Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người
I Không cho thỏ...
2024-08-21 11:14:38
Cào phím; Dứa
“Em biết chuyện gì của anh?” Khương Doanh hỏi.
Khương Nguyễn ngập ngừng, thương lượng: “Anh, anh đồng ý không cản trở em với bạn trai nữa thì em sẽ nói.”
Khương Doanh bảo người phục vụ bưng đồ ăn lên: “Muốn nói hay không tùy em, nhưng việc ở chung anh sẽ không đồng ý, nếu em vẫn muốn dọn đến ở chung thì em là em trai anh nên sẽ không sao, nhưng bạn trai em thì anh không chắc.”
Khương Nguyễn không thể tin nhìn anh: “Anh cả, anh đang uy hiếp em à?”
“Anh đang bảo vệ em.”
Khương Nguyễn có thể hiểu được sự bảo vệ của anh trai dành cho mình. Tuy nhiên, cậu phải để Tạ Phong chuyển đến ở cùng.
“Anh cả, anh đã nói với chị dâu việc mình không được chưa? Nếu chưa nói thì anh đang lừa cưới đó.”
Ánh mắt Khương Lãng kinh hãi.
Sắc mặt Khương Doanh tối sầm: “Ai nói với em anh lên không nổi?”
Khương Nguyễn nhịn không nhìn sang đồng phạm kể cho mình biết, nói: “Dù sao nếu anh cả không cho em ra ngoài ở thì em sẽ nói cho ba mẹ biết anh lừa cười con người ta cho xem. “
Khương Doanh không để ý tới trò vặt của cậu, mà nhìn Khương Lãng đang ước gì có lỗ đất để chui vào ngay: “Ngày mai đến công ty làm việc.”
“Đừng mà anh cả!”
Lần này Khương Lãng thật lòng kêu gào, bắt hắn đi làm từ chín đến năm giờ, mười giờ đi ngủ, sáu giờ sáng mỗi ngày đi làm, chẳng khác nào giết chết hắn.
Nếu biết thế này thì đã không dại mang chuyện này ra đùa với nhóc Nguyễn Nguyễn!
“Anh cả à, cái này không phải do em nói, mà là do nhân cách thứ hai...”
Khương Doanh giơ tay ngắt lời hắn: “Anh biết hai nhân cách của em rồi, không cần quảng cáo nữa. Một là ngày mai đến công ty đi làm, hai là anh đưa em đi Châu Phi đào than, cũng vừa lúc anh mới mua một mỏ kim cương khác.”
Thế này thì chọn gì nữa?
Khương Lãng co rúm lại một góc nghi ngờ nhân sinh, vì sao cuộc đời tươi đẹp của mình lại đột ngột biến mất?
Khương Nguyễn nhìn sự thay đổi đột ngột này, trong đầu nhỏ tràn đầy thắc mắc: “Anh hai, chẳng phải anh nói với em là anh cả không được mà?”
Anh nói với mày anh cả không lên được, nhưng anh có bảo nhóc nói trước mặt anh cả là ổng không lên được đâu chứ!
Anh hai Khương bị em trai hố cho một vố bật khóc.
Khương Nguyễn cũng muốn khóc, lợi thế trong tay không còn nữa, làm sao cậu thuyết phục được anh cả cho cậu ra ngoài sống bây giờ?
Khi đồ ăn được mang lên, ngoại trừ anh cả Khương vẫn bình tĩnh và thản nhiên thì hai anh em còn lại đều có vẻ buồn bã.
Khương Nguyễn ăn một bữa cơm như nhai sáp nến, cửa ải chỗ bạn trai khó, cửa ải chỗ anh trai cũng khó nốt, của đầu tiên đã không qua được thì chỗ bạn trai qua thế nào đây?
Chuyện gì có thể khiến anh cả đồng ý?
Cố vắt óc hồi lâu, cuối cùng Khương Nguyễn cũng tìm ra được một manh mối.
Khương Doanh vừa đặt đũa xuống, Khương Nguyễn lập tức nói: “Anh cả, chị dâu tên gì thế? Có ảnh chụp không? Là người ở đâu? Em có quen không?...”
Khương Nguyễn hỏi lại tất cả câu hỏi mà ba Khương từng hỏi cậu. May mắn trí nhớ cậu tốt, không bỏ sót một câu hỏi nào.
Khương Doanh nhìn cậu, im lặng.
Khương Nguyễn biết mình nắm thót được anh cả của mình rồi: “Anh cả, không lẽ anh không trả lời được?”
Cuối cùng, Khương Nguyễn lấy chuyện sẽ không để lộ thân phận không rõ ràng của chị dâu cho ba mẹ Khương biết để làm điều kiện, thành công được anh cả gật đầu đồng ý chuyện cậu chuyển ra ngoài ở.
Khương Nguyễn vui vẻ trở lại bệnh viện, đương nhiên cũng không quên mang theo chiếc bánh kem nhỏ mà Lam Diễm muốn ăn.
“Cậu chỉ có thể ăn hai miếng, bánh này là anh cả tớ mua đó, có ngon không?” Khương Nguyễn nói.
“Mặc dù anh cả của cậu chẳng ra sao nhưng mua bánh kem cũng khá ngon.” Phần kem vừa vào miệng đã tan ra, mềm mịn mà không ngấy, chỉ cần cắn một miếng đã chiếm được trái tim của Lam Diễm.
Đáng tiếc chỉ ăn được vài miếng, sau đó đỏ mắt nhìn Khương Nguyễn ăn nốt phần còn lại.
“Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, tên họ Nam kia nối danh khắp nơi rồi!” Bài đăng đầu trang khi vừa vào diễn đàn ghi: Nam Ân, hội trưởng hội sinh viên đại học - ảnh khỏa thân!
Lam Diễm bấm vào ngay, thấy ảnh Nam Ân mặt mũi bầm dập đang nằm trên đống rác, cả người trần trụi, ngoại trừ bộ phận quan trọng bị làm mờ che đi.
Lam Diễm lập tức vui mừng, gọi Khương Nguyễn lại đây nhìn xem.
Khương Nguyễn nhìn một cái rồi không nhìn nữa, cay mắt không chịu nổi, nhưng thấy gã chật vật đến thế cũng khiến trong lòng cậu rất thoải mái.
Khương Nguyễn gửi tin nhắn cho Tạ Phong: 【Anh ơi, anh đang làm gì đó? 】
Bạn trai yêu nhất: 【Em.】
Một luồng nhiệt lập tức xông lên đỉnh đầu, Khương Nguyễn lén nhìn Lam Diễm, ngượng ngùng quay người đi.
Khi cúi đầu xuống thì đã thấy dòng chữ “em” đã bị bạn trai thu hồi.
Bạn trai yêu nhất: 【Nhầm, đang nghĩ đến em. 】
Chỉ nói với bạn trai mấy câu nhưng nụ cười vẫn còn vương trên môi Tạ Phong, nhìn thoáng qua máy tính, muốn lần ra người đăng? Không có cửa.
Muốn gỡ hết hình xuống? Cửa số cũng không có.
Thỏ Nhỏ: 【Em cũng đang nhớ đến anh! 】
Khương Nguyễn sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy từ lúc ở khách sạn về thì bạn trai cậu liền thay đổi, nhưng cụ thể thì nào thì không thể nói rõ.
Chỉ cần mỗi khi nói chuyện phiếm hay ở cùng nhau, vết ửng đỏ trên mặt cậu chưa bao giờ biến mất.
Khương Nguyễn: 【Ngày nào em cũng muốn được gặp anh hết, anh thì sao? 】
Bạn trai yêu nhất: 【Có vẻ anh không nghĩ giống em. 】
Khương Nguyễn không hài lòng với câu trả lời này lắm, không nghĩ giống cậu thì khác nào không muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày chứ.
Tạ Phong lại nói: 【Anh thấy nên đổi từ “gặp” thành “làm“. 】
Ban đầu Khương Nguyễn còn chưa hiểu, mãi đến khi nhìn lại tin nhắn mình gửi mới phản ứng được, theo góc nhìn của Tạ Phong thì muốn đổi gặp thành làm, vậy không phải là....
Khương Nguyễn: “!”
Khương Nguyễn bị trêu chọc đỏ bừng mặt, hết nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh lại, lúc trước cậu cũng không hề xấu hổ khi nói mấy thứ này.
Nhưng......
Khương Nguyễn: 【Cũng không phải không được, nếu tụi mình ở chung thì tốt quá rồi. 】
Vốn Tạ Phong tưởng rằng bạn trai đang trêu chọc mình, nhưng hắn đã không còn là Tạ Phong như trước.
Bạn trai yêu nhất: 【Được, đợi anh kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho Nguyễn Nguyễn một căn nhà lớn, trang trí thật đẹp, giấu Nguyễn Nguyễn đi, không cho ai thấy, chỉ có hai chúng ta ở cùng nhau. 】
Bạn trai yêu nhất: 【Nếu lúc đó Nguyễn Nguyễn bị anh bắt nạt khóc nhè thì muốn trốn cũng không được. 】
Nhìn thấy những lời này, Khương Nguyễn cảm thấy con đường sống chung đã thành công gần kề.
Tạ Phong cũng không phải chỉ muốn dỗ dành bạn trai nhỏ, đặt điện thoại xuống thì đi kiếm tiền ngay, bây giờ hắn đã có bạn trai nhỏ cần được nuôi rồi.
Ở phía sau, Mục Cường cung kính đem ống thép đã được làm sạch trở lại vào trong vali của Tạ Phong.
Trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, nên khi Mục Cường nói chuyện cũng không cần lo ngại ai.
“Anh Phong, xung quanh chị dâu lắm ong bướm như thế, anh có cân nhắc việc ở chung với người ta không?”
Trong trường có rất nhiều cặp đôi chọn thuê nhà để ở cùng nhau. Ký túc xá của họ đông đúc, còn có tên Tôn Huy suốt ngày muốn gây sự lắm chuyện, thà rằng ra ngoài sống cho yên tĩnh còn hơn.
Tạ Phong: “Không.”
Mục Cường: “Tại sao?”
Tạ Phong nhìn những dòng chữ trên máy tính mà không ngẩng đầu lên nói: “Không có lý do gì cả.”
Mục Cường lo lắng thay hắn, “Anh Phong, anh thật sự không thử cân nhắc sao? Khoảng cách giữa anh và chị dâu, nói gần thì cũng không gần, nói xa thì cũng có thể coi là yêu xa, chị dâu lại ưu tú thế kia, nhỡ bị người khác cướp đi thì sao?”
Cuối cùng Tạ Phong cũng có chút phản ứng, “hiền lành” nhìn hắn, “Hay là tôi cũng bàn chuyện yêu xa với cậu thử?”
“Hả?”
“Một người trên mặt đất, một người dưới lòng đất, sao có thể không coi là yêu xa?”
Không cần phải nói cũng biết ai là người dưới lòng đất.
Mục Cường ngậm miệng.
Tạ Phong dựa vào ghế, vẻ mặt khó đoán, sao hắn không muốn chứ, nhưng mà....
——
Đêm nay, Tạ Phong lại nhìn thấy bé thỏ con quen thuộc, lại hỏi: “Sao lần này em không mặc quần áo giống lần trước?”
Tạ Phong thốt lên, sau đó hơi sửng sốt. Hắn nhìn thấy bé thỏ con mặc quần áo từ khi nào?
Thỏ nhỏ nép vào trong ngực hắn, vẻ mặt tủi thân: “Là anh không cho em mặc quần áo mà.”
“Có sao?” Tạ Phong ngẫm nghĩ một lát, mới nhận ra hình như đúng là mình có thể cầm thú thế thật.
Thỏ con kéo quần áo trên người hắn để che thân, nhưng với tấm vải nhỏ đó thì không gì có thể che được cảnh vật.
Bé thỏ nhỏ trợn tròn mắt, lúc Tạ Phong không để ý, nửa người đã chui vào trong áo của hắn, một đôi tai thỏ thò ra khỏi cổ áo, sau đó là khuôn mặt trắng bóc của thỏ con.
Một cái áo phông rộng thùng thình có hai người mặc.
Tạ Phong cười, xấu xa đưa tay cù lét bé thỏ nhỏ, bạn thỏ bị ngứa, bị cù cứ cọ vào người hắn nhưng vẫn không thoát được.
“Ha ha ha... Anh, anh ơi, tha em đi, ha ha ha ha...” Thỏ con liên tục cầu xin tha thứ.
Tạ Phong đợi đến khi thỏ con chịu không nổi nữa mới chịu thôi, nhìn khuôn mặt ửng hồng của bé con quá ngon miệng, nhịn không được ịn dấu cắn lên phần thịt mềm mại ấy.
Bé thỏ nhỏ sợ hãi không dám cử động, tưởng rằng hắn lại muốn ăn thịt mình nên cảm thấy vô cùng đau khổ.
Không phải đã nói sẽ không ăn mình mà?
Anh lừa đảo!
Tạ Phong vừa cắn vừa mút cho đến khi miếng thịt mềm đỏ lên, sau khi buông ra, thấy thỏ con đang im lặng rơi nước mắt thì gấp gáp dỗ dành.
“Thỏ con làm sao vậy? Cắn đau sao?”
Thỏ con che mặt không nói gì, cảm nhận được “ghế đệm cứng ngắc” dưới mông thì càng khóc dữ dội hơn.
Mỗi lần anh thế này thì hai tay với hai đùi của cậu sẽ đau lắm.
“Thỏ con, nếu em không nói gì thì anh sẽ tiếp tục cù em.” Tạ Phong vừa lau nước mắt cho cậu vừa nói.
Thỏ con kìm nước mắt hỏi: “Anh, anh hối hận rồi phải không? Anh đổi ý muốn ăn thịt thỏ con rồi đúng không?”
Tạ Phong ôm eo thon của cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp phần thịt mềm: “Hôm nay không ăn thỏ con, chỉ ăn bé thỏ tí hon.”
Thỏ con lo lắng nói: “Anh còn có con thỏ nào nữa?”
“Nếu thỏ con không nghe lời thì anh sẽ có.”
Được rồi, Tạ Phong thừa nhận mình là người xấu.
Thỏ con sợ hãi vội vàng hứa sẽ nghe lời, nếu anh muốn ăn thì chỉ có thể ăn thịt thỏ con này thôi.
Tạ Phong: “Vậy thỏ con có cho anh thử vị của bé thỏ tí hon không?”
Thỏ con lập tức gật đầu: “Cho.”
Bé thỏ tí hon đã phải trả giá cho lời nói của chủ nhân, lần đầu tiên vượt qua núi đao, sau đó tiến vào biển lửa, bên trong nóng bỏng đến mức bồng bềnh đê mê. Cuối cùng, bé thỏ tí hon không thể chịu đựng được nữa, òa khóc nức nở khắp giường.
Khương Nguyễn mở mắt ra với khuôn mặt đỏ bừng. Làm sao cậu có thể mơ thấy mấy thứ vậy chứ?
Trước khi cậu hồi tưởng hương vị, à không, hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong mơ thì anh cả đã gọi điện tới.
“...Cái gì? Anh cả muốn đón em với Diễm Diễm xuất viện?”
Dứa: Có ai đoán giống tui khumm
“Em biết chuyện gì của anh?” Khương Doanh hỏi.
Khương Nguyễn ngập ngừng, thương lượng: “Anh, anh đồng ý không cản trở em với bạn trai nữa thì em sẽ nói.”
Khương Doanh bảo người phục vụ bưng đồ ăn lên: “Muốn nói hay không tùy em, nhưng việc ở chung anh sẽ không đồng ý, nếu em vẫn muốn dọn đến ở chung thì em là em trai anh nên sẽ không sao, nhưng bạn trai em thì anh không chắc.”
Khương Nguyễn không thể tin nhìn anh: “Anh cả, anh đang uy hiếp em à?”
“Anh đang bảo vệ em.”
Khương Nguyễn có thể hiểu được sự bảo vệ của anh trai dành cho mình. Tuy nhiên, cậu phải để Tạ Phong chuyển đến ở cùng.
“Anh cả, anh đã nói với chị dâu việc mình không được chưa? Nếu chưa nói thì anh đang lừa cưới đó.”
Ánh mắt Khương Lãng kinh hãi.
Sắc mặt Khương Doanh tối sầm: “Ai nói với em anh lên không nổi?”
Khương Nguyễn nhịn không nhìn sang đồng phạm kể cho mình biết, nói: “Dù sao nếu anh cả không cho em ra ngoài ở thì em sẽ nói cho ba mẹ biết anh lừa cười con người ta cho xem. “
Khương Doanh không để ý tới trò vặt của cậu, mà nhìn Khương Lãng đang ước gì có lỗ đất để chui vào ngay: “Ngày mai đến công ty làm việc.”
“Đừng mà anh cả!”
Lần này Khương Lãng thật lòng kêu gào, bắt hắn đi làm từ chín đến năm giờ, mười giờ đi ngủ, sáu giờ sáng mỗi ngày đi làm, chẳng khác nào giết chết hắn.
Nếu biết thế này thì đã không dại mang chuyện này ra đùa với nhóc Nguyễn Nguyễn!
“Anh cả à, cái này không phải do em nói, mà là do nhân cách thứ hai...”
Khương Doanh giơ tay ngắt lời hắn: “Anh biết hai nhân cách của em rồi, không cần quảng cáo nữa. Một là ngày mai đến công ty đi làm, hai là anh đưa em đi Châu Phi đào than, cũng vừa lúc anh mới mua một mỏ kim cương khác.”
Thế này thì chọn gì nữa?
Khương Lãng co rúm lại một góc nghi ngờ nhân sinh, vì sao cuộc đời tươi đẹp của mình lại đột ngột biến mất?
Khương Nguyễn nhìn sự thay đổi đột ngột này, trong đầu nhỏ tràn đầy thắc mắc: “Anh hai, chẳng phải anh nói với em là anh cả không được mà?”
Anh nói với mày anh cả không lên được, nhưng anh có bảo nhóc nói trước mặt anh cả là ổng không lên được đâu chứ!
Anh hai Khương bị em trai hố cho một vố bật khóc.
Khương Nguyễn cũng muốn khóc, lợi thế trong tay không còn nữa, làm sao cậu thuyết phục được anh cả cho cậu ra ngoài sống bây giờ?
Khi đồ ăn được mang lên, ngoại trừ anh cả Khương vẫn bình tĩnh và thản nhiên thì hai anh em còn lại đều có vẻ buồn bã.
Khương Nguyễn ăn một bữa cơm như nhai sáp nến, cửa ải chỗ bạn trai khó, cửa ải chỗ anh trai cũng khó nốt, của đầu tiên đã không qua được thì chỗ bạn trai qua thế nào đây?
Chuyện gì có thể khiến anh cả đồng ý?
Cố vắt óc hồi lâu, cuối cùng Khương Nguyễn cũng tìm ra được một manh mối.
Khương Doanh vừa đặt đũa xuống, Khương Nguyễn lập tức nói: “Anh cả, chị dâu tên gì thế? Có ảnh chụp không? Là người ở đâu? Em có quen không?...”
Khương Nguyễn hỏi lại tất cả câu hỏi mà ba Khương từng hỏi cậu. May mắn trí nhớ cậu tốt, không bỏ sót một câu hỏi nào.
Khương Doanh nhìn cậu, im lặng.
Khương Nguyễn biết mình nắm thót được anh cả của mình rồi: “Anh cả, không lẽ anh không trả lời được?”
Cuối cùng, Khương Nguyễn lấy chuyện sẽ không để lộ thân phận không rõ ràng của chị dâu cho ba mẹ Khương biết để làm điều kiện, thành công được anh cả gật đầu đồng ý chuyện cậu chuyển ra ngoài ở.
Khương Nguyễn vui vẻ trở lại bệnh viện, đương nhiên cũng không quên mang theo chiếc bánh kem nhỏ mà Lam Diễm muốn ăn.
“Cậu chỉ có thể ăn hai miếng, bánh này là anh cả tớ mua đó, có ngon không?” Khương Nguyễn nói.
“Mặc dù anh cả của cậu chẳng ra sao nhưng mua bánh kem cũng khá ngon.” Phần kem vừa vào miệng đã tan ra, mềm mịn mà không ngấy, chỉ cần cắn một miếng đã chiếm được trái tim của Lam Diễm.
Đáng tiếc chỉ ăn được vài miếng, sau đó đỏ mắt nhìn Khương Nguyễn ăn nốt phần còn lại.
“Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, tên họ Nam kia nối danh khắp nơi rồi!” Bài đăng đầu trang khi vừa vào diễn đàn ghi: Nam Ân, hội trưởng hội sinh viên đại học - ảnh khỏa thân!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Diễm bấm vào ngay, thấy ảnh Nam Ân mặt mũi bầm dập đang nằm trên đống rác, cả người trần trụi, ngoại trừ bộ phận quan trọng bị làm mờ che đi.
Lam Diễm lập tức vui mừng, gọi Khương Nguyễn lại đây nhìn xem.
Khương Nguyễn nhìn một cái rồi không nhìn nữa, cay mắt không chịu nổi, nhưng thấy gã chật vật đến thế cũng khiến trong lòng cậu rất thoải mái.
Khương Nguyễn gửi tin nhắn cho Tạ Phong: 【Anh ơi, anh đang làm gì đó? 】
Bạn trai yêu nhất: 【Em.】
Một luồng nhiệt lập tức xông lên đỉnh đầu, Khương Nguyễn lén nhìn Lam Diễm, ngượng ngùng quay người đi.
Khi cúi đầu xuống thì đã thấy dòng chữ “em” đã bị bạn trai thu hồi.
Bạn trai yêu nhất: 【Nhầm, đang nghĩ đến em. 】
Chỉ nói với bạn trai mấy câu nhưng nụ cười vẫn còn vương trên môi Tạ Phong, nhìn thoáng qua máy tính, muốn lần ra người đăng? Không có cửa.
Muốn gỡ hết hình xuống? Cửa số cũng không có.
Thỏ Nhỏ: 【Em cũng đang nhớ đến anh! 】
Khương Nguyễn sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy từ lúc ở khách sạn về thì bạn trai cậu liền thay đổi, nhưng cụ thể thì nào thì không thể nói rõ.
Chỉ cần mỗi khi nói chuyện phiếm hay ở cùng nhau, vết ửng đỏ trên mặt cậu chưa bao giờ biến mất.
Khương Nguyễn: 【Ngày nào em cũng muốn được gặp anh hết, anh thì sao? 】
Bạn trai yêu nhất: 【Có vẻ anh không nghĩ giống em. 】
Khương Nguyễn không hài lòng với câu trả lời này lắm, không nghĩ giống cậu thì khác nào không muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày chứ.
Tạ Phong lại nói: 【Anh thấy nên đổi từ “gặp” thành “làm“. 】
Ban đầu Khương Nguyễn còn chưa hiểu, mãi đến khi nhìn lại tin nhắn mình gửi mới phản ứng được, theo góc nhìn của Tạ Phong thì muốn đổi gặp thành làm, vậy không phải là....
Khương Nguyễn: “!”
Khương Nguyễn bị trêu chọc đỏ bừng mặt, hết nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh lại, lúc trước cậu cũng không hề xấu hổ khi nói mấy thứ này.
Nhưng......
Khương Nguyễn: 【Cũng không phải không được, nếu tụi mình ở chung thì tốt quá rồi. 】
Vốn Tạ Phong tưởng rằng bạn trai đang trêu chọc mình, nhưng hắn đã không còn là Tạ Phong như trước.
Bạn trai yêu nhất: 【Được, đợi anh kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho Nguyễn Nguyễn một căn nhà lớn, trang trí thật đẹp, giấu Nguyễn Nguyễn đi, không cho ai thấy, chỉ có hai chúng ta ở cùng nhau. 】
Bạn trai yêu nhất: 【Nếu lúc đó Nguyễn Nguyễn bị anh bắt nạt khóc nhè thì muốn trốn cũng không được. 】
Nhìn thấy những lời này, Khương Nguyễn cảm thấy con đường sống chung đã thành công gần kề.
Tạ Phong cũng không phải chỉ muốn dỗ dành bạn trai nhỏ, đặt điện thoại xuống thì đi kiếm tiền ngay, bây giờ hắn đã có bạn trai nhỏ cần được nuôi rồi.
Ở phía sau, Mục Cường cung kính đem ống thép đã được làm sạch trở lại vào trong vali của Tạ Phong.
Trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, nên khi Mục Cường nói chuyện cũng không cần lo ngại ai.
“Anh Phong, xung quanh chị dâu lắm ong bướm như thế, anh có cân nhắc việc ở chung với người ta không?”
Trong trường có rất nhiều cặp đôi chọn thuê nhà để ở cùng nhau. Ký túc xá của họ đông đúc, còn có tên Tôn Huy suốt ngày muốn gây sự lắm chuyện, thà rằng ra ngoài sống cho yên tĩnh còn hơn.
Tạ Phong: “Không.”
Mục Cường: “Tại sao?”
Tạ Phong nhìn những dòng chữ trên máy tính mà không ngẩng đầu lên nói: “Không có lý do gì cả.”
Mục Cường lo lắng thay hắn, “Anh Phong, anh thật sự không thử cân nhắc sao? Khoảng cách giữa anh và chị dâu, nói gần thì cũng không gần, nói xa thì cũng có thể coi là yêu xa, chị dâu lại ưu tú thế kia, nhỡ bị người khác cướp đi thì sao?”
Cuối cùng Tạ Phong cũng có chút phản ứng, “hiền lành” nhìn hắn, “Hay là tôi cũng bàn chuyện yêu xa với cậu thử?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả?”
“Một người trên mặt đất, một người dưới lòng đất, sao có thể không coi là yêu xa?”
Không cần phải nói cũng biết ai là người dưới lòng đất.
Mục Cường ngậm miệng.
Tạ Phong dựa vào ghế, vẻ mặt khó đoán, sao hắn không muốn chứ, nhưng mà....
——
Đêm nay, Tạ Phong lại nhìn thấy bé thỏ con quen thuộc, lại hỏi: “Sao lần này em không mặc quần áo giống lần trước?”
Tạ Phong thốt lên, sau đó hơi sửng sốt. Hắn nhìn thấy bé thỏ con mặc quần áo từ khi nào?
Thỏ nhỏ nép vào trong ngực hắn, vẻ mặt tủi thân: “Là anh không cho em mặc quần áo mà.”
“Có sao?” Tạ Phong ngẫm nghĩ một lát, mới nhận ra hình như đúng là mình có thể cầm thú thế thật.
Thỏ con kéo quần áo trên người hắn để che thân, nhưng với tấm vải nhỏ đó thì không gì có thể che được cảnh vật.
Bé thỏ nhỏ trợn tròn mắt, lúc Tạ Phong không để ý, nửa người đã chui vào trong áo của hắn, một đôi tai thỏ thò ra khỏi cổ áo, sau đó là khuôn mặt trắng bóc của thỏ con.
Một cái áo phông rộng thùng thình có hai người mặc.
Tạ Phong cười, xấu xa đưa tay cù lét bé thỏ nhỏ, bạn thỏ bị ngứa, bị cù cứ cọ vào người hắn nhưng vẫn không thoát được.
“Ha ha ha... Anh, anh ơi, tha em đi, ha ha ha ha...” Thỏ con liên tục cầu xin tha thứ.
Tạ Phong đợi đến khi thỏ con chịu không nổi nữa mới chịu thôi, nhìn khuôn mặt ửng hồng của bé con quá ngon miệng, nhịn không được ịn dấu cắn lên phần thịt mềm mại ấy.
Bé thỏ nhỏ sợ hãi không dám cử động, tưởng rằng hắn lại muốn ăn thịt mình nên cảm thấy vô cùng đau khổ.
Không phải đã nói sẽ không ăn mình mà?
Anh lừa đảo!
Tạ Phong vừa cắn vừa mút cho đến khi miếng thịt mềm đỏ lên, sau khi buông ra, thấy thỏ con đang im lặng rơi nước mắt thì gấp gáp dỗ dành.
“Thỏ con làm sao vậy? Cắn đau sao?”
Thỏ con che mặt không nói gì, cảm nhận được “ghế đệm cứng ngắc” dưới mông thì càng khóc dữ dội hơn.
Mỗi lần anh thế này thì hai tay với hai đùi của cậu sẽ đau lắm.
“Thỏ con, nếu em không nói gì thì anh sẽ tiếp tục cù em.” Tạ Phong vừa lau nước mắt cho cậu vừa nói.
Thỏ con kìm nước mắt hỏi: “Anh, anh hối hận rồi phải không? Anh đổi ý muốn ăn thịt thỏ con rồi đúng không?”
Tạ Phong ôm eo thon của cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp phần thịt mềm: “Hôm nay không ăn thỏ con, chỉ ăn bé thỏ tí hon.”
Thỏ con lo lắng nói: “Anh còn có con thỏ nào nữa?”
“Nếu thỏ con không nghe lời thì anh sẽ có.”
Được rồi, Tạ Phong thừa nhận mình là người xấu.
Thỏ con sợ hãi vội vàng hứa sẽ nghe lời, nếu anh muốn ăn thì chỉ có thể ăn thịt thỏ con này thôi.
Tạ Phong: “Vậy thỏ con có cho anh thử vị của bé thỏ tí hon không?”
Thỏ con lập tức gật đầu: “Cho.”
Bé thỏ tí hon đã phải trả giá cho lời nói của chủ nhân, lần đầu tiên vượt qua núi đao, sau đó tiến vào biển lửa, bên trong nóng bỏng đến mức bồng bềnh đê mê. Cuối cùng, bé thỏ tí hon không thể chịu đựng được nữa, òa khóc nức nở khắp giường.
Khương Nguyễn mở mắt ra với khuôn mặt đỏ bừng. Làm sao cậu có thể mơ thấy mấy thứ vậy chứ?
Trước khi cậu hồi tưởng hương vị, à không, hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong mơ thì anh cả đã gọi điện tới.
“...Cái gì? Anh cả muốn đón em với Diễm Diễm xuất viện?”
Dứa: Có ai đoán giống tui khumm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro