Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên

Chương 49

Hương Tô Lật

2024-09-07 02:20:53

“Ấy? Không phải bọn họ kêu đại đội trưởng qua chia nhà rồi sao?” Trần Đông Mai gấp không chờ nổi mà mở miệng hỏi: “Người cũng kêu đến rồi chẳng lẽ không chia sao ạ?”

“Còn phải nói sao, chắc chắn là muốn tách ra sau khi vụ thu kết thúc rồi.” Thấy Điền Tú Quyên không nói nhiều vậy thôi chứ thật ra cô ta là một người quan sát rất tốt, không hổ danh là con dâu cả mà Điền Xảo Hoa đã chọn.

Điền Xảo Hoa gật đầu: “Đúng là vậy đấy, nhà họ muốn chia ra là thật, nhưng mà là sau khi vụ thu kết thúc, chứ bây giờ ai mà rảnh đi quan tâm mấy cái thứ xúi quẩy chó má nhà bọn họ? Đại đội cũng chẳng rảnh nghe nhà bọn họ cãi cọ đâu.”

Cả nhà làm việc cả ngày mệt mỏi vậy thôi chứ khi tám chuyện, mọi người lại rất hăng hái.

Điền Xảo Hoa nói chắc nịch: “Mấy đứa nhìn đi, nhà bọn họ chia ra rồi thì sẽ loạn tới cỡ nào.”

Trong thôn họ, nhà bình thường quả thực sẽ không tự dưng đi chia nhà, thứ nhất là bây giờ chú trọng giữ đạo hiếu, cha mẹ còn sống thì sẽ không ra ở riêng.

Thứ hai là cuộc sống nghèo khổ, sống đoàn kết lúc nào cũng tốt hơn là tách ra, sinh sống với nhau sẽ tiết kiệm được chút tiền và chút sức.

Hễ là gia đình nào không có chuyện gì quá lớn thì sẽ không chia nhà, còn nếu đã chia nhà thì trên cơ bản đều sẽ gây gổ rất khó coi.

Điền Xảo Hoa bĩu môi, nhìn lướt qua mấy thằng con trai nhà mình, nói: “Bọn con đừng học theo nhà hàng xóm, nếu không thì rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng cho mẹ. Còn ai không kiếm ra được tiền thì cũng cút ra khỏi nhà luôn đi.”

Sắc mặt của mấy đứa con dâu liền thay đổi, nhanh chóng nói: “Mẹ, bọn con sẽ không chia nhà đâu, bọn con là con cả thì chia nhà làm gì chứ? Dù sao chúng ta cũng đã sống cùng nhau hết rồi mà.”

“Mẹ, con vẫn còn trẻ nên chưa có quán xuyến nhà cửa được, còn phải học mẹ cách sống nhiều lắm.”

“Vợ chồng con không đỡ nổi môn hộ(*)…”

[Chú thích: (*) Môn hộ: có nghĩa bóng là “cửa trong nhà nói chung”, mở rộng hơn nữa là chỉ chi phái, dòng dõi,….]

Mấy đứa con dâu nhao nhao bày tỏ thái độ, Điền Xảo Hoa vừa lòng gật đầu, nói: “Thật ra mẹ cũng không thích ở chung với các con cho lắm, nhưng nếu chia nhà, mỗi nhà đều phải tự lập môn hộ thì tiền chi tiêu sẽ là rất lớn. Một bút không viết được hai chữ Vương, mấy đứa các con dù gì cũng là con của mẹ, dùng nhiều tiền sẽ lãng phí tiền nhà lão Vương chúng ta. Nhưng hễ là chuyện gì phí phạm tiền của thì sẽ không qua được Điền Xảo Hoa mẹ đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Dạ bọn con hiểu, bọn con hiểu.”

Mấy đứa con dâu vội vàng tỏ lòng trung thành, còn Vương Nhất Thành lại rất chuyên tâm ăn cơm, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh, ai muốn chia nhà thì cứ chia, anh không muốn chia làm gì. Chia nhà rồi mấy khoản ăn uống lặt vặt anh đều phải dựa vào bản thân, anh đâu ngu tới vậy.

Mọi người cũng đều biết điều này, anh là kẻ lười biếng, anh ước gì khỏi phải chia nhà mà cứ bám lấy anh em mình để hút máu thôi.

Mấy chị dâu ít nhiều gì cũng đều có ý kiến với anh.

Còn Vương Nhất Thành thì chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, nhà anh là mẹ làm chủ, ngay cả khi anh chiếm hời thì cũng chẳng phải chiếm hời của mấy chị dâu. Đừng thấy khi anh làm việc luôn lười biếng, nhưng ngẫm lại thì thật ra anh cũng chẳng chiếm hời của họ.

Bây giờ công điểm chia lương dựa theo “sáu người nhưng lao động chỉ có bốn”, Vương Nhất Thành chỉ có một đứa con gái làm sao cũng không ăn lại mấy anh trai, còn trong nhà mấy anh trai không chỉ có một đứa con nên tất nhiên sẽ khó khăn hơn chút, bọn họ kiếm được nhiều công điểm vì con cái của mình, chứ đâu phải vì anh.

Cũng tại vậy nên Vương Nhất Thành được lười biếng thì cứ lười biếng mà thôi.

Nếu để anh trợ cấp cho người khác thì khỏi phải nghĩ đi.

Mấy ngày nay buổi sáng mọi người đều mệt muốn xỉu, ngay cả khi ăn cơm cũng chỉ ăn trong chốc lát, cơ bản ai cũng muốn đi nghỉ ngơi, nhưng mà trong đấy không bao gồm Vương Nhất Thành, ban ngày Vương Nhất Thành ngủ nên buổi tối anh vẫn rất là tỉnh táo.

Trong màn đêm đen bao trùm khắp lối, cả thôn chìm vào yên tĩnh, còn anh thì lại vô cùng tỉnh táo đứng dậy mặc quần áo, rõ ràng là trời nắng mà lại còn mặc vào áo mưa, anh che mặt lại rồi lục túi giấy báo đã dán sẵn ra.

Bây giờ mới lặng yên không phát ra tiếng động mà đi ra ngoài, ả đàn bà thối tha Trần Văn Lệ lại dám tính kế con gái anh hả, thật đúng là nghĩ ai cũng dễ ăn hiếp mà.

Con người anh là một tên tiểu nhân, nhưng phàm là tiểu nhân thì sẽ không hiểu lẽ phải, Trần Văn Lệ dám làm một thì Vương Nhất Thành anh đây không những chỉ làm mười lăm, mà còn phải làm tới mười sáu mới đủ hả dạ.

Đừng tưởng rằng anh không biết Trần Văn Lệ có ý xấu.

Mà phải nói chuyện này thật đúng là không thoát khỏi lòng bàn tay Vương Nhất Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên

Số ký tự: 0