Hà tích một mạng nghịch tang thương!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
“Ta xuất sinh chi sơ còn không có…Ta xuất sinh sau man đã suy…” Tô Minh cất bước đạp hư không, vẻ mặt hắn bi thương, bóng dáng toát ra cô độc, miệng thì thào.
“Thiên bất nhân hề tương loạn ly…”
“Địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương…”
“Nếu ông trời có mắt hề sao không thấy ta vĩnh thế trầm luân hắc ám? Nếu thần có linh hề sao phải chia ta thiên nam hải bắc?”
“Ta không phụ thiên hề tại sao trời khiến ta không thấy màu đen đêm? Ta không phụ thần hề tại sao khiến huyết nhục ta chia ly!”
“Không ngày không đêm hề nhớ quê hương ta, đường tha hương xa xôi hề khó gặp thương thiên khổ. Ta tư thân hề hồn chúng bạn hữu, hồn nhớ ta hề âm tử lộ tâm đoạn sầu!"
“Thật giả khó phân hề Ô Sơn tại thiên hoang! Sinh tử thiên địa hề ta đang ở nơi đâu! Khấp huyết ngửa đầu hề hà tích một mạng nghịch tang thương!!!"
Tô Minh ngửa đầu gầm lên, thanh âm như sấm sét ầm vang, khiến tầng mây trên trời chấn động, tầng tầng đảo ngược lộ ra bên trên xuyên thấu qua chút tia nắng.
Ánh nắng chiếu xuống, Tô Minh cất bước nhanh, lao hướng đảo Ma La.
Hắn toàn thân sát khí, sáu con số mang đến bi ai, chất chứa mê mamng Ô Sơn thật giả, máu đầu ngón tay Phương Thương Lan thành tử khí, tất cả điều đó khiến Tô Minh đi mà cất tiếng cười to.
Hắn cười vang, tiếng cười kia hùng hồn mà tràn ngập ý lạnh!
Hắn cười ông trời, cười mặt đất, cười đời mình, cười ý nghĩ của Đế Thiên!
Khấp huyết ngửa đầu hề hà tích một mạng nghịch tang thương!
“Ta là ai? Tô Minh cũng tốt, Túc Mệnh cũng thế, ta không biết mình là ai. Nhưng ta biết mặc kệ trời đất mênh mông thế nào, mạng ta chỉ do ta nắm! Là ai, quan trọng sao?” Tô Minh ngửa đầu cười to, hắn ngộ rồi.
Trải qua mọi thứ, trưởng thành trong sinh tử, ở đảo Nam Trạch càng hiểu bí ẩn chuyện Ô Sơn, nhìn thấy Phương Thương Lan khác biệt, tất cả mọi thứ đều khiến Tô Minh ngộ!
“Không quan trọng, quan trọng là ta tồn tại, quan trọng là ta vĩnh viễn tồn tại, quan trọng là ta tất cả sương mù này ta sẽ dùng hết sức mình vạch ra từng tầng, quan trọng là ta sẽ đem mọi thứ đạp dưới chân! Ta, không phải ta! Ta, là ta!"
Tiếng cười của Tô Minh ẩn chứa cuồng ngạo, che giấu một tầng bi thương. Khi một người lần lượt phát hiện mình cho rằng quý giá nhất rất có lẽ là giả dối thì hắn sẽ như thế nào?
Hoặc là chết tâm, hoặc là...vùng lên!
"Cái gì là thật, lại cái gì là giả? Nếu thật như vậy thì giả có ngại gì!” Tô Minh lao nhanh, đi qua đâu trời đất ầm ầm, tốc độ cực hạn.
Tử Hải cự nhân ở trong nước không dám ngẩng đầu, chim bay trên trời không dám tới gần, chúng sinh tám hướng không dám ngẩng đầu!
“Nếu các ngươi đã gọi ta là Túc Mệnh, vậy từ nay về sau, Tô Minh ta chính là Túc Mệnh của các ngươi!!!"
“Nếu các ngươi gọi ta là Tô Minh, vậy từ nay về sau ta vẫn là Tô Minh!” Tô Minh ngửa đầu cười dài, trong tiếng cười sát khí của hắn càng đậm mấy lần, ngập trời cuốn tầng mây cuồn cuộn lao hướng đảo Ma La!
Tô Minh lao nhanh đi, hắn không thấy không xa đảo Nam Trạch mờ nhạt vẫn tồn tại bóng hình một người con gái, không thấy trên đảo Mệnh tộc, tộc nhân Mệnh tộc đang bái lạy pho tượng của mình, hắn cũng không thấy trên Cửu Phong đất Man tộc, Hổ Tử phát tiếng gầm xộc thẳng lên trời vô tận uất ức.
Hắn cũng không thấy sâu trong lòng đất, một hướng khác truyền tống môn, thế giới bị đóng băng, trong Đại Ngu vương thành bị chôn vùi, trên tế đàn cao cao, trước mặt Đại Ngu Man Công xương sống lưng mãnh thú khắc một hàng chữ viết ông lão để lại trước khi chết!
[Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì...ngươi không phải là ngươi! Khi ngươi biết ngươi không là ngươi thì...ngươi mới là ngươi!]
Trừ câu đó ra còn có năm đó là Đại Ngu Man Công đôi mắt rõ ràng tối tăm nhìn không thấy thế giới, trong thấy từng hình ảnh hóa thành khóe miệng nụ cười thương hại, kỳ vọng, hiền lành. Nụ cười này Tô Minh khi đến không thấy rõ, nhưng nếu hắn có thể thấy chắc chắn tinh thần chấn động, chắn chắn đầu óc ù vang, chắc chắn ở trên tế đàn thế giới băng, ở trước mặt Đại Ngu Man Công, rơi nước mắt.
Bởi vì nụ cười hiền lành này Tô Minh sẽ không quên.
Không đi đắn đo mình là ai, Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng thế, Tô Minh cũng được, Túc Mệnh cũng vậy, dù là đến từ chốn nào, dù là sống hay chết, dù nơi đây rốt cuộc là đất Man tộc hay là đất âm tử, không thèm để ý những điều đó. Tô Minh để ý là trước mắt, hắn để ý là Cửu Phong, để ý là lần này đi giúp người Nam Thần giải quyết hai năm một lần Ma La thịnh hội!
Vĩnh viễn giải quyết nó!
Nói cho tu Đông Hoang, Nam Thần...sau tai kiếp cũng có cường giả, không tha xâm phạm!!!
Mang theo sát khí, tốc độ của Tô Minh tăng đến cực độ. Mấy ngày sau, trên trời vài đợt tối sáng, tầng mây cuồn cuộn ầm vang, trên trời mưa rơi xuống bị tốc độ của hắn giống như trời kéo ra con sống dài. Trước mặt hắn xuất hiện một hòn đảo khổng lồ!
Ngoài đảo màn sáng chớp lóe tỏa ánh sáng đủ màu, toát ra lực lượng mênh mông. Bốn phía có bảy đảo nhỏ vòng quanh, như sao vây trăng sáng, hộ vệ bảo hộ.
Từng khí thế cường đại phát ra từ đảo, nếu không có màn sáng, vậy khí thế sẽ hoàn toàn khuếch tán ra, nhưng dù chỉ có thể đủ chấn nhiếp tất cả người đến, chấn nhiếp mãnh thú trong Tử Hải.
Đảo hình trăng khuyết, bên trên thấy vô số điêu lan ngọc thế, cực kỳ xa hoa, càng thấy rất nhiều tu Đông Hoang đến đến đi đi, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Mặc dù Ma La thịnh hội còn chưa bắt đầu nhưng chuẩn bị thịnh hội đang tiến hành!
Tô Minh đến, không chút che giấu. Cho nên khoảnh khắc hắn đến thì cầu vồng trên trời bị hắn quét đến khiến tất cả người đảo Ma La thấy thì rùng mình!
“Nam Thần Tô Minh đến đảo Ma La này để diệt đảo, khi ta rời đi đảo sẽ máu chảy thành sông, để Đông Hoang làm cảnh giác!” Thần thức khổng lồ của Tô Minh không chút giữ lại tản ra áp xuống đảo!
Thanh âm như dấy lên trận sấm ầm ầm trên đảo. Mọi người nghe thấy, sau lưng Tô Minh nước mưa sông bị hắn một đường cuốnđến gào thét tới, như sông ngân khuynh đổ bỗng va đụng vào màn sáng phòng vệ của đảo Ma La.
Hình ảnh này, sông ngân giáng xuống!
Hình ảnh này, nước mưa như mũi tên!
Hình ảnh này, Tử Hải gầm rống!
Hình ảnh này, trời sụp đất nứt!
“Thiên bất nhân hề tương loạn ly…”
“Địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương…”
“Nếu ông trời có mắt hề sao không thấy ta vĩnh thế trầm luân hắc ám? Nếu thần có linh hề sao phải chia ta thiên nam hải bắc?”
“Ta không phụ thiên hề tại sao trời khiến ta không thấy màu đen đêm? Ta không phụ thần hề tại sao khiến huyết nhục ta chia ly!”
“Không ngày không đêm hề nhớ quê hương ta, đường tha hương xa xôi hề khó gặp thương thiên khổ. Ta tư thân hề hồn chúng bạn hữu, hồn nhớ ta hề âm tử lộ tâm đoạn sầu!"
“Thật giả khó phân hề Ô Sơn tại thiên hoang! Sinh tử thiên địa hề ta đang ở nơi đâu! Khấp huyết ngửa đầu hề hà tích một mạng nghịch tang thương!!!"
Tô Minh ngửa đầu gầm lên, thanh âm như sấm sét ầm vang, khiến tầng mây trên trời chấn động, tầng tầng đảo ngược lộ ra bên trên xuyên thấu qua chút tia nắng.
Ánh nắng chiếu xuống, Tô Minh cất bước nhanh, lao hướng đảo Ma La.
Hắn toàn thân sát khí, sáu con số mang đến bi ai, chất chứa mê mamng Ô Sơn thật giả, máu đầu ngón tay Phương Thương Lan thành tử khí, tất cả điều đó khiến Tô Minh đi mà cất tiếng cười to.
Hắn cười vang, tiếng cười kia hùng hồn mà tràn ngập ý lạnh!
Hắn cười ông trời, cười mặt đất, cười đời mình, cười ý nghĩ của Đế Thiên!
Khấp huyết ngửa đầu hề hà tích một mạng nghịch tang thương!
“Ta là ai? Tô Minh cũng tốt, Túc Mệnh cũng thế, ta không biết mình là ai. Nhưng ta biết mặc kệ trời đất mênh mông thế nào, mạng ta chỉ do ta nắm! Là ai, quan trọng sao?” Tô Minh ngửa đầu cười to, hắn ngộ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trải qua mọi thứ, trưởng thành trong sinh tử, ở đảo Nam Trạch càng hiểu bí ẩn chuyện Ô Sơn, nhìn thấy Phương Thương Lan khác biệt, tất cả mọi thứ đều khiến Tô Minh ngộ!
“Không quan trọng, quan trọng là ta tồn tại, quan trọng là ta vĩnh viễn tồn tại, quan trọng là ta tất cả sương mù này ta sẽ dùng hết sức mình vạch ra từng tầng, quan trọng là ta sẽ đem mọi thứ đạp dưới chân! Ta, không phải ta! Ta, là ta!"
Tiếng cười của Tô Minh ẩn chứa cuồng ngạo, che giấu một tầng bi thương. Khi một người lần lượt phát hiện mình cho rằng quý giá nhất rất có lẽ là giả dối thì hắn sẽ như thế nào?
Hoặc là chết tâm, hoặc là...vùng lên!
"Cái gì là thật, lại cái gì là giả? Nếu thật như vậy thì giả có ngại gì!” Tô Minh lao nhanh, đi qua đâu trời đất ầm ầm, tốc độ cực hạn.
Tử Hải cự nhân ở trong nước không dám ngẩng đầu, chim bay trên trời không dám tới gần, chúng sinh tám hướng không dám ngẩng đầu!
“Nếu các ngươi đã gọi ta là Túc Mệnh, vậy từ nay về sau, Tô Minh ta chính là Túc Mệnh của các ngươi!!!"
“Nếu các ngươi gọi ta là Tô Minh, vậy từ nay về sau ta vẫn là Tô Minh!” Tô Minh ngửa đầu cười dài, trong tiếng cười sát khí của hắn càng đậm mấy lần, ngập trời cuốn tầng mây cuồn cuộn lao hướng đảo Ma La!
Tô Minh lao nhanh đi, hắn không thấy không xa đảo Nam Trạch mờ nhạt vẫn tồn tại bóng hình một người con gái, không thấy trên đảo Mệnh tộc, tộc nhân Mệnh tộc đang bái lạy pho tượng của mình, hắn cũng không thấy trên Cửu Phong đất Man tộc, Hổ Tử phát tiếng gầm xộc thẳng lên trời vô tận uất ức.
Hắn cũng không thấy sâu trong lòng đất, một hướng khác truyền tống môn, thế giới bị đóng băng, trong Đại Ngu vương thành bị chôn vùi, trên tế đàn cao cao, trước mặt Đại Ngu Man Công xương sống lưng mãnh thú khắc một hàng chữ viết ông lão để lại trước khi chết!
[Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì...ngươi không phải là ngươi! Khi ngươi biết ngươi không là ngươi thì...ngươi mới là ngươi!]
Trừ câu đó ra còn có năm đó là Đại Ngu Man Công đôi mắt rõ ràng tối tăm nhìn không thấy thế giới, trong thấy từng hình ảnh hóa thành khóe miệng nụ cười thương hại, kỳ vọng, hiền lành. Nụ cười này Tô Minh khi đến không thấy rõ, nhưng nếu hắn có thể thấy chắc chắn tinh thần chấn động, chắn chắn đầu óc ù vang, chắc chắn ở trên tế đàn thế giới băng, ở trước mặt Đại Ngu Man Công, rơi nước mắt.
Bởi vì nụ cười hiền lành này Tô Minh sẽ không quên.
Không đi đắn đo mình là ai, Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng thế, Tô Minh cũng được, Túc Mệnh cũng vậy, dù là đến từ chốn nào, dù là sống hay chết, dù nơi đây rốt cuộc là đất Man tộc hay là đất âm tử, không thèm để ý những điều đó. Tô Minh để ý là trước mắt, hắn để ý là Cửu Phong, để ý là lần này đi giúp người Nam Thần giải quyết hai năm một lần Ma La thịnh hội!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vĩnh viễn giải quyết nó!
Nói cho tu Đông Hoang, Nam Thần...sau tai kiếp cũng có cường giả, không tha xâm phạm!!!
Mang theo sát khí, tốc độ của Tô Minh tăng đến cực độ. Mấy ngày sau, trên trời vài đợt tối sáng, tầng mây cuồn cuộn ầm vang, trên trời mưa rơi xuống bị tốc độ của hắn giống như trời kéo ra con sống dài. Trước mặt hắn xuất hiện một hòn đảo khổng lồ!
Ngoài đảo màn sáng chớp lóe tỏa ánh sáng đủ màu, toát ra lực lượng mênh mông. Bốn phía có bảy đảo nhỏ vòng quanh, như sao vây trăng sáng, hộ vệ bảo hộ.
Từng khí thế cường đại phát ra từ đảo, nếu không có màn sáng, vậy khí thế sẽ hoàn toàn khuếch tán ra, nhưng dù chỉ có thể đủ chấn nhiếp tất cả người đến, chấn nhiếp mãnh thú trong Tử Hải.
Đảo hình trăng khuyết, bên trên thấy vô số điêu lan ngọc thế, cực kỳ xa hoa, càng thấy rất nhiều tu Đông Hoang đến đến đi đi, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Mặc dù Ma La thịnh hội còn chưa bắt đầu nhưng chuẩn bị thịnh hội đang tiến hành!
Tô Minh đến, không chút che giấu. Cho nên khoảnh khắc hắn đến thì cầu vồng trên trời bị hắn quét đến khiến tất cả người đảo Ma La thấy thì rùng mình!
“Nam Thần Tô Minh đến đảo Ma La này để diệt đảo, khi ta rời đi đảo sẽ máu chảy thành sông, để Đông Hoang làm cảnh giác!” Thần thức khổng lồ của Tô Minh không chút giữ lại tản ra áp xuống đảo!
Thanh âm như dấy lên trận sấm ầm ầm trên đảo. Mọi người nghe thấy, sau lưng Tô Minh nước mưa sông bị hắn một đường cuốnđến gào thét tới, như sông ngân khuynh đổ bỗng va đụng vào màn sáng phòng vệ của đảo Ma La.
Hình ảnh này, sông ngân giáng xuống!
Hình ảnh này, nước mưa như mũi tên!
Hình ảnh này, Tử Hải gầm rống!
Hình ảnh này, trời sụp đất nứt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro