Châm Thuốc Cho...
Thị An Mã
2024-10-02 19:11:08
Lúc này Nam Lạp vẫn đang thở dốc, cô còn đang chìm đắm trong cảm giác vừa rồi, đột nhiên không nghe rõ anh nói gì.
"Anh nói gì cơ?"
Vừa dứt lời, Hoắc Đình Xuyên nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại.
Anh tắt vòi hoa sen, lạnh giọng nói: "Tôi nói không có lần sau."
Nói xong, anh liền xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
Nam Lạp hiểu ra, cô cười nhẹ, nói với bóng lưng anh.
"Sẽ có lần sau đấy, Hoắc đội, lần sau tôi sẽ cố gắng chỉ trong một phút thôi."
Sau đó, Nam Lạp mở lại vòi hoa sen mà người đàn ông đã tắt, đứng dưới vòi nước để tắm rửa.
Khi cô rửa sạch phần dưới, cô phát hiện bên trong hơi sưng đỏ, hoa môi lộ ra ngoài do bị anh đưa vào quá lâu.
Đây là dấu vết anh để lại trên cơ thể cô.
Khóe môi Nam Lạp hơi nhếch lên, trong lòng âm thầm quyết định:
Cô sẽ dùng một tháng để chinh phục Hoắc Đình Xuyên.
Giống như điều cô đã viết trên giấy trước đây, nói được làm được.
*
Nam Lạp từ phòng tắm đi ra, thấy Hoắc Đình Xuyên đang đứng hút thuốc ở ban công. Anh đã thay một bộ quần áo thể thao màu xám.
Có vẻ tâm trạng anh không tốt. Từ lúc anh quay lại phòng tắm, Nam Lạp đã nhận ra trạng thái của anh không bình thường.
Cô về phòng thay quần áo, rồi ra bàn ăn mở hộp thuốc, uống từng viên một.
Sau đó, cô liếc nhìn ra ban công, thấy anh phun vòng khói cuối cùng, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn rồi xoay người lại.
Cô tưởng anh sẽ nhìn về phía mình, nhưng anh lại chăm chú nhìn vào một bức tường trong phòng khách, có vẻ thất thần.
Nam Lạp liếc theo hướng nhìn của anh, thấy trên tường treo một khung ảnh trong suốt hai mặt bằng kính.
Trong khung có đặt hoa bất tử và chữ in 3D. Nam Lạp nheo mắt nhìn kỹ mới thấy rõ.
Dòng chữ đó là "Năm năm".
Nam Lạp dừng mắt trên khung ảnh một giây rồi đi về phía Hoắc Đình Xuyên.
"Năm năm? Anh và bạn gái yêu nhau năm năm à?"
Cô suy nghĩ một chút rồi nhíu mày: "Cũng không đúng, lần trước nghe đồng đội anh nói các anh mới yêu chưa đến nửa năm mà."
Cô vừa dứt lời, Hoắc Đình Xuyên rời mắt khỏi bức tường, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
"Tắm xong thì đi đi."
Nam Lạp phớt lờ, cô lấy hộp thuốc từ bàn trà, rút một điếu rồi đi ra ban công châm lửa.
"Thật ra năm năm nhìn thì dài nhưng rất ngắn, anh không thấy vậy sao?"
Cô lùi lại dựa vào bệ cửa sổ, tay cầm điếu thuốc chống lên nhìn Hoắc Đình Xuyên, hạ mi mắt xuống.
"Ít nhất tôi cảm thấy vậy."
Rồi cô hút một hơi thuốc, chậm rãi thở ra và nhìn anh thờ ơ nói:
"Tôi từng thích một người đàn ông năm năm, giờ nhớ lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì, thời gian trôi nhanh thật."
Hoắc Đình Xuyên nghe xong, hơi thở khựng lại, khóe miệng giật giật.
"Rồi sau đó?"
Cô hỏi anh sau đó.
Nam Lạp nhướng mày, híp mắt: "Sau đó là sao?"
Cô nhìn anh, lại đưa điếu thuốc lên môi hút ngụm thứ hai.
Thấy cô không có ý định trả lời, Hoắc Đình Xuyên mím môi, lạnh lùng nói: "Tắm xong thì đi, đây không phải chỗ ở nhờ."
Anh lại bắt đầu đuổi cô.
Nam Lạp cầm điếu thuốc đi qua, đến bên bàn trà lấy một điếu thuốc cho anh, đưa thuốc và bật lửa kim loại cho anh.
"Anh hút thêm điếu nữa đi, hút xong tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện sau đó."
Cô nói với đôi mắt long lanh.
Người đàn ông nhìn cô sâu thẳm, đứng im không nhận thuốc.
Nam Lạp mỉm cười nhạt, đột nhiên tiến gần anh, ngước nhìn anh, một tay kẹp điếu thuốc chưa châm đưa đến bên môi anh.
"Tôi đã đưa tận miệng anh rồi, nể mặt tôi đi."
Hoắc Đình Xuyên cau mày, vài giây sau mới hé môi ngậm điếu thuốc.
Sau đó, Nam Lạp đặt bật lửa lại lên bàn, cô ngậm điếu thuốc của mình đi đến trước mặt anh, kiễng chân đưa điếu thuốc đang ngậm về phía anh, ra hiệu cho anh châm lửa.
Hoắc Đình Xuyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang ở gần, sau vài giây im lặng anh cúi đầu chạm đầu thuốc của mình vào của cô.
Anh hút một hơi, châm lửa.
Giúp anh châm xong, Nam Lạp lại đứng ở bệ cửa sổ, mở cửa sổ rộng hơn, hướng ra ngoài thở dài một hơi.
Cô nói: "Sau đó tôi không còn thích anh ấy nữa, thích một người quá mệt mỏi."
Hoắc Đình Xuyên nghe vậy, nói ngắn gọn:
"Vậy tình cảm của cô thật rẻ mạt."
Nam Lạp nghe anh nói vậy, quay đầu lại.
"Rẻ mạt cũng kéo dài năm năm, ai có thể thích một người đến năm năm chứ?"
Cô vừa dứt lời, đồng tử Hoắc Đình Xuyên khẽ run lên, vẻ mặt không tốt, ngón tay cầm thuốc siết chặt.
"Anh nói gì cơ?"
Vừa dứt lời, Hoắc Đình Xuyên nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại.
Anh tắt vòi hoa sen, lạnh giọng nói: "Tôi nói không có lần sau."
Nói xong, anh liền xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
Nam Lạp hiểu ra, cô cười nhẹ, nói với bóng lưng anh.
"Sẽ có lần sau đấy, Hoắc đội, lần sau tôi sẽ cố gắng chỉ trong một phút thôi."
Sau đó, Nam Lạp mở lại vòi hoa sen mà người đàn ông đã tắt, đứng dưới vòi nước để tắm rửa.
Khi cô rửa sạch phần dưới, cô phát hiện bên trong hơi sưng đỏ, hoa môi lộ ra ngoài do bị anh đưa vào quá lâu.
Đây là dấu vết anh để lại trên cơ thể cô.
Khóe môi Nam Lạp hơi nhếch lên, trong lòng âm thầm quyết định:
Cô sẽ dùng một tháng để chinh phục Hoắc Đình Xuyên.
Giống như điều cô đã viết trên giấy trước đây, nói được làm được.
*
Nam Lạp từ phòng tắm đi ra, thấy Hoắc Đình Xuyên đang đứng hút thuốc ở ban công. Anh đã thay một bộ quần áo thể thao màu xám.
Có vẻ tâm trạng anh không tốt. Từ lúc anh quay lại phòng tắm, Nam Lạp đã nhận ra trạng thái của anh không bình thường.
Cô về phòng thay quần áo, rồi ra bàn ăn mở hộp thuốc, uống từng viên một.
Sau đó, cô liếc nhìn ra ban công, thấy anh phun vòng khói cuối cùng, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn rồi xoay người lại.
Cô tưởng anh sẽ nhìn về phía mình, nhưng anh lại chăm chú nhìn vào một bức tường trong phòng khách, có vẻ thất thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Lạp liếc theo hướng nhìn của anh, thấy trên tường treo một khung ảnh trong suốt hai mặt bằng kính.
Trong khung có đặt hoa bất tử và chữ in 3D. Nam Lạp nheo mắt nhìn kỹ mới thấy rõ.
Dòng chữ đó là "Năm năm".
Nam Lạp dừng mắt trên khung ảnh một giây rồi đi về phía Hoắc Đình Xuyên.
"Năm năm? Anh và bạn gái yêu nhau năm năm à?"
Cô suy nghĩ một chút rồi nhíu mày: "Cũng không đúng, lần trước nghe đồng đội anh nói các anh mới yêu chưa đến nửa năm mà."
Cô vừa dứt lời, Hoắc Đình Xuyên rời mắt khỏi bức tường, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
"Tắm xong thì đi đi."
Nam Lạp phớt lờ, cô lấy hộp thuốc từ bàn trà, rút một điếu rồi đi ra ban công châm lửa.
"Thật ra năm năm nhìn thì dài nhưng rất ngắn, anh không thấy vậy sao?"
Cô lùi lại dựa vào bệ cửa sổ, tay cầm điếu thuốc chống lên nhìn Hoắc Đình Xuyên, hạ mi mắt xuống.
"Ít nhất tôi cảm thấy vậy."
Rồi cô hút một hơi thuốc, chậm rãi thở ra và nhìn anh thờ ơ nói:
"Tôi từng thích một người đàn ông năm năm, giờ nhớ lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì, thời gian trôi nhanh thật."
Hoắc Đình Xuyên nghe xong, hơi thở khựng lại, khóe miệng giật giật.
"Rồi sau đó?"
Cô hỏi anh sau đó.
Nam Lạp nhướng mày, híp mắt: "Sau đó là sao?"
Cô nhìn anh, lại đưa điếu thuốc lên môi hút ngụm thứ hai.
Thấy cô không có ý định trả lời, Hoắc Đình Xuyên mím môi, lạnh lùng nói: "Tắm xong thì đi, đây không phải chỗ ở nhờ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lại bắt đầu đuổi cô.
Nam Lạp cầm điếu thuốc đi qua, đến bên bàn trà lấy một điếu thuốc cho anh, đưa thuốc và bật lửa kim loại cho anh.
"Anh hút thêm điếu nữa đi, hút xong tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện sau đó."
Cô nói với đôi mắt long lanh.
Người đàn ông nhìn cô sâu thẳm, đứng im không nhận thuốc.
Nam Lạp mỉm cười nhạt, đột nhiên tiến gần anh, ngước nhìn anh, một tay kẹp điếu thuốc chưa châm đưa đến bên môi anh.
"Tôi đã đưa tận miệng anh rồi, nể mặt tôi đi."
Hoắc Đình Xuyên cau mày, vài giây sau mới hé môi ngậm điếu thuốc.
Sau đó, Nam Lạp đặt bật lửa lại lên bàn, cô ngậm điếu thuốc của mình đi đến trước mặt anh, kiễng chân đưa điếu thuốc đang ngậm về phía anh, ra hiệu cho anh châm lửa.
Hoắc Đình Xuyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang ở gần, sau vài giây im lặng anh cúi đầu chạm đầu thuốc của mình vào của cô.
Anh hút một hơi, châm lửa.
Giúp anh châm xong, Nam Lạp lại đứng ở bệ cửa sổ, mở cửa sổ rộng hơn, hướng ra ngoài thở dài một hơi.
Cô nói: "Sau đó tôi không còn thích anh ấy nữa, thích một người quá mệt mỏi."
Hoắc Đình Xuyên nghe vậy, nói ngắn gọn:
"Vậy tình cảm của cô thật rẻ mạt."
Nam Lạp nghe anh nói vậy, quay đầu lại.
"Rẻ mạt cũng kéo dài năm năm, ai có thể thích một người đến năm năm chứ?"
Cô vừa dứt lời, đồng tử Hoắc Đình Xuyên khẽ run lên, vẻ mặt không tốt, ngón tay cầm thuốc siết chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro