Tranh Cãi
Thị An Mã
2024-10-02 19:11:08
Nam Phong Mân quát người đầy khí thế, nhưng Hứa Nam Dực lại không có phản ứng gì, anh ấy khẽ cong môi, lạnh lùng nói nhỏ.
"Khi ông nói ra cái tên này, có tự nhắc nhở chính mình không, tôi họ Hứa, mà không phải họ Nam với ông."
Lời này rơi xuống, sắc mặt Nam Phong Mân trắng thêm vài phần, ánh mắt ông có chút tránh né, sau đó nhìn sau lưng anh, cho đến khi nhìn thẳng về phía Nam Lạp đang ở phía sai.
Ông chỉ tay về phía cô, "Lại đây, con nói đi, có phải con ép anh cả bảo nó đến Hình gia từ hôn hay không?"
Vẻ mặt Nam Lạp không thay đổi, tay cô che lên gò má vừa mới bị đánh, "Vâng, bố nói rất đúng, con ép anh cả đi đấy."
Vừa vặn động tác che mặt này bị Hứa Nam Dực nhìn thấy, Hứa Nam Dực liền bước sang bên, chắn trước người Nam Lạp.
"Nếu như tôi gặp thấy ông đánh con bé nữa, Nam Phong Mân, tôi không ngại viết thư tố cáo, báo cáo lên trên việc ông bạo hành gia đình."
Giọng nói của Hứa Nam Dực rất lạnh nhạt, dường như không có chút cảm xúc dao động nào, nhưng nghe vào tai Nam Phong Mân lại lộ rõ sự uy hiếp và cảnh cáo.
Nam Phong Mân ngước mắt lên, "Mày tố cáo tao, ngày mai tao sẽ cho mày nghỉ bay."
Khoảnh khắc đó, đáy mắt Nam Phong Mân hiện lên tia lạnh lẽo, vẫn chưa thể để đứa con trai uy hiếp mình được.
Kết quả Hứa Nam Dực cười một tiếng, "Vậy thì ông đừng bay nữa, tổn thất cũng không phải của tôi, bây giờ là ông cầu xin tôi bay, không phải tôi cầu xin ông."
Hôm nay Hứa Nam Dực mặc một bộ quần áo màu đen, cả người hắn đứng trước mặt Nam Phong Mân, toàn thân tỏa ra một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Anh, đã có thế lực, Nam Lạp cảm nhận được điều đó.
Lúc trước, Nam Lạp muốn học đánh trống, muốn làm DJ, khi đó, đều là Hứa Nam Dực nói với Nam Lạp: "Nam Lạp, cứ làm những gì em muốn, đừng sợ Nam Phong Mân."
Hứa Nam Dực nói, sau này anh ấy có thế lực là có thể bảo vệ Nam Lạp, cho nên bảo Nam Lạp đừng sợ.
Hiện tại, Hứa Nam Dực ở nhà họ Nam, đã có thế lực.
Nam Phong Mẫn cố nén giận, ông chỉ vào Hứa Nam Dực hồi lâu, lại không nói ra được lời nào.
Đôi mắt đen của Hứa Nam Dực giật giật, "Về phần Nam Diên gửi cho ông thấy, tôi đã xem qua, hơn nữa tôi vừa trở về, liền điều tra rõ ràng."
Hứa Nam Dực nhấc mí mắt hỏi Nam Phong Mân, “Có biết đối phương là ai không?”
Nam Phong Mân không hiểu Hứa Nam Dực đang nói gì, "Cái gì?"
Hứa Nam Dực đứng trước mặt Nam Phong Mân kéo kéo cổ áo sơ mi hơi nhăn của mình, môi mỏng mím lại, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Người đàn ông có liên quan đến Nam Lạp là ai, Nam Phong Mân, ông không ngờ đâu."
Nam Phong Mân nhíu mày, theo bản năng muốn hỏi người kia là ai.
Nhưng không ngờ, ông còn chưa hỏi, Hứa Nam Dực đã nói tiếp, hào phóng cho ông biết.
"Con trai trưởng Hoắc gia Hoắc Đình Xuyên, hiện đang là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nghiệp Thành."
Trong mắt Nam Phong Mân chợt lóe sáng, "Tại sao lại là cậu ta?"
Ánh mắt ông âm thầm nhìn về phía Nam Lạp, hỏi cô: "Con cùng cậu ta có quan hệ gì?"
Nam Lạp còn chưa trả lời, Hứa Nam Dực nhìn chằm chằm Nam Phong Mân, giọng điệu hơi trầm.
"Con bé là người trưởng thành, cùng bất kỳ người đàn ông nào bên ngoài có quan hệ, đều không cần phải hỏi ý kiến người bố như ông."
Anh ấy nhếch môi chế giễu, nói từng câu từng chữ với Nam Phong Mân: "Ông chỉ là một người cung cấp tinh trùng."
Anh ấy vừa dứt lời, Nam Phong Mân trầm mặt, giơ tay lên, nếu không phải người trước mặt là con trai duy nhất, cái tát này đã sớm giáng xuống.
Hứa Nam Dực vẫn không sợ, như thể chắc chắn cái tát kia sẽ không rơi xuống, anh ấy còn cười khẩy, giọng điệu mỉa mai.
"Tôi còn muốn nói một câu, cuộc sống riêng tư của Nam Diên phóng túng thế nào, sao ông không đi hỏi cô ta một câu, sao không cảm thấy mất mặt?"
Anh ấy, đang cười nhạo ông xem đứa con gái kia là bảo bối.
"Nam Diên có chừng mực, ít nhất sẽ không giống như nó làm chuyện mất mặt."
Hứa Nam Dực cụp mắt, cười nhạt một tiếng, anh ấy đột nhiên xoay người, đi đến bên cạnh Nam Lạp, đưa tay ôm lấy vai cô.
"Vậy lần sau, chúng ta không làm mất mặt."
Anh ấy dịu giọng, lại nói một câu như vậy.
Nam Lạp nghiêng mắt nhìn anh ấy, ánh mắt Hứa Nam Dực ôn nhu, "Đi thôi."
"Khi ông nói ra cái tên này, có tự nhắc nhở chính mình không, tôi họ Hứa, mà không phải họ Nam với ông."
Lời này rơi xuống, sắc mặt Nam Phong Mân trắng thêm vài phần, ánh mắt ông có chút tránh né, sau đó nhìn sau lưng anh, cho đến khi nhìn thẳng về phía Nam Lạp đang ở phía sai.
Ông chỉ tay về phía cô, "Lại đây, con nói đi, có phải con ép anh cả bảo nó đến Hình gia từ hôn hay không?"
Vẻ mặt Nam Lạp không thay đổi, tay cô che lên gò má vừa mới bị đánh, "Vâng, bố nói rất đúng, con ép anh cả đi đấy."
Vừa vặn động tác che mặt này bị Hứa Nam Dực nhìn thấy, Hứa Nam Dực liền bước sang bên, chắn trước người Nam Lạp.
"Nếu như tôi gặp thấy ông đánh con bé nữa, Nam Phong Mân, tôi không ngại viết thư tố cáo, báo cáo lên trên việc ông bạo hành gia đình."
Giọng nói của Hứa Nam Dực rất lạnh nhạt, dường như không có chút cảm xúc dao động nào, nhưng nghe vào tai Nam Phong Mân lại lộ rõ sự uy hiếp và cảnh cáo.
Nam Phong Mân ngước mắt lên, "Mày tố cáo tao, ngày mai tao sẽ cho mày nghỉ bay."
Khoảnh khắc đó, đáy mắt Nam Phong Mân hiện lên tia lạnh lẽo, vẫn chưa thể để đứa con trai uy hiếp mình được.
Kết quả Hứa Nam Dực cười một tiếng, "Vậy thì ông đừng bay nữa, tổn thất cũng không phải của tôi, bây giờ là ông cầu xin tôi bay, không phải tôi cầu xin ông."
Hôm nay Hứa Nam Dực mặc một bộ quần áo màu đen, cả người hắn đứng trước mặt Nam Phong Mân, toàn thân tỏa ra một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Anh, đã có thế lực, Nam Lạp cảm nhận được điều đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước, Nam Lạp muốn học đánh trống, muốn làm DJ, khi đó, đều là Hứa Nam Dực nói với Nam Lạp: "Nam Lạp, cứ làm những gì em muốn, đừng sợ Nam Phong Mân."
Hứa Nam Dực nói, sau này anh ấy có thế lực là có thể bảo vệ Nam Lạp, cho nên bảo Nam Lạp đừng sợ.
Hiện tại, Hứa Nam Dực ở nhà họ Nam, đã có thế lực.
Nam Phong Mẫn cố nén giận, ông chỉ vào Hứa Nam Dực hồi lâu, lại không nói ra được lời nào.
Đôi mắt đen của Hứa Nam Dực giật giật, "Về phần Nam Diên gửi cho ông thấy, tôi đã xem qua, hơn nữa tôi vừa trở về, liền điều tra rõ ràng."
Hứa Nam Dực nhấc mí mắt hỏi Nam Phong Mân, “Có biết đối phương là ai không?”
Nam Phong Mân không hiểu Hứa Nam Dực đang nói gì, "Cái gì?"
Hứa Nam Dực đứng trước mặt Nam Phong Mân kéo kéo cổ áo sơ mi hơi nhăn của mình, môi mỏng mím lại, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Người đàn ông có liên quan đến Nam Lạp là ai, Nam Phong Mân, ông không ngờ đâu."
Nam Phong Mân nhíu mày, theo bản năng muốn hỏi người kia là ai.
Nhưng không ngờ, ông còn chưa hỏi, Hứa Nam Dực đã nói tiếp, hào phóng cho ông biết.
"Con trai trưởng Hoắc gia Hoắc Đình Xuyên, hiện đang là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nghiệp Thành."
Trong mắt Nam Phong Mân chợt lóe sáng, "Tại sao lại là cậu ta?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt ông âm thầm nhìn về phía Nam Lạp, hỏi cô: "Con cùng cậu ta có quan hệ gì?"
Nam Lạp còn chưa trả lời, Hứa Nam Dực nhìn chằm chằm Nam Phong Mân, giọng điệu hơi trầm.
"Con bé là người trưởng thành, cùng bất kỳ người đàn ông nào bên ngoài có quan hệ, đều không cần phải hỏi ý kiến người bố như ông."
Anh ấy nhếch môi chế giễu, nói từng câu từng chữ với Nam Phong Mân: "Ông chỉ là một người cung cấp tinh trùng."
Anh ấy vừa dứt lời, Nam Phong Mân trầm mặt, giơ tay lên, nếu không phải người trước mặt là con trai duy nhất, cái tát này đã sớm giáng xuống.
Hứa Nam Dực vẫn không sợ, như thể chắc chắn cái tát kia sẽ không rơi xuống, anh ấy còn cười khẩy, giọng điệu mỉa mai.
"Tôi còn muốn nói một câu, cuộc sống riêng tư của Nam Diên phóng túng thế nào, sao ông không đi hỏi cô ta một câu, sao không cảm thấy mất mặt?"
Anh ấy, đang cười nhạo ông xem đứa con gái kia là bảo bối.
"Nam Diên có chừng mực, ít nhất sẽ không giống như nó làm chuyện mất mặt."
Hứa Nam Dực cụp mắt, cười nhạt một tiếng, anh ấy đột nhiên xoay người, đi đến bên cạnh Nam Lạp, đưa tay ôm lấy vai cô.
"Vậy lần sau, chúng ta không làm mất mặt."
Anh ấy dịu giọng, lại nói một câu như vậy.
Nam Lạp nghiêng mắt nhìn anh ấy, ánh mắt Hứa Nam Dực ôn nhu, "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro