Chương 30 - Trở Lại Nguyên Trạng 1
Sư Đệ Đệ Đang Đ...
Cật Bạch Thái Yêu
2024-08-08 18:16:47
“Sư, sư tôn, đệ tử ngu dốt, chưa ngộ ra được gì.”
Trương Hàn cúi đầu, không dám nhìn sư tôn, vô cùng xấu hổ.
Sở Duyên lộ ra bộ dạng quả nhiên là như vậy.
Nếu như vậy mà ngươi có thể ngộ ra, ta sẽ vặn đầu ta xuống cho ngươi làm quả cầu để đá.
Nghĩ thì nghĩ như vậy.
Nhưng hắn vẫn phải lừa đệ tử này ở lại trong tông môn một năm.
Sao có thể nói như vậy.
Sở Duyên lắc đầu, giống như vô cùng thất vọng.
Hắn nhìn thoáng qua Trương Hàn, chậm rãi nói.
“Xem ra, ngộ tính của con còn thấp hơn vi sư nghĩ, thôi thôi...”
Sở Duyên thở dài một hơi.
Trong giọng nói tràn ngập thất vọng.
Rầm rầm...
Trương Hàn nghe thấy thế, lại càng xấu hổ.
Rầm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Sở Duyên.
“Sư tôn, đệ tử tư chất ngu dốt, không xứng nhập môn hạ của sư tôn, cầu xin sư tôn để đệ tử xuống núi.”
“Nếu có thể, mong sư tôn giải quyết vấn đề linh căn cho đệ tử, sau khi đệ tử xuống núi đương nhiên luôn ghi nhớ ân tình của sư tôn, nếu tương lai đệ tử có thể lăn lộn ra một vùng đất ở phàm tục, tất nhiên không quên ân tình của sư tôn!”
Trương Hàn vô cùng xấu hổ nói.
Rõ ràng là đề xuất rời khỏi tông môn.
Hắn ta làm phế vật mười năm, trong mười năm này, hắn ta cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn đọc sách.
Sách vở khiến hắn ta trở nên nho nhã hơn.
Cũng khiến lòng tự trọng của hắn ta trở nên vô cùng cao.
Lặp đi lặp lại không ngộ ra được gì nhiều lần, khiến hắn ta sinh ra vô cùng xấu hổ.
Hắn ta không xứng làm đồ đệ của sư tôn!
Sở Duyên đứng bên kia nghe thấy thế.
Thiếu chút nữa vô ý ngã sấp xuống.
Này này này, ngươi không đúng rồi.
Ngươi đùa giỡn thế à.
Ta còn chưa lừa dối xong, ngươi đã muốn rời khỏi tông môn?
Nếu ngươi rời khỏi tông môn, ta chơi cái quỷ gì?
Đừng mà đừng mà, phải ổn định tên đồ đệ này mới được.
Sở Duyên cưỡng chế tâm tính thiếu chút nữa suy sụp, trên mặt vẫn là thản nhiên như cũ.
“Như vậy đã từ bỏ rồi hả?”
“Hàn Nhi, tu tiên khó, khó ở chỗ muốn tu tiên, thì phải có một trái tim bất khuất.”
“Thế gian này có vô số thiên tài, vi sư không chọn bọn họ làm đồ đệ, mà lựa chọn con, vậy đương nhiên trên người con có thiên phú người thường không có được, có quan điểm người thường không có, điểm ấy, con phải nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ, tự tin tức đỉnh phong, bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng không được từ bỏ, tự tin một chút.”
“Vết tích đạo này, con chậm rãi lĩnh ngộ, một ngày không được, vậy thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, bất khuất, mới có thể thành công!”
“Tuy ngộ tính của con không được, nhưng sư tôn tin tưởng con, có thể ngộ ra được!”
“Lĩnh ngộ đi, vi sư tin tưởng con.”
Sở Duyên nói khẽ.
Sau đó xoay người rời đi, lòng bàn chân sinh mây, bóng dáng đi về phía núi.
Đương nhiên là hắn không có khả năng trực tiếp rời đi.
Mà trốn ở trên bầu trời, quan sát Trương Hàn.
Hai tay Sở Duyên nắm chặt, lòng bàn tay đều đã chảy mồ hôi, sợ Trương Hàn thực sự sẽ rời đi.
Dạo này, phế vật không có linh căn rất khó tìm.
Nếu như Trương Hàn chạy mất.
Vậy hắn khóc cũng không có nơi để khóc.
Hắn cũng đang tự trách mình, lừa gạt quá mức.
Ở bên cạnh tảng đá.
Bên tai Trương Hàn đều là những lời sư tôn nói với hắn ta.
Cả người hắn ta đờ đẫn đứng ở đó.
Ngay sau đó, vành mắt hắn ta đỏ bừng.
Hắn ta không ngờ tới, sư tôn của hắn ta sẽ an ủi hắn ta như vậy.
Khi biết được ngộ tính của hắn ta thấp, không lựa chọn trục xuất hắn ta khỏi sư môn, mà lựa chọn bảo hắn ta cố gắng.
Trương Hàn làm phế vật mười năm, biết trên thế giới này ích lợi mới là quan trọng nhất.
Dựa theo sư môn thông thường, nếu biết đệ tử có ngộ tính thấp, sẽ coi như nô tài mà sai bảo, hoặc trực tiếp trục xuất khỏi sư môn.
Nhưng sư tôn lại lựa chọn giữ hắn ta lại, còn cổ vũ hắn ta cố gắng lên.
Phải biết rằng, tông môn của sư tôn là tông môn vô cùng cường đại.
Trương Hàn im lặng lau nước mắt, ngồi khoanh chân trước tảng đá.
Phần ân tình này của sư tôn, Trương Hàn nhớ kỹ.
Hiện giờ hắn ta không báo đáp được ân tình của sư tôn, vậy hắn ta chỉ có thể dốc toàn lực trở nên mạnh hơn, báo đáp ân tình của sư tôn!
Trương Hàn nhanh chóng tĩnh tâm, ánh mắt kiên định nhìn dấu vết trên tảng đá.
Trên bầu trời, Sở Duyên điều khiển pháp vân thấy cảnh tượng này, nhẹ nhàng thở ra.
Ổn định, ổn định rồi.
Cảnh giới một tiểu giai này đã nắm chắc trong tay.
May mà hắn là người thông minh, đúng lúc dùng ngôn ngữ an ủi một lát.
Nếu không thì đệ tử đều rút lui khỏi tông môn.
May mắn may mắn, giải quyết đúng lúc.
Mọi chuyện vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Sở Duyên buông lỏng hai tay đang nắm chặt ra, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Bận rộn lâu như vậy.
Vẫn nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là không cần nhìn chằm chằm Trương Hàn.
Ít nhất trong hai ba ngày, hắn có thể không cần chú ý tới.
“Ra ngoài thả lỏng một chút, đến thành Ngân Nguyệt ăn cơm, đi vào đó ăn cơm không tốn tiền.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
Hắn đứng trên pháp vân, tràn ngập hứng thú bay về phía thành Ngân Nguyệt.
...
Trương Hàn cúi đầu, không dám nhìn sư tôn, vô cùng xấu hổ.
Sở Duyên lộ ra bộ dạng quả nhiên là như vậy.
Nếu như vậy mà ngươi có thể ngộ ra, ta sẽ vặn đầu ta xuống cho ngươi làm quả cầu để đá.
Nghĩ thì nghĩ như vậy.
Nhưng hắn vẫn phải lừa đệ tử này ở lại trong tông môn một năm.
Sao có thể nói như vậy.
Sở Duyên lắc đầu, giống như vô cùng thất vọng.
Hắn nhìn thoáng qua Trương Hàn, chậm rãi nói.
“Xem ra, ngộ tính của con còn thấp hơn vi sư nghĩ, thôi thôi...”
Sở Duyên thở dài một hơi.
Trong giọng nói tràn ngập thất vọng.
Rầm rầm...
Trương Hàn nghe thấy thế, lại càng xấu hổ.
Rầm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Sở Duyên.
“Sư tôn, đệ tử tư chất ngu dốt, không xứng nhập môn hạ của sư tôn, cầu xin sư tôn để đệ tử xuống núi.”
“Nếu có thể, mong sư tôn giải quyết vấn đề linh căn cho đệ tử, sau khi đệ tử xuống núi đương nhiên luôn ghi nhớ ân tình của sư tôn, nếu tương lai đệ tử có thể lăn lộn ra một vùng đất ở phàm tục, tất nhiên không quên ân tình của sư tôn!”
Trương Hàn vô cùng xấu hổ nói.
Rõ ràng là đề xuất rời khỏi tông môn.
Hắn ta làm phế vật mười năm, trong mười năm này, hắn ta cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn đọc sách.
Sách vở khiến hắn ta trở nên nho nhã hơn.
Cũng khiến lòng tự trọng của hắn ta trở nên vô cùng cao.
Lặp đi lặp lại không ngộ ra được gì nhiều lần, khiến hắn ta sinh ra vô cùng xấu hổ.
Hắn ta không xứng làm đồ đệ của sư tôn!
Sở Duyên đứng bên kia nghe thấy thế.
Thiếu chút nữa vô ý ngã sấp xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Này này này, ngươi không đúng rồi.
Ngươi đùa giỡn thế à.
Ta còn chưa lừa dối xong, ngươi đã muốn rời khỏi tông môn?
Nếu ngươi rời khỏi tông môn, ta chơi cái quỷ gì?
Đừng mà đừng mà, phải ổn định tên đồ đệ này mới được.
Sở Duyên cưỡng chế tâm tính thiếu chút nữa suy sụp, trên mặt vẫn là thản nhiên như cũ.
“Như vậy đã từ bỏ rồi hả?”
“Hàn Nhi, tu tiên khó, khó ở chỗ muốn tu tiên, thì phải có một trái tim bất khuất.”
“Thế gian này có vô số thiên tài, vi sư không chọn bọn họ làm đồ đệ, mà lựa chọn con, vậy đương nhiên trên người con có thiên phú người thường không có được, có quan điểm người thường không có, điểm ấy, con phải nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ, tự tin tức đỉnh phong, bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng không được từ bỏ, tự tin một chút.”
“Vết tích đạo này, con chậm rãi lĩnh ngộ, một ngày không được, vậy thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, bất khuất, mới có thể thành công!”
“Tuy ngộ tính của con không được, nhưng sư tôn tin tưởng con, có thể ngộ ra được!”
“Lĩnh ngộ đi, vi sư tin tưởng con.”
Sở Duyên nói khẽ.
Sau đó xoay người rời đi, lòng bàn chân sinh mây, bóng dáng đi về phía núi.
Đương nhiên là hắn không có khả năng trực tiếp rời đi.
Mà trốn ở trên bầu trời, quan sát Trương Hàn.
Hai tay Sở Duyên nắm chặt, lòng bàn tay đều đã chảy mồ hôi, sợ Trương Hàn thực sự sẽ rời đi.
Dạo này, phế vật không có linh căn rất khó tìm.
Nếu như Trương Hàn chạy mất.
Vậy hắn khóc cũng không có nơi để khóc.
Hắn cũng đang tự trách mình, lừa gạt quá mức.
Ở bên cạnh tảng đá.
Bên tai Trương Hàn đều là những lời sư tôn nói với hắn ta.
Cả người hắn ta đờ đẫn đứng ở đó.
Ngay sau đó, vành mắt hắn ta đỏ bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta không ngờ tới, sư tôn của hắn ta sẽ an ủi hắn ta như vậy.
Khi biết được ngộ tính của hắn ta thấp, không lựa chọn trục xuất hắn ta khỏi sư môn, mà lựa chọn bảo hắn ta cố gắng.
Trương Hàn làm phế vật mười năm, biết trên thế giới này ích lợi mới là quan trọng nhất.
Dựa theo sư môn thông thường, nếu biết đệ tử có ngộ tính thấp, sẽ coi như nô tài mà sai bảo, hoặc trực tiếp trục xuất khỏi sư môn.
Nhưng sư tôn lại lựa chọn giữ hắn ta lại, còn cổ vũ hắn ta cố gắng lên.
Phải biết rằng, tông môn của sư tôn là tông môn vô cùng cường đại.
Trương Hàn im lặng lau nước mắt, ngồi khoanh chân trước tảng đá.
Phần ân tình này của sư tôn, Trương Hàn nhớ kỹ.
Hiện giờ hắn ta không báo đáp được ân tình của sư tôn, vậy hắn ta chỉ có thể dốc toàn lực trở nên mạnh hơn, báo đáp ân tình của sư tôn!
Trương Hàn nhanh chóng tĩnh tâm, ánh mắt kiên định nhìn dấu vết trên tảng đá.
Trên bầu trời, Sở Duyên điều khiển pháp vân thấy cảnh tượng này, nhẹ nhàng thở ra.
Ổn định, ổn định rồi.
Cảnh giới một tiểu giai này đã nắm chắc trong tay.
May mà hắn là người thông minh, đúng lúc dùng ngôn ngữ an ủi một lát.
Nếu không thì đệ tử đều rút lui khỏi tông môn.
May mắn may mắn, giải quyết đúng lúc.
Mọi chuyện vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Sở Duyên buông lỏng hai tay đang nắm chặt ra, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Bận rộn lâu như vậy.
Vẫn nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là không cần nhìn chằm chằm Trương Hàn.
Ít nhất trong hai ba ngày, hắn có thể không cần chú ý tới.
“Ra ngoài thả lỏng một chút, đến thành Ngân Nguyệt ăn cơm, đi vào đó ăn cơm không tốn tiền.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
Hắn đứng trên pháp vân, tràn ngập hứng thú bay về phía thành Ngân Nguyệt.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro