Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 14

Kỉ Bôi

2024-07-14 04:01:06

“Lần đầu tiên gặp nhau, chỉ có tôi nhìn thấy cậu, chắc cậu cũng không biết tôi đứng bên kia đường,” Kỷ Ức Dương nói, “Đầu thu nhiệt độ vừa giảm, sáng sớm chỉ tầm 10 độ, cậu mặc áo ngắn tay đứng sau đuôi xe ô tô, lấy ra một cái vali trông có vẻ rất nặng.”

Hôm đó Kỷ Ức Dương đang trên đường đến lớp kiếm đạo, lúc đi ngang qua nhà họ Đàm y nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ trước cửa, một cậu nhóc lạ mặt bước xuống, Kỷ Ức Dương nhanh chóng nhảy số, đây hẳn là em trai cùng cha khác mẹ Đàm Thiếu Nhụy từng nhắc tới.

Trong khu biệt thự này, thân phận con riêng của Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ là bí mật.

Bố mẹ Kỷ Ức Dương tu dưỡng tốt đẹp, tất nhiên không bàn luận chuyện thị phi riêng tư nhà người khác trước mặt con trai học cấp 2, nhưng hai cô con gái của Đàm Khang chẳng ngại rêu rao trò cười của bố. Hai tuần trước có bạn học tổ chức tiệc sinh nhật, Đàm Thiếu Nhụy và Đàm Thiếu Hinh đều tham gia, lúc ăn bánh kem, hai người họ cao giọng nói dạo này nhà mình xảy ra việc bất hạnh, nghe nói người đàn bà bố họ nuôi bên ngoài đã bệnh chết, vậy nên phải đón đứa con hoang về nhà, ở cùng nhà với người như vậy thật ghê tởm.

Đám trẻ con không lo cơm áo thích bàn luận chuyện tình ái của người lớn như trò tiêu khiển. Bố mẹ ngoại tình chẳng phải chuyện hiếm lạ, giống như siêu xe, người giúp việc, túi hàng hiệu, khu biệt thự và trường học quốc tế, dường như tất cả đã trở thành tiêu chuẩn của gia đình giàu có.

Khi ấy bước chân Kỷ Ức Dương chẳng chậm lại, y còn không trông rõ mặt Đàm Thiếu Tông, chỉ nhìn chiếc áo ngắn tay và đoán nhóc này chẳng hề sợ lạnh.

Chủ nhật tuần đó, Sầm Mỹ Luân đưa Kỷ Ức Dương sang nhà họ Đàm chơi theo lời mời của bà Đàm, cũng không phải cuộc tụ hội chính thức gì, chỉ là hai người phụ nữ uống trà chiều và trò chuyện cùng nhau. Trong khu biệt thự này, tuy tài sản của nhà họ Đàm chẳng thuộc hàng đầu, nhưng bà Đàm rất biết cách xây dựng quan hệ với hàng xóm, nhà có dì giúp việc giỏi làm món tráng miệng ngọt kiểu Tây, giúp bà Đàm thu hút không ít khách khứa. Bà Đàm mời Sầm Mỹ Luân nếm thử bánh souffle* mới ra lò, rồi nói với Kỷ Ức Dương là Nhụy Nhụy luyện đàn trong phòng được một lúc rồi, cháu lên tầng chơi với bạn đi, Nhụy Nhụy không biết cháu tới chơi, thấy cháu nhất định sẽ rất vui.

Lên cấp 2, Kỷ Ức Dương đã ý thức được là không nên ở một mình trong phòng riêng với con gái, huống chi y và Đàm Thiếu Nhụy chẳng hề thân thiết. Chỉ là nếu thẳng thừng từ chối lời đề nghị của bà Đàm thì thiếu lễ phép quá, y định lên tầng ngồi tạm trong căn phòng trống nào đó khoảng 15 phút rồi kiếm cớ về nhà trước.

Kỷ Ức Dương biết hai căn phòng bên tay phải trên tầng hai là phòng của chị em nhà họ Đàm, cuối hành lang là phòng ngủ chính của người lớn, dựa theo kiến trúc nhà mình, y đoán bên trái là phòng làm việc và phòng chứa đồ, y đẩy cánh cửa đầu tiên bên tay trái theo trực giác, bên trong có người quay đầu nhìn y.

Nhìn Đàm Thiếu Tông ở khoảng cách gần, Kỷ Ức Dương 13 tuổi ra vẻ khắc nghiệt lõi đời mà nghĩ, lý do Đàm Khang ngoại tình thật dễ đoán, nhìn mặt Đàm Thiếu Tông là biết.

Cậu nhóc như rác rưởi trong lời Đàm Thiếu Nhụy trông cũng không đáng ghét, cậu không tỏ ra khó chịu khi Kỷ Ức Dương chẳng gõ cửa đã đột ngột xông vào, cũng không hét lên ầm ĩ mà chỉ đứng dậy, gương mặt ngây thơ nhìn Kỷ Ức Dương đầy hoang mang.

Lúc ấy Kỷ Ức Dương suy nghĩ rất đơn giản, dù sao y cũng đang tìm chỗ giết thời gian, không bằng được tới đâu hay tới đó, cậu nhóc trước mắt có vẻ không ồn ào như Đàm Thiếu Nhụy, y cũng không cần lo ngại chuyện nam nữ ở chung phòng.

Kỷ Ức Dương đóng cửa phòng đi tới trước bàn học, trên mặt bàn có mấy quyển sách giáo khoa lớp 7 mới tinh, thì ra cậu nhóc đang nghiên cứu sách giáo khoa mới. Cả đống sách mới chỉ có một quyển bọc bìa, Kỷ Ức Dương mở ra, vậy mà là sách mỹ thuật, môn học râu ria nhất, góc phải bên dưới viết Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương thầm đọc một lần.

Hình như cậu nhóc nhỏ hơn y một tuổi này dậy thì muộn, thấp hơn y gần nửa cái đầu, dáng người gầy nên trông càng nhỏ tuổi hơn nữa. Thấy vậy y thuận miệng nói một câu, cậu nhóc ngơ ngác nãy giờ ngoan ngoãn đáp lời, gọi y là anh ơi. Cậu chưa vỡ giọng, âm thanh vẫn còn trẻ con.

Kỷ Ức Dương nhìn ra cậu vừa nói xong đã hối hận, Đàm Thiếu Tông 12 tuổi căn bản là không che giấu biểu cảm, cũng vì chỉ mới 12 tuổi, nên dáng vẻ bực bội hối hận cũng khiến người khác cảm thấy ngây thơ đáng yêu.

Kỷ Ức Dương bỗng có cảm giác được hời. Mấy đứa em trai họ đã tốt nghiệp tiểu học bắt đầu phá phách, đến nhà chơi toàn gọi thẳng tên y. Y vui vẻ quan sát kỹ càng căn phòng của Đàm Thiếu Tông, có vẻ Đàm Khang đối xử với đứa con danh không chính ngôn không thuận này không tệ, mô hình đồ chơi, từ điển điện tử, cặp sách, đồ dùng học tập rải rác trên bàn, trên kệ đều không rẻ.

Quả nhiên Đàm Thiếu Tông không nói nhiều như Đàm Thiếu Nhụy, chủ yếu là Kỷ Ức Dương nói, đồ chơi của con trai 13 14 tuổi tương tự nhau, một hai năm trước Kỷ Ức Dương đã chơi hết mấy thứ Đàm Thiếu Tông đang thích rồi, bây giờ nhìn lại y thấy thật là trẻ con, con trai tuổi dậy thì luôn thích ra dáng người lớn với người nhỏ tuổi hơn, y tỏ vẻ từng trải soi xét từng món đồ trong căn phòng, nhưng dù y tỏ ra xem thường Đàm Thiếu Tông cũng không ngắt lời hay phản đối, chỉ khi Kỷ Ức Dương cầm mô hình thuyền trên đầu giường lên xem, cậu mới có chút đắc ý mà nói thêm vài câu.

Cuối cùng Kỷ Ức Dương dắt chủ đề vòng về sách giáo khoa, hỏi Đàm Thiếu Tông: “Sao em chỉ bọc mỗi bìa sách mỹ thuật? Lên cấp 2* chẳng ai nghiêm túc học mỹ thuật cả, mỹ thuật là môn ít quan trọng nhất.”

Đàm Thiếu Tông hoang mang nhíu mày quay đầu nhìn y, lần đầu tiên không đồng ý với Kỷ Ức Dương: “Vì em thích học mỹ thuật mà, liên quan gì đến chuyện mỹ thuật có quan trọng hay không?”

Thế mà trong phút nhất thời Kỷ Ức Dương không thể tìm ra luận điểm phản bác.

Buổi chiều hôm đó, Kỷ Ức Dương vui vẻ tiêu tốn nhiều hơn 15 phút rất lâu, trừ bất đồng ý kiến nho nhỏ về môn mỹ thuật, những lúc khác Đàm Thiếu Tông đều vô cùng ngoan ngoãn, ở bên cậu giống như sau buổi chiều mệt mỏi rã rời được nằm lên giường thoải mái đánh một giấc. Y tạm biệt Đàm Thiếu Tông, xuống tầng nói lung tung là phải đến lớp bóng quần* rồi về nhà.

Trước bữa tối Sầm Mỹ Luân mới về, trên bàn ăn, Sầm Mỹ Luân dặn Kỷ Ức Dương sáng mai sang nhà bên cạnh đi học với Đàm Thiếu Tông. Kỷ Chính Huân biết chuyện nhà cách vách, biết thân phận Đàm Thiếu Tông nhạy cảm, không muốn con trai liên quan quá nhiều. Sầm Mỹ Luân đành phải giải thích là lúc uống trà bà Đàm kể rằng bà chủ động nói chồng cho Đàm Thiếu Tông học cùng trường với hai con gái, nếu đã đưa đứa trẻ về nhà thì không thể hẹp hòi, bà đã suy nghĩ thông suốt, chẳng qua chỉ là thêm một miệng ăn, thêm một ít tiền mà thôi, chỉ là Nhụy Nhụy vẫn hoàn toàn không thể chấp nhận, thậm chí là không chịu đi học chung.

Sầm Mỹ Luân hỏi chồng, người ta đã nói đến thế rồi, sao có thể làm như không nghe thấy, hơn nữa tôi không khoan dung như người ta được, nếu mình ngoại tình, kiểu gì tôi cũng ly hôn, tôi nghĩ việc nhỏ như thế giúp được thì cứ giúp, tóm lại tôi đã hẹn giờ cho hai đứa gặp mặt ngày mai, bây giờ đổi ý thì không hay.

Về sau quan hệ giữa Sầm Mỹ Luân và bà Đàm lạnh nhạt dần ít nhiều cũng vì Đàm Thiếu Tông. Năm Đàm Thiếu Tông lên đại học, dì giúp việc lâu năm nhà họ Đàm xin nghỉ về quê chăm con gái ở cữ, người giúp việc mới tới không có lòng với chủ nhà bằng vậy, lúc tụ tập với những người giúp việc khác đã kể rằng bà Đàm luôn bạo lực lạnh* con riêng của chồng, ác liệt đến nỗi người ngoài cuộc cũng thấy quá đáng. Tin tức lan truyền trong khu biệt thự, nhà họ Đàm sa thải dì giúp việc mới, lúc biết chuyện Sầm Mỹ Luân tức giận một hồi, bà thấy mình nhìn lầm bà Đàm rồi, có thể hiểu cho chuyện đối xử không tốt với con riêng của chồng, nhưng không thể khắc nghiệt đến mức ấy, hơn nữa bà cảm thấy mình đã bị lừa gạt suốt nhiều năm, vì thương tiếc mà bà từng giúp đỡ bà Đàm rất nhiều việc, sau đó Sầm Mỹ Luân hầu như không còn ghé thăm nhà họ Đàm.

Kỷ Ức Dương đồng ý với nhiệm vụ này, tuy nhiên không phải vì y giống mẹ, muốn giúp đỡ bà Đàm đáng thương lương thiện, tất nhiên y cho là hai học sinh cấp 2 đi học chung với nhau rất buồn cười, nhưng nghĩ tới chuyện đến trường cùng Đàm Thiếu Tông y lại không cảm thấy khó chịu, dù sao Đàm Thiếu Tông trông cũng rất giống cậu em trai cần người khác chăm sóc và dẫn đường.

Sáng thứ hai y ra ngoài sớm hơn bình thường 10 phút, y nghĩ Đàm Thiếu Tông sẽ tới nhanh thôi, để tránh phải phiền phức chào hỏi cả nhà họ Đàm, y quyết định chờ trước cổng vườn hoa.

Đến giờ hẹn của Sầm Mỹ Luân và bà Đàm lại chẳng thấy bóng dáng Đàm Thiếu Thông đâu, cửa lớn mở ra, Đàm Thiếu Nhụy bước tới, nhìn thấy y bèn cười hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”

“Chờ Đàm Thiếu Tông.” Kỷ Ức Dương trả lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt Đàm Thiếu Nhụy biến sắc rất nhanh, nhỏ liếc mắt trừng Kỷ Ức Dương một cái, tức giận nói: “Vậy cậu còn phải chờ dài cổ, kiểu gì nó cũng hại cậu đi học muộn, tớ đã nói là nó không có gia giáo mà, biết có người chờ mà vẫn mặt dày ngủ nướng.”

Kỷ Ức Dương không đáp lời, bóng lưng Đàm Thiếu Nhụy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt y, y lại xem đồng hồ, nếu Đàm Thiếu Tông vẫn không đến, chắc chắn họ sẽ muộn học như lời Đàm Thiếu Nhụy nói, không chỉ là giờ truy bài, có khi còn muộn cả tiết đầu tiên. Nghĩ tới việc đến lớp muộn, y dần mất kiên nhẫn, rồi lại càng không muốn vào nhà gọi, làm vậy sẽ giống như y rất nóng lòng được đi học với Đàm Thiếu Tông.

Khoảng 20 phút sau Đàm Thiếu Tông mới xuất hiện, tay cầm một túi sữa bò, trông rất giống dậy muộn không kịp ăn sáng. Sắc mặt cậu âm u, nhìn thấy Kỷ Ức Dương cũng không chủ động chào hỏi, dừng lại cách Kỷ Ức Dương ba mét. Hành động này khiến Kỷ Ức Dương mất sạch hứng thú, quay ngoắt người bước đi.

Đàm Thiếu Tông không theo kịp, lúc nào cũng tụt lại phía sau, bước chân chậm rì rì, hoàn toàn không có vẻ muốn nói chuyện với Kỷ Ức Dương. Kỷ Ức Dương quay đầu lại hai lần đều thấy cậu đang ngậm túi sữa, ngồi xổm buộc dây giày.

Kỷ Ức Dương ngờ rằng Đàm Thiếu Tông cố tình kéo dài thời gian.

Lúc đến trường, tiết học đầu tiên đã bắt đầu được 25 phút, Kỷ Ức Dương định chia tay Đàm Thiếu Tông ở cổng trường, nhưng cuối cùng y vẫn đi qua khu lớp 7. Tới trước cửa lớp Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương không dừng bước, y tính đi tiếp hành lang tầng hai sang tòa giảng đường khác, nghe tiếng bước chân sai sai, y quay lại, Đàm Thiếu Tông vẫn theo sau.

Kỷ Ức Dương thấy cậu ngốc đến mức không biết đường đọc biển tên lớp, lòng càng bực bội, giọng điệu như chất vấn: “Còn đi theo làm gì?”

Chẳng biết Đàm Thiếu Tông học được ở đây, vụng về cúi người với y nhưng vẫn không nói gì, quay người bước đi chậm rì rì.

Đến muộn một lần chẳng phải chuyện gì to tát, thầy giáo đang giảng ngữ văn không so đo cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ nhắc Kỷ Ức Dương chú ý lần sau. Nhưng Kỷ Ức Dương ghét cảm giác này, thầy giáo trên bục giảng ngừng giảng bài, tất cả các bạn nhìn y, trở thành trung tâm của sự chú ý không phải việc xa lạ với Kỷ Ức Dương, nhưng y không muốn bị chú ý bởi chuyện như thế. Huống chi nguyên nhân đi học muộn không phải Kỷ Ức Dương mà là người đi đằng sau y, y không thể kiểm soát thời gian ra khỏi nhà và tốc độ di chuyển của người khác, lần sau y không cần chú ý, chỉ cần không chờ Đàm Thiếu Tông.

Tan học về nhà, việc đầu tiên Kỷ Ức Dương làm là báo với Sầm Mỹ Luân ngày mai y không chờ nhóc nhà bên đi học nữa, hôm sau, trước khi đi học, Sầm Mỹ Luân hỏi lại một lần, y vẫn vô cùng kiên quyết, tuyệt đối không.

Nam sinh cấp 2 đi học một mình không có gì quá nguy hiểm, đầu óc Đàm Thiếu Tông có vẻ cũng bình thường, đi học một hôm hẳn đã biết đường, Sầm Mỹ Luân không cho đây là chuyện lớn, thôi thuyết phục Kỷ Ức Dương.

Kỷ Ức Dương nhanh chóng nhận ra Đàm Thiếu Tông trốn tránh y. Hại người khác đi học muộn mà chẳng thèm xin lỗi đã đành, lúc gặp nhau ở trường, Đàm Thiếu Tông toàn cố tình tránh mặt y. Lần một lần hai có thể giải thích là vô tình, nhưng đến nỗi vừa chạm mặt đã quay ngoắt sang hướng khác thì quá rõ ràng rồi.

13 14 tuổi tự cho là mình trưởng thành, nhưng thực ra vẫn còn trẻ con lắm. Kỷ Ức Dương cũng giận dỗi, Đàm Thiếu Tông đã né y, vậy y nhất định không chủ động bắt chuyện với Đàm Thiếu Tông. Lại thêm Đàm Thiếu Nhụy suốt ngày kể Đàm Thiếu Tông không có phép lịch sự và gia giáo cơ bản, Kỷ Ức Dương thầm nghĩ có lẽ là như thế thật.

Chạm mặt là tránh, không tránh được cũng không nói lời nào, nhưng lại chẳng thể xóa sạch người kia khỏi cuộc sống, giống như thí nghiệm “Đừng nghĩ về con voi màu hồng”*, càng những lúc tự nhắc mình đừng nói chuyện với Đàm Thiếu Tông, y lại càng không thể ngừng nghĩ đến Đàm Thiếu Tông.

Có một khoảng thời gian rất dài, mọi điều y biết về Đàm Thiếu Tông đều là qua Đàm Thiếu Nhụy. Dường như nói xấu sau lưng em trai là thú vui to lớn của Đàm Thiếu Nhụy, nhỏ rất thích cảm giác chế giễu Đàm Thiếu Tông với người khác, không biết mệt mỏi kể lể những chuyện vụn vặt của Đàm Thiếu Tông, ví dụ như vừa có kết quả bài thi đầu tiên đã biết Đàm Thiếu Tông điểm thấp, rất kém môn toán, xem chừng không được thông minh; ví dụ như Đàm Thiếu Tông thừa hưởng tính nết của mẹ, nhập học chưa tới hai tháng đã nhận được thư tình, chắc chắn là cố tình đong đưa với con gái.

Những lời miêu tả của Đàm Thiếu Nhụy dần dần kéo lệch hiểu biết của Kỷ Ức Dương về Đàm Thiếu Tông buổi chiều hôm ấy, chắc là tiếp xúc ngắn quá nên y không thể thực sự nhìn rõ Đàm Thiếu Tông.

Nói đến đây, Kỷ Ức Dương tự rót cho mình một cốc nước, y không uống, dường như chỉ tùy tiện làm một hành động lấp chỗ trống trong lúc yên lặng. Đàm Thiếu Tông vẫn đứng, Kỷ Ức Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Như thể có quy luật gì đó, đoạn quan trọng nào cũng là tôi bỗng nhiên đi ngang qua một cánh cửa, còn cậu thì ở trong phòng.”

Y tình cờ nhìn thấy Đàm Thiếu Tông, lại là tình cờ.

Lên lớp 11, y trở thành chủ tịch hội học sinh, đây là chuyện nằm trong dự kiến, là dòng sơ yếu lý lịch cần thiết trong quá trình trưởng thành của một người như y, lễ tổng kết học kỳ mùa thu* có chương trình văn nghệ, cần liên lạc với giáo viên âm nhạc để mượn đàn piano của trường. Trong cuộc thi âm nhạc học kỳ trước, ban văn nghệ hội học sinh đã làm mất lòng tất cả giáo viên âm nhạc, Kỷ Ức Dương đành phải ra mặt.

Kỷ Ức Dương tới phòng giáo viên trước mà không thấy ai, vậy nên y rẽ qua phòng học đàn xem thử. Cửa phòng học đàn mở rộng, nhưng rõ ràng trước hai hàng piano không hề có người. Y nhìn trên dưới trái phải một phòng, cuối cùng cũng thấy một người ngồi xổm quay mặt vào góc rèm lẩm bẩm với mặt đất.

Kỷ Ức Dương không cố tình bước nhẹ, nhưng hình như người kia quá tập trung với việc trước mắt nên không hề phát hiện ra y. Kỷ Ức Dương tới gần hơn nữa mới nhận ra Đàm Thiếu Tông.

Y biết Đàm Thiếu Tông cũng học trường cấp 3 này, nhưng đã qua một học kỳ, họ vẫn chưa từng gặp nhau.

Đàm Thiếu Tông đang tập trung vào hai con cá vàng, chẳng biết ai làm đổ bể cá bằng nhựa, nước tung tóe trên mặt đất, cá vàng nhợt nhạt trong vũng nước không rõ sống chết, điều Đàm Thiếu Tông lẩm bẩm không ngừng không phải thần chú, mà đơn giản là hai chữ “Đừng chết” liên tục tuần hoàn.

Cậu thử rất nhiều cách, dựng thẳng bể cá để giữ phần nước còn lại, đẩy cá vàng sang chỗ đọng nhiều nước hơn, dùng khăn thấm nước trên mặt đất rồi vắt nước vào bể, đưa cá vàng về bể cá, nhưng tất cả đều phí công. Kỷ Ức Dương bình tĩnh đứng nhìn Đàm Thiếu Tông luống cuống, hình như cá vàng trên mặt đất không còn động đậy, giọng Đàm Thiếu Tông càng lúc càng nhỏ, Kỷ Ức Dương quyết đoán mở chai nước lọc trong tay, đổ hết nước vào bể cả đã vơi một nửa.

Thấy nước cứu mạng bất thình lình dội xuống, Đàm Thiếu Tông giật mình đứng bật dậy, quay đầu nhìn thấy Kỷ Ức Dương, tất cả biểu cảm trên gương mặt Đàm Thiếu Tông lập tức biến mất, nuốt ngược lại lời vốn chuẩn bị nói, cậu ngồi sụp xuống nhìn cá vàng tiếp, mãi một lúc lâu sau mới nói cảm ơn.

Kỷ Ức Dương nhanh chóng rời đi, y chẳng biết rốt cuộc cá vàng có được cứu không, y chỉ biết Đàm Thiếu Tông đã cao lên rất nhiều, vừa nãy đứng lên chỉ thấp hơn y một cái trán.

Đàm Thiếu Tông đã không còn giống như trong trí nhớ từ bao giờ? Hơn một năm qua họ hầu như không có cơ hội làm “oan gia ngõ hẹp”, mà dường như Đàm Thiếu Tông đã nắm chặt lấy khoảng thời gian ấy để từ biệt thời niên thiếu thật nhanh. Giọng cậu thay đổi, mới hai từ Kỷ Ức Dương đã nhận ra, âm thanh nói cảm ơn rất khác âm thanh gọi anh ơi. Vẻ trẻ con trên gương mặt biến mất, thay thế bằng hơi thở tuổi vị thành niên mơ màng trộn lẫn nét trưởng thành, sẽ chẳng có ai coi cậu như đứa trẻ, dụ cậu gọi anh ơi nữa, bây giờ hẳn là con gái cùng tuổi muốn làm nũng gọi cậu là anh ơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở trường có người thi đua các môn khoa học tự nhiên, có người tranh cử chức chủ tịch hội học sinh, có người theo dõi xếp hạng điểm ngoại ngữ, nhưng Kỷ Ức Dương chưa bao giờ biết có người nuôi cá vàng.

Đây là điểm duy nhất Đàm Thiếu Tông không thay đổi, Đàm Thiếu Tông vẫn thích phí hoài thời gian cho những việc không quan trọng, ba năm trước là bọc bìa sách mỹ thuật, ba năm sau là cứu cá vàng trong phòng học đàn.

Kỷ Ức Dương lại bắt đầu thực hiện thí nghiệm nhiều năm của y, đừng nghĩ về con voi màu hồng, voi màu hồng chính là Đàm Thiếu Tông. Chắc là vì chú tâm để ý, y tình cờ bắt gặp Đàm Thiếu Tông nhiều hơn, lúc rời khỏi phòng hội học sinh, qua chỗ rẽ y thấy Đàm Thiếu Tông đang giơ máy ảnh, đèn flash khiến y phản xạ nhắm mắt nhíu mày, Đàm Thiếu Tông trông như bị y làm cho giật mình ngược lại, giải thích rằng cậu muốn chụp ảnh bức tường này, là Kỷ Ức Dương tự dưng xông vào.

Lúc Đàm Thiếu Nhụy kể chuyện Đàm Thiếu Tông yêu sớm, voi hồng đã định cư trong đầu Kỷ Ức Dương xong xuôi. Kỷ Ức Dương không tạo quan hệ ngoại giao thông thường với Đàm Thiếu Tông, nhưng y không thể không nhìn sang mỗi khi tình cờ gặp gỡ. Đàm Thiếu Tông trong đầu y được chắp vá từ tất cả những lần thoáng nhìn ngắn ngủi ấy, thế nên y không có cơ hội để ý tới những điều xung quanh Đàm Thiếu Tông, ví dụ như Đàm Thiếu Tông là bạn trai của người khác.

Lúc kể chuyện Đàm Thiếu Nhụy vẫn giữ vẻ khinh thường, nhỏ cường điệu chuột con sinh ra đã biết đào động, Đàm Thiếu Tông mưu mô giống hệt mẹ, biết cách nắm cơ hội bám lấy những người đẳng cấp cao hơn mình gấp mấy lần, nghe nói nhà Dư Giảo Giảo rất giàu, khá khen cho Đàm Thiếu Tông có tinh thần hy sinh, sẵn sàng chịu đựng một kẻ điếc.

Bấy giờ Kỷ Ức Dương mới biết, bể cá vàng đưa Đàm Thiếu Tông đột ngột xâm nhập thế giới của y thêm lần nữa là của Dư Giảo Giảo, Đàm Thiếu Tông cứu cá vàng là yêu ai yêu cả đường đi.

Sau ấy Kỷ Ức Dương bắt gặp Đàm Thiếu Tông và Dư Giảo Giảo một lần, vẫn ở phòng học đàn. Kỷ Ức Dương đi ngang qua phòng học đàn, qua khe cửa khép hờ, y nhìn thấy Đàm Thiếu Tông đứng bên cửa sổ, y nhận ra bóng dáng Đàm Thiếu Tông. Trong một chớp mắt, Kỷ Ức Dương đã có xúc động muốn gọi cậu, gọi rồi thì sao, ít ra có thể hỏi hôm ấy cá vàng có chết không. Nhưng y chưa kịp lên tiếng đã có người gọi tên Đàm Thiếu Tông trước, nghe tiếng Kỷ Ức Dương mới để ý thấy có người ngồi trên ghế, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cao, máy trợ thính trên tai rất rõ ràng, hóa ra đây là Dư Giảo Giảo.

Đàm Thiếu Tông quay đầu, nụ cười trên mặt còn chói mắt hơn cảnh xuân ngoài cửa sổ. Dư Giảo Giảo đứng dậy đi tới bên cạnh Đàm Thiếu Tông, xòe tay trước mặt cậu, Đàm Thiếu Tông nhận que kẹo trong lòng bàn tay cô gái, động tác bóc kẹo của cậu rất chậm, khó lắm mới bóc xong, Đàm Thiếu Tông đưa que kẹo cho Dư Giảo Giảo, tay kia cầm lấy que kẹo chưa bóc còn lại trên tay cô.

Kỷ Ức Dương luôn nhớ rõ nụ cười lúc Đàm Thiếu Tông quay đầu khi ấy, dù rằng Đàm Thiếu Tông chẳng quay lại để nhìn y, thì ra Đàm Thiếu Tông 16 tuổi đã biết tán tỉnh.

Kỷ Ức Dương đoán được xu hướng tính dục của bản thân từ lâu rồi. Lúc đi luyện thi, ban đêm tạm rời xa dòng code, luôn có người muốn bắc thang tham quan thế giới người lớn, tụ tập cùng xem, nếu thực sự cần giải quyết phản ứng s1nh lý sẽ vào nhà tắm. Kỷ Ức Dương cũng vào vài lần, nhưng chỉ là làm bộ, y không có d*c vọng với thân thể nữ giới, y có thể khách quan bình luận ai dáng đẹp hơn, cũng có thể phân biệt ai quyến rũ hơn, nhưng y không có phản ứng s1nh lý, lần duy nhất y thực sự vào nhà tắm do c**ng cứng, là vì nhân vật nam trong phim cuối cùng cũng do một chàng trai trẻ có vóc dáng và khuôn mặt khá ưa nhìn thủ vai.

Đàm Thiếu Tông khác y, y vừa chính mắt trông thấy, Đàm Thiếu Tông thích con gái, lựa chọn của cậu giống như phần đông người trong xã hội, lựa chọn chính xác, lựa chọn tiêu chuẩn. Hẹn hò với một cô gái gia cảnh bề thế, dù cô gái ấy có một chút khuyết khiếm, cũng tuyệt đối không lỗ vốn. Thậm chí Kỷ Ức Dương còn tính toán triển vọng hộ Đàm Thiếu Tông, nếu cậu và Dư Giảo Giảo có thể thuận lợi tiến tới hôn nhân, với gia thế của Dư Giảo Giảo, địa vị của Đàm Thiếu Tông trong nhà họ Đàm sẽ tăng vọt, không chừng còn có thể giành được quyền thừa kế công ty Đàm Khang.

Kỷ Ức Dương hiểu rõ việc kịp thời dừng lỗ và chi phí chìm*. Chỉ là y chưa bao giờ chủ động từ bỏ điều gì, hết thảy sự vật trước mắt đều được chia thành hai loại: thứ y muốn và thứ y không cần, nhưng bây giờ y tạm thời không thể chia Đàm Thiếu Tông vào danh mục “không cần” kia.

—————

Chú thích:

1) Bánh souffle: Souffle còn có tên gọi khác là trứng rán phồng, một loại bánh truyền thống của Pháp. Bánh có độ mềm mại, thơm và béo nên rất được nhiều người ưa chuộng.

2) Có thể bạn chưa biết: Ở Trung Quốc, cấp 1 từ lớp 1 đến lớp 6, cấp 2 từ lớp 7 đến lớp 9, cấp 3 từ lớp 11 đến lớp 12. Thế nên Kỷ Ức Dương học lớp 8 mới bảo ban em trai hàng xóm vừa vào lớp 7 là lên cấp 2 người ta không học mỹ thuật đâu em:)))))))))

3) Bóng quần (squash): một môn thể thao dùng vợt có hai (chơi đơn) hoặc bốn (chơi đôi) người tham gia. Trận đấu bóng quần diễn ra trong sân kín bốn bên. Người chơi phải lần lượt dùng vợt đánh bóng vào các khu vực được đánh dấu trên bốn bức tường sân đấu. Trái bóng quần làm bằng cao su, nhỏ và rỗng, đây là loại bóng nhỏ nhất trong tất cả các môn thể thao dùng bóng.

4) Bạo lực lạnh/ bạo hành lạnh: Hiểu một cách đơn giản nhất, “bạo hành lạnh” là hành vi im lặng, không đáp lại cảm xúc của người khác, thờ ơ, bỏ mặc một ai đó. Hoàn toàn im lặng hoặc giảm giao tiếp bằng ngôn ngữ, cử chỉ, tương tác, luôn tảng lờ đối phương là đặc trưng nổi bật nhất của bạo hành lạnh. Hành vi này sẽ chỉ xuất hiện từ một phía và cá nhân người bị bạo hành thường cảm thấy cô độc, mất kết nối.

Đây cũng giống như hành vi “cô lập”, tuy nhiên trong bạo hành lạnh, nạn nhân dường như trở nên vô hình trong mắt của đối phương, bất kể họ làm gì cũng không được đáp lại, không được chú ý, điều này còn khiến họ trở nên khủng hoảng hơn khi bị bắt nạt. Bởi vì đối phương không nói gì, không làm gì nên gì nên nạn nhân không có lý do để phản kháng.

5) “Đừng nghĩ về con voi màu hồng.” – nghịch lý Voi Hồng:

Hai nhóm người tham gia hai thí nghiệm dùng từ ngữ diễn đạt dòng chảy nhận thức trong vòng 5 phút.

Trong thí nghiệm đầu tiên, người tham gia được yêu cầu “Đừng nghĩ về con voi màu hồng.”. Trong thí nghiệm thứ hai, người tham gia được yêu cầu “Hãy nghĩ về con voi màu hồng.”.

Kết quả cho thấy số người nghĩ đến voi hồng trong thí nghiệm thứ nhất nhiều hơn trong thí nghiệm thứ hai.

Các nhà tâm lý học gọi đây là “ironic process theory” (tạm dịch: lý thuyết quá trình mâu thuẫn), giải thích đơn giản là rằng nỗ lực có tính toán hòng áp chế những ý nghĩ cụ thể sẽ khiến cho những ý nghĩ đó càng có xu hướng nổi lên.

Tóm lại là càng không muốn nghĩ thì lại càng nghĩ. Những đoạn về suy nghĩ của Kỷ Ức Dương sẽ có rất nhiều thuật ngữ mới lạ vì anh ta học nhiều quá chăng?

6) Học kỳ mùa thu: năm học bắt đầu từ học kỳ mùa thu → kỳ nghỉ đông → học kỳ mùa xuân → kỳ nghỉ hè.

7) Chi phí chìm (sunk cost): khoản chi phí đã xảy ra và không thể thu hồi dù bạn có đưa ra quyết định gì trong tương lai. Vì thế, chi phí chìm thông thường không được tính đến khi đưa ra quyết định đầu tư.

Ví dụ: Bạn bỏ ra 3 triệu để mua một chiếc váy trên mạng. Khi được giao đến, chiếc váy lại không giống với hình mà người bán đã đăng. Tuy nhiên, theo chính sách mua hàng, bạn cũng không được hoàn trả lại tiền. Lúc này, dù bạn có quyết định mặc hay không thì cũng không thể thu hồi lại số tiền mua váy đã bỏ ra. Số tiền 3 triệu này chính là chi phí chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Lãng Phí

Số ký tự: 0