Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 15

Kỉ Bôi

2024-07-14 04:01:06

Chuyến tham quan mùa thu là một sự kiện thú vị khác.

Theo lý thuyết, học sinh được chia xe theo lớp và khối, Kỷ Ức Dương vừa lên lớp 12, chưa chính thức chuyển giao nhiệm kỳ chủ tịch hội học sinh, thành viên hội học sinh có nhiệm vụ điều phối, sắp xếp các hoạt động lặt vặt trước khi xuất phát nên họ phải lên xe cuối cùng, bị xếp ngẫu nhiên vào những chỗ trống còn lại trên các xe. Y và Trác Tuân được phân cùng xe, đi đến hàng ghế thứ năm y mới biết đây là xe lớp Đàm Thiếu Tông.

Xung quanh Đàm Thiếu Tông toàn là con gái, sau khi lên cấp 3, bằng ngoại hình và tính cách của mình, Đàm Thiếu Tông đã có thể thoát khỏi ảnh hưởng từ những lời tuyên truyền ác ý của Đàm Thiếu Nhụy, lúc biết chuyện nhà cậu, các bạn nữ cùng lớp còn nảy sinh cảm giác thương tiếc. Tuy ngày thường họ đều ngại ngùng không chọn Đàm Thiếu Tông làm bạn cặp một một, nhưng tham quan mùa thu vốn là dịp vui chơi thả lỏng, con gái tụ tập cùng nhau cũng bạo dạn hơn, nhân lúc Dư Giảo Giảo nghỉ ốm, họ vui vẻ vây lấy Đàm Thiếu Tông.

Suốt đường đi, mấy cô con gái cứ ríu rít gọi cậu, selfie xong phải đưa ảnh cậu xem, ngoài cửa sổ có phong cảnh đẹp hiếm thấy cũng chỉ cho cậu, ngay từ đầu đã có người hỏi rốt cuộc cậu và Dư Giảo Giảo có yêu nhau không, giọng Đàm Thiếu Tông không cao bằng mấy cô con gái, Kỷ Ức Dương không nghe được câu trả lời, mà hình như người hỏi cũng không để ý đáp án – họ chỉ thích vui đùa với bạn nam ngoại hình ưa nhìn, tính tình ôn hòa, chứ không thực sự muốn yêu đương, khoảng cách mơ hồ ám muội này là tốt nhất, Đàm Thiếu Tông có hẹn hò hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện bây giờ họ đang chơi với Đàm Thiếu Tông rất vui vẻ.

“Thiếu Tông Thiếu Tông Thiếu Tông”, mấy cô gái gọi loạn lên, rõ ràng là âm thanh trong trẻo dễ nghe, vậy mà Kỷ Ức Dương cứ bực bội trong lòng, y đeo tai nghe, nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, tư thế chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trác Tuấn ngồi cạnh biết nhìn mặt đoán ý, thấy thế lập tức cao giọng nói: “Ơ kìa, các em gái lớp 11 ơi, nói nhỏ chút đi nào, ở nơi công cộng phải văn minh tí chứ.”

Kỷ Ức Dương không ngờ Trác Tuấn gióng trống khua chiêng như thế, mở mắt ra định cản cậu ta, y vô tình bắt gặp Đàm Thiếu Tông nghe tiếng Trác Tuấn đang quay đầu tò mò nhìn sang.

Hẳn là Đàm Thiếu Tông cũng nhìn thấy y, nhưng cậu nhanh chóng dời mắt, cũng chẳng cho y bất cứ biểu cảm dư thừa nào, cứ như thể không hề quen biết y.

Tâm trạng Kỷ Ức Dương tồi tệ hơn.

Đúc kết sau nhiều năm, hễ gặp Đàm Thiếu Tông là Kỷ Ức Dương lại hạ thấp điểm mấu chốt và làm ra những chuyện ngu ngốc, lần nào cũng thế. Mùa thu ấy, chuyện ngu ngốc Kỷ Ức Dương đã làm là nghĩ cách đổi đến cùng phòng Đàm Thiếu Tông, dù rằng họ chỉ ở lại đó một đêm. Kỷ Ức Dương rất khó nói rõ động cơ y làm thế, chỉ là cảm thấy nếu ở cùng một phòng, Đàm Thiếu Tông sẽ không thể giả vờ không quen biết y.

Xuống xe ở làng du lịch, tên hai người lần lượt được đọc lên lúc chia phòng, Đàm Thiếu Tông không tỏ ra ngạc nhiên hay có ý kiến gì với sắp xếp kỳ lạ này. Cậu đi sau Kỷ Ức Dương một bước, tay xách túi nhựa chất đầy đồ ăn vặt các bạn nữ cho. Đàm Thiếu Tông cũng không cố tình tránh giao tiếp với Kỷ Ức Dương như y tưởng tượng, cậu thực sự coi Kỷ Ức Dương là bạn cùng phòng được sắp xếp ngẫu nhiên, giơ túi hỏi Kỷ Ức Dương có muốn ăn gì không, buổi tối chia lượt tắm như thế nào, mấy giờ tập trung, hỏi xong cậu phản ứng lại ngay, à, chúng ta không học cùng khối, thời gian tập trung không giống nhau.

Lúc Đàm Thiếu Tông thân thiện như bạn học bình thường, Kỷ Ức Dương lại quay ra nhung nhớ lúc cậu cố tình quay đầu né tránh, ít nhất khi ấy Đàm Thiếu Tông đối xử đặc biệt với y.

Họ học khác khối, các hoạt động cụ thể cũng khác nhau, Kỷ Ức Dương tập trung sớm hơn, sau hoạt động buổi chiều và buổi tối, y còn tham gia cuộc họp định kỳ hàng tuần của hội học sinh, lúc về phòng đã là 10 rưỡi. Phần lớn hoạt động trong ngày đều tiêu hao nhiều thể lực, Đàm Thiếu Tông về trước đã tắm rửa đi ngủ rồi.

Kỷ Ức Dương cho rằng y sẽ mất ngủ khi ở cùng phòng với Đàm Thiếu Tông, nhưng đêm ấy y vào giấc rất nhanh, khiến cho nỗ lực đổi phòng của y càng trở nên không cần thiết. Kỷ Ức Dương có thói quen dậy sớm chạy bộ buổi sáng, sáng hôm sau y tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, Đàm Thiếu Tông giường bên vẫn ngủ ngon lành. Kỷ Ức Dương đánh răng rửa mặt rồi xuống tầng, làng du lịch trồng rất nhiều hoa quế, tuy hương thơm buổi sáng không đậm bằng ban đêm nhưng vẫn khiến thời gian chạy bộ của Kỷ Ức Dương vui vẻ hơn một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc y về phòng, Đàm Thiếu Tông đã dậy, cậu ngồi dựa vào đầu giường, hình như đang thả hồn đi đâu đó, nghe tiếng mở cửa cũng không phản ứng gì. Kỷ Ức Dương tập trung điều chỉnh nhịp thở sau khi chạy bộ, nhất thời không để ý tới tư thế kỳ lạ của Đàm Thiếu Tông.

Y đến bên giường lấy quần dài, Đàm Thiếu Tông dừng động tác quay đầu nhìn y, Kỷ Ức Dương đối mặt với cậu, chợt nhận ra Đàm Thiếu Tông đang thủ d@m.

Kỷ Ức Dương hẳn nên nhanh chóng xoay người hoặc là lập tức trốn vào nhà tắm, nhưng y không hề, y hoàn toàn không phản ứng gì, Đàm Thiếu Tông nhìn Kỷ Ức Dương một lát, dường như cũng chẳng để tâm y sững sờ không đúng lúc, cậu đổi chỗ, ngồi sang mép giường đưa lưng về phía Kỷ Ức Dương rồi tiếp tục thực hiện phần việc dang dở, tay trái rảnh rỗi kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu.

Kỷ Ức Dương cứ đứng như thế suốt 10 phút, có thể là lâu hơn, bởi vì động tác tay phải Đàm Thiếu Tông không nhanh, trông có vẻ không muốn tiêu tốn quá nhiều sức lực, dường như có cao trào hay không cũng chẳng sao. Kỷ Ức Dương đánh mất khả năng ước lượng thời gian, đầu óc y nóng bừng, lát sau nhiệt độ hạ xuống một chút, y cũng đã c**ng cứng.

Lúc cao trào, Đàm Thiếu Tông hơi ngả đầu ra sau, cổ họng đè thấp âm thanh, tiếng hít thở nặng nề, ánh nắng sớm chiếu vào, thậm chí Kỷ Ức Dương còn có thể nhìn thấy cơ thể cậu khẽ run rẩy, gương mặt chầm chậm ngửa lên, lộ ra những sợi tóc ép dưới mũ, vầng trán, đôi mắt nhắm nghiền và một nửa sống mũi.

Xong xuôi hết thảy, Đàm Thiếu Tông đứng dậy vào nhà tắm, cậu vẫn chìm trong dư vị, không có tâm trí băn khoăn tại sao Kỷ Ức Dương còn đứng đó, thế nên cũng chẳng chú ý đến phản ứng s1nh lý không thể che giấu của Kỷ Ức Dương. Phòng tắm nhanh chóng có tiếng nước, cuối cùng Kỷ Ức Dương cũng đưa tay nắm lấy d**ng v*t của chính mình.

Quá chật vật, giờ phút này động tác của y quá chật vật. Y có d*c vọng với Đàm Thiếu Tông, phản ứng s1nh lý của động vật. Chính thời khắc ấy, thiện cảm không muốn phá vỡ trong quá khứ rốt cuộc cũng rơi xuống đất, không phải vì không muốn nghĩ tới Đàm Thiếu Tông nên y mới nghĩ tới Đàm Thiếu Tông, y nghĩ tới Đàm Thiếu Tông chỉ bởi vì y muốn thế. Đến nỗi y còn muốn thẳng tay mở cửa nhà tắm, giả vờ vô tình quên mất bên trong có người để có thể xem trọn vẹn một lần, nhưng giây tiếp theo y lập tức ý thức được suy nghĩ của bản thân bỉ ổi khác người đến nhường nào. Đối mặt với d*c vọng, con người như biến thành kẻ khác hẳn, không thể hoàn toàn lý trí, mà đối mặt với Đàm Thiếu Tông, y luôn không thể giữ gìn trí thông minh và thể diện.

Kỷ Ức Dương không kiên nhẫn như Đàm Thiếu Tông, tay y di chuyển rất nhanh, khi cao trào, những suy nghĩ rối loạn và kh0ái cảm nổ tung trong đầu, Đàm Thiếu Tông sẽ l@m tình với con gái ư? Hay là đã làm rồi? Y không thể không nghĩ đến Dư Giảo Giảo, phỏng đoán con gái kiểu này thực sự khiếm nhã và không hay, nhưng y không nhịn được, Đàm Thiếu Nhụy từng nói Đàm Thiếu Tông trăng hoa giống mẹ, Đàm Thiếu Tông biết tán tỉnh, biết làm con gái vui vẻ, về sau ở trên giường hẳn cũng là tình nhân tốt nhỉ?

Khi ấy Kỷ Ức Dương cho rằng y sẽ mãi mãi không bao giờ biết được đáp án.

Kỷ Ức Dương không thể không nhìn thẳng vào tấm lòng y dành cho Đàm Thiếu Tông, tuy rằng y không biết tại sao mình có tấm lòng như vậy, cũng không biết tại sao lại là Đàm Thiếu Tông. Bởi vì Đàm Thiếu Tông đặc biệt ư? Đàm Thiếu Tông là người có thể dễ dàng thoát khỏi quy tắc nhất mà y biết, đó là năng khiếu bẩm sinh của Đàm Thiếu Tông, từ khi sinh ra Đàm Thiếu Tông đã là kết quả của chuyện ngoại tình không hợp quy củ, Đàm Thiếu Tông chú ý đến những việc người khác không chú ý, Đàm Thiếu Tông khác tất cả bạn cùng lứa. Từ tận đáy lòng, Đàm Thiếu Tông chẳng có bất kỳ khát vọng hay theo đuổi gì với thế giới này, không định xả thân để thành công, hoàn toàn trái ngược với khẩu hiệu “Nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn” của Olympic, thậm chí lúc tự an ủi cũng chẳng thèm cố gắng hết sức.

Trên đường về họ vẫn đi chung xe, mấy cô con gái lại vây quanh Đàm Thiếu Tông, hình như chẳng có chủ đề gì đặc biệt, nhưng tiếng nói cười vẫn rộn rã không ngừng. Kỷ Ức Dương tựa vào kính nhìn hàng cây chạy ngược bên ngoài cửa sổ, tán lá nửa xanh nửa vàng, phong cảnh thực sự rất đẹp nhưng y vẫn chẳng thể phân tâm. Y không thể vừa ngại ngùng ám muội vừa công khai đường hoàng thân thiết với Đàm Thiếu Tông như mấy cô con gái ngồi phía trên, thậm chí bây giờ y còn chẳng dám mở miệng gọi tên Đàm Thiếu Tông, so với mấy cô con gái xung quanh, nỗi lòng y dành cho Đàm Thiếu Tông xấu xí hơn nhiều lắm, nhất định sẽ dọa Đàm Thiếu Tông nhảy dựng.

Nhiều năm trôi qua, y đã lên giường với Đàm Thiếu Tông rất nhiều, lần nào Đàm Thiếu Tông cao trào cũng làm y nhớ tới buổi sáng hôm ấy, bầu không khí ngát hương hoa quế, trước đây y không có tư cách, về sau có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội, nhưng ít nhất bây giờ y có thể đường hoàng nói mấy lời bỉ ổi với Đàm Thiếu Tông: “Cậu biết không, lúc cao trào cậu có thói quen hơi nghiêng đầu sang bên phải, lúc ấy như thế, bây giờ vẫn vậy.”

Đàm Thiếu Tông không trả lời, quay đầu như lảng tránh ánh mắt y, vẫn là quay sang bên phải.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Xuân Lãng Phí

Số ký tự: 0