Lựu
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
2024-11-01 00:40:14
Chợ hôm nay đông đúc, người bán kẻ mua tấp nập, tiếng cười nói xôn xao. Mợ định tìm sợi mây để đan giỏ, nhưng thoáng thấy một sạp bán xoài xanh, cái vị chua thanh thanh của xoài cứ thế mà xông vào mũi của mợ, kích thích vị giác của mợ, hại mợ thèm muốn nhỏ dãi.
Tưởng tượng sau khi thái xoài ra dĩa rồi rắc từng miếng ớt cay lên, sau đó là khuấy thêm tô mắm đường, ta nói thứ gì chịu cho nổi? (
Mợ tiến lại gần, thấy xoài được xếp thành từng đống nhỏ, quả nào quả nấy xanh mướt, có trái còn lấm tấm vỏ cát. Mợ cười, hỏi chị bán hàng.
- Xoài này chua dữ không chị?
Chị bán hàng nhanh nhảu trả lời, vẻ mặt tươi cười.
- Chua tét nách luôn em ơi, xoài này chua đến mức em ăn vào phải nhắm mắt nhăn mặt ấy chứ lị.
Mợ bật cười trước cách nói chuyện dí dỏm không kém phần duyên dáng của của chị bán hàng, quay sang nhìn Niên.
- Thế nào, em có thích ăn xoài chua không?
Niên nhanh nhảu trả lời, mắt sáng lên.
- Thích chứ, càng chua càng ngon! Tui thích ăn với muối ớt nè, đâm thêm tỏi và bỏ chút tôm khô, cay xé lưỡi, đảm bảo ăn một lần là ghiền luôn.
Mợ gật gù, quay lại nói với chị bán hàng.
- Vậy cho em nửa cân... Ả không, hai cân xoài xanh, loại chua nhất chị nhé, sẵn lấy thêm cho em vài trái ớt, càng cay càng tốt.
Chị bán hàng nhanh nhẹn gọn gàng, bọc cho mợ bịch xoài xanh tươi rói, trong lúc đó, mợ tranh thủ hỏi thêm.
- Chị ơi, chị biết chỗ nào bán sợi mây để đan giỏ không ạ?
- Em muốn đan loại giỏ gì để chị chị đúng chỗ cho nè, giỏ cá, giỏ đi chợ hay giỏ hoa?
- Dạ, giỏ dùng để đi chợ ý ạ, loại sợi hơi dày chút.
Chị bán hàng ngừng tay, chỉ về phía cuối chợ.
- À, em cứ đi thẳng xuống dưới kia, gần chỗ sạp cá có cô Mùi bán sợi mây đủ loại, vừa bền lại vừa đẹp.
- Cảm ơn chị nhé!
Mợ vui vẻ trả tiền, cầm bịch xoài cùng Niên đi theo phía mà chị bán hàng vừa chỉ, đi được một khoảng khá xa, Niên mới nói nhỏ vào tai mợ.
- Anh Lợn...tui bảo này...
- Có chuyện gì thế?
- Tui...tự dưng bụng tui đau quá.
- Chết dở? Sáng em đã ăn những gì?
- Tui không nhớ nổi...tui ăn nhiều lắm....
Niên ôm cái bụng đau quằn quại, mợ lo sốt vó lên được, mợ hoảng hồn tìm kiếm xung quanh xem có quán cóc nào nghỉ chân được không? May thay ở gần đó là quán nước vối quen thuộc, mợ dìu Niên lại quán nước vối.
Lựu ngồi tựa lưng vào ghế, tay xoa xoa bụng, đương chửa tháng cuối bụng to vượt mặt, vừa mệt mỏi lại vừa buồn chán vì quán nước hôm nay chẳng có móng khách nào.
Lựu đang tính vào giường nghỉ ngơi một chút thì chợt thấy mợ dìu Niên, mặt mày đang tái xanh như tàu lá chuối, bước nhanh về phía quán.
Lựu thoáng giật mình nhận ra Lợn ngay, nhưng vì tình thế cấp bách, Lựu thất thanh gọi bu ra giúp đỡ trước.
- Bu ơi! Bu ra nhanh lên, có người cần giúp!
Bu của Lựu đang lúi húi bên trong nhà, nghe tiếng gọi thì vội vàng chạy ra, thấy Niên ôm bụng đau đớn, bu liền hỏi ngay.
- Ối giời, có chuyện gì thế này? Thằng bé bị làm sao thế kia?
Mợ cố giữ bình tĩnh, trả lời.
- Hai anh em bọn cháu đang đi dạo vòng chợ thì em trai cháu bất thình lình bị đau bụng.... Chẳng biết ở đây có nhà xí không?
- Làm ơn cho chúng cháu mượn tạm, cháu rất biết ơn bác.
Bu của Lựu nghe mợ kể, vội vàng giúp mợ dìu Niên vào trong nhà, Niên ôm bụng chạy thục mạng vào nhà xí bất chấp tiếng gọi thất thanh của mợ.
Lựu cũng chầm chậm vác cái bụng chửa to đi theo sau, Lựu lấy hết can đảm khều vai mợ, khi thấy rõ mặt Lựu mợ mới đầu đứng khựng rồi cũng mỉm cười chào lại.
- Chào chị Lựu.
Thứ mà mợ để ý nhất chính là cái bụng chửa của Lựu.
- Chị Lựu lấy chồng khi nào thế?
Lựu đứng đối diện với mợ, đôi mắt vẫn ánh lên sự ngập ngừng, pha lẫn chút bối rối.
- Mới năm ngoái...Sau khi nghe tin Lợn đã có vợ.
Mợ cố ý bỏ đi vế sau, và nói chuyện với Lựu bằng giọng điệu tự nhiên nhất.
- Chị Lựu cưới anh Điệp hả?
Lựu đỏ mặt, gật đầu. Nhắc đến tên Điệp, Lựu đã không còn tỏ ra ghét bỏ như trước nữa, đối với mợ và cả Lựu mà nói, nhẹ nhõm vô cùng.
- Thế tui chúc mừng chị Lựu nha, tui thấy anh Điệp rất tốt, chị Lựu cưới anh ấy, chỉ lời chứ không lỗ đâu.
- Lời đâu không thấy chỉ thấy ế gánh bỏ xừ.
Mợ cười cười chỉ vào cái bụng của Lựu.
- Thì lời nguyên một cục vàng trong bụng này nè, tui cũng muốn được lời như chị Lựu mà kiếm hoài không ra ý.
- Ủa? Tui nhớ không nhầm là Lợn đã có rồi mà, vợ của Lợn còn chửa đẻ trước tui.
Lựu thắc mắc nhìn mợ, mợ nhận ra mình nói gì đó sai rồi nên hoảng hốt đổi chủ đề.
- Hay là tui với chị Lựu ra ngoài trước ngồi nói chuyện tiếp, chị Lựu đang chửa to như vậy e là đứng hoài không tiện.
Mợ nhắc Lựu mới nhớ, ta nói có chửa nó khổ gì đâu, bụng to tướng, chân thì phù thũng, đứng một chút đã không chịu được rồi.
- Thế cũng được, Lợn ra trước đi để tui đi sau cũng được.
- Tầm bậy, để tui dìu chị Lựu cho.
- Cảm ơn Lợn.
- Ơn nghĩa gì, tui cũng phải cảm ơn nhà chị Lựu vì đã giúp hai anh em tui mới đúng ý.
Tưởng tượng sau khi thái xoài ra dĩa rồi rắc từng miếng ớt cay lên, sau đó là khuấy thêm tô mắm đường, ta nói thứ gì chịu cho nổi? (
Mợ tiến lại gần, thấy xoài được xếp thành từng đống nhỏ, quả nào quả nấy xanh mướt, có trái còn lấm tấm vỏ cát. Mợ cười, hỏi chị bán hàng.
- Xoài này chua dữ không chị?
Chị bán hàng nhanh nhảu trả lời, vẻ mặt tươi cười.
- Chua tét nách luôn em ơi, xoài này chua đến mức em ăn vào phải nhắm mắt nhăn mặt ấy chứ lị.
Mợ bật cười trước cách nói chuyện dí dỏm không kém phần duyên dáng của của chị bán hàng, quay sang nhìn Niên.
- Thế nào, em có thích ăn xoài chua không?
Niên nhanh nhảu trả lời, mắt sáng lên.
- Thích chứ, càng chua càng ngon! Tui thích ăn với muối ớt nè, đâm thêm tỏi và bỏ chút tôm khô, cay xé lưỡi, đảm bảo ăn một lần là ghiền luôn.
Mợ gật gù, quay lại nói với chị bán hàng.
- Vậy cho em nửa cân... Ả không, hai cân xoài xanh, loại chua nhất chị nhé, sẵn lấy thêm cho em vài trái ớt, càng cay càng tốt.
Chị bán hàng nhanh nhẹn gọn gàng, bọc cho mợ bịch xoài xanh tươi rói, trong lúc đó, mợ tranh thủ hỏi thêm.
- Chị ơi, chị biết chỗ nào bán sợi mây để đan giỏ không ạ?
- Em muốn đan loại giỏ gì để chị chị đúng chỗ cho nè, giỏ cá, giỏ đi chợ hay giỏ hoa?
- Dạ, giỏ dùng để đi chợ ý ạ, loại sợi hơi dày chút.
Chị bán hàng ngừng tay, chỉ về phía cuối chợ.
- À, em cứ đi thẳng xuống dưới kia, gần chỗ sạp cá có cô Mùi bán sợi mây đủ loại, vừa bền lại vừa đẹp.
- Cảm ơn chị nhé!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mợ vui vẻ trả tiền, cầm bịch xoài cùng Niên đi theo phía mà chị bán hàng vừa chỉ, đi được một khoảng khá xa, Niên mới nói nhỏ vào tai mợ.
- Anh Lợn...tui bảo này...
- Có chuyện gì thế?
- Tui...tự dưng bụng tui đau quá.
- Chết dở? Sáng em đã ăn những gì?
- Tui không nhớ nổi...tui ăn nhiều lắm....
Niên ôm cái bụng đau quằn quại, mợ lo sốt vó lên được, mợ hoảng hồn tìm kiếm xung quanh xem có quán cóc nào nghỉ chân được không? May thay ở gần đó là quán nước vối quen thuộc, mợ dìu Niên lại quán nước vối.
Lựu ngồi tựa lưng vào ghế, tay xoa xoa bụng, đương chửa tháng cuối bụng to vượt mặt, vừa mệt mỏi lại vừa buồn chán vì quán nước hôm nay chẳng có móng khách nào.
Lựu đang tính vào giường nghỉ ngơi một chút thì chợt thấy mợ dìu Niên, mặt mày đang tái xanh như tàu lá chuối, bước nhanh về phía quán.
Lựu thoáng giật mình nhận ra Lợn ngay, nhưng vì tình thế cấp bách, Lựu thất thanh gọi bu ra giúp đỡ trước.
- Bu ơi! Bu ra nhanh lên, có người cần giúp!
Bu của Lựu đang lúi húi bên trong nhà, nghe tiếng gọi thì vội vàng chạy ra, thấy Niên ôm bụng đau đớn, bu liền hỏi ngay.
- Ối giời, có chuyện gì thế này? Thằng bé bị làm sao thế kia?
Mợ cố giữ bình tĩnh, trả lời.
- Hai anh em bọn cháu đang đi dạo vòng chợ thì em trai cháu bất thình lình bị đau bụng.... Chẳng biết ở đây có nhà xí không?
- Làm ơn cho chúng cháu mượn tạm, cháu rất biết ơn bác.
Bu của Lựu nghe mợ kể, vội vàng giúp mợ dìu Niên vào trong nhà, Niên ôm bụng chạy thục mạng vào nhà xí bất chấp tiếng gọi thất thanh của mợ.
Lựu cũng chầm chậm vác cái bụng chửa to đi theo sau, Lựu lấy hết can đảm khều vai mợ, khi thấy rõ mặt Lựu mợ mới đầu đứng khựng rồi cũng mỉm cười chào lại.
- Chào chị Lựu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ mà mợ để ý nhất chính là cái bụng chửa của Lựu.
- Chị Lựu lấy chồng khi nào thế?
Lựu đứng đối diện với mợ, đôi mắt vẫn ánh lên sự ngập ngừng, pha lẫn chút bối rối.
- Mới năm ngoái...Sau khi nghe tin Lợn đã có vợ.
Mợ cố ý bỏ đi vế sau, và nói chuyện với Lựu bằng giọng điệu tự nhiên nhất.
- Chị Lựu cưới anh Điệp hả?
Lựu đỏ mặt, gật đầu. Nhắc đến tên Điệp, Lựu đã không còn tỏ ra ghét bỏ như trước nữa, đối với mợ và cả Lựu mà nói, nhẹ nhõm vô cùng.
- Thế tui chúc mừng chị Lựu nha, tui thấy anh Điệp rất tốt, chị Lựu cưới anh ấy, chỉ lời chứ không lỗ đâu.
- Lời đâu không thấy chỉ thấy ế gánh bỏ xừ.
Mợ cười cười chỉ vào cái bụng của Lựu.
- Thì lời nguyên một cục vàng trong bụng này nè, tui cũng muốn được lời như chị Lựu mà kiếm hoài không ra ý.
- Ủa? Tui nhớ không nhầm là Lợn đã có rồi mà, vợ của Lợn còn chửa đẻ trước tui.
Lựu thắc mắc nhìn mợ, mợ nhận ra mình nói gì đó sai rồi nên hoảng hốt đổi chủ đề.
- Hay là tui với chị Lựu ra ngoài trước ngồi nói chuyện tiếp, chị Lựu đang chửa to như vậy e là đứng hoài không tiện.
Mợ nhắc Lựu mới nhớ, ta nói có chửa nó khổ gì đâu, bụng to tướng, chân thì phù thũng, đứng một chút đã không chịu được rồi.
- Thế cũng được, Lợn ra trước đi để tui đi sau cũng được.
- Tầm bậy, để tui dìu chị Lựu cho.
- Cảm ơn Lợn.
- Ơn nghĩa gì, tui cũng phải cảm ơn nhà chị Lựu vì đã giúp hai anh em tui mới đúng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro