[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 29
2024-10-30 10:45:40
Sí Nhi theo bản năng nhìn theo ánh sáng đó, lọt vào tầm mắt là bức họa bị chiếu vào càng rõ ràng nhân vật ——
Một nam một nữ ôm dính một chỗ, nữ tử bị đè lên một cột trụ thô to, một đùi bị nâng lên cao lộ ra điểm đỏ bừng giữa hai chân, mà dươиɠ ѵậŧ thô đen của nam tử vùi vào một điểm ở giữa khe nhỏ...
Tận mắt nhìn thấy chi tiết nam nữ giao hợp được miêu tả tỉ mỉ kỹ lưỡng trên vách tường có lẽ còn mang đến chấn động mạnh hơn tự mình trải nghiệm giao hoan!
“Này... Ngươi đừng soi nữa.” Hơn nửa ngày sau Sí Nhi mới tìm lại được đầu lưỡi của mình, lắp bắp ‘khuyên’.
Thế nhưng cái tên tăng nhân Già Diệp không những không đắn đo hình tượng bức họa này vẽ ra, trái lại còn thành kính lạnh nhạt tụng kinh niệm Phật, vì thế ngọn đèn dầu tỉ mỉ quan sát từng chút ——
Trên vách tường quả thật vẽ lít nha lít nhít cực nhiều tư thế nam nữ giao hoan khác nhau!
“...” Sí Nhi tò mò chốc lát lại che mặt không dám nhìn, cuối cùng vẫn nhìn tăng nhân nghiêm túc quan sát bức họa qua khe hở ngón tay, nhỏ giọng nói, “Chúng ta, chúng ta nghĩ cách ra ngoài thế nào?”
“Không phải đang nghĩ cách đây sao...” Tăng nhân không quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng những hình ảnh da^ʍ mỹ đó, “Bức họa đó chính là manh mối duy nhất nhỉ?”
“Ồ...” Sí Nhi ngẫm lại cũng đúng, đành phải đứng tại chỗ, đỏ mặt tiếp tục chờ hắn khai quật manh mối.
Nhưng mà không biết sau bao lâu, ngọn đèn rời đế đã tắt mới nghe tăng nhân Già Diệp giọng điệu tự nhiên nói: “Cởi y phục ra đi.”
Cởi… Cởi y phục?
Mặc dù vừa xấu hổ vừa lo lắng, nhưng Sí Nhi vẫn một lòng tin tưởng tăng nhân có thể tìm thấy lối ra, lúc này nàng lại có hơi không dám tin, xoa xoa lỗ tai mình…
“Không cởi à?” Thấy thiếu nữ đứng ngây ngốc không phản ứng, tăng nhân khẽ cau mày, “Cũng không sao.”
Trầm ngâm một lúc, tăng nhân Già Diệp cởi cà sa của hắn, trải xuống sàn nhà sạch sẽ sáng bóng trong điện, trên đó dường như chưa từng bị nhiễm một hạt bụi nào.
“Già, Già Diệp…”
Thấy cơ thể rắn chắc của hắn chỉ còn một chiếc quần, khuôn mặt Sí Nhi càng nóng hơn.
Tăng nhân mặt lạnh ấy cũng không nhìn đến nàng, hắn ngồi khoanh chân trên tăng bào, sau đó chắp tay trước ngực, bắt đầu thiền niệm.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Sí Nhi nắm chặt tấm vải mỏng trên ngực mình, lo lắng không yên theo dõi hắn ----- vị tăng lữ này dường như đã khôi phục phong thái lạnh lùng vốn có.
Tăng nhân tụng kinh không biết bao lâu, Sí Nhi dùng vạt áo lau lau cái cột đến sáng bóng sạch sẽ, nàng dựa vào cột, dè dặt chờ đợi. Mãi đến khi cơ thể suốt cả đêm qua không được nghỉ ngơi mệt mỏi đến mức muốn ngủ gật, nàng mới nghe tăng nhân dùng giọng điệu lạnh lùng, có chút khó chịu mở miệng nói:
“Ta không hiểu bức họa này có ý nghĩa gì…”
“Hả?” Rốt cuộc cũng thấy hắn phản ứng, Sí Nhi nhanh chóng hồi phục tinh thần, cố gắng suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Già Diệp ——
Bức họa…? Là nhắc đến bức họa trên tường? Không hiểu? Hắn muốn… Khụ, muốn biết cái gì?
“Ngươi hiểu không?” Hàng mi dày của tăng nhân Già Diệp đột nhiên chớp một cái, đôi mắt đen sáng nhìn thẳng vào người thiếu nữ, nhất là cặp mắt ươn ướt hơi buồn ngủ kia, càng trở nên vô cùng mê hoặc.
“Ta… Ta cũng, không hiểu.” Sí Nhi càng cúi đầu thấp hơn. Nàng nhìn một cái đã cảm thấy tội lỗi, nào dám tìm hiểu bức họa này còn chứa đựng hàm ý gì?
Ánh mắt tăng nhân sáng ngời, hắn nhìn càng khiến gương mặt của Sí Nhi nóng hơn, giọng nói của hắn êm dịu giống như đang ca ngợi một bài thơ tao nhã, vang vọng trong đại điện vừa tráng lệ vừa âm u: “Ngươi muốn ra ngoài… Không bằng phối hợp với ta cho tốt, tìm hiểu những thứ trong bức họa này đi.”
“Hả? Ừm…”
Lúc này, thiếu nữ chỉ hiểu lơ mơ, thậm chí còn không biết mình rốt cuộc đã đáp ứng yêu cầu vô lý của tên tăng nhân ra vẻ đạo mạo này.
Nhưng chẳng mấy chốc, trong lúc tăng nhân nói một đằng làm một nẻo, cởi sạch y phục dư thừa của thiếu nữ, Sí Nhi đã hiểu rõ, mình quả thật đã bị hắn lợi dụng…
Không, không đúng, rõ ràng hắn cũng không muốn chạm vào nàng, hắn chỉ coi nàng là yêu nữ. Bây giờ, hắn đang gặp phải một vấn đề nan giải nên kéo yêu nữ là nàng đến giải quyết, dường như cũng chẳng có gì đáng trách… Chỉ là, hắn là một tăng nhân, bây giờ lại xem chuyện âm dương giao hợp như là một bài kinh để nghiên cứu, có phải quá, quá…
Khi nghĩ như vậy, Sí Nhi đã bị tăng nhân đặt dưới thân, chiếu theo tư thế của đôi nam nữ trên bức bích họa ——
Một nam một nữ ôm dính một chỗ, nữ tử bị đè lên một cột trụ thô to, một đùi bị nâng lên cao lộ ra điểm đỏ bừng giữa hai chân, mà dươиɠ ѵậŧ thô đen của nam tử vùi vào một điểm ở giữa khe nhỏ...
Tận mắt nhìn thấy chi tiết nam nữ giao hợp được miêu tả tỉ mỉ kỹ lưỡng trên vách tường có lẽ còn mang đến chấn động mạnh hơn tự mình trải nghiệm giao hoan!
“Này... Ngươi đừng soi nữa.” Hơn nửa ngày sau Sí Nhi mới tìm lại được đầu lưỡi của mình, lắp bắp ‘khuyên’.
Thế nhưng cái tên tăng nhân Già Diệp không những không đắn đo hình tượng bức họa này vẽ ra, trái lại còn thành kính lạnh nhạt tụng kinh niệm Phật, vì thế ngọn đèn dầu tỉ mỉ quan sát từng chút ——
Trên vách tường quả thật vẽ lít nha lít nhít cực nhiều tư thế nam nữ giao hoan khác nhau!
“...” Sí Nhi tò mò chốc lát lại che mặt không dám nhìn, cuối cùng vẫn nhìn tăng nhân nghiêm túc quan sát bức họa qua khe hở ngón tay, nhỏ giọng nói, “Chúng ta, chúng ta nghĩ cách ra ngoài thế nào?”
“Không phải đang nghĩ cách đây sao...” Tăng nhân không quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng những hình ảnh da^ʍ mỹ đó, “Bức họa đó chính là manh mối duy nhất nhỉ?”
“Ồ...” Sí Nhi ngẫm lại cũng đúng, đành phải đứng tại chỗ, đỏ mặt tiếp tục chờ hắn khai quật manh mối.
Nhưng mà không biết sau bao lâu, ngọn đèn rời đế đã tắt mới nghe tăng nhân Già Diệp giọng điệu tự nhiên nói: “Cởi y phục ra đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cởi… Cởi y phục?
Mặc dù vừa xấu hổ vừa lo lắng, nhưng Sí Nhi vẫn một lòng tin tưởng tăng nhân có thể tìm thấy lối ra, lúc này nàng lại có hơi không dám tin, xoa xoa lỗ tai mình…
“Không cởi à?” Thấy thiếu nữ đứng ngây ngốc không phản ứng, tăng nhân khẽ cau mày, “Cũng không sao.”
Trầm ngâm một lúc, tăng nhân Già Diệp cởi cà sa của hắn, trải xuống sàn nhà sạch sẽ sáng bóng trong điện, trên đó dường như chưa từng bị nhiễm một hạt bụi nào.
“Già, Già Diệp…”
Thấy cơ thể rắn chắc của hắn chỉ còn một chiếc quần, khuôn mặt Sí Nhi càng nóng hơn.
Tăng nhân mặt lạnh ấy cũng không nhìn đến nàng, hắn ngồi khoanh chân trên tăng bào, sau đó chắp tay trước ngực, bắt đầu thiền niệm.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Sí Nhi nắm chặt tấm vải mỏng trên ngực mình, lo lắng không yên theo dõi hắn ----- vị tăng lữ này dường như đã khôi phục phong thái lạnh lùng vốn có.
Tăng nhân tụng kinh không biết bao lâu, Sí Nhi dùng vạt áo lau lau cái cột đến sáng bóng sạch sẽ, nàng dựa vào cột, dè dặt chờ đợi. Mãi đến khi cơ thể suốt cả đêm qua không được nghỉ ngơi mệt mỏi đến mức muốn ngủ gật, nàng mới nghe tăng nhân dùng giọng điệu lạnh lùng, có chút khó chịu mở miệng nói:
“Ta không hiểu bức họa này có ý nghĩa gì…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả?” Rốt cuộc cũng thấy hắn phản ứng, Sí Nhi nhanh chóng hồi phục tinh thần, cố gắng suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Già Diệp ——
Bức họa…? Là nhắc đến bức họa trên tường? Không hiểu? Hắn muốn… Khụ, muốn biết cái gì?
“Ngươi hiểu không?” Hàng mi dày của tăng nhân Già Diệp đột nhiên chớp một cái, đôi mắt đen sáng nhìn thẳng vào người thiếu nữ, nhất là cặp mắt ươn ướt hơi buồn ngủ kia, càng trở nên vô cùng mê hoặc.
“Ta… Ta cũng, không hiểu.” Sí Nhi càng cúi đầu thấp hơn. Nàng nhìn một cái đã cảm thấy tội lỗi, nào dám tìm hiểu bức họa này còn chứa đựng hàm ý gì?
Ánh mắt tăng nhân sáng ngời, hắn nhìn càng khiến gương mặt của Sí Nhi nóng hơn, giọng nói của hắn êm dịu giống như đang ca ngợi một bài thơ tao nhã, vang vọng trong đại điện vừa tráng lệ vừa âm u: “Ngươi muốn ra ngoài… Không bằng phối hợp với ta cho tốt, tìm hiểu những thứ trong bức họa này đi.”
“Hả? Ừm…”
Lúc này, thiếu nữ chỉ hiểu lơ mơ, thậm chí còn không biết mình rốt cuộc đã đáp ứng yêu cầu vô lý của tên tăng nhân ra vẻ đạo mạo này.
Nhưng chẳng mấy chốc, trong lúc tăng nhân nói một đằng làm một nẻo, cởi sạch y phục dư thừa của thiếu nữ, Sí Nhi đã hiểu rõ, mình quả thật đã bị hắn lợi dụng…
Không, không đúng, rõ ràng hắn cũng không muốn chạm vào nàng, hắn chỉ coi nàng là yêu nữ. Bây giờ, hắn đang gặp phải một vấn đề nan giải nên kéo yêu nữ là nàng đến giải quyết, dường như cũng chẳng có gì đáng trách… Chỉ là, hắn là một tăng nhân, bây giờ lại xem chuyện âm dương giao hợp như là một bài kinh để nghiên cứu, có phải quá, quá…
Khi nghĩ như vậy, Sí Nhi đã bị tăng nhân đặt dưới thân, chiếu theo tư thế của đôi nam nữ trên bức bích họa ——
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro