Chương 105
Tử Phi Ninh
2024-08-04 00:26:10
Editor: May
Trước khi rời đi, tuy Điền Kỳ Kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn là làm hết lễ nghĩa của chủ nhà đưa Lâm Dật đến cửa.
“Tôi thực thưởng thức thái độ làm việc của cô, cho nên tôi không hy vọng chuyện khác sẽ ảnh hưởng đến phối hợp công việc giữa chúng ta. Nếu bởi vì chuyện phát sinh ở Milan khiến cô có ngăn cách, tôi hy vọng cô có thể mau chóng điều chỉnh lại.” Một phen lời nói này của Lâm Dật rõ ràng chính là vì biểu đạt xin lỗi mà làm nỗ lực, nhưng nghe lên lại làm người có loại không thoải mái bị ra lệnh. Điền Kỳ Kỳ không muốn uổng phí miệng lưỡi với anh, anh ngụy biện, anh có dũng có mưu, anh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, anh bày mưu lập kế…… Cô tự nhiên là đấu không lại anh. Tự cho là thông minh của cô ở trong mắt anh tất cả đều là trò cười. Cô cũng không muốn để người khác cho rằng cô keo kiệt, cho rằng cô thích tính toán chi li, nhưng mấy người bọn họ làm sao biết, cô ẩn nhẫn 7 năm, cô vì một sai lầm đã trả giá 7 năm, mà đầu sỏ gây tội kia lại sinh hoạt đến tiêu sái như vậy, cô chỉ là không cam lòng thôi. Cô chỉ là hơi tùy hứng thôi.
Nghĩ như vậy, một chút ủy khuất chợt dâng lên trong lòng. Điền Kỳ Kỳ cúi mặt gật gật đầu, xem như đáp ứng anh.
Cô dịu ngoan làm Lâm Dật chuẩn bị vấp phải trắc trở có chút ngoài ý muốn, nhưng anh không có nhìn thấy trong ánh mắt Điền Kỳ Kỳ hàm chứa bi thương nhàn nhạt.
“Đúng rồi, còn có…… Thôi, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện công việc ngày mai mở họp lại nói.” Lâm Dật không trộn lẫn một chút cảm xúc lưu lại một câu, rồi sau đó bước chân rời đi. Vốn anh là muốn nói với cô một ít chuyện có liên quan thân thế cô, muốn bảo cô đề phòng người bên kia một chút. Nhưng nghĩ thầm có lẽ cô còn sa vào trong cảm giác hạnh phúc bọn họ bao dung cô, lại có chút không đành lòng đi phá hư. Vì thế không có nói ra.
Lâm Dật là vẻ mặt mệt mỏi mà đến, nhẹ nhàng rời đi. Nhưng mà Điền Kỳ Kỳ là một thân nhẹ nhàng trở về, Lâm Dật vừa xuất hiện lại làm cô vô cùng phiền não, hiện giờ chỉ còn lại có một thân mệt mỏi. Lúc cùng anh đánh cờ, cô đều là thật cẩn thận, chần chờ từng bước, không dám có một chút chậm trễ. Có lẽ lúc ở Milan, trong lúc nhất thời cô thật sự quên hết tất cả, quá phóng túng chính mình.
Chỉ là Điền Bảo Bảo……
Thôi, giấy không thể gói được lửa, cố tình dấu diếm quá làm người hao tâm tốn sức. Để cho chân tướng thuận theo tự nhiên mà trồi lên mặt nước đi. Trải qua chuyện đêm nay, Điền Kỳ Kỳ đã thấy ra chuyện này. Rất nhiều chuyện đều không phải chính mình muốn như thế nào là có thể như thế đó, có lẽ giữa cha con bọn họ là thiên tính, cô không có cách nào đi phá hư cảm giác vui vẻ của Điền Bảo Bảo.
Cho nên, thích thế nào liền thế đó đi.
Trước khi rời đi, tuy Điền Kỳ Kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn là làm hết lễ nghĩa của chủ nhà đưa Lâm Dật đến cửa.
“Tôi thực thưởng thức thái độ làm việc của cô, cho nên tôi không hy vọng chuyện khác sẽ ảnh hưởng đến phối hợp công việc giữa chúng ta. Nếu bởi vì chuyện phát sinh ở Milan khiến cô có ngăn cách, tôi hy vọng cô có thể mau chóng điều chỉnh lại.” Một phen lời nói này của Lâm Dật rõ ràng chính là vì biểu đạt xin lỗi mà làm nỗ lực, nhưng nghe lên lại làm người có loại không thoải mái bị ra lệnh. Điền Kỳ Kỳ không muốn uổng phí miệng lưỡi với anh, anh ngụy biện, anh có dũng có mưu, anh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, anh bày mưu lập kế…… Cô tự nhiên là đấu không lại anh. Tự cho là thông minh của cô ở trong mắt anh tất cả đều là trò cười. Cô cũng không muốn để người khác cho rằng cô keo kiệt, cho rằng cô thích tính toán chi li, nhưng mấy người bọn họ làm sao biết, cô ẩn nhẫn 7 năm, cô vì một sai lầm đã trả giá 7 năm, mà đầu sỏ gây tội kia lại sinh hoạt đến tiêu sái như vậy, cô chỉ là không cam lòng thôi. Cô chỉ là hơi tùy hứng thôi.
Nghĩ như vậy, một chút ủy khuất chợt dâng lên trong lòng. Điền Kỳ Kỳ cúi mặt gật gật đầu, xem như đáp ứng anh.
Cô dịu ngoan làm Lâm Dật chuẩn bị vấp phải trắc trở có chút ngoài ý muốn, nhưng anh không có nhìn thấy trong ánh mắt Điền Kỳ Kỳ hàm chứa bi thương nhàn nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng rồi, còn có…… Thôi, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện công việc ngày mai mở họp lại nói.” Lâm Dật không trộn lẫn một chút cảm xúc lưu lại một câu, rồi sau đó bước chân rời đi. Vốn anh là muốn nói với cô một ít chuyện có liên quan thân thế cô, muốn bảo cô đề phòng người bên kia một chút. Nhưng nghĩ thầm có lẽ cô còn sa vào trong cảm giác hạnh phúc bọn họ bao dung cô, lại có chút không đành lòng đi phá hư. Vì thế không có nói ra.
Lâm Dật là vẻ mặt mệt mỏi mà đến, nhẹ nhàng rời đi. Nhưng mà Điền Kỳ Kỳ là một thân nhẹ nhàng trở về, Lâm Dật vừa xuất hiện lại làm cô vô cùng phiền não, hiện giờ chỉ còn lại có một thân mệt mỏi. Lúc cùng anh đánh cờ, cô đều là thật cẩn thận, chần chờ từng bước, không dám có một chút chậm trễ. Có lẽ lúc ở Milan, trong lúc nhất thời cô thật sự quên hết tất cả, quá phóng túng chính mình.
Chỉ là Điền Bảo Bảo……
Thôi, giấy không thể gói được lửa, cố tình dấu diếm quá làm người hao tâm tốn sức. Để cho chân tướng thuận theo tự nhiên mà trồi lên mặt nước đi. Trải qua chuyện đêm nay, Điền Kỳ Kỳ đã thấy ra chuyện này. Rất nhiều chuyện đều không phải chính mình muốn như thế nào là có thể như thế đó, có lẽ giữa cha con bọn họ là thiên tính, cô không có cách nào đi phá hư cảm giác vui vẻ của Điền Bảo Bảo.
Cho nên, thích thế nào liền thế đó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro