Vợ Bên Cạnh, Ng...
2024-11-16 00:17:36
Cô còn dám suy nghĩ đến chuyện này? Phó Minh Viễn không biết lá gan của Thẩm Gia từ khi nào mà đã lớn như vậy.
Thẩm Gia thấy anh vẫn muốn đứng lên, vội vàng đè lại: "Chú trốn cái gì, em còn chưa bắt đầu."
Còn dùng giọng điệu "đừng lộn xộn" nói với anh: "Không có nhiều thời gian, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng..."
"Cháu vẫn còn biết?"
Phó Minh Viễn lẳng lặng nhìn cô lần nữa lấy dương vật ra.
Thẩm Gia ngậm lấy quy đầu, ậm ờ nói: "Chú chính là kim chủ của em, đương nhiên em không thể để chú chịu oan ức được."
Thẩm Gia tự cho rằng bản thân mình suy nghĩ rất hợp lý.
Bị ngậm đến thoải mái, hơn nữa lại hơi say, thần kinh của Phó Minh Viễn chậm rãi thả lỏng, lười biếng nhắm hờ mắt và nói chuyện phiếm với cô: "Kim chủ? Ai cho cháu cái lá gan chưa nhận được sự đồng ý, đã nắm lấy dương vật của kim chủ như thế?"
Thẩm Gia dừng lại động tác trong miệng, quả thật nghĩ không ra cái lý nào tốt để phản bác anh, người đàn ông lại không để ý, vỗ đỉnh đầu cô để cô tiếp tục.
Thẩm Gia bị vỗ đầu có hơi uất ức: "Em chỉ nghĩ chú là thích, chú đánh em làm gì? Em còn vừa thổ lộ với chú trên chương trình..."
Phó Minh Viễn thoáng nghĩ đến lời của cô gái nhỏ nói trong chương trình ban nãy, tuy nhiên, điều người đàn ông nhớ tới không phải lời thổ lộ, mà là "Nụ hôn đầu tiên vẫn còn".
"Nụ hôn đầu tiên vẫn còn, nhưng mà đã hôn hít dương vật thì có đáng tin không?"
Thẩm Gia mặt đỏ bừng, "Em, em..." nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra được một câu: "Do đấy là tính cách của chị Tiểu Mộng thiết lập cho em mà..."
"Ồ, phải không?"
Phó Minh Viễn cố ý rút dương vật ra rồi nâng nó lên cao cách môi cô bằng nửa ngón tay.
"Nếu đã được thiết lập sẵn, thì không cần 'ăn' cũng được."
Thẩm Gia lập tức vội vàng vươn đầu lưỡi ra, nhìn bộ dạng đầy ham muốn của cô, không ai có thể tưởng tượng được thiếu nữ thuần khiết trên màn ảnh và cô gái dâm đãng này chính là cùng một người.
"'Ăn', 'ăn', chú đừng lấy đi."
Tuy rằng cô không thích mùi vị kỳ lạ trên thứ đồ to lớn kỳ quái này, nhưng nếu Phó Minh Viễn thích, cô vẫn nguyện ý làm quen với nó.
Phó Minh Viễn chưa từng gặp người phụ nữ nào thẳng thắn lộ ra khát vọng tình dục của mình như vậy, Ninh Nhiên ở trên giường vẫn duy trì hình tượng nữ thần, so với kiểu dâm đãng đến cực điểm này của Thẩm Gia, có thể nói là tương phản rõ rệt.
Trong lòng anh mơ hồ đồng tình với câu nói, đàn ông đều thích một người đàn bà phóng túng trên giường. Đối với phương thức quan hệ tình dục mới này, Phó Minh Viễn sinh ra một loại cảm giác hết sức vi diệu.
"Cứ như vậy mà thích 'ăn' dương vật của đàn ông?"
Thẩm Gia dừng lại, lắc đầu, vì để tiện cho việc nói chuyện nên nhả quy đầu ra, đổi thành nghiêng đầu liếm quanh thân cây gậy.
"Em chỉ thích 'ăn' dương vật của chú."
Cô gái nâng đôi mắt hạnh đầy sương mù lên: "Thân thể em đều là của chú, em chỉ thích 'ăn' đồ vật của chú, cũng chỉ cho chú chạm vào mà thôi."
Thẩm Gia từ giữa hai chân anh bò lên trên, sau khi đứng thẳng người, cô vén vạt áo thun lên, lộ ra hai ngọn núi đang bị áo ngực bao lấy phân nửa, trước tiên cởi nút áo, sau đó nâng hai bên bầu ngực, đặt núm vú hồng hào run rẩy lên môi mỏng của anh.
"Chú, chú cũng 'ăn' của em đi, ngày hôm đó... ngày hôm đó... Chú cũng rất thích nơi này..."
Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng chói, người con gái là lần đầu tiên trong hoàn cảnh sáng rực mà nói ra những lời xấu hổ như vậy, cả người đều ửng lên, ngay cả đôi gò bồng đào cũng biến thành màu hồng mê người.
Con ngươi của Phó Minh Viễn đen như mực, lộ ra sự nguy hiểm, anh hung hăng ngậm lấy một bên nụ hoa, kéo núm vú thật dài giống như sói cắn xé con mồi.
Thẩm Gia thấy anh vẫn muốn đứng lên, vội vàng đè lại: "Chú trốn cái gì, em còn chưa bắt đầu."
Còn dùng giọng điệu "đừng lộn xộn" nói với anh: "Không có nhiều thời gian, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng..."
"Cháu vẫn còn biết?"
Phó Minh Viễn lẳng lặng nhìn cô lần nữa lấy dương vật ra.
Thẩm Gia ngậm lấy quy đầu, ậm ờ nói: "Chú chính là kim chủ của em, đương nhiên em không thể để chú chịu oan ức được."
Thẩm Gia tự cho rằng bản thân mình suy nghĩ rất hợp lý.
Bị ngậm đến thoải mái, hơn nữa lại hơi say, thần kinh của Phó Minh Viễn chậm rãi thả lỏng, lười biếng nhắm hờ mắt và nói chuyện phiếm với cô: "Kim chủ? Ai cho cháu cái lá gan chưa nhận được sự đồng ý, đã nắm lấy dương vật của kim chủ như thế?"
Thẩm Gia dừng lại động tác trong miệng, quả thật nghĩ không ra cái lý nào tốt để phản bác anh, người đàn ông lại không để ý, vỗ đỉnh đầu cô để cô tiếp tục.
Thẩm Gia bị vỗ đầu có hơi uất ức: "Em chỉ nghĩ chú là thích, chú đánh em làm gì? Em còn vừa thổ lộ với chú trên chương trình..."
Phó Minh Viễn thoáng nghĩ đến lời của cô gái nhỏ nói trong chương trình ban nãy, tuy nhiên, điều người đàn ông nhớ tới không phải lời thổ lộ, mà là "Nụ hôn đầu tiên vẫn còn".
"Nụ hôn đầu tiên vẫn còn, nhưng mà đã hôn hít dương vật thì có đáng tin không?"
Thẩm Gia mặt đỏ bừng, "Em, em..." nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra được một câu: "Do đấy là tính cách của chị Tiểu Mộng thiết lập cho em mà..."
"Ồ, phải không?"
Phó Minh Viễn cố ý rút dương vật ra rồi nâng nó lên cao cách môi cô bằng nửa ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu đã được thiết lập sẵn, thì không cần 'ăn' cũng được."
Thẩm Gia lập tức vội vàng vươn đầu lưỡi ra, nhìn bộ dạng đầy ham muốn của cô, không ai có thể tưởng tượng được thiếu nữ thuần khiết trên màn ảnh và cô gái dâm đãng này chính là cùng một người.
"'Ăn', 'ăn', chú đừng lấy đi."
Tuy rằng cô không thích mùi vị kỳ lạ trên thứ đồ to lớn kỳ quái này, nhưng nếu Phó Minh Viễn thích, cô vẫn nguyện ý làm quen với nó.
Phó Minh Viễn chưa từng gặp người phụ nữ nào thẳng thắn lộ ra khát vọng tình dục của mình như vậy, Ninh Nhiên ở trên giường vẫn duy trì hình tượng nữ thần, so với kiểu dâm đãng đến cực điểm này của Thẩm Gia, có thể nói là tương phản rõ rệt.
Trong lòng anh mơ hồ đồng tình với câu nói, đàn ông đều thích một người đàn bà phóng túng trên giường. Đối với phương thức quan hệ tình dục mới này, Phó Minh Viễn sinh ra một loại cảm giác hết sức vi diệu.
"Cứ như vậy mà thích 'ăn' dương vật của đàn ông?"
Thẩm Gia dừng lại, lắc đầu, vì để tiện cho việc nói chuyện nên nhả quy đầu ra, đổi thành nghiêng đầu liếm quanh thân cây gậy.
"Em chỉ thích 'ăn' dương vật của chú."
Cô gái nâng đôi mắt hạnh đầy sương mù lên: "Thân thể em đều là của chú, em chỉ thích 'ăn' đồ vật của chú, cũng chỉ cho chú chạm vào mà thôi."
Thẩm Gia từ giữa hai chân anh bò lên trên, sau khi đứng thẳng người, cô vén vạt áo thun lên, lộ ra hai ngọn núi đang bị áo ngực bao lấy phân nửa, trước tiên cởi nút áo, sau đó nâng hai bên bầu ngực, đặt núm vú hồng hào run rẩy lên môi mỏng của anh.
"Chú, chú cũng 'ăn' của em đi, ngày hôm đó... ngày hôm đó... Chú cũng rất thích nơi này..."
Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng chói, người con gái là lần đầu tiên trong hoàn cảnh sáng rực mà nói ra những lời xấu hổ như vậy, cả người đều ửng lên, ngay cả đôi gò bồng đào cũng biến thành màu hồng mê người.
Con ngươi của Phó Minh Viễn đen như mực, lộ ra sự nguy hiểm, anh hung hăng ngậm lấy một bên nụ hoa, kéo núm vú thật dài giống như sói cắn xé con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro