Nhân Vật Không...
Thị An Mã
2024-10-02 19:11:08
Nam Lạp đợi trong phòng ngủ của Hứa Nam Dực, lúc này anh ấy đang đứng ở cửa, nhận túi chườm nước đá do người hầu mang tới.
Không biết tại sao, nhìn bộ đồ đen trên người anh ấy lại khiến Nam Lạp chợt nghĩ tới Hoắc Đình Xuyên.
Anh cũng vậy, thường xuyên mặc một bộ đồ đen, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta không thể rời mắt.
Hứa Nam Dực nhận túi chườm đá xong, anh ấy đóng cửa lại, bước những bước dài đến bên cạnh Nam Lạp, cúi người trước mặt cô.
Anh ấy đắp túi chườm đá lên gò má đỏ ửng của cô, vừa chạm vào liền truyền đến từng cơn lạnh buốt, Nam Lạp khẽ nhíu mày.
"Đau không?"
Hứa Nam Dực lập tức lấy túi chườm ra, hạ giọng hỏi.
Nam Lạp lắc đầu: "Không phải đau, mà quá lạnh."
Môi mỏng của Hứa Nam Dực khép lại, trong lòng có chút xao động. Anh ấy cụp mắt xuống, lại đặt túi chườm đá lên mặt cô, cẩn thận giúp cô chườm từng chút một.
"Cố nhịn một chút, nhịn một chút là được rồi."
"Ừm."
Sau đó, Nam Lạp ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Dực, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt đường nét rõ ràng của anh ấy. Hứa Nam Dực rất đẹp trai, với những đường nét rất cân đối.
Nhìn chưa được mấy giây, Nam Lạp ngước mắt hỏi anh.
Nam Lạp hỏi: "Anh, Hoắc Đình Xuyên là người nhà họ Hoắc phải không?"
Hứa Nam Dực tập trung giúp cô chườm đá chỗ bị đỏ, tay áo sơ mi anh xắn lên cao, để lộ một đoạn cánh tay gầy.
"Ừm."
Khóe môi Nam Lạp hơi nhếch lên, cô cũng có nghe nói về nhà họ Hoắc, ba đời trong nhà đều làm quan, tất cả đều lăn lộn trong giới chính trị.
Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Nam Lạp, Hứa Nam Dực liếc nhìn cô.
"Tình hình hôn nhân của anh ta, anh cũng đã điều tra."
Nam Lạp mở to mắt, "Anh còn điều tra cả chuyện đó?"
Hứa Nam Dực nhìn thẳng vào mắt cô, mím môi, thấp giọng nói:
"Sợ anh ta là người em thích."
Nam Lạp nhìn vào mắt anh, không hề né tránh, theo bản năng phủ nhận:
"Em chỉ..."
Lúc này đôi mắt Hứa Nam Dực đen như vực sâu nhìn chằm chằm cô, sâu thẳm khó dò.
Nam Lạp lập tức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình định nói gì.
Không khí có chút căng thẳng, ánh mắt Hứa Nam Dực tối đi, anh ấy rời mắt, lấy túi chườm đá ra khỏi mặt cô, dần dần ngồi thẳng lại.
"Xong rồi."
Tiếp đó, anh ném túi chườm đá vào thùng rác, sau đó đi vào phòng tắm rửa tay, lúc đi ra, anh cất giọng trầm ấm:
"Ở Nghiệp Thành có mấy nhà muốn kết thông gia với nhà họ Hoắc. Là con trai trưởng của nhà họ Hoắc, anh ta có rất nhiều lựa chọn. Nghe nói tháng trước đã chọn được một nhà, là nhà mà gia đình đã chọn lựa kỹ càng cho anh ta, nhà họ Mộ ở Nghiệp Thành."
"Nhà họ Mộ làm trong ngành công an, dù là quan hệ hay tài nguyên đều rất có lợi cho tương lai của Hoắc Đình Xuyên. Cuộc hôn nhân này quả thật rất phù hợp, nhưng lại bị anh ta từ chối. Anh ta đột nhiên dẫn bạn gái về nhà, nói muốn đính hôn."
Nam Lạp nghe Hứa Nam Dực nói, cô hơi nheo mắt, có vẻ hứng thú:
"Có nhiều thời điểm có thể dẫn về như vậy, lại chọn đúng lúc gia đình sắp xếp hôn sự cho anh ta, anh ta dẫn bạn gái về nói đính hôn?"
Hứa Nam Dực nghe vậy, khẽ mở miệng:
"Em cảm thấy, anh ta là vì từ chối hôn sự nên mới dẫn người về đính hôn?"
Nam Lạp không nói gì, dù sao cô cũng không tin người đàn ông kia thực sự muốn kết hôn.
"Nhưng anh phải nhắc nhở em một câu, Nam Lạp, anh ta là một nhân vật không đơn giản."
Không biết tại sao, nhìn bộ đồ đen trên người anh ấy lại khiến Nam Lạp chợt nghĩ tới Hoắc Đình Xuyên.
Anh cũng vậy, thường xuyên mặc một bộ đồ đen, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta không thể rời mắt.
Hứa Nam Dực nhận túi chườm đá xong, anh ấy đóng cửa lại, bước những bước dài đến bên cạnh Nam Lạp, cúi người trước mặt cô.
Anh ấy đắp túi chườm đá lên gò má đỏ ửng của cô, vừa chạm vào liền truyền đến từng cơn lạnh buốt, Nam Lạp khẽ nhíu mày.
"Đau không?"
Hứa Nam Dực lập tức lấy túi chườm ra, hạ giọng hỏi.
Nam Lạp lắc đầu: "Không phải đau, mà quá lạnh."
Môi mỏng của Hứa Nam Dực khép lại, trong lòng có chút xao động. Anh ấy cụp mắt xuống, lại đặt túi chườm đá lên mặt cô, cẩn thận giúp cô chườm từng chút một.
"Cố nhịn một chút, nhịn một chút là được rồi."
"Ừm."
Sau đó, Nam Lạp ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Dực, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt đường nét rõ ràng của anh ấy. Hứa Nam Dực rất đẹp trai, với những đường nét rất cân đối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn chưa được mấy giây, Nam Lạp ngước mắt hỏi anh.
Nam Lạp hỏi: "Anh, Hoắc Đình Xuyên là người nhà họ Hoắc phải không?"
Hứa Nam Dực tập trung giúp cô chườm đá chỗ bị đỏ, tay áo sơ mi anh xắn lên cao, để lộ một đoạn cánh tay gầy.
"Ừm."
Khóe môi Nam Lạp hơi nhếch lên, cô cũng có nghe nói về nhà họ Hoắc, ba đời trong nhà đều làm quan, tất cả đều lăn lộn trong giới chính trị.
Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Nam Lạp, Hứa Nam Dực liếc nhìn cô.
"Tình hình hôn nhân của anh ta, anh cũng đã điều tra."
Nam Lạp mở to mắt, "Anh còn điều tra cả chuyện đó?"
Hứa Nam Dực nhìn thẳng vào mắt cô, mím môi, thấp giọng nói:
"Sợ anh ta là người em thích."
Nam Lạp nhìn vào mắt anh, không hề né tránh, theo bản năng phủ nhận:
"Em chỉ..."
Lúc này đôi mắt Hứa Nam Dực đen như vực sâu nhìn chằm chằm cô, sâu thẳm khó dò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Lạp lập tức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình định nói gì.
Không khí có chút căng thẳng, ánh mắt Hứa Nam Dực tối đi, anh ấy rời mắt, lấy túi chườm đá ra khỏi mặt cô, dần dần ngồi thẳng lại.
"Xong rồi."
Tiếp đó, anh ném túi chườm đá vào thùng rác, sau đó đi vào phòng tắm rửa tay, lúc đi ra, anh cất giọng trầm ấm:
"Ở Nghiệp Thành có mấy nhà muốn kết thông gia với nhà họ Hoắc. Là con trai trưởng của nhà họ Hoắc, anh ta có rất nhiều lựa chọn. Nghe nói tháng trước đã chọn được một nhà, là nhà mà gia đình đã chọn lựa kỹ càng cho anh ta, nhà họ Mộ ở Nghiệp Thành."
"Nhà họ Mộ làm trong ngành công an, dù là quan hệ hay tài nguyên đều rất có lợi cho tương lai của Hoắc Đình Xuyên. Cuộc hôn nhân này quả thật rất phù hợp, nhưng lại bị anh ta từ chối. Anh ta đột nhiên dẫn bạn gái về nhà, nói muốn đính hôn."
Nam Lạp nghe Hứa Nam Dực nói, cô hơi nheo mắt, có vẻ hứng thú:
"Có nhiều thời điểm có thể dẫn về như vậy, lại chọn đúng lúc gia đình sắp xếp hôn sự cho anh ta, anh ta dẫn bạn gái về nói đính hôn?"
Hứa Nam Dực nghe vậy, khẽ mở miệng:
"Em cảm thấy, anh ta là vì từ chối hôn sự nên mới dẫn người về đính hôn?"
Nam Lạp không nói gì, dù sao cô cũng không tin người đàn ông kia thực sự muốn kết hôn.
"Nhưng anh phải nhắc nhở em một câu, Nam Lạp, anh ta là một nhân vật không đơn giản."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro