Chương 95
Tử Phi Ninh
2024-08-04 00:26:10
Editor: May
Ở khi biết được cô yêu đương ở đại học, anh còn khờ dại nghĩ, nếu chính mình không ở bên người cô, nếu có người có thể tạm thời thay thế mình tới chiếu cố cô, như vậy trong lòng anh cũng có thể yên tâm không ít. Chờ sau khi anh trở về, anh có lòng tin dùng mười mấy năm tình cảm tới vãn hồi cô.
Nhưng mà sự tình phát triển xa xa ra ngoài dự đoán của anh, mẹ mất, bạn trai rời đi, mà ngay sau đó Điền Kỳ Kỳ cũng biến mất ở trong phạm vi tin tức của anh. Vài năm sau trong lúc vô ý tìm được cô, lại thấy được đứa bé đáng yêu mà lanh lợi bên người cô. Anh có quá nhiều quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng đều không hỏi gì. Đôi mắt tỏa sáng đen như mực giống như ngọc thô chưa mài dũa của Điền Bảo Bảo lay động tâm hồn anh, làm anh không chút do dự tiếp nhận bé. Sau đó, mãi cho đến hiện tại……
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Điền Kỳ Kỳ và Điền Bảo Bảo ngồi ở trong xe anh, bộ dáng hai mẹ con ngẫu nhiên vui đùa ngẫu nhiên đánh nhau, làm trong lòng anh chợt sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn. Anh thật hy vọng con đường này không có điểm cuối, liền vẫn luôn đi như vậy…… khóe môi xinh đẹp cố ý vô tình phác hoạ ra một nụ cười nhẹ, nhàn nhạt mà biến mất ở trong ánh mặt trời nhàn nhạt trong sáng……
Khắp nơi trong công viên trò chơi đều là cảnh tượng bọn nhỏ truy đuổi vui đùa ầm ĩ, Điền Bảo Bảo vừa xuống xe cũng hoàn toàn buông ra bắt đầu vui vẻ.
“Chú còn tưởng rằng thiên tài không đi con đường tầm thường chứ! Hóa ra cũng thích những trò chơi nhược trí của trẻ con này.” Dịch Thần sờ sờ cái mũi, mang theo vài phần hài hước cười nhạo Điền Bảo Bảo.
Điền Bảo Bảo nghe tiếng xoay người qua, nhảy nhót mà lại chạy về, “Chú Dịch Thần, chú đã quên một chuyện, cháu là thiên tài, nhưng cháu cũng là trẻ con. Cháu không thể bởi vì chính mình là thiên tài hiểu được quá nhiều, liền mất đi thiên tính của một đứa bé, từ bỏ làm một đứa bé có thể có được phản nghịch, tùy hứng, làm nũng. Bằng không cháu di thế độc lập, có vẻ tịch mịch cỡ nào a.” Điền Bảo Bảo lôi kéo cánh tay Dịch Thần, thao thao bất tuyệt biện giải. Giọng nói non nớt, ngữ điệu già dặn, làm Dịch Thần “Cam bái hạ phong” lắc lắc đầu. May mắn anh đã quen, nếu đổi là người khác, chỉ sợ sẽ bị thao thao bất tuyệt của Điền Bảo Bảo dọa nhảy dựng. “Cháu thật đúng là ‘ lời nói không dọa chết người sẽ không thôi ’.” Dịch Thần tràn đầy yêu thương nhéo nhéo mũi bé, một phen bế Điền Bảo Bảo lên đi vào công viên giải trí.
Ở khi biết được cô yêu đương ở đại học, anh còn khờ dại nghĩ, nếu chính mình không ở bên người cô, nếu có người có thể tạm thời thay thế mình tới chiếu cố cô, như vậy trong lòng anh cũng có thể yên tâm không ít. Chờ sau khi anh trở về, anh có lòng tin dùng mười mấy năm tình cảm tới vãn hồi cô.
Nhưng mà sự tình phát triển xa xa ra ngoài dự đoán của anh, mẹ mất, bạn trai rời đi, mà ngay sau đó Điền Kỳ Kỳ cũng biến mất ở trong phạm vi tin tức của anh. Vài năm sau trong lúc vô ý tìm được cô, lại thấy được đứa bé đáng yêu mà lanh lợi bên người cô. Anh có quá nhiều quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng đều không hỏi gì. Đôi mắt tỏa sáng đen như mực giống như ngọc thô chưa mài dũa của Điền Bảo Bảo lay động tâm hồn anh, làm anh không chút do dự tiếp nhận bé. Sau đó, mãi cho đến hiện tại……
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Điền Kỳ Kỳ và Điền Bảo Bảo ngồi ở trong xe anh, bộ dáng hai mẹ con ngẫu nhiên vui đùa ngẫu nhiên đánh nhau, làm trong lòng anh chợt sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn. Anh thật hy vọng con đường này không có điểm cuối, liền vẫn luôn đi như vậy…… khóe môi xinh đẹp cố ý vô tình phác hoạ ra một nụ cười nhẹ, nhàn nhạt mà biến mất ở trong ánh mặt trời nhàn nhạt trong sáng……
Khắp nơi trong công viên trò chơi đều là cảnh tượng bọn nhỏ truy đuổi vui đùa ầm ĩ, Điền Bảo Bảo vừa xuống xe cũng hoàn toàn buông ra bắt đầu vui vẻ.
“Chú còn tưởng rằng thiên tài không đi con đường tầm thường chứ! Hóa ra cũng thích những trò chơi nhược trí của trẻ con này.” Dịch Thần sờ sờ cái mũi, mang theo vài phần hài hước cười nhạo Điền Bảo Bảo.
Điền Bảo Bảo nghe tiếng xoay người qua, nhảy nhót mà lại chạy về, “Chú Dịch Thần, chú đã quên một chuyện, cháu là thiên tài, nhưng cháu cũng là trẻ con. Cháu không thể bởi vì chính mình là thiên tài hiểu được quá nhiều, liền mất đi thiên tính của một đứa bé, từ bỏ làm một đứa bé có thể có được phản nghịch, tùy hứng, làm nũng. Bằng không cháu di thế độc lập, có vẻ tịch mịch cỡ nào a.” Điền Bảo Bảo lôi kéo cánh tay Dịch Thần, thao thao bất tuyệt biện giải. Giọng nói non nớt, ngữ điệu già dặn, làm Dịch Thần “Cam bái hạ phong” lắc lắc đầu. May mắn anh đã quen, nếu đổi là người khác, chỉ sợ sẽ bị thao thao bất tuyệt của Điền Bảo Bảo dọa nhảy dựng. “Cháu thật đúng là ‘ lời nói không dọa chết người sẽ không thôi ’.” Dịch Thần tràn đầy yêu thương nhéo nhéo mũi bé, một phen bế Điền Bảo Bảo lên đi vào công viên giải trí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro