Thi Thể Dưới Nư...
ÂDMT
2024-11-24 07:47:36
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Thời gian một khắc sau, Lâm Tùy An gặp được người trong thương đội Mục thị, tất cả bọn họ đều là thanh niên tinh nhuệ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc áo nước Khương, khoác áo dài cùng loại với Mục Trung, làm việc với hiệu suất cực kỳ cao khống chế quán rượu Hồ Cơ, khiến cho cái vị Chu huyện úy ngay cả tư cách xen vào cũng không có, thể hiện đầy đủ quyền khống chế cực cao của thương đội Mục thị đối với khu chợ Đông.
Không lâu sau, bọn họ phát hiện không ít đồ lậu ở trong hậu viện của quán rượu Hồ Cơ, về phần vật buôn lậu cụ thể là cái gì, Lâm Tùy An không có tư cách biết, chỉ có thể đoán ra được vài điều mấy cuộc đối thoại lẻ tẻ của Mục Trung với thủ hạ của hắn thôi.
Quán rượu Hồ Cơ này là cứ điểm ẩn náu của thương đội buôn lậu, chúng đều là những kẻ liều mạng, đột nhiên thấy Mục Trung đến thăm viếng, còn tưởng rằng là cứ điểm bại lộ cho nên mới nổi sát tâm, không thể không nói ông chủ quán rượu này vẫn có chút bản lĩnh, tòa lầu gỗ kỳ quái này được thiết kế như một mê cung nhỏ, phái ra vài đội người cũng không thể dò ra được lối ra chân chính, còn vị ông chủ kia thì đã chạy mất dạng từ lúc nào không hay.
Tệ hơn nữa, Hồ Cơ trong quán rượu nói chưa bao giờ gặp Tô Thành Tiên, cho nên ông chủ kia chẳng qua là nói dối để lừa Mục Trung vào bẫy mà thôi.
- May mà Lâm nương tử ra tay cứu giúp, nếu không lần này Mục mỗ chỉ e là lành ít dữ nhiều rồi.
Mục Trung trịnh trọng nói cảm ơn Lâm Tùy An, lại quay về phía Chu Đạt Thường ôm quyền nói:
- Chu huyện úy, lần này là thương đội Mục thị liên lụy đến các ngươi.
- Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, có sóng to gió lớn gì mà Chu mỗ ta chưa từng trải qua đâu.
Chu Đạt Thường đáp lời Mục Trung, thế nhưng hai chân vẫn còn run rẩy, Lý Ni Lý đứng phía sau nhìn hắn không nỡ nhìn thẳng.
Mục Trung ho khan một tiếng, lại nhìn qua Lâm Tùy An:
- Đao pháp của Lâm nương tử sắc bén phi thường nhưng ta chưa từng gặp trên giang hồ, không biết là sư thừa ở nơi nào?
- Lâm Tùy An:
- ...
Có quỷ mới biết cái đao pháp quỷ quái này học ở đâu! Cô vốn cảm thấy vô duyên vô cớ được một thân võ công là gặp may mắn lớn, nhưng bây giờ cô thấy đao pháp này có hơi tà đạo, chẳng lẽ là tà công như ‘Quỳ Hoa bảo điển’ sao?
Mục Trung thấy Lâm Tùy An không trả lời, vội vàng sửa lời nói:
- Lâm nương tử chớ hiểu lầm, cũng không phải Mục mỗ mơ ước tuyệt học của quý phái.
Chỉ là ta làm ăn nhiều năm, chưa bao giờ thấy đao pháp như của Lâm nương tử nên tò mò mà thôi. Mục Trung ta nợ ngươi một mạng, sau này chuyện của Lâm nương tử chính là chuyện của ta.
Chưa bao giờ thấy đao pháp giống vậy? Lâm Tùy An thầm nghĩ, chẳng lẽ cả nhà nguyên chủ là cao nhân không xuất thế sao? Hỏng bét, hình như là cái gia đình chả đường hoàng gì.
- Đúng đúng đúng, Lâm nương tử yên tâm, ngươi cứu ta một mạng, Chu mỗ ta nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự, trả lại trong sạch cho ngươi.
Chu Đạt Thường cũng nói hùa theo:
- Nếu Tô Thành Tiên không ở khu chợ Đông vậy thì nhất định là núp ở đâu đó trong thành thôi, chỉ cần chúng ta lục soát từng nhà một thì nhất định sẽ tìm được manh mối thôi!
Lâm Tùy An lại không nghĩ như vậy, ông chủ quán rượu vừa rồi có thể biến mất vô tung, điều đó chứng tỏ huyện Nam Phổ này tuyệt đối không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, khó bảo đảm Tô Thành Tiên không có tà môn ngoại đạo gì được.
- Mục Đội thủ, chúng ta tìm thấy một đường hầm bí mật!
Một tên thuộc hạ chạy tới nói:
- Lối ra đi thẳng vào kênh ngầm dưới lòng đất, đã phái người có bơi giỏi đi xem thử rồi.
- Tốt lắm!
Mục Trung mừng rỡ:
- Kêu các huynh đệ cẩn thận.
Sau đó quay lại nói với Chu Đạt Thường:
- Chu huyện úy, ngươi có bản đồ đường nước ngầm ở huyện Nam Phố không?
Chu Đạt Thường ngây người nhìn Mục Trung một lúc lâu.
Rồi đột nhiên hét lớn:
- Cống thoát nước! Kênh ngầm thoát nước chảy thẳng ra sông Xuân!
- Vậy chẳng phải là con đường chạy trốn tốt nhất sao?!
Lâm Tùy An:
- Lối ra ở đâu?!
- Trong thành có bảy kênh mương xả nước thải ra sáu lối, hai con kênh ngầm lớn nhất ở phố Lý Nhân và Đường Lộ là hướng đông, ba tuyến còn lại là hướng Nam Bắc, đều có giao lộ...
Chu Đạt Thường ôm đầu đi vòng vòng xung quanh:
- Bây giờ là mùa thu, mực nước sông Xuân thấp, cho nên dòng chảy hẳn là từ bắc vào nam, từ tây sang đông...
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Mục Trung không kiên nhẫn đứng dậy:
- Ta đi xem thử!
- Bắt được rồi! Ta đã bắt được rồi!
Hậu viện truyền đến tiếng ồn ào:
- Bắt được ông chủ quán rượu rồi!
Bốn năm tên thuộc hạ vác một người ướt như chuột lột vào, đầu đội mũ nỉ, thân mặc trang phục nước Hồ, quả nhiên là ông chủ quán rượu vừa mới chạy trốn, lúc này mặt đã xanh như tàu lá, đã đứt hơi rồi.
- Còn một người nữa! Kéo ra đây!
Trong tiếng hỗn loạn, thi thể thứ hai được nâng lên, thi thể này thảm hơn ông chủ quán rượu nhiều, bên trái bị ngâm đến da mặt trắng bệch, giống như da lợn bị cắt ra rồi cuộn lại, dưới da còn bốc mùi hôi thối, nửa khuôn mặt bên phải vẫn còn giữ được ngũ quan hoàn chỉnh.
Chu Đạt Thường hét lên một tiếng rồi bắt đầu nôn ọe, Mục Trung bịt mũi lại.
Đồng tử Lâm Tùy An co lại.
Thi thể kia là...
Tô Thành Tiên.
Thời gian một khắc sau, Lâm Tùy An gặp được người trong thương đội Mục thị, tất cả bọn họ đều là thanh niên tinh nhuệ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc áo nước Khương, khoác áo dài cùng loại với Mục Trung, làm việc với hiệu suất cực kỳ cao khống chế quán rượu Hồ Cơ, khiến cho cái vị Chu huyện úy ngay cả tư cách xen vào cũng không có, thể hiện đầy đủ quyền khống chế cực cao của thương đội Mục thị đối với khu chợ Đông.
Không lâu sau, bọn họ phát hiện không ít đồ lậu ở trong hậu viện của quán rượu Hồ Cơ, về phần vật buôn lậu cụ thể là cái gì, Lâm Tùy An không có tư cách biết, chỉ có thể đoán ra được vài điều mấy cuộc đối thoại lẻ tẻ của Mục Trung với thủ hạ của hắn thôi.
Quán rượu Hồ Cơ này là cứ điểm ẩn náu của thương đội buôn lậu, chúng đều là những kẻ liều mạng, đột nhiên thấy Mục Trung đến thăm viếng, còn tưởng rằng là cứ điểm bại lộ cho nên mới nổi sát tâm, không thể không nói ông chủ quán rượu này vẫn có chút bản lĩnh, tòa lầu gỗ kỳ quái này được thiết kế như một mê cung nhỏ, phái ra vài đội người cũng không thể dò ra được lối ra chân chính, còn vị ông chủ kia thì đã chạy mất dạng từ lúc nào không hay.
Tệ hơn nữa, Hồ Cơ trong quán rượu nói chưa bao giờ gặp Tô Thành Tiên, cho nên ông chủ kia chẳng qua là nói dối để lừa Mục Trung vào bẫy mà thôi.
- May mà Lâm nương tử ra tay cứu giúp, nếu không lần này Mục mỗ chỉ e là lành ít dữ nhiều rồi.
Mục Trung trịnh trọng nói cảm ơn Lâm Tùy An, lại quay về phía Chu Đạt Thường ôm quyền nói:
- Chu huyện úy, lần này là thương đội Mục thị liên lụy đến các ngươi.
- Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, có sóng to gió lớn gì mà Chu mỗ ta chưa từng trải qua đâu.
Chu Đạt Thường đáp lời Mục Trung, thế nhưng hai chân vẫn còn run rẩy, Lý Ni Lý đứng phía sau nhìn hắn không nỡ nhìn thẳng.
Mục Trung ho khan một tiếng, lại nhìn qua Lâm Tùy An:
- Đao pháp của Lâm nương tử sắc bén phi thường nhưng ta chưa từng gặp trên giang hồ, không biết là sư thừa ở nơi nào?
- Lâm Tùy An:
- ...
Có quỷ mới biết cái đao pháp quỷ quái này học ở đâu! Cô vốn cảm thấy vô duyên vô cớ được một thân võ công là gặp may mắn lớn, nhưng bây giờ cô thấy đao pháp này có hơi tà đạo, chẳng lẽ là tà công như ‘Quỳ Hoa bảo điển’ sao?
Mục Trung thấy Lâm Tùy An không trả lời, vội vàng sửa lời nói:
- Lâm nương tử chớ hiểu lầm, cũng không phải Mục mỗ mơ ước tuyệt học của quý phái.
Chỉ là ta làm ăn nhiều năm, chưa bao giờ thấy đao pháp như của Lâm nương tử nên tò mò mà thôi. Mục Trung ta nợ ngươi một mạng, sau này chuyện của Lâm nương tử chính là chuyện của ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa bao giờ thấy đao pháp giống vậy? Lâm Tùy An thầm nghĩ, chẳng lẽ cả nhà nguyên chủ là cao nhân không xuất thế sao? Hỏng bét, hình như là cái gia đình chả đường hoàng gì.
- Đúng đúng đúng, Lâm nương tử yên tâm, ngươi cứu ta một mạng, Chu mỗ ta nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự, trả lại trong sạch cho ngươi.
Chu Đạt Thường cũng nói hùa theo:
- Nếu Tô Thành Tiên không ở khu chợ Đông vậy thì nhất định là núp ở đâu đó trong thành thôi, chỉ cần chúng ta lục soát từng nhà một thì nhất định sẽ tìm được manh mối thôi!
Lâm Tùy An lại không nghĩ như vậy, ông chủ quán rượu vừa rồi có thể biến mất vô tung, điều đó chứng tỏ huyện Nam Phổ này tuyệt đối không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, khó bảo đảm Tô Thành Tiên không có tà môn ngoại đạo gì được.
- Mục Đội thủ, chúng ta tìm thấy một đường hầm bí mật!
Một tên thuộc hạ chạy tới nói:
- Lối ra đi thẳng vào kênh ngầm dưới lòng đất, đã phái người có bơi giỏi đi xem thử rồi.
- Tốt lắm!
Mục Trung mừng rỡ:
- Kêu các huynh đệ cẩn thận.
Sau đó quay lại nói với Chu Đạt Thường:
- Chu huyện úy, ngươi có bản đồ đường nước ngầm ở huyện Nam Phố không?
Chu Đạt Thường ngây người nhìn Mục Trung một lúc lâu.
Rồi đột nhiên hét lớn:
- Cống thoát nước! Kênh ngầm thoát nước chảy thẳng ra sông Xuân!
- Vậy chẳng phải là con đường chạy trốn tốt nhất sao?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tùy An:
- Lối ra ở đâu?!
- Trong thành có bảy kênh mương xả nước thải ra sáu lối, hai con kênh ngầm lớn nhất ở phố Lý Nhân và Đường Lộ là hướng đông, ba tuyến còn lại là hướng Nam Bắc, đều có giao lộ...
Chu Đạt Thường ôm đầu đi vòng vòng xung quanh:
- Bây giờ là mùa thu, mực nước sông Xuân thấp, cho nên dòng chảy hẳn là từ bắc vào nam, từ tây sang đông...
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Mục Trung không kiên nhẫn đứng dậy:
- Ta đi xem thử!
- Bắt được rồi! Ta đã bắt được rồi!
Hậu viện truyền đến tiếng ồn ào:
- Bắt được ông chủ quán rượu rồi!
Bốn năm tên thuộc hạ vác một người ướt như chuột lột vào, đầu đội mũ nỉ, thân mặc trang phục nước Hồ, quả nhiên là ông chủ quán rượu vừa mới chạy trốn, lúc này mặt đã xanh như tàu lá, đã đứt hơi rồi.
- Còn một người nữa! Kéo ra đây!
Trong tiếng hỗn loạn, thi thể thứ hai được nâng lên, thi thể này thảm hơn ông chủ quán rượu nhiều, bên trái bị ngâm đến da mặt trắng bệch, giống như da lợn bị cắt ra rồi cuộn lại, dưới da còn bốc mùi hôi thối, nửa khuôn mặt bên phải vẫn còn giữ được ngũ quan hoàn chỉnh.
Chu Đạt Thường hét lên một tiếng rồi bắt đầu nôn ọe, Mục Trung bịt mũi lại.
Đồng tử Lâm Tùy An co lại.
Thi thể kia là...
Tô Thành Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro