Quán Rượu Hồ Cơ
ÂDMT
2024-11-24 07:47:36
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Chàng thiếu niên bước vào khu chợ Đông
Bạch mã yên bạc lướt ngọn gió xuân
Giẫm hết hoa không biết đến nơi nào
Cười đùa vào quan quán rượu Hồ Cơ.
Nói đến quán rượu Hồ Cơ, thứ đầu tiên khiến cô nhớ tới hiển nhiên là bài thơ ‘Thiếu niên hành’ của thi tiên Lý Bạch, chỉ bốn câu ngắn ngủi đã có thể lột tả hết vẻ đẹp và sự nhiệt tình của cả một thời đại khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ Lâm Tùy An lại không thể cười nổi.
Quán rượu Hồ Cơ không lớn, ở giữa là một đài hình tròn cao nửa mét, xung quanh trải thảm Ba Tư với đủ các màu sắc diễm lệ, tửu khách tùy ý ngồi trên thảm, tư thế ngồi thì rất phóng khoáng, trước mặt mỗi người đều có một chiếc án nhỏ, bày những dụng cụ uống rượu màu bạc có tạo hình kỳ lạ, vừa uống rượu vừa lớn giọng trò chuyện.
Các nhạc công ngồi quanh đài cao ôm đàn tỳ bà, gảy không hầu, gõ trống da, biểu diễn những bài nhạc rất có nhịp điệu, vòng eo yểu điệu của giai nhân kèm theo tiếng nhạc đung đưa trong gió, chiếc váy đỏ và những chiếc khăn lụa giống như cơn lốc xoáy, dấy lên một làn sóng hoan hô.
Quả rất có phong tình của chốn dị vực, nhưng... Lâm Tùy An xoa xoa huyệt thái dương, mùi ở đây sao mà hôi quá.
Chiếc thảm nhìn từ xa thì thấy màu sắc rất tươi sáng, nhưng bước vào nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy đầy bụi bặm cặn bã nằm giữa những sợi thảm lông, đã thế còn tản ra một mùi lạ, khách đến có người mang giày, có người cởi giày, mùi mồ hôi chân, mùi thảm và mùi thơm trên người giai nhân, tất cả trộn lẫn với nhau tạo thành một thứ mùi khó diễn tả thành lời... Làm một phép ẩn dụ thì giống giống như mùi hôi trong tàu điện ngầm trộn với mùi tỏi của đồ ăn kết hợp với mùi nước hoa cao cấp, thực sự là buồn nôn quá.
Trong mùi vị này vẫn có thể viết ra câu thơ truyền tụng ngàn năm, ba cái danh thi tiên văn hào quả nhiên không phải người bình thường có thể làm được.
Lâm Tùy An nghĩ.
Tuy rằng gọi là quán rượu Hồ Cơ, nhưng ông chủ lại là người Đường, mặc trang phục nước Hồ đội mũ nỉ, phong cách ăn mặc nhất trí với những người trong quán rượu, hắn vừa nhìn thấy Mục Trung và Chu Đạt Thường đến thì cười toét cả miệng đến chào hỏi.
- Mục Đội thủ, Chu huyện úy, hôm nay vừa có rượu mới tới, rượu cũng không mạnh lắm, tặng cho hai vị một bình nhé, tính vào tiền của ta.
Hắn lại nhìn qua Lâm Tùy An:
- Vị tiểu nương tử này muốn uống chút gì không?
Giọng điệu của ông chủ tự nhiên như người phục vụ ở thời hiện đại kiểu ‘bạn muốn gọi món gì?’ vậy, xem ra phụ nữ ở thế giới này hẳn là cũng thường xuyên đến quán rượu....
Mục Trung đưa bức chân dung của Tô Thành Tiên ra hỏi:
- Hôm nay có từng nhìn thấy người này không?
Ông chủ nhìn chằm chằm bức chân dung, nụ cười dần dần thu lại, thấp giọng nói:
- Mục Đội thủ tìm người này là?
Mục Trung:
- Chớ hỏi nhiều.
- Vâng vâng vâng.
Ông chủ gật đầu khom lưng nói:
- Thật không giấu gì ngài, người này đêm qua vừa hay có ở lại đây.
Chu Đạt Thường:
- Cái gì?!
Lâm Tùy An cũng kinh hãi, nếu như Tô Thành Tiên ở lại quán rượu Hồ Cơ đêm qua thì hắn sẽ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, chẳng phải có nghĩa là... Cô lại trở thành nghi phạm lớn nhất sao?
- Người này bây giờ vẫn còn ở đây chứ?
Mục Trung hỏi.
- Đang ở đây.
Ông chủ vội vàng dẫn đường:
- Người này đêm qua uống hơi nhiều rượu, ngủ trong phòng của Hồ Cơ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, có lẽ vẫn còn ở hậu viện, mời Mục Đội thủ đi theo tôi.
- Xuyên qua đại sảnh quán rượu, rẽ qua cánh cửa thấp bé đi vào trong hậu viện, xung quanh là những lầu gỗ nhỏ xiêu vẹo được xây thành một vòng, có tầng hai, có tầng ba, có tầng gác lửng, vị trí các phòng nằm chênh lệch nhau đến mức không thể không phân biệt được, cầu thang gỗ cao thấp thấp nằm bên trong, làm cô có ảo giác như đi lạc vào một mê cung vậy.
- Mục Đội thủ đợi ở đây, để ta đi mời người đó xuống.
Ông chủ cầm áo choàng chạy một mạch lên cầu thang, rồi chui vào trong một gian phòng nhỏ, đóng sầm cửa lại.
Vào lúc đó, sau lưng Lâm Tùy An đột nhiên khởi động hệ thống cảnh báo... có nguy hiểm!
Gần như là cũng một lúc, sắc mặt của Mục Trung cũng thay đổi, hắn vội vàng quay đầu bỏ chạy:
- Không hay rồi, chạy.
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh quạt gỗ trên lầu bị nổ tung, khói bụi bay ngập trời, mười gã bịt mặt vung đao bay xuống, ánh đao sắc bén giấu trong đám khói bụi, giống như ma quỷ lướt qua.
Lâm Tùy An theo phản xạ có điều kiện rút Thiên Tịnh bên hông ra, mũi chân lui về phía sau nửa bước, cả người vạch khói bay ra, đầu óc cô còn chưa biết ứng phó như thế nào thì thân thể đã xác định phương hướng, tay cầm đao vung lên, tiếng đao chạm nhau vang lên tiếng kêu lanh lảnh, là Thiên Tịnh đánh trúng binh khí khác, kẻ địch đang cách nàng rất gần, hơn nữa không chỉ có một tên, Lâm Tùy An đột nhiên cúi người xuống, Thiên Tịnh xoay trong lòng bàn tay cô một vòng, chuôi đao quay ngược lại nhanh như cắt quét sạch đám người kia, đao xé khói bụi thành mấy khe hở, trong khe hở có thể nhìn thấy mấy cái chân và ánh đao lướt qua, máu bắn tung tóe, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng đám vật nặng rơi xuống đất.
Chàng thiếu niên bước vào khu chợ Đông
Bạch mã yên bạc lướt ngọn gió xuân
Giẫm hết hoa không biết đến nơi nào
Cười đùa vào quan quán rượu Hồ Cơ.
Nói đến quán rượu Hồ Cơ, thứ đầu tiên khiến cô nhớ tới hiển nhiên là bài thơ ‘Thiếu niên hành’ của thi tiên Lý Bạch, chỉ bốn câu ngắn ngủi đã có thể lột tả hết vẻ đẹp và sự nhiệt tình của cả một thời đại khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ Lâm Tùy An lại không thể cười nổi.
Quán rượu Hồ Cơ không lớn, ở giữa là một đài hình tròn cao nửa mét, xung quanh trải thảm Ba Tư với đủ các màu sắc diễm lệ, tửu khách tùy ý ngồi trên thảm, tư thế ngồi thì rất phóng khoáng, trước mặt mỗi người đều có một chiếc án nhỏ, bày những dụng cụ uống rượu màu bạc có tạo hình kỳ lạ, vừa uống rượu vừa lớn giọng trò chuyện.
Các nhạc công ngồi quanh đài cao ôm đàn tỳ bà, gảy không hầu, gõ trống da, biểu diễn những bài nhạc rất có nhịp điệu, vòng eo yểu điệu của giai nhân kèm theo tiếng nhạc đung đưa trong gió, chiếc váy đỏ và những chiếc khăn lụa giống như cơn lốc xoáy, dấy lên một làn sóng hoan hô.
Quả rất có phong tình của chốn dị vực, nhưng... Lâm Tùy An xoa xoa huyệt thái dương, mùi ở đây sao mà hôi quá.
Chiếc thảm nhìn từ xa thì thấy màu sắc rất tươi sáng, nhưng bước vào nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy đầy bụi bặm cặn bã nằm giữa những sợi thảm lông, đã thế còn tản ra một mùi lạ, khách đến có người mang giày, có người cởi giày, mùi mồ hôi chân, mùi thảm và mùi thơm trên người giai nhân, tất cả trộn lẫn với nhau tạo thành một thứ mùi khó diễn tả thành lời... Làm một phép ẩn dụ thì giống giống như mùi hôi trong tàu điện ngầm trộn với mùi tỏi của đồ ăn kết hợp với mùi nước hoa cao cấp, thực sự là buồn nôn quá.
Trong mùi vị này vẫn có thể viết ra câu thơ truyền tụng ngàn năm, ba cái danh thi tiên văn hào quả nhiên không phải người bình thường có thể làm được.
Lâm Tùy An nghĩ.
Tuy rằng gọi là quán rượu Hồ Cơ, nhưng ông chủ lại là người Đường, mặc trang phục nước Hồ đội mũ nỉ, phong cách ăn mặc nhất trí với những người trong quán rượu, hắn vừa nhìn thấy Mục Trung và Chu Đạt Thường đến thì cười toét cả miệng đến chào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mục Đội thủ, Chu huyện úy, hôm nay vừa có rượu mới tới, rượu cũng không mạnh lắm, tặng cho hai vị một bình nhé, tính vào tiền của ta.
Hắn lại nhìn qua Lâm Tùy An:
- Vị tiểu nương tử này muốn uống chút gì không?
Giọng điệu của ông chủ tự nhiên như người phục vụ ở thời hiện đại kiểu ‘bạn muốn gọi món gì?’ vậy, xem ra phụ nữ ở thế giới này hẳn là cũng thường xuyên đến quán rượu....
Mục Trung đưa bức chân dung của Tô Thành Tiên ra hỏi:
- Hôm nay có từng nhìn thấy người này không?
Ông chủ nhìn chằm chằm bức chân dung, nụ cười dần dần thu lại, thấp giọng nói:
- Mục Đội thủ tìm người này là?
Mục Trung:
- Chớ hỏi nhiều.
- Vâng vâng vâng.
Ông chủ gật đầu khom lưng nói:
- Thật không giấu gì ngài, người này đêm qua vừa hay có ở lại đây.
Chu Đạt Thường:
- Cái gì?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tùy An cũng kinh hãi, nếu như Tô Thành Tiên ở lại quán rượu Hồ Cơ đêm qua thì hắn sẽ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, chẳng phải có nghĩa là... Cô lại trở thành nghi phạm lớn nhất sao?
- Người này bây giờ vẫn còn ở đây chứ?
Mục Trung hỏi.
- Đang ở đây.
Ông chủ vội vàng dẫn đường:
- Người này đêm qua uống hơi nhiều rượu, ngủ trong phòng của Hồ Cơ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, có lẽ vẫn còn ở hậu viện, mời Mục Đội thủ đi theo tôi.
- Xuyên qua đại sảnh quán rượu, rẽ qua cánh cửa thấp bé đi vào trong hậu viện, xung quanh là những lầu gỗ nhỏ xiêu vẹo được xây thành một vòng, có tầng hai, có tầng ba, có tầng gác lửng, vị trí các phòng nằm chênh lệch nhau đến mức không thể không phân biệt được, cầu thang gỗ cao thấp thấp nằm bên trong, làm cô có ảo giác như đi lạc vào một mê cung vậy.
- Mục Đội thủ đợi ở đây, để ta đi mời người đó xuống.
Ông chủ cầm áo choàng chạy một mạch lên cầu thang, rồi chui vào trong một gian phòng nhỏ, đóng sầm cửa lại.
Vào lúc đó, sau lưng Lâm Tùy An đột nhiên khởi động hệ thống cảnh báo... có nguy hiểm!
Gần như là cũng một lúc, sắc mặt của Mục Trung cũng thay đổi, hắn vội vàng quay đầu bỏ chạy:
- Không hay rồi, chạy.
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh quạt gỗ trên lầu bị nổ tung, khói bụi bay ngập trời, mười gã bịt mặt vung đao bay xuống, ánh đao sắc bén giấu trong đám khói bụi, giống như ma quỷ lướt qua.
Lâm Tùy An theo phản xạ có điều kiện rút Thiên Tịnh bên hông ra, mũi chân lui về phía sau nửa bước, cả người vạch khói bay ra, đầu óc cô còn chưa biết ứng phó như thế nào thì thân thể đã xác định phương hướng, tay cầm đao vung lên, tiếng đao chạm nhau vang lên tiếng kêu lanh lảnh, là Thiên Tịnh đánh trúng binh khí khác, kẻ địch đang cách nàng rất gần, hơn nữa không chỉ có một tên, Lâm Tùy An đột nhiên cúi người xuống, Thiên Tịnh xoay trong lòng bàn tay cô một vòng, chuôi đao quay ngược lại nhanh như cắt quét sạch đám người kia, đao xé khói bụi thành mấy khe hở, trong khe hở có thể nhìn thấy mấy cái chân và ánh đao lướt qua, máu bắn tung tóe, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng đám vật nặng rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro