Cảnh Xuân Lãng Phí

C19: Chương 19

Kỉ Bôi

2024-07-14 04:01:06

Số hành khách chờ chuyến bay đến muộn trong phòng nghỉ càng lúc càng tăng, suốt khoảng thời gian Đàm Thiếu Tông ngẩn ngơ mắc kẹt trong hồi ức, thái độ của quý ngài ngồi đối diện vẫn vô cùng kiên nhẫn, thậm chí anh ta còn gọi nhân viên phục vụ mang cho Đàm Thiếu Tông một cốc nước.

Tuy lược bớt một đoạn có thể khiến người nghe khó hiểu, nhưng Đàm Thiếu Tông vẫn chọn bắt đầu kể từ đây: “Tôi bay đi New York tìm anh ấy, ban đầu tôi làm visa du lịch để tham gia chuyến tham quan trước tốt nghiệp của trường, không ngờ vừa khéo có tác dụng. Nếu có vấn đề xảy ra ở bất cứ bước nào, hẳn tôi sẽ không thể đi được, nhưng thực sự là quá khéo. Lần đầu tiên trong đời tôi đáp chuyến bay vượt đại dương, tôi cảm thấy mình cần gặp anh ấy một lần, ít nhất là để nhận sai, và tôi cũng muốn biết rằng liệu có còn cơ hội nào hay không.”

Phương Vân Lệ tìm luật sư lập di chúc sau lưng Đàm Khang, về mặt pháp luật, Phương Vân Lệ và Đàm Khang không có quan hệ hôn nhân, bố mẹ không còn, Đàm Thiếu Tông là người duy nhất có quyền thừa kế tài sản của Phương Vân Lệ. Kể từ khi biết Đàm Khang có gia đình, Phương Vân Lệ luôn có ý thức tiết kiệm tiền cho bản thân và con trai, chẳng ngờ Đàm Khang chưa kịp vứt bỏ, Phương Vân Lệ đã bị chẩn đoán ung thư. Đàm Khang ít khi trực tiếp đưa khoản tiền mặt lớn cho Phương Vân Lệ, 150 vạn* Phương Vân Lệ để lại cho Đàm Thiếu Tông phần lớn đến từ việc bán trang sức và đồ da Đàm Khang từng tặng.

(150 vạn tệ ~ 5 tỷ VNĐ)

Lần đầu tiên Đàm Thiếu Tông rút tiền mặt từ khoản tiết kiệm đó, cậu mua một vé máy bay đi New York, đổi tiền ngay tại sân bay.

Đó hoàn toàn là hành động bộc phát. Đàm Thiếu Tông muốn đi Mỹ vì Kỷ Ức Dương ở đó, nhưng thực ra cậu cũng không biết phải làm gì khi gặp được Kỷ Ức Dương. Lúc ấy, thậm chí Đàm Thiếu Tông còn chẳng để ý đến lời đe dọa của Đàm Khang, cậu nghĩ mình thật là ích kỷ, ném hết chuyện của mẹ ra sau đầu, ý nghĩ mãnh liệt duy nhất chính là phải gặp Kỷ Ức Dương, ít nhất trước khi trả giá cho quãng đời còn lại bằng một cuộc hôn nhân hoang đường, cậu phải hỏi rõ ràng tấm lòng của Kỷ Ức Dương, có lẽ câu trả lời của Kỷ Ức Dương sẽ cho cậu dũng khí chống đối Đàm Khang, Kỷ Ức Dương thông minh như thế, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp nào đó.

Suốt chuyến bay Đàm Thiếu Tông không ngủ tí nào. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, khi gặp mặt, cậu hẳn nên xin lỗi Kỷ Ức Dương, có lẽ còn phải cảm ơn nữa, ít nhiều cậu cũng từng được yêu, dù cho chỉ có một buổi chiều, dù cho thực ra khi ấy cậu cũng chẳng lấy làm cảm kích, nhưng e rằng đó là lần duy nhất trong đời cậu nhận được cảm tình nằm trong danh mục tình yêu.

Đàm Thiếu Tông không có địa chỉ cụ thể và phương thức liên lạc của Kỷ Ức Dương, khả năng tiếng Anh cũng rất có hạn. Đáp xuống sân bay Kennedy, cậu bắt taxi đến trường Kỷ Ức Dương, tài xế lừa cậu, lấy 600 đô* tiền xe. Ở trường đại học của Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông hỏi đường tới ký túc xá, đi bộ qua ba con phố, 6 tiếng sau khi hạ cánh, cuối cùng cậu cũng gặp được một người Trung Quốc quen Kỷ Ức Dương, đối phương nói Kỷ Ức Dương đi West Village gặp bạn, Đàm Thiếu Tông may mắn, người đó cho cậu địa chỉ cụ thể nơi Kỷ Ức Dương tụ tập với bạn bè.

(600 USD ~ 14,6 triệu VNĐ)

Đàm Thiếu Tông bắt xe tới địa chỉ ấy, nhân viên đứng cửa cản cậu, yêu cầu kiểm tra giấy tờ tùy thân, Đàm Thiếu Tông chưa đủ 21 tuổi, vận dụng cả vốn tiếng Anh sứt sẹo lẫn ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp, người ta vẫn không cho cậu vào.

Tối hôm đó New York đổ tuyết, Đàm Thiếu Tông chỉ mặc một áo khoác mỏng, kể cả có không sợ lạnh thì cũng không chịu nổi. Bên kia đường có cửa hàng nhỏ sáng đèn, cửa kính sát đất kê ba chiếc ghế chân cao, là vị trí tuyệt vời để theo dõi người bước ra từ quán bar nhạc jazz phía đối diện.

Đàm Thiếu Tông chờ mãi mới có chỗ trống, người đàn ông trung niên vừa rời đi để lại nửa bao thuốc lá, Đàm Thiếu Tông không dám vứt lung tung. Vì bị lệch múi giờ nên Đàm Thiếu Tông không buồn ngủ tí nào, hai mắt nhìn chằm chằm phía bên kia đường, thậm chí cậu còn không dám chớp mắt quá nhiều.

Đàm Thiếu Tông chờ một tiếng rưỡi mới thấy Kỷ Ức Dương bước ra từ quán bar, Đàm Thiếu Tông sợ mình nhìn nhầm, nửa người trên dí sát vào cửa kính, lúc xác định được người kia đúng là Kỷ Ức Dương, cậu mới nhận ra Kỷ Ức Dương không đi một mình.

Kỷ Ức Dương đi bên cạnh một người con trai cao xấp xỉ y, lúc sang đường, người ấy rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Kỷ Ức Dương.

Họ định vào cửa hàng nhỏ này. Người Đàm Thiếu Tông tìm kiếm cả ngày cuối cùng cũng xuất hiện, bây giờ sắp ở chung một phòng, cậu lại hoàn toàn không dám bước lên nhận mặt, hoảng hốt đến mức lập tức nằm nhoài ra bàn. Mỗi lần có người đẩy cửa tiến vào, chỗ Đàm Thiếu Tông ngồi lại đón một cơn gió lạnh kèm tuyết, cậu nằm úp trên mặt bàn, từ cánh tay đến cả cơ thể đều run rẩy.

Đàm Thiếu Tông nhanh chóng nghe thấy giọng Kỷ Ức Dương, trước đó cậu cũng không biết giọng Kỷ Ức Dương dễ phân biệt đến thế, tim cậu đập nhanh như đòi mạng, cậu sợ Kỷ Ức Dương nhận ra.

Kỷ Ức Dương nói chuyện với người bên cạnh, lúc đầu y nói tiếng Anh, Đàm Thiếu Tông lung tung bắt được vài từ đơn, hình như họ đang thảo luận về đồ ăn sáng, sau đó Kỷ Ức Dương chuyển sang tiếng Trung, y nói ngoài trời rất lạnh, đừng làm phiền tài xế tới đón, cứ bắt taxi thôi. Họ đi đến trước tủ lạnh đựng sữa, cách Đàm Thiếu Tông rất gần, người bên cạnh Kỷ Ức Dương hỏi y, màu tóc người kia trông giống người Trung Quốc, có muốn giúp đỡ cậu ta không??

Có lẽ do Đàm Thiếu Tông ăn mặc phong phanh quá nên họ mới tưởng cậu là kẻ lưu lạc. Ngay sau đó, có món đồ được đặt vào trong tầm tay Đàm Thiếu Tông, có người vỗ vỗ vai cậu, Đàm Thiếu Tông không dám nhúc nhích, nghe giọng, Đàm Thiếu Tông đoán được đấy là Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương khuyên cậu nên về nhà sớm. Không thấy hồi đáp, Kỷ Ức Dương nói lại bằng tiếng Anh một lần nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, y bèn đến quầy thu ngân thanh toán.

Đàm Thiếu Tông cứ như bị phù phép đông cứng ở đó. Tiếng bước chân của Kỷ Ức Dương đi xa rồi về gần, chẳng biết ai mở cửa ra không đóng lại, Đàm Thiếu Tông run lên bần bật.

Hình như Kỷ Ức Dương đặt thứ gì đó lên bàn, Đàm Thiếu Tông nghe có người hỏi Kỷ Ức Dương, “Anh cho cậu ta bật lửa làm gì?”

Kỷ Ức Dương trả lời: “Cậu ấy còn thừa nửa bao thuốc mà, ngoài trời lạnh lắm, lát nữa chỗ này đóng cửa, cậu ấy ra ngoài hút điếu thuốc chắc cũng có thể sưởi ấm.”

“Anh nghĩ gì vậy chứ, sao người hút thuốc lại không có bật lửa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em nói cũng đúng,” Giọng Kỷ Ức Dương mang ý cười, “Lỡ như, lỡ như đánh rơi, bật lửa hỏng mất thì vẫn còn có đồ sưởi ấm.”

Tiếng đóng cửa nhanh chóng vang lên, lúc này Kỷ Ức Dương đã thực sự rời đi.

Đàm Thiếu Tông đếm đến 100 mới dám ngẩng đầu. Kỷ Ức Dương và bạn y còn chưa bắt được taxi, hai người đứng ở ven đường, cách cửa kính sát đất và Đàm Thiếu Tông không tới 30m, Kỷ Ức Dương chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Đàm Thiếu Tông.

Nhưng Kỷ Ức Dương rất chuyên tâm chờ xe, y đứng sát người bên cạnh, lúc nói chuyện có thói quen hơi nghiêng người nhìn đối phương. Một chiếc taxi màu vàng mau chóng tới gần, hai người cùng lên xe.

Đàm Thiếu Tông cúi đầu nhìn, Kỷ Ức Dương cho cậu sữa bò, bánh mì nướng và một chiếc bật lửa nhựa.

Buổi tối trút bầu tâm sự đó, Kỷ Ức Dương miêu tả cuộc sống du học là thoải mái vui vẻ, nhưng thực ra Kỷ Ức Dương không cần phải tự tay cầm dao mở ra những điều Đàm Thiếu Tông từng bỏ lỡ, Đàm Thiếu Tông đã nhìn thấy từ lâu, nếu lúc ấy có thể ở bên Kỷ Ức Dương, hẳn họ đã có được cuộc sống bình thường mà vui vẻ như thế.

Đàm Thiếu Tông cầm tất cả đồ Kỷ Ức Dương cho, bắt taxi ra sân bay. Chuyến bay về nước sớm nhất cũng phải 6 tiếng sau mới cất cánh. Đàm Thiếu Tông ngồi ở khu nghỉ ngơi, từng ngụm, từng miếng, uống hết sữa bò và ăn hết bánh mì nướng, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc bật lửa.

Đàm Thiếu Tông bắt đầu có suy nghĩ muốn mang chiếc bật lửa này về nước, e rằng nó chính là món đồ duy nhất liên quan đến Kỷ Ức Dương mà cậu có thể giữ lại, tuy cậu và Kỷ Ức Dương chẳng có gì với nhau, nhưng ít nhất món đồ thuộc về Kỷ Ức Dương có thể nhắc nhở rằng vốn dĩ cậu cũng từng có một cơ hội chấn động lòng người.

Lúc bước qua cửa kiểm tra an ninh, Đàm Thiếu Tông lo lắng không chịu nổi, nhân viên nói tiếng Anh hỏi cậu có sao không, Đàm Thiếu Tông lắc đầu, người ấy tươi cười nói rất chào đón cậu có dịp quay trở lại nước Mỹ. Đàm Thiếu Tông hoàn toàn không có tâm trí trả lời, máy kiểm tra an ninh quét qua túi áo, nhân viên bảo cậu lấy đồ ra, Đàm Thiếu Tông sững sờ, người ấy tưởng cậu không hiểu, nói chậm lại một lần và ra hiệu bằng động tác, cuối cùng Đàm Thiếu Tông cũng đưa bật lửa ra.

Đàm Thiếu Tông muốn giải thích ý nghĩa của bật lửa, bật lửa đến từ một người mà có lẽ là duy nhất trên thế giới này, đối xử với cậu bằng tình yêu, là công cụ sưởi ấm duy nhất của cậu, nhưng cậu không nói nên lời, và cũng không biết phải diễn tả bằng tiếng Anh ra sao.

Không ngờ nhân viên chỉ cầm lên nhìn vài lần rồi trả lại cho Đàm Thiếu Tông.

Lần nào nhớ lại bản thân khi ấy Đàm Thiếu Tông cũng thấy buồn cười: “Lúc đó tôi thực sự không biết gì, cứ tưởng là mình may mắn, có thể mang bật lửa qua cửa kiểm tra an ninh, chắc là ý trời không muốn tôi bỏ nó, về sau mới biết chuyến bay quốc tế cho phép mỗi người mang theo một chiếc bật lửa*. Từ đấy tôi bắt đầu hút thuốc, thật sự rất ngu ngốc nhỉ, cho người khác một chiếc bật lửa thì làm gì có nhiều ý nghĩa đến vậy chứ, nhưng tôi chính là kẻ ngu ngốc như thế. Tôi cứ nghĩ hẳn anh ấy phải quý trọng nó lắm nên mới tìm mọi cách mang ra nước ngoài, nhưng thực ra không phải, là bạn anh ấy tình cờ gặp may. Tôi thực sự quá sai, sao có thể tiện tay đưa món đồ mình quý trọng cho người qua đường không quen biết được.”

Về nước, Đàm Thiếu Tông đồng ý kết hôn với Khang Giai Nghiên, đáng ngạc nhiên là Đàm Khang không hề lộ ra vẻ vui sướng kích động, ông ta thở dài trước mặt Đàm Thiếu Tông, cuối cùng nói, rất xin lỗi con và mẹ con.

Đàm Thiếu Tông biết chuyện kết hôn ấy là từ bà Đàm mà ra, không phải là cậu hoàn toàn không thể hiểu, năm ấy mẹ cậu phá hoại hôn nhân của bà Đàm, bây giờ bà Đàm muốn tùy ý sắp xếp chuyện hôn nhân của cậu, Đàm Thiếu Tông chấp nhận số mệnh, coi như nhân quả báo ứng, dẫu sao cũng có những điều đã được định sẵn là không thể chiếm lấy.

Tốt nghiệp cấp 3, nghi lễ đính hôn được sắp xếp tổ chức trước khi khai giảng đại học, chọn kẹo mừng, thử váy cưới, xem nơi tổ chức, cậu đều đi cùng Khang Giai Nghiên.

Khi ấy Đàm Thiếu Tông thực sự làm tốt công tác chuẩn bị kết hôn với Khang Giai Nghiên, kết quả, Khang Giai Nghiên lại là người đổi ý. Buổi chiều hôm chụp ảnh cưới, có một cậu con trai trạc tuổi họ mặc đồng phục quán ăn nhanh đột ngột đến kéo Khang Giai Nghiên đi, rạng sáng Khang Giang Nghiên gọi điện cho Đàm Thiếu Tông, nói rằng chuyện kết hôn này không thể thành, Khang Giai Nghiên đã bỏ trốn cùng một ai đó, vì thấy có lỗi nên mới báo Đàm Thiếu Tông, xin Đàm Thiếu Tông đừng nói với bố mẹ cô rằng cô đã gọi tới.

Thực ra bố mẹ Khang Giai Nghiên muốn con gái lấy Đàm Thiếu Tông là vì họ biết con gái yêu con trai người giúp việc trong nhà, ông bà Khang không thể chấp nhận chuyện chênh lệch địa vị, họa vô đơn chí*, Khang Giai Nghiên còn mang thai. Họ nghĩ tới nghĩ lui, cách giải quyết duy nhất là tìm một gia đình gia cảnh tử tế nhưng không có thực quyền và tiếng nói để che đậy, Đàm Thiếu Tông chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Sau khi kết hôn thất bại, Đàm Thiếu Tông chính thức dọn ra khỏi nhà Đàm, làm thêm tại studio nhiếp ảnh của đàn anh khóa trên đại học, kỳ nghỉ ký túc xá đóng cửa, Đàm Thiếu Tông ngủ luôn trong studio. Cuối năm, Đàm Khang tới trường tìm Đàm Thiếu Tông, dẫn Đàm Thiếu Tông tới khu nghĩa trang vị trí không đẹp lắm ở vùng ngoại ô, có một tấm bia mới tinh khắc tên Phương Vân Lệ, nhưng Đàm Khang không đề tên mình trên đó*.

Lúc đó, thiệp cưới và thiệp mời tham dự tiệc đính hôn của Đàm Thiếu Tông và Khang Giai Nghiên đã được gửi đi, không ít người biết đến việc ấy, câu chuyện bị hủy đám cưới và vợ chưa cưới bỏ trốn cùng người khác là mánh lới hữu ích. Đàm Thiếu Tông đã bắt đầu nhận chụp ảnh thương mại, các người mẫu nam nữ trẻ tuổi hay tin từ nhiều nguồn khác nhau, vậy mà rất có thiện cảm với Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ là kiểu cố tình giữ khoảng cách với người khác, đây cũng là điều khiến Kỷ Ức Dương thường xuyên không hài lòng trong cuộc sống hôn nhân.

“Thực ra mọi chuyện không phóng đại tới mức ấy, tổng cộng tôi cũng chỉ có ba cuộc tình, đều không kéo dài bao lâu, có lẽ ở bên tôi quả thực không phải việc quá thú vị.” Đàm Thiếu Tông giải thích, “Vậy nên anh xem, chúng tôi cũng không yêu nhau nhiều đến thế, 10 năm qua cả hai đều từng yêu người khác, rõ ràng chẳng ai một lòng một dạ, nhưng cứ nhớ mãi không quên câu chuyện 10 năm trước, hoặc nói là canh cánh trong lòng thì đúng hơn.”

Thính giả duy nhất của anh lắng nghe vô cùng nghiêm túc, lên tiếng rất đúng lúc: “Nhớ mãi không quên và canh cánh trong lòng đều cần rất nhiều dũng khí.”

“Không,” Đàm Thiếu Tông lắc đầu, “Thực ra chúng tôi đều là những kẻ vừa ích kỷ vừa yếu đuối. Tất nhiên là anh ấy dũng cảm hơn tôi, lúc anh ấy đề nghị kết hôn, tôi còn đang cho rằng chúng tôi sẽ không bao giờ liên quan gì đến nhau nữa. Khi đó tôi không hiểu ý anh ấy, nếu anh ấy thích tôi, thì đáng lẽ 10 năm trước, lúc cả hai cùng độc thân, chúng tôi đã có thể bắt đầu yêu đương như biết bao cặp đôi bình thường khác. Tôi từng hỏi anh ấy tại sao, nhưng anh ấy luôn né tránh không trả lời. Dĩ nhiên, tiến thẳng đến hôn nhân không phải lựa chọn quá kém cỏi, nói thật, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi cũng không phải là không có niềm vui, sống một mình lâu rồi mới biết cảm giác ở nhà có người chờ là vô cùng tốt đẹp, hoặc đổi lại thành tôi chờ anh ấy cũng không tệ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đàm Thiếu Tông uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Hình như kết hôn rồi tôi mới dám tin là tôi thích anh ấy, thích người tôi đã cưới ấy, tình cảm trước đó là gì không hề quan trọng. Tôi cho rằng anh ấy giống tôi, quanh đi quẩn lại muốn nghiêm túc thử một lần với người mình từng ngây thơ để ý hồi còn chưa hiểu chuyện. Nhưng anh ấy chưa bao giờ buông bỏ chuyện cũ, đến cuối cùng vẫn chẳng biết tình cảm đọng lại nhiều hơn hay là cố chấp nhiều hơn, trước kia tôi không thể hiểu sao thái độ của anh ấy cứ lặp đi lặp lại, bây giờ mới biết kể cả lúc vui anh ấy cũng vẫn nhớ về buổi chiều 10 năm trước, buổi chiều nhắc nhở anh ấy rằng tôi là một kẻ tùy tiện hay lật lọng.”

Đàm Thiếu Tông không giải thích buổi chiều 10 năm trước là gì, người kia cũng biết rõ anh kể chuyện không phải để cho người nghe hiểu, họ im lặng một lát, Đàm Thiếu Tông lại nói: “Vừa nãy tôi nói không đúng, không chỉ anh ấy, tôi cũng không buông. Con người rất khó có thể thành thật đối mặt với chính mình, nhìn thấy Bangkok anh ấy tạo ra tôi mới dám đối mặt với con người thật của mình. Chẳng phải tôi đã quá cố chấp ư, gán cả ý nghĩa cho một chiếc bật lửa bình thường cơ mà. Tôi luôn luôn không thể kiềm chế được mà nghĩ, nếu khi đó anh ấy chưa yêu người khác thì 10 năm của chúng tôi sẽ ra sao. Có lẽ dù có thể gặp mặt và nói chuyện cũng chưa chắc đã ở bên nhau, càng không có khả năng tiến tới hôn nhân, hoặc là ở bên nhau nhưng chẳng được bao lâu, nhưng chính bởi vì chưa từng có thể nên lúc nào cũng cảm thấy con đường ấy tốt đẹp hơn.”

Đàm Thiếu Tông từng tâm sự trước mộ Dư Giảo Giảo, từng nói đứt quãng với Đồ Tô, từng trả phí rồi kể một nửa cho Ngô Xuyên, giờ phút này tiếp tục kể một nửa còn lại cho người xa lạ trước mắt. Anh giấu Kỷ Ức Dương đằng sau ngôi thứ ba, nhưng không hề có thời điểm thích hợp cho Kỷ Ức Dương làm thính giả.

Kế đó họ không nói thêm gì nữa, sau bữa trưa, nhân viên mặt đất bước tới, không gọi Đàm Thiếu Tông mà gọi người đối diện anh. Đàm Thiếu Tông nghe nhân viên mặt đất gọi anh ta là ngài Ứng, thái độ của nhân viên với ngài Ứng còn chu đáo hơn cả khi gặp khách VIP của hãng hàng không, nhân viên đặc biệt tới đây để thông báo đài quan sát đã xác nhận tình hình thời tiết trong một giờ tới, chuyến bay của ngài Ứng được ưu tiên cất cánh đầu tiên, có thể bắt đầu làm thủ tục bay ngay bây giờ.

Ngài Ứng lịch sự chào tạm biệt Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông đứng dậy gọi người ấy, anh thực sự biết ơn người xa lạ kiên nhẫn lắng nghe anh kể câu chuyện cũ không đầu không cuối, không có tên nhân vật chính, anh nói: “Đời người còn rất dài, có lẽ sau này sẽ có chuyện hạnh phúc hơn nữa xuất hiện.”

Đàm Thiếu Tông vòng về câu chuyện ban đầu, ngài Ứng phản ứng ngắn ngủi một chút rồi mỉm cười trả lời Đàm Thiếu Tông: “Vậy tôi đành phải cố gắng hết sức để không khiến mình hạnh phúc hơn lúc đó.”

Đàm Thiếu Tông chờ thêm hai tiếng, làm thủ tục xong máy bay cũng không cất cánh ngay, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhóm nhân viên đang dùng vòi nước rửa sạch băng tuyết chưa tan trên thân máy bay.

Sau khi hạ cánh, Đàm Thiếu Tông làm thủ tục hải quan trên bộ đến Hồng Kông và chuyển sang chuyến bay tới New York, thời gian nghỉ là ba tiếng.

Khi kiểm tra an ninh, nhân viên xác nhận với Đàm Thiếu Tông, ngoại trừ chiếc bật lửa mang theo bên mình, anh đã bỏ hết các vật dụng có khả năng gây cháy nổ đi rồi đúng không, Đàm Thiếu Tông trả lời, đúng vậy.

Lúc chờ máy bay cất cánh, Đàm Thiếu Tông gọi cho Kỷ Ức Dương, bệnh cảm chưa khỏi hẳn, anh nói chuyện kèm giọng mũi: “Lần trước đi đăng ký anh đã sắp xếp hết mọi việc, lần này đổi thành tôi nhé. Tôi chờ anh ở New York một tuần, anh bớt chút thời gian sang làm thủ tục là được.”

Đêm gần khuya, Kỷ Ức Dương vẫn còn ở văn phòng, tiếng điện thoại bàn vang lên vô cùng đột ngột, vậy mà Kỷ Ức Dương cứ như thể không nghe thấy, mãi đến khi chuông sắp ngắt mới nhấc máy.

Dường như người gọi không ngờ thực sự đến giờ này mà y vẫn còn ở công ty, Hạ Tử Tuấn đành phải căng đầu mở miệng, anh ta vốn đã nói nhanh, lúc chột dạ còn nói nhanh hơn nữa, lược bỏ hết các thể loại thăm hỏi, nói thẳng với Kỷ Ức Dương: “Sếp, phiên bản cuối cùng của dự án thứ sáu đã hoàn thành, bao giờ anh có thời gian tới xem?”

Hạ Tử Tuấn định thành thật kể trong lúc xúc động anh ta đã cho nhân vật chính xem dự án khi Kỷ Ức Dương chưa cho phép, Kỷ Ức Dương chỉ trả lời hai chữ: “Xóa đi.”

—————–

Chú thích:

1) Về việc mang bật lửa đi máy bay:

Khách đi máy bay được phép mang theo người một bao diêm an toàn loại nhỏ hoặc bật lửa ga loại nhỏ, bật lửa dạng đèn hàn, đèn khò có nắp chụp bảo vệ ngăn chặn sự kích hoạt vô ý.

Mỗi khách được mang theo người một chiếc với điều kiện chỉ cho mục đích sử dụng cá nhân, không chứa nhiên liệu lỏng không thẩm thấu được (không phải là khí hóa lỏng).

Hành khách mang theo bật lửa và diêm phù hợp nhóm trên không cần hãng hàng không chấp thuận, không cần phải thông báo với người chỉ huy tàu bay (cơ trưởng).

TUY NHIÊN: Việc xách tay hay ký gửi bất cứ loại diêm, bật lửa nào trên chuyến bay quốc tế và nội địa khởi hành từ Trung Quốc (trừ Hồng Kông), Ấn Độ, Philipin, Myanmar hoàn toàn bị cấm. Diêm và bật lửa sẽ bị tịch thu tại quầy kiểm tra an ninh.

2) Họa vô đơn chí: tai họa không đến một mình, chuyện xấu mà đã xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra liên tiếp.

3) Chuyện khắc tên vợ chồng lên bia mộ: cái này mình không chắc lắm, mà xem phim Trung Quốc từng thấy lúc nữ chính bay màu nam chính lập mộ khắc chữ kiểu “tên nữ chính + ái thê của + tên nam chính”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Lãng Phí

Số ký tự: 0