[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 22
2024-10-30 10:45:40
Trên đường, Sí Nhi bị đong đưa chỉ muốn nôn, tuy trên đường ăn phải không ít cát nhưng may mà không gặp cát lún Hô Duyên Hải mà người người sợ hãi. Nhưng sau lưng ngựa xóc nảy cả đêm, người chờ đợi nàng hôm sau là hoàng tử Lâu Lan hung tàn độc ác trong truyền thuyết chưa từng gặp mặt――
Nếu là kẻ địch lâu năm của phụ thân, nàng là nữ nhi tộc trưởng bị bắt làm tù binh, sợ là lành ít dữ nhiều… Nếu như đối phương dùng nàng để uy hϊếp phụ thân, không biết phụ thân có bị người này khống chế không? Thậm chí tộc nhân có thể bị liên lụy vì nàng không?
Trong lúc suy nghĩ, Sí Nhi vẫn cứ như hàng hóa bị đưa vào trong cung điện vương quốc.
Bịt mặt được cởi ra, điện thất nguy nga lộng lẫy đập vào mắt. Lớn thì cây cột phù điêu* tinh xảo cao đến đỉnh vách tường, nhỏ thì đĩa bạc bát vàng bày trên bàn… Đây hiển nhiên là nơi tráng lệ huy hoàng.
(*) phù điêu: điêu khắc nổiTuy tộc Hắc Vũ cũng coi như có chút của cải, nhưng tiểu thư Sí Nhi sống giản dị từ nhỏ, không khỏi khẽ thán phục vì độ phồn hoa của cung thất này.
Tuy nhiên chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Sí Nhi lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường――
Mặc dù bị người bao quanh, một phen rửa mặt, đổi trang phục hoa lệ hoàn toàn xa lạ cho nàng, Sí Nhi cũng không hề nói gì, điềm tĩnh tuân lệnh khiến nữ tử hầu hạ bên cạnh không nhịn được nhìn nàng mấy lần…
Gột rửa cát bụi, Sí Nhi mặc váy áo vào, trang sức và đầu sa* của Lâu Lan, không thể nghi ngờ đẹp đến mức khiến bất kỳ nữ tử nào cũng phải đố kỵ! Nhưng loại khí chất trấn tĩnh, khoan thai điềm đạm, không tranh với đời trên người Sí Nhi khiến người khác không đành lòng nổi lên bất cứ tạp niệm** không tốt nào với nàng.
(*) Đầu sa: Loại khăn voan mà cô dâu hay đội, ở đây tác giả không ghi rõ màu gì
(**) Tạp niệm: Ý nghĩ mờ ám, đen tối không tốt
Nhưng có lẽ nam nhân không nghĩ như vậy.
Hoàng tử Lâu Lan thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết có vẻ ngoài đẹp mắt hơn trong tưởng tượng của Sí Nhi. Tóc đen da tuyết, môi hồng răng trắng, mặc Hoa phục, thậm chí còn có thể đẹp hơn nhóm nữ quan dung nhan thượng thừa trong cung này vài phần.
Nhưng khi vị hoàng tử được gọi là “khổng tước” tuấn tú tới gần nàng, Sí Nhi vẫn cảm giác được ác ý phun trào dưới vỏ ngoài tuấn mỹ của hắn――
Trong đôi mắt lam xinh đẹp của hắn như chứa khinh thường và trào phúng, cử chỉ bất cẩn như với hàng hóa bình thường, tia sáng lóe lên dường như biến thành tia sáng dò xét và cũng không che giấu đố kỵ…
Không sai, Sí Nhi cảm nhận được “đố kỵ” đến từ một nam nhân!
“Mỹ nữ đệ nhất Đại Mạc… Hình như cũng chỉ đến thế mà thôi.” Hoàng tử Khổng tước nắm cằm Sí Nhi nhìn đi nhìn lại, cười nhạo ngồi trở lại cao vị* bên trên của hắn, vỗ tay, hai gã thiếu niên tuyệt sắc theo tiếng đi ra.
(*) Cao vị: Địa vị cao
Các thiếu niên nằm rạp dưới chân hoàng tử Lâu Lan, ngón tay dài nhẵn nhụi trắng nõn được chăm sóc kỹ lưỡng của vương tử vuốt nhẹ đỉnh đầu thiếu niên như rất thân mật…
Cũng may, ít ra hoàng tử này không có hứng thú với thân thể nàng, chí ít nàng sẽ không dễ dàng chịu nhục.
Nếu là kẻ địch lâu năm của phụ thân, nàng là nữ nhi tộc trưởng bị bắt làm tù binh, sợ là lành ít dữ nhiều… Nếu như đối phương dùng nàng để uy hϊếp phụ thân, không biết phụ thân có bị người này khống chế không? Thậm chí tộc nhân có thể bị liên lụy vì nàng không?
Trong lúc suy nghĩ, Sí Nhi vẫn cứ như hàng hóa bị đưa vào trong cung điện vương quốc.
Bịt mặt được cởi ra, điện thất nguy nga lộng lẫy đập vào mắt. Lớn thì cây cột phù điêu* tinh xảo cao đến đỉnh vách tường, nhỏ thì đĩa bạc bát vàng bày trên bàn… Đây hiển nhiên là nơi tráng lệ huy hoàng.
(*) phù điêu: điêu khắc nổiTuy tộc Hắc Vũ cũng coi như có chút của cải, nhưng tiểu thư Sí Nhi sống giản dị từ nhỏ, không khỏi khẽ thán phục vì độ phồn hoa của cung thất này.
Tuy nhiên chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Sí Nhi lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường――
Mặc dù bị người bao quanh, một phen rửa mặt, đổi trang phục hoa lệ hoàn toàn xa lạ cho nàng, Sí Nhi cũng không hề nói gì, điềm tĩnh tuân lệnh khiến nữ tử hầu hạ bên cạnh không nhịn được nhìn nàng mấy lần…
Gột rửa cát bụi, Sí Nhi mặc váy áo vào, trang sức và đầu sa* của Lâu Lan, không thể nghi ngờ đẹp đến mức khiến bất kỳ nữ tử nào cũng phải đố kỵ! Nhưng loại khí chất trấn tĩnh, khoan thai điềm đạm, không tranh với đời trên người Sí Nhi khiến người khác không đành lòng nổi lên bất cứ tạp niệm** không tốt nào với nàng.
(*) Đầu sa: Loại khăn voan mà cô dâu hay đội, ở đây tác giả không ghi rõ màu gì
(**) Tạp niệm: Ý nghĩ mờ ám, đen tối không tốt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng có lẽ nam nhân không nghĩ như vậy.
Hoàng tử Lâu Lan thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết có vẻ ngoài đẹp mắt hơn trong tưởng tượng của Sí Nhi. Tóc đen da tuyết, môi hồng răng trắng, mặc Hoa phục, thậm chí còn có thể đẹp hơn nhóm nữ quan dung nhan thượng thừa trong cung này vài phần.
Nhưng khi vị hoàng tử được gọi là “khổng tước” tuấn tú tới gần nàng, Sí Nhi vẫn cảm giác được ác ý phun trào dưới vỏ ngoài tuấn mỹ của hắn――
Trong đôi mắt lam xinh đẹp của hắn như chứa khinh thường và trào phúng, cử chỉ bất cẩn như với hàng hóa bình thường, tia sáng lóe lên dường như biến thành tia sáng dò xét và cũng không che giấu đố kỵ…
Không sai, Sí Nhi cảm nhận được “đố kỵ” đến từ một nam nhân!
“Mỹ nữ đệ nhất Đại Mạc… Hình như cũng chỉ đến thế mà thôi.” Hoàng tử Khổng tước nắm cằm Sí Nhi nhìn đi nhìn lại, cười nhạo ngồi trở lại cao vị* bên trên của hắn, vỗ tay, hai gã thiếu niên tuyệt sắc theo tiếng đi ra.
(*) Cao vị: Địa vị cao
Các thiếu niên nằm rạp dưới chân hoàng tử Lâu Lan, ngón tay dài nhẵn nhụi trắng nõn được chăm sóc kỹ lưỡng của vương tử vuốt nhẹ đỉnh đầu thiếu niên như rất thân mật…
Cũng may, ít ra hoàng tử này không có hứng thú với thân thể nàng, chí ít nàng sẽ không dễ dàng chịu nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro