Tôi Có Thể Chọc...
Thị An Mã
2024-10-02 19:11:08
Nam Lạp không để ý đến cảm xúc của anh, cô dụi tắt thuốc trong gạt tàn trên bệ cửa sổ, rồi khoanh tay lại.
"Tôi từng đọc được một câu, một người yêu mà không được đáp lại thì không gặp cũng may, nếu thường xuyên gặp thì đúng là một cực hình."
Cô cười nhạt, cúi đầu vén tóc mai: "Tôi rất may mắn, sau đó không còn gặp nên dần dần quên đi."
Rồi cô im lặng một lúc, nhìn Hoắc Đình Xuyên, nói đầy ẩn ý: "Nên tôi thấy mình rất chung tình đấy, anh có thể thử chọn tôi xem."
Nam Lạp nói xong thì cười, Hoắc Đình Xuyên ngẩng lên nhìn cô, mặt tái xanh, môi mím chặt.
"Có bệnh."
Giọng lạnh lùng, vẻ mặt nhẫn nại.
Nam Lạp vẫn mỉm cười, cô đi đến sofa lấy điện thoại, liếc nhìn anh nói đầy ẩn ý.
"Thật ra, tôi khá thích nhìn thấy Hoắc Đình Xuyên tức giận, ít nhất điều đó chứng tỏ tôi có thể chọc giận anh."
Giọng nói của cô không cao không thấp, nhẹ nhàng bay vào tai Hoắc Đình Xuyên.
Sắc mặt Hoắc Đình Xuyên cực kỳ âm trầm, anh nhìn cô xoay người, dùng tấm lưng cao gầy hướng về phía mình.
"Tôi đi đây, không cần anh tiễn."
Cô đưa tay lên đỉnh đầu, tùy ý vẫy vẫy với anh.
Tiếp theo, không đợi anh đáp lời, Nam Lạp liền đi thẳng ra ngoài, cánh cửa lập tức đóng lại, ngăn cách tất cả.
*
Buổi chiều, Nam Lạp ở trong phòng của mình, ngủ bù một giấc. Cô mở mắt lấy điện thoại, liền thấy cuộc gọi nhỡ của Yến Khê.
Cô dụi mắt, gọi lại.
"Có chuyện gì?"
Yến Khê im lặng một lúc lâu mới nói: "Có một chuyện, anh muốn nói cho em biết, Nam Nam."
"Chuyện của Hoắc Đình Xuyên năm đó, hôm nay anh nhờ người hỏi rõ giúp rồi."
Ban đầu Nam Lạp không hiểu anh ta nói về chuyện gì.
Cô ấn huyệt thái dương hỏi: "Chuyện nào?"
Yến Khê nói với cô, chính là chuyện đã đề cập khi ăn cơm, chuyện khó quên nhất trong cuộc đời Hoắc Đình Xuyên, cũng là tâm bệnh của anh.
Nghe anh ta nói vậy, trong đầu Nam Lạp nhanh chóng nhớ lại cảnh ăn cơm lúc trước.
Yến Khê kể lại: "Năm đó Hoắc Đình Xuyên từng cứu một con tin, lúc ấy phải lựa chọn giữa con tin và đồng đội. Anh ấy đã không kịp thời đưa ra quyết định, do dự vài giây, dẫn đến cái chết của người đồng đội sát cánh bên mình."
Nam Lạp nghe xong không có cảm xúc gì, cô vốn không thể đồng cảm với tình đồng đội hay tình cảm gia đình lớn gia đình nhỏ của họ.
Ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn lên trần nhà, hỏi Yến Khê.
"Ồ, vậy nếu là anh, hoặc bất kỳ ai trong số các anh, sẽ lựa chọn thế nào?"
Yến Khê nói: "Anh đã xem vụ án năm đó, khoảng cách con tin rất xa, nếu là anh, anh sẽ không chút do dự chọn đồng đội."
"Đương nhiên đổi người khác, cũng sẽ có người không do dự chọn con tin, vì quốc tịch con tin không phải nước ta, việc giải cứu cô ấy cấp bách."
Sau đó Yến Khê hỏi Nam Lạp : "Nam Lạp , nếu là em, em sẽ chọn thế nào?"
Nam Lạp hét nhất là phải lựa chọn, cô khẽ nhíu mày, suy nghĩ vài giây rồi vẫn trả lời:
"Đồng đội, không do dự."
Khi trả lời xong câu này, lông mi Nam Lạp khẽ run rẩy.
Cô chợt nghĩ, chính vì Hoắc Đình Xuyên đã do dự mà điều đó trở thành nỗi day dứt cả đời anh, trở thành cái gai đâm sâu vào tim, không ngừng mọc rễ nảy mầm.
Nhưng tại sao Hoắc Đình Xuyên lại do dự?
Anh đáng lẽ không phải người hay do dự mới đúng.
Trải qua một đêm ở chung, cô phát hiện anh rất nhiều lúc đều rất kiên định, ví dụ như luôn kiên định nói với cô rằng cô cứ đưa ra điều kiện, anh sẽ thỏa mãn tất cả.
"Người con tin kia không phải Trương Khả Dụ chứ?"
Nam Lạp hỏi một cách thờ ơ.
"Không phải cô ấy, phía sau tai con tin có một nốt ruồi."
Khóe miệng Nam Lạp giật giật, cô chỉ hỏi qua loa thôi.
"Còn nhìn kỹ như vậy."
Yến Khê nói với giọng không kiềm chế được: "Cô gái bị bắt làm con tin kia rất xinh đẹp, người mà anh hỏi nói với anh, lúc ấy cậu ấy không nhịn được nhìn thêm vài lần."
Không nói thêm gì nữa, Yến Khê liền đi thực hiện nhiệm vụ, điện thoại nhanh chóng cúp máy.
Nam Lạp đứng dậy khỏi giường, cô ra phòng khách uống một ngụm nước, sau đó cầm điện thoại gọi cho Tiếu Dương.
"Gọi đồ ăn cho tôi, đói quá."
Lúc này Tiếu Dương đang đi công tác ở Bắc thành, cậu ta đang bận rộn, nghe máy.
"Nam Nam, chị có thể học cách tự gọi đồ ăn không? Chị đã biết dùng điện thoại rồi mà không biết gọi đồ ăn à? Nếu một ngày nào đó điện thoại em tắt máy thì chị làm sao? Chết đói ở nhà à?"
Ánh mắt Nam Lạp bình thản không gợn sóng, cô mím môi.
"Vậy tôi sẽ thử thách kỷ lục nhịn đói 48 giờ."
Tiếu Dương bên kia nghe mà đau đầu: "Nam Nam, thế này nhé, bây giờ em đang bận rộn với buổi diễn của Thẩm Phàm Tinh ở Bắc thành, thời gian này chị có nên về nhà họ Nam ăn không? Đợi em làm xong buổi diễn của cô ấy, em về sẽ làm trâu làm ngựa cho chị."
Nam Lạp đi tới ghế sofa ngồi xuống, cả người nghiêng dựa vào lưng ghế nằm xuống, "Thẩm Phàm Tinh là ai?"
Giọng cô rất nhẹ, từ tốn hỏi.
"Cũng là một DJ thôi, tuy danh tiếng không lớn bằng chị. Em và người đại diện của cô ấy rất thân, cô ấy sắp kết hôn nên muốn mở một buổi diễn cuối cùng, nên quản lý của cô ấy không nói hai lời tìm em, yêu cầu giúp cô ấy làm tốt."
Tiếp theo, điện thoại của cô rung lên, Tiếu Dương lập tức gửi một liên kết video qua WeChat cho cô.
"Thẩm Phàm Tinh rất đẹp, chị xem thử đi, nhưng vẫn không xinh bằng Nam Nam nhà chúng ta."
Nam Lạp lấy điện thoại ra khỏi tai, mở tin nhắn của Tiếu Dương, chỉ thấy tiêu đề trên liên kết đó ghi rõ:
"Thẩm Phàm Tinh sắp có buổi biểu diễn đặc biệt cho bài hát ‘Huân Chương, trước hết hãy cùng nhìn lại một chút những lễ hội âm nhạc cô ấy đã từng tham gia, để giải tỏa cơn khát..."
Nam Lạp thoáng có biểu cảm trên mặt, cô cúp máy Tiếu Dương, nheo mắt và mở video kia ra.
Như Tiếu Dương nói, người phụ nữ trên sân khấu quả thật rất đẹp, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười nhẹ, quyến rũ lòng người.
Thân hình cũng hoàn hảo tuyệt vời, ăn mặc vừa sang trọng vừa gợi cảm.
"Thẩm Phàm Tinh..." Nam Lạp khẽ nhếch môi, đọc ra cái tên này.
Cô lắng nghe bài hát mở màn Huân Chương từ đầu đến cuối, nghe hơn bốn phút, cho đến khi đoạn hậu trường xuất hiện ở cuối video.
Đó là một fan hâm mộ đến hậu trường tặng hoa, Thẩm Phàm Tinh mỉm cười tinh nghịch, chạy về phía người tặng hoa cho cô.
Nam Lạp không nhìn thấy diện mạo của fan hâm mộ, nhưng lại nghe rõ một giọng nói quen thuộc.
"Phàm Tinh của tôi, có bất ngờ không?"
Đó là giọng của Trương Khả Dụ.
"Tôi từng đọc được một câu, một người yêu mà không được đáp lại thì không gặp cũng may, nếu thường xuyên gặp thì đúng là một cực hình."
Cô cười nhạt, cúi đầu vén tóc mai: "Tôi rất may mắn, sau đó không còn gặp nên dần dần quên đi."
Rồi cô im lặng một lúc, nhìn Hoắc Đình Xuyên, nói đầy ẩn ý: "Nên tôi thấy mình rất chung tình đấy, anh có thể thử chọn tôi xem."
Nam Lạp nói xong thì cười, Hoắc Đình Xuyên ngẩng lên nhìn cô, mặt tái xanh, môi mím chặt.
"Có bệnh."
Giọng lạnh lùng, vẻ mặt nhẫn nại.
Nam Lạp vẫn mỉm cười, cô đi đến sofa lấy điện thoại, liếc nhìn anh nói đầy ẩn ý.
"Thật ra, tôi khá thích nhìn thấy Hoắc Đình Xuyên tức giận, ít nhất điều đó chứng tỏ tôi có thể chọc giận anh."
Giọng nói của cô không cao không thấp, nhẹ nhàng bay vào tai Hoắc Đình Xuyên.
Sắc mặt Hoắc Đình Xuyên cực kỳ âm trầm, anh nhìn cô xoay người, dùng tấm lưng cao gầy hướng về phía mình.
"Tôi đi đây, không cần anh tiễn."
Cô đưa tay lên đỉnh đầu, tùy ý vẫy vẫy với anh.
Tiếp theo, không đợi anh đáp lời, Nam Lạp liền đi thẳng ra ngoài, cánh cửa lập tức đóng lại, ngăn cách tất cả.
*
Buổi chiều, Nam Lạp ở trong phòng của mình, ngủ bù một giấc. Cô mở mắt lấy điện thoại, liền thấy cuộc gọi nhỡ của Yến Khê.
Cô dụi mắt, gọi lại.
"Có chuyện gì?"
Yến Khê im lặng một lúc lâu mới nói: "Có một chuyện, anh muốn nói cho em biết, Nam Nam."
"Chuyện của Hoắc Đình Xuyên năm đó, hôm nay anh nhờ người hỏi rõ giúp rồi."
Ban đầu Nam Lạp không hiểu anh ta nói về chuyện gì.
Cô ấn huyệt thái dương hỏi: "Chuyện nào?"
Yến Khê nói với cô, chính là chuyện đã đề cập khi ăn cơm, chuyện khó quên nhất trong cuộc đời Hoắc Đình Xuyên, cũng là tâm bệnh của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe anh ta nói vậy, trong đầu Nam Lạp nhanh chóng nhớ lại cảnh ăn cơm lúc trước.
Yến Khê kể lại: "Năm đó Hoắc Đình Xuyên từng cứu một con tin, lúc ấy phải lựa chọn giữa con tin và đồng đội. Anh ấy đã không kịp thời đưa ra quyết định, do dự vài giây, dẫn đến cái chết của người đồng đội sát cánh bên mình."
Nam Lạp nghe xong không có cảm xúc gì, cô vốn không thể đồng cảm với tình đồng đội hay tình cảm gia đình lớn gia đình nhỏ của họ.
Ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn lên trần nhà, hỏi Yến Khê.
"Ồ, vậy nếu là anh, hoặc bất kỳ ai trong số các anh, sẽ lựa chọn thế nào?"
Yến Khê nói: "Anh đã xem vụ án năm đó, khoảng cách con tin rất xa, nếu là anh, anh sẽ không chút do dự chọn đồng đội."
"Đương nhiên đổi người khác, cũng sẽ có người không do dự chọn con tin, vì quốc tịch con tin không phải nước ta, việc giải cứu cô ấy cấp bách."
Sau đó Yến Khê hỏi Nam Lạp : "Nam Lạp , nếu là em, em sẽ chọn thế nào?"
Nam Lạp hét nhất là phải lựa chọn, cô khẽ nhíu mày, suy nghĩ vài giây rồi vẫn trả lời:
"Đồng đội, không do dự."
Khi trả lời xong câu này, lông mi Nam Lạp khẽ run rẩy.
Cô chợt nghĩ, chính vì Hoắc Đình Xuyên đã do dự mà điều đó trở thành nỗi day dứt cả đời anh, trở thành cái gai đâm sâu vào tim, không ngừng mọc rễ nảy mầm.
Nhưng tại sao Hoắc Đình Xuyên lại do dự?
Anh đáng lẽ không phải người hay do dự mới đúng.
Trải qua một đêm ở chung, cô phát hiện anh rất nhiều lúc đều rất kiên định, ví dụ như luôn kiên định nói với cô rằng cô cứ đưa ra điều kiện, anh sẽ thỏa mãn tất cả.
"Người con tin kia không phải Trương Khả Dụ chứ?"
Nam Lạp hỏi một cách thờ ơ.
"Không phải cô ấy, phía sau tai con tin có một nốt ruồi."
Khóe miệng Nam Lạp giật giật, cô chỉ hỏi qua loa thôi.
"Còn nhìn kỹ như vậy."
Yến Khê nói với giọng không kiềm chế được: "Cô gái bị bắt làm con tin kia rất xinh đẹp, người mà anh hỏi nói với anh, lúc ấy cậu ấy không nhịn được nhìn thêm vài lần."
Không nói thêm gì nữa, Yến Khê liền đi thực hiện nhiệm vụ, điện thoại nhanh chóng cúp máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Lạp đứng dậy khỏi giường, cô ra phòng khách uống một ngụm nước, sau đó cầm điện thoại gọi cho Tiếu Dương.
"Gọi đồ ăn cho tôi, đói quá."
Lúc này Tiếu Dương đang đi công tác ở Bắc thành, cậu ta đang bận rộn, nghe máy.
"Nam Nam, chị có thể học cách tự gọi đồ ăn không? Chị đã biết dùng điện thoại rồi mà không biết gọi đồ ăn à? Nếu một ngày nào đó điện thoại em tắt máy thì chị làm sao? Chết đói ở nhà à?"
Ánh mắt Nam Lạp bình thản không gợn sóng, cô mím môi.
"Vậy tôi sẽ thử thách kỷ lục nhịn đói 48 giờ."
Tiếu Dương bên kia nghe mà đau đầu: "Nam Nam, thế này nhé, bây giờ em đang bận rộn với buổi diễn của Thẩm Phàm Tinh ở Bắc thành, thời gian này chị có nên về nhà họ Nam ăn không? Đợi em làm xong buổi diễn của cô ấy, em về sẽ làm trâu làm ngựa cho chị."
Nam Lạp đi tới ghế sofa ngồi xuống, cả người nghiêng dựa vào lưng ghế nằm xuống, "Thẩm Phàm Tinh là ai?"
Giọng cô rất nhẹ, từ tốn hỏi.
"Cũng là một DJ thôi, tuy danh tiếng không lớn bằng chị. Em và người đại diện của cô ấy rất thân, cô ấy sắp kết hôn nên muốn mở một buổi diễn cuối cùng, nên quản lý của cô ấy không nói hai lời tìm em, yêu cầu giúp cô ấy làm tốt."
Tiếp theo, điện thoại của cô rung lên, Tiếu Dương lập tức gửi một liên kết video qua WeChat cho cô.
"Thẩm Phàm Tinh rất đẹp, chị xem thử đi, nhưng vẫn không xinh bằng Nam Nam nhà chúng ta."
Nam Lạp lấy điện thoại ra khỏi tai, mở tin nhắn của Tiếu Dương, chỉ thấy tiêu đề trên liên kết đó ghi rõ:
"Thẩm Phàm Tinh sắp có buổi biểu diễn đặc biệt cho bài hát ‘Huân Chương, trước hết hãy cùng nhìn lại một chút những lễ hội âm nhạc cô ấy đã từng tham gia, để giải tỏa cơn khát..."
Nam Lạp thoáng có biểu cảm trên mặt, cô cúp máy Tiếu Dương, nheo mắt và mở video kia ra.
Như Tiếu Dương nói, người phụ nữ trên sân khấu quả thật rất đẹp, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười nhẹ, quyến rũ lòng người.
Thân hình cũng hoàn hảo tuyệt vời, ăn mặc vừa sang trọng vừa gợi cảm.
"Thẩm Phàm Tinh..." Nam Lạp khẽ nhếch môi, đọc ra cái tên này.
Cô lắng nghe bài hát mở màn Huân Chương từ đầu đến cuối, nghe hơn bốn phút, cho đến khi đoạn hậu trường xuất hiện ở cuối video.
Đó là một fan hâm mộ đến hậu trường tặng hoa, Thẩm Phàm Tinh mỉm cười tinh nghịch, chạy về phía người tặng hoa cho cô.
Nam Lạp không nhìn thấy diện mạo của fan hâm mộ, nhưng lại nghe rõ một giọng nói quen thuộc.
"Phàm Tinh của tôi, có bất ngờ không?"
Đó là giọng của Trương Khả Dụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro