Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên

Cùng Đàn Anh Về...

Hứa Đa Nhục

2024-08-26 13:54:47

Hứa Dao nghe được hai chữ về nhà thì hai chân đột nhiên mềm nhũn, cảm giác đau đớn ở nơi tư mật đã quên đi mất cũng đột nhiên đau rát trở lại.

Mặc dù Khương Phạn nói hai ngày này sẽ không tới tìm cô, nhưng cô cảm thấy lời nói của hắn không đáng tin, huống hồ hắn còn ở ngay nhà đối diện cô nữa.

“Dao Dao, em làm sao thế?” Thấy Hứa Dao đột nhiên dừng bước, sắc mặt cũng trở nên không đúng lắm, Diệp Linh Vũ cũng nhanh chóng dừng lại.

“Em... Em không muốn về nhà.” Hứa Dao mím môi nói, ngay từ khi cô còn ở quán cà phê Internet thì Chu Thiến đã nhắn tin cho cô, nói tối nay mình không về nhà. Thế nên, nếu như cô về nhà thì sẽ chỉ ở nhà một mình thôi, cô không dám tiếp tục nghĩ đến nó nữa...

Diệp Linh Vũ sững sờ một chút, sau đó nắm lấy cánh tay Hứa Dao, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói: “Dao Dao, nói cho anh biết, có phải trong nhà có chuyện gì không?”

Mặc dù cô đã nói là nhà cô bị mất điện, nhưng mà hôm nay cô không đi học, sau đó lại tới quán bar, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.

Anh ta biết không phải cô tới quán bar để tìm mình, anh ta chỉ hi vọng cô sẽ tới tìm mình mà thôi.

“Tiểu khu của chúng em gần đây bị ma ám, hôm nay bạn cùng phòng của em tối nay không về, một mình em ở phòng sợ lắm, nên em không muốn về.” Hứa Dao cắn môi, nhanh chóng nói ra lý do mà mình đã nghĩ kỹ từ trước.

“Thật sao?” Diệp Linh Vũ bán tín bán nghi.

"Ừm." Hứa Dao gật đầu.

Diệp Linh Vũ nắm chặt Hứa Dao, đặt lên môi hôn một cái, dịu dàng nói: “Dao Dao, chúng ta bây giờ đã là quan hệ bạn trai bạn gái rồi, thế nên nếu như em có khó khăn gì, hoặc là có chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết.”

"Được." Hứa Dao tiếp tục gật đầu, nghiêm túc nói: “Em biết rồi.” Em còn phải nhờ cậy vào anh để thoát khỏi đại ác ma Khương Phạn, em thực sự hi vọng anh có thể giúp em.

Tất nhiên là hai câu sau Hứa Dao không nói ra.

"Đã khuya lắm rồi, anh về trước đi, em tùy tiện tìm một khách sạn ở là được...”



Không đợi Hứa Dao nói hết lời, Diệp Linh Vũ liền cắt ngang, giữ chặt tay của cô, nói: “Đi, anh dẫn em đến một nơi.”

Nói xong, anh ta cũng không để cô kịp phản ứng, cứ thế nắm tay cô ra bắt xe.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Thấy Diệp Linh Vũ thần thần bí bí như thế, Hứa Hao không nhịn được hỏi.

“Lát nữa em sẽ biết thôi.” Diệp Linh Vũ tiếp tục thần bí, cũng ngượng ngùng nói: “Đêm nay anh uống rượu nên không thể lái xe, đành phải để em đi taxi vậy.”

Hai người nhanh chóng bắt được một chiếc taxi.

Diệp Linh Vũ mở cửa sau xe, để Hứa Dao lên trước, sau đó anh ta cũng lên theo.

...

Trong phòng khách bài trí xa hoa tao nhã, Khương Phạn vắt chéo chân, ngồi ở sofa, nhìn lọ thuốc tiêu sưng giảm đau trong tay, đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi híp lại.

Hộp thuốc này là sáng nay lúc rời khỏi nhà Hứa Dao hắn đã mua, định giúp cô thoa thuốc, nhưng mà gõ cửa mãi cô mới chịu mở.

“Mèo hoang nhỏ có hiềm khích gì với mình à?” Khóe môi Khương Phạn khẽ nhếch lên, nghĩ đến gương mặt ngây thơ và bộ ngực căng phồng của Hứa Dao thì đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, bụng dưới cũng nóng lên.

Người phụ nữ đó thực sự là duyên kiếp của dương vật của hắn, khiến hắn đụ bao nhiêu cũng không thấy đủ. Không những thế, chỉ cần nghĩ tới cô thôi là dương vật của hắn đã không nhịn được mà cứng lên rồi.

Khương Phạn liếc nhìn đũng quần đã nhô lên như một túp lều nhỏ, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn. Một nhóc con lại có thể làm hắn bực bội như thế, chắc chắn là vì hắn đụ cô còn ít, lần sau hắn nhất định phải làm cho cô ba ngày không xuống được giường.

Khương Phạn đặt hộp thuốc lên bàn trà, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Ngọn lửa trong lòng cháy mạnh quá, hắn phải dùng nước lạnh dập lửa.



Một bên khác, Diệp Linh Vũ mang theo Hứa Dao đến một biệt thự ven biển xa hoa sang trọng nhất thành phố Giang. Đứng từ nơi này có thể thưởng thức trọn vẹn cảnh đẹp của cả thành phố.

Sau khi trả tiền xe, Diệp Linh Vũ lôi kéo Hứa Dao xuống xe, đi thẳng về phía cổng biệt thự.

"Dao Dao, chúng ta đi thôi."

“Đây là... Nhà anh?” Hứa Dao choáng váng nhìn tòa biệt thự trước mắt, không dám bước tiếp.

Điều kiện gia đình của nhà cô không tồi, cũng ở trong một biệt thự, trong nhà còn có người hầu.

Nhưng mà nếu như so sánh với tòa biệt thự trước mắt... Không, hai thứ này hoàn toàn không thể so sánh được.

Còn chưa nói đến tòa biệt thự này cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Nhà của Diệp Linh Vũ ở đây, lúc này Hứa Dao càng tin tưởng vững chắc rằng anh ta có thể giúp mình xử lý Khương Phạn.

“Đây là nhà của chú anh.” Diệp Linh Vũ vừa nói vừa dùng vân tay mở khóa mở cổng, đưa Hứa Dao vào trong: “Nhưng mà anh có thể tới đây bất cứ lúc nào, thế nên cũng có thể tính là một nửa nhà của anh.”

“Chú anh lợi hại thật.” Hứa Dao tán thưởng thật lòng, nhưng vẫn lo lắng không yên: “Nhưng mà anh dẫn em tới đây thế này, nếu chú anh biết được thì có sao không?” Vừa mới yêu nhau ngày đầu tiên mà đã dẫn về nhà thế này, tiến triển cũng nhanh quá rồi. Hứa Dao vẫn không dám tiến lên phía trước.

Biết được cô lo lắng, Diệp Linh Vũ nói: “Không sao đâu, chú anh có nhiều nhà lắm, chú ấy rất ít khi ở đây.”

“Ồ.” Hứa Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm cầu nguyện, mong chú của Diệp Linh Vũ đừng ở đây. Cô sợ một cô gái như mình lại tùy tiện theo một người đàn ông về nhà, nếu bị người khác biết thì xấu hổ lắm.

Hai người đi vào phòng khách biệt thự, Diệp Linh Vũ đưa Hứa Dao đến bên ghế sofa, bảo cô ngồi xuống.

Anh ta đang định nói tiếp thì ánh mắt đột nhiên nhìn thấy trên bàn cà phê có thêm một hộp thuốc mỡ, Diệp Linh Vũ tiện tay cầm lên, nhìn về phía Hứa Dao, cười nói: “Hình như đêm nay chú anh ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên

Số ký tự: 0