Chương 30 - Trở Lại Nguyên Trạng 1
Con Hiểu Không
Cật Bạch Thái Yêu
2024-08-08 18:16:47
Sợ sư tôn của hắn ta thực sự vì vậy mà không truyền đạo cho hắn ta.
Đúng lúc này.
Sở Duyên bất chợt xoay người, đỡ Trương Hàn dậy, thở dài một cái.
“Hàn Nhi, Hàn Nhi...”
“Thôi, vi sư sẽ truyền cho con trận pháp nhất đạo, con cố lĩnh ngộ đi.”
“Đi theo vi sư đến đây đi.”
Sở Duyên xoay người đi ra ngoài điện.
Trương Hàn hít sâu một hơi, tâm trạng có chút kích động, cuối cùng hắn ta cũng sắp bắt đầu đi vào cấp bậc tu sĩ sao?
Có chút kích động.
Hắn ta vội vàng đuổi theo sư tôn.
Hai người một trước một sau.
Đi tới bên kia quảng trường bên ngoài đại điện.
Sở Duyên vốn nhìn thoáng qua, đi tới khu đất trống cách Diệp Lạc đang ngộ đạo hơn mấy ngàn mét.
Nhìn phía dưới khu đất này.
Hắn dùng pháp lực ngưng tụ ở trên kiếm chỉ, vung xuống phía dưới.
Keng...
Pháp lực va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh kim khí.
Keng một tiếng.
Sau đó.
Sau đó không còn gì.
Mặt đất ở quảng trường, ngay cả dấu vết cũng không chém ra.
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Sở Duyên nâng ngón tay cứng đờ.
Sau đó vô cùng tự nhiên để xuống.
Mặt không đỏ tim không đập nhanh.
“Hàn Nhi, con ngộ ra không?”
Sở Duyên mặt dày y như tường thành, thản nhiên hỏi một câu.
Trương Hàn: “?”
Ta ngộ cái gì?
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta phải đi đâu?
Sở Duyên ở bên cạnh cứ đứng như vậy, im lặng đợi Trương Hàn nói chuyện.
Trong lòng hắn mắng mặt đất rất thảm.
Hắn vốn định chém ra vết tích, khiến Trương Hàn tự mình chậm rãi ngộ không khí.
Nhưng con mẹ nó, mặt đất này do hợp kim titanium tạo ra sao?
Cảnh giới Kim Đan như hắn, ngay cả vết tích cũng không đánh ra!
Có thể cho cảnh giới Kim Đan hắn chút mặt mũi được không?
Cảnh giới Kim Đan cũng phải có nhân quyền chứ.
May mà tốc độ phản ứng của hắn nhanh.
Mở miệng hỏi lại, bảo Trương Hàn cẩn thận suy nghĩ.
Đây chắc chắn không phải do hắn gánh, là Trương Hàn ngươi ngộ tính thấp hơn.
Trương Hàn hít sâu một hơi, chắp tay nói:
“Sư tôn... Đệ tử ngu dốt, chưa ngộ ra được gì.”
Sở Duyên thở dài một hơi, giống như rất đáng tiếc.
Chỉ nghe hắn nói.
“Ngộ tính của con kém hơn đại sư huynh của con không ít, ngày đó đại sư huynh của con đã lập tức ngộ ra, thôi vậy.”
“Đi thôi, đi với vi sư tới sơn môn xem đi.”
“Vi sư cho con cách lĩnh ngộ đơn giản hơn một chút.”
Sở Duyên hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Có vấn đề sao? Có vấn đề mượn Diệp Lạc ra làm ví dụ.
Dù sao Diệp Lạc ta đã dạy dỗ thành công, có vấn đề cũng là ngươi ngộ tính kém, đây chắc chắn không phải vấn đề của ta.
Sở Duyên quay đầu, đi về phía sơn môn.
Quảng trường ta hết cách với ngươi, tảng đá to ở dưới sơn môn, cuối cùng ta không có biện pháp nào rồi?
Ở bên cạnh sơn môn của Vô Đạo Tông hắn, có một tảng đá to, hắn nhớ rất rõ ràng.
Tảng đá đó là tảng đá bình thường.
Hắn không tin hắn không có biện pháp gì đối với tảng đá này!
Trương Hàn mơ hồ đi theo sư tôn của mình đi xuống dưới sơn môn.
Hắn ta còn đang mê mang chuyện ngộ tính của mình thấp.
Ngộ tính của hắn ta thấp sao?
Từng có được Thiên Linh Căn, được rất nhiều đại sư trận pháp dự đoán là thiên tài, xem bất cứ trận pháp gì đều có thể nhìn ra được sơ hở.
Hiện giờ vậy mà bị nói là ngộ tính thấp.
Nhưng mà là sư tôn của hắn ta nói, trái lại những lời kia đã là quá khứ.
Trước khi Trương Hàn rời khỏi quảng trường, nhìn chằm chằm Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân ở quảng trường.
Sư tôn nói đại sư huynh đã lập tức ngộ ra...
Xem ra sau này phải thỉnh giáo đại sư huynh nhiều mới được.
...
Sơn môn Vô Đạo Tông vô cùng khổng lồ, giống như một ngọn núi cao nguy nga, tràn ngập khí thế.
Cho dù là người nào mới nhìn.
Đều sinh ra kính sợ.
Không thể không nói, hệ thống sản xuất ra tông môn, tính là vô cùng hoàn mỹ.
Đương nhiên loại trừ sân quảng trường khiến người nào đó cảm thấy xấu hổ sẽ càng tốt hơn.
Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn đi tới sơn môn.
Liếc mắt một cái tìm được tảng đá không quá thu hút bên cạnh sơn môn nguy nga.
Thạch huynh à thạch huynh, chính là ngươi!
Sở Duyên đi tới gần tảng đá to.
Cũng nghiêm túc hơn.
Pháp lực ngưng tụ trên ngón tay, từ trong ống tay áo vươn ra, nhanh chóng lướt qua.
Răng rắc...
Đá vụn bay tán loạn.
Một dấu vết thẳng tắp xuất hiện ở bên trong.
Ừm, không có bất cứ điểm kỳ lạ nào.
Đơn thuần là lấy pháp lực vẽ ra dấu vết.
Tìm bất cứ một cảnh giới Luyện Khí nào đều có thể vẽ ra được.
Trong đôi mắt mê mang của Trương Hàn, bên tai truyền tới giọng Sở Duyên.
“Hàn Nhi, con ngộ ra chưa?”
…
Sơn môn Vô Đạo Tông.
Bên cạnh tảng đá.
Trương Hàn nghe sư tôn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm dấu vết trên tảng đá kia, gương mặt rất nóng.
Hắn ta căn bản không nhìn ra được trên tảng đá này có cái gì.
Đầu óc trống rỗng.
Nhưng sư tôn vừa mới hỏi hắn ta ngộ được gì, hắn ta nói không hiểu.
Bây giờ lại hỏi, hắn ta còn nói không.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy rất xấu hổ.
Nghe nói đại sư huynh đều trực tiếp ngộ ra.
So sánh như vậy, có phải sư tôn cảm thấy ngộ tính của hắn ta thấp hay không.
Đúng lúc này.
Sở Duyên bất chợt xoay người, đỡ Trương Hàn dậy, thở dài một cái.
“Hàn Nhi, Hàn Nhi...”
“Thôi, vi sư sẽ truyền cho con trận pháp nhất đạo, con cố lĩnh ngộ đi.”
“Đi theo vi sư đến đây đi.”
Sở Duyên xoay người đi ra ngoài điện.
Trương Hàn hít sâu một hơi, tâm trạng có chút kích động, cuối cùng hắn ta cũng sắp bắt đầu đi vào cấp bậc tu sĩ sao?
Có chút kích động.
Hắn ta vội vàng đuổi theo sư tôn.
Hai người một trước một sau.
Đi tới bên kia quảng trường bên ngoài đại điện.
Sở Duyên vốn nhìn thoáng qua, đi tới khu đất trống cách Diệp Lạc đang ngộ đạo hơn mấy ngàn mét.
Nhìn phía dưới khu đất này.
Hắn dùng pháp lực ngưng tụ ở trên kiếm chỉ, vung xuống phía dưới.
Keng...
Pháp lực va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh kim khí.
Keng một tiếng.
Sau đó.
Sau đó không còn gì.
Mặt đất ở quảng trường, ngay cả dấu vết cũng không chém ra.
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Sở Duyên nâng ngón tay cứng đờ.
Sau đó vô cùng tự nhiên để xuống.
Mặt không đỏ tim không đập nhanh.
“Hàn Nhi, con ngộ ra không?”
Sở Duyên mặt dày y như tường thành, thản nhiên hỏi một câu.
Trương Hàn: “?”
Ta ngộ cái gì?
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta phải đi đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Duyên ở bên cạnh cứ đứng như vậy, im lặng đợi Trương Hàn nói chuyện.
Trong lòng hắn mắng mặt đất rất thảm.
Hắn vốn định chém ra vết tích, khiến Trương Hàn tự mình chậm rãi ngộ không khí.
Nhưng con mẹ nó, mặt đất này do hợp kim titanium tạo ra sao?
Cảnh giới Kim Đan như hắn, ngay cả vết tích cũng không đánh ra!
Có thể cho cảnh giới Kim Đan hắn chút mặt mũi được không?
Cảnh giới Kim Đan cũng phải có nhân quyền chứ.
May mà tốc độ phản ứng của hắn nhanh.
Mở miệng hỏi lại, bảo Trương Hàn cẩn thận suy nghĩ.
Đây chắc chắn không phải do hắn gánh, là Trương Hàn ngươi ngộ tính thấp hơn.
Trương Hàn hít sâu một hơi, chắp tay nói:
“Sư tôn... Đệ tử ngu dốt, chưa ngộ ra được gì.”
Sở Duyên thở dài một hơi, giống như rất đáng tiếc.
Chỉ nghe hắn nói.
“Ngộ tính của con kém hơn đại sư huynh của con không ít, ngày đó đại sư huynh của con đã lập tức ngộ ra, thôi vậy.”
“Đi thôi, đi với vi sư tới sơn môn xem đi.”
“Vi sư cho con cách lĩnh ngộ đơn giản hơn một chút.”
Sở Duyên hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Có vấn đề sao? Có vấn đề mượn Diệp Lạc ra làm ví dụ.
Dù sao Diệp Lạc ta đã dạy dỗ thành công, có vấn đề cũng là ngươi ngộ tính kém, đây chắc chắn không phải vấn đề của ta.
Sở Duyên quay đầu, đi về phía sơn môn.
Quảng trường ta hết cách với ngươi, tảng đá to ở dưới sơn môn, cuối cùng ta không có biện pháp nào rồi?
Ở bên cạnh sơn môn của Vô Đạo Tông hắn, có một tảng đá to, hắn nhớ rất rõ ràng.
Tảng đá đó là tảng đá bình thường.
Hắn không tin hắn không có biện pháp gì đối với tảng đá này!
Trương Hàn mơ hồ đi theo sư tôn của mình đi xuống dưới sơn môn.
Hắn ta còn đang mê mang chuyện ngộ tính của mình thấp.
Ngộ tính của hắn ta thấp sao?
Từng có được Thiên Linh Căn, được rất nhiều đại sư trận pháp dự đoán là thiên tài, xem bất cứ trận pháp gì đều có thể nhìn ra được sơ hở.
Hiện giờ vậy mà bị nói là ngộ tính thấp.
Nhưng mà là sư tôn của hắn ta nói, trái lại những lời kia đã là quá khứ.
Trước khi Trương Hàn rời khỏi quảng trường, nhìn chằm chằm Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân ở quảng trường.
Sư tôn nói đại sư huynh đã lập tức ngộ ra...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra sau này phải thỉnh giáo đại sư huynh nhiều mới được.
...
Sơn môn Vô Đạo Tông vô cùng khổng lồ, giống như một ngọn núi cao nguy nga, tràn ngập khí thế.
Cho dù là người nào mới nhìn.
Đều sinh ra kính sợ.
Không thể không nói, hệ thống sản xuất ra tông môn, tính là vô cùng hoàn mỹ.
Đương nhiên loại trừ sân quảng trường khiến người nào đó cảm thấy xấu hổ sẽ càng tốt hơn.
Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn đi tới sơn môn.
Liếc mắt một cái tìm được tảng đá không quá thu hút bên cạnh sơn môn nguy nga.
Thạch huynh à thạch huynh, chính là ngươi!
Sở Duyên đi tới gần tảng đá to.
Cũng nghiêm túc hơn.
Pháp lực ngưng tụ trên ngón tay, từ trong ống tay áo vươn ra, nhanh chóng lướt qua.
Răng rắc...
Đá vụn bay tán loạn.
Một dấu vết thẳng tắp xuất hiện ở bên trong.
Ừm, không có bất cứ điểm kỳ lạ nào.
Đơn thuần là lấy pháp lực vẽ ra dấu vết.
Tìm bất cứ một cảnh giới Luyện Khí nào đều có thể vẽ ra được.
Trong đôi mắt mê mang của Trương Hàn, bên tai truyền tới giọng Sở Duyên.
“Hàn Nhi, con ngộ ra chưa?”
…
Sơn môn Vô Đạo Tông.
Bên cạnh tảng đá.
Trương Hàn nghe sư tôn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm dấu vết trên tảng đá kia, gương mặt rất nóng.
Hắn ta căn bản không nhìn ra được trên tảng đá này có cái gì.
Đầu óc trống rỗng.
Nhưng sư tôn vừa mới hỏi hắn ta ngộ được gì, hắn ta nói không hiểu.
Bây giờ lại hỏi, hắn ta còn nói không.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy rất xấu hổ.
Nghe nói đại sư huynh đều trực tiếp ngộ ra.
So sánh như vậy, có phải sư tôn cảm thấy ngộ tính của hắn ta thấp hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro