[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 1
2024-10-30 10:45:40
Tuy rằng dáng vẻ hai tỷ muội không khác nhau là bao, nhưng mà tỷ tỷ Vũ Sí Nhi lại là đệ nhất của Đại Mạc, này không có gì đáng để tranh luận.
Sí Nhi đẹp không chỉ vì bề ngoài trời sinh mà còn cả tính cách không tranh đoạt, không cần làm gì chỉ đứng yên cũng có người tự tìm đến. Tuy rằng không hoạt bát bằng muội muội thích võ nghệ nhưng tâm tư của nàng rất tỉ mỉ, không chỉ nữ công gia chánh tốt, tuổi còn nhỏ nhưng đối với người trong gia tộc thì chiếu cố hết mình…
Mẫu thân qua đời sớm, nàng không chỉ phải chăm sóc muội muội còn phải lo lắng cho đời sống của phụ huynh, dần dà, những gia đình nào trong tộc thiếu gạo hay mắm muối, Sí Nhi tiểu thư đều nhớ mà thương tình đến rõ ràng.
Mọi người đều khen Sí Nhi tiểu thư là người cẩn thận và tỉ mỉ, là cô nương làm việc chu đáo, nếu ai cưới được nàng chắc chắn phúc phận đã tu ba kiếp.
Mà trước khi gặp được người đó, Sí Nhi cũng không hề biết bản thân mình là một người ích kỷ.
Nàng gặp được hắn là vào thời tiết man mát ngày thu sau giờ ngọ.
Gần tộc Hắc Vũ chỉ có một rừng cây, ở giữa là một con suối chảy róc rách, thanh âm yên bình đến lạ. Như vậy cho nên đối với những dân tộc sống ở đây mà nói thì thế chính là rất hoàn mỹ rồi…
Người bình thường đều bị cấm bước vào trong khu rừng mỹ lệ này vì họ sợ sẽ làm ô nhiễm nguồn nước, phá hủy thảm thực vật.
Sí Nhi bình thường cũng không vào khu rừng này nhiều, nhưng mà ở phương Bắc ngày mùa thu rất đẹp, xa xa nhìn thấy một cánh rừng với những lá cây vàng tươi tắn, nàng nhất thời nổi lên ý niệm muốn đi dạo một chút, cũng không gọi muội muội một tiếng đã tự mình đi vào rừng.
Tầng tầng đều là lá cây trải trên mặt đất, đột ngột gió lớn, có vài chiếc lá đang bay cũng động trên vai nàng, Sí Nhi nhẹ giọng cất lên giai điệu, một đường dọc theo dòng suối nhỏ, nhìn dòng nước thanh khiết phản chiếu khuôn mặt điềm đạm của bản thân.
"Rầm!" một trận tiếng nước chợt vang lên, thiếu nữ không phòng bị như nai nhỏ đang hoảng sợ, đồng thời có một viên đá tròn tròn từ dưới nước bay lên.
"Ai?!" Sí Nhi sợ sệt, tưởng rằng dưới nước có ẩn chứa động vật gì đó, nhìn thật kĩ ở dưới nước có người nào đó đang đứng dậy.
Nửa người trên trần trụi trắng nõn mà cường tráng khiến người nhìn không nhịn được mà đỏ mặt… Lại xem mặt của người trong nước kia, đôi mắt hẹp dài, lông mi dài cong cong, mũi cao thẳng, đôi môi nhợt nhạt còn dính một ít bọt nước, hai lỗ tai cũng rất tinh xảo.
Ngũ quan người này đều là hàng cực phẩm, thậm chí nếu so với những người anh tuấn soái khí ở Mạc Thượng có khi còn được trời ưu ái cho vài phần.
Duy chỉ có một điều là trên đầu hắn có một đường cong duyên dáng nhưng lại trống trơn, một cọng tóc còn chẳng mọc nổi.
"Tăng, tăng nhân?" Cô ngồi ngây ra một hồi lâu, Sí Nhi mới hồi phục lại tinh thần, nhớ tới trên đời những người như vậy cũng có tồn tại.
Nàng nghe nói rằng đó là tăng nhân cắt tóc xuất gia nhưng lại chưa từng gặp qua. Mạc Thượng rất ít người tin những tôn giáo như vậy huống hồ nàng còn là nữ nhi, kiến thức cư nhiên ít ỏi. Còn về phần Diễm Nhi thường xuyên được đi chu du đây đó với người lớn, hiểu biết của muội ta so với nàng hơn rất nhiều.
Người nọ tựa như không nhìn thấy Sí Nhi, thẳng từ suối nước bay lên bờ.
Nàng đã che hai mắt lại rồi, cứ việc làm gì thì làm, vẫn là có cái hình ảnh gì đó "kì quái" liên tục đập vào mắt nàng.
Hắn, hắn… Hắn như thế nào…
Nàng ta hoàn toàn không biết mình đang nhìn cái gì, Sí Nhi mặt đỏ tai hồng, hai má đỏ bừng nửa ngày, đôi tay nàng nhẹ nhàng buông xuống khỏi mắt, quay sang nhìn người khi nãy…
Đã không còn thấy bóng người!
Sí Nhi đẹp không chỉ vì bề ngoài trời sinh mà còn cả tính cách không tranh đoạt, không cần làm gì chỉ đứng yên cũng có người tự tìm đến. Tuy rằng không hoạt bát bằng muội muội thích võ nghệ nhưng tâm tư của nàng rất tỉ mỉ, không chỉ nữ công gia chánh tốt, tuổi còn nhỏ nhưng đối với người trong gia tộc thì chiếu cố hết mình…
Mẫu thân qua đời sớm, nàng không chỉ phải chăm sóc muội muội còn phải lo lắng cho đời sống của phụ huynh, dần dà, những gia đình nào trong tộc thiếu gạo hay mắm muối, Sí Nhi tiểu thư đều nhớ mà thương tình đến rõ ràng.
Mọi người đều khen Sí Nhi tiểu thư là người cẩn thận và tỉ mỉ, là cô nương làm việc chu đáo, nếu ai cưới được nàng chắc chắn phúc phận đã tu ba kiếp.
Mà trước khi gặp được người đó, Sí Nhi cũng không hề biết bản thân mình là một người ích kỷ.
Nàng gặp được hắn là vào thời tiết man mát ngày thu sau giờ ngọ.
Gần tộc Hắc Vũ chỉ có một rừng cây, ở giữa là một con suối chảy róc rách, thanh âm yên bình đến lạ. Như vậy cho nên đối với những dân tộc sống ở đây mà nói thì thế chính là rất hoàn mỹ rồi…
Người bình thường đều bị cấm bước vào trong khu rừng mỹ lệ này vì họ sợ sẽ làm ô nhiễm nguồn nước, phá hủy thảm thực vật.
Sí Nhi bình thường cũng không vào khu rừng này nhiều, nhưng mà ở phương Bắc ngày mùa thu rất đẹp, xa xa nhìn thấy một cánh rừng với những lá cây vàng tươi tắn, nàng nhất thời nổi lên ý niệm muốn đi dạo một chút, cũng không gọi muội muội một tiếng đã tự mình đi vào rừng.
Tầng tầng đều là lá cây trải trên mặt đất, đột ngột gió lớn, có vài chiếc lá đang bay cũng động trên vai nàng, Sí Nhi nhẹ giọng cất lên giai điệu, một đường dọc theo dòng suối nhỏ, nhìn dòng nước thanh khiết phản chiếu khuôn mặt điềm đạm của bản thân.
"Rầm!" một trận tiếng nước chợt vang lên, thiếu nữ không phòng bị như nai nhỏ đang hoảng sợ, đồng thời có một viên đá tròn tròn từ dưới nước bay lên.
"Ai?!" Sí Nhi sợ sệt, tưởng rằng dưới nước có ẩn chứa động vật gì đó, nhìn thật kĩ ở dưới nước có người nào đó đang đứng dậy.
Nửa người trên trần trụi trắng nõn mà cường tráng khiến người nhìn không nhịn được mà đỏ mặt… Lại xem mặt của người trong nước kia, đôi mắt hẹp dài, lông mi dài cong cong, mũi cao thẳng, đôi môi nhợt nhạt còn dính một ít bọt nước, hai lỗ tai cũng rất tinh xảo.
Ngũ quan người này đều là hàng cực phẩm, thậm chí nếu so với những người anh tuấn soái khí ở Mạc Thượng có khi còn được trời ưu ái cho vài phần.
Duy chỉ có một điều là trên đầu hắn có một đường cong duyên dáng nhưng lại trống trơn, một cọng tóc còn chẳng mọc nổi.
"Tăng, tăng nhân?" Cô ngồi ngây ra một hồi lâu, Sí Nhi mới hồi phục lại tinh thần, nhớ tới trên đời những người như vậy cũng có tồn tại.
Nàng nghe nói rằng đó là tăng nhân cắt tóc xuất gia nhưng lại chưa từng gặp qua. Mạc Thượng rất ít người tin những tôn giáo như vậy huống hồ nàng còn là nữ nhi, kiến thức cư nhiên ít ỏi. Còn về phần Diễm Nhi thường xuyên được đi chu du đây đó với người lớn, hiểu biết của muội ta so với nàng hơn rất nhiều.
Người nọ tựa như không nhìn thấy Sí Nhi, thẳng từ suối nước bay lên bờ.
Nàng đã che hai mắt lại rồi, cứ việc làm gì thì làm, vẫn là có cái hình ảnh gì đó "kì quái" liên tục đập vào mắt nàng.
Hắn, hắn… Hắn như thế nào…
Nàng ta hoàn toàn không biết mình đang nhìn cái gì, Sí Nhi mặt đỏ tai hồng, hai má đỏ bừng nửa ngày, đôi tay nàng nhẹ nhàng buông xuống khỏi mắt, quay sang nhìn người khi nãy…
Đã không còn thấy bóng người!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro