Ám Âm Chiến Tướng
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Bên Nam Cung Ngân, gã đang ở trên ngọn núi thứ tư trên bầu trời, dưới pho tượng to lớn tỏa ra màu ám bạc cao hơn ba mươi mét, lộ vẻ do dự.
Pho tượng tỏa ra khí thế vượt qua những đồng loại ngọn núi thứ nhất, chẳng những thân hình to lớn hơn, còn tràn ngập cảm giác khiến người kinh sợ. Thân thể chằng chịt vết thương toát ra năm tháng.
Pho tượng tay cầm rìu chiến to lớn, búa cỡ hơn mười mét, tỏa ra sát khí làm Nam Cung Ngân không dám tới quá gần.
‘Cửu Âm Linh ám đồng này là mạnh nhất ngọn núi thứ tư, có rất ít người lấy được nó. Theo mình biết thì mấy năm nay nó chỉ là ra ngoài tám lần! Đến tầng thứ năm là Cửu Âm Linh bạch ngân. Dù Cửu Âm Linh bạch ngân vượt qua ám đồng nhưng tầng thứ năm chỉ là sơ kỳ mà thôi, so với mạnh nhất trong ám đồng thì cách biệt không quá lớn. Pho tượng tầng thứ tư ra giá đã quá mức, tầng thứ năm còn đắt cỡ nào!’ Nam Cung Ngân rất chần chờ. Trước khi đến gã đã kế hoạch tầng thứ năm nhưng trông thấy pho tượng ám đồng rồi thì khó mà quyết định.
Nam Cung Ngân chần chờ nhìn xuống dưới núi, từ đây gã có thể mơ hồ thấy ngọn núi thứ ba, thứ hai, thứ nhất.
‘Thôi, mình cứ lên ngọn núi thứ năm nhìn xem rồi hẵng quyết định!’ Nam Cung Ngân cắn răng, lưu luyến rời khỏi pho tượng đi hướng đỉnh ngọn núi.
‘Ai, cảnh giới và tài lực khác biệt, bây giờ mình do dự là chọn thứ tư hay thứ năm. Bên Mặc Tô thì chắc tối đa chỉ tế hiến Cửu Âm Linh ngọn núi thứ hai. Dù sao nếu không chuẩn bị sẵn sàng thì khó mà lên ngọn núi thứ ba tế hiến.’ Nam Cung Ngân nói thầm, lòng có chút đắc ý, mượn đó thổi đi buồn bực mới nãy.
‘Chờ mình lấy Cửu Âm Linh rồi, ít nhất tại đây chênh lệch giữa mình và hắn sẽ chuyển ngược!’ Nam Cung Ngân mỉm cười, tâm tình tốt hơn nhiều.
Bây giờ trên ngọn núi thứ hai, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh đạp bậc thang. Pho tượng trên ngọn núi thứ hai ít hơn thứ nhất, chỉ khoảng hơn một trăm cái. Mặc áo giáp hoàn thiện nhiều, vũ khí cũng nhiều chút. Mặc khác trên người chúng tỏa ra áp lực mạnh hơn ngọn núi thứ nhất. Thoạt trông chưa đạt tới trung kỳ Man Hồn nhưng cũng cỡ đỉnh sơ kỳ Man Hồn.
Vu nhân trên ngọn núi thứ hai chỉ có chưa đến mười người, nhưng ai cũng vẻ mặt âm trầm đi tới từng pho tượng, như đang do dự nên chọn cái nào.
Tô Minh tùy tiện chọn một pho tượng, tay phải ấn trên đó. Lát sau khi hắn nâng lên tay phải, mắt chợt lóe.
‘Một ngày cần năm ngàn vu tinh thượng phẩm, một tháng là mười lăm vạn. Nếu tại đây ngừng mấy tháng thì cần vài chục vạn vu tinh. Loại trả giá này người bộ lạc nhỏ ngay cả nghĩ cũng không dám, coi như là bộ lạc cỡ trung phải cắn răng lắm mới dám lấy. Thanh Trần Dược tại đây tăng lên chút, mỗi bảy ngày cần ba viên.’ Tô Minh nghĩ đến Bạch Ngưu bộ lạc và Hắc Hạc bộ lạc tranh giành một khoáng sản vu tinh nhỏ, tổng cộng mới chưa đến hai vạn vu tinh, bên trong phẩm chất thượng đẳng chắc càng ít. Coi như khai thác hết lấy đến đây cũng chưa chắc đổi được Cửu Âm Linh đi theo bốn ngày.
‘Hèn chi người trong đổ thạch lấy ra Cửu Minh Hoa không đến chọn Cửu Âm Linh, cái giá thật là quá lớn! Nói cách khác Thanh Trần Dược tại đây cũng là mấy vạn vu tinh khó cầu, hơn nữa chỉ một viên dù giá trị cao nhưng có thể một lần lấy ra ba viên thì sẽ tăng vọt giá trị.’ Tô Minh tâm động đi hướng đỉnh chóp ngọn núi thứ hai.
Hắn không hề tạm dừng đi thẳng đến đỉnh núi, bước vào truyền tống trận. Ánh sáng trận pháp lóe lên, bóng dáng Tô Minh biến mất, khi xuất hiện đã ở ngọn núi thứ ba trên cao.
Pho tượng ở ngọn núi thứ ba chưa tới một trăm cái, thoạt chông chừng mấy chục. Áo giáp trên mỗi một bức tượng đều phủ toàn thân, đa phần hoàn chỉnh, độ cao tới hai mươi mét, trông như ngọn núi nhỏ, tỏa ra uy áp làm Tô Minh hít thở dồn dập.
Loại uy áp này mãnh liệt theo Tô Minh thấy vượt rất xa Thiết Mộc, thậm chí so với hắn gặp độc thi sơ kỳ Man Hồn thì mạnh hơn nhiều.
‘Trừ phi chỗ này có thể so với trung kỳ Man Hồn? Nếu là vậy thì ngọn núi thứ tư chính là đỉnh trung kỳ Man Hồn, ngọn thứ năm là hậu kỳ Man Hồn? Cứ vậy, ngọn núi thứ ssu, thứ bảy, thậm chí là thứ chín sẽ là tu vi gì chứ?’
Tô Minh đi trên ngọn núi thứ ba, chỗ này không tính đến hắn, có sáu Vu nhân đứng bên pho tượng khác nhau, như đang giao lưu với nó. Khi Tô Minh bước ra từ ngọn núi thứ ba chưa đến mười mét thì núi bỗng chấn động. Tô Minh lập tức thấy một pho tượng to lớn thân thể sống lại, mở mắt ra, ngửa đầu phát ra tiếng gầm.
Tiếng gầm kinh thiên động địa, khiến không khí bốn phía vặn vẹo. Ngay sau đó, pho tượng bay lên, ở giữa không trung vung trường kích to lớn, thân thể tỏa ra khí thế khiến Tô Minh liếc một cái liền cảm nhận áp lực cường đại.
Theo pho tượng bay lên, có một người đàn ông tóc dài cao ráo mặc áo xanh cười dài nhoáng người lên đứng trên vai pho tượng. Pho tượng như là không ngại, xoay người hóa thành cầu vồng mang theo người đàn ông chạy xuống lối ra.
Tô Minh càng mong chờ hơn, đi nhanh vài bước tới đỉnh núi tầng thứ ba, bước vào truyền tống trận. Theo hắn biến mất, ánh sáng trận pháp chợt lóe, nguyên ngọn núi thứ ba đều thấy được. Còn lại mấy người có ba kẻ ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt như thường không biến đổi nhiều. Dù sao vẫn có người không thể hiến tế càng nhiều tài vật sẽ trước khi đi muốn lên tầng càng cao nhìn. Họ đã thấy không ít người như vậy.
Khi Tô Minh xuất hiện ở ngọn núi thứ tư thì trên ngọn thứ năm, Nam Cung Ngân đang nhìn pho tượng trước mặt mình. Pho tượng cao bốn mươi mét, không phải màu xanh đen mà trắng như bạc. Áo giáp trên người pho tượng có phù văn rậm rạp, nhìn rất là xinh đẹp bất phàm. Chỉ bề ngoài thôi thì pho tượng này vượt trên tầng thứ tư nhiều.
‘Một ngày phải hai vạn năm vu tinh, ít nhất cần một lần trả chín mươi ngày. Giá này coi như được, so với cái tên tầng thứ tư ít chút. Tầng thứ tư mở miệng đã là một ngày ba vạn vu tinh! hơn nữa một lần ít nhất phải trả một trăm tám mươi ngày!’ Nam Cung Ngân tự động bỏ qua trừ vu tinh pho tượng còn có yêu cầu khác. Đối với gã, vu tinh mới là quan trọng.
Theo gã quan sát, từ ngọn núi thứ ba truyền ra ánh sáng truyền tống cũng bị gã chú ý. Nam Cung Ngân ngoái đầu liếc xuống dưới rồi không quan tâm nữa mà đi hướng pho tượng nhỏ chút. Gã muốn chọn giá rẻ nhất mà thực lực xấp xỉ.
‘Đáng tiếc Cửu Âm Linh một tên so với một tên kiêu ngạo, ra giá không có đường trả, nếu mặc cả thì không được hồi âm như là không thấy.’ Nam Cung Ngân lắc đầu.
Trên ngọn núi thứ tư, bao gồm Tô Minh chỉ có ba người đang lựa chọn Cửu Âm Linh. Trong đó một người ở bên kia ngọn núi, một người đứng ở pho tượng cao hơn ba mươi mét, toàn thân đầy vết thương, màu ám ngân mà lúc trước Nam Cung Ngân do dự không dứt, vẻ mặt cũng chần chờ.
Đó là một ông lão, xem tu vi chắc cỡ đỉnh Ương Vu, cách Hậu Vu chỉ một bước. Lão nhìn pho tượng, thở dài.
Tô Minh đi trên ngọn núi thứ tư, nhìn pho tượng còn cao hơn ngọn thứ ba, số lượng càng ít, chưa đến năm mươi.
Tô Minh cất bước đi đến giữa sườn núi, ánh mắt liền bị pho tượng đầy vết thương hấp dẫn. Đó là pho tượng trước kia Nam Cung Ngân nhìn trúng, cũng là căn nguyên ông lão thở dài.
Tô Minh chậm rãi bước tới gần pho tượng, bình tĩnh nhìn. Xung quanh pho tượng trống rỗng không có pho tượng khác. Nó một mình đứng đó, áo giáp đầy vết thương, có thể thấy cuộc đời giết chóc nhiều, rìu chiến to lớn tỏa sát khí khiến con ngươi Tô Minh co rút.
Ông lão thấy Tô Minh đến, không thèm để ý, chần chừ và giãy dụa sâu hơn.
Tô Minh tiến tới gần, tay phải nâng lên đặt trên pho tượng. Khoảnh khắc tay hắn đụng vào pho tượng, đầu lập tức vang vọng giọng khàn khàn.
‘Một ngày ba vạn vu tinh, nếu muốn bản tôn bảo vệ cần một lần tế hiến một trăm tám mươi ngày vu tinh. Nếu đồng ý thì khi gặp nguy hiểm phải ở trong phạm vi năng lực của ta, không thể vượt qua.’ Giọng kia chỉ nói một câu, xong thì thành dư âm tan biến.
Tô Minh ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn gặp Cửu Âm Linh chỉ nói số lượng yêu cầu vu tinh mà không đề ra đan dược.
Đang lúc Tô Minh giật mình thì ông lão như đã quyết định. Lão đắn đo thật lâu, dù sao đó là số lượng khổng lồ, một ngày ba vạn, một trăm tám mươi ngày chính là hơn năm trăm vu tinh thượng phẩm. Đối với đại bộ lạc đây là món tài sản cực kỳ khổng lồ, không phải dễ dàng lấy ra.
Quyết định xong ông lão chẳng thèm để ý Tô Minh, nâng lên tay phải ấn vào pho tượng, như đang liên lạc với Cửu Âm Linh này. Lát sau, vị trí đôi mắt pho tượng lập tức chớp lóe ánh sáng, thân hình tỏa ra khí thế cường đại. Khí thế cuốn bốn phía như vòng xoáy, khiến thân hình nó nhanh chóng hồi sinh.
“Bổn tọa là chiến tướng đứng đầu tầng này, ngươi lựa chọn bổn tọa so với những đồng tộc tại tầng thứ năm tốt hơn nhiều.” Tiếng vù vù phát ra từ miệng pho tượng.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy pho tượng ra tiếng, mắt chợt lóe sáng.
Ông lão vẻ mặt hưng phấn. Tô Minh bỗng truyền ra luồng thần thức tiến vào thân thể pho tượng thức tỉnh.
‘Nếu như là Thanh Trần Dược thì chỗ ngươi tính toán thế nào?’
Pho tượng tỏa ra khí thế vượt qua những đồng loại ngọn núi thứ nhất, chẳng những thân hình to lớn hơn, còn tràn ngập cảm giác khiến người kinh sợ. Thân thể chằng chịt vết thương toát ra năm tháng.
Pho tượng tay cầm rìu chiến to lớn, búa cỡ hơn mười mét, tỏa ra sát khí làm Nam Cung Ngân không dám tới quá gần.
‘Cửu Âm Linh ám đồng này là mạnh nhất ngọn núi thứ tư, có rất ít người lấy được nó. Theo mình biết thì mấy năm nay nó chỉ là ra ngoài tám lần! Đến tầng thứ năm là Cửu Âm Linh bạch ngân. Dù Cửu Âm Linh bạch ngân vượt qua ám đồng nhưng tầng thứ năm chỉ là sơ kỳ mà thôi, so với mạnh nhất trong ám đồng thì cách biệt không quá lớn. Pho tượng tầng thứ tư ra giá đã quá mức, tầng thứ năm còn đắt cỡ nào!’ Nam Cung Ngân rất chần chờ. Trước khi đến gã đã kế hoạch tầng thứ năm nhưng trông thấy pho tượng ám đồng rồi thì khó mà quyết định.
Nam Cung Ngân chần chờ nhìn xuống dưới núi, từ đây gã có thể mơ hồ thấy ngọn núi thứ ba, thứ hai, thứ nhất.
‘Thôi, mình cứ lên ngọn núi thứ năm nhìn xem rồi hẵng quyết định!’ Nam Cung Ngân cắn răng, lưu luyến rời khỏi pho tượng đi hướng đỉnh ngọn núi.
‘Ai, cảnh giới và tài lực khác biệt, bây giờ mình do dự là chọn thứ tư hay thứ năm. Bên Mặc Tô thì chắc tối đa chỉ tế hiến Cửu Âm Linh ngọn núi thứ hai. Dù sao nếu không chuẩn bị sẵn sàng thì khó mà lên ngọn núi thứ ba tế hiến.’ Nam Cung Ngân nói thầm, lòng có chút đắc ý, mượn đó thổi đi buồn bực mới nãy.
‘Chờ mình lấy Cửu Âm Linh rồi, ít nhất tại đây chênh lệch giữa mình và hắn sẽ chuyển ngược!’ Nam Cung Ngân mỉm cười, tâm tình tốt hơn nhiều.
Bây giờ trên ngọn núi thứ hai, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh đạp bậc thang. Pho tượng trên ngọn núi thứ hai ít hơn thứ nhất, chỉ khoảng hơn một trăm cái. Mặc áo giáp hoàn thiện nhiều, vũ khí cũng nhiều chút. Mặc khác trên người chúng tỏa ra áp lực mạnh hơn ngọn núi thứ nhất. Thoạt trông chưa đạt tới trung kỳ Man Hồn nhưng cũng cỡ đỉnh sơ kỳ Man Hồn.
Vu nhân trên ngọn núi thứ hai chỉ có chưa đến mười người, nhưng ai cũng vẻ mặt âm trầm đi tới từng pho tượng, như đang do dự nên chọn cái nào.
Tô Minh tùy tiện chọn một pho tượng, tay phải ấn trên đó. Lát sau khi hắn nâng lên tay phải, mắt chợt lóe.
‘Một ngày cần năm ngàn vu tinh thượng phẩm, một tháng là mười lăm vạn. Nếu tại đây ngừng mấy tháng thì cần vài chục vạn vu tinh. Loại trả giá này người bộ lạc nhỏ ngay cả nghĩ cũng không dám, coi như là bộ lạc cỡ trung phải cắn răng lắm mới dám lấy. Thanh Trần Dược tại đây tăng lên chút, mỗi bảy ngày cần ba viên.’ Tô Minh nghĩ đến Bạch Ngưu bộ lạc và Hắc Hạc bộ lạc tranh giành một khoáng sản vu tinh nhỏ, tổng cộng mới chưa đến hai vạn vu tinh, bên trong phẩm chất thượng đẳng chắc càng ít. Coi như khai thác hết lấy đến đây cũng chưa chắc đổi được Cửu Âm Linh đi theo bốn ngày.
‘Hèn chi người trong đổ thạch lấy ra Cửu Minh Hoa không đến chọn Cửu Âm Linh, cái giá thật là quá lớn! Nói cách khác Thanh Trần Dược tại đây cũng là mấy vạn vu tinh khó cầu, hơn nữa chỉ một viên dù giá trị cao nhưng có thể một lần lấy ra ba viên thì sẽ tăng vọt giá trị.’ Tô Minh tâm động đi hướng đỉnh chóp ngọn núi thứ hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không hề tạm dừng đi thẳng đến đỉnh núi, bước vào truyền tống trận. Ánh sáng trận pháp lóe lên, bóng dáng Tô Minh biến mất, khi xuất hiện đã ở ngọn núi thứ ba trên cao.
Pho tượng ở ngọn núi thứ ba chưa tới một trăm cái, thoạt chông chừng mấy chục. Áo giáp trên mỗi một bức tượng đều phủ toàn thân, đa phần hoàn chỉnh, độ cao tới hai mươi mét, trông như ngọn núi nhỏ, tỏa ra uy áp làm Tô Minh hít thở dồn dập.
Loại uy áp này mãnh liệt theo Tô Minh thấy vượt rất xa Thiết Mộc, thậm chí so với hắn gặp độc thi sơ kỳ Man Hồn thì mạnh hơn nhiều.
‘Trừ phi chỗ này có thể so với trung kỳ Man Hồn? Nếu là vậy thì ngọn núi thứ tư chính là đỉnh trung kỳ Man Hồn, ngọn thứ năm là hậu kỳ Man Hồn? Cứ vậy, ngọn núi thứ ssu, thứ bảy, thậm chí là thứ chín sẽ là tu vi gì chứ?’
Tô Minh đi trên ngọn núi thứ ba, chỗ này không tính đến hắn, có sáu Vu nhân đứng bên pho tượng khác nhau, như đang giao lưu với nó. Khi Tô Minh bước ra từ ngọn núi thứ ba chưa đến mười mét thì núi bỗng chấn động. Tô Minh lập tức thấy một pho tượng to lớn thân thể sống lại, mở mắt ra, ngửa đầu phát ra tiếng gầm.
Tiếng gầm kinh thiên động địa, khiến không khí bốn phía vặn vẹo. Ngay sau đó, pho tượng bay lên, ở giữa không trung vung trường kích to lớn, thân thể tỏa ra khí thế khiến Tô Minh liếc một cái liền cảm nhận áp lực cường đại.
Theo pho tượng bay lên, có một người đàn ông tóc dài cao ráo mặc áo xanh cười dài nhoáng người lên đứng trên vai pho tượng. Pho tượng như là không ngại, xoay người hóa thành cầu vồng mang theo người đàn ông chạy xuống lối ra.
Tô Minh càng mong chờ hơn, đi nhanh vài bước tới đỉnh núi tầng thứ ba, bước vào truyền tống trận. Theo hắn biến mất, ánh sáng trận pháp chợt lóe, nguyên ngọn núi thứ ba đều thấy được. Còn lại mấy người có ba kẻ ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt như thường không biến đổi nhiều. Dù sao vẫn có người không thể hiến tế càng nhiều tài vật sẽ trước khi đi muốn lên tầng càng cao nhìn. Họ đã thấy không ít người như vậy.
Khi Tô Minh xuất hiện ở ngọn núi thứ tư thì trên ngọn thứ năm, Nam Cung Ngân đang nhìn pho tượng trước mặt mình. Pho tượng cao bốn mươi mét, không phải màu xanh đen mà trắng như bạc. Áo giáp trên người pho tượng có phù văn rậm rạp, nhìn rất là xinh đẹp bất phàm. Chỉ bề ngoài thôi thì pho tượng này vượt trên tầng thứ tư nhiều.
‘Một ngày phải hai vạn năm vu tinh, ít nhất cần một lần trả chín mươi ngày. Giá này coi như được, so với cái tên tầng thứ tư ít chút. Tầng thứ tư mở miệng đã là một ngày ba vạn vu tinh! hơn nữa một lần ít nhất phải trả một trăm tám mươi ngày!’ Nam Cung Ngân tự động bỏ qua trừ vu tinh pho tượng còn có yêu cầu khác. Đối với gã, vu tinh mới là quan trọng.
Theo gã quan sát, từ ngọn núi thứ ba truyền ra ánh sáng truyền tống cũng bị gã chú ý. Nam Cung Ngân ngoái đầu liếc xuống dưới rồi không quan tâm nữa mà đi hướng pho tượng nhỏ chút. Gã muốn chọn giá rẻ nhất mà thực lực xấp xỉ.
‘Đáng tiếc Cửu Âm Linh một tên so với một tên kiêu ngạo, ra giá không có đường trả, nếu mặc cả thì không được hồi âm như là không thấy.’ Nam Cung Ngân lắc đầu.
Trên ngọn núi thứ tư, bao gồm Tô Minh chỉ có ba người đang lựa chọn Cửu Âm Linh. Trong đó một người ở bên kia ngọn núi, một người đứng ở pho tượng cao hơn ba mươi mét, toàn thân đầy vết thương, màu ám ngân mà lúc trước Nam Cung Ngân do dự không dứt, vẻ mặt cũng chần chờ.
Đó là một ông lão, xem tu vi chắc cỡ đỉnh Ương Vu, cách Hậu Vu chỉ một bước. Lão nhìn pho tượng, thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Minh đi trên ngọn núi thứ tư, nhìn pho tượng còn cao hơn ngọn thứ ba, số lượng càng ít, chưa đến năm mươi.
Tô Minh cất bước đi đến giữa sườn núi, ánh mắt liền bị pho tượng đầy vết thương hấp dẫn. Đó là pho tượng trước kia Nam Cung Ngân nhìn trúng, cũng là căn nguyên ông lão thở dài.
Tô Minh chậm rãi bước tới gần pho tượng, bình tĩnh nhìn. Xung quanh pho tượng trống rỗng không có pho tượng khác. Nó một mình đứng đó, áo giáp đầy vết thương, có thể thấy cuộc đời giết chóc nhiều, rìu chiến to lớn tỏa sát khí khiến con ngươi Tô Minh co rút.
Ông lão thấy Tô Minh đến, không thèm để ý, chần chừ và giãy dụa sâu hơn.
Tô Minh tiến tới gần, tay phải nâng lên đặt trên pho tượng. Khoảnh khắc tay hắn đụng vào pho tượng, đầu lập tức vang vọng giọng khàn khàn.
‘Một ngày ba vạn vu tinh, nếu muốn bản tôn bảo vệ cần một lần tế hiến một trăm tám mươi ngày vu tinh. Nếu đồng ý thì khi gặp nguy hiểm phải ở trong phạm vi năng lực của ta, không thể vượt qua.’ Giọng kia chỉ nói một câu, xong thì thành dư âm tan biến.
Tô Minh ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn gặp Cửu Âm Linh chỉ nói số lượng yêu cầu vu tinh mà không đề ra đan dược.
Đang lúc Tô Minh giật mình thì ông lão như đã quyết định. Lão đắn đo thật lâu, dù sao đó là số lượng khổng lồ, một ngày ba vạn, một trăm tám mươi ngày chính là hơn năm trăm vu tinh thượng phẩm. Đối với đại bộ lạc đây là món tài sản cực kỳ khổng lồ, không phải dễ dàng lấy ra.
Quyết định xong ông lão chẳng thèm để ý Tô Minh, nâng lên tay phải ấn vào pho tượng, như đang liên lạc với Cửu Âm Linh này. Lát sau, vị trí đôi mắt pho tượng lập tức chớp lóe ánh sáng, thân hình tỏa ra khí thế cường đại. Khí thế cuốn bốn phía như vòng xoáy, khiến thân hình nó nhanh chóng hồi sinh.
“Bổn tọa là chiến tướng đứng đầu tầng này, ngươi lựa chọn bổn tọa so với những đồng tộc tại tầng thứ năm tốt hơn nhiều.” Tiếng vù vù phát ra từ miệng pho tượng.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy pho tượng ra tiếng, mắt chợt lóe sáng.
Ông lão vẻ mặt hưng phấn. Tô Minh bỗng truyền ra luồng thần thức tiến vào thân thể pho tượng thức tỉnh.
‘Nếu như là Thanh Trần Dược thì chỗ ngươi tính toán thế nào?’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro