A Công, ngươi...là ai?
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Khoảnh khắc Tô Minh đánh ra một đấm, trong không khí phát ra tiếng hừ lạnh. Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, Tô Minh mạnh chấn động, toàn thân phát ra tiếng két két như sắp tan vỡ, hắn túm lấy Phương Thương Lan, không chút do dự lùi ra sau, chớp mắt biến mất, khi xuất hiện đã ngoài mấy trăm mét.
Phương Thương Lan mặt tái nhợt nhưng biểu tình kiên quyết, bị Tô Minh kéo lùi cô không chút hoảng hốt, tay ngọc nâng lên chỉ phía trước.
Cái chỉ này lập tức ngoài màn sáng đảo Nam Trạch tỏa ra ánh sáng chói lòa bắn bốn phía, từ bên mép ngưng tụ một điểm, hóa thành ánh sáng chói mắt rít gào đến gần, lao đến trước mặt Tô Minh, thân hình mơ hồ.
Ầm vang nổ tung, Tô Minh biểu tình nghiêm túc thả tay Phương Thương Lan ra, bùng phát hoàn toàn lực lượng Tế Cốt toàn thân, cất bước hướng thân hình ảo đến.
Giây phút hắn bước ra một bước, Phương Thương Lan lập tức ngồi xếp bằng ở một bên, không để ý chỗ này nguy hiểm, cũng không lo lắng Tô Minh sẽ phân tâm, mắt khép, không biết thi triển thần thông gì. Cô bỗng mở miệng.
“Bên trái ba mươi hai, bên phải bảy mươi chín, đằng trước hai trăm tám mươi bốn mét, không gian giới điểm!"
Giây phút Phương Thương Lan thốt lời, thân hình bán trong suốt trước mặt Tô Minh chợt lóe tia sáng, nhìn hướng cô. Tô Minh lao nhanh đến, toàn thân chớp lóe ánh sáng vàng, một chỉ ấn vào không khí ba mươi hai bên trái nơi Phương Thương Lan ở. Phút chốc có tiếng két két vang vọng, thân hình trong suốt khựng lại.
Khoảnh khắc nó khựng lại, tay phải Tô Minh như chưởng ấn phía bên phải, lực lượng mạnh mẽ vọt đến chỗ bảy mươi chín bên phải. Tiếng nổ vang vọng, tiếng két két lại nổi lên. Thân hình trong suốt gầm gừ, cánh tay nâng lên như bấm ấn quyết, không công kích Tô Minh mà cách không ấn hướng Phương Thương Lan!
Cũng chính lúc này, nắm đấm tay trái Tô Minh đánh vào vị trí thứ ba không gian giới điểm, chỗ đằng trước hai trăm tám mươi bốn mét. Khi nắm đấnh hắn đánh xuống, bốn phía thân hình bán trong suốt vặn vẹo, không khí như sụp xuống, có lực hút to lớn đảo vòng, làm thân hình bị cuốn vào trong, biến mất không thấy. Nhưng dù nó có biến mất thì ấn pháp quyết ấn hướng Phương Thương Lan một chưởng mang theo sát khí vẫn còn đó, giờ sắp va chạm vào cô rồi. Lấy tu vi như Phương Thương Lan không thể né tránh, cô ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt có lưu luyến nhưng vẫn nở nụ cười.
Mắt thấy tất cả không thể thay đổi, mắt Tô Minh ngưng tụ, tay trái nâng lên chỉ bầu trời, tay phải mạnh ấn mặt đất.
"Quá khứ...tương lai...” Tô Minh khẽ nói, thân hình xuất hiện chồng chất và giao nhau, thời gian xung quanh như đảo ngược, thiên địa chợt khựng lại, chưởng ấn đánh hướng Phương Thương Lan cũng dừng, có xu thế rút lui.
Tô Minh không chút do dự cất bước thuấn di, xuất hiện ở trước mặt Phương Thương Lan. Hắn nâng lên tay phải, thời gian bốn phía khoảnh khắc trở lại, bây giờ vận chuyển nhanh hơn mới nãy gấp mấy lần, như muốn đuổi theo thời gian, nhanh chóng trôi qua.
Chưởng ấn đụng vào tay phải Tô Minh, tiếng nổ kinh thiên động địa. Chưởng ấn tan vỡ, khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, nhưng hắn đứng đó không nhúc nhích, sau lưng là Phương Thương Lan, là cô gái vì hắn rơi vào nguy hiểm.
Phương Thương Lan ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mặt, ánh mắt dịu dàng, ngày càng mềm mại.
Chưởng ấn tan biến, tất cả trong không khí trở lại như thường, có chút quái là chỗ này dao động mãnh liệt như vậy, tiếng nổ ngập trời nhưng không khiến người trên đảo Nam Trạch chú ý chút nào, dường như không nghe thấy vậy, như không cảm giác chút gì.
"Chính là lực lượng này, nhưng so với trước có thêm phần linh động." Phương Thương Lan khẽ nói, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Minh, lau máu nơi khóe miệng Tô Minh.
Nhưng khi tay cô đụng vào máu Tô Minh, khiến hắn và cô cùng ngây ra là máu tươi ở trên ngón tay cô nhanh chóng mục rữa, chớp mắt thành màu đen, biến thành tử khí tan biến.
Phương Thương Lan trợn to mắt, hình ảnh này khiến cô không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn Tô Minh. Cô thấy trong mắt Tô Minh có đau thương. Tinh thần chấn động, định gặn hỏi thì hắn nhắm mắt lại.
Thân hình bán trong suốt ấy Tô Minh không xa lạ, hắn cảm nhận một tia hơi thở Đế Thiên từ nó, chẳng qua hơi thở này rất nhạt, dường như từ vô tận hư không mà đến.
Mới nãy Phương Thương Lan thi triển thần thông muốn giúp Tô Minh tiến càng sâu nhìn ký ức nhưng cuối cùng vẫn thất bại, khiến hơi thở Đế Thiên đến. Nếu không phải Tô Minh bây giờ không như ngay trước thì Phương Thương Lan chết chắc rồi.
“Không gian giới điểm, mới rồi không khí liên tiếp nơi này, ba điểm khiến thân hình bán trong suốt đến gọi là không gian giới điểm ư?” Tô Minh mở mắt ra nhìn Phương Thương Lan.
"Làm sao cô biết được?” Tô Minh bình tĩnh nói.
“Tôi...tôi cũng không biết có chuyện gì, khi tôi cảm giác hơi thở đó đến thì thấy xung quanh hắn có ba điểm này, dường như là lợi dụng ba điểm đó lên. Khoảng cách ba điểm với hắn vĩnh viễn không thay đổi.” Ánh mắt Phương Thương Lan mờ mịt khẽ nói, cô còn đang chìm đắm trong hình ảnh máu Tô Minh trên ngón tay biến đen, hóa thành tử khí.
Biểu tình Tô Minh càng thêm phức tạp, trong đầu không ngờ hiện ra hình ảnh máu thành tử khí, còn có ba không gian giới điểm trong miệng Phương Thương Lan.
Thật lâu sau, Phương Thương Lan nhìn Tô Minh, cắn môi dưới hỏi.
“Tại sao máu huynh ở trong tay tôi sẽ như vậy?"
“Tôi mệt mỏi, Thương Lan.” Tô Minh im lặng, ngồi xếp bằng, mắt chậm rãi khép.
Phương Thương Lan ở một bên im lặng nửa ngày, cô chua xót cảm thấy Tô Minh trước mắt đã khác trước kia, hắn bây giờ cảm xúc hay thay đổi, lúc lạnh lúc nóng.
‘Tất cả chắc chắn có liên quan việc máu của hắn thành tử khí trong tay mình, mình nhất định phải biết nguyên nhân việc này!’ Trong mắt Phương Thương Lan lộ kiên quyết, nhìn Tô Minh, xoay người đi.
Cô ra đi không nghe thấy Tô Minh thì thào nói một câu.
"Cảm ơn nàng, Thương Lan."
Theo Tô Minh tính toán, hắn định dùng năng lực đặc biệt của Phương Thương Lan nhìn ký ức phó tòng Đế Thiên bị hắn bắt, nhưng tình hình lúc trước khiến hắn tạm thời từ bỏ cách nghĩ này. Việc này rất dễ ra ngoài ý muốn nếu lại dẫn đến thân hình bán trong suốt ẩn chứa một tia hơi thở Đế Thiên thì hắn biết rằng, lấy tu vi hiện tại của mình, e rằng đối phương có chuẩn bị rồi khó thể bảo vệ Phương Thương Lan an toàn.
Hắn lặng lẽ ngồi, nhìn bầu trời từ sáng đến tối, nhìn hắc ám dần tán đi, một ngày mới đã đến. Người trên đảo trong mấy ngày nay theo Tông Trạch sắp xếp không ngừng gia cố trận pháp, họ định khiến đảo lại chìm xuống biển, việc này không phải không thể, chẳng qua cần chút thời gian.
Đối với Phương Thương Lan, Tô Minh không quá lo lắng. Cô gái này biến hóa rất lớn, cho hắn cảm giác khác trước kia, dù là trí tuệ hay quyết đoán khiến cô gái dù tu vi không cao, chỉ bằng thần thông quái dị của mình đủ bảo vệ bản thân. Nên biết đây chính là cô gái tu vi Tế Cốt mà dám muốn giết trung kỳ Man Hồn, người như vậy Tô Minh sẽ không xem thường.
Huống chi...
"Cô khác, là lần đầu tiên ta gặp, người như cô, tại mấy đại lục Man tộc sẽ có bao nhiêu.” Tô Minh thì thào.
Giây phút máu hóa thành tử khí trong tay Phương Thương Lan, Tô Minh nghĩ đến khi theo Âm Thánh Chân giới cổ kiếm thanh đồng bay ra vòng xoáy, nhìn thấy vũ trụ ngôi sao thì toàn thân bị tràn ngập tử khí nhấn chìm. Loại cảm giác đó như thu nhỏ vô số lần, hóa thành giọt máu tươi, giống cái ở ngón tay Phương Thương Lan.
“Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm tám mươi bốn mét.” Tô Minh nhìn chỗ giao giới trời biển phía xa, thì thào.
Biểu tình của hắn càng phức tạp, mắt có hồi ức, đọc ba vị trí không gian giới điểm.
Ba vị trí này là khi Phương Thương Lan nói ra thì Tô Minh không nghĩ nhiều, nhưng máu hóa thành tử khí xuất hiện, hắn chấn kinh, ba con số không ngừng hiện ra trong đầu. Hắn mơ hồ cảm thấy ba vị trí này rất quen, cực kỳ quen, sự quen thuộc đó là khắc trong linh hồn, sâu vào xương cốt, cả đời khó quên không thể xóa nhòa.
“Nếu có không gian giới điểm thứ bốn, có phải là ba trăm bảy mươi mốt mét. Nếu có cái thứ năm, phải chăng là năm trăm sáu mươi ba mét. Nếu có không gian giới điểm thứ sáu, có phải vị trí là bảy trăm tám mươi mốt mét.” Tô Minh chua xót thì thào, sáu con số này sao hắn có thể quên, sao hắn không quen thuộc cho được!
‘Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm bốn mươi tám, ba trăm bảy mươi mốt, năm trăm sáu mươi ba, bảy trăm tám mươi mốt. A Công, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta? Năm đó tại cầu thang thánh sơn Phong Quyến bộ lạc, ngươi cho ta biết sáu con số này, khiến ta ghi nhớ kỹ, vốn tưởng chỉ là nơi để người nghỉ ngơi, tới bây giờ ta mới biết, chúng nó...không phải.’ Tô Minh nhắm mắt lại, có nước mắt chảy xuống.
‘A Công...ngươi...thật sự là A Công sao? Thật là A Công Ô Sơn bộ lạc sao? Thật sự là A Công từ nhỏ nuôi dạy ta, cho ta biết đạo lý làm người, để ta học cẩn thận, học suy nghĩ, học giết chóc sao? A Công, ngươi...là ai?’ Tô Minh nhắm mắt, nước mắt chảy càng nhiều.
‘A Công, Ô Sơn là thật sao? Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lập, Bạch Linh, mọi thứ đều là thật sao?’
Tô Minh mở mắt ra, nhìn giữa trời và biển, cứ nhìn như thế, mãi khi nước mắt khô cạn, mãi khi trên người hắn xuất hiện bi thương nồng đậm, mãi khi hắn đứng dậy không nhìn thấy trên ngọn núi phía xa, mấy ngày nay cô gái kia luôn nhìn hắn chăm chú, mãi đến khi thân thể hắn đạp một bước hướng bầu trời.
Phương Thương Lan mặt tái nhợt nhưng biểu tình kiên quyết, bị Tô Minh kéo lùi cô không chút hoảng hốt, tay ngọc nâng lên chỉ phía trước.
Cái chỉ này lập tức ngoài màn sáng đảo Nam Trạch tỏa ra ánh sáng chói lòa bắn bốn phía, từ bên mép ngưng tụ một điểm, hóa thành ánh sáng chói mắt rít gào đến gần, lao đến trước mặt Tô Minh, thân hình mơ hồ.
Ầm vang nổ tung, Tô Minh biểu tình nghiêm túc thả tay Phương Thương Lan ra, bùng phát hoàn toàn lực lượng Tế Cốt toàn thân, cất bước hướng thân hình ảo đến.
Giây phút hắn bước ra một bước, Phương Thương Lan lập tức ngồi xếp bằng ở một bên, không để ý chỗ này nguy hiểm, cũng không lo lắng Tô Minh sẽ phân tâm, mắt khép, không biết thi triển thần thông gì. Cô bỗng mở miệng.
“Bên trái ba mươi hai, bên phải bảy mươi chín, đằng trước hai trăm tám mươi bốn mét, không gian giới điểm!"
Giây phút Phương Thương Lan thốt lời, thân hình bán trong suốt trước mặt Tô Minh chợt lóe tia sáng, nhìn hướng cô. Tô Minh lao nhanh đến, toàn thân chớp lóe ánh sáng vàng, một chỉ ấn vào không khí ba mươi hai bên trái nơi Phương Thương Lan ở. Phút chốc có tiếng két két vang vọng, thân hình trong suốt khựng lại.
Khoảnh khắc nó khựng lại, tay phải Tô Minh như chưởng ấn phía bên phải, lực lượng mạnh mẽ vọt đến chỗ bảy mươi chín bên phải. Tiếng nổ vang vọng, tiếng két két lại nổi lên. Thân hình trong suốt gầm gừ, cánh tay nâng lên như bấm ấn quyết, không công kích Tô Minh mà cách không ấn hướng Phương Thương Lan!
Cũng chính lúc này, nắm đấm tay trái Tô Minh đánh vào vị trí thứ ba không gian giới điểm, chỗ đằng trước hai trăm tám mươi bốn mét. Khi nắm đấnh hắn đánh xuống, bốn phía thân hình bán trong suốt vặn vẹo, không khí như sụp xuống, có lực hút to lớn đảo vòng, làm thân hình bị cuốn vào trong, biến mất không thấy. Nhưng dù nó có biến mất thì ấn pháp quyết ấn hướng Phương Thương Lan một chưởng mang theo sát khí vẫn còn đó, giờ sắp va chạm vào cô rồi. Lấy tu vi như Phương Thương Lan không thể né tránh, cô ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt có lưu luyến nhưng vẫn nở nụ cười.
Mắt thấy tất cả không thể thay đổi, mắt Tô Minh ngưng tụ, tay trái nâng lên chỉ bầu trời, tay phải mạnh ấn mặt đất.
"Quá khứ...tương lai...” Tô Minh khẽ nói, thân hình xuất hiện chồng chất và giao nhau, thời gian xung quanh như đảo ngược, thiên địa chợt khựng lại, chưởng ấn đánh hướng Phương Thương Lan cũng dừng, có xu thế rút lui.
Tô Minh không chút do dự cất bước thuấn di, xuất hiện ở trước mặt Phương Thương Lan. Hắn nâng lên tay phải, thời gian bốn phía khoảnh khắc trở lại, bây giờ vận chuyển nhanh hơn mới nãy gấp mấy lần, như muốn đuổi theo thời gian, nhanh chóng trôi qua.
Chưởng ấn đụng vào tay phải Tô Minh, tiếng nổ kinh thiên động địa. Chưởng ấn tan vỡ, khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, nhưng hắn đứng đó không nhúc nhích, sau lưng là Phương Thương Lan, là cô gái vì hắn rơi vào nguy hiểm.
Phương Thương Lan ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mặt, ánh mắt dịu dàng, ngày càng mềm mại.
Chưởng ấn tan biến, tất cả trong không khí trở lại như thường, có chút quái là chỗ này dao động mãnh liệt như vậy, tiếng nổ ngập trời nhưng không khiến người trên đảo Nam Trạch chú ý chút nào, dường như không nghe thấy vậy, như không cảm giác chút gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chính là lực lượng này, nhưng so với trước có thêm phần linh động." Phương Thương Lan khẽ nói, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Minh, lau máu nơi khóe miệng Tô Minh.
Nhưng khi tay cô đụng vào máu Tô Minh, khiến hắn và cô cùng ngây ra là máu tươi ở trên ngón tay cô nhanh chóng mục rữa, chớp mắt thành màu đen, biến thành tử khí tan biến.
Phương Thương Lan trợn to mắt, hình ảnh này khiến cô không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn Tô Minh. Cô thấy trong mắt Tô Minh có đau thương. Tinh thần chấn động, định gặn hỏi thì hắn nhắm mắt lại.
Thân hình bán trong suốt ấy Tô Minh không xa lạ, hắn cảm nhận một tia hơi thở Đế Thiên từ nó, chẳng qua hơi thở này rất nhạt, dường như từ vô tận hư không mà đến.
Mới nãy Phương Thương Lan thi triển thần thông muốn giúp Tô Minh tiến càng sâu nhìn ký ức nhưng cuối cùng vẫn thất bại, khiến hơi thở Đế Thiên đến. Nếu không phải Tô Minh bây giờ không như ngay trước thì Phương Thương Lan chết chắc rồi.
“Không gian giới điểm, mới rồi không khí liên tiếp nơi này, ba điểm khiến thân hình bán trong suốt đến gọi là không gian giới điểm ư?” Tô Minh mở mắt ra nhìn Phương Thương Lan.
"Làm sao cô biết được?” Tô Minh bình tĩnh nói.
“Tôi...tôi cũng không biết có chuyện gì, khi tôi cảm giác hơi thở đó đến thì thấy xung quanh hắn có ba điểm này, dường như là lợi dụng ba điểm đó lên. Khoảng cách ba điểm với hắn vĩnh viễn không thay đổi.” Ánh mắt Phương Thương Lan mờ mịt khẽ nói, cô còn đang chìm đắm trong hình ảnh máu Tô Minh trên ngón tay biến đen, hóa thành tử khí.
Biểu tình Tô Minh càng thêm phức tạp, trong đầu không ngờ hiện ra hình ảnh máu thành tử khí, còn có ba không gian giới điểm trong miệng Phương Thương Lan.
Thật lâu sau, Phương Thương Lan nhìn Tô Minh, cắn môi dưới hỏi.
“Tại sao máu huynh ở trong tay tôi sẽ như vậy?"
“Tôi mệt mỏi, Thương Lan.” Tô Minh im lặng, ngồi xếp bằng, mắt chậm rãi khép.
Phương Thương Lan ở một bên im lặng nửa ngày, cô chua xót cảm thấy Tô Minh trước mắt đã khác trước kia, hắn bây giờ cảm xúc hay thay đổi, lúc lạnh lúc nóng.
‘Tất cả chắc chắn có liên quan việc máu của hắn thành tử khí trong tay mình, mình nhất định phải biết nguyên nhân việc này!’ Trong mắt Phương Thương Lan lộ kiên quyết, nhìn Tô Minh, xoay người đi.
Cô ra đi không nghe thấy Tô Minh thì thào nói một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn nàng, Thương Lan."
Theo Tô Minh tính toán, hắn định dùng năng lực đặc biệt của Phương Thương Lan nhìn ký ức phó tòng Đế Thiên bị hắn bắt, nhưng tình hình lúc trước khiến hắn tạm thời từ bỏ cách nghĩ này. Việc này rất dễ ra ngoài ý muốn nếu lại dẫn đến thân hình bán trong suốt ẩn chứa một tia hơi thở Đế Thiên thì hắn biết rằng, lấy tu vi hiện tại của mình, e rằng đối phương có chuẩn bị rồi khó thể bảo vệ Phương Thương Lan an toàn.
Hắn lặng lẽ ngồi, nhìn bầu trời từ sáng đến tối, nhìn hắc ám dần tán đi, một ngày mới đã đến. Người trên đảo trong mấy ngày nay theo Tông Trạch sắp xếp không ngừng gia cố trận pháp, họ định khiến đảo lại chìm xuống biển, việc này không phải không thể, chẳng qua cần chút thời gian.
Đối với Phương Thương Lan, Tô Minh không quá lo lắng. Cô gái này biến hóa rất lớn, cho hắn cảm giác khác trước kia, dù là trí tuệ hay quyết đoán khiến cô gái dù tu vi không cao, chỉ bằng thần thông quái dị của mình đủ bảo vệ bản thân. Nên biết đây chính là cô gái tu vi Tế Cốt mà dám muốn giết trung kỳ Man Hồn, người như vậy Tô Minh sẽ không xem thường.
Huống chi...
"Cô khác, là lần đầu tiên ta gặp, người như cô, tại mấy đại lục Man tộc sẽ có bao nhiêu.” Tô Minh thì thào.
Giây phút máu hóa thành tử khí trong tay Phương Thương Lan, Tô Minh nghĩ đến khi theo Âm Thánh Chân giới cổ kiếm thanh đồng bay ra vòng xoáy, nhìn thấy vũ trụ ngôi sao thì toàn thân bị tràn ngập tử khí nhấn chìm. Loại cảm giác đó như thu nhỏ vô số lần, hóa thành giọt máu tươi, giống cái ở ngón tay Phương Thương Lan.
“Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm tám mươi bốn mét.” Tô Minh nhìn chỗ giao giới trời biển phía xa, thì thào.
Biểu tình của hắn càng phức tạp, mắt có hồi ức, đọc ba vị trí không gian giới điểm.
Ba vị trí này là khi Phương Thương Lan nói ra thì Tô Minh không nghĩ nhiều, nhưng máu hóa thành tử khí xuất hiện, hắn chấn kinh, ba con số không ngừng hiện ra trong đầu. Hắn mơ hồ cảm thấy ba vị trí này rất quen, cực kỳ quen, sự quen thuộc đó là khắc trong linh hồn, sâu vào xương cốt, cả đời khó quên không thể xóa nhòa.
“Nếu có không gian giới điểm thứ bốn, có phải là ba trăm bảy mươi mốt mét. Nếu có cái thứ năm, phải chăng là năm trăm sáu mươi ba mét. Nếu có không gian giới điểm thứ sáu, có phải vị trí là bảy trăm tám mươi mốt mét.” Tô Minh chua xót thì thào, sáu con số này sao hắn có thể quên, sao hắn không quen thuộc cho được!
‘Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm bốn mươi tám, ba trăm bảy mươi mốt, năm trăm sáu mươi ba, bảy trăm tám mươi mốt. A Công, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta? Năm đó tại cầu thang thánh sơn Phong Quyến bộ lạc, ngươi cho ta biết sáu con số này, khiến ta ghi nhớ kỹ, vốn tưởng chỉ là nơi để người nghỉ ngơi, tới bây giờ ta mới biết, chúng nó...không phải.’ Tô Minh nhắm mắt lại, có nước mắt chảy xuống.
‘A Công...ngươi...thật sự là A Công sao? Thật là A Công Ô Sơn bộ lạc sao? Thật sự là A Công từ nhỏ nuôi dạy ta, cho ta biết đạo lý làm người, để ta học cẩn thận, học suy nghĩ, học giết chóc sao? A Công, ngươi...là ai?’ Tô Minh nhắm mắt, nước mắt chảy càng nhiều.
‘A Công, Ô Sơn là thật sao? Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lập, Bạch Linh, mọi thứ đều là thật sao?’
Tô Minh mở mắt ra, nhìn giữa trời và biển, cứ nhìn như thế, mãi khi nước mắt khô cạn, mãi khi trên người hắn xuất hiện bi thương nồng đậm, mãi khi hắn đứng dậy không nhìn thấy trên ngọn núi phía xa, mấy ngày nay cô gái kia luôn nhìn hắn chăm chú, mãi đến khi thân thể hắn đạp một bước hướng bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro