[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 44
2024-10-30 10:45:40
“Nếu ta nói, Ninh mỗ có thể mang các ngươi tới Trung Châu, đòi công đạo thay các ngươi thì sao?” Thành chủ Xích Ninh phẩy bông tuyết thấm ướt sống mũi xinh đẹp, ngữ khí làm lòng người xúc động, “Là nam tử đáng thương bị công chúa Trung Châu “vứt bỏ”, tất nhiên ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, nghĩ cách tháo được cái nón xanh trên đầu này…”
***
Sí Nhi không thể ngờ, chuyện sẽ xoay chuyển như vậy…
Thành chủ Xích Ninh vốn bị nàng coi là một uy hϊếp lớn, hiện giờ lại trở thành cọng cỏ cứu mạng nàng!
Không sai, tuy rằng cuối cùng hắn đáp ứng phụ thân sẽ cưới tỷ muội các nàng, nhưng từ lúc phụ thân đòi tự do của tỷ muội các nàng, Ninh Huy Ngọc lập tức đưa hai tỷ muội đến Trung Châu!
Trung Châu…
Đúng, ngày đó vội vàng biệt ly, người kia láng máng nhắc tới hắn ở Trung Châu, hộ quốc… Chùa gì hộ quốc?
Vậy mà nàng không nhớ nổi!
Nhưng cho dù chỉ có một đầu manh mối Trung Châu thì vẫn tốt hơn nàng mang hài tử trong bụng, hoàn toàn không biết đi đường nào… Bây giờ có người đưa nàng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của phụ thân, chạy thẳng đến Trung Châu, đúng là không thể tốt hơn.
Nàng càng chưa từng nghĩ nhân vật thần tiên tấm lòng rộng mở trong mắt các tộc Bắc Cảnh lại để ý công chúa Trung Châu đến thế ——
Năm đó Bắc Cảnh và Trung Châu liên hôn, không có ai xem trọng đôi phu thê này… Bây giờ cũng vậy, khắp thiên hạ đều như đang xem trò cười của thành chủ Xích Ninh xưa nay thần bí cao quý, hắn lại không bực không giận, dường như chắc chắn ái thê sẽ không có bất cứ hành vi nào phản bội mình.
Thật ra vẫn nhìn ra được là hắn sốt ruột. Nhất là trên đường tự tai nghe được vài lời đồn đãi, tuy ngoài mặt hắn vẫn nhạt nhạt, không có chút cứng ngắc nào, nhưng hắn nhanh chóng đơn thương độc mã đến Chương Thành Trung Châu, để lại một thị vệ tiếp tục chăm sóc các nàng, mang theo thai phụ vướng chân như nàng đuổi theo ——
Trung Châu, ta tới đây…
Chương Thành phồn hoa, dù vào đông giá lạnh cũng không thể ngăn cản bước chân rộn ràng nhốn nháo của mọi người.
Sí Nhi cố nén mệt mỏi khi đi đường, vừa đặt chân tại khách điếm, lập tức lén lút hỏi thăm Trung Châu có chùa miếu nào có thể thăm viếng thần phật?
“Ừm, Trung Châu có quá nhiều chùa miếu như vậy, ngay cả trong Chương Thành cũng rất nhiều chùa chiền lớn nhỏ. Cô nương tùy tiện đến đầu ruộng ngoại ô nhìn xem, có thể tìm được vài tòa chùa miếu đấy!”
Giọng tiểu nhị khách điếm lớn, lập tức truyền bá chủ đề của Sí Nhi khiến người ngoài chú ý.
“Ôi chao, nhìn vị cô nương này thiên tư quốc sắc như thế, sao có thể tới những cái miếu hoang hai đầu bờ ruộng chứ?” Bên cạnh có khách nhân ngồi trong đại đường, nghe vậy tranh thủ chen lời, “Phải nói rõ muốn tìm chùa chiền nổi danh nhất Chương Thành, tất nhiên là chùa Bàn Nhược hộ quốc ở Tây Nam ngoài thành!”
“Ngài nói cái gì?” Sí Nhi vừa hơi suy nghĩ, chạy nhanh đến truy hỏi, “Vị đại ca này, ngài vừa mới nói… Chùa gì?”
“Ặc, chùa Bàn Nhược hộ quốc! Đây là tòa chùa cổ đã có mấy trăm năm lịch sử. Nhưng cô nương…” Khách nhân kia nhìn dáng vẻ say mê của Sí Nhi, lắc đầu nói, “Tuy rằng chùa miếu không cấm dân thường nhưng hằng năm đều là quý nhân quan to ra vào, nếu ngươi không có chút thân phận mà tùy tiện đến, chỉ sợ có lẽ tạm thời không vào được đâu!”
Nếu tồn tại tương đương với chùa chiền hoàng gia, tất nhiên ưu tiên hoàng thân quốc thích, vì sợ quấy rầu thanh tịnh của bọn họ hoặc có uy hϊếp ám sát, địa vị chùa Bàn Nhược hộ quốc này dần dần cách biệt, không phải nơi người nào cũng dám tùy tiện đặt chân tới.
“Là vậy ư?” Nhiệt ý trong mắt Sí Nhi hơi ảm đạm đi.
Chùa Bàn Nhược hộ quốc sao… Nơi dính chặt với quyền quý không thể tách rời đó, thật sự sẽ có liên hệ gì với tăng nhân lạnh nhạt phóng khoáng kia sao?
“Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì?!” Diễm Nhi thu xếp xong hành lý chạy nhảy tới, ôm lấy khuỷu tay Sí Nhi, “Muội nghe thấy đang nói về chùa gì? Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy hứng thú với những chuyện bái phật từ bao giờ thế?”
“Ta…” Nàng vẫn muốn giấu Diễm Nhi nữa ư? Trong lúc vô thức nàng đã nói dối nhiều đến mức khiến lòng mình lấp đầy cảm giác tội lỗi.
“Phật giáo cũng là loại văn hóa.” Có người đột nhiên tiến lên tiếp nhận câu chuyện, nhàn nhạt nâng chén với Diễm Nhi.
“Hả?” Lần này lực chú ý của Diễm Nhi đâu còn ở trên Phật với không Phật —— trong nháy mắt bị nam tử tóc bạc dương dương tự đắc hấp dẫn mất rồi!
“Ta nói chuyện với tỷ tỷ, ai cần ngươi lo! Không phải ngươi đi tìm cái tên Ngụy… Ngụy gì Chi kia sao! Người đâu, tìm được rồi à?”
Ở trên địa bàn Trung Châu, nàng ấy nói chuyện cẩn thận hơn một chút, suy cho cùng thế lực của Ngụy Viên Chi kia dường như thật sự hơi lớn… Dù ngoài miệng nàng ấy cãi cọ với thành chủ Xích Ninh, nhưng trong lòng vẫn không thể không thừa nhận, nhờ có vị tôn đại thần này “trợ trận”, tạm thời nàng ấy thầm tự tin hơn vài phần so với lần trước tới Trung Châu.
***
Sí Nhi không thể ngờ, chuyện sẽ xoay chuyển như vậy…
Thành chủ Xích Ninh vốn bị nàng coi là một uy hϊếp lớn, hiện giờ lại trở thành cọng cỏ cứu mạng nàng!
Không sai, tuy rằng cuối cùng hắn đáp ứng phụ thân sẽ cưới tỷ muội các nàng, nhưng từ lúc phụ thân đòi tự do của tỷ muội các nàng, Ninh Huy Ngọc lập tức đưa hai tỷ muội đến Trung Châu!
Trung Châu…
Đúng, ngày đó vội vàng biệt ly, người kia láng máng nhắc tới hắn ở Trung Châu, hộ quốc… Chùa gì hộ quốc?
Vậy mà nàng không nhớ nổi!
Nhưng cho dù chỉ có một đầu manh mối Trung Châu thì vẫn tốt hơn nàng mang hài tử trong bụng, hoàn toàn không biết đi đường nào… Bây giờ có người đưa nàng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của phụ thân, chạy thẳng đến Trung Châu, đúng là không thể tốt hơn.
Nàng càng chưa từng nghĩ nhân vật thần tiên tấm lòng rộng mở trong mắt các tộc Bắc Cảnh lại để ý công chúa Trung Châu đến thế ——
Năm đó Bắc Cảnh và Trung Châu liên hôn, không có ai xem trọng đôi phu thê này… Bây giờ cũng vậy, khắp thiên hạ đều như đang xem trò cười của thành chủ Xích Ninh xưa nay thần bí cao quý, hắn lại không bực không giận, dường như chắc chắn ái thê sẽ không có bất cứ hành vi nào phản bội mình.
Thật ra vẫn nhìn ra được là hắn sốt ruột. Nhất là trên đường tự tai nghe được vài lời đồn đãi, tuy ngoài mặt hắn vẫn nhạt nhạt, không có chút cứng ngắc nào, nhưng hắn nhanh chóng đơn thương độc mã đến Chương Thành Trung Châu, để lại một thị vệ tiếp tục chăm sóc các nàng, mang theo thai phụ vướng chân như nàng đuổi theo ——
Trung Châu, ta tới đây…
Chương Thành phồn hoa, dù vào đông giá lạnh cũng không thể ngăn cản bước chân rộn ràng nhốn nháo của mọi người.
Sí Nhi cố nén mệt mỏi khi đi đường, vừa đặt chân tại khách điếm, lập tức lén lút hỏi thăm Trung Châu có chùa miếu nào có thể thăm viếng thần phật?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, Trung Châu có quá nhiều chùa miếu như vậy, ngay cả trong Chương Thành cũng rất nhiều chùa chiền lớn nhỏ. Cô nương tùy tiện đến đầu ruộng ngoại ô nhìn xem, có thể tìm được vài tòa chùa miếu đấy!”
Giọng tiểu nhị khách điếm lớn, lập tức truyền bá chủ đề của Sí Nhi khiến người ngoài chú ý.
“Ôi chao, nhìn vị cô nương này thiên tư quốc sắc như thế, sao có thể tới những cái miếu hoang hai đầu bờ ruộng chứ?” Bên cạnh có khách nhân ngồi trong đại đường, nghe vậy tranh thủ chen lời, “Phải nói rõ muốn tìm chùa chiền nổi danh nhất Chương Thành, tất nhiên là chùa Bàn Nhược hộ quốc ở Tây Nam ngoài thành!”
“Ngài nói cái gì?” Sí Nhi vừa hơi suy nghĩ, chạy nhanh đến truy hỏi, “Vị đại ca này, ngài vừa mới nói… Chùa gì?”
“Ặc, chùa Bàn Nhược hộ quốc! Đây là tòa chùa cổ đã có mấy trăm năm lịch sử. Nhưng cô nương…” Khách nhân kia nhìn dáng vẻ say mê của Sí Nhi, lắc đầu nói, “Tuy rằng chùa miếu không cấm dân thường nhưng hằng năm đều là quý nhân quan to ra vào, nếu ngươi không có chút thân phận mà tùy tiện đến, chỉ sợ có lẽ tạm thời không vào được đâu!”
Nếu tồn tại tương đương với chùa chiền hoàng gia, tất nhiên ưu tiên hoàng thân quốc thích, vì sợ quấy rầu thanh tịnh của bọn họ hoặc có uy hϊếp ám sát, địa vị chùa Bàn Nhược hộ quốc này dần dần cách biệt, không phải nơi người nào cũng dám tùy tiện đặt chân tới.
“Là vậy ư?” Nhiệt ý trong mắt Sí Nhi hơi ảm đạm đi.
Chùa Bàn Nhược hộ quốc sao… Nơi dính chặt với quyền quý không thể tách rời đó, thật sự sẽ có liên hệ gì với tăng nhân lạnh nhạt phóng khoáng kia sao?
“Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì?!” Diễm Nhi thu xếp xong hành lý chạy nhảy tới, ôm lấy khuỷu tay Sí Nhi, “Muội nghe thấy đang nói về chùa gì? Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy hứng thú với những chuyện bái phật từ bao giờ thế?”
“Ta…” Nàng vẫn muốn giấu Diễm Nhi nữa ư? Trong lúc vô thức nàng đã nói dối nhiều đến mức khiến lòng mình lấp đầy cảm giác tội lỗi.
“Phật giáo cũng là loại văn hóa.” Có người đột nhiên tiến lên tiếp nhận câu chuyện, nhàn nhạt nâng chén với Diễm Nhi.
“Hả?” Lần này lực chú ý của Diễm Nhi đâu còn ở trên Phật với không Phật —— trong nháy mắt bị nam tử tóc bạc dương dương tự đắc hấp dẫn mất rồi!
“Ta nói chuyện với tỷ tỷ, ai cần ngươi lo! Không phải ngươi đi tìm cái tên Ngụy… Ngụy gì Chi kia sao! Người đâu, tìm được rồi à?”
Ở trên địa bàn Trung Châu, nàng ấy nói chuyện cẩn thận hơn một chút, suy cho cùng thế lực của Ngụy Viên Chi kia dường như thật sự hơi lớn… Dù ngoài miệng nàng ấy cãi cọ với thành chủ Xích Ninh, nhưng trong lòng vẫn không thể không thừa nhận, nhờ có vị tôn đại thần này “trợ trận”, tạm thời nàng ấy thầm tự tin hơn vài phần so với lần trước tới Trung Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro