Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 50
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Phải nói từ việc nhà họ với nhà họ Hà không hợp nhau, ngày xưa mấy anh em nhà họ Hà đều đi theo cha của Điền Xảo Hoa học tập săn thú, lập bẫy, phải biết rằng việc này không phải cứ muốn là có thể tự học thành tài, không ai dạy là sẽ không làm được.
Mấy anh em đi theo thợ săn Điền để học tập, nhưng mà lâu dài về sau, thợ săn Điền chướng mắt phẩm hạnh của mấy anh em nhà họ Hà, bọn họ lên núi săn thú, dù có lập bẫy nhưng có vài chỗ không thể lập bẫy, hơn nữa còn phải làm ký hiệu, đề phòng người khác bị trúng chiêu.
Nhưng người nhà họ Hà vì muốn kiếm thêm vài con mồi, thỉnh thoảng lại mặc kệ mấy quy tắc đó của thợ săn lâu năm, bởi vậy thợ săn Điền thường xuyên vì thế mà răn dạy mấy anh em bọn họ.
Thợ săn Điền muốn dạy dỗ bọn họ cho tốt nhưng ngoài mặt thì bọn họ vâng dạ, còn trong lòng lại không đồng tình, lại còn ghi hận một sư phụ già như thợ săn Điền.
Sau này khi thợ săn Điền qua đời, đám người nhà họ Hà lập tức trở mặt không quen biết.
Hai nhà cũng chẳng qua lại nữa.
Mấy tên đàn ông nhà họ Hà đều là thợ săn, cơ thể khỏe mạnh, tự nâng đỡ lẫn nhau, lại có tay nghề, cuộc sống trôi qua căn bản không tệ chút nào.
Ý lời trong lời ngoài đều có vài phần khinh thường thợ săn Điền của năm đó, càng nói càng thấy không lọt tai. Điền Xảo Hoa là con gái một của thợ săn Điền, tất nhiên là cũng cực kỳ chán ghét nhà họ.
Vương Nhất Thành ngay từ nhỏ đã biết chuyện này, anh cũng không nói gì trước mặt Điền Xảo Hoa, nhưng lại dùng hơn nửa năm để thăm dò bẫy nhà họ Hà làm, hầu như tháng nào cũng đi “nhặt của hời” hai ba lần, tuy những thứ này không nên lấy đem về nhà, nhưng mà bản thân anh đã ăn được của họ không ít.
Hơn nữa chỉ cần nhà họ Hà khó chịu là anh đã vui lắm rồi.
Vừa có thể trút giận, vừa có thể tẩm bổ, chung quy vẫn rất là tốt.
Qua ngần ấy năm, bẫy của nhà họ Hà đã sửa đổi lại rất nhiều thứ, nhưng Vương Nhất Thành đã quen thuộc nhà họ từ lâu, mỗi lần đều có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Cho nên để nói về cái bẫy của nhà họ Hà, phụ nữ nhà họ Hà có khi còn không biết rõ nhưng Vương Nhất Thành lại rõ mồn một, mà cũng vì rõ mồn một nên anh biết được, chỗ mà ả đàn bà thiếu đạo đứa Trần Văn Lệ chỉ cho Bảo Nha đó chính là cái bẫy của nhà lão Hà.
Tại sao lại nói nhà lão Hà thiếu đạo đức chứ, tại vì hễ nhà nào có chút lương tri thì sẽ chẳng có ai lại đi đặt bẫy ở ngay bờ sông hết, cũng sẽ không đặt ở chỗ cây ăn quả, bởi vì rất dễ khiến người khác bị thương.
Nhưng nhà lão Hà làm vậy vì những chỗ đó có người đi qua lại nhiều, động vật đi lại cũng nhiều. Động vật cũng uống nước, có con sẽ vui vẻ đi lại dưới gốc cây, vậy thì tỉ lệ săn được mồi sẽ lớn hơn nhiều.
Sao tự dưng thợ săn Điền lại cảm thấy nhà lão Hà có tâm tư bất chính, có lẽ là bởi vì điều này.
Bọn họ chỉ nghĩ cho bản thân, mặc kệ người khác sống chết ra sao.
Vương Nhất Thành biết rõ nhà lão Hà có một cái bẫy ở đó là vì mấy hôm trước họ vừa đặt ngay đó không lâu. Ả Trần Văn Lệ kia xúi Bảo Nha đi, một đứa trẻ như Bảo Nha sẽ rất dễ trúng chiêu. Nếu làm theo lời Trần Văn Lệ nói, Bảo Nha sẽ lén đi một mình rồi mất tích, họ sẽ không tìm thấy được cô bé ở đâu nữa.
Mặt Vương Nhất Thành trở nên tối sầm, anh cảm thấy ả Trần Văn Lệ này đúng là “tốt bụng”, cô ta dám lừa con gái mình qua đó dù biết rõ ở đó có bẫy. Còn về vấn đề Trần Văn Lệ làm sao mà biết thì Vương Nhất Thành không đoán được.
Cái ả Trần Văn Lệ này có hơi thần bí rồi.
Cũng không biết cô ta làm sao có thể bắt tay với nhà lão Hà, thế nhưng ngay cả bẫy nhà bọn họ ở đâu cũng biết, phải biết rằng cái nhà này sợ người khác cướp con mồi của bọn họ nên đã giấu rất kỹ. Chuyện này thật đúng là đầu thần mặt quỷ, làm người khác không thể đoán được.
Nhưng mà dù anh có đoán được Trần Văn Lệ đang làm gì thì cũng không quan trọng, nói tóm lại anh sẽ từ từ nghĩ xem, nhưng con ả đàn bà này tính kế con gái anh, anh sẽ báo thù chuyện này. Vương Nhất Thành đi dọc theo đường lên núi, anh ăn mặc kín kẽ, nếu có người thấy cũng chẳng nhận ra anh.
Vương Nhất Thành vẫn đi dọc theo đường lên núi, rất nhanh đã tới được lưng chừng núi, anh nhớ rõ ở đây có một cái tổ ong.
Vương Nhất Thành từ nhỏ đã lớn lên ở mảnh đất này, lại còn là con trai, làm sao có thể không quen thuộc được chứ.
Anh không thích làm việc, chỉ có làm biếng là nhất, nhưng có thể nói anh là người thuộc về nơi đây, bản thân anh đã vô trong núi không biết bao nhiêu lần, cho nên anh đã quen thuộc với từng ngóc ngách trong núi này.
Mấy anh em đi theo thợ săn Điền để học tập, nhưng mà lâu dài về sau, thợ săn Điền chướng mắt phẩm hạnh của mấy anh em nhà họ Hà, bọn họ lên núi săn thú, dù có lập bẫy nhưng có vài chỗ không thể lập bẫy, hơn nữa còn phải làm ký hiệu, đề phòng người khác bị trúng chiêu.
Nhưng người nhà họ Hà vì muốn kiếm thêm vài con mồi, thỉnh thoảng lại mặc kệ mấy quy tắc đó của thợ săn lâu năm, bởi vậy thợ săn Điền thường xuyên vì thế mà răn dạy mấy anh em bọn họ.
Thợ săn Điền muốn dạy dỗ bọn họ cho tốt nhưng ngoài mặt thì bọn họ vâng dạ, còn trong lòng lại không đồng tình, lại còn ghi hận một sư phụ già như thợ săn Điền.
Sau này khi thợ săn Điền qua đời, đám người nhà họ Hà lập tức trở mặt không quen biết.
Hai nhà cũng chẳng qua lại nữa.
Mấy tên đàn ông nhà họ Hà đều là thợ săn, cơ thể khỏe mạnh, tự nâng đỡ lẫn nhau, lại có tay nghề, cuộc sống trôi qua căn bản không tệ chút nào.
Ý lời trong lời ngoài đều có vài phần khinh thường thợ săn Điền của năm đó, càng nói càng thấy không lọt tai. Điền Xảo Hoa là con gái một của thợ săn Điền, tất nhiên là cũng cực kỳ chán ghét nhà họ.
Vương Nhất Thành ngay từ nhỏ đã biết chuyện này, anh cũng không nói gì trước mặt Điền Xảo Hoa, nhưng lại dùng hơn nửa năm để thăm dò bẫy nhà họ Hà làm, hầu như tháng nào cũng đi “nhặt của hời” hai ba lần, tuy những thứ này không nên lấy đem về nhà, nhưng mà bản thân anh đã ăn được của họ không ít.
Hơn nữa chỉ cần nhà họ Hà khó chịu là anh đã vui lắm rồi.
Vừa có thể trút giận, vừa có thể tẩm bổ, chung quy vẫn rất là tốt.
Qua ngần ấy năm, bẫy của nhà họ Hà đã sửa đổi lại rất nhiều thứ, nhưng Vương Nhất Thành đã quen thuộc nhà họ từ lâu, mỗi lần đều có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Cho nên để nói về cái bẫy của nhà họ Hà, phụ nữ nhà họ Hà có khi còn không biết rõ nhưng Vương Nhất Thành lại rõ mồn một, mà cũng vì rõ mồn một nên anh biết được, chỗ mà ả đàn bà thiếu đạo đứa Trần Văn Lệ chỉ cho Bảo Nha đó chính là cái bẫy của nhà lão Hà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao lại nói nhà lão Hà thiếu đạo đức chứ, tại vì hễ nhà nào có chút lương tri thì sẽ chẳng có ai lại đi đặt bẫy ở ngay bờ sông hết, cũng sẽ không đặt ở chỗ cây ăn quả, bởi vì rất dễ khiến người khác bị thương.
Nhưng nhà lão Hà làm vậy vì những chỗ đó có người đi qua lại nhiều, động vật đi lại cũng nhiều. Động vật cũng uống nước, có con sẽ vui vẻ đi lại dưới gốc cây, vậy thì tỉ lệ săn được mồi sẽ lớn hơn nhiều.
Sao tự dưng thợ săn Điền lại cảm thấy nhà lão Hà có tâm tư bất chính, có lẽ là bởi vì điều này.
Bọn họ chỉ nghĩ cho bản thân, mặc kệ người khác sống chết ra sao.
Vương Nhất Thành biết rõ nhà lão Hà có một cái bẫy ở đó là vì mấy hôm trước họ vừa đặt ngay đó không lâu. Ả Trần Văn Lệ kia xúi Bảo Nha đi, một đứa trẻ như Bảo Nha sẽ rất dễ trúng chiêu. Nếu làm theo lời Trần Văn Lệ nói, Bảo Nha sẽ lén đi một mình rồi mất tích, họ sẽ không tìm thấy được cô bé ở đâu nữa.
Mặt Vương Nhất Thành trở nên tối sầm, anh cảm thấy ả Trần Văn Lệ này đúng là “tốt bụng”, cô ta dám lừa con gái mình qua đó dù biết rõ ở đó có bẫy. Còn về vấn đề Trần Văn Lệ làm sao mà biết thì Vương Nhất Thành không đoán được.
Cái ả Trần Văn Lệ này có hơi thần bí rồi.
Cũng không biết cô ta làm sao có thể bắt tay với nhà lão Hà, thế nhưng ngay cả bẫy nhà bọn họ ở đâu cũng biết, phải biết rằng cái nhà này sợ người khác cướp con mồi của bọn họ nên đã giấu rất kỹ. Chuyện này thật đúng là đầu thần mặt quỷ, làm người khác không thể đoán được.
Nhưng mà dù anh có đoán được Trần Văn Lệ đang làm gì thì cũng không quan trọng, nói tóm lại anh sẽ từ từ nghĩ xem, nhưng con ả đàn bà này tính kế con gái anh, anh sẽ báo thù chuyện này. Vương Nhất Thành đi dọc theo đường lên núi, anh ăn mặc kín kẽ, nếu có người thấy cũng chẳng nhận ra anh.
Vương Nhất Thành vẫn đi dọc theo đường lên núi, rất nhanh đã tới được lưng chừng núi, anh nhớ rõ ở đây có một cái tổ ong.
Vương Nhất Thành từ nhỏ đã lớn lên ở mảnh đất này, lại còn là con trai, làm sao có thể không quen thuộc được chứ.
Anh không thích làm việc, chỉ có làm biếng là nhất, nhưng có thể nói anh là người thuộc về nơi đây, bản thân anh đã vô trong núi không biết bao nhiêu lần, cho nên anh đã quen thuộc với từng ngóc ngách trong núi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro