Chàng Có Tiền, Nàng Có Đao

Ta Có Hào Quang...

ÂDMT

2024-11-24 07:47:36

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Vẻ mặt Mục Trung vẫn có chút không thể tin nổi, hắn ta đứng dậy lấy khăn tay ra lau:

- Nha đầu, nếu ngươi thật sự có thể giải thích rõ ràng phòng kín này, ta sẽ tạm thời tin tưởng ngươi không phải hung thủ.

- Đây là một cơ quan vô cùng đơn giản.

Lâm Tùy An đặt ván cửa và then cửa trên mặt đất, vừa khua tay múa chân vừa giải thích:

- Đầu tiên hung thủ cột dây thừng vết lõm kia, không thắt nút, sau khi đặt then cửa vào vị trí rồi thì kéo hai sợi dây thừng xuyên qua vết lõm phía trên ván cửa ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, như vậy cho dù ván cửa và khung có chặt đến mấy thì dây thừng cũng không bị kẹt lại, rồi đứng bên ngoài chậm rãi kéo dây thừng một cái thì có thể cắm vào chốt thì có thể cài then vào cửa được rồi, cuối cùng rút dây thừng ra thì cả phòng kín lập tức hoàn thành.

Mục Trung sờ qua vết lõm:

- Không phải mài, là chém, còn có vết máu, ước chừng là dùng lửa nhỏ để làm.

Chu Đạt Thường:

- Dây thừng từ đâu ra?

Lâm Tùy An:

- Lấy nguyên liệu có sẵn, dưới giá sách La Thạch Xuyên có rất nhiều sợi dây da nhỏ để sửa sách cổ, còn rắn chắc hơn cả dây thừng.

Gã Bất Lương:

- Mẹ ta ơi!

Mục Trung:

- Hung thủ là ai?

Lâm Tùy An trợn mắt: Anh coi tôi là Conan hay Kindaichi? Bấm ngón tay tính toán, lấy danh nghĩa ông nội tôi ra là có thể bắt được hung thủ sao?

- Bên ngoài có dấu chân không?

Lâm Tùy An hỏi.

Mục Trung:

- Đêm qua trời mưa to, khi ta đến mặt đất bằng phẳng, không có dấu chân.

Lâm Tùy An:

- ...

Đêm qua trời có mưa không? Cô hoàn toàn không có ấn tượng, có lẽ là sau khi cô ấy ngất xỉu.

- Nói cách khác, hung thủ gây án trước trời mưa, mưa to vừa vặn che dấu chân và dấu vết của hắn.

Lâm Tùy An thì thầm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mục công, tiểu nương tử này thật sự không phải hung thủ sao?

Chu Đạt Thường nhỏ giọng hỏi:

- Thật sự không cần bắt nhốt sao?

Mục Trung liếc Chu Đạt Thường một cái:

- Chỉ bằng mấy người các ngươi thì có thể bắt được sao?

Trong lòng Chu Đạt Thường vẫn còn sợ hãi sờ sờ lên cổ mình, giọng nói lại hạ thấp vài phần:

- Không phải còn có Mục công ngài sao?!

Mục Trung:

- Huyện lệnh Nam Phố đâu? La thị cũng coi như là đại hộ huyện Nam Phố, gia chủ chết oan, huyện lệnh lại không quan tâm sao?

Vẻ mặt của Chu Đạt Thường cực kỳ đau khổ, hắn nói:

- Huyện lệnh tiền nhiệm cáo lão về quê, huyện lệnh mới còn chưa nhậm chức, chuyện trong huyện đều do ta và Tư hộ Trương huyện úy chịu trách nhiệm, chuyện của Tư Hộ Úy đều đè Tư Pháp Úy chúng ta. Mục công ngài cũng biết, từ trước đến nay Tư Hộ Úy đều thích chèn ép Tư Pháp Úy. Trương huyện úy xưa nay không hợp với ta, đã thế hết lần này tới lần khác xảy ra các vụ án mạng ly kỳ giống thế này, Mục công, ngài nhất định phải giúp ta bắt được hung thủ thật sự, nếu không ta chỉ có thể từ quan về quê làm ruộng thôi.

Đám Bất Lương cũng vội nói:

- Mục công khi nhậm chức Bất Lương soái ở huyện Tân Đồng đã nhiều lần phá những vụ án kỳ lạ, sự tích truyền kỳ lưu truyền rộng rãi trong giới Bất Lương, vụ án nhỏ như vậy đối với ngài mà nói khẳng định là dễ như trở bàn tay thôi.

Thì ra tên râu quai nón này từng làm Bất Lương Soái, còn là cao thủ phá án, khó trách ngay cả tên đầu heo và đám Bất Lương nhân lại nghe lời hắn nhủ thế.

Lâm Tùy An cuối cùng cũng nghe được một tin tức hữu dụng, thầm nghĩ, xem ra mình thật đúng là gặp phải bảo bối rồi.

Mục Trung lại lắc đầu nói:

- Ta từ chức Bất Lương Soái đã hơn mười năm, hơn nữa lúc ấy cũng không phải là công lao của một mình ta, mà là nhờ một vị quý nhân tương trợ.

Ánh măt Chu Đạt Thường sáng lên:

- Không biết có thể mời vị quý nhân kia hay không...

Mục Trung bật cười:

- Hắn hử? Bận lắm, không rảnh đâu.

- Ta vẫn là từ quan thôi!

Chu Đạt Thường ôm đầu.

- Nếu muốn phá án cần gì phải bỏ gần cầu xa, ta cảm thấy nha đầu này cũng biết không ít.

Mục Trung dừng lại một chút:

- Còn chưa thỉnh giáo cô nương xưng hô như thế nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An vội vàng xua tay:

- Tôi không biết phá án.

Mục Trung:

- Một ngày không bắt được hung thủ thì một ngày đó, cô vẫn là nghi phạm.

Mí mắt của Lâm Tùy An giật giật:

- Chuyện phá án... vẫn nên nhờ vào quan phủ...

Nửa câu sau thật sự không thể tiếp tục nói được nữa, mấy gã Bất Lương đưa ánh mắt to tròn trông mong nhìn cô, đôi mắt trâu của Chu Đạt Thường cũng lóe ra ánh sáng chờ mong như sao sáng.

Lâm Tùy An đột nhiên có chút hư vinh.

Quả nhiên, xuyên không qua vẫn có chút hào quang nhân vật chính.

Lâm Tùy An hắng giọng:

- Đầu tiên tập hợp tất cả tộc nhân La thị, người hầu La trạch, kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của bọn họ.

Tất cả mọi người không nói gì, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Lâm Tùy An cho rằng bọn họ không hiểu ý tứ ‘kiểm tra chứng cứ ngoại phạm’, lại giải thích một câu:

- Hỏi chín giờ tối qua... Trong khoảng thời gian từ giờ hợi đến giờ tý, họ ở đâu, làm gì, có nhân chứng không?

Bất lương:

- Vì sao phải hỏi tộc nhân La thị?

Chu Đạt Thường:

- Ta nhớ họ không sống ở phường Diên Nhân, mà sống ở phường Đông Hậu.

Lâm Tùy An:

- Hả?

Mục Trung:

- Sau khi dạ cấm đóng cửa, những tộc nhân La Thị khác căn bản không thể vào được sao?

Lâm Tùy An:

- ...

Hào quang nhân vật chính vừa thành hình đã bị chiếc kim thép ‘không hiểu biết’ đâm một lỗ lớn, rồi biến mất không còn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Có Tiền, Nàng Có Đao

Số ký tự: 0