Chương 53
Tử Phi Ninh
2024-08-04 00:26:10
“Dật anh đừng giận em nữa, được không?” Phạm Thiên Du ôm chầm lấy anh, tìm kiếm sự ấm áp từ anh.
“Đã ở bên ngoài chờ bao lâu rồi?” Lâm Dật cảm nhận được cơ thể của Phạm Thiên Du đang rất lạnh. Anh bỗng nhớ lại trước đó, Y Ninh cũng ôm chầm lấy anh, khóc lóc cầu xin anh đừng tức giận.
“Em vừa tỉnh dậy thì chạy tới đây luôn. Có phải em quấy rầy công việc của anh hay không? Em cũng không cố ý muốn gọi điện thoại cho anh, em……”
Nghe thấy câu hỏi của anh, Phạm Thiên Du liền bắt đầu giả vờ giả vịt. Cô biết anh thích dáng vẻ ngây thơ vô (số) tội của cô nhất. Cô cũng biết, mỗi lần cô làm ra kiểu ngây thơ thế này, anh đều nhìn chằm chằm cô nhưng tâm trí lại đang nhớ tới người con gái khác. Nhưng cô đều mặc kệ hết thảy, chỉ vì cô say đắm sự dịu dang đó của anh.
“Muốn ăn cái gì?” Lâm Dật cứ mặc kệ để cho cô ta ôm mình. Lúc nãy anh nhớ tới Y Ninh, anh bỗng liên tưởng đến Điền Bảo Bảo, rồi Điền Kỳ Kỳ. Và đặc biệt nhớ tới cái câu đen tối của anh nói với Điền Kỳ Kỳ vừa rồi. Nghĩ đến cô gái này, đầu óc anh tự nhiên hỗn loạn. Anh nhớ rõ, khi nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ dẩu miệng lên vì tức giận, bộ dạng đáng yêu kia khiến anh không kiềm lòng được mà muốn ôm chặt cô vào lòng âu yếm. May là anh kiềm chế tốt, chứ không là nát bét rồi…. Mình nhất định là điên rồi, mới có thể nói cảm thấy hứng thú với cô ta.
“Em không muốn ăn gì cả. Chỉ cần anh ở bên em hết đêm nay là được rồi.” Thật vất vả mới làm anh hết giận, Phạm Thiên Du không dám được đằng chân lên đằng đầu. Ả ta liền biến thành một con thỏ ngoan ngoan, ngây thơ, nũng nịu. Dật, chỉ cần anh không tức giận, nếu anh muốn, em sẽ tình nguyện diễn thành con người mà anh thích.
“Vậy em ở lại đây đi. Anh còn có việc, không thể ở lại với em.” Lâm Dật trực tiếp từ chối cô ta. Anh không thể tiếp tục lừa gạt chính bản thân mình nữa. Cô ta không phải Y Ninh, ngoại trừ vẻ bề ngoài hao hao nhau thì tất cả đều không giống. Anh đã nhẫn nhịn rất nhiều lần tính cách ích kỷ, tự cao tự đại của Phạm Thiên Du rồi. Anh không muốn cả đời này sẽ phải gồng mình chịu đựng như vậy nữa.
Anh chấp nhận ở bên Phạm Thiên Du không phải là vì có bất cứ tình cảm hay điều gì khác, mà là bởi vì cô ta rất giống với một người. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng nhận ra cô là cô, Y Ninh là Y Ninh. Hai người vĩnh viễn không thể là một được. Cô vĩnh viễn cũng không phải là Y Ninh mà anh yêu sâu đậm.
“Anh phải đi sao?” Nghe được lời nói lạnh lùng của Lâm Dật, trái tim của Phạm Thiên Du nhói đau từng hồi. Cô vội vàng ôm chặt lấy anh, chỉ sợ cô thả lỏng tay một chút thì anh sẽ biến mất mãi mãi giống như giấc mơ của cô, cho dù cô đứng ngay phía sau anh, nhưng có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạm vào anh. Cô càng đuổi theo thì bóng dáng anh càng xa dần. Cô sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, cho nên liền vội vã chạy đến nhà anh. Nhưng mà đến nơi rồi, cô mới phát hiện rằng, dù đã ở bên nhau lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn không hề có chìa khóa nhà anh. Dù rất đau lòng nhưng Phạm Thiên Du cũng mặc kệ. Chỉ cần anh không rời bỏ cô thì bất cứ việc gì cô cũng đều có thể chấp nhận được.
“Thiên Du anh đã dung túng cho em rất nhiều lần rồi.” Lâm Dật dùng sức kéo cô ta ra khỏi người mình.
“Không! Em biết trước giờ em quá quậy phá, tùy hứng. Em sửa… em sẽ sửa mà. Anh thích kiểu gì, em sẽ thành kiểu ấy. Cái gì em cũng đều có thể sửa được. Xin anh, đừng bỏ em!” Phạm Thiên Du nhất quyết không chịu buông tay. Cô ta ôm lấy Lâm Dật mỗi lúc một chặt hơn. Cô không cần danh dự, không cần kiêu ngạo, không cần tự trọng nữa rồi. Cô chẳng cần bất cứ thứ gì cả, chỉ cần anh chịu ở lại bên cô, cái gì cô cũng không cần.
Thật xin lỗi nhưng cô không phải cô ấy. Cho dù cô có thay đổi thế nào cũng vậy. Tôi sẽ vĩnh viễn cũng không yêu cô. Ánh mắt Lâm Dật rất lạnh lùng, chuyện này anh đã quyết. Trừ khi anh muốn thì không ai có thể thay đổi được.
“Buông tay đi.” Ánh mắt Lâm Dật lạnh lẽo khiến người ta không thở nỗi, lạnh đến mức không hề có một chút lưu luyến nào.
“Không! Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, sao anh có thể nói buông tay là liền buông tay?”
Phạm Thiên Du giống như một người chết đuối, liều mạng bám lấy cây gỗ. Khuôn mặt cô ta trắng bệch, điên cuồng cầu xin Lâm Dật.
“Cho dù là tội phạm cũng có cơ hội để trở lại làm một người tốt. Tại sao anh không cho em một cơ hội?”
“Anh không yêu em, mãi mãi như vậy.” Nhìn thấy Phạm Thiên Du, anh sẽ theo thói quen mà nhớ đến Y Ninh. Nhưng mà dù cho có làm như thế nào đi nữa, anh vĩnh viễn vẫn không thể quên được cô gái thuần khiến, tốt bụng, xinh đẹp kia.
“Dật, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, mà anh nỡ lòng nào nói không hề yêu em? Hay là anh có người thứ ba? Có phải anh thích con nhỏ Điền Kỳ Kỳ kia không?” Lâm Dật đột nhiên nói muốn chia tay. Cô cứ như vậy bị vứt bỏ sao? Không, cô không cam lòng!
“Yêu được thì bỏ cũng được. Anh sẽ không dùng tiền làm nhục em.” Lâm Dật gần hết kiên nhẫn đối với cô ta. “Với lại đây là cái lắc tay số lượng có hạn mà em thích. Xem như đây là món quà cuối cùng anh tặng cho em.”
“Không anh nói sẽ tặng cái này vào hôm sinh nhật của em mà. Em….. em còn có việc, em đi trước…..” Phạm Thiên Du thất tha thất thểu rời đi.
Lâm Dật có cảm giác như đã trút được gánh nặng. Anh thở dài một hơi, ánh mắt trầm xuống, cầm chìa khóa đi ra khỏi nhà.
Trong bóng đêm, Lâm Dật đạp chân ga hết cỡ, điên cuồng chạy băng băng trên đường. Bên ngoài là gió gào thét. Lâm Dật nắm chặt tay lái. Con ngươi sâu không đáy cùng với biểu cảm cứng ngắt trên gương mặt khiến anh cực kì quỷ mị.…
“Dật, thật xin lỗi, em phải đi trước rồi.”
“Dật, thật xin lỗi, em không thể giữ đúng lời hứa.”
“Dật, thật xin lỗi, em không thể ở bên anh được nữa.”
Từng tiếng xin lỗi văng vẳng bên tai anh. Lâm Dật lại một lần nữa hiểu được cái gì gọi là đau đớn đến tê liệt thần kinh.
.
EbookFull(chấm)Net.
“Đã ở bên ngoài chờ bao lâu rồi?” Lâm Dật cảm nhận được cơ thể của Phạm Thiên Du đang rất lạnh. Anh bỗng nhớ lại trước đó, Y Ninh cũng ôm chầm lấy anh, khóc lóc cầu xin anh đừng tức giận.
“Em vừa tỉnh dậy thì chạy tới đây luôn. Có phải em quấy rầy công việc của anh hay không? Em cũng không cố ý muốn gọi điện thoại cho anh, em……”
Nghe thấy câu hỏi của anh, Phạm Thiên Du liền bắt đầu giả vờ giả vịt. Cô biết anh thích dáng vẻ ngây thơ vô (số) tội của cô nhất. Cô cũng biết, mỗi lần cô làm ra kiểu ngây thơ thế này, anh đều nhìn chằm chằm cô nhưng tâm trí lại đang nhớ tới người con gái khác. Nhưng cô đều mặc kệ hết thảy, chỉ vì cô say đắm sự dịu dang đó của anh.
“Muốn ăn cái gì?” Lâm Dật cứ mặc kệ để cho cô ta ôm mình. Lúc nãy anh nhớ tới Y Ninh, anh bỗng liên tưởng đến Điền Bảo Bảo, rồi Điền Kỳ Kỳ. Và đặc biệt nhớ tới cái câu đen tối của anh nói với Điền Kỳ Kỳ vừa rồi. Nghĩ đến cô gái này, đầu óc anh tự nhiên hỗn loạn. Anh nhớ rõ, khi nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ dẩu miệng lên vì tức giận, bộ dạng đáng yêu kia khiến anh không kiềm lòng được mà muốn ôm chặt cô vào lòng âu yếm. May là anh kiềm chế tốt, chứ không là nát bét rồi…. Mình nhất định là điên rồi, mới có thể nói cảm thấy hứng thú với cô ta.
“Em không muốn ăn gì cả. Chỉ cần anh ở bên em hết đêm nay là được rồi.” Thật vất vả mới làm anh hết giận, Phạm Thiên Du không dám được đằng chân lên đằng đầu. Ả ta liền biến thành một con thỏ ngoan ngoan, ngây thơ, nũng nịu. Dật, chỉ cần anh không tức giận, nếu anh muốn, em sẽ tình nguyện diễn thành con người mà anh thích.
“Vậy em ở lại đây đi. Anh còn có việc, không thể ở lại với em.” Lâm Dật trực tiếp từ chối cô ta. Anh không thể tiếp tục lừa gạt chính bản thân mình nữa. Cô ta không phải Y Ninh, ngoại trừ vẻ bề ngoài hao hao nhau thì tất cả đều không giống. Anh đã nhẫn nhịn rất nhiều lần tính cách ích kỷ, tự cao tự đại của Phạm Thiên Du rồi. Anh không muốn cả đời này sẽ phải gồng mình chịu đựng như vậy nữa.
Anh chấp nhận ở bên Phạm Thiên Du không phải là vì có bất cứ tình cảm hay điều gì khác, mà là bởi vì cô ta rất giống với một người. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng nhận ra cô là cô, Y Ninh là Y Ninh. Hai người vĩnh viễn không thể là một được. Cô vĩnh viễn cũng không phải là Y Ninh mà anh yêu sâu đậm.
“Anh phải đi sao?” Nghe được lời nói lạnh lùng của Lâm Dật, trái tim của Phạm Thiên Du nhói đau từng hồi. Cô vội vàng ôm chặt lấy anh, chỉ sợ cô thả lỏng tay một chút thì anh sẽ biến mất mãi mãi giống như giấc mơ của cô, cho dù cô đứng ngay phía sau anh, nhưng có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạm vào anh. Cô càng đuổi theo thì bóng dáng anh càng xa dần. Cô sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, cho nên liền vội vã chạy đến nhà anh. Nhưng mà đến nơi rồi, cô mới phát hiện rằng, dù đã ở bên nhau lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn không hề có chìa khóa nhà anh. Dù rất đau lòng nhưng Phạm Thiên Du cũng mặc kệ. Chỉ cần anh không rời bỏ cô thì bất cứ việc gì cô cũng đều có thể chấp nhận được.
“Thiên Du anh đã dung túng cho em rất nhiều lần rồi.” Lâm Dật dùng sức kéo cô ta ra khỏi người mình.
“Không! Em biết trước giờ em quá quậy phá, tùy hứng. Em sửa… em sẽ sửa mà. Anh thích kiểu gì, em sẽ thành kiểu ấy. Cái gì em cũng đều có thể sửa được. Xin anh, đừng bỏ em!” Phạm Thiên Du nhất quyết không chịu buông tay. Cô ta ôm lấy Lâm Dật mỗi lúc một chặt hơn. Cô không cần danh dự, không cần kiêu ngạo, không cần tự trọng nữa rồi. Cô chẳng cần bất cứ thứ gì cả, chỉ cần anh chịu ở lại bên cô, cái gì cô cũng không cần.
Thật xin lỗi nhưng cô không phải cô ấy. Cho dù cô có thay đổi thế nào cũng vậy. Tôi sẽ vĩnh viễn cũng không yêu cô. Ánh mắt Lâm Dật rất lạnh lùng, chuyện này anh đã quyết. Trừ khi anh muốn thì không ai có thể thay đổi được.
“Buông tay đi.” Ánh mắt Lâm Dật lạnh lẽo khiến người ta không thở nỗi, lạnh đến mức không hề có một chút lưu luyến nào.
“Không! Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, sao anh có thể nói buông tay là liền buông tay?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phạm Thiên Du giống như một người chết đuối, liều mạng bám lấy cây gỗ. Khuôn mặt cô ta trắng bệch, điên cuồng cầu xin Lâm Dật.
“Cho dù là tội phạm cũng có cơ hội để trở lại làm một người tốt. Tại sao anh không cho em một cơ hội?”
“Anh không yêu em, mãi mãi như vậy.” Nhìn thấy Phạm Thiên Du, anh sẽ theo thói quen mà nhớ đến Y Ninh. Nhưng mà dù cho có làm như thế nào đi nữa, anh vĩnh viễn vẫn không thể quên được cô gái thuần khiến, tốt bụng, xinh đẹp kia.
“Dật, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, mà anh nỡ lòng nào nói không hề yêu em? Hay là anh có người thứ ba? Có phải anh thích con nhỏ Điền Kỳ Kỳ kia không?” Lâm Dật đột nhiên nói muốn chia tay. Cô cứ như vậy bị vứt bỏ sao? Không, cô không cam lòng!
“Yêu được thì bỏ cũng được. Anh sẽ không dùng tiền làm nhục em.” Lâm Dật gần hết kiên nhẫn đối với cô ta. “Với lại đây là cái lắc tay số lượng có hạn mà em thích. Xem như đây là món quà cuối cùng anh tặng cho em.”
“Không anh nói sẽ tặng cái này vào hôm sinh nhật của em mà. Em….. em còn có việc, em đi trước…..” Phạm Thiên Du thất tha thất thểu rời đi.
Lâm Dật có cảm giác như đã trút được gánh nặng. Anh thở dài một hơi, ánh mắt trầm xuống, cầm chìa khóa đi ra khỏi nhà.
Trong bóng đêm, Lâm Dật đạp chân ga hết cỡ, điên cuồng chạy băng băng trên đường. Bên ngoài là gió gào thét. Lâm Dật nắm chặt tay lái. Con ngươi sâu không đáy cùng với biểu cảm cứng ngắt trên gương mặt khiến anh cực kì quỷ mị.…
“Dật, thật xin lỗi, em phải đi trước rồi.”
“Dật, thật xin lỗi, em không thể giữ đúng lời hứa.”
“Dật, thật xin lỗi, em không thể ở bên anh được nữa.”
Từng tiếng xin lỗi văng vẳng bên tai anh. Lâm Dật lại một lần nữa hiểu được cái gì gọi là đau đớn đến tê liệt thần kinh.
.
EbookFull(chấm)Net.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro