Người Gặp Cuối...
ÂDMT
2024-11-24 07:47:36
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Có tất cả năm mươi ba người hầu thường trú ở La trạch, cho nên việc ‘tìm chứng cứ ngoại phạm’ của tất cả mọi người trong La Trạch quả thực phải nói là một công trình lớn, Chu Đạt Thường phải điều thêm hai mươi lăm Bất Lương từ huyện nha đến giúp, mười lăm người bảo vệ trước sau không cho phép người không phận sự bước vào, mười người khác trưng dụng năm gian sương phòng của La trạch để làm phòng thẩm vấn, hai người một tổ tiến hành thẩm vấn, đáng tiếc các tôi tớ trong nhà đến đêm thì gần như đều lập tức đi ngủ, hơn nữa đêm qua lại có mưa to, không có người nào ra ngoài nên họ cũng không hỏi được tín tức gì hữu dụng.
Theo kế hoạch của Lâm Tùy An thì người đầu tiên cần thẩm vấn đương nhiên là Tô Thành Tiên, Mạnh Mãn, thậm chí ngay cả La Khấu cũng không ngoại lệ, nhưng Chu Đạt Thường vừa nghe Tô Thành Tiên làngười của tộc Tô thị lập tức sợ chết khiếp, sống chết không chịu rớ vào vụ xui xẻo này, còn Lâm Tùy An thì vì trước đó có thù oán với Tô Thành Tiên nên cũng chỉ có thể né đi để tránh hiềm nghi, còn lại Mục Trung thì cực kỳ nóng lòng muốn thử. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, Lâm Tùy An thực sự lý do hoài nghi Mục Trung có thù gì đó với Tô thị.
Nhưng còn chưa đợi Mục Trung đi tìm tên Tô Thành Tiên xui xẻo kia thì tộc nhân La thị sau khi biết tin La Thạch Xuyên chết đã lập tức tìm đến Chu Đạt Thường rồi, chủ yếu là hỏi vì sao không được người La thị đồng ý chuyển thi thể của La Thạch Xuyên đi, đại khái là nếu như không trả lại thi thể của La Thạch Xuyên thì sẽ không để yên cho Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường đứng ở giữa mà nhức cả đầu, bèn lôi kéo Mục Trung ra giúp hắn trấn áp.
Lâm Tùy An phỏng chừng mình có đi thì cũng không giúp được gì cho nên đành ở lại bên cạnh phòng thẩm vấn thứ nhất để nghe, bây giờ đang thẩm vấn người hầu La Thạch Xuyên phái đi huyện Tuyên Nguyên điều tra, đó là gã đàn ông mặt mày đôn hậu đã hơn ba mươi tuổi tên là La Nhị Tam, sau khi biết tin La Thạch Xuyên chết gã khóc đến mức ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, hỏi nửa ngày cũng không có tiến triển gì, Bất Lương càng thẩm vấn càng nóng nảy, sau đó nóng nảy ném băng đeo trán xuống bàn, lộ ra một mái tóc xoăn ngắn màu cà ri:
- Khóc khóc gì chứ, đám đàn bà cũng không nhiều nước đái ngựa như ngươi.
Gã Bất Lương này tên là Lý Ni Lý, nghe nói có huyết thống người Hồ, giọng nói mang theo chút âm lưỡi, nhất là khi nói tên của của mình, phải nói là cực kỳ gian nan, cũng không biết cha mẹ hắn ý nghĩ gì mới đặt cái tên khó đọc như thế.
Hắn là thủ lĩnh nhỏ trong sáu gã Bất Lương đầu tiên chu Đạt Thường mang đến, Chu Đạt Thường rất tín nhiệm hắn, cho nên mới được phái tới thẩm vấn La Nhị Tam, căn cứ vào lời khai của những người hầu khác thì La Nhị Tam có thể là người hầu cuối cùng của La Thạch Xuyên.
- Ta cũng đâu có muốn, nhưng nước mắt nó đâu có nghe lời ta.
La Nhị Tam lau nước mắt nước mũi:
- Gia chủ tốt như vậy sao lại chết rồi, tấm lòng của gia chủ rất tốt, người còn nói lần này nếu ta làm tốt thì sẽ giúp ta thoát khỏi tiện tịch, ngươi nói gia chủ đã chết rồi thì La gia còn ai có thể giúp ta thoát tiện tịch đây?
Lý Ni Lí:
- Đừng nói mấy thứ không quan trọng nữa! Nói cho ta biết hôm qua ngươi gặp La Trạch Xuyên khi nào?
La Nhị Tam khịt mũi:
- Sau bữa tối gia chủ tìm ta đến hỏi chuyện xảy ra ở huyện Tuyên Nguyên.
- Điều tra chuyện gì?
- Là chuyện của chuẩn cô gia. A không phải, là hôn ước của Tô công tử và Lâm nương tử...
La Nhị Tam liếc nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An:
- Nói đúng sự thật.
- Tên Tô công tử này thật sự chẳng phúc hậu gì cả, trước mặt hàng xóm tặng thơ định tình cho Lâm nương tử, trước khi Lâm gia lão nhân đi còn thề sẽ chăm sóc Lâm nương tử cả đời, điều này có hàng xóm và quan môi làm chứng, bài thơ định tình kia lại giống hệt như bức thư tặng cho tiểu thư nhà ta.
La Nhị Tam lại lau nước mắt:
- Ta nói hết với gia chủ những điều này, gia chủ rất vui, còn mời ta uống một chén trà, ngài xem gia chủ ta là một chủ nhân tốt như thế, sao lại chết oan như thế?
- Sau đó thì sao?
Lý Ni Lí hỏi.
- Sau đó ta trở về tắm rửa đi ngủ.
Lâm Tùy An:
- Lúc ngươi rời đi là canh giờ gì?
- Lúc ta đi trời còn sáng.
- Lúc ấy trong viện có gì không?
- Có gì là có gì?
La Nhị Tam có hơi nghi hoặc, lại hiểu ra:
- Lâm nương tử là hỏi Trung thu ngắm trăng thì cần những vật dụng gì sao, hàng năm đều là Mạnh quản sự tự mình làm, những người nô bộc bần tiện như chúng ta không được nhúng tay vào.
Lâm Tùy An nhíu mày:
- Cũng có nghĩa là Mạnh Mãn mới là người cuối cùng đến phòng La Thạch Xuyên ư?
- Người cuối cùng đến gặp gia chủ là Tô Thành Tiên.
Mạnh Mãn bước vào ngưỡng cửa, đầu tiên là thi lễ với Lâm Tùy An, sắc mặt của hắn trắng bệch đến đáng sợ, hốc mắt đỏ thẫm, không biết đã lén khóc bao lâu:
- Đêm qua sau khi ta sắp xếp xong vật phẩm để ngắm trăng, vốn muốn mời Khấu Nhi đến thì gia chủ lại sai ta đi mời Tô Thành Tiên.
Sau khi Tô Thành Tiên đến gia chủ đã lệnh cho ta rời đi, nói rằng có chuyện muốn nói với Tô Thành Tiên, còn nói tối nay không cần đến hầu hạ, bảo ta không cần đến nội viện nữa.
Nói đến đây, giọng Mạnh Mãn hơi run rẩy, hắn hít sâu một hơi ổn định thanh âm mới nói tiếp:
- Lúc đó, ta nên ở lại...
Chả trách sáng này sau khi đẩy cửa xông vào, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là Lâm Tùy An giết La Thạch Xuyên, chỉ có Mạnh Mãn thì khác, có lẽ hắn cũng đã hoài nghi Tô Thành Tiên.
Lâm Tùy An nghĩ, đương nhiên còn có một khả năng, Mạnh Mãn thực ra chính là hung thủ.
Nhưng nếu như Mạnh Mãn là hung thủ thì vì sao phải nhốt cô vào trong phòng kín? Cho dù là ở trong nhật ký của nguyên chủ hay là căn cứ vào quan sát mấy ngày nay của Lâm Tùy An, Mạnh Mãn cũng không hề có ác ý với cô, ngược lại là một người khác, còn nếu như là người kia.
- Tô Thành Tiên đâu rồi?
Lâm Tùy An hỏi.
- Đi theo ta.
Có tất cả năm mươi ba người hầu thường trú ở La trạch, cho nên việc ‘tìm chứng cứ ngoại phạm’ của tất cả mọi người trong La Trạch quả thực phải nói là một công trình lớn, Chu Đạt Thường phải điều thêm hai mươi lăm Bất Lương từ huyện nha đến giúp, mười lăm người bảo vệ trước sau không cho phép người không phận sự bước vào, mười người khác trưng dụng năm gian sương phòng của La trạch để làm phòng thẩm vấn, hai người một tổ tiến hành thẩm vấn, đáng tiếc các tôi tớ trong nhà đến đêm thì gần như đều lập tức đi ngủ, hơn nữa đêm qua lại có mưa to, không có người nào ra ngoài nên họ cũng không hỏi được tín tức gì hữu dụng.
Theo kế hoạch của Lâm Tùy An thì người đầu tiên cần thẩm vấn đương nhiên là Tô Thành Tiên, Mạnh Mãn, thậm chí ngay cả La Khấu cũng không ngoại lệ, nhưng Chu Đạt Thường vừa nghe Tô Thành Tiên làngười của tộc Tô thị lập tức sợ chết khiếp, sống chết không chịu rớ vào vụ xui xẻo này, còn Lâm Tùy An thì vì trước đó có thù oán với Tô Thành Tiên nên cũng chỉ có thể né đi để tránh hiềm nghi, còn lại Mục Trung thì cực kỳ nóng lòng muốn thử. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, Lâm Tùy An thực sự lý do hoài nghi Mục Trung có thù gì đó với Tô thị.
Nhưng còn chưa đợi Mục Trung đi tìm tên Tô Thành Tiên xui xẻo kia thì tộc nhân La thị sau khi biết tin La Thạch Xuyên chết đã lập tức tìm đến Chu Đạt Thường rồi, chủ yếu là hỏi vì sao không được người La thị đồng ý chuyển thi thể của La Thạch Xuyên đi, đại khái là nếu như không trả lại thi thể của La Thạch Xuyên thì sẽ không để yên cho Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường đứng ở giữa mà nhức cả đầu, bèn lôi kéo Mục Trung ra giúp hắn trấn áp.
Lâm Tùy An phỏng chừng mình có đi thì cũng không giúp được gì cho nên đành ở lại bên cạnh phòng thẩm vấn thứ nhất để nghe, bây giờ đang thẩm vấn người hầu La Thạch Xuyên phái đi huyện Tuyên Nguyên điều tra, đó là gã đàn ông mặt mày đôn hậu đã hơn ba mươi tuổi tên là La Nhị Tam, sau khi biết tin La Thạch Xuyên chết gã khóc đến mức ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, hỏi nửa ngày cũng không có tiến triển gì, Bất Lương càng thẩm vấn càng nóng nảy, sau đó nóng nảy ném băng đeo trán xuống bàn, lộ ra một mái tóc xoăn ngắn màu cà ri:
- Khóc khóc gì chứ, đám đàn bà cũng không nhiều nước đái ngựa như ngươi.
Gã Bất Lương này tên là Lý Ni Lý, nghe nói có huyết thống người Hồ, giọng nói mang theo chút âm lưỡi, nhất là khi nói tên của của mình, phải nói là cực kỳ gian nan, cũng không biết cha mẹ hắn ý nghĩ gì mới đặt cái tên khó đọc như thế.
Hắn là thủ lĩnh nhỏ trong sáu gã Bất Lương đầu tiên chu Đạt Thường mang đến, Chu Đạt Thường rất tín nhiệm hắn, cho nên mới được phái tới thẩm vấn La Nhị Tam, căn cứ vào lời khai của những người hầu khác thì La Nhị Tam có thể là người hầu cuối cùng của La Thạch Xuyên.
- Ta cũng đâu có muốn, nhưng nước mắt nó đâu có nghe lời ta.
La Nhị Tam lau nước mắt nước mũi:
- Gia chủ tốt như vậy sao lại chết rồi, tấm lòng của gia chủ rất tốt, người còn nói lần này nếu ta làm tốt thì sẽ giúp ta thoát khỏi tiện tịch, ngươi nói gia chủ đã chết rồi thì La gia còn ai có thể giúp ta thoát tiện tịch đây?
Lý Ni Lí:
- Đừng nói mấy thứ không quan trọng nữa! Nói cho ta biết hôm qua ngươi gặp La Trạch Xuyên khi nào?
La Nhị Tam khịt mũi:
- Sau bữa tối gia chủ tìm ta đến hỏi chuyện xảy ra ở huyện Tuyên Nguyên.
- Điều tra chuyện gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Là chuyện của chuẩn cô gia. A không phải, là hôn ước của Tô công tử và Lâm nương tử...
La Nhị Tam liếc nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An:
- Nói đúng sự thật.
- Tên Tô công tử này thật sự chẳng phúc hậu gì cả, trước mặt hàng xóm tặng thơ định tình cho Lâm nương tử, trước khi Lâm gia lão nhân đi còn thề sẽ chăm sóc Lâm nương tử cả đời, điều này có hàng xóm và quan môi làm chứng, bài thơ định tình kia lại giống hệt như bức thư tặng cho tiểu thư nhà ta.
La Nhị Tam lại lau nước mắt:
- Ta nói hết với gia chủ những điều này, gia chủ rất vui, còn mời ta uống một chén trà, ngài xem gia chủ ta là một chủ nhân tốt như thế, sao lại chết oan như thế?
- Sau đó thì sao?
Lý Ni Lí hỏi.
- Sau đó ta trở về tắm rửa đi ngủ.
Lâm Tùy An:
- Lúc ngươi rời đi là canh giờ gì?
- Lúc ta đi trời còn sáng.
- Lúc ấy trong viện có gì không?
- Có gì là có gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Nhị Tam có hơi nghi hoặc, lại hiểu ra:
- Lâm nương tử là hỏi Trung thu ngắm trăng thì cần những vật dụng gì sao, hàng năm đều là Mạnh quản sự tự mình làm, những người nô bộc bần tiện như chúng ta không được nhúng tay vào.
Lâm Tùy An nhíu mày:
- Cũng có nghĩa là Mạnh Mãn mới là người cuối cùng đến phòng La Thạch Xuyên ư?
- Người cuối cùng đến gặp gia chủ là Tô Thành Tiên.
Mạnh Mãn bước vào ngưỡng cửa, đầu tiên là thi lễ với Lâm Tùy An, sắc mặt của hắn trắng bệch đến đáng sợ, hốc mắt đỏ thẫm, không biết đã lén khóc bao lâu:
- Đêm qua sau khi ta sắp xếp xong vật phẩm để ngắm trăng, vốn muốn mời Khấu Nhi đến thì gia chủ lại sai ta đi mời Tô Thành Tiên.
Sau khi Tô Thành Tiên đến gia chủ đã lệnh cho ta rời đi, nói rằng có chuyện muốn nói với Tô Thành Tiên, còn nói tối nay không cần đến hầu hạ, bảo ta không cần đến nội viện nữa.
Nói đến đây, giọng Mạnh Mãn hơi run rẩy, hắn hít sâu một hơi ổn định thanh âm mới nói tiếp:
- Lúc đó, ta nên ở lại...
Chả trách sáng này sau khi đẩy cửa xông vào, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là Lâm Tùy An giết La Thạch Xuyên, chỉ có Mạnh Mãn thì khác, có lẽ hắn cũng đã hoài nghi Tô Thành Tiên.
Lâm Tùy An nghĩ, đương nhiên còn có một khả năng, Mạnh Mãn thực ra chính là hung thủ.
Nhưng nếu như Mạnh Mãn là hung thủ thì vì sao phải nhốt cô vào trong phòng kín? Cho dù là ở trong nhật ký của nguyên chủ hay là căn cứ vào quan sát mấy ngày nay của Lâm Tùy An, Mạnh Mãn cũng không hề có ác ý với cô, ngược lại là một người khác, còn nếu như là người kia.
- Tô Thành Tiên đâu rồi?
Lâm Tùy An hỏi.
- Đi theo ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro