Cao Võ Kỷ Nguyên

Lý Nguyên

Phong Tiên

2024-07-01 03:53:31

Thành phố Giang, tỉnh Giang Bắc, nước Hạ, tháng Chín năm 2042 theo lịch Thất Tinh.

Thành phố được mệnh danh là lò lửa, một năm chỉ có hai mùa Đông – Hè, đầu tháng Chín là lúc nóng bức.

Trường trung học phổ thông Số Một khu Quan Sơn.

Trên bảng đen của mỗi một giang phòng trong khu giảng đường của lớp mười hai đều treo những câu biểu ngữ tương tự: “Không phấn đấu không cố gắng, uổng công học lớp mười hai”, “cố gắng quanh năm, phấn đấu cả đời không tiếc nuối”, “lớp mười hai không dốc sức, sao có thể đứng vững”…

Phòng học ở mé Đông của tầng một có diện tích khá lớn, gần 1000m2. Phòng này khác những phòng học thông thường khác, không có bàn ghế gì cả, một bên được bài một số lượng lớn vũ khí lạnh như đao, thương, kiếm, côn, bên kia lại bày rất nhiều máy móc đặc thù và một đường băng đặc biệt được lát bằng kim loại màu đỏ nhạt.

Đây là phòng học của lớp Võ Đạo.

Lúc này, trong phòng học có hơn trăm học sinh đang đứng tấn luyện công, thể hiện những động tác khác nhau.

Có người giống như con vượn, có người giống chim bay, có người lại như mãnh hổ… Tinh khí thần của bọn họ cực tốt.

“Gốc rễ ở chân, bắt nguồn từ chân, chi phối eo, kết hợp với sức mạnh của xương cốt hình thành các ngón tay…” Một người đàn ông trung niên khôi ngô mặc đồng phục tập võ màu đen đi giữa đội ngũ.

Mặt mũi ông ta đầy lạnh dùng, thân cao gần hai mét, tiếng nói như chuông lớn, ánh mắt như hổ những chằm chẳm từng học sinh.

Điều khiến người ta chú ý đến nhất là cánh tay phải của ông ta, đó là một cánh tay kim loại màu bạc, nó có thể kết hợp hoàn hảo với bộ phần tay cụt, linh động tự nhiên.

“Theo lí thì đây nên là nội dung chính của tu hành pháp cơ bản mà các em nên biết từ lớp mười một rồi, thế mà bây giờ học lớp mười hai rồi, đứng tấn còn đứng không vững nữa.” Người đàn ông khôi ngô tức giận, khi đi còn tiện tay dùng cánh tay kim loại đánh ra một chưởng, đánh cho một học sinh đổ đầy mồ hôi đầu ngã ngửa ra đất: “Kĩ năng đứng tấn mà ổn, trọng tâm rất khó di chuyển, tu hành pháp cơ bản là gốc rễ của võ đạo!”

“Một ngày quyền luyện một ngày công, một ngày không luyện trăm ngày trống rỗng. Tôi thấy các em nghỉ Hè nửa tháng, ở nhà không hề luyện công tẹo nào.”

“Đã đến lớp mười hai rồi, còn muốn lơ là à? Các em vốn là học sinh lớp phổ thông, lại không có linh tính có thể thức tinh, còn không cố gắng, sao mà thi đậu đại học võ đạo được chứ?”

“Dù không chuẩn bị thi đại học võ đại, đi theo con đường văn hóa, thành tích võ đạo cũng chiếm ba mươi phần trăm…” Người đàn ông khôi ngô không ngừng tức giận.

Cả đám học sinh đều không dám thở mạnh, tu luyện cực kì nghiêm túc.

“Báo cáo.”

“Báo cáo.” Liên tiếp hơn mười giọng nói đột nhiên vang lên ở cửa phòng học, một đám học sinh mặc đồng phục tập võ xuất hiện ở cửa.

“Tổ hai đi kiểm tra linh tính về rồi à?” Người đàn ông khôi ngô nhìn về phía cửa.

Chợt, ánh mắt sắc bén của người đàn ông tìm tới một học sinh trong số đó.

Học sinh này cao gần một mét tám, để đầu đinh, nhìn qua thì không có quá nhiều chỗ khác thường nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện đầu và thân của cậu ấy thẳng tắp, xương sống cũng thẳng, tùy ý đứng lên cũng khiến người ta có cảm giác không thể rung chuyển.

Hiển nhiên, học sinh này đã dung nhập câu “trên tu Hư Đỉnh Đỉnh Kình, dưới tu Vĩ Gian Trầm Thủy” của tu hành pháp cơ sở vào việc đi đứng ngồi nằm của cuộc sống hằng ngày rồi.

Cậu ấy đã thực sự làm được đến mức đầu nghĩ gì mình làm nấy, suy nghĩ phát ra từ tinh thần.

Cảnh giới võ học này đã vượt qua tất cả các học sinh đang đứng tấn trong phòng học.

“Lý Nguyên, em thế nào?” Người đàn ông khôi ngô nhìn đối phương.

“Thầy Hứa, em không thể thức tỉnh.” Học sinh tên Lý Nguyên bình tĩnh lắc đầu, không hề hộ ra vẻ mất mát.”

Người đàn ông khôi ngô nghe vậy thì cau mày.

Lý Nguyên là học sinh có hy vọng thức tỉnh linh tính võ đạo nhất của lớp này.

“Lý Nguyên mà cũng không thành công à?”

“Thi cuối kì lớp mười một, điểm Võ Đạo của cậu ấy đã đứng top 30 của khóa rồi, lúc đó tố chất cơ thể cậu ấy cũng đạt cấp sáu, chắc chắn bây giờ đã mạnh hơn, thế mà vẫn không thức tỉnh linh tính võ đạo á?”

“Thức tỉnh linh tính võ đạo, khó quá!” Gần trăm học sinh đang đứng tấn đều không khỏi thầm giật mình.

Hiện nay, cả nước Hạ, thậm chí là cả Lam Tinh đều tuyển chọn nhân tài bằng hai con đường – học văn hóa và tu hành võ đạo.

Tất cả các học sinh, bắt đầu từ cấp hai, đều sẽ được nhà nước thống nhất dạy tu hành pháp cơ sở, tu luyện võ đạo.

Trường trung học phổ thông Số Một của khu Quan Sơn có hơn hai ngàn học sinh lớp mười hai, tổng cộng hai mươi lớp.

Thế nhưng chỉ có một lớp võ đạo tinh anh, ngoài ra đều là các lớp phổ thông.

Lớp võ đạo tinh anh có hơn sáu mươi học sinh, ai cũng đều đã thức tỉnh linh tính võ đạo, top 50 người có điểm Võ Đạo cao nhất khóa thường thuộc về lớp này.

Lý Nguyên, một học sinh lớp phổ thông, mà điểm Võ Đạo lại lọt vào top 30, thật khiến người ta phải giật mình.

“Những người khác thì sao? Có ai thức tỉnh linh tính không?” Người đàn ông khôi ngô quét mắt qua những người khác.

Hoàn toàn yên tĩnh.

“Đi vào hết đi.” Người đàn ông khôi ngô không hề cảm thấy bất ngờ.

Trên thực tế, nếu có thể thức tỉnh linh tính võ đạo, phần lớn đều đã thức tỉnh ở lớp mười, thậm chí là hồi cấp hai.

Lớp mười hai mới thức tỉnh sao? Hy vọng rất nhỏ?

Người đàn ông khôi ngô vốn cũng chỉ có hy vọng về Lý Nguyên thôi, ông ấy phất tay, nói: “Tổ ba đi đến tòa nhà Võ Đạo kiểm tra linh tính đi.”

Rầm…

Mấy học sinh đứng tấn ở hàng một đã tê hết cả hai chân, bàn chân cũng đau, nghe thế thì vội vàng đứng lên, phóng ra khỏi phòng học.

Tổ của Lý Nguyên quay lại vị trí của mình, bắt đầu đứng tấn luyện công.

“Anh Nguyên, hình như thầy Hứa hơi thất vọng đó.” Một bạn học có râu ngắn, trông rất trưởng thành nói: “Anh nữa đó anh Nguyên, anh mới kiểm tra linh tính có kết quả mà anh không mất mát chút nào à?”

“Đừng nói nữa.”

“Luyện công tiếp đi, mỗi ngày tu luyện căn bản bốn tiếng, là kiến thức cơ bản đó.” Lý Nguyên thờ ơ nói. Cậu đã đoán được kết quả từ lâu rồi, đương nhiên sẽ không mất mát.

“Bốn tiếng á?” Nam sinh có vẻ ngoài trưởng thành kia lẩm bẩm: “Không hổ là vua thi cử thứ hai lớp chúng ta.”

Lý Nguyên nghe vậy thì cười, không để ý tới đối phương nữa, khẽ nhắm mắt lại, đứng ở vị trí của mình, hai chân hơi khuỵu xuống, khí thế cũng biến đổi theo, như một khối đá tảng, cảm giác không thể rung chuyển trên người càng tăng lên.

“Bàn Thạch tu hành pháp.” Trong đầu Lý Nguyên hiện ra rất nhiều động tác của tu hành pháp này.

Những động tác này, cậu đã luyện tập cả vạn lần, đã thuộc lòng rồi.

Ở thời đại này, võ đạo thịnh hành.

Chính tu hành pháp cơ bản mà liên minh Thất Tinh công khai với tất cả công dân của bảy tinh cầu lớn đều không phân chia cao thấp, chỉ xem có thích hợp hay không.

Bất kể là nhà giàu quyền quý hay bình dân bách tính, chỉ cần tu luyện võ đạo, đều bắt đầu từ tu hành pháp cơ bản.

Bàn Thạch tu hành pháp chính là tu hành pháp mà Lý Nguyên ngựa chọn.

Tính đến hôm nay, cậu đã tu luyện được năm năm rồi.

Mỗi loại tu hành pháp cơ bản đều có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể người ở mức độ cực lớn, khiến tố chất cơ thể không ngừng tăng lên, thậm chí còn hoàn toàn thức tỉnh linh tính.

Đừng nói đến việc tố chất thân thể của Lý Nguyên còn chưa tới cấp bảy, dù nó đã vượt qua cấp chính, đến cấp võ giả thì cậu cũng phải không ngừng luyện tập tu hành pháp cơ bản.

“Hây!”

“Hây!”



Mỗi một tu hành pháp cơ bản đều có ba mươi sáu động tác tu luyện và cách hô hấp riêng biệt phù hợp đi kèm.

Hơi thở của Lý Nguyên khi thì dồn dập, khi thì kéo dài, phối hợp với các động tác của tứ chi, khiến bên trong cơ thể cậu mơ hồi sinh ra âm vang nhè nhẹ.

Gân cốt nổi lên!

“Thoải mái quá!” Lý Nguyên đắm chìm trong loại tu luyện này.

Cậu có thể cảm nhận được gân cốt bắp thịt trên người mình không ngừng kích thích, trở nên cường tráng hơn.

Đây là sự tiến hóa của sinh mệnh.

Con người ở thời đại này, thiếu niên bình thường cũng có thể phá vỡ kỷ lục chạy nước rút của thế giới ở một thế kỷ trước.

Họ đều dựa vào tu hành pháp.

“Đáng tiếc, lần trước thi cuối kỳ không thể lọt vào top 20 của khóa, nếu không, ngoài học bổng năm ngàn đồng, học kỳ này còn có thể lấy thêm chút khí huyết dược dịch.” Suy nghĩ trong lòng Lý Nguyên bay xa: “Có nhiều khí huyết dược dịch, tốc độ tiến bộ tó chất thân thể của mình sẽ nhanh hơn, cũng có thể giảm bớt áp lực kinh tế cho chú thím.”

Lý Nguyên là trẻ mồ côi, được chú thím nuôi lớn.

Chú của cậu là công chức của một doanh nghiệp nhà nước, thím là giáo viên của một trường cấp hai.

Theo lý mà nói, gia đình như thế này không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.

Thế nhưng Lý Nguyên từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, để chữa bệnh cho cậu, chú thím đã tốn rất nhiều tiền.

Sau đó, nghe theo lời đề nghị của bác sĩ, bắt đầu từ cấp hai, chú thím đã bỏ rất nhiều tiền để Lý Nguyên tu hành võ đạo, thậm chí còn nhiều hơn cả chi phí dành cho con gái của chính họ.

Cũng may.

Thiên phú của Lý Nguyên rất tốt, tu luyện lại khắc khổ, thi lên lớp mười thì đậu vào trường cấp ba Số Một của khu Quan Sơn. Sau khi lên cấp ba, thành tích của cậu cũng không ngừng tăng lên, lớp mười một lọt vào top 100 của khóa, cuối kỳ hai của lớp mười một lại lọt vào top 30 của khóa.

Điều này khiến chú thím vô cùng mờ rỡ.

Thế nhưng tu hành càng lên cao thì càng cần nhiều tiền.

Nhất là sau khi tố chất thân thể hắn đạt tới cấp sáu.

Muốn tăng tố chất thân thể cần có đồ ăn đến từ Tinh Giới, dược vật bổ sung khí huyết, dược thiện, trang bị đặc biệt, v.v. Tất cả đều là cái hố nuốt tiền.

So với những học sinh trong top 30 khác của khóa, điều kiện bề ngoài của Lý Nguyên rất bình thường, thậm chí rất kém.

Có điều, trong lòng Lý Nguyên hiểu rõ, chú thím đã dốc hết sức để cung ứng cho mình rồi.

Trong nhà còn có em trai em gái nữa, cậu không thể muốn nhiều hơn nữa.

“Nhưng mà, đã sáu lần rồi.”

“Từ lớp bảy, năm nào mình cũng kiểm tra linh tính một lần nhưng đều thất bại.” Lý Nguyên suy nghĩ: “Nếu linh tính bên trong cơ thể có thể thức tỉnh, điểm thi tăng thêm mười phần trăm nữa, mình hoàn toàn có thể lọt vào top 10.”

“Thức tỉnh linh tính võ đạo còn có thể nhận được một khoản trợ cấp của nhà nước nữa.”

Liệu có thể thức tỉnh được linh tính võ đạo hay không.

Dõi mắt nhìn khắp Lam Tinh, thậm chí cả bảy tinh cầu lớn, đây là chỉ tiêu quan trọng nhất để đánh giá thiên phú võ đạo của một người, không có ngoại lệ.

Thế nhưng, Lý Nguyên mãi không thể thức tỉnh linh tính võ đạo.

“Bao năm qua, cả trường có không quá năm người thi đậu năm trường top.” Lý Nguyên thầm suy nghĩ: “Dựa vào thành tích của mình bây giờ, thi đậu một trường võ đạo bình thường là không thành vấn đề.”

“Nhưng mà muốn thi vào năm trường top, nếu không thức tỉnh linh tính, hy vọng vô cùng mong manh.”

Nước Hạ có gần hai tỉ dân, hai mươi tư tỉnh, mỗi tỉnh đều có một trường đại học võ đạo, chỉ thu nhận học sinh trong tỉnh, đây là mục tiêu của phần lớn học sinh có chí võ đạo.

Năm trường top là năm trường võ đạo top do nước Hạ lập ra được tuyển sinh trên phạm vi cả nước.

Ở các trường đại học võ đạo thông thường, sinh viên nhận được ít tài nguyên đào tạo, hầu như phải dựa vào bản thân.

Còn sinh viên của năm trường võ đạo top, sinh viên nào cũng được nhà nước trợ cấp một lượng lớn tài nguyên.

“Nhận được tài nguyên đào tạo của nhà nước, mình mới có thể đi xa hơn trên con đường võ đạo, sau này trở thành võ giả nhập giai giống như thầy Hứa, thậm chí còn mạnh hơn thầy Hứa nữa.” Lý Nguyên thầm nói trong lòng.

Mục tiêu thi đại học của cậu chính là năm trường top.

Thế nhưng, năm trường này cũng có yêu cầu rất cao về số điểm.

“Đi từng bước vậy, cách thời gian thi đại học còn chín tháng nữa.” Lý Nguyên lẳng lặng luyện công, trong lòng suy nghĩ thật nhiều.



Không bao lâu sau, trong phòng học truyền ra rất nhiều tiếng huyên náo, mười mấy học sinh của tổ ba quay về phòng học, trên mặt họ rất kích động.

“Thầy Hứa, Vạn Tiêu thức tỉnh linh tính rồi.”

“Thầy Hứa…” Không đợi người đàn ông khôi ngô hỏi, rất nhiều học sinh đã hô lên.

Trong phòng học lập tức bùng nổ.

“Vạn Tiêu, cậu ấy thức tỉnh linh tính võ đạo rồi à?”

“Cậu ấy sắp đến lớp tinh anh rồi à?”

“Nghe nói học sinh lớp tinh anh có thể tập tu luyện pháp cao cấp trước thời hạn đó.” Đại đa số các bạn đều không khỏi hâm mộ.

Thức tỉnh linh tính võ đạo mới có thể vào lớp tinh anh.

Nếu không thì sẽ giống như Lý Nguyên, dù có lọt vào top 30 của khóa cũng chỉ có thể học ở lớp phổ thông.

“Vạn Tiêu?” Lý Nguyên mở mắt ra, không khỏi nhìn về phía bóng dáng khôi ngô trên mặt hơi ửng đỏ ở cửa phòng.

Cậu ấy cao khoảng một mét chín, vóc dáng đô con, như một con gấu chó, cánh tay cũng rất cường tráng, nhưng gương mặt lại hơi non nớt.

Trong lớp này, ngoài Lý Nguyên, chỉ có Vạn Tiêu lọt top 100 điểm Võ Đạo.

“Lý Nguyên.” Vạn Tiêu đang kích động hình như nhận ra được ánh mắt của Lý Nguyên, không khỏi nhìn cậu, nở nụ cười.

Lý Nguyên cũng cười.

Bàn về điểm Võ Đạo, Lý Nguyên cao hơn Vạn Tiêu.

Bàn về gia cảnh, Vạn Tiêu tốt hơn Lý Nguyên rất nhiều.

Là hai người có thành tích tốt nhất trong lớp, Lý Nguyên và Vạn Tiêu nhìn thì như thường xuyên cạnh tranh học bổng nhưng quan hệ lại rất tốt.

Tình hữu nghị giữa các bạn học thường rất đơn thuần.

“Mẹ nó! Anh Nguyên, anh không thể thức tỉnh, Vạn Gấu Chó lại thức tỉnh, đúng là vận cứt chó mà.” Nam sinh có gương mặt trưởng thành đứng bên cạnh Lý Nguyên không khỏi lẩm bẩm: “Tính ra thì, thành tích Võ Đạo của cậu ta được cộng thêm điểm linh tính, đã sắp bằng anh rồi đó.”

Vạn Tiêu có biệt danh Gấu Chó.

Lý Nguyên nhỏ giọng cười nói: “Lão Chu, cậu hâm mộ à?”

Nam sinh vừa nói chuyện tên là Chu Khải, vì có nhiều lông, gương mặt lại trưởng thành nên được đặt biệt danh là Lão Chu.



Cậu ấy là bạn cấp hai của Lý Nguyên, cùng cậu thi vào trường cấp ba Số Một Quan Sơn, lại được phân vào cùng một lớp.

Qua năm sáu năm, có thể nói là anh em tốt.

“Em hâm mộ gì đâu.” Chu Khải nhỏ giọng nói: “Thành tích bên lớp văn hóa của em đã đủ để thi vào trường đại học trọng điểm rồi, em đi học lớp Võ Đạo chủ yếu là để rèn luyện thân thể thôi, không thể cứ mãi làm một con chó nhỏ, sau này còn không theo kịp cả Linh Linh nữa… Em bất bình thay anh thôi.”

Lý Nguyên khẽ cười.

Tố chất cơ thể của Chu Khải rất tầm thường, còn thiếu chút nữa mới được cấp bốn, nhưng thành tích văn hóa của cậu ấy rất tốt, có thể xếp ở top 50 của khóa.

Tài nguyên quốc gia có hạn, số học sinh trúng tuyển vào các trường đại học võ đạo cũng là số ít.

Phần lớn các học sinh, cuối cùng đều trúng tuyển vào các trường đại học khác nhau dựa trên điểm văn hóa.

“Tố chất thân thể của Vạn Tiêu rất tốt, thức tỉnh linh tính võ đạo cũng bình thường mà.” Lý Nguyên cười nói: “Hơn nữa, thi đại học là cuộc cạnh tranh của học sinh lớp mười hai cả tỉnh, thậm chí là cả nước, cũng đâu có cạnh tranh riêng với Vạn Tiêu.”

Vạn Tiêu thức tỉnh linh tính võ đạo, Lý Nguyên chỉ vui thay đổi phương thôi.

Cả trường có hơn sáu mươi học sinh lớp mười hai đã thức tỉnh linh tính võ đạo, nhìn ra cả tỉnh, cả nước… Quá nhiều.

Lo lắng cho người khác thì thà đi lo phát triển bản thân, đây chính là đạo lý mà Lý Nguyên đã biết từ nhỏ,

Vạn Tiêu thức tỉnh thành công đã khiến các bạn học còn lại vô cùng kích thích, các bạn chưa kiểm tra đều mang chút mong đợi.

Tổ thứ tư, tổ thứ năm… Đều thất bại.

Cuối cùng, cả lớp 12A2 đi kiểm tra, chỉ có mình Vạn Tiêu thức tỉnh linh tính võ đạo.

Khi tất cả các học sinh quay lại phòng học, thầy Hứa vóc dáng khôi ngô đảo mắt qua cả lớp, trầm giọng nói: “Được rồi, hôm nay tu hành cơ bản đến đây là xong, dừng lại.”

Xoạt…

Xoạt…

Ngay lập tức, tất cả các học sinh đều dừng lại, có nhiều học sinh đã tê mỏi hết cả hai chân.

Nhưng sợ thầy Hứa quá nghiêm khắc, không có ai dám nằm xuống.

Tu hành pháp cơ bản tiêu hao rất nhiều thể lực.

Dù hầu hết học sinh lớp mười hai đều có tố chất cơ thể đạt cấp bốn, nhưng tu luyện kéo dài suốt hai giờ, phần lớn mọi người đều cảm thấy quá sức.

“Có bạn thức tỉnh được linh tính võ đạo là chuyện tốt, không thành công cũng đừng thất vọng.”

“Tháng Giêng thi khảo sát, tháng Tư thi thống nhất, nhà trường cũng sẽ chi ra tổ chức một lần kiểm tra linh tính nữa.”

“Trước khi thi đại học còn có một đợt kiểm tra linh tính thống nhất cả nước nữa.”

“Chỉ cần thức tỉnh linh tính trước khi thi đại học, điểm Võ Đạo của các em đều sẽ được cộng.” Thầy Hứa trầm giọng nói: “Nhưng mà nhớ kĩ, điểm thi mới là chính, điểm chính đủ cao rồi, điểm cộng mới có tác dụng.”

“Dù là lớp tinh anh, cũng không phải ai cũng có thể thi đậu đại học võ đạo.”

“Làm sao có được thành tích? Cố gắng!”

“Giống như Lý Nguyên, không được cộng điểm linh tính, điểm Võ Đạo vẫn có thể hơn tám trăm, áp đảo hơn phân nửa học sinh lớp tinh anh.” Thầy Hứa mắng: “Mức độ chịu khó của em ấy, không cần tôi phải nói nhiều nữa.”

Hầu hết các bạn đều nhìn về phía Lý Nguyên, trong mắt phần lớn đều là vẻ khâm phục.

Sự chịu khó của Lý Nguyên trong việc tu luyện đã nổi tiếng cả khóa mười hai rồi.

“Anh Nguyên, thầy Hứa lại kéo thù hận về cho anh rồi.” Chu Khải ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.

Không hiểu sao Lý Nguyên lại cười.

Từ khi điểm Võ Đạo lọt vào top 500 của khóa, cậu đã quen làm “con nhà người ta” rồi.

Thầy Hứa tên là Hứa Bác, là chủ nhiệm lớp Võ Đạo của Lý Nguyên và mọi người, là một trong hai thầy võ đạo đặc cấp của trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn.

Theo Lý Nguyên biết, tố chất thân thể của thầy Hứa đã vượt qua cấp mười lăm, là một sự tồn lại không tầm thường trong số các võ giả nhập giai. Ông ấy vốn là võ giả của quân đội, sau đó bị thương, lui về hậu phương rồi mới tới trường cấp ba Số Một khu Quan Sơn dạy học.

Phải biết rằng, tố chất thân thể vượt qua cấp chín thì đã thuộc phạm vi võ giả rồi, có địa vị cực cao trong xã hội.

Người trưởng thành bình thường, tố chất thân thể cũng chỉ ở cấp bốn, cấp năm thôi.

“Các em đang ở giai đoạn tố chất thân thể tăng lên cực nhanh, lớp mười hai còn là lớp quyết định vận mệnh của các em nữa.” Thầy Hứa còn đang dạy dỗ: “Tuyệt đối không thể lười biếng.”

“Bây giờ, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi kiểm tra kĩ thuật theo thứ tự.” Thầy Hứa dạy dỗ xong thì xoay người rời đi.

“Hả?”

“Kiểm tra kỹ thuật á?”

“Lại bị thầy Hứa tra tấn rồi, tớ cược cậu không đỡ nổi ba chiêu.”

“Chẳng lẽ cậu đỡ được ba chiêu của thầy Hứa à?” Rất nhiều học sinh nhỏ giọng trao đổi, đều rất hưng phấn.

Trong mắt Lý Nguyên có một tia sáng khó hiểu.

Lam Tinh, thậm chí là bảy tinh cầu lớn, đều luôn phải đối mặt với sự uy hiếp của chiến tranh, những võ giả mạnh phát huy được tác dụng quan trọng.

Vì vậy, toàn dân tu luyện võ đạo là nhận thức chung.

Trong xã hội loài người, cường giả võ đạo đứng đầy có địa vị cực cao.

Những học sinh giống như Lý Nguyên lại vô cùng sùng bái cường giả võ đạo.

Hứa Bác đã là một trong những cường giả võ đạo cao cấp mà những học sinh như Lý Nguyên được tiếp xúc thực tế rồi.

“Anh Nguyên, kiểm tra kỹ thuật là thế mạnh của anh đó.” Chu Khải hưng phấn nói.

“Cậu nghĩ cho mình trước đi, nãy tôi quan sát cậu đứng tấn rồi, không tiến bộ gì so với học kỳ trước cả.” Lý Nguyên cười nói: “Lát nữa đừng để bị gậy của thầy Hứa đánh gục ra đó đấy, vậy thì sẽ mất hết mặt mũi trước Bành Linh Linh đó.”

Bành Linh Linh là người Chu Khải yêu đơn phương.

Sắc mặt Chu khải cứng đờ, cậu ấy ngại ngùng nố: “Em cũng không thi đại học võ đạo, Linh Linh sẽ không để ý đâu.



Trong phòng học, mỗi học sinh đều lấy vũ khí của mình từ tủ vũ khí phía sau giá vũ khí ra, sau đó lại mặc đồ bảo hộ lên.

Ở thời đại này, mỗi học sinh cấp ba đều được nhà nước thống nhất trang bị một hai món vũ khí lạnh chưa mở niêm phong, chủ yếu là đao, súng, khiên, một số ít sẽ chọn búa, kích, kiếm.

Còn về chùy, việt, câu, xiên, roi, giản thì sao? Gần như không có học sinh nào lựa chọn.

Tu luyện vũ khí lạnh, đao, thương mới là chủ đạo.

Điểm thi đại học môn Võ Đạo cơ bản là 1000 điểm, cấu thành từ tố chất thân thể, kĩ thuật võ đạo, thành tích văn hóa, chiếm tỷ lệ theo thứ tự là 50%, 40% và 10%.

Nếu thức tỉnh linh tính thì sẽ được cộng điểm.

Vì vậy, kiểm tra kĩ thuật vô cùng quan trọng, là môn quan trọng nhất mà các học sinh phải tập luyện hằng ngày.

Nếu chỉ có mình tố chất thân thể tốt thì không lên đại học võ đạo được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Võ Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0