận là tối hôm qua hay là buổi sáng hôm nay, tựa hồ bầu không khí đều vừa khéo, mỗi một bước Cảnh Thư Vân tới gần nàng, đều như là tia lửa thắp sáng nàng, ánh đèn vàng nhạt, ánh trăng sáng tối đến nỗi xúc cảm đuôi tóc còn có chút ướt át của Cảnh Thư Vân chậm rãi cọ qua cổ nàng, đều khiến Đường Thu Bạch mê muội.
Nhưng mà......
Đến cuối cùng hai người vẫn như cũ cái gì cũng không làm, từng người đắp chăn đi ngủ, cho dù ở trong văn phòng ôm hôn, cho dù nàng không an phận nhanh tay muốn cởi bỏ cúc áo, nhưng cũng chưa thể tiếp tục đi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi khi nghĩ đến điểm này, đều làm Đường Thu Bạch hận không thể tìm cái lỗ đất chui xuống.
"— ù ù ù."
Tin nhắn WeChat của Duệ Tiểu Hạ nhảy ra không đúng thời điểm, Đường Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua tên, liền điều chỉnh dáng ngồi, tìm góc độ ghế sau nhìn không thấy, chỉnh ánh sáng màn hình tối xuống chút.
"Hôm nay có phải cậu muốn thực hành không! Khẩn trương sao! Đầu chó. jpg"
Cách màn hình Đường Thu Bạch cũng có thể cảm giác được nỗi lòng bát quái của Duệ Tiểu Hạ.
"...... Mình đã thực hành xong."
"???Tình huống như thế nào?"
"Ngày hôm qua chị ấy đã về, cho mình một bất ngờ."
"Thế...... Tối hôm qua các cậu......?"
Tuy rằng Đường Thu Bạch thật sự không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là đúng sự thật nói: "Không phát sinh gì cả."
Ngay lập tức Duệ Tiểu Hạ gửi cho Đường Thu Bạch "?", toàn bộ sắp che hơn nửa cái màn hình.
"Cậu tình huống như thế nào!"
"...... Mình thực hành rồi! Mình dựa theo các bước trong tiểu thuyết cậu gửi mình đi cởi nút áo? Nhưng mà thời điểm còn lại một viên cuối cùng, chị ấy đã ấn tay mình xuống......"
"......"
"Bây giờ phải làm sao?"
Đường Thu Bạch tuy rằng thẳng thắn với cha mẹ từ sớm, nhưng làm một người độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ, đối với chuyện thân mật giữa hai người, nàng quả thật không hề có kinh nghiệm, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể tìm Duệ Tiểu Hạ bàn bạc đôi chút.
Rất lâu sau, Duệ Tiểu Hạ mới nhắn tin lại, "Nếu không cậu đi xem chân thực một chút? Tỷ như video chẳng hạn?"
Thấy những lời này, Đường Thu Bạch rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên má bắt đầu cấp tốc xông lên, trở nên nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro