Cơ Thể Này Của...
ÂDMT
2024-11-24 07:47:36
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Khói bụi tan dần, tầm mắt hơi khôi phục lại, lúc này Lâm Tùy An mới thấy rõ bốn người bịt mặt đang nằm dưới đất, mắt cá chân chảy máu và đang liên tục co giật.
Trong đầu của Lâm Tùy An đột nhiên thốt ra một câu [Đại Trảm Nhược Sinh Sơ]
Nghĩa là gì?!
Lâm Tùy An chỉ hơi thất thần một lát thì lại có hai gã người bịt mặt chém tới, bây giờ không còn khói bụi che chắn, Lâm Tùy An nhìn thấy rất rõ ràng, bọn họ đều là những nam thanh niên cường tráng, mặc quần áo nước Hồ, màu đồng tử phía trên khăn che mặt lộ ra, không phải người Hồ là người nước Đường.
Hai lưỡi đao một trái một phải mang theo mùi tanh đồng thời bổ về phía cổ Lâm Tùy An, tạo thành một cây kéo thật lớn ở trên không trung, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao xuống cái cổ nhỏ của Lâm Tùy An, thân thể Lâm Tùy An chợt ngửa ra sau, eo cong đến mức đến cô cũng không thể tin được tránh được một đòn nguy hiểm, một tay chống đất đẩy người lên, vừa vặn tránh được hai chiêu của hai tên bịt mặt, Thiên Tịnh thuận thế bổ về phía trước, cổ tay tên bịt mặt bắn máu ra, sau đó gã thét lên một tiếng chói tai rồi ngã xuống đất, Lâm Tùy An trở tay chém một cái, lưỡi dao màu xanh lá chém soạt một tiếng trong không khí.
[Đao phục đoạn trường.]
Lại một câu nói khác đột nhiên chui vào đầu làm Lâm Tùy An giật cả mình, cổ tay cô run lên, mũi đao nhấc lên một li nhưng thế đao thì vẫn không ngừng, bổ thẳng về phía bụng của gã bịt mặt bên trai.
- Phụt...
Máu phun lên một nửa mặt của Lâm Tùy An, gã bịt mặt ngã xuống đây, ôm bụng kêu la thảm thiết.
Lâm Tùy An cứng đờ, nếu vừa rồi cô không nhích mũi đao kia ra một li thì một đao kia đã chém người này thành hai nửa rồi.
Chỉ còn một li nữa thôi thì cô đã giết người rồi!
Máu từ chảy trán chạy xuống lông mi, nhuộm nửa gương mặt màu đỏ máu, nửa mặt kia thì trắng bệch.
Tim của Lâm Tùy An tim đập như sấm chớp, bàn tay cầm đao run rẩy không thôi, bên tai truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết của Chu Đạt Thường.
- Aaaaa! Mục công cứu ta! Lâm nương tử cứu ta!
Chu Đạt Thường đang bị hai gã bịt mặt đuổi theo chém, liên tục lăn lộn chạy bò bên này bên kia để trốn, hai gã Bất Lương vốn đi theo bên cạnh hắn cũng đang vật lộn với đám bịt mặt, tình hình Mục Trung bên kia cũng không khá hơn là bao, một đấu năm, từng bước đều là chí mạng, mạng sống chỉ còn lại trong sớm chiều.
Cô phải cứu người!
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao, mũi chân nhón lên một cái đã chạy ra ngoài, vừa rồi suýt nữa giết người nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong đầu cô giống như có hơn cả trăm thanh đao đang kêu ong ong không ngừng khiến lục phủ ngũ tạng cô cũng run rẩy theo, như khi âm thanh vang lên bên tai cô thì lại biến mất, cảnh tượng trong mắt trở nên thong thả đến khác thường, thậm chí còn nhiễm một lớp màu trắng kỳ lạ.
Thiên Tịnh giống như bay múa chặt đứt thanh đao trước mắt, máu tươi phun ra giống như một đóa hoa sen màu đen nở rộ, cô nhảy lên, màu xanh lá của Thiên Tịnh giống như một phiến lá mỏng quét qua mặt hồ lung linh, bọt sóng cũng đua nhau nở rộ.
Chu Đạt Thường ngồi bệt trên vũng máu, cả người run rẩy, sắc mặt hai gã Bất Lương trắng bệch, Mục Trung trợn mắt vì hoảng sợ.
Bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình, chỉ trong thời gian một cái búng tay, nữ nhân trước mắt thân khoác máu tanh, ánh sáng chuyển động theo đường đao, đao đến máu bắn, mấy gã bịt mặt ầm ầm ngã xuống, mưa máu trút xuống đầy đất, ánh mắt u ám hệt như có bị ma quỷ nhập.
Đột nhiên, đồng tử của người nữ tử kia giật giật, ánh mắt u ám như ma quỷ nhập kia chợt biến mất.
Mọi người nuốt nước bọt, lúc này mới giật mình phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, lại không biết mình đã trở thành ‘ma quỷ’ trong mắt bọn họ... Đừng nói bọn họ, đến bản thân Lâm Tùy An cũng sợ đến choáng váng.
Vừa rồi cô giống như bị mất đi ý thức, lại giống như không mất đi ý thức, trong ký ức cô vẫn biết mình đã làm gì, chỉ là cơ thể, tứ chi, cơ bắp giống như bị một thứ gì đó chiếm lĩnh, cho đến khi đánh bại hết tất cả đối thủ thì cô mới đoạt lại được quyền khống chế thân thể.
Mùi máu tươi khiến người ta buồn bực tràn vào khoang mũi, màu sắc trước mắt từ màu trắng biến thành đỏ tươi, Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn người bịt mặt nằm trên mặt đất, ngũ giác dần dần trở về với cơ thể, tiếng kêu rên của đám kia truyền vào bên tai cô... Bọn họ vẫn còn phát ra âm thanh, tất cả đều còn sống... Lâm Tùy An run rẩy thu Thiên Tịnh lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, máu theo nếp nhăn trong lòng bàn tay nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cảm giác run rẩy vì chém người vừa nãy vẫn còn lưu lại trong người, Lâm Tùy An thậm chí còn không thể phân biệt được cô run rẩy là bởi vì hưng phấn hay sợ hãi.
Cơ thể này của cô... Có vẻ như... Hơi khát máu?
Khói bụi tan dần, tầm mắt hơi khôi phục lại, lúc này Lâm Tùy An mới thấy rõ bốn người bịt mặt đang nằm dưới đất, mắt cá chân chảy máu và đang liên tục co giật.
Trong đầu của Lâm Tùy An đột nhiên thốt ra một câu [Đại Trảm Nhược Sinh Sơ]
Nghĩa là gì?!
Lâm Tùy An chỉ hơi thất thần một lát thì lại có hai gã người bịt mặt chém tới, bây giờ không còn khói bụi che chắn, Lâm Tùy An nhìn thấy rất rõ ràng, bọn họ đều là những nam thanh niên cường tráng, mặc quần áo nước Hồ, màu đồng tử phía trên khăn che mặt lộ ra, không phải người Hồ là người nước Đường.
Hai lưỡi đao một trái một phải mang theo mùi tanh đồng thời bổ về phía cổ Lâm Tùy An, tạo thành một cây kéo thật lớn ở trên không trung, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao xuống cái cổ nhỏ của Lâm Tùy An, thân thể Lâm Tùy An chợt ngửa ra sau, eo cong đến mức đến cô cũng không thể tin được tránh được một đòn nguy hiểm, một tay chống đất đẩy người lên, vừa vặn tránh được hai chiêu của hai tên bịt mặt, Thiên Tịnh thuận thế bổ về phía trước, cổ tay tên bịt mặt bắn máu ra, sau đó gã thét lên một tiếng chói tai rồi ngã xuống đất, Lâm Tùy An trở tay chém một cái, lưỡi dao màu xanh lá chém soạt một tiếng trong không khí.
[Đao phục đoạn trường.]
Lại một câu nói khác đột nhiên chui vào đầu làm Lâm Tùy An giật cả mình, cổ tay cô run lên, mũi đao nhấc lên một li nhưng thế đao thì vẫn không ngừng, bổ thẳng về phía bụng của gã bịt mặt bên trai.
- Phụt...
Máu phun lên một nửa mặt của Lâm Tùy An, gã bịt mặt ngã xuống đây, ôm bụng kêu la thảm thiết.
Lâm Tùy An cứng đờ, nếu vừa rồi cô không nhích mũi đao kia ra một li thì một đao kia đã chém người này thành hai nửa rồi.
Chỉ còn một li nữa thôi thì cô đã giết người rồi!
Máu từ chảy trán chạy xuống lông mi, nhuộm nửa gương mặt màu đỏ máu, nửa mặt kia thì trắng bệch.
Tim của Lâm Tùy An tim đập như sấm chớp, bàn tay cầm đao run rẩy không thôi, bên tai truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết của Chu Đạt Thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Aaaaa! Mục công cứu ta! Lâm nương tử cứu ta!
Chu Đạt Thường đang bị hai gã bịt mặt đuổi theo chém, liên tục lăn lộn chạy bò bên này bên kia để trốn, hai gã Bất Lương vốn đi theo bên cạnh hắn cũng đang vật lộn với đám bịt mặt, tình hình Mục Trung bên kia cũng không khá hơn là bao, một đấu năm, từng bước đều là chí mạng, mạng sống chỉ còn lại trong sớm chiều.
Cô phải cứu người!
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao, mũi chân nhón lên một cái đã chạy ra ngoài, vừa rồi suýt nữa giết người nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong đầu cô giống như có hơn cả trăm thanh đao đang kêu ong ong không ngừng khiến lục phủ ngũ tạng cô cũng run rẩy theo, như khi âm thanh vang lên bên tai cô thì lại biến mất, cảnh tượng trong mắt trở nên thong thả đến khác thường, thậm chí còn nhiễm một lớp màu trắng kỳ lạ.
Thiên Tịnh giống như bay múa chặt đứt thanh đao trước mắt, máu tươi phun ra giống như một đóa hoa sen màu đen nở rộ, cô nhảy lên, màu xanh lá của Thiên Tịnh giống như một phiến lá mỏng quét qua mặt hồ lung linh, bọt sóng cũng đua nhau nở rộ.
Chu Đạt Thường ngồi bệt trên vũng máu, cả người run rẩy, sắc mặt hai gã Bất Lương trắng bệch, Mục Trung trợn mắt vì hoảng sợ.
Bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình, chỉ trong thời gian một cái búng tay, nữ nhân trước mắt thân khoác máu tanh, ánh sáng chuyển động theo đường đao, đao đến máu bắn, mấy gã bịt mặt ầm ầm ngã xuống, mưa máu trút xuống đầy đất, ánh mắt u ám hệt như có bị ma quỷ nhập.
Đột nhiên, đồng tử của người nữ tử kia giật giật, ánh mắt u ám như ma quỷ nhập kia chợt biến mất.
Mọi người nuốt nước bọt, lúc này mới giật mình phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, lại không biết mình đã trở thành ‘ma quỷ’ trong mắt bọn họ... Đừng nói bọn họ, đến bản thân Lâm Tùy An cũng sợ đến choáng váng.
Vừa rồi cô giống như bị mất đi ý thức, lại giống như không mất đi ý thức, trong ký ức cô vẫn biết mình đã làm gì, chỉ là cơ thể, tứ chi, cơ bắp giống như bị một thứ gì đó chiếm lĩnh, cho đến khi đánh bại hết tất cả đối thủ thì cô mới đoạt lại được quyền khống chế thân thể.
Mùi máu tươi khiến người ta buồn bực tràn vào khoang mũi, màu sắc trước mắt từ màu trắng biến thành đỏ tươi, Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn người bịt mặt nằm trên mặt đất, ngũ giác dần dần trở về với cơ thể, tiếng kêu rên của đám kia truyền vào bên tai cô... Bọn họ vẫn còn phát ra âm thanh, tất cả đều còn sống... Lâm Tùy An run rẩy thu Thiên Tịnh lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, máu theo nếp nhăn trong lòng bàn tay nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cảm giác run rẩy vì chém người vừa nãy vẫn còn lưu lại trong người, Lâm Tùy An thậm chí còn không thể phân biệt được cô run rẩy là bởi vì hưng phấn hay sợ hãi.
Cơ thể này của cô... Có vẻ như... Hơi khát máu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro