Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên

Chương 25

Hương Tô Lật

2024-09-07 02:20:53

Vương Nhất Sơn: “Tiểu Ngũ, cậu…”

Trong phút chốc không biết phải nói gì mới được, chủ yếu là vợ hắn với mẹ cũng lú đầu qua tường, bắt đầu ngó xem. Vương Nhất Sơn do dự một lát, thấy mấy vị trí tốt bị cướp hết rồi nên cũng chỉ yên lặng lại gần xem.

Nhìn một cái đâu có gì to tát, nói không chừng còn có thể can ngăn giúp thì sao.

Mấy người lớn đều đi hóng chuyện trước, Bảo Nha xoắn xuýt tại chỗ: “Cha ơi, cha ơi, cho con nhìn nữa.”

Sao mấy chuyện này có thể bỏ cô bé lại được, Bảo Nha cũng phải hóng chuyện nữa chứ.

Vương Nhất Thành vẫn không nhúc nhích, nói: “Con bò lên lưng cha này.”

Mắt Bảo Nha sáng rực, vội chạy đến: “Con tới rồi.”

Vương Nhất Thành: “Mọi người đừng cướp vị trí của tôi, đây là vị trí vàng đó.”

Anh nhanh chóng ngồi xổm xuống, quả thực dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đã đặt con gái lên lưng, Bảo Nha nắm đầu Vương Nhất Thành, lại bò lên trên, Vương Nhất Thành bị kéo tóc nhe răng trợn mắt, anh nói: “Con nhóc thối này, đừng nắm đầu cha, nếu mà con kéo trọc đầu cha, cha sẽ cạo trọc đầu con!”

Bảo Nha lập tức buông tay, lại ôm lấy cổ cha mình, làm nũng nói: “Xin lỗi cha, Bảo Nha không có cố ý đâu, con không muốn làm một đứa bé đầu trọc mà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A a a, con cũng muốn xem nữa, con cũng muốn…”

Thiệu Dũng bật khóc, Trần Đông Mai: “Cha sấp nhỏ, anh ôm con trai đi.”

Vương Nhất Hải: “.... Được được được.”

Cả nhà lão Vương giống như một đám thằn lằn vậy, ló đầu qua tường nhìn chằm chằm vào sân nhà hàng xóm, hai mắt sáng rỡ… Đúng là bọn họ ai cũng có lòng hóng chuyện nhà người ta cả!

Bảo Nha nằm trên lưng cha, thò đầu ra ngoài, cái thân bé xíu nhưng thích hóng chuyện lắm.

Vương Nhất Thành cũng vô cùng hứng thú nhìn vào nhà hàng xóm, có ngày náo nhiệt như thế này thì anh không thể để mình lạc hậu được.

Hai nhà xài chung một vách tường, vừa hay thích hợp để hóng hớt. Vương Nhất Thành thò đầu qua tường thì thấy Cố Lẫm đang ôm cô con gái Hương Chức, nhìn chằm chằm vào em gái mình là Đại Lan Tử, trầm giọng hỏi: “Em còn không chịu thừa nhận nữa hả? Hương Chức không phải con nít, chẳng lẽ con bé còn không biết có ai đẩy mình hay không? Tới tận giờ phút này mà em còn muốn ngụy biện, em thật sự làm anh quá thất vọng rồi.”

Đại Lan Tử có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã trả lời lại: “Em không có, em không có đẩy, em, em… Anh có chứng cứ gì mà nói là em? Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời của Hương Chức hả? Con nhóc này xưa giờ đâu có thích em, ai biết nó có muốn hãm hại em không. Đúng vậy, nó đang nói hươu nói vượn hãm hại em, nó muốn phá hoại thanh danh của em, nó không phải người tốt lành gì. Anh, anh phải tin em, anh phải tin em…” Cô ta hét lên, tỏ vẻ uất ức không chịu nổi.

Cố Lẫm chần chừ trong giây lát, ngay lúc này, Hương Chức nắm chặt tay lại, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp, trong đôi mắt đó tràn ngập hận ý. Cô bé đang tính ngẩng đầu lên nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cực kỳ khí phách truyền đến.

“Cô đã đẩy!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này có một cô bé chen vào từ trong đám người, nói: “Tôi đã thấy, cô có làm.”

Đây là nha đầu cả nhà họ Vu - Chiêu Đệ, cô ta là người đã cứu Cố Hương Chức từ dưới sông lên, giờ phút này hai bím tóc của cô ta lỏng le, trong sự nhút nhát đó còn chứa đựng thêm vài phần kiên cường, giọng cô ta mềm mại nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng kiên định: “Tôi đã thấy cô đẩy con bé.”

Khi Đại Lan Tử khẽ giật mình, bà Ngô lại không nhịn được, kêu tên: “Con nhỏ khốn khiếp này, mày nói bậy gì đó, sao mày dám đổ oan cho Đại Lan Tử nhà tao…”

Vu Chiêu Đệ rụt rè nhìn Cố Lẫm một cái, trong giọng nói chứa đựng vài phần kích động, nói: “Tôi không có nói dối, tôi thật sự không có nói dối. Anh Cố, tôi có thể chứng minh.”

Cố Lẫm: “Tôi tin, tôi tin cô.” Hắn quay đầu nhìn về phía Đại Lan Tử, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, rít gào: “Đây là vô tội mà mày nói sao? Bây giờ mày còn gì để nói nữa không? Mày còn dám nói Hương Chức hãm hại mày hả? Hả? Bây giờ mày còn dám nói vậy không?”

Hắn đau lòng nhắm mắt lại, nói: “Là anh tin lầm mày rồi! Sao mày lại biến thành như thế này vậy chứ?”

Đại Lan Tử hoảng sợ nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn về phía Vu Chiêu Đệ, đột nhiên trong lòng bốc lên ngọn lửa giận, cô ta không hề do dự lao vào Vu Chiêu Đệ: “Tao đánh chết mày…”

“Dừng tay! Con làm gì đấy!”

Ông nội Cố thế mà lại mà một người khôn khéo, vừa thấy mọi chuyện không hay, đã lập tức lao đến ổn định tình hình, ông ta nghiêm túc nói: “Mấy người có việc gì không thể đi về nhà nói hả? Cãi cọ ầm ĩ ở bên ngoài làm gì, không thấy mất mặt à? Con bé nhà họ Vu, chuyện này tôi thấy chắc chắn chỉ là hiểu lầm. Thật sự cảm ơn cháu đã giúp cứu cháu tôi, cháu là ân nhân cứu mạng của Hương Chức nhà tôi. Cả nhà tôi cảm ơn cháu, hôm khác nhất định sẽ đến tận nhà cảm ơn cháu đàng hoàng.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên

Số ký tự: 0