Còn Chưa Làm Dư...
2024-11-16 00:17:36
Nồng độ cồn lạnh lẽo lướt qua cơ thể từ trên xuống dưới, làm giảm bớt sự khô nóng, nhưng mát mẻ chưa đến vài giây, Thẩm Gia đã tăng thêm cường độ, năm ngón tay khép lại ôm gọn lấy cây hàng mềm nhũn kia.
Phó Minh Viễn liếc nhìn cô cảnh cáo.
Thầm Gia cúi đầu, không thấy được ánh mắt của anh, cô vẫn tiếp tục theo ý mình mà nhào nắn gậy thịt như cao su đồ chơi, cho đến khi nó có dấu hiệu sung huyết.
Lúc này, cho dù Phó Minh Viễn hất tay cô ra cũng vô ích, dương vật cương cứng làm anh chỉ có thể ngồi yên để khăn trải bàn che chắn.
Thẩm Gia giống như nắm được yếu điểm của anh, chạm rãi kéo khóa quần xuống, từ trong quần lót kéo cây gậy đã sớm ngóc đầu ra, lòng bàn tay mềm mại bao lấy nó mà di chuyển lên xuống.
Cô siết chặt tay, thầm cảm thán thứ cứng rắn này của người đàn ông thật là to, dùng cả bàn tay vẫn không nắm trọn được, cũng không biết to lớn như vậy để làm gì, để khiến cho cô ăn và cầm nắm mệt mỏi hơn sao?
Thiếu nữ ngây thơ chưa từng bị làm nên không cảm nhận được lợi ích của dương vật to lớn.
Cô gái bên cạnh nghe thấy tiếng Thẩm Gia thở dài, nhìn chén cơm của cô đã gần thấy đáy, cười nói: "Gia Gia tập trung ăn uống, ngay cả một câu cũng không nói, tôi thấy đúng là chỉ có đồ ăn mới khiến em ấy tập trung như vậy."
Trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, Thẩm Gia sợ tới mức thu tay lại, hơn nữa vì để che giấu động tác vừa rồi, còn lập tức cầm lấy ly nước trái cây uống một ngụm.
Phó Minh Viễn, người nãy giờ không hề nói một lời đột nhiên mở miệng: "Tôm hôm nay không tệ."
Câu bình luận đột ngột khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, Trình Lặc cố ý gắp một con tôm, nịnh nọt nói: "Đúng, đúng, tôm hôm nay không tệ."
Mọi người đều nhao nhao ăn tôm, Thẩm Gia không thể không ăn.
Ăn tôm nhất định phải lột vỏ, mà lột vỏ thì phải dùng cả hai tay, nhưng tay kia...
Thẩm Gia cảm thấy người đàn ông này nhất định là cố ý!
Sau khi ăn xong một cách buồn bực, Thẩm Gia nắm lấy cơ hội tiếp tục mò tay xuống dưới trêu chọc anh, lúc nãy bị gián đoạn nhưng dương vật của anh vẫn chưa mềm xuống được, vẫn cứng rắn như một cây gậy sắt, còn chảy nhiều nước, khiến cho lòng bàn tay của người con gái ướt nhẹp.
Bữa ăn chậm rãi kết thúc, cũng đã đến lúc mọi người tản ra, Phó Minh Viễn rơi vào tình trạng xấu hổ đành phải giả vờ say, xua tay ý bảo Ninh Nhiên là anh muốn ngồi đây một lát.
Ninh Nhiên bất đắc dĩ, muốn đi mua canh giải rượu cho anh, nên dứt khoát ra ngoài cùng với mọi người.
Thẩm Gia đương nhiên lén lút quay lại phòng ăn, may mắn là động tác của cô nhanh nhẹn, đẩy cửa vào đúng lúc Phó Minh Viễn chuẩn bị kéo khóa quần lên.
Thẩm Gia nhào tới, đè chặt đôi chân đang muốn đứng lên của anh.
"Ấy đừng, em còn chưa làm cho dương vật của chú chảy nước mà."
Phó Minh Viễn liếc nhìn cô cảnh cáo.
Thầm Gia cúi đầu, không thấy được ánh mắt của anh, cô vẫn tiếp tục theo ý mình mà nhào nắn gậy thịt như cao su đồ chơi, cho đến khi nó có dấu hiệu sung huyết.
Lúc này, cho dù Phó Minh Viễn hất tay cô ra cũng vô ích, dương vật cương cứng làm anh chỉ có thể ngồi yên để khăn trải bàn che chắn.
Thẩm Gia giống như nắm được yếu điểm của anh, chạm rãi kéo khóa quần xuống, từ trong quần lót kéo cây gậy đã sớm ngóc đầu ra, lòng bàn tay mềm mại bao lấy nó mà di chuyển lên xuống.
Cô siết chặt tay, thầm cảm thán thứ cứng rắn này của người đàn ông thật là to, dùng cả bàn tay vẫn không nắm trọn được, cũng không biết to lớn như vậy để làm gì, để khiến cho cô ăn và cầm nắm mệt mỏi hơn sao?
Thiếu nữ ngây thơ chưa từng bị làm nên không cảm nhận được lợi ích của dương vật to lớn.
Cô gái bên cạnh nghe thấy tiếng Thẩm Gia thở dài, nhìn chén cơm của cô đã gần thấy đáy, cười nói: "Gia Gia tập trung ăn uống, ngay cả một câu cũng không nói, tôi thấy đúng là chỉ có đồ ăn mới khiến em ấy tập trung như vậy."
Trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, Thẩm Gia sợ tới mức thu tay lại, hơn nữa vì để che giấu động tác vừa rồi, còn lập tức cầm lấy ly nước trái cây uống một ngụm.
Phó Minh Viễn, người nãy giờ không hề nói một lời đột nhiên mở miệng: "Tôm hôm nay không tệ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu bình luận đột ngột khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, Trình Lặc cố ý gắp một con tôm, nịnh nọt nói: "Đúng, đúng, tôm hôm nay không tệ."
Mọi người đều nhao nhao ăn tôm, Thẩm Gia không thể không ăn.
Ăn tôm nhất định phải lột vỏ, mà lột vỏ thì phải dùng cả hai tay, nhưng tay kia...
Thẩm Gia cảm thấy người đàn ông này nhất định là cố ý!
Sau khi ăn xong một cách buồn bực, Thẩm Gia nắm lấy cơ hội tiếp tục mò tay xuống dưới trêu chọc anh, lúc nãy bị gián đoạn nhưng dương vật của anh vẫn chưa mềm xuống được, vẫn cứng rắn như một cây gậy sắt, còn chảy nhiều nước, khiến cho lòng bàn tay của người con gái ướt nhẹp.
Bữa ăn chậm rãi kết thúc, cũng đã đến lúc mọi người tản ra, Phó Minh Viễn rơi vào tình trạng xấu hổ đành phải giả vờ say, xua tay ý bảo Ninh Nhiên là anh muốn ngồi đây một lát.
Ninh Nhiên bất đắc dĩ, muốn đi mua canh giải rượu cho anh, nên dứt khoát ra ngoài cùng với mọi người.
Thẩm Gia đương nhiên lén lút quay lại phòng ăn, may mắn là động tác của cô nhanh nhẹn, đẩy cửa vào đúng lúc Phó Minh Viễn chuẩn bị kéo khóa quần lên.
Thẩm Gia nhào tới, đè chặt đôi chân đang muốn đứng lên của anh.
"Ấy đừng, em còn chưa làm cho dương vật của chú chảy nước mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro