C20: Chương 20
Kỉ Bôi
2024-07-14 04:01:06
Từ khi bắt đầu làm việc ở Hựu Chỉ, trợ lý Sở mới bị điện thoại công việc phá giấc ngủ có hai lần: một lần là sếp lộ ảnh nắm tay diễn viên nam, đồng nghiệp bộ phận quan hệ công chúng không liên lạc với sếp được đành gọi anh ta; một lần là bây giờ, 4 giờ sáng sếp đột ngột gọi tới, câu đầu tiên đã hỏi anh ta bảy ngày sau có chuyến bay đi New York không.
Trở lý Sở nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn lễ độ nói Kỷ Ức Dương chờ một lát, dùng ý chí mạnh mẽ ép mình xuống giường, ra phòng khách mở laptop trên bàn trà bắt đầu tra cứu thông tin chuyến bay, tải trang xong, anh ta nén cơn buồn ngủ trả lời Kỷ Ức Dương: “Hôm đó có một chuyến bay thẳng, 7h50 sáng cất cánh.”
Kỷ Ức Dương ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh, trợ lý Sở chờ rất lâu nhưng không thấy y đáp lời, hơi hơi nghi ngờ sếp mình mộng du gọi điện. Anh ta vừa chuẩn bị cúp điện thoại bất cứ lúc nào, vừa đăng nhập vào hệ thống đặt vé của công ty*, sẵn sàng chờ chỉ thị.
Vào trang thông tin của Kỷ Ức Dương, trợ lý Sở mới phát hiện ra một chuyến bay mà anh ta không hề hay biết, trợ lý Sở chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong lúc lơ đãng nương theo dòng suy nghĩ mà nói: “Nhưng hôm đó có lịch trình xung đột,” anh ta dụi dụi mắt nhìn kỹ một lần, “À, không có gì, chuyến bay đó bị hủy rồi, chắc là bên hành chính có ai thao tác nhầm.”
Trợ lý Sở biết Kỷ Ức Dương không thích nghe tin tức vô dụng, nói xong mới nhận thức được sai lầm, chỉ có thể hy vọng Kỷ Ức Dương không nghe rõ mấy lời vô nghĩa vừa rồi. Kỷ Ức Dương vẫn không trả lời, trợ lý Sở chờ thêm một lát mới hỏi: “Sếp Kỷ, ngài còn ở đó không? Tôi có cần đặt vé máy bay luôn không?”
Chẳng ngờ Kỷ Ức Dương cũng vứt cho anh ta một câu hỏi: “Kết quả vẫn như vậy, có phải dù đi sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt không?”
Bây giờ trợ lý Sở đã thực sự hoài nghi Kỷ Ức Dương đang mộng du hoặc say rượu, cơn buồn ngủ sót lại bị vị sếp thâm sâu khó lường đuổi đi hết, vì sợ nói sai nên anh ta không dám tùy tiện lên tiếng, bàn tay đặt trên bàn phím máy tính máy móc tải đi tải lại trang thông tin chuyến bay.
May là cuối cùng Kỷ Ức Dương cũng bình thường trở lại: “Vậy làm phiền anh đặt cho tôi chuyến bay thẳng sớm nhất.”
Trợ lý Sở lập tức đổi thời gian xuất phát và tra cứu lại, “Sáng nay còn một chuyến, nếu đã chuẩn bị hành lý, bây giờ ngài ra sân bay luôn thì hẳn là sẽ kịp.”
Đặt vé xong, trợ lý Sở nhận được tin nhắn định vị từ Kỷ Ức Dương, là câu lạc bộ bắn súng ở ngoại ô. Trợ lý Sở xem bản đồ, nhà của hai tài xế đều cách rất xa, anh ta đành vội vàng lái xe đi đón Kỷ Ức Dương.
Hình như Kỷ Ức Dương thức trắng cả đêm, hiếm khi trợ lý Sở trông thấy y mệt mỏi rõ ràng, trong phút chốc chưa thể quen ngay. Cũng may trạng thái thật của Kỷ Ức Dương không khó đoán như trong điện thoại, gặp trợ lý Sở, y lễ độ tỏ ý xin lỗi vì bất ngờ quấy nhiễu, sau đó dặn trợ lý Sở không để lộ chuyện y đi New York ra ngoài, y sẽ kiểm tra tin nhắn đúng giờ, nếu có việc quan trọng cứ gọi điện thẳng cho y.
Trợ lý Sở thầm đoán mò sếp bất chợt nổi hứng đi nghỉ mát, nhưng lại cảm thấy vẻ mặt y chẳng có gì là vui mừng thoải mái.
Lên xe Kỷ Ức Dương không nói gì, y mới bắn súng liên tục, tập trung cao độ trong khoảng thời gian dài nên vừa ngừng lại chưa thể thả lỏng ngay. Đến khi xe tiến vào cao tốc sân bay y mới khôi phục trạng thái bình thường, nói với trợ lý Sở đang không ngừng tăng tốc: “An toàn là quan trọng nhất, không kịp thì thôi, thêm ngày nào tính ngày ấy.”
Sáng nay, trí tưởng tượng của trợ lý Sở tha hồ bay xa, từ nghi ngờ sếp mộng du, tiến thêm một bước thành nghi ngờ sếp bị truy nã ở New York.
Kỷ Ức Dương gần như không có hành lý gì, làm thủ tục và kiểm tra an ninh rất nhanh. Kỷ Ức Dương ngồi sững sờ trong phòng nghỉ, mở điện thoại lướt lướt lịch sử cuộc gọi y đã xem mấy lần. Đúng là vài tiếng trước Đàm Thiếu Tông đã gọi cho y một cuộc điện thoại dài 20 giây, báo y tới New York giải quyết thủ tục ly hôn.
Y là người đề nghị ly hôn, lần đầu tiên đề nghị, hai người hỗn loạn một thời gian, lần thứ hai đề nghị, y nhanh chóng gọi luật sư lập thỏa thuận phân chia tài sản.
Kỷ Ức Dương từng cho rằng lần này y đã buông tay, hôm đám cưới em họ, trên xe về nhà cùng Đàm Thiếu Tông, y còn bình tĩnh khuyên Đàm Thiếu Tông chấp nhận thỏa thuận phân chia tài sản mới, thế nhưng hóa ra vài phút nhẹ nhàng ấy chỉ là do men rượu. Khi không còn rượu, trong buổi sáng đủ tỉnh táo này, nghe thông báo lên máy bay, y lại chần chừ không muốn đứng dậy.
Kỷ Ức Dương hiếm khi hối hận vì quyết định của bản thân, y kiên quyết cho rằng mình phải gánh vác mọi hậu quả dù lựa chọn đúng hay sai, hối hận là chuyện vừa phí công vừa vô dụng, chỉ khiến người ta trông có vẻ yếu đuối và hèn nhát. Nhưng bây giờ y quả thực đang hối hận, thậm chí y còn nghĩ tới đề xuất chẳng đâu vào đâu của Đàm Thiếu Tông, lúc ấy y hẳn nên đồng ý đi tư vấn hôn nhân, có lẽ sẽ thực sự có ích.
Vừa lên máy bay Kỷ Ức Dương đã uống liền ba ly sâm-panh, cảm giác say hòa lẫn cơn buồn ngủ, y ngủ hết hơn nửa chuyến bay, đến nơi lúc New York vẫn còn là ban ngày, tài xế đón y thẳng về căn hộ.
Ngang qua khu SoHo*, họ gặp tắc đường nghiêm trọng, Kỷ Ức Dương nhớ dịp gần nhất y đến căn hộ kia là lần sang New York đăng ký kết hôn với Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông thích đứng trên ban công nhìn dòng xe cộ dưới tầng. Mà đêm hôm vừa đăng ký xong xuôi, trên chính cái ban công đó, họ đã căng thẳng với nhau vì y xen vào chuyện Đàm Thiếu Tông hút thuốc.
Kỷ Ức Dương chợt thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để mở cánh cửa căn hộ ấy, y ngẫm nghĩ rồi nói với tài xế: “Tới tòa thị chính trước đi.”
Tài xế lái xe đến tòa thị chính, y không định xuống xe, chỉ hạ cửa kính nhìn bậc thang quen thuộc.
Hôm đăng ký kết hôn, Đàm Thiếu Tông ăn mặc rất trang trọng nhưng nói chuyện vẫn vô tâm như trước, thậm chí còn sai lầm nhắc tới lần đính hôn thất bại trước kia. Khi bước lên bậc thang, vẻ mặt Đàm Thiếu Tông do dự rất rõ ràng, lại hỏi y có thực sự muốn kết hôn hay không thêm lần nữa. Lúc ấy Kỷ Ức Dương thật lòng muốn cho Đàm Thiếu Tông cơ hội đổi ý, y chẳng sợ tin tức trong nước đã che trời lấp đất, nếu Đàm Thiếu Tông không muốn thì cứ quên đi.
Y bỏ Đàm Thiếu Tông lại, một mình bước lên trên. Để đánh lạc hướng bản thân, y chỉ có thể máy móc đếm số bậc thang dưới chân, đi được hai phần ba vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái, đến bây giờ Kỷ Ức Dương vẫn nhớ rõ giây phút ấy y đã căng thẳng đến nhường nào, y sợ Đàm Thiếu Tông vẫn ở đó, càng sợ Đàm Thiếu Tông không còn ở đó.
Tài xế tìm được chỗ đỗ xe tạm thời và lái xe rời khỏi tòa thị chính trong thời gian quy định. Về đến nhà, Kỷ Ức Dương đầu óc quay cuồng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy sắc trời đã tối, vì bị lệch múi giờ nên trong phút chốc y không biết hôm nay là ngày nào.
Hôm đó Kỷ Ức Dương không gọi điện cho Đàm Thiếu Tông. Tiềm thức Kỷ Ức Dương không hy vọng Đàm Thiếu Tông biết y đến New York sớm như vậy, y sợ Đàm Thiếu Tông hiểu lầm hành động của y thành nóng lòng muốn ly hôn. Y vốn định bay tới vào ngày hạn chót của Đàm Thiếu Tông, nhưng rồi lại không nỡ bắt Đàm Thiếu Tông chờ hết cả tuần.
Sáng hôm sau luật sư trong nước gọi điện cho Kỷ Ức Dương.
Đàm Thiếu Tông đi New York nhưng vẫn ủy thác luật sư ở Trung Quốc gặp luật sư của Kỷ Ức Dương để bàn bạc về việc phân chia tài sản, luật sư hỏi ý kiến Kỷ Ức Dương: “Thực ra đối phương đã thỏa hiệp rất nhiều và đồng ý tham khảo bản thỏa thuận mới để phân chia tài sản, nhưng luật sư đó nói bên kia không muốn nhận bất cứ bất động sản nào, nếu đồng ý anh có thể ký tên luôn.”
Kỷ Ức Dương hỏi: “Nếu không thể thỏa thuận phân chia tài sản thì không ly hôn được đúng không?”
Luật sư đã làm việc cùng Kỷ Ức Dương nhiều năm, đánh bạo thảo luận chuyện cá nhân của y: “Sao thế? Anh chủ động đề nghị ly hôn mà? Hối hận à?”
Hiếm khi Kỷ Ức Dương thành thật trả lời: “Hơi hơi.”
Thấy Kỷ Ức Dương thẳng thắn như vậy luật sư lại đâm ra ngượng ngùng, anh ta không tiếp tục tìm hiểu, cho y thời gian từ từ suy xét.
Kỷ Ức Dương ra ban công, bắt chước Đàm Thiếu Tông đếm số taxi màu vàng ngang qua dưới tầng, đếm đến mười, y tự trấn an bản thân, sau khi tách ra, ít nhất Đàm Thiếu Tông sẽ vui vẻ thoải mái hơn, uống rượu xong không cần phải căng thẳng tắm rửa rồi mới dám về nhà, vậy thì chia ly cũng không hẳn là vô nghĩa.
Kỷ Ức Dương thức trắng cả đêm vì chứng jet lag* đến muộn, áng chừng đến giờ tan tầm trong nước, y gọi luật sư, đồng ý với tất cả yêu cầu của Đàm Thiếu Tông.
Cúp điện thoại, Kỷ Ức Dương chờ đến 9 giờ sáng New York mới gọi điện cho Đàm Thiếu Tông, y không nghĩ ra lời nào thích hợp, đành khô khốc nói: “Tôi đến New York rồi.”
Bệnh cảm của Đàm Thiếu Tông đã khỏi hẳn, giọng nói trở lại bình thường, nhưng đầu dây bên kia ồn ào, Kỷ Ức Dương không nghe ra anh đã hồi phục. Đàm Thiếu Tông biết ý, to giọng giải thích với Kỷ Ức Dương: “Tôi đang đi xe buýt ngắm cảnh.”
Kỷ Ức Dương hẳn nên tức giận, y do dự từ chuyện lựa thời gian bay sang, xuống máy bay cũng chọn hàng kiểm tra an ninh nhiều người nhất, cùng là đi ly hôn mà sai Đàm Thiếu Tông có thể nhẹ nhàng giả vờ làm khách du lịch như thế chứ. Nhưng y không thể tức giận, Đàm Thiếu Tông luôn luôn là kiểu người nói mấy câu vô nghĩa giữa thời khắc quan trọng, Kỷ Ức Dương hỏi bằng giọng điệu cam chịu: “Có vui không?”
“Chưa nói đến vui vẻ,” Đàm Thiếu Tông trả lời trong tiếng gió, “Giải sầu thì đúng hơn.”
Kỷ Ức Dương biết ơn giờ phút này Đàm Thiếu Tông vẫn sẵn lòng nói vài lời bông đùa giả vờ phiền não, xoa dịu cơn buồn ngủ và những cảm xúc phức tạp sau chuyến bay tới New York của y, chẳng suy nghĩ gì, y nói: “Sao cậu không hỏi tôi? Tôi có thể lên cho cậu một lộ trình du lịch thú vị hơn đi xe buýt ngắm cảnh.”
Khó có lần Đàm Thiếu Tông phối hợp: “Lần sau nhé.”
Thế nhưng thực ra lòng ai cũng rõ đã không còn lần sau.
Hai người không phải tới tòa thị chính để giải quyết thủ tục ly hôn, chỉ cần hoàn thiện giấy tờ với luật sư là được, cuối cùng họ hẹn gặp luật sư ly hôn vào buổi chiều ngày mốt để ký tất cả tài liệu cần thiết.
Đàm Thiếu Tông đến sớm hơn Kỷ Ức Dương. Luật sư ly hôn chờ sẵn ở phòng hợp, nhớ tới bản thỏa thuận phân chia tài sản chính thức mà luật sư của Kỷ Ức Dương gửi sáng nay, anh ta nói với Đàm Thiếu Tông bằng tiếng Trung không chuẩn: “Ngày Kỷ rất hào phóng, nói thật, tôi đã xử lý nhiều vụ việc về hôn nhân gia đình của người sở hữu giá trị tài sản ròng cao, nhưng hiếm khi thấy cách phân chia tài sản như thế này.”
Luật sư của Đàm Thiếu Tông cũng từng nói giống vậy, Kỷ Ức Dương phân chia vô cùng hào phóng, trừ những cổ phần yêu cầu báo cáo công khai khi thay đổi quyền sở hữu, hầu hết mọi tài sản khác đều chia làm đôi. Sự nghi ngờ và bàng hoàng của vị luật sư đó thể hiện rất rõ ràng qua cuộc điện thoại quốc tế, anh ta xác nhận lại nhiều lần, anh Đàm, thỏa thuận phân chia hiện tại rất có lợi cho anh, anh thuê tôi để giảm bớt tài sản được nhận ấy hả?
Đàm Thiếu Tông trả lời hai vị luật sư bằng cùng một câu nói: “Tôi nhận mà thấy hổ thẹn trong lòng.”
Kỷ Ức Dương đến đúng giờ, luật sư đọc lại những điểm quan trọng trong thỏa thuận phân chia một lần, xác nhận hai bên hoàn toàn đồng ý. Thỏa thuận phân chia tài sản được thành lập độc lập, nội dung chính rất đơn giản, hai bên không yêu cầu duy trì quyền lợi hay nghĩa vụ gì, hạn chế duy nhất là Đàm Thiếu Tông không được tiết lộ tin ly hôn cho bất cứ phương tiện truyền thông hoặc bên thứ ba nào trước khi Kỷ Ức Dương lên tiếng.
Luật sư cũng trực tiếp hỏi Đàm Thiếu Tông có ý kiến gì về điều khoản này không, anh còn chưa kịp trả lời, Kỷ Ức Dương đã chen vào giải thích: “Đây là ý bộ phận quan hệ công chúng của công ty, họ cần một chút thời gian để chuẩn bị trước.”
Thực ra ngoài luật sư và Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương chưa từng nhắc chuyện ly hôn với bất kỳ ai. Y biết giấu giếm bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận pháp lý không phải lựa chọn sáng suốt, chưa kể hai bộ phận này còn đang có vấn đề khó cần giải quyết. Tuy Kỷ Ức Dương tin tưởng Đàm Thiếu Tông không nuốt lời, nhưng thế gian đâu có bức tường nào không lọt gió, một khi tin ly hôn lộ ra, bộ phận quan hệ công chúng sẽ vô cùng bị động, giá cổ phiếu và xu hướng dư luận cũng rất khó đoán. Nhưng Kỷ Ức Dương thà chịu rủi ro đó chứ không muốn ngay lúc này phải triệu tập cấp dưới, thông báo rằng cuộc hôn nhân của y đã thất bại.
Đàm Thiếu Tông tỏ vẻ rất thấu hiểu cái cớ này của Kỷ Ức Dương, lúc kết hôn anh đã chứng kiến khí thế của bộ phận quan hệ công chúng Hựu Chỉ, hẳn là Kỷ Ức Dương cũng chẳng thể quyết định chuyện khi nào công bố tin ly hôn, anh gật đầu với luật sư, trả lời: “Tôi không có ý kiến gì.”
Xác nhận xong việc phân chia tài sản, luật sư bảo trợ lý mang toàn bộ giấy tờ cần ký đã chuẩn bị sẵn vào phòng họp. Giấy tờ không hề ít, anh ta chia cho mỗi người một nửa, ký xong thì đổi cho nhau. Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng trang trọng, mỗi lần đặt bút ký giống như một lần bước lên bậc thềm trước tòa thị chính, thế nhưng quan hệ giữa hai người đã đi theo hướng hoàn toàn ngược lại lúc đó.
So sánh với kết hôn, ly hôn chỉ là một sự kiện nhẹ nhàng và đơn giản như thế, vậy mà khi ký xong 20 trang, Kỷ Ức Dương cứ cảm thấy việc này vô cùng tốn sức.
Luật sư giải thích anh ta sẽ phụ trách nộp tất cả giấy tờ, những thủ tục khác cũng do anh ta và các đồng nghiệp trong văn phòng giải quyết, có thể toà án sẽ gửi cho Đàm Thiếu Tông và Kỷ Ức Dương một số giấy tờ, bao giờ nhận được anh ta sẽ gửi về nước cho họ.
Rời khỏi văn phòng luật sư mới biết trời đã hoàng hôn, nắng chiều New York hôm nay mang màu hồng nhạt, Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ trông thấy sắc trời tươi đẹp như thế.
Kỷ Ức Dương đang đợi tài xế, lúc ở trong thang máy y đã đề nghị cho Đàm Thiếu Tông quá giang. Đàm Thiếu Tông ngắm nhìn chiều hôm xinh đẹp trước mắt, ý nghĩ đã hoàn toàn biến mất lại chợt hiện lên, anh đứng cạnh Kỷ Ức Dương, hỏi: “Muốn cùng đi đâu đó không? Dù thế nào cũng phải có nghi thức tạm biệt chứ?”
Đàm Thiếu Tông đã chuẩn bị tinh thần nhận lời từ chối, chính mắt anh từng trông thấy Kỷ Ức Dương quyết tâm rời đi chẳng để cho người khác tùy tiện giữ ống tay áo. Huống chi ở New York Kỷ Ức Dương còn có bạn học, đối tác, đồng nghiệp, nhà đầu tư, y hẳn nên tranh thủ thời gian tổ chức một vài bữa tiệc có ích.
Nhưng Kỷ Ức Dương đồng ý, y chỉ do dự giây lát rồi gọi điện báo tài xế hủy bỏ lịch trình, bày ra dáng vẻ mặc ý Đàm Thiếu Tông sắp xếp.
Đàm Thiếu Tông vẫy một chiếc taxi, đưa điện thoại có địa chỉ cụ thể cho tài xế xem.
Vụt qua hai bên đường là phong cảnh Kỷ Ức Dương vô cùng quen thuộc, lúc mới tới New York, Kỷ Ức Dương từng thực sự cho rằng y sẽ ở lại đây mãi mãi. Thế nhưng sau đó về nước, rồi đi công tác khắp thế giới, y chỉ ghé qua New York có ba lần, lần lượt là Hựu Chỉ lên sàn giao dịch quốc tế, kết hôn với Đàm Thiếu Tông và ly hôn với Đàm Thiếu Tông. Kỷ Ức Dương có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ ở New York và cũng thực lòng yêu thích thành phố này, nhưng hiện tại, vì lần cuối cùng đó, y quyết định sẽ không quay lại đây nếu không có việc gì cần thiết.
Kỷ Ức Dương không muốn nhìn nhiều, nhưng Đàm Thiếu Tông rất nghiêm túc quan sát quang cảnh ngoài cửa sổ, dường như chuyến đi xe buýt ngắm cảnh hôm đó chưa đủ cho anh thưởng thức “Quả Táo Lớn”*.
Xe đi được một đoạn, Kỷ Ức Dương hỏi anh: “Vì sao cậu không thích bất động sản?”
Thực ra Đàm Thiếu Tông có rất nhiều đáp án hợp lý, ví dụ như anh cảm thấy nên tuân thủ thỏa thuận phân chia tài sản ký lúc kết hôn, hoặc là vì Kỷ Ức Dương đã cho anh nhiều tiền mặt và trái phiếu công khai rồi. Nhưng Đàm Thiếu Tông chỉ quay lại im lặng nhìn Kỷ Ức Dương… kể từ khi quen biết, những lần anh và Kỷ Ức Dương thành thật với nhau ít đến đáng thương, bây giờ hết thảy đã kết thúc, ít nhiều anh nên rõ ràng một lần.
Bởi vậy anh trả lời Kỷ Ức Dương: “Tôi đã hỏi cơ quan thẩm định, tổng giá trị nhà ở và cửa hàng anh dự định cho tôi tương đương với kinh phí trang hoàng nội thất trụ sở mới của tập đoàn nhà họ Kỷ.”
Câu nói này của Đàm Thiếu Tông đã đủ để Kỷ Ức Dương hiểu ý anh.
Sau đó anh còn nói rõ ràng hơn: “Họ từng nhắc tới việc đấu thầu trang trí nội thất trên bàn ăn, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định nói với anh.”
Kỷ Ức Dương không thể không đối mặt với chuyện này thêm lần nữa, đối mặt cọng rơm cuối cùng* khiến cuộc hôn nhân của họ sụp đổ.
Kỷ Ức Dương vốn cho rằng y đã nói hết mọi tâm sự, khi ký giấy ly hôn, y quyết tâm tuyệt đối không để lộ bất cứ chút hối hận và không cam lòng nào cho Đàm Thiếu Tông thấy, nhưng có lẽ vì lời mời tham dự nghi thức chia tay và câu giải thích muộn màng của Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương chợt cảm thấy y vẫn còn điều muốn nói.
Y suy nghĩ một lát rồi trả lời Đàm Thiếu Tông: “Tôi biết. Tuy nghe giống như ngụy biện sau khi sự đã rồi, nhưng tôi chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng Đàm Khang. Tất nhiên là tôi có dao động và cho rằng ông ta nói thật, năm 18 tuổi cậu có thể nghe lời ông ta đính hôn cùng người xa lạ, rồi hôm nói chuyện với tôi, ông ta chẳng hỏi cậu câu nào đã đồng ý việc kết hôn, sau đó cậu cũng gọi cho tôi y như lời ông ta nói. Thế nên tôi nghĩ, cũng không phải là không có khả năng cậu vâng lời ông ta yêu cầu tôi mở đường cho dự án trang trí. Lúc về nhà cáu kỉnh với cậu, thực ra tôi cũng chờ mong cậu tức giận phản bác tôi, gây sự đánh nhau với tôi cũng được. Nhưng cậu không nói gì, mà tôi đã nói là nói quá nhiều.”
Tự ngẫm lại, Kỷ Ức Dương cảm thấy buổi tối bộc bạch đó cứ như sốt cao nói mớ. Y không nên kể nhiều như vậy, câu chuyện cũ của y và Đàm Thiếu Tông chẳng thể tính là ngọt ngào, mà ngược lại còn là gánh nặng, là gông cùm xiềng xích vây hãm họ. Bởi vậy trước khi bay sáng New York, lúc nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Tử Tuấn, y đã nhận ra buông bỏ Bangkok mới là lựa chọn tốt nhất.
“Không chỉ là không nói với cậu, thực ra trước buổi tối ấy, tôi chưa bao giờ tự nhìn lại toàn bộ những việc đã xảy ra từ khi quen biết cậu,” Kỷ Ức Dương nói, “Tôi không chỉ nản lòng với cậu, mà đúng hơn là nản lòng với chính mình. Tâm sự thăng trầm nhiều năm, tôi luôn kiêu ngạo cho rằng chẳng có ai yêu cậu được như tôi, nhưng khi thực sự nói hết tất cả trước cậu, tôi mới thấy mình như là Diệp Công thích rồng. Tôi có thể nói rất hay về tình cảm tôi dành cho cậu, nhưng vì sợ thua cuộc, sợ thất vọng nên chẳng bao giờ dám lại gần. Cậu càng bày tỏ thiện chí, tôi càng sợ hãi, thậm chí sẵn sàng ngu ngốc nhảy vào cái bẫy của Đàm Khang.”
Vài lời ngắn ngủi này của Kỷ Ức Dương còn khiến Đàm Thiếu Tông bàng hoàng hơn cả buổi tối giãi bày chuyện cũ đó, lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng dáng vẻ Kỷ Ức Dương hạ mình. Anh nhặt lấy phần râu ria nhất trong lời Kỷ Ức Dương, đáp lời: “Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy mà nghe thấy mấy câu này của anh chắc chắn sẽ tức chết, họ vẫn luôn tin chắc rằng tôi là con chuột con sinh ra đã biết đào động, vậy nên anh xem, tôi không thể nào lương thiện đến mức vội vàng chạy đi giúp họ.”
“Cậu tuyệt đối không được lương thiện,” Đến lúc này Kỷ Ức Dương mới biết thực ra y còn rất nhiều chuyện muốn giảng giải với Đàm Thiếu Tông, y cố gắng chọn ra phần quan trọng, nói: “Đừng để mặc Đàm Khang sắp xếp chuyện cậu kết hôn với ai nữa, tốt nhất cũng đừng tìm quý tộc hoàng gia Anh Quốc như cậu từng nói, tìm một người yêu cậu không gánh nặng, và cũng không tạo gánh nặng cho cậu, không, không cần phức tạp như thế, tìm một người thích cậu là được. Nếu cậu muốn kết hôn lần nữa, thì tuyệt đối đừng để tôi biết.”
Đàm Thiếu Tông không ngờ Kỷ Ức Dương nhớ rõ những lời thuận miệng bịa đặt vô nghĩa đó của anh, y trịnh trọng thuật lại như vậy, ý nghĩa bông đùa ban đầu đã chẳng còn nữa. Đàm Thiếu Tông nuôi ý đồ xoay chuyển bầu không khí: “Hoàng gia Anh Quốc đúng là không thích hợp, nếu chẳng may lại bất hạnh ly hôn, có khả năng tôi sẽ bỏ mạng trong vụ tai nạn giao thông chẳng biết là ngoài ý muốn hay âm mưu.”
“Còn nữa,” Kỷ Ức Dương nói, “Nếu lại có người lao vào cậu, gài bẫy cậu, thì lúc bóp cổ người đó cậu nên siết chặt hơn.”
Đàm Thiếu Tông cười: “Như vậy không hay đâu, nếu không thành công có khi anh sẽ thực sự thấy báo chí buộc tội tôi giết người.”
Kỷ Ức Dương không tiếp câu đùa của anh, y quay đầu nhìn bên cửa sổ đối diện, dường như sắp nói lời rất khó nói, “Ở trên giường, kể cả là đã kết hôn, nếu có người ép buộc cậu, cậu phải đá mạnh vào hạ bộ của người đó, hoặc là lập tức báo cảnh sát,” y ngừng lại một lát, cuối cùng cũng nói ra điều muốn nói bấy lâu nhưng chưa bao giờ đủ can đảm cất lời: “Xin lỗi.”
Đàm Thiếu Tông không lên tiếng, xe taxi rẽ sang một dãy phố khác, Kỷ Ức Dương nói không đầu không đuôi: “Tôi thực sự có một hòn đảo nhỏ ở bán cầu Nam.”
Tài xế dừng xe đúng địa chỉ, xuống xe Kỷ Ức Dương mới biết Đàm Thiếu Tông dẫn y tới một nơi không hề xa lạ.
Khu này có một quán bar nhạc jazz nổi tiếng, lúc trước Kỷ Ức Dương có vài người bạn tốt học ở gần đây, cuối tuần y thường đi từ Thượng Manhattan đến giết thời gian với họ. Phải đưa giấy tờ tùy thân chứng minh tuổi mới được vào quán bar đó, lúc đầu nhóm họ không có ai trên 21 tuổi, đành phải mượn hộ chiếu của đàn anh thân thiết, dẫu sao nhân viên đứng cửa da đen cũng không thể phân biệt rõ ràng diện mạo người Trung Quốc.
Chắc hẳn Đàm Thiếu Tông đã chuẩn bị từ trước, hai tấm vé đôi dễ dàng qua cửa. Họ ngồi xuống không bao lâu thì buổi biểu diễn bắt đầu, thế nên cũng không cần cố ý tìm chủ đề nói chuyện.
Đàm Thiếu Tông không nói gì, Kỷ Ức Dương cũng vậy, chỉ trừ lúc chọn rượu Đàm Thiếu Tông nghe theo đề xuất của y.
Y chủ động giải thích với Đàm Thiếu Tông: “Hồi đi học tôi rất hay đến đây, phí bảo hiểm cao, rượu càng đắt càng không đáng giá.”
Đàm Thiếu Tông gật gật đầu, dường như không quá để ý đến chuyện đêm nay uống thứ gì, anh nhanh chóng dời tầm mắt lên sân khấu.
Âm nhạc không ồn ào, Kỷ Ức Dương vốn không có hứng thú đặc biệt với nhạc jazz, y phân tâm để ý những cuộc trò chuyện xung quanh, loáng thoáng nghe vài từ rải rác, khóe mắt trông thấy đôi tình nhân trẻ ngồi bàn phía trước bên trái đang hôn nhau. Đàm Thiếu Tông lại tập trung đến bất ngờ, thậm chí chỉ nhấp có ba ngụm rượu.
Thực ra Đàm Thiếu Tông không nghiêm túc thưởng thức âm nhạc. Anh nghĩ, Kỷ Ức Dương thực sự không nhớ họ từng chạm mặt nhau ở đây, chưa tính đến chuyện nhớ hay không nhớ, có lẽ Kỷ Ức Dương chưa bao giờ biết Đàm Thiếu Tông từng chờ y ở cửa hàng tạp hóa bên kia đường. Sữa bò, bánh mì nướng và bật lửa, tất cả chỉ là y tình cờ tỏ ý tốt bố thí cho người qua đường.
Buổi tối họ vừa đăng ký kết hôn, khi Kỷ Ức Dương nhẹ giọng khuyên anh bỏ thuốc, trong nháy mắt ngắn ngủi Đàm Thiếu Tông từng hận Kỷ Ức Dương… Kỷ Ức Dương luôn luôn làm ra sự tình mâu thuẫn: Kỷ Ức Dương cho anh bật lửa ở New York, quay lại New York, y lại khuyên anh “Tốt nhất là cậu đừng hút nữa”; rõ ràng là thay lòng đổi dạ thích người khác nhanh như thế, sau người khác còn có người khác nữa, vậy mà nhiều năm sau lại quay đầu muốn kết hôn với anh.
Lòng cả hai đều mang câu chuyện cũ mà người kia không hề hay biết, đều cho rằng mình nặng tình còn người kia bạc bẽo, nhưng khi bẻ gãy và nghiền nát tất cả ra xem, thực ra hai bên đều vừa vô tội vừa có tội.
Sân khấu chuyển sang bài hát nổi tiếng hơn, đến cả Kỷ Ức Dương cũng từng nghe qua nhiều phiên bản cả nam cả nữ. Khi bài hát sắp kết thúc, Đàm Thiếu Tông đứng dậy, anh cầm ly của mình chạm chạm vào ly rượu Kỷ Ức Dương đặt trên bàn, uống một hơi hết sạch rồi úp ngược ly rượu trong suốt trống không xuống mặt bàn.
Sau đó anh cúi xuống ghé vào tai Kỷ Ức Dương, dùng tư thế và giọng điệu thân mật không phù hợp với tình trạng quan hệ hiện tại: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Kỷ Ức Dương chờ nửa tiếng, uống thêm một ly rượu nữa, buổi biểu diễn kết thúc, Đàm Thiếu Tông vẫn không quay lại.
Áo khoác anh còn vắt trên ghế, Kỷ Ức Dương không nhắn tin cũng không gọi điện.
Đàm Thiếu Tông úp ngược ly rượu rỗng lên chiếc nhẫn cưới, Kỷ Ức Dương biết anh sẽ không quay lại.
Không từ mà biệt, chắc hẳn đây mới là nghi thức chia tay mà Đàm Thiếu Tông mong muốn.
Kỷ Ức Dương vắt áo khoác của Đàm Thiếu Tông lên cánh tay, có đồ vật nhỏ rơi ra từ túi áo, rớt xuống mặt đất phát ra âm thanh khe khẽ. Y tìm kiếm trong căn phòng không đủ sáng một lát, nhặt lên một chiếc bật lửa kiểu cũ, một chiếc bật lửa nhựa rất bình thường, chữ in trên đó đã mờ gần hết, chỉ có thể nhìn ra hai từ “Trương Dịch”.
Kỷ Ức Dương cất lại bật lửa vào túi áo khoác Đàm Thiếu Tông, y cứ cảm thấy mình đã vô tình bỏ lỡ chuyện gì, và hình như cũng đã bỏ lỡ cơ hội làm rõ.
Điện thoại reo hai tiếng, không phải Đàm Thiếu Tông đi hút thuốc quên mang bật lửa, mà là email của vị luật sư tận tâm 800 đô một giờ, thông báo đơn ly hôn đã nộp thành công lên tòa án.
Kỷ Ức Dương băng qua đường lớn, y vẫn nhớ đối diện có cửa hàng tạp hóa của gia đình người Ấn Độ. Lần đầu tiên trong đời Kỷ Ức Dương mua thuốc lá, y chọn nhãn hiệu Đàm Thiếu Tông quen hút, thanh toán xong cầm bao thuốc đứng ven đường chờ xe.
Mãi không thấy taxi tới, Kỷ Ức Dương dùng bật lửa Đàm Thiếu Tông để lại châm một điếu thuốc. Y vẫn hút không thạo, hơi đầu tiên đã sặc khói ho khan.
——————————
Lời tác giả: Bài hát nổi tiếng hơn là “Wild world” bản của Vương Nhã Lâm
——————————
Chú thích:
1) Hệ thống đặt vé của công ty: không phải trang đặt vé của hãng hàng không, mà là hệ thống đặt vé riêng của doanh nghiệp, dành cho cán bộ nhân viên Hựu Chỉ, mỗi người có một tài khoản.
Đặt vé máy bay đi công tác theo cách truyền thống khá loằng ngoằng với một số bước tiêu biểu: Người đi công tác gửi yêu cầu mua vé máy bay đi công tác cho bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính tiếp nhận và gửi yêu cầu đặt vé máy bay cho đại lý vé → Đại lý vé máy bay gửi lại thông tin các chuyến bay cho bộ phận hành chính → Người đi công tác lựa chọn vé và thông báo cho bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính gửi yêu cầu sang đại lý vé máy bay và chốt xuất vé → Đại lý vé máy bay xuất vé và gửi lại cho bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính nhận file mặt vé và gửi cho người đi công tác… sau đó các bước thanh toán cũng lằng nhằng như thế.
Nhưng nếu có hệ thống (hệ thống quản lý công tác của chính doanh nghiệp hoặc hệ thống đặt vé máy bay của bên thứ ba) thì các bước có thể rút gọn như sau: Người đi công tác truy cập hệ thống và lựa chọn vé máy bay; Hệ thống hiển thị đầy đủ chuyến bay của các hãng hàng không → Người đi công tác chọn vé và gửi thông báo tới bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính kiểm tra và phê duyệt yêu cầu đặt vé máy bay qua hệ thống → Đơn thành công; hệ thống báo cáo đơn hàng, chi phí realtime, lưu đầy đủ minh chứng thanh toán, lịch sử bay của các nhân viên…
2) SoHo: South of Houston Street – phía Nam phố Houston, một địa danh ở Manhattan, New York
3) Jet lag: Hội chứng rối loạn giấc ngủ tạm thời do cơ thể không quen múi giờ thay đổi đột ngột, thường xảy ra sau chuyến bay dài sang vùng múi giờ khác.
4) Quả Táo Lớn: một biệt danh của thành phố New York
5) Cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà: câu ngụ ngôn Ả Rập ý chỉ khi sự việc đã đến giới hạn thì chỉ cần thêm một nhân tố nhỏ xíu cũng có thể sụp đổ.
6) Diệp Công thích rồng: xuất phát từ tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ý chỉ trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.
Trở lý Sở nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn lễ độ nói Kỷ Ức Dương chờ một lát, dùng ý chí mạnh mẽ ép mình xuống giường, ra phòng khách mở laptop trên bàn trà bắt đầu tra cứu thông tin chuyến bay, tải trang xong, anh ta nén cơn buồn ngủ trả lời Kỷ Ức Dương: “Hôm đó có một chuyến bay thẳng, 7h50 sáng cất cánh.”
Kỷ Ức Dương ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh, trợ lý Sở chờ rất lâu nhưng không thấy y đáp lời, hơi hơi nghi ngờ sếp mình mộng du gọi điện. Anh ta vừa chuẩn bị cúp điện thoại bất cứ lúc nào, vừa đăng nhập vào hệ thống đặt vé của công ty*, sẵn sàng chờ chỉ thị.
Vào trang thông tin của Kỷ Ức Dương, trợ lý Sở mới phát hiện ra một chuyến bay mà anh ta không hề hay biết, trợ lý Sở chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong lúc lơ đãng nương theo dòng suy nghĩ mà nói: “Nhưng hôm đó có lịch trình xung đột,” anh ta dụi dụi mắt nhìn kỹ một lần, “À, không có gì, chuyến bay đó bị hủy rồi, chắc là bên hành chính có ai thao tác nhầm.”
Trợ lý Sở biết Kỷ Ức Dương không thích nghe tin tức vô dụng, nói xong mới nhận thức được sai lầm, chỉ có thể hy vọng Kỷ Ức Dương không nghe rõ mấy lời vô nghĩa vừa rồi. Kỷ Ức Dương vẫn không trả lời, trợ lý Sở chờ thêm một lát mới hỏi: “Sếp Kỷ, ngài còn ở đó không? Tôi có cần đặt vé máy bay luôn không?”
Chẳng ngờ Kỷ Ức Dương cũng vứt cho anh ta một câu hỏi: “Kết quả vẫn như vậy, có phải dù đi sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt không?”
Bây giờ trợ lý Sở đã thực sự hoài nghi Kỷ Ức Dương đang mộng du hoặc say rượu, cơn buồn ngủ sót lại bị vị sếp thâm sâu khó lường đuổi đi hết, vì sợ nói sai nên anh ta không dám tùy tiện lên tiếng, bàn tay đặt trên bàn phím máy tính máy móc tải đi tải lại trang thông tin chuyến bay.
May là cuối cùng Kỷ Ức Dương cũng bình thường trở lại: “Vậy làm phiền anh đặt cho tôi chuyến bay thẳng sớm nhất.”
Trợ lý Sở lập tức đổi thời gian xuất phát và tra cứu lại, “Sáng nay còn một chuyến, nếu đã chuẩn bị hành lý, bây giờ ngài ra sân bay luôn thì hẳn là sẽ kịp.”
Đặt vé xong, trợ lý Sở nhận được tin nhắn định vị từ Kỷ Ức Dương, là câu lạc bộ bắn súng ở ngoại ô. Trợ lý Sở xem bản đồ, nhà của hai tài xế đều cách rất xa, anh ta đành vội vàng lái xe đi đón Kỷ Ức Dương.
Hình như Kỷ Ức Dương thức trắng cả đêm, hiếm khi trợ lý Sở trông thấy y mệt mỏi rõ ràng, trong phút chốc chưa thể quen ngay. Cũng may trạng thái thật của Kỷ Ức Dương không khó đoán như trong điện thoại, gặp trợ lý Sở, y lễ độ tỏ ý xin lỗi vì bất ngờ quấy nhiễu, sau đó dặn trợ lý Sở không để lộ chuyện y đi New York ra ngoài, y sẽ kiểm tra tin nhắn đúng giờ, nếu có việc quan trọng cứ gọi điện thẳng cho y.
Trợ lý Sở thầm đoán mò sếp bất chợt nổi hứng đi nghỉ mát, nhưng lại cảm thấy vẻ mặt y chẳng có gì là vui mừng thoải mái.
Lên xe Kỷ Ức Dương không nói gì, y mới bắn súng liên tục, tập trung cao độ trong khoảng thời gian dài nên vừa ngừng lại chưa thể thả lỏng ngay. Đến khi xe tiến vào cao tốc sân bay y mới khôi phục trạng thái bình thường, nói với trợ lý Sở đang không ngừng tăng tốc: “An toàn là quan trọng nhất, không kịp thì thôi, thêm ngày nào tính ngày ấy.”
Sáng nay, trí tưởng tượng của trợ lý Sở tha hồ bay xa, từ nghi ngờ sếp mộng du, tiến thêm một bước thành nghi ngờ sếp bị truy nã ở New York.
Kỷ Ức Dương gần như không có hành lý gì, làm thủ tục và kiểm tra an ninh rất nhanh. Kỷ Ức Dương ngồi sững sờ trong phòng nghỉ, mở điện thoại lướt lướt lịch sử cuộc gọi y đã xem mấy lần. Đúng là vài tiếng trước Đàm Thiếu Tông đã gọi cho y một cuộc điện thoại dài 20 giây, báo y tới New York giải quyết thủ tục ly hôn.
Y là người đề nghị ly hôn, lần đầu tiên đề nghị, hai người hỗn loạn một thời gian, lần thứ hai đề nghị, y nhanh chóng gọi luật sư lập thỏa thuận phân chia tài sản.
Kỷ Ức Dương từng cho rằng lần này y đã buông tay, hôm đám cưới em họ, trên xe về nhà cùng Đàm Thiếu Tông, y còn bình tĩnh khuyên Đàm Thiếu Tông chấp nhận thỏa thuận phân chia tài sản mới, thế nhưng hóa ra vài phút nhẹ nhàng ấy chỉ là do men rượu. Khi không còn rượu, trong buổi sáng đủ tỉnh táo này, nghe thông báo lên máy bay, y lại chần chừ không muốn đứng dậy.
Kỷ Ức Dương hiếm khi hối hận vì quyết định của bản thân, y kiên quyết cho rằng mình phải gánh vác mọi hậu quả dù lựa chọn đúng hay sai, hối hận là chuyện vừa phí công vừa vô dụng, chỉ khiến người ta trông có vẻ yếu đuối và hèn nhát. Nhưng bây giờ y quả thực đang hối hận, thậm chí y còn nghĩ tới đề xuất chẳng đâu vào đâu của Đàm Thiếu Tông, lúc ấy y hẳn nên đồng ý đi tư vấn hôn nhân, có lẽ sẽ thực sự có ích.
Vừa lên máy bay Kỷ Ức Dương đã uống liền ba ly sâm-panh, cảm giác say hòa lẫn cơn buồn ngủ, y ngủ hết hơn nửa chuyến bay, đến nơi lúc New York vẫn còn là ban ngày, tài xế đón y thẳng về căn hộ.
Ngang qua khu SoHo*, họ gặp tắc đường nghiêm trọng, Kỷ Ức Dương nhớ dịp gần nhất y đến căn hộ kia là lần sang New York đăng ký kết hôn với Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông thích đứng trên ban công nhìn dòng xe cộ dưới tầng. Mà đêm hôm vừa đăng ký xong xuôi, trên chính cái ban công đó, họ đã căng thẳng với nhau vì y xen vào chuyện Đàm Thiếu Tông hút thuốc.
Kỷ Ức Dương chợt thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để mở cánh cửa căn hộ ấy, y ngẫm nghĩ rồi nói với tài xế: “Tới tòa thị chính trước đi.”
Tài xế lái xe đến tòa thị chính, y không định xuống xe, chỉ hạ cửa kính nhìn bậc thang quen thuộc.
Hôm đăng ký kết hôn, Đàm Thiếu Tông ăn mặc rất trang trọng nhưng nói chuyện vẫn vô tâm như trước, thậm chí còn sai lầm nhắc tới lần đính hôn thất bại trước kia. Khi bước lên bậc thang, vẻ mặt Đàm Thiếu Tông do dự rất rõ ràng, lại hỏi y có thực sự muốn kết hôn hay không thêm lần nữa. Lúc ấy Kỷ Ức Dương thật lòng muốn cho Đàm Thiếu Tông cơ hội đổi ý, y chẳng sợ tin tức trong nước đã che trời lấp đất, nếu Đàm Thiếu Tông không muốn thì cứ quên đi.
Y bỏ Đàm Thiếu Tông lại, một mình bước lên trên. Để đánh lạc hướng bản thân, y chỉ có thể máy móc đếm số bậc thang dưới chân, đi được hai phần ba vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái, đến bây giờ Kỷ Ức Dương vẫn nhớ rõ giây phút ấy y đã căng thẳng đến nhường nào, y sợ Đàm Thiếu Tông vẫn ở đó, càng sợ Đàm Thiếu Tông không còn ở đó.
Tài xế tìm được chỗ đỗ xe tạm thời và lái xe rời khỏi tòa thị chính trong thời gian quy định. Về đến nhà, Kỷ Ức Dương đầu óc quay cuồng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy sắc trời đã tối, vì bị lệch múi giờ nên trong phút chốc y không biết hôm nay là ngày nào.
Hôm đó Kỷ Ức Dương không gọi điện cho Đàm Thiếu Tông. Tiềm thức Kỷ Ức Dương không hy vọng Đàm Thiếu Tông biết y đến New York sớm như vậy, y sợ Đàm Thiếu Tông hiểu lầm hành động của y thành nóng lòng muốn ly hôn. Y vốn định bay tới vào ngày hạn chót của Đàm Thiếu Tông, nhưng rồi lại không nỡ bắt Đàm Thiếu Tông chờ hết cả tuần.
Sáng hôm sau luật sư trong nước gọi điện cho Kỷ Ức Dương.
Đàm Thiếu Tông đi New York nhưng vẫn ủy thác luật sư ở Trung Quốc gặp luật sư của Kỷ Ức Dương để bàn bạc về việc phân chia tài sản, luật sư hỏi ý kiến Kỷ Ức Dương: “Thực ra đối phương đã thỏa hiệp rất nhiều và đồng ý tham khảo bản thỏa thuận mới để phân chia tài sản, nhưng luật sư đó nói bên kia không muốn nhận bất cứ bất động sản nào, nếu đồng ý anh có thể ký tên luôn.”
Kỷ Ức Dương hỏi: “Nếu không thể thỏa thuận phân chia tài sản thì không ly hôn được đúng không?”
Luật sư đã làm việc cùng Kỷ Ức Dương nhiều năm, đánh bạo thảo luận chuyện cá nhân của y: “Sao thế? Anh chủ động đề nghị ly hôn mà? Hối hận à?”
Hiếm khi Kỷ Ức Dương thành thật trả lời: “Hơi hơi.”
Thấy Kỷ Ức Dương thẳng thắn như vậy luật sư lại đâm ra ngượng ngùng, anh ta không tiếp tục tìm hiểu, cho y thời gian từ từ suy xét.
Kỷ Ức Dương ra ban công, bắt chước Đàm Thiếu Tông đếm số taxi màu vàng ngang qua dưới tầng, đếm đến mười, y tự trấn an bản thân, sau khi tách ra, ít nhất Đàm Thiếu Tông sẽ vui vẻ thoải mái hơn, uống rượu xong không cần phải căng thẳng tắm rửa rồi mới dám về nhà, vậy thì chia ly cũng không hẳn là vô nghĩa.
Kỷ Ức Dương thức trắng cả đêm vì chứng jet lag* đến muộn, áng chừng đến giờ tan tầm trong nước, y gọi luật sư, đồng ý với tất cả yêu cầu của Đàm Thiếu Tông.
Cúp điện thoại, Kỷ Ức Dương chờ đến 9 giờ sáng New York mới gọi điện cho Đàm Thiếu Tông, y không nghĩ ra lời nào thích hợp, đành khô khốc nói: “Tôi đến New York rồi.”
Bệnh cảm của Đàm Thiếu Tông đã khỏi hẳn, giọng nói trở lại bình thường, nhưng đầu dây bên kia ồn ào, Kỷ Ức Dương không nghe ra anh đã hồi phục. Đàm Thiếu Tông biết ý, to giọng giải thích với Kỷ Ức Dương: “Tôi đang đi xe buýt ngắm cảnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Ức Dương hẳn nên tức giận, y do dự từ chuyện lựa thời gian bay sang, xuống máy bay cũng chọn hàng kiểm tra an ninh nhiều người nhất, cùng là đi ly hôn mà sai Đàm Thiếu Tông có thể nhẹ nhàng giả vờ làm khách du lịch như thế chứ. Nhưng y không thể tức giận, Đàm Thiếu Tông luôn luôn là kiểu người nói mấy câu vô nghĩa giữa thời khắc quan trọng, Kỷ Ức Dương hỏi bằng giọng điệu cam chịu: “Có vui không?”
“Chưa nói đến vui vẻ,” Đàm Thiếu Tông trả lời trong tiếng gió, “Giải sầu thì đúng hơn.”
Kỷ Ức Dương biết ơn giờ phút này Đàm Thiếu Tông vẫn sẵn lòng nói vài lời bông đùa giả vờ phiền não, xoa dịu cơn buồn ngủ và những cảm xúc phức tạp sau chuyến bay tới New York của y, chẳng suy nghĩ gì, y nói: “Sao cậu không hỏi tôi? Tôi có thể lên cho cậu một lộ trình du lịch thú vị hơn đi xe buýt ngắm cảnh.”
Khó có lần Đàm Thiếu Tông phối hợp: “Lần sau nhé.”
Thế nhưng thực ra lòng ai cũng rõ đã không còn lần sau.
Hai người không phải tới tòa thị chính để giải quyết thủ tục ly hôn, chỉ cần hoàn thiện giấy tờ với luật sư là được, cuối cùng họ hẹn gặp luật sư ly hôn vào buổi chiều ngày mốt để ký tất cả tài liệu cần thiết.
Đàm Thiếu Tông đến sớm hơn Kỷ Ức Dương. Luật sư ly hôn chờ sẵn ở phòng hợp, nhớ tới bản thỏa thuận phân chia tài sản chính thức mà luật sư của Kỷ Ức Dương gửi sáng nay, anh ta nói với Đàm Thiếu Tông bằng tiếng Trung không chuẩn: “Ngày Kỷ rất hào phóng, nói thật, tôi đã xử lý nhiều vụ việc về hôn nhân gia đình của người sở hữu giá trị tài sản ròng cao, nhưng hiếm khi thấy cách phân chia tài sản như thế này.”
Luật sư của Đàm Thiếu Tông cũng từng nói giống vậy, Kỷ Ức Dương phân chia vô cùng hào phóng, trừ những cổ phần yêu cầu báo cáo công khai khi thay đổi quyền sở hữu, hầu hết mọi tài sản khác đều chia làm đôi. Sự nghi ngờ và bàng hoàng của vị luật sư đó thể hiện rất rõ ràng qua cuộc điện thoại quốc tế, anh ta xác nhận lại nhiều lần, anh Đàm, thỏa thuận phân chia hiện tại rất có lợi cho anh, anh thuê tôi để giảm bớt tài sản được nhận ấy hả?
Đàm Thiếu Tông trả lời hai vị luật sư bằng cùng một câu nói: “Tôi nhận mà thấy hổ thẹn trong lòng.”
Kỷ Ức Dương đến đúng giờ, luật sư đọc lại những điểm quan trọng trong thỏa thuận phân chia một lần, xác nhận hai bên hoàn toàn đồng ý. Thỏa thuận phân chia tài sản được thành lập độc lập, nội dung chính rất đơn giản, hai bên không yêu cầu duy trì quyền lợi hay nghĩa vụ gì, hạn chế duy nhất là Đàm Thiếu Tông không được tiết lộ tin ly hôn cho bất cứ phương tiện truyền thông hoặc bên thứ ba nào trước khi Kỷ Ức Dương lên tiếng.
Luật sư cũng trực tiếp hỏi Đàm Thiếu Tông có ý kiến gì về điều khoản này không, anh còn chưa kịp trả lời, Kỷ Ức Dương đã chen vào giải thích: “Đây là ý bộ phận quan hệ công chúng của công ty, họ cần một chút thời gian để chuẩn bị trước.”
Thực ra ngoài luật sư và Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương chưa từng nhắc chuyện ly hôn với bất kỳ ai. Y biết giấu giếm bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận pháp lý không phải lựa chọn sáng suốt, chưa kể hai bộ phận này còn đang có vấn đề khó cần giải quyết. Tuy Kỷ Ức Dương tin tưởng Đàm Thiếu Tông không nuốt lời, nhưng thế gian đâu có bức tường nào không lọt gió, một khi tin ly hôn lộ ra, bộ phận quan hệ công chúng sẽ vô cùng bị động, giá cổ phiếu và xu hướng dư luận cũng rất khó đoán. Nhưng Kỷ Ức Dương thà chịu rủi ro đó chứ không muốn ngay lúc này phải triệu tập cấp dưới, thông báo rằng cuộc hôn nhân của y đã thất bại.
Đàm Thiếu Tông tỏ vẻ rất thấu hiểu cái cớ này của Kỷ Ức Dương, lúc kết hôn anh đã chứng kiến khí thế của bộ phận quan hệ công chúng Hựu Chỉ, hẳn là Kỷ Ức Dương cũng chẳng thể quyết định chuyện khi nào công bố tin ly hôn, anh gật đầu với luật sư, trả lời: “Tôi không có ý kiến gì.”
Xác nhận xong việc phân chia tài sản, luật sư bảo trợ lý mang toàn bộ giấy tờ cần ký đã chuẩn bị sẵn vào phòng họp. Giấy tờ không hề ít, anh ta chia cho mỗi người một nửa, ký xong thì đổi cho nhau. Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng trang trọng, mỗi lần đặt bút ký giống như một lần bước lên bậc thềm trước tòa thị chính, thế nhưng quan hệ giữa hai người đã đi theo hướng hoàn toàn ngược lại lúc đó.
So sánh với kết hôn, ly hôn chỉ là một sự kiện nhẹ nhàng và đơn giản như thế, vậy mà khi ký xong 20 trang, Kỷ Ức Dương cứ cảm thấy việc này vô cùng tốn sức.
Luật sư giải thích anh ta sẽ phụ trách nộp tất cả giấy tờ, những thủ tục khác cũng do anh ta và các đồng nghiệp trong văn phòng giải quyết, có thể toà án sẽ gửi cho Đàm Thiếu Tông và Kỷ Ức Dương một số giấy tờ, bao giờ nhận được anh ta sẽ gửi về nước cho họ.
Rời khỏi văn phòng luật sư mới biết trời đã hoàng hôn, nắng chiều New York hôm nay mang màu hồng nhạt, Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ trông thấy sắc trời tươi đẹp như thế.
Kỷ Ức Dương đang đợi tài xế, lúc ở trong thang máy y đã đề nghị cho Đàm Thiếu Tông quá giang. Đàm Thiếu Tông ngắm nhìn chiều hôm xinh đẹp trước mắt, ý nghĩ đã hoàn toàn biến mất lại chợt hiện lên, anh đứng cạnh Kỷ Ức Dương, hỏi: “Muốn cùng đi đâu đó không? Dù thế nào cũng phải có nghi thức tạm biệt chứ?”
Đàm Thiếu Tông đã chuẩn bị tinh thần nhận lời từ chối, chính mắt anh từng trông thấy Kỷ Ức Dương quyết tâm rời đi chẳng để cho người khác tùy tiện giữ ống tay áo. Huống chi ở New York Kỷ Ức Dương còn có bạn học, đối tác, đồng nghiệp, nhà đầu tư, y hẳn nên tranh thủ thời gian tổ chức một vài bữa tiệc có ích.
Nhưng Kỷ Ức Dương đồng ý, y chỉ do dự giây lát rồi gọi điện báo tài xế hủy bỏ lịch trình, bày ra dáng vẻ mặc ý Đàm Thiếu Tông sắp xếp.
Đàm Thiếu Tông vẫy một chiếc taxi, đưa điện thoại có địa chỉ cụ thể cho tài xế xem.
Vụt qua hai bên đường là phong cảnh Kỷ Ức Dương vô cùng quen thuộc, lúc mới tới New York, Kỷ Ức Dương từng thực sự cho rằng y sẽ ở lại đây mãi mãi. Thế nhưng sau đó về nước, rồi đi công tác khắp thế giới, y chỉ ghé qua New York có ba lần, lần lượt là Hựu Chỉ lên sàn giao dịch quốc tế, kết hôn với Đàm Thiếu Tông và ly hôn với Đàm Thiếu Tông. Kỷ Ức Dương có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ ở New York và cũng thực lòng yêu thích thành phố này, nhưng hiện tại, vì lần cuối cùng đó, y quyết định sẽ không quay lại đây nếu không có việc gì cần thiết.
Kỷ Ức Dương không muốn nhìn nhiều, nhưng Đàm Thiếu Tông rất nghiêm túc quan sát quang cảnh ngoài cửa sổ, dường như chuyến đi xe buýt ngắm cảnh hôm đó chưa đủ cho anh thưởng thức “Quả Táo Lớn”*.
Xe đi được một đoạn, Kỷ Ức Dương hỏi anh: “Vì sao cậu không thích bất động sản?”
Thực ra Đàm Thiếu Tông có rất nhiều đáp án hợp lý, ví dụ như anh cảm thấy nên tuân thủ thỏa thuận phân chia tài sản ký lúc kết hôn, hoặc là vì Kỷ Ức Dương đã cho anh nhiều tiền mặt và trái phiếu công khai rồi. Nhưng Đàm Thiếu Tông chỉ quay lại im lặng nhìn Kỷ Ức Dương… kể từ khi quen biết, những lần anh và Kỷ Ức Dương thành thật với nhau ít đến đáng thương, bây giờ hết thảy đã kết thúc, ít nhiều anh nên rõ ràng một lần.
Bởi vậy anh trả lời Kỷ Ức Dương: “Tôi đã hỏi cơ quan thẩm định, tổng giá trị nhà ở và cửa hàng anh dự định cho tôi tương đương với kinh phí trang hoàng nội thất trụ sở mới của tập đoàn nhà họ Kỷ.”
Câu nói này của Đàm Thiếu Tông đã đủ để Kỷ Ức Dương hiểu ý anh.
Sau đó anh còn nói rõ ràng hơn: “Họ từng nhắc tới việc đấu thầu trang trí nội thất trên bàn ăn, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định nói với anh.”
Kỷ Ức Dương không thể không đối mặt với chuyện này thêm lần nữa, đối mặt cọng rơm cuối cùng* khiến cuộc hôn nhân của họ sụp đổ.
Kỷ Ức Dương vốn cho rằng y đã nói hết mọi tâm sự, khi ký giấy ly hôn, y quyết tâm tuyệt đối không để lộ bất cứ chút hối hận và không cam lòng nào cho Đàm Thiếu Tông thấy, nhưng có lẽ vì lời mời tham dự nghi thức chia tay và câu giải thích muộn màng của Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương chợt cảm thấy y vẫn còn điều muốn nói.
Y suy nghĩ một lát rồi trả lời Đàm Thiếu Tông: “Tôi biết. Tuy nghe giống như ngụy biện sau khi sự đã rồi, nhưng tôi chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng Đàm Khang. Tất nhiên là tôi có dao động và cho rằng ông ta nói thật, năm 18 tuổi cậu có thể nghe lời ông ta đính hôn cùng người xa lạ, rồi hôm nói chuyện với tôi, ông ta chẳng hỏi cậu câu nào đã đồng ý việc kết hôn, sau đó cậu cũng gọi cho tôi y như lời ông ta nói. Thế nên tôi nghĩ, cũng không phải là không có khả năng cậu vâng lời ông ta yêu cầu tôi mở đường cho dự án trang trí. Lúc về nhà cáu kỉnh với cậu, thực ra tôi cũng chờ mong cậu tức giận phản bác tôi, gây sự đánh nhau với tôi cũng được. Nhưng cậu không nói gì, mà tôi đã nói là nói quá nhiều.”
Tự ngẫm lại, Kỷ Ức Dương cảm thấy buổi tối bộc bạch đó cứ như sốt cao nói mớ. Y không nên kể nhiều như vậy, câu chuyện cũ của y và Đàm Thiếu Tông chẳng thể tính là ngọt ngào, mà ngược lại còn là gánh nặng, là gông cùm xiềng xích vây hãm họ. Bởi vậy trước khi bay sáng New York, lúc nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Tử Tuấn, y đã nhận ra buông bỏ Bangkok mới là lựa chọn tốt nhất.
“Không chỉ là không nói với cậu, thực ra trước buổi tối ấy, tôi chưa bao giờ tự nhìn lại toàn bộ những việc đã xảy ra từ khi quen biết cậu,” Kỷ Ức Dương nói, “Tôi không chỉ nản lòng với cậu, mà đúng hơn là nản lòng với chính mình. Tâm sự thăng trầm nhiều năm, tôi luôn kiêu ngạo cho rằng chẳng có ai yêu cậu được như tôi, nhưng khi thực sự nói hết tất cả trước cậu, tôi mới thấy mình như là Diệp Công thích rồng. Tôi có thể nói rất hay về tình cảm tôi dành cho cậu, nhưng vì sợ thua cuộc, sợ thất vọng nên chẳng bao giờ dám lại gần. Cậu càng bày tỏ thiện chí, tôi càng sợ hãi, thậm chí sẵn sàng ngu ngốc nhảy vào cái bẫy của Đàm Khang.”
Vài lời ngắn ngủi này của Kỷ Ức Dương còn khiến Đàm Thiếu Tông bàng hoàng hơn cả buổi tối giãi bày chuyện cũ đó, lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng dáng vẻ Kỷ Ức Dương hạ mình. Anh nhặt lấy phần râu ria nhất trong lời Kỷ Ức Dương, đáp lời: “Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy mà nghe thấy mấy câu này của anh chắc chắn sẽ tức chết, họ vẫn luôn tin chắc rằng tôi là con chuột con sinh ra đã biết đào động, vậy nên anh xem, tôi không thể nào lương thiện đến mức vội vàng chạy đi giúp họ.”
“Cậu tuyệt đối không được lương thiện,” Đến lúc này Kỷ Ức Dương mới biết thực ra y còn rất nhiều chuyện muốn giảng giải với Đàm Thiếu Tông, y cố gắng chọn ra phần quan trọng, nói: “Đừng để mặc Đàm Khang sắp xếp chuyện cậu kết hôn với ai nữa, tốt nhất cũng đừng tìm quý tộc hoàng gia Anh Quốc như cậu từng nói, tìm một người yêu cậu không gánh nặng, và cũng không tạo gánh nặng cho cậu, không, không cần phức tạp như thế, tìm một người thích cậu là được. Nếu cậu muốn kết hôn lần nữa, thì tuyệt đối đừng để tôi biết.”
Đàm Thiếu Tông không ngờ Kỷ Ức Dương nhớ rõ những lời thuận miệng bịa đặt vô nghĩa đó của anh, y trịnh trọng thuật lại như vậy, ý nghĩa bông đùa ban đầu đã chẳng còn nữa. Đàm Thiếu Tông nuôi ý đồ xoay chuyển bầu không khí: “Hoàng gia Anh Quốc đúng là không thích hợp, nếu chẳng may lại bất hạnh ly hôn, có khả năng tôi sẽ bỏ mạng trong vụ tai nạn giao thông chẳng biết là ngoài ý muốn hay âm mưu.”
“Còn nữa,” Kỷ Ức Dương nói, “Nếu lại có người lao vào cậu, gài bẫy cậu, thì lúc bóp cổ người đó cậu nên siết chặt hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Thiếu Tông cười: “Như vậy không hay đâu, nếu không thành công có khi anh sẽ thực sự thấy báo chí buộc tội tôi giết người.”
Kỷ Ức Dương không tiếp câu đùa của anh, y quay đầu nhìn bên cửa sổ đối diện, dường như sắp nói lời rất khó nói, “Ở trên giường, kể cả là đã kết hôn, nếu có người ép buộc cậu, cậu phải đá mạnh vào hạ bộ của người đó, hoặc là lập tức báo cảnh sát,” y ngừng lại một lát, cuối cùng cũng nói ra điều muốn nói bấy lâu nhưng chưa bao giờ đủ can đảm cất lời: “Xin lỗi.”
Đàm Thiếu Tông không lên tiếng, xe taxi rẽ sang một dãy phố khác, Kỷ Ức Dương nói không đầu không đuôi: “Tôi thực sự có một hòn đảo nhỏ ở bán cầu Nam.”
Tài xế dừng xe đúng địa chỉ, xuống xe Kỷ Ức Dương mới biết Đàm Thiếu Tông dẫn y tới một nơi không hề xa lạ.
Khu này có một quán bar nhạc jazz nổi tiếng, lúc trước Kỷ Ức Dương có vài người bạn tốt học ở gần đây, cuối tuần y thường đi từ Thượng Manhattan đến giết thời gian với họ. Phải đưa giấy tờ tùy thân chứng minh tuổi mới được vào quán bar đó, lúc đầu nhóm họ không có ai trên 21 tuổi, đành phải mượn hộ chiếu của đàn anh thân thiết, dẫu sao nhân viên đứng cửa da đen cũng không thể phân biệt rõ ràng diện mạo người Trung Quốc.
Chắc hẳn Đàm Thiếu Tông đã chuẩn bị từ trước, hai tấm vé đôi dễ dàng qua cửa. Họ ngồi xuống không bao lâu thì buổi biểu diễn bắt đầu, thế nên cũng không cần cố ý tìm chủ đề nói chuyện.
Đàm Thiếu Tông không nói gì, Kỷ Ức Dương cũng vậy, chỉ trừ lúc chọn rượu Đàm Thiếu Tông nghe theo đề xuất của y.
Y chủ động giải thích với Đàm Thiếu Tông: “Hồi đi học tôi rất hay đến đây, phí bảo hiểm cao, rượu càng đắt càng không đáng giá.”
Đàm Thiếu Tông gật gật đầu, dường như không quá để ý đến chuyện đêm nay uống thứ gì, anh nhanh chóng dời tầm mắt lên sân khấu.
Âm nhạc không ồn ào, Kỷ Ức Dương vốn không có hứng thú đặc biệt với nhạc jazz, y phân tâm để ý những cuộc trò chuyện xung quanh, loáng thoáng nghe vài từ rải rác, khóe mắt trông thấy đôi tình nhân trẻ ngồi bàn phía trước bên trái đang hôn nhau. Đàm Thiếu Tông lại tập trung đến bất ngờ, thậm chí chỉ nhấp có ba ngụm rượu.
Thực ra Đàm Thiếu Tông không nghiêm túc thưởng thức âm nhạc. Anh nghĩ, Kỷ Ức Dương thực sự không nhớ họ từng chạm mặt nhau ở đây, chưa tính đến chuyện nhớ hay không nhớ, có lẽ Kỷ Ức Dương chưa bao giờ biết Đàm Thiếu Tông từng chờ y ở cửa hàng tạp hóa bên kia đường. Sữa bò, bánh mì nướng và bật lửa, tất cả chỉ là y tình cờ tỏ ý tốt bố thí cho người qua đường.
Buổi tối họ vừa đăng ký kết hôn, khi Kỷ Ức Dương nhẹ giọng khuyên anh bỏ thuốc, trong nháy mắt ngắn ngủi Đàm Thiếu Tông từng hận Kỷ Ức Dương… Kỷ Ức Dương luôn luôn làm ra sự tình mâu thuẫn: Kỷ Ức Dương cho anh bật lửa ở New York, quay lại New York, y lại khuyên anh “Tốt nhất là cậu đừng hút nữa”; rõ ràng là thay lòng đổi dạ thích người khác nhanh như thế, sau người khác còn có người khác nữa, vậy mà nhiều năm sau lại quay đầu muốn kết hôn với anh.
Lòng cả hai đều mang câu chuyện cũ mà người kia không hề hay biết, đều cho rằng mình nặng tình còn người kia bạc bẽo, nhưng khi bẻ gãy và nghiền nát tất cả ra xem, thực ra hai bên đều vừa vô tội vừa có tội.
Sân khấu chuyển sang bài hát nổi tiếng hơn, đến cả Kỷ Ức Dương cũng từng nghe qua nhiều phiên bản cả nam cả nữ. Khi bài hát sắp kết thúc, Đàm Thiếu Tông đứng dậy, anh cầm ly của mình chạm chạm vào ly rượu Kỷ Ức Dương đặt trên bàn, uống một hơi hết sạch rồi úp ngược ly rượu trong suốt trống không xuống mặt bàn.
Sau đó anh cúi xuống ghé vào tai Kỷ Ức Dương, dùng tư thế và giọng điệu thân mật không phù hợp với tình trạng quan hệ hiện tại: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Kỷ Ức Dương chờ nửa tiếng, uống thêm một ly rượu nữa, buổi biểu diễn kết thúc, Đàm Thiếu Tông vẫn không quay lại.
Áo khoác anh còn vắt trên ghế, Kỷ Ức Dương không nhắn tin cũng không gọi điện.
Đàm Thiếu Tông úp ngược ly rượu rỗng lên chiếc nhẫn cưới, Kỷ Ức Dương biết anh sẽ không quay lại.
Không từ mà biệt, chắc hẳn đây mới là nghi thức chia tay mà Đàm Thiếu Tông mong muốn.
Kỷ Ức Dương vắt áo khoác của Đàm Thiếu Tông lên cánh tay, có đồ vật nhỏ rơi ra từ túi áo, rớt xuống mặt đất phát ra âm thanh khe khẽ. Y tìm kiếm trong căn phòng không đủ sáng một lát, nhặt lên một chiếc bật lửa kiểu cũ, một chiếc bật lửa nhựa rất bình thường, chữ in trên đó đã mờ gần hết, chỉ có thể nhìn ra hai từ “Trương Dịch”.
Kỷ Ức Dương cất lại bật lửa vào túi áo khoác Đàm Thiếu Tông, y cứ cảm thấy mình đã vô tình bỏ lỡ chuyện gì, và hình như cũng đã bỏ lỡ cơ hội làm rõ.
Điện thoại reo hai tiếng, không phải Đàm Thiếu Tông đi hút thuốc quên mang bật lửa, mà là email của vị luật sư tận tâm 800 đô một giờ, thông báo đơn ly hôn đã nộp thành công lên tòa án.
Kỷ Ức Dương băng qua đường lớn, y vẫn nhớ đối diện có cửa hàng tạp hóa của gia đình người Ấn Độ. Lần đầu tiên trong đời Kỷ Ức Dương mua thuốc lá, y chọn nhãn hiệu Đàm Thiếu Tông quen hút, thanh toán xong cầm bao thuốc đứng ven đường chờ xe.
Mãi không thấy taxi tới, Kỷ Ức Dương dùng bật lửa Đàm Thiếu Tông để lại châm một điếu thuốc. Y vẫn hút không thạo, hơi đầu tiên đã sặc khói ho khan.
——————————
Lời tác giả: Bài hát nổi tiếng hơn là “Wild world” bản của Vương Nhã Lâm
——————————
Chú thích:
1) Hệ thống đặt vé của công ty: không phải trang đặt vé của hãng hàng không, mà là hệ thống đặt vé riêng của doanh nghiệp, dành cho cán bộ nhân viên Hựu Chỉ, mỗi người có một tài khoản.
Đặt vé máy bay đi công tác theo cách truyền thống khá loằng ngoằng với một số bước tiêu biểu: Người đi công tác gửi yêu cầu mua vé máy bay đi công tác cho bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính tiếp nhận và gửi yêu cầu đặt vé máy bay cho đại lý vé → Đại lý vé máy bay gửi lại thông tin các chuyến bay cho bộ phận hành chính → Người đi công tác lựa chọn vé và thông báo cho bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính gửi yêu cầu sang đại lý vé máy bay và chốt xuất vé → Đại lý vé máy bay xuất vé và gửi lại cho bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính nhận file mặt vé và gửi cho người đi công tác… sau đó các bước thanh toán cũng lằng nhằng như thế.
Nhưng nếu có hệ thống (hệ thống quản lý công tác của chính doanh nghiệp hoặc hệ thống đặt vé máy bay của bên thứ ba) thì các bước có thể rút gọn như sau: Người đi công tác truy cập hệ thống và lựa chọn vé máy bay; Hệ thống hiển thị đầy đủ chuyến bay của các hãng hàng không → Người đi công tác chọn vé và gửi thông báo tới bộ phận hành chính → Bộ phận hành chính kiểm tra và phê duyệt yêu cầu đặt vé máy bay qua hệ thống → Đơn thành công; hệ thống báo cáo đơn hàng, chi phí realtime, lưu đầy đủ minh chứng thanh toán, lịch sử bay của các nhân viên…
2) SoHo: South of Houston Street – phía Nam phố Houston, một địa danh ở Manhattan, New York
3) Jet lag: Hội chứng rối loạn giấc ngủ tạm thời do cơ thể không quen múi giờ thay đổi đột ngột, thường xảy ra sau chuyến bay dài sang vùng múi giờ khác.
4) Quả Táo Lớn: một biệt danh của thành phố New York
5) Cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà: câu ngụ ngôn Ả Rập ý chỉ khi sự việc đã đến giới hạn thì chỉ cần thêm một nhân tố nhỏ xíu cũng có thể sụp đổ.
6) Diệp Công thích rồng: xuất phát từ tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ý chỉ trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro