Chương 52
Tử Phi Ninh
2024-08-04 00:26:10
Điền Kỳ Kỳ hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn tiễn Lâm Dật ra cửa. Thấy Điền Bảo Bảo không đi theo, cô suy nghĩ một chút rồi tiến gần về phía Lâm Dật. “Lâm tổng, thật ngại khi đã làm phiền anh. Sau này nếu Bảo Bảo có đưa ra yêu cầu vô lí gì, anh cũng không cần để ý đến nó.”
“Tại sao? Cô có vẻ rất ghét tôi thì phải?” Lâm Dật đột nhiên xoay người lại, nhốt Điền Kỳ Kỳ giữa bức tường với tay anh. Điền Kỳ Kỳ cố gắng dán lưng sát bức tường để tránh né hơi thở của anh. Lâm Dật cúi đầu, nhìn thấy biểu cảm bất an của Điền Kỳ Kỳ, anh lại càng thấy thú vị.
Điền Kỳ Kỳ không nghĩ Lâm Dật dám làm việc này. Cái khí thế che trời lấp biển của anh ta bao vây, xâm nhập lấy cô. Điền Kỳ Kỳ căng thẳng thở dốc, đang không biết nên làm thế nào thì Lâm Dật đã buông cô ra, đi vào thang máy. Bỗng nhiên, anh quay đầu lại nói một câu: “Điền Kỳ Kỳ, tôi thật sự rất hứng thú với cô!” Điền Kỳ Kỳ vất vả lắm mới bình tĩnh được, nhưng khi nghe câu nói đó thì đầu óc cô trở lại với sự hỗn loạn, quay cuồng.
Điền Kỳ Kỳ hoang mang đi vào nhà, rồi nằm duỗi thẳng chân tay trên sô pha. Trong đầu cô liên tục xuất hiện nhưng câu nói của anh “Cô có vẻ rất ghét tôi thì phải?”, “Điền Kỳ Kỳ, tôi rất hứng thú với cô.”
Anh ta nói như vậy là có ý gì chứ? Cái gì mà hứng thú với mình? Hứng thú cái con khỉ ấy! Cô thật hối hận sao lúc đấy mình không có can đảm ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm trên mặt của anh ta. Nhưng mà anh ta là dạng người không để lộ cảm xúc ra ngoài, cho dù có nhìn chắc cũng chẳng nhận ra được cái gì.
Nhớ lại sự việc vừa nãy, anh ta bá đạo chống hai tay lên tường, giam cô vào trong khoảng hẹp, Điền Kỳ Kỳ tự nhiên thấy mặt mình nóng ran. Trước mặt
cô đột nhiên xuất hiện ảo giác. Đó, là gương mặt đó, gương mặt mê hoặc người ta… Nguy rồi!? Mũi cô tự nhiên sao lại ngửi thấy mùi của Lâm Dật, cái mùi nam tính mà quyến rũ ấy… Còn cả cơ thể nữa, cô đột nhiên có cảm giác cả người mình được bao vây bởi độ ấm của anh…. Đầu óc cô đột nhiên quay cuồng. Càng nghĩ, Điền Kỳ Kỳ càng không kiểm soát được trái tim mình đang đập mạnh mẽ.
“Mẹ, mẹ không khỏe sao? Sao mặt mẹ đỏ quá vậy?” Điền Bảo Bảo dọn dẹp phòng bếp xong thì lên phòng khách, liền thấy mẹ mình đang cuộn người trên sô pha. Khuôn mặt vốn trắng nõn nhưng bây giờ lại đỏ như gấc. Đôi mắt thì mơ màng không biết đang thả hồn ở nơi nào.
Liên tục gọi mấy lần mà Điền Kỳ Kỳ vẫn không có phản ứng, Điền Bảo Bảo sợ hãi vội chạy đến dùng sức lay bờ vai của mẹ. Lúc này, Điền Kỳ Kỳ mới bừng tỉnh “Sao…. Có chuyện gì vậy?” Ánh mắt Điền Kỳ Kỳ thoáng có chút bối rối, cứ như mình mới làm chuyện gì bậy bạ vậy….
“Mẹ sao vậy?” Điền Bảo Bảo vỗ vỗ ngực mình, may là mẹ không có chuyện gì.
“Mẹ đang suy nghĩ một số chuyện. Cũng trễ rồi, mẹ đi ngủ trước đây. Con cũng không được thức quá trễ đâu đấy.” Biết Điền Bảo Bảo thích chơi game, Điền Kỳ Kỳ cũng không ngăn cản cô luôn hi vọng Điền Bảo Bảo có thể sống như những đứa trẻ bình thường khác, vô tư vô lo.
“Con biết rồi.” Điền Bảo Bảo rất ngoan ngoãn trả lời. Trên thực tế, hai ngày nay cậu rất ít chơi game. Dồn hết tâm trí vào chuyện của ba mẹ rồi, có rảnh rỗi đâu mà chơi! Sau này hai người mà yêu nhau cho thắm thiết vào, rồi đứa con trai cô đơn này xin tình nguyện chơi game cả ngày.
Lâm Dật khi trở về biệt thự thì đã thấy Phạm Thiên Du đang ở trước cửa đợi anh. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, tắt máy xuống xe. Trong bóng đêm, Phạm Thiên Du nhìn anh từng bước tiến lại gần mình. Vì trời tối nên không nhìn rõ sắc mặt Lâm Dật nhưng cô ta vẫn mơ hồ nhìn ra được dáng vẻ tuấn tú khiến người khác say đắm. Trận đấu này, cô là người chịu thua. Cho nên, bây giờ cô đến nhận lỗi, cầu xin anh tha thứ.
“Dật, em đợi anh lâu lắm rồi.” Phạm Thiên Du ra vẻ ủy khuất mà nói. Cô ta cố ý không trang điểm, đôi mắt không có cặp lens nhìn rất ngây thơ, cũng rất đáng thương.
Lâm Dật bỗng sinh ra ảo giác. Anh có cảm giác Y Ninh đang đứng trước mặt anh. Ký ức xưa kia đột nhiên quay về. Lúc ấy, Y Ninh giống như một con mèo nhỏ ngồi chờ trước cửa nhà anh. Bộ dáng trông tội nghiệp đến đau lòng. Anh cúi người ôm lấy cô, lại không cẩn thận khiến cô giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt to tròn mơ màng nhìn anh, khóe mắt cô còn lưu lại nước mắt, vừa nhìn đã biết cô ấy đã khóc rất nhiều. Thấy Y Ninh như vậy, anh muốn mắng, muốn chửi cũng không nỡ…
Lắc lắc đầu ném hết tất cả những ký ức ấy đi. Lâm Dật thở dài một hơi, duỗi tay ôm Phạm Thiên Du vào biệt thự. Trong lòng anh cười khổ, chỉ là một bóng dáng nhưng lại có thể gợi dậy sự thương hại từ đáy lòng anh. Anh không biết bao giờ mình mới có thể tỉnh ngộ mà nhận ra rằng, cô ta mãi mãi không phải là Y Ninh. Anh có thể chấp nhận sống với cô ta cả đời sao? Không cần nghĩ cũng biết đáp án chính là không.
Khoé môi Lâm Dật cong lên tạo ra một nụ cười lạnh thấu xương, nhưng chỉ trong giây lát rồi biến mất.
.
“Tại sao? Cô có vẻ rất ghét tôi thì phải?” Lâm Dật đột nhiên xoay người lại, nhốt Điền Kỳ Kỳ giữa bức tường với tay anh. Điền Kỳ Kỳ cố gắng dán lưng sát bức tường để tránh né hơi thở của anh. Lâm Dật cúi đầu, nhìn thấy biểu cảm bất an của Điền Kỳ Kỳ, anh lại càng thấy thú vị.
Điền Kỳ Kỳ không nghĩ Lâm Dật dám làm việc này. Cái khí thế che trời lấp biển của anh ta bao vây, xâm nhập lấy cô. Điền Kỳ Kỳ căng thẳng thở dốc, đang không biết nên làm thế nào thì Lâm Dật đã buông cô ra, đi vào thang máy. Bỗng nhiên, anh quay đầu lại nói một câu: “Điền Kỳ Kỳ, tôi thật sự rất hứng thú với cô!” Điền Kỳ Kỳ vất vả lắm mới bình tĩnh được, nhưng khi nghe câu nói đó thì đầu óc cô trở lại với sự hỗn loạn, quay cuồng.
Điền Kỳ Kỳ hoang mang đi vào nhà, rồi nằm duỗi thẳng chân tay trên sô pha. Trong đầu cô liên tục xuất hiện nhưng câu nói của anh “Cô có vẻ rất ghét tôi thì phải?”, “Điền Kỳ Kỳ, tôi rất hứng thú với cô.”
Anh ta nói như vậy là có ý gì chứ? Cái gì mà hứng thú với mình? Hứng thú cái con khỉ ấy! Cô thật hối hận sao lúc đấy mình không có can đảm ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm trên mặt của anh ta. Nhưng mà anh ta là dạng người không để lộ cảm xúc ra ngoài, cho dù có nhìn chắc cũng chẳng nhận ra được cái gì.
Nhớ lại sự việc vừa nãy, anh ta bá đạo chống hai tay lên tường, giam cô vào trong khoảng hẹp, Điền Kỳ Kỳ tự nhiên thấy mặt mình nóng ran. Trước mặt
cô đột nhiên xuất hiện ảo giác. Đó, là gương mặt đó, gương mặt mê hoặc người ta… Nguy rồi!? Mũi cô tự nhiên sao lại ngửi thấy mùi của Lâm Dật, cái mùi nam tính mà quyến rũ ấy… Còn cả cơ thể nữa, cô đột nhiên có cảm giác cả người mình được bao vây bởi độ ấm của anh…. Đầu óc cô đột nhiên quay cuồng. Càng nghĩ, Điền Kỳ Kỳ càng không kiểm soát được trái tim mình đang đập mạnh mẽ.
“Mẹ, mẹ không khỏe sao? Sao mặt mẹ đỏ quá vậy?” Điền Bảo Bảo dọn dẹp phòng bếp xong thì lên phòng khách, liền thấy mẹ mình đang cuộn người trên sô pha. Khuôn mặt vốn trắng nõn nhưng bây giờ lại đỏ như gấc. Đôi mắt thì mơ màng không biết đang thả hồn ở nơi nào.
Liên tục gọi mấy lần mà Điền Kỳ Kỳ vẫn không có phản ứng, Điền Bảo Bảo sợ hãi vội chạy đến dùng sức lay bờ vai của mẹ. Lúc này, Điền Kỳ Kỳ mới bừng tỉnh “Sao…. Có chuyện gì vậy?” Ánh mắt Điền Kỳ Kỳ thoáng có chút bối rối, cứ như mình mới làm chuyện gì bậy bạ vậy….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ sao vậy?” Điền Bảo Bảo vỗ vỗ ngực mình, may là mẹ không có chuyện gì.
“Mẹ đang suy nghĩ một số chuyện. Cũng trễ rồi, mẹ đi ngủ trước đây. Con cũng không được thức quá trễ đâu đấy.” Biết Điền Bảo Bảo thích chơi game, Điền Kỳ Kỳ cũng không ngăn cản cô luôn hi vọng Điền Bảo Bảo có thể sống như những đứa trẻ bình thường khác, vô tư vô lo.
“Con biết rồi.” Điền Bảo Bảo rất ngoan ngoãn trả lời. Trên thực tế, hai ngày nay cậu rất ít chơi game. Dồn hết tâm trí vào chuyện của ba mẹ rồi, có rảnh rỗi đâu mà chơi! Sau này hai người mà yêu nhau cho thắm thiết vào, rồi đứa con trai cô đơn này xin tình nguyện chơi game cả ngày.
Lâm Dật khi trở về biệt thự thì đã thấy Phạm Thiên Du đang ở trước cửa đợi anh. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, tắt máy xuống xe. Trong bóng đêm, Phạm Thiên Du nhìn anh từng bước tiến lại gần mình. Vì trời tối nên không nhìn rõ sắc mặt Lâm Dật nhưng cô ta vẫn mơ hồ nhìn ra được dáng vẻ tuấn tú khiến người khác say đắm. Trận đấu này, cô là người chịu thua. Cho nên, bây giờ cô đến nhận lỗi, cầu xin anh tha thứ.
“Dật, em đợi anh lâu lắm rồi.” Phạm Thiên Du ra vẻ ủy khuất mà nói. Cô ta cố ý không trang điểm, đôi mắt không có cặp lens nhìn rất ngây thơ, cũng rất đáng thương.
Lâm Dật bỗng sinh ra ảo giác. Anh có cảm giác Y Ninh đang đứng trước mặt anh. Ký ức xưa kia đột nhiên quay về. Lúc ấy, Y Ninh giống như một con mèo nhỏ ngồi chờ trước cửa nhà anh. Bộ dáng trông tội nghiệp đến đau lòng. Anh cúi người ôm lấy cô, lại không cẩn thận khiến cô giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt to tròn mơ màng nhìn anh, khóe mắt cô còn lưu lại nước mắt, vừa nhìn đã biết cô ấy đã khóc rất nhiều. Thấy Y Ninh như vậy, anh muốn mắng, muốn chửi cũng không nỡ…
Lắc lắc đầu ném hết tất cả những ký ức ấy đi. Lâm Dật thở dài một hơi, duỗi tay ôm Phạm Thiên Du vào biệt thự. Trong lòng anh cười khổ, chỉ là một bóng dáng nhưng lại có thể gợi dậy sự thương hại từ đáy lòng anh. Anh không biết bao giờ mình mới có thể tỉnh ngộ mà nhận ra rằng, cô ta mãi mãi không phải là Y Ninh. Anh có thể chấp nhận sống với cô ta cả đời sao? Không cần nghĩ cũng biết đáp án chính là không.
Khoé môi Lâm Dật cong lên tạo ra một nụ cười lạnh thấu xương, nhưng chỉ trong giây lát rồi biến mất.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro