Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người
Chờ lúc ít ngườ...
2024-08-21 11:14:38
Nữ sinh mang theo vẻ mặt phức tạp rời đi, trước lúc đi còn không nhịn được hỏi Khương Nguyễn có thể nói ra chuyện cậu có bạn trai không.
Tạ Phong còn chưa kịp ngăn cản, Khương Nguyễn đã đồng ý luôn rồi, cái miệng đang muốn nói lại bị Khương Nguyễn chặn lại mất.
Lúc nữ sinh quay người đi, đáy mắt còn tràn ngập niềm vui, diễn đàn diễn đàn!
Tạ Phong bực dọc nắm một nắm tóc, khuôn mặt đang đằng đằng sát khí lại càng hung tợn, "Tôi có lòng tốt giúp cậu đối phó với nữ sinh, cậu lại nói linh tinh gì đấy?"
"Là anh tự nói mình là bạn trai của em trước cơ mòa."
Khương Nguyễn mặt mày hoa nở tung bay hệt như chú mèo con vụng được cá, bụng nghĩ dẫu sao sự việc này cũng chẳng phải do tôi làm bại lộ.
Khương Nguyễn cười thầm trong bụng, cậu biết rằng ban nãy anh yêu mình nổi ghen rồi, ghen khi thấy cậu cùng cô gái đó.
Phát hiện này khiến cậu ngay tức khắc không còn hờn giận gì nữa, hơn nữa ban nãy người yêu cậu cũng chỉ là hỏi "Cậu cho rằng tôi thích cậu?", chứ không có nghĩa là "Tôi không thích cậu", anh người yêu lại trêu cậu, cũng may thay cậu đã kịp thời ngộ ra.
Đôi mày sắc sảo của Tạ Phong nhíu chặt, thấy dáng vẻ vui như hoa nở của cậu, bao nhiêu lời khó nghe lại không thể tuôn ra, hai chữ miêu tả chuẩn xác nhất, chính là bí bách.
"Anh, cho em phương thức liên lạc được không?"
Khương Nguyễn nâng điện thoại lên, hôm nay quá kích động, xém tí nữa thì quên mất phải xin cách liên lạc với người ta luôn.
Tạ Phong dùng giọng điệu lạnh nhạt vô tình, "Không cho!", sau đó đẩy cậu về phía cổng trường, "Đi đi đi, phắn nhanh!"
Khương Nguyễn lại "uy hiếp" hắn: "Anh mà không cho, thì em sẽ lẽo đẽo theo anh mãi đấy, anh đi đâu em theo đó."
Nói không chừng buổi tối còn có thể ngủ chung chăn chung gối. Khương Nguyễn vốn không muốn rời khỏi anh người yêu thân thương nghĩ đến đây lại thấy rạo rực trong lòng.
Tạ Phong muốn kéo tay của cậu ra, lại chẳng dám dùng lực lên cánh tay cậu, ban nãy hắn có hơi kích động, bây giờ trên cằm của chú thỏ trắng vẫn còn lưu một khoanh dấu đỏ, cậu nhóc da mỏng thịt mềm này, khiến một gã thô kệch như hắn bối rối không biết phải làm sao, cứ sợ - không cẩn thận sẽ khiến cậu vỡ nát mất.
Cũng do đó mà Tạ Phong cả đầu mồ hôi đầm đìa, hai tay người kia vẫn trói chặt, còn tay của hắn mồ hôi còn đổ nhiều hơn cả trên đầu.
Gió mùa hạ năm nay nóng bức đến lạ thường.
Khương Nguyễn trông thấy anh người yêu mân mê bàn tay mình, lại tưởng rằng hắn thích, xương của cậu rất mềm, tuy gầy nhưng cũng có một lớp thịt mềm mại, vậy nên lúc sờ nắn sẽ mềm mềm trơn trơn.
Lúc trước cậu cũng chẳng để ý những điều này, nhưng có thể khiến người yêu thích thú vậy lại khiến cậu rất vui.
Thế là cậu đưa nốt tay còn lại, nói: "Anh cầm tay này luôn, hai tay cho anh chơi hết đó."
Chỉ là cậu đã quên rằng, tay kia của cậu giờ là cái móng heo trắng to đùng, sau khi nhận ra rồi, cậu mới bẽn lẽn thu về.
Tạ Phong đang tức dở lại thấy mắc cười, "Cậu buông tha cho tôi đi, ai thèm chơi cậu!"
Khương Nguyễn chôn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình vào trong bàn tay lớn của hắn, màu da lại có sự khác biệt hơi lớn, nhưng trông thì lại hài hòa đến lạ thường.
"Là chơi tay của em, không phải chơi em. Ở đây nhiều người lắm, chờ lúc ít người hẵng chơi em được không?"
Tạ Phong cảm thấy gió mùa hạ thổi vào người lại càng thêm nóng bức, đến mức tim nhảy lăm ba đa, hơi thở hỗn loạn, hắn vội, nhưng lại không dám manh động, chỉ có thể trút hết vẻ hung dữ lên lời nói.
"Tôi đã bảo không chơi rồi! Cậu có nghe tôi nói không đấy?"
"Nghe rồi mòa."
"Thế còn bảo chơi bởi cái gì đấy, thằng nhóc như cậu biết cái gì là chơi với bạn trai không?!"
"Em đâu còn nhỏ, em đã 18 rồi, TRƯỞNG THÀNH rồi!" Khương Nguyễn lên giọng nhấn mạnh vào hai chữ 'trưởng thành'.
Bởi vì bố mẹ và các anh lúc nào cũng răn dạy cậu không được yêu sớm, nhưng cậu đã trưởng thành rồi, bây giờ ở chung với người yêu thì cũng không tính là yêu sớm.
Những lời này lọt vào tai của Tạ Phong lại như đang ám chỉ gì đó, mặt hắn nóng bừng như ấm nước sôi, giọng ấp úng không ra hơi: "Trưởng thành rồi là có thể...có thể cho tôi chơi cậu sao?"
"Á?" Khương Nguyễn hỏi: "Hôn hít, ôm ấp, bế lên cao, không được sao?"
Mặt hắn liền đệch ra, "...Cậu bảo chơi là vậy hả?"
Không hiểu tại sao, Khương Nguyễn dường như nghe ra một chút thất vọng từ trong giọng điệu của hắn, tuy không biết là do đâu, nhưng...
"Anh muốn làm gì em cũng được hết, em chưa từng yêu đương, không biết giữa người yêu với nhau thì họ làm như thế nào, anh à, anh dạy em đi, em sẽ học hành nghiêm túc."
Tạ Phong hạ tầm mắt xuống, nhìn chú thỏ mềm đang bê một trái tim chân thành này, trong lòng lại thầm an ủi, không sao, mày đã sở hữu lần đầu của cậu ta rồi, nên biết đủ rồi.
"Phụt! Bé ngoan trong nhà lại muốn học yêu? Hôm nay cũng là lần đầu hôn nhỉ?"
Yết hầu Tạ Phong chợt ngứa ngáy, không nhịn được lại muốn tìm thứ gì đó đè ép xuống, nhưng trên người hắn không có thuốc, thế là lại bất giác bóp thứ mềm mại trong lòng bàn tay, bụng nghĩ cái con thỏ trắng này mà dám bảo không phải, hắn nhất định sẽ lên cơn đánh người mất.
"Đương nhiên là không."
Tạ Phong vừa nghe đã muốn tăng xông, Khương Nguyễn vội nói tiếp: "Hồi nhỏ em từng hôn ba hôn má, hôn mấy anh nè, nhưng hôn môi thì anh là người đầu tiên."
"Anh cũng là lần đầu chứ?" Khương Nguyễn ánh mắt lộ vẻ mong chờ.
Tạ Phong thở dài một hơi đầy thỏa mãn, nói năng có chút khó khăn: "Hừ, ngoài cậu ra, cũng chẳng có ai to gan dám 'cưỡng' hôn tôi như vậy."
Khương Nguyễn hiểu ý hắn, liền mỉm cười, nói: "Chúng ta đi thôi."
Tạ Phong: "? Đi gì?"
Khương Nguyễn: "Anh không có em cách liên lạc, chẳng phải là muốn em theo anh hả?"
Tạ Phong: "..."
Hắn lại đẩy người về trước, đầu lông mày nhíu nhẹ, "Hôm nay tôi chỉ trêu đùa cậu thôi, theo cậu chơi cả ngày vậy coi như chẳng ai thua lỗ gì, cậu mà dám lằng nhằng nữa, đừng trách tôi tức giận thật đấy!"
Nói xong hắn liền nhẫn tâm kéo cánh tay nhỏ nhắn kia ra.
Khương Nguyễn không buông, nhưng sức của cậu làm sao hơn được Tạ Phong, Tạ Phong lại hạ quyết tâm, thoáng chốc đã cương quyết tháo tay của cậu ra.
Khương Nguyễn tuy biết rằng hắn thích mình, nhưng bị đối xử như vậy vẫn khiến cậu rất tủi thân, nước mắt cũng giống như sự uất ức trong lòng mà không ngừng tràn ra.
Tạ Phong vừa ngoảnh đầu lại thì thấy đôi mắt thỏ đang chòng chọc nhìn hắn, ngay lập tức cả người hắn đều cứng đờ.
"Cậu, cậu làm sao? Tôi có bắt nạt cậu đâu!" Giọng hắn càng nói càng to, như thể muốn ra sức truyền đạt rằng hắn không hề bắt nạt chú thỏ trắng này một chút nào.
Bao uất ức Khương Nguyễn lại không thể nói ra bằng lời, bèn nhỏ tiếng sụt sịt cánh mũi, cúi đầu không thèm nhìn hắn, ai bảo hắn ức hiệp cậu chứ.
Bấy giờ Tạ Phong mới thấy có chút hoảng loạn, rõ biết bây giờ rời đi là tốt nhất, con người như thế này sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với hạng người như hắn nữa, nhưng hai chân hắn cứ như bị đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích được dù chỉ nửa bước.
Tạ Phong đưa tay cầm lấy bàn tay ban nãy mình vừa "cạy ra", mười ngón tay đan vào nhau, vụng về dỗ dành: "Đừng có khóc, tôi cho cậu nắm tay đó, thích nắm thế nào thì nắm, muốn nắm bao lâu thì nắm."
Khương Nguyễn giật tay về, nước mắt tuôn ra từng hạt lớn, trông còn đau lòng hơn so với lúc nhỏ bị anh hai cướp đồ chơi.
"Chẳng phải cậu muốn cách liên lạc với tôi sao, bây giờ tôi cho cậu này, cậu đừng khóc nữa có được không?"
Tạ Phong thật sự không biết dỗ dành, lúc này đành bê hết những gì người ta cần đến, chỉ cần cậu không khóc nữa là được.
Khương Nguyễn vẫn không rung chuyển, rõ ràng vẫn chưa được thỏa mãn.
Tạ Phong vò đầu bứt tóc muốn hói đầu, cuối cùng đành cố ý nói: "Cậu không nói chuyện? Vậy tôi đi nhé?"
Hắn thụt lùi một bước, "Tôi đi thật đó nha?"
Khương Nguyễn vẫn đứng im.
Ánh mắt Tạ Phong tối dần xuống, đồng tử màu đen sâu đến mức không thấy đáy.
Giây phút Tạ Phong quay người, Khương Nguyễn liền nắm lấy vạt áo của hắn, khóc nấc không kịp lấy hơi, "Em, em đã như này rồi, anh còn không dỗ em, còn...còn muốn đi, em ghét anh."
Miệng thì nói ghét, cơ thể lại thành thật dựa vào lòng của Tạ Phong, ôm lấy không định để hắn đi mất.
Khương Nguyễn khóc không ngừng, Tạ Phong đành ôm lấy cậu, xung quanh người qua người lại, nhưng bọn họ dường như đã tự tạo nên một thế giới nhỏ.
Khương Nguyễn cuối cùng cũng khóc mệt mà dừng lại, khóc một trận đã đời khiến lòng cậu cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ có bản thân cậu mới biết, cậu luôn sợ rằng mọi thứ hiện giờ là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi Tạ Phong sẽ không còn nữa, sẽ lại chỉ còn có một mình cậu.
Mảng áo trước ngực Tạ Phong đã ướt nhẹp, nước mắt thấm một mạch vào đáy lòng hắn, hắn không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
"Xin, xin lỗi."
"?"
"Em ban nãy nói ghét anh là giả đó, anh ban nãy đáng ghét quá nên em mới nói linh tinh đó, em không ghét anh, anh đừng giận." Cậu thích hắn như vậy, làm sao nỡ ghét hắn được chứ.
Trái tim Tạ Phong tựa hồ hóa thành một bãi nước ngọt, khẽ cười nói: "Không cần xin lỗi, cậu ghét tôi cũng phải thôi."
"Em không hề ghét anh mà."
"Mới nửa ngày ngắn ngủi tôi đã khiến cậu khóc nhiều lần như vậy, cậu thấy ghét tôi mới đúng, tôi không tốt."
"Anh rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt. Em thích anh nhất, em không cho phép anh nói như vậy!" Khương Nguyễn cáu kỉnh.
Tạ Phong do dự một lúc, thấy cậu cắn môi sắp sửa muốn khóc, hắn liền vội đồng ý.
"Em tủi thân á, anh phải dỗ em, không được đi."
"Ừ."
"Không được ức hiếp em."
"Ờ."
"Cách liên lạc cũng không thể không cho em."
"...Ờ."
"Phải rất thích rất thích em."
"..."
Khương Nguyễn đang rúc trong lòng Tạ Phong liền ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh rưng rưng, đuôi mắt đỏ hơn cả hoa đào tháng ba, vừa đẹp vừa đáng thương, Tạ Phong cứ thế bị mê hoặc, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Tạ Phong không hiểu tại sao Khương Nguyễn đột nhiên lại muốn làm người yêu hắn, có lẽ là do cảm thấy thú vị, cũng có thể là thích danh tiếng của hắn, hoặc là vì thứ khác, nhưng hắn đều không để ý, bây giờ vòng tay không còn trống trãi nữa cũng đã đủ rồi. Truyện Đông Phương
Khương Nguyễn sau khi thêm tất cả phương thức liên lạc của người yêu xong thì mới nín khóc mỉm cười, xí xóa hết thù hận mà nhẹ nhàng dặn dò anh người yêu phải trò chuyện với cậu, bởi vì khi không gặp cậu sẽ nhớ hắn.
Tạ Phong gật đầu cho có lệ, cũng không quan tâm cậu đang nói gì, cứ gật đầu là xong.
Khương Nguyễn được dỗ rồi thì cười tít mắt, quyến luyến cả nửa ngày mới bước một bước ngoảnh đầu ba lần đi đến cổng trường.
Sau khi bước vào cổng trường, Khương Nguyễn nhìn Tạ Phong đang đứng bên ngoài nhìn theo cậu, đột nhiên lại cảm thấy cổng trường như một đường rãnh trời rộng lớn, ngăn cách cậu với Tạ Phong.
Tạ Phong ở bên ngoài, còn cậu ở bên trong.
Ý nghĩ này khiến Khương Nguyễn lại thấy trong lòng hoảng sợ, cậu chạy về phía Tạ Phong, vượt qua đường rãnh trời đó, dồn hết sức lực chạy về phía người cậu yêu.
Cho đến khi vùi vào vòng tay ấm áp đó, trái tim của Khương Nguyễn mới cảm thấy chân thực, mới tin rằng đây không phải là một giấc mơ, Tạ Phong thật sự vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt cậu, chưa từng rơi đi.
"Tạ Phong, cho dù anh có tin hay không, nhưng em thật lòng rất thích anh, là kiểu thích muốn sống cùng anh cả đời."
Từ lúc Tạ Phong không biết, bản thân cậu cũng không biết thì đã thích rồi.
Tạ Phong còn chưa kịp ngăn cản, Khương Nguyễn đã đồng ý luôn rồi, cái miệng đang muốn nói lại bị Khương Nguyễn chặn lại mất.
Lúc nữ sinh quay người đi, đáy mắt còn tràn ngập niềm vui, diễn đàn diễn đàn!
Tạ Phong bực dọc nắm một nắm tóc, khuôn mặt đang đằng đằng sát khí lại càng hung tợn, "Tôi có lòng tốt giúp cậu đối phó với nữ sinh, cậu lại nói linh tinh gì đấy?"
"Là anh tự nói mình là bạn trai của em trước cơ mòa."
Khương Nguyễn mặt mày hoa nở tung bay hệt như chú mèo con vụng được cá, bụng nghĩ dẫu sao sự việc này cũng chẳng phải do tôi làm bại lộ.
Khương Nguyễn cười thầm trong bụng, cậu biết rằng ban nãy anh yêu mình nổi ghen rồi, ghen khi thấy cậu cùng cô gái đó.
Phát hiện này khiến cậu ngay tức khắc không còn hờn giận gì nữa, hơn nữa ban nãy người yêu cậu cũng chỉ là hỏi "Cậu cho rằng tôi thích cậu?", chứ không có nghĩa là "Tôi không thích cậu", anh người yêu lại trêu cậu, cũng may thay cậu đã kịp thời ngộ ra.
Đôi mày sắc sảo của Tạ Phong nhíu chặt, thấy dáng vẻ vui như hoa nở của cậu, bao nhiêu lời khó nghe lại không thể tuôn ra, hai chữ miêu tả chuẩn xác nhất, chính là bí bách.
"Anh, cho em phương thức liên lạc được không?"
Khương Nguyễn nâng điện thoại lên, hôm nay quá kích động, xém tí nữa thì quên mất phải xin cách liên lạc với người ta luôn.
Tạ Phong dùng giọng điệu lạnh nhạt vô tình, "Không cho!", sau đó đẩy cậu về phía cổng trường, "Đi đi đi, phắn nhanh!"
Khương Nguyễn lại "uy hiếp" hắn: "Anh mà không cho, thì em sẽ lẽo đẽo theo anh mãi đấy, anh đi đâu em theo đó."
Nói không chừng buổi tối còn có thể ngủ chung chăn chung gối. Khương Nguyễn vốn không muốn rời khỏi anh người yêu thân thương nghĩ đến đây lại thấy rạo rực trong lòng.
Tạ Phong muốn kéo tay của cậu ra, lại chẳng dám dùng lực lên cánh tay cậu, ban nãy hắn có hơi kích động, bây giờ trên cằm của chú thỏ trắng vẫn còn lưu một khoanh dấu đỏ, cậu nhóc da mỏng thịt mềm này, khiến một gã thô kệch như hắn bối rối không biết phải làm sao, cứ sợ - không cẩn thận sẽ khiến cậu vỡ nát mất.
Cũng do đó mà Tạ Phong cả đầu mồ hôi đầm đìa, hai tay người kia vẫn trói chặt, còn tay của hắn mồ hôi còn đổ nhiều hơn cả trên đầu.
Gió mùa hạ năm nay nóng bức đến lạ thường.
Khương Nguyễn trông thấy anh người yêu mân mê bàn tay mình, lại tưởng rằng hắn thích, xương của cậu rất mềm, tuy gầy nhưng cũng có một lớp thịt mềm mại, vậy nên lúc sờ nắn sẽ mềm mềm trơn trơn.
Lúc trước cậu cũng chẳng để ý những điều này, nhưng có thể khiến người yêu thích thú vậy lại khiến cậu rất vui.
Thế là cậu đưa nốt tay còn lại, nói: "Anh cầm tay này luôn, hai tay cho anh chơi hết đó."
Chỉ là cậu đã quên rằng, tay kia của cậu giờ là cái móng heo trắng to đùng, sau khi nhận ra rồi, cậu mới bẽn lẽn thu về.
Tạ Phong đang tức dở lại thấy mắc cười, "Cậu buông tha cho tôi đi, ai thèm chơi cậu!"
Khương Nguyễn chôn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình vào trong bàn tay lớn của hắn, màu da lại có sự khác biệt hơi lớn, nhưng trông thì lại hài hòa đến lạ thường.
"Là chơi tay của em, không phải chơi em. Ở đây nhiều người lắm, chờ lúc ít người hẵng chơi em được không?"
Tạ Phong cảm thấy gió mùa hạ thổi vào người lại càng thêm nóng bức, đến mức tim nhảy lăm ba đa, hơi thở hỗn loạn, hắn vội, nhưng lại không dám manh động, chỉ có thể trút hết vẻ hung dữ lên lời nói.
"Tôi đã bảo không chơi rồi! Cậu có nghe tôi nói không đấy?"
"Nghe rồi mòa."
"Thế còn bảo chơi bởi cái gì đấy, thằng nhóc như cậu biết cái gì là chơi với bạn trai không?!"
"Em đâu còn nhỏ, em đã 18 rồi, TRƯỞNG THÀNH rồi!" Khương Nguyễn lên giọng nhấn mạnh vào hai chữ 'trưởng thành'.
Bởi vì bố mẹ và các anh lúc nào cũng răn dạy cậu không được yêu sớm, nhưng cậu đã trưởng thành rồi, bây giờ ở chung với người yêu thì cũng không tính là yêu sớm.
Những lời này lọt vào tai của Tạ Phong lại như đang ám chỉ gì đó, mặt hắn nóng bừng như ấm nước sôi, giọng ấp úng không ra hơi: "Trưởng thành rồi là có thể...có thể cho tôi chơi cậu sao?"
"Á?" Khương Nguyễn hỏi: "Hôn hít, ôm ấp, bế lên cao, không được sao?"
Mặt hắn liền đệch ra, "...Cậu bảo chơi là vậy hả?"
Không hiểu tại sao, Khương Nguyễn dường như nghe ra một chút thất vọng từ trong giọng điệu của hắn, tuy không biết là do đâu, nhưng...
"Anh muốn làm gì em cũng được hết, em chưa từng yêu đương, không biết giữa người yêu với nhau thì họ làm như thế nào, anh à, anh dạy em đi, em sẽ học hành nghiêm túc."
Tạ Phong hạ tầm mắt xuống, nhìn chú thỏ mềm đang bê một trái tim chân thành này, trong lòng lại thầm an ủi, không sao, mày đã sở hữu lần đầu của cậu ta rồi, nên biết đủ rồi.
"Phụt! Bé ngoan trong nhà lại muốn học yêu? Hôm nay cũng là lần đầu hôn nhỉ?"
Yết hầu Tạ Phong chợt ngứa ngáy, không nhịn được lại muốn tìm thứ gì đó đè ép xuống, nhưng trên người hắn không có thuốc, thế là lại bất giác bóp thứ mềm mại trong lòng bàn tay, bụng nghĩ cái con thỏ trắng này mà dám bảo không phải, hắn nhất định sẽ lên cơn đánh người mất.
"Đương nhiên là không."
Tạ Phong vừa nghe đã muốn tăng xông, Khương Nguyễn vội nói tiếp: "Hồi nhỏ em từng hôn ba hôn má, hôn mấy anh nè, nhưng hôn môi thì anh là người đầu tiên."
"Anh cũng là lần đầu chứ?" Khương Nguyễn ánh mắt lộ vẻ mong chờ.
Tạ Phong thở dài một hơi đầy thỏa mãn, nói năng có chút khó khăn: "Hừ, ngoài cậu ra, cũng chẳng có ai to gan dám 'cưỡng' hôn tôi như vậy."
Khương Nguyễn hiểu ý hắn, liền mỉm cười, nói: "Chúng ta đi thôi."
Tạ Phong: "? Đi gì?"
Khương Nguyễn: "Anh không có em cách liên lạc, chẳng phải là muốn em theo anh hả?"
Tạ Phong: "..."
Hắn lại đẩy người về trước, đầu lông mày nhíu nhẹ, "Hôm nay tôi chỉ trêu đùa cậu thôi, theo cậu chơi cả ngày vậy coi như chẳng ai thua lỗ gì, cậu mà dám lằng nhằng nữa, đừng trách tôi tức giận thật đấy!"
Nói xong hắn liền nhẫn tâm kéo cánh tay nhỏ nhắn kia ra.
Khương Nguyễn không buông, nhưng sức của cậu làm sao hơn được Tạ Phong, Tạ Phong lại hạ quyết tâm, thoáng chốc đã cương quyết tháo tay của cậu ra.
Khương Nguyễn tuy biết rằng hắn thích mình, nhưng bị đối xử như vậy vẫn khiến cậu rất tủi thân, nước mắt cũng giống như sự uất ức trong lòng mà không ngừng tràn ra.
Tạ Phong vừa ngoảnh đầu lại thì thấy đôi mắt thỏ đang chòng chọc nhìn hắn, ngay lập tức cả người hắn đều cứng đờ.
"Cậu, cậu làm sao? Tôi có bắt nạt cậu đâu!" Giọng hắn càng nói càng to, như thể muốn ra sức truyền đạt rằng hắn không hề bắt nạt chú thỏ trắng này một chút nào.
Bao uất ức Khương Nguyễn lại không thể nói ra bằng lời, bèn nhỏ tiếng sụt sịt cánh mũi, cúi đầu không thèm nhìn hắn, ai bảo hắn ức hiệp cậu chứ.
Bấy giờ Tạ Phong mới thấy có chút hoảng loạn, rõ biết bây giờ rời đi là tốt nhất, con người như thế này sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với hạng người như hắn nữa, nhưng hai chân hắn cứ như bị đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích được dù chỉ nửa bước.
Tạ Phong đưa tay cầm lấy bàn tay ban nãy mình vừa "cạy ra", mười ngón tay đan vào nhau, vụng về dỗ dành: "Đừng có khóc, tôi cho cậu nắm tay đó, thích nắm thế nào thì nắm, muốn nắm bao lâu thì nắm."
Khương Nguyễn giật tay về, nước mắt tuôn ra từng hạt lớn, trông còn đau lòng hơn so với lúc nhỏ bị anh hai cướp đồ chơi.
"Chẳng phải cậu muốn cách liên lạc với tôi sao, bây giờ tôi cho cậu này, cậu đừng khóc nữa có được không?"
Tạ Phong thật sự không biết dỗ dành, lúc này đành bê hết những gì người ta cần đến, chỉ cần cậu không khóc nữa là được.
Khương Nguyễn vẫn không rung chuyển, rõ ràng vẫn chưa được thỏa mãn.
Tạ Phong vò đầu bứt tóc muốn hói đầu, cuối cùng đành cố ý nói: "Cậu không nói chuyện? Vậy tôi đi nhé?"
Hắn thụt lùi một bước, "Tôi đi thật đó nha?"
Khương Nguyễn vẫn đứng im.
Ánh mắt Tạ Phong tối dần xuống, đồng tử màu đen sâu đến mức không thấy đáy.
Giây phút Tạ Phong quay người, Khương Nguyễn liền nắm lấy vạt áo của hắn, khóc nấc không kịp lấy hơi, "Em, em đã như này rồi, anh còn không dỗ em, còn...còn muốn đi, em ghét anh."
Miệng thì nói ghét, cơ thể lại thành thật dựa vào lòng của Tạ Phong, ôm lấy không định để hắn đi mất.
Khương Nguyễn khóc không ngừng, Tạ Phong đành ôm lấy cậu, xung quanh người qua người lại, nhưng bọn họ dường như đã tự tạo nên một thế giới nhỏ.
Khương Nguyễn cuối cùng cũng khóc mệt mà dừng lại, khóc một trận đã đời khiến lòng cậu cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ có bản thân cậu mới biết, cậu luôn sợ rằng mọi thứ hiện giờ là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi Tạ Phong sẽ không còn nữa, sẽ lại chỉ còn có một mình cậu.
Mảng áo trước ngực Tạ Phong đã ướt nhẹp, nước mắt thấm một mạch vào đáy lòng hắn, hắn không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
"Xin, xin lỗi."
"?"
"Em ban nãy nói ghét anh là giả đó, anh ban nãy đáng ghét quá nên em mới nói linh tinh đó, em không ghét anh, anh đừng giận." Cậu thích hắn như vậy, làm sao nỡ ghét hắn được chứ.
Trái tim Tạ Phong tựa hồ hóa thành một bãi nước ngọt, khẽ cười nói: "Không cần xin lỗi, cậu ghét tôi cũng phải thôi."
"Em không hề ghét anh mà."
"Mới nửa ngày ngắn ngủi tôi đã khiến cậu khóc nhiều lần như vậy, cậu thấy ghét tôi mới đúng, tôi không tốt."
"Anh rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt. Em thích anh nhất, em không cho phép anh nói như vậy!" Khương Nguyễn cáu kỉnh.
Tạ Phong do dự một lúc, thấy cậu cắn môi sắp sửa muốn khóc, hắn liền vội đồng ý.
"Em tủi thân á, anh phải dỗ em, không được đi."
"Ừ."
"Không được ức hiếp em."
"Ờ."
"Cách liên lạc cũng không thể không cho em."
"...Ờ."
"Phải rất thích rất thích em."
"..."
Khương Nguyễn đang rúc trong lòng Tạ Phong liền ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh rưng rưng, đuôi mắt đỏ hơn cả hoa đào tháng ba, vừa đẹp vừa đáng thương, Tạ Phong cứ thế bị mê hoặc, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Tạ Phong không hiểu tại sao Khương Nguyễn đột nhiên lại muốn làm người yêu hắn, có lẽ là do cảm thấy thú vị, cũng có thể là thích danh tiếng của hắn, hoặc là vì thứ khác, nhưng hắn đều không để ý, bây giờ vòng tay không còn trống trãi nữa cũng đã đủ rồi. Truyện Đông Phương
Khương Nguyễn sau khi thêm tất cả phương thức liên lạc của người yêu xong thì mới nín khóc mỉm cười, xí xóa hết thù hận mà nhẹ nhàng dặn dò anh người yêu phải trò chuyện với cậu, bởi vì khi không gặp cậu sẽ nhớ hắn.
Tạ Phong gật đầu cho có lệ, cũng không quan tâm cậu đang nói gì, cứ gật đầu là xong.
Khương Nguyễn được dỗ rồi thì cười tít mắt, quyến luyến cả nửa ngày mới bước một bước ngoảnh đầu ba lần đi đến cổng trường.
Sau khi bước vào cổng trường, Khương Nguyễn nhìn Tạ Phong đang đứng bên ngoài nhìn theo cậu, đột nhiên lại cảm thấy cổng trường như một đường rãnh trời rộng lớn, ngăn cách cậu với Tạ Phong.
Tạ Phong ở bên ngoài, còn cậu ở bên trong.
Ý nghĩ này khiến Khương Nguyễn lại thấy trong lòng hoảng sợ, cậu chạy về phía Tạ Phong, vượt qua đường rãnh trời đó, dồn hết sức lực chạy về phía người cậu yêu.
Cho đến khi vùi vào vòng tay ấm áp đó, trái tim của Khương Nguyễn mới cảm thấy chân thực, mới tin rằng đây không phải là một giấc mơ, Tạ Phong thật sự vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt cậu, chưa từng rơi đi.
"Tạ Phong, cho dù anh có tin hay không, nhưng em thật lòng rất thích anh, là kiểu thích muốn sống cùng anh cả đời."
Từ lúc Tạ Phong không biết, bản thân cậu cũng không biết thì đã thích rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro