Chương 30 - Núp Sau Cửa Nồng Nàn Hôn Anh Rể (1)
Em Vợ Câu Dẫn A...
2024-08-08 19:44:09
Điếu thuốc kia hắn vừa mới ngậm trong miệng, bên trên vẫn còn hơi ướt, mà lúc này, Lục Tri Hạ thò đầu lưỡi đỏ tươi ra, câu lấy điếu thuốc, liếm một vòng, ở phía trên nơi vốn đã ẩm ướt, được bao phủ lên nước bọt thuộc về cô.
Tô Cảnh cứ bất động nhìn cô như vậy, đôi mắt thâm thúy như muốn bùng lên hai ngọn lửa, nhảy lên như muốn thiêu đốt người trước mặt, hơi thở của hắn dần dần trở nên nặng nề, hầu kết dao động, nhìn chằm chặp vào đầu lưỡi mê người của cô.
Lục Tri Hạ liếm đầu lọc thuốc lá một lúc, ghét bỏ mùi thuốc quá hắc, thế là đổi vị trí khác, trực tiếp mở miệng ngậm lấy ngón tay cái của Tô Cảnh.
Đồng tử của Tô Cảnh lập tức giãn ra, tay kẹp điếu thuốc khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống lả tả, lốm đốm rơi xuống trên nệm ghế sô pha. Hắn kinh ngạc nhìn em vợ trước mặt, nhìn cô đang mút ngón tay hắn một cách say mê, một cô gái nhỏ bình thường rất đơn thuần, lại làm ra hành động quyến rũ như vậy.
Rõ biết là không đúng, rõ biết là phải dừng lại, nhưng thân thể lại phản bội ý chí của hắn, vẫn duy trì tư thế cũ, tùy ý để cô liếm láp tay của hắn, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy em vợ không phải đang ngậm ngón tay hắn, mà là đang bú cặc hắn.
Suy nghĩ bỉ ổi như vậy, lập tức khơi dậy dục vọng đang ẩn giấu trong nội tâm của hắn, hô hấp của hắn dần trở nên nặng nhọc, dương vật mềm nhũn dưới thân, cũng nổi lên một chút phản ứng,hắn rất kinh hỉ, nhưng cũng cảm thấy tội lỗi, vợ hắn đang ở cách đó không xa chào hỏi bạn bè, hắn lại trốn ở trong góc, mập mờ không rõ với em vợ.
"Em uống say rồi sao?" Người đàn ông khàn giọng hỏi cô, quay đầu nhìn ly rượu đỏ trên bàn, trước đó còn nửa ly rượu, mà lúc này trong ly đã trống rỗng, rõ ràng đều bị cô uống sạch rồi.
Xem ra tửu lượng của em vợ, chỉ có một ly rượu đỏ.
Lục Tri Hạ buông lỏng ngón tay cái bị cô liếm đến bóng loáng, đưa tay xoa trán một cái, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhưng lại mạnh miệng nói: "Không có say, chỉ là hơi chóng mặt, còn có hơi nóng."
Cô nói, rồi lại muốn cởi quần áo ra, sau khi cởi được hai nút, quay đầu hỏi Tô Cảnh: "Anh rể, em cởi quần áo ở đây được không?"
Hai mắt Tô Cảnh u ám không rõ, ánh mắt lưu lại trên ngực cô, thấp giọng nói: "Áo sơ mi của em rất mỏng, sẽ không bị nóng."
"Nhưng em muốn cởi ra, nóng quá đi." Lục Tri Hạ kéo dài âm cuối, giống như là đang làm nũng.
"Vậy em ngồi dịch vào rồi cởi." Tô Cảnh ra hiệu cô ngồi vào trong một chút, bởi vì bên này có bức tường trang trí ngăn lại, cho dù cởi hết, cũng không sợ bị người khác trông thấy, nhưng hắn nhanh chóng ý thức được ý nghĩ của mình rất có vấn đề, không thể cho người khác nhìn thấy, chẳng lẽ có thể để cho hắn nhìn sao?
Tô Cảnh cứ bất động nhìn cô như vậy, đôi mắt thâm thúy như muốn bùng lên hai ngọn lửa, nhảy lên như muốn thiêu đốt người trước mặt, hơi thở của hắn dần dần trở nên nặng nề, hầu kết dao động, nhìn chằm chặp vào đầu lưỡi mê người của cô.
Lục Tri Hạ liếm đầu lọc thuốc lá một lúc, ghét bỏ mùi thuốc quá hắc, thế là đổi vị trí khác, trực tiếp mở miệng ngậm lấy ngón tay cái của Tô Cảnh.
Đồng tử của Tô Cảnh lập tức giãn ra, tay kẹp điếu thuốc khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống lả tả, lốm đốm rơi xuống trên nệm ghế sô pha. Hắn kinh ngạc nhìn em vợ trước mặt, nhìn cô đang mút ngón tay hắn một cách say mê, một cô gái nhỏ bình thường rất đơn thuần, lại làm ra hành động quyến rũ như vậy.
Rõ biết là không đúng, rõ biết là phải dừng lại, nhưng thân thể lại phản bội ý chí của hắn, vẫn duy trì tư thế cũ, tùy ý để cô liếm láp tay của hắn, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy em vợ không phải đang ngậm ngón tay hắn, mà là đang bú cặc hắn.
Suy nghĩ bỉ ổi như vậy, lập tức khơi dậy dục vọng đang ẩn giấu trong nội tâm của hắn, hô hấp của hắn dần trở nên nặng nhọc, dương vật mềm nhũn dưới thân, cũng nổi lên một chút phản ứng,hắn rất kinh hỉ, nhưng cũng cảm thấy tội lỗi, vợ hắn đang ở cách đó không xa chào hỏi bạn bè, hắn lại trốn ở trong góc, mập mờ không rõ với em vợ.
"Em uống say rồi sao?" Người đàn ông khàn giọng hỏi cô, quay đầu nhìn ly rượu đỏ trên bàn, trước đó còn nửa ly rượu, mà lúc này trong ly đã trống rỗng, rõ ràng đều bị cô uống sạch rồi.
Xem ra tửu lượng của em vợ, chỉ có một ly rượu đỏ.
Lục Tri Hạ buông lỏng ngón tay cái bị cô liếm đến bóng loáng, đưa tay xoa trán một cái, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhưng lại mạnh miệng nói: "Không có say, chỉ là hơi chóng mặt, còn có hơi nóng."
Cô nói, rồi lại muốn cởi quần áo ra, sau khi cởi được hai nút, quay đầu hỏi Tô Cảnh: "Anh rể, em cởi quần áo ở đây được không?"
Hai mắt Tô Cảnh u ám không rõ, ánh mắt lưu lại trên ngực cô, thấp giọng nói: "Áo sơ mi của em rất mỏng, sẽ không bị nóng."
"Nhưng em muốn cởi ra, nóng quá đi." Lục Tri Hạ kéo dài âm cuối, giống như là đang làm nũng.
"Vậy em ngồi dịch vào rồi cởi." Tô Cảnh ra hiệu cô ngồi vào trong một chút, bởi vì bên này có bức tường trang trí ngăn lại, cho dù cởi hết, cũng không sợ bị người khác trông thấy, nhưng hắn nhanh chóng ý thức được ý nghĩ của mình rất có vấn đề, không thể cho người khác nhìn thấy, chẳng lẽ có thể để cho hắn nhìn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro