Âm linh
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Nam Cung Ngân bước vào vòng xoáy hư không còn ngoái đầu nhìn sau lưng, sâu trong lòng dù gã chấp nhận sự thực sức chiến đấu của Mặc Tô có thể so với Hậu Vu, cũng thấy ra mình không đấu lại đối phương, nhưng sau khi tế hiến Cửu Âm Linh, chắc chắn sẽ vượt xa đối phương. Dù sao gã đã đến Chúc Cửu Giới nhiều lần, đặc biệt lần này tai biến Đông Hoang sắp đến có lẽ là cơ hội cuối cùng của gã. Cho nên trước khi đến có thể nói gã đã hao phí hết sức lực, dựa vào bản thân hiểu biết Cửu Âm Linh, chuẩn bị lấy tế phẩm Cửu Âm Linh tầng thứ năm. Gã tự tin dù khó thể có được Cửu Âm Linh tầng thứ năm thì tầng thứ tư là chắc ăn. Cho nên sau khi vào tầng thứ nhất, gã chẳng chút tạm dừng, đi qua ba cánh cửa, trực tiếp vào tầng thứ tư có Cửu Âm Linh.
‘Tuy Mặc Tô mạnh nhưng một khi mình lấy được Cửu Âm Linh tầng thứ tư hoặc thứ năm là có thể ngang bằng, hoặc vượt trên hắn!’ Nam Cung Ngân tràn đầy tự tin, hừng hực ý chí.
Tạm không nói đến bên Nam Cung Ngân. Sau khi bóng dáng Tô Minh biến mất trong vòng xoáy ngoài đại điện, lúc xuất hiện ánh mắt hắn quét bốn phía, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn chấn động tinh thần.
Đó là không gian bốn phía mịt mù, không gian rốt cuộc lớn bao nhiêu thì mắt thường khó thấy tận cùng. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, trừ đằng trước có ngọn núi to ra thì tám hướng trống trải. Ngọn núi cao ngất tận mây, nhìn cực kỳ hùng vĩ, có áp lực ập đến. Nếu chỉ là thế thì không đủ khiến Tô Minh rung động, chân chính khiến hắn ngừng thở là vì trên ngọn núi khổng lồ có nhiều pho tượng. Mỗi pho tượng cao cỡ con người, mặc áo giáp đơn giản, đầu đội mũ giáp che mặt, lộ ra tóc bện thành bím, nhìn rất thô ráp cũng tỏa ra khí thế mãnh liệt.
Đó là khí thế thuộc về cường giả!
Tay họ cầm vũ khí khác nhau, có trường thường, có loan đao, có rìu chiến, các loại không giống nhau, còn có cầm tấm chắn to lớn.
Cả ngọn núi, pho tượng như vậy tới vài trăm, chúng yên tĩnh đứng ở vị trí khác nhau, không động đậy.
Tại đây trừ Tô Minh ra còn có mấy chục Vu nhân. Các Vu nhân yên tĩnh không quấy rầy nhau, có không ít đi tới đi lui như chọn lựa pho tượng, có một ít đứng cạnh pho tượng, tay phải nâng lên đặt ở mặt trên như là cảm nhận cái gì đó.
Tô Minh đến không khiến bất cứ ai chú ý. Lát sau, mắt Tô Minh chợt lóe, ngẩng đầu nhìn lên trời. Phía trên đỉnh núi còn có một ngọn núi cao khác. Ngọn núi thứ hai bềnh bồng giữa không trung, tỏa ra tia sáng âm u, có chút mơ hồ. Chỉ lờ mờ thấy trên ngọn núi thứ hai cũng tồn tại không ít pho tượng. Nhưng nếu nhìn lên trên nữa, Tô Minh thấy ngọn thứ ba, thứ tư, thứ năm…mãi đến ánh mắt hắn bị không khí cản trở thấy không rõ. Nơi này cao khó thể hình dung, không trung cao vô tận như không có tận cùng, khiến núi chỗ này mỗi tòa khoảng cách vô rất cao.
‘Nam Cung từng nói nơi này có chín tầng, càng lên cao thì thực lực Cửu Âm Linh càng mạnh, như vậy xem ra cái gọi là chín tầng ý là mấy ngọn núi này. Nói vậy núi chắc có chín ngọn.’ Tô Minh ngẩng đầu nhìn nửa ngày, thu lại tầm mắt đi hướng núi trước mặt.
Núi có bậc thang uốn lượn lên tận đỉnh, chính giữa bay ra mấy lối rẽ. Mỗi lối rẽ đều là chỗ có pho tượng. Thông qua tất cả lối rẽ và bậc thang chính là có thể khiến người đi qua hết pho tượng trên núi.
Dưới bậc thang ngọn núi còn có hai pho tượng, rõ ràng hai pho tượng này tốt hơn trên núi chút, áo giáp nhiều thêm, tay cầm là hai thanh trường thương, mũi thương chỉ xuống đất, dài hai mét, cách mặt đất một mét. Hễ đi qua núi này đều phải bước qua mũi thương.
Tô Minh đi tới gần hai pho tượng, quét mắt, cất bước đi qua mũi thương. Bước lên bậc thang, đi tới lối rẽ thứ nhất, hắn không tiếp tục đi lên mà quẹo bên phải, đứng ở lối rẽ pho tượng thứ nhất.
Đó là pho tượng thấy không rõ mặt, tay cầm rìu chiến, cao cỡ Tô Minh, hơi thở hoang dã từ pho tượng tản ra, có khí thế thuộc về cường giả vòng quanh.
Trầm ngâm một lúc, Tô Minh nâng lên tay phải, bắt chước người khác, đặt tay lên pho tượng. Đột nhiên, cả ngọn núi chấn động.
Cái chấn này có luồng sáng càng mạnh hơn phát ra từ lối rẽ trong ngọn núi. Theo ánh sáng xuất hiện, núi rung động, lập tức đa số người trên núi đều nhìn qua.
Tô Minh ánh mắt ngưng tụ nhìn qua, hắn thấy chỗ truyền đến ánh sáng là một pho tượng, pho tượng tỏa ánh sáng chói lòa, thân hình xuất hiện sóng gợn và vặn vẹo. Dần dần, cảm giác như tuyết tan, pho tượng sống lại!
Áo giáp trên người nó tỏa ánh sáng xanh, cái đầu đội mũ giáp chậm rãi nâng lên, vị trí đôi mắt lóe ánh sáng xanh.
Trước mặt pho tượng đứng một cô gái Vu tộc. Cô gái rất kích động, chắp tay cúi đầu hướng pho tượng. Pho tượng nhấc chân phải mạnh giẫm đất một bước, thân hình vọt lên không, loan đao hướng tới cô gái Vu tộc. Cô gái vội bay lên bềnh bồng giữa không trung, đứng cạnh pho tượng sống lại. Mắt pho tượng chớp lóe vài cái, thân thể bỗng thu nhỏ, hóa thành luồng sáng xanh vọt hướng cô gái, cuối cùng ở mu bàn tay phải của cô thành ấn ký vàng. Cô gái mặt đầy hưng phấn, không dừng ở đây nữa mà xoay người chạy xuống núi, cửa vòng xoáy lối ra.
Mãi đến khi cô gái rời đi thì núi mới ngừng chấn động. Đám người thu lại tầm mắt ẩn chứa phức tạp và hâm mộ, núi chậm rãi yên tĩnh.
Tô Minh nhìn hướng cô gái rời đi, hít sâu, mạnh quay đầu nhìn pho tượng cạnh mình, mắt đầy mong chờ. Lúc nãy hắn cảm nhận rõ từ người pho tượng sống lại tỏa ra khí thế có thể so với Thiết Mộc, khí thế biểu hiện tu vi người này chắc chắn là Hậu Vu, đối với Man tộc tương đương với Man Hồn cường đại!
‘Thì ra đây chính là Cửu Âm Linh. Nhưng Nam Cung Ngân từng nói Cửu Âm Linh không thể rời khỏi thế giới này, nếu không thì lấy chỗ này có nhiều Cửu Âm Linh như vậy, dù là Vu tộc hay Man tộc, ai có thể chống lại!’ Tô Minh hít ngụm khí, tinh thần chấn động.
‘Chúc Cửu Giới này rốt cuộc tồn tại bí ẩn gì. Có xác Chúc Cửu Âm, có đất táng Linh Môi, có tế đài Dự Tư. Đây mới chỉ là trong trăm vạn dặm, còn bên ngoài chắc chắn tồn tại vô số điều kỳ lạ. Chúc Cửu Giới, rốt cuộc là cái gì thế này. Di tích cổ đại ư…’ Tô Minh im lặng giây lát, nhìn pho tượng trước mắt, tay phải ấn mặt trên.
Khoảnh khắc tay hắn ấn trên pho tượng, hắn cảm nhận rõ trong đầu xuất hiện dao động. Ngay sau đó, có giọng nói bình tĩnh chậm rãi vang vọng.
‘Ta cần hai tế phẩm, một là mỗi ngày một ngàn nguyên thạch, cũng gọi là vu tinh, hoặc là Man thạch, hay linh thạch. Cần thượng phẩm, không thứ phẩm. Thứ hai là mỗi bảy ngày một viên Thanh Trần Dược.’
Giọng nói vang vọng trong đầu Tô Minh, cuối cùng hóa thành dư âm dần tán đi. Tay phải Tô Minh nâng lên, mắt hắn bình tĩnh nhưng lòng dấy sóng cuộn biển gầm.
‘Thanh Trần Dược!!!’ Tô Minh hít thở dồn dập, qua một lúc mới bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn pho tượng trước mắt, đôi mắt dần xuất hiện mê mang.
Thanh Trần Dược là hắn ở trong không gian kỳ lạ luyện ra đan dược thứ nhất. Đan dược này hắn chưa từng nghe tới, chỉ khi luyện ra Đoạt Linh Dược mới từ Vu tộc biết loại luyện dược này có chút liên hệ với Vu tộc. Thậm chí Đoạt Linh Dược cũng bị gọi là Nhiếp Hồn Thạch, là Tuyệt cảnh Nhiếp Hồn mất rất nhiều sức lực mới luyện chế ra. Nhưng Tô Minh tin tưởng cách Tuyệt Vu Nhiếp Hồn luyện chế ra Đoạt Linh Dược không giống như mình.
“Nhiếp Hồn Vu bắt nguồn từ Chúc Cửu Giới, như vậy phải chăng cách liên quan Tuyệt Vu Nhiếp Hồn luyện chế Đoạt Linh Dược cũng lấy được từ đây. Nói vậy thì thuật luyện dược của mình, trừ phi đến từ đó!’ Tô Minh chấn động tinh thần, lai lịch mảnh đá đen luôn khiến hắn không thể nắm bắt. Hắn thậm chí đoán vật đó phải chăng là một phần kế hoạch của Đế Thiên.
Nhìn pho tượng thật lâu, Tô Minh nhúc nhích, đi tới pho tượng tiếp theo, ấn lên trên. Trong óc hắn lại hiện ra thanh âm, giọng nói đó yêu cầu trừ khác điều một ra, điều thứ hai cũng là cần Thanh Trần Dược. Mãi đến khi Tô Minh thử mười mấy lần thì phát hiện pho tượng ngọn núi thứ nhất chắc đều như thế. Điều kiện thứ nhất không giống nhưng cái thứ hai thì y như đúc.
‘Yêu cầu của mỗi pho tượng ở điều thứ nhất đa số khác biệt, có chút kỳ lạ, như vậy xem ra Nam Cung nói là thật. Cửu Âm Linh là dân bản xứ nơi đây, từng giúp Vu tộc đứng vững chỗ này. Nói vậy là những pho tượng giống như mình, đều có sự sống chứ không phải chết. Tất cả đều sống! Chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của họ thì họ sẽ trở thành hộ vệ. Nói vậy thì có lẽ năm đó họ giúp Vu nhân đứng vững tại đây chắc chắn Vu tộc trả cái giá cực lớn! Nhưng họ rốt cuộc có lai lịch gì chứ?’ Tô Minh lùi vài bước.
Khi hắn quan sát các pho tượng, lại có hai pho tượng sống lại bay lên trời, bị người mang đi.
Tô Minh mặt âm trầm, lát sau hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào ngọn núi thứ hai, thứ ba, thứ tư, thậm chí là tận cùng chân trời.
‘Nói vậy trước mặc kệ lai lịch Cửu Âm Linh nơi đây, có lẽ tại đây mình có thể lấy được hộ vệ càng mạnh!’ Mắt Tô Minh chợt lóe lộ tia sáng chói lòa.
‘Tuy Mặc Tô mạnh nhưng một khi mình lấy được Cửu Âm Linh tầng thứ tư hoặc thứ năm là có thể ngang bằng, hoặc vượt trên hắn!’ Nam Cung Ngân tràn đầy tự tin, hừng hực ý chí.
Tạm không nói đến bên Nam Cung Ngân. Sau khi bóng dáng Tô Minh biến mất trong vòng xoáy ngoài đại điện, lúc xuất hiện ánh mắt hắn quét bốn phía, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn chấn động tinh thần.
Đó là không gian bốn phía mịt mù, không gian rốt cuộc lớn bao nhiêu thì mắt thường khó thấy tận cùng. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, trừ đằng trước có ngọn núi to ra thì tám hướng trống trải. Ngọn núi cao ngất tận mây, nhìn cực kỳ hùng vĩ, có áp lực ập đến. Nếu chỉ là thế thì không đủ khiến Tô Minh rung động, chân chính khiến hắn ngừng thở là vì trên ngọn núi khổng lồ có nhiều pho tượng. Mỗi pho tượng cao cỡ con người, mặc áo giáp đơn giản, đầu đội mũ giáp che mặt, lộ ra tóc bện thành bím, nhìn rất thô ráp cũng tỏa ra khí thế mãnh liệt.
Đó là khí thế thuộc về cường giả!
Tay họ cầm vũ khí khác nhau, có trường thường, có loan đao, có rìu chiến, các loại không giống nhau, còn có cầm tấm chắn to lớn.
Cả ngọn núi, pho tượng như vậy tới vài trăm, chúng yên tĩnh đứng ở vị trí khác nhau, không động đậy.
Tại đây trừ Tô Minh ra còn có mấy chục Vu nhân. Các Vu nhân yên tĩnh không quấy rầy nhau, có không ít đi tới đi lui như chọn lựa pho tượng, có một ít đứng cạnh pho tượng, tay phải nâng lên đặt ở mặt trên như là cảm nhận cái gì đó.
Tô Minh đến không khiến bất cứ ai chú ý. Lát sau, mắt Tô Minh chợt lóe, ngẩng đầu nhìn lên trời. Phía trên đỉnh núi còn có một ngọn núi cao khác. Ngọn núi thứ hai bềnh bồng giữa không trung, tỏa ra tia sáng âm u, có chút mơ hồ. Chỉ lờ mờ thấy trên ngọn núi thứ hai cũng tồn tại không ít pho tượng. Nhưng nếu nhìn lên trên nữa, Tô Minh thấy ngọn thứ ba, thứ tư, thứ năm…mãi đến ánh mắt hắn bị không khí cản trở thấy không rõ. Nơi này cao khó thể hình dung, không trung cao vô tận như không có tận cùng, khiến núi chỗ này mỗi tòa khoảng cách vô rất cao.
‘Nam Cung từng nói nơi này có chín tầng, càng lên cao thì thực lực Cửu Âm Linh càng mạnh, như vậy xem ra cái gọi là chín tầng ý là mấy ngọn núi này. Nói vậy núi chắc có chín ngọn.’ Tô Minh ngẩng đầu nhìn nửa ngày, thu lại tầm mắt đi hướng núi trước mặt.
Núi có bậc thang uốn lượn lên tận đỉnh, chính giữa bay ra mấy lối rẽ. Mỗi lối rẽ đều là chỗ có pho tượng. Thông qua tất cả lối rẽ và bậc thang chính là có thể khiến người đi qua hết pho tượng trên núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới bậc thang ngọn núi còn có hai pho tượng, rõ ràng hai pho tượng này tốt hơn trên núi chút, áo giáp nhiều thêm, tay cầm là hai thanh trường thương, mũi thương chỉ xuống đất, dài hai mét, cách mặt đất một mét. Hễ đi qua núi này đều phải bước qua mũi thương.
Tô Minh đi tới gần hai pho tượng, quét mắt, cất bước đi qua mũi thương. Bước lên bậc thang, đi tới lối rẽ thứ nhất, hắn không tiếp tục đi lên mà quẹo bên phải, đứng ở lối rẽ pho tượng thứ nhất.
Đó là pho tượng thấy không rõ mặt, tay cầm rìu chiến, cao cỡ Tô Minh, hơi thở hoang dã từ pho tượng tản ra, có khí thế thuộc về cường giả vòng quanh.
Trầm ngâm một lúc, Tô Minh nâng lên tay phải, bắt chước người khác, đặt tay lên pho tượng. Đột nhiên, cả ngọn núi chấn động.
Cái chấn này có luồng sáng càng mạnh hơn phát ra từ lối rẽ trong ngọn núi. Theo ánh sáng xuất hiện, núi rung động, lập tức đa số người trên núi đều nhìn qua.
Tô Minh ánh mắt ngưng tụ nhìn qua, hắn thấy chỗ truyền đến ánh sáng là một pho tượng, pho tượng tỏa ánh sáng chói lòa, thân hình xuất hiện sóng gợn và vặn vẹo. Dần dần, cảm giác như tuyết tan, pho tượng sống lại!
Áo giáp trên người nó tỏa ánh sáng xanh, cái đầu đội mũ giáp chậm rãi nâng lên, vị trí đôi mắt lóe ánh sáng xanh.
Trước mặt pho tượng đứng một cô gái Vu tộc. Cô gái rất kích động, chắp tay cúi đầu hướng pho tượng. Pho tượng nhấc chân phải mạnh giẫm đất một bước, thân hình vọt lên không, loan đao hướng tới cô gái Vu tộc. Cô gái vội bay lên bềnh bồng giữa không trung, đứng cạnh pho tượng sống lại. Mắt pho tượng chớp lóe vài cái, thân thể bỗng thu nhỏ, hóa thành luồng sáng xanh vọt hướng cô gái, cuối cùng ở mu bàn tay phải của cô thành ấn ký vàng. Cô gái mặt đầy hưng phấn, không dừng ở đây nữa mà xoay người chạy xuống núi, cửa vòng xoáy lối ra.
Mãi đến khi cô gái rời đi thì núi mới ngừng chấn động. Đám người thu lại tầm mắt ẩn chứa phức tạp và hâm mộ, núi chậm rãi yên tĩnh.
Tô Minh nhìn hướng cô gái rời đi, hít sâu, mạnh quay đầu nhìn pho tượng cạnh mình, mắt đầy mong chờ. Lúc nãy hắn cảm nhận rõ từ người pho tượng sống lại tỏa ra khí thế có thể so với Thiết Mộc, khí thế biểu hiện tu vi người này chắc chắn là Hậu Vu, đối với Man tộc tương đương với Man Hồn cường đại!
‘Thì ra đây chính là Cửu Âm Linh. Nhưng Nam Cung Ngân từng nói Cửu Âm Linh không thể rời khỏi thế giới này, nếu không thì lấy chỗ này có nhiều Cửu Âm Linh như vậy, dù là Vu tộc hay Man tộc, ai có thể chống lại!’ Tô Minh hít ngụm khí, tinh thần chấn động.
‘Chúc Cửu Giới này rốt cuộc tồn tại bí ẩn gì. Có xác Chúc Cửu Âm, có đất táng Linh Môi, có tế đài Dự Tư. Đây mới chỉ là trong trăm vạn dặm, còn bên ngoài chắc chắn tồn tại vô số điều kỳ lạ. Chúc Cửu Giới, rốt cuộc là cái gì thế này. Di tích cổ đại ư…’ Tô Minh im lặng giây lát, nhìn pho tượng trước mắt, tay phải ấn mặt trên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảnh khắc tay hắn ấn trên pho tượng, hắn cảm nhận rõ trong đầu xuất hiện dao động. Ngay sau đó, có giọng nói bình tĩnh chậm rãi vang vọng.
‘Ta cần hai tế phẩm, một là mỗi ngày một ngàn nguyên thạch, cũng gọi là vu tinh, hoặc là Man thạch, hay linh thạch. Cần thượng phẩm, không thứ phẩm. Thứ hai là mỗi bảy ngày một viên Thanh Trần Dược.’
Giọng nói vang vọng trong đầu Tô Minh, cuối cùng hóa thành dư âm dần tán đi. Tay phải Tô Minh nâng lên, mắt hắn bình tĩnh nhưng lòng dấy sóng cuộn biển gầm.
‘Thanh Trần Dược!!!’ Tô Minh hít thở dồn dập, qua một lúc mới bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn pho tượng trước mắt, đôi mắt dần xuất hiện mê mang.
Thanh Trần Dược là hắn ở trong không gian kỳ lạ luyện ra đan dược thứ nhất. Đan dược này hắn chưa từng nghe tới, chỉ khi luyện ra Đoạt Linh Dược mới từ Vu tộc biết loại luyện dược này có chút liên hệ với Vu tộc. Thậm chí Đoạt Linh Dược cũng bị gọi là Nhiếp Hồn Thạch, là Tuyệt cảnh Nhiếp Hồn mất rất nhiều sức lực mới luyện chế ra. Nhưng Tô Minh tin tưởng cách Tuyệt Vu Nhiếp Hồn luyện chế ra Đoạt Linh Dược không giống như mình.
“Nhiếp Hồn Vu bắt nguồn từ Chúc Cửu Giới, như vậy phải chăng cách liên quan Tuyệt Vu Nhiếp Hồn luyện chế Đoạt Linh Dược cũng lấy được từ đây. Nói vậy thì thuật luyện dược của mình, trừ phi đến từ đó!’ Tô Minh chấn động tinh thần, lai lịch mảnh đá đen luôn khiến hắn không thể nắm bắt. Hắn thậm chí đoán vật đó phải chăng là một phần kế hoạch của Đế Thiên.
Nhìn pho tượng thật lâu, Tô Minh nhúc nhích, đi tới pho tượng tiếp theo, ấn lên trên. Trong óc hắn lại hiện ra thanh âm, giọng nói đó yêu cầu trừ khác điều một ra, điều thứ hai cũng là cần Thanh Trần Dược. Mãi đến khi Tô Minh thử mười mấy lần thì phát hiện pho tượng ngọn núi thứ nhất chắc đều như thế. Điều kiện thứ nhất không giống nhưng cái thứ hai thì y như đúc.
‘Yêu cầu của mỗi pho tượng ở điều thứ nhất đa số khác biệt, có chút kỳ lạ, như vậy xem ra Nam Cung nói là thật. Cửu Âm Linh là dân bản xứ nơi đây, từng giúp Vu tộc đứng vững chỗ này. Nói vậy là những pho tượng giống như mình, đều có sự sống chứ không phải chết. Tất cả đều sống! Chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của họ thì họ sẽ trở thành hộ vệ. Nói vậy thì có lẽ năm đó họ giúp Vu nhân đứng vững tại đây chắc chắn Vu tộc trả cái giá cực lớn! Nhưng họ rốt cuộc có lai lịch gì chứ?’ Tô Minh lùi vài bước.
Khi hắn quan sát các pho tượng, lại có hai pho tượng sống lại bay lên trời, bị người mang đi.
Tô Minh mặt âm trầm, lát sau hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào ngọn núi thứ hai, thứ ba, thứ tư, thậm chí là tận cùng chân trời.
‘Nói vậy trước mặc kệ lai lịch Cửu Âm Linh nơi đây, có lẽ tại đây mình có thể lấy được hộ vệ càng mạnh!’ Mắt Tô Minh chợt lóe lộ tia sáng chói lòa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro