Chẳng Nhận Ra Nàng

Chương 1

Bố Ngẫu Tiểu Thư, Bố Ngẫu Tiểu Tỷ

2024-07-13 11:53:46

1.

Ta bay theo sau Ngụy Kỳ, theo chân chàng vào cung của công chúa Tấn Dương.

Chàng bước đi rất nhanh, áo giáp va vào nhau leng keng theo từng bước chân vững chãi.

Lúc đó ta mới nhận ra, thì ra cũng có lúc chàng nóng lòng muốn gặp ai đó đến thế.

Ngoài điện gió thổi lạnh buốt, nhưng trong điện hương thơm ấm áp dễ chịu.

Công chúa Tấn Dương nhìn thấy Ngụy Kỳ đến, lập tức bước xuống khỏi giường đón chàng, nàng chỉ đi chân trần, đôi chân mềm mại bước lên tấm thảm đan bằng lông dê mềm mại, đủ khiến trái tim người ta rung động.

Công chúa nhào vào lòng chàng: "A Kỳ, cuối cùng chàng cũng đến rồi, ta thật sợ hãi."

Ta lơ lửng trên không trung, nhìn hình ảnh họ bên nhau thật đẹp.

Ngụy Kỳ cao ráo uy mãnh, ngọc thụ lâm phong.

Công chúa Tấn Dương quốc sắc thiên hương, đẹp tựa tiên nữ hạ phàm.

Hơn nữa, bọn họ còn là thanh mai trúc mã của nhau.

Nếu không phải gia chủ nhà họ Ngụy công cao chấn chủ khiến hoàng đế nghi ngại, bị đẩy dạt về phương Bắc thì giờ Ngụy Kỳ đã trở thành phò mã.

Bây giờ ta đã ch**, bọn họ lại có thể tiếp tục mối nhân duyên còn lỡ dở.

Ngụy Kỳ cúi đầu liếc nhìn công chúa trong ngực, lùi lại một bước, khom người hành lễ: “Công chúa, không cần lo lắng, quân phản loạn đã đầu hàng, tình thế khó khăn trong kinh thành đã được giải quyết.”

Công chúa Tấn Dương sửng sốt một chút, sau đó dùng hai tay nâng hắn lên: "A Kỳ, ở đây chỉ có ta và chàng, không cần phải thi lễ như vậy."

Ngụy Kỳ đứng lên, vẫn giữ khoảng cách: “Lễ tiết quân thần không thể thiếu sót được.”

Tấn Dương công chúa hỏi hắn: "Chàng còn trách ta sao? Trách ta lúc đó đã không lên tiếng thay chàng phải không?"

Ngụy Kỳ đáp: “Thần không dám, có một số chuyện đã là chuyện quá khứ rồi.”

Công chúa Tấn Dương lại rúc vào trong ngực chàng, dùng ánh mắt trìu mến nhìn chàng, đôi tay thon dài trắng nõn ôm siết cánh tay chàng: “A Kỳ, lần này chàng có công dẹp loạn, lập công lớn cho Ngụy gia, Dương Chiêu cũng đã ch**, phụ hoàng ta không còn lý do gì để ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa”.

Dương Chiêu là phò mã được ban hôn cho công chúa Tấn Dương, tháng trước hắn đã ch** do trúng tên của quân phản loạn khi đang bảo vệ kinh thành.

Kể cả ta, bảy ngày trước cũng đã bị công chúa Tấn Dương gi** hại.

2.

Bảy ngày trước, Ngụy Kỳ còn trấn giữ kinh thành, có người trong cung tới báo, yêu cầu các quan lại và gia quyến hãy vào ẩn náu trong cung.

Ta và Ngụy Kỳ vừa mới trở về Thiên Đô được hơn một tháng, không quen biết người trong cung, cũng không muốn đi.

Nhưng không đi là trái lệnh, Ngụy gia sẽ bị hoàng thượng nghi ngờ, vì không muốn làm khó Ngụy Kỳ nên ta dẫn theo tỳ nữ và thị vệ cùng vào cung.

Không ngờ ta bị đuổi gi** ngay trên đường, tỳ nữ và thị vệ đều ch** thảm, ta bị chụp thuốc mê kín miệng mũi sau đó ngất đi.

Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong Cung công chúa Tấn Dương.

Ta mất hết sức lực nằm trên giường, một cung nữ đang ngồi cạnh thay cho ta bộ y phục của công chúa.



Công chúa Tấn Dương đưa tay chạm vào mặt ta, móng tay được tô vẽ cẩn thận gãi nhẹ lên da ta, xấu xa nói: “Phương Bắc lạnh giá khắc nghiệt, sao có thể sinh ra một nữ nhân xinh đẹp như ngươi.”

Ta vội đáp: “Thần thiếp không dám, công chúa cành vàng lá ngọc, thần thiếp và công chúa cách nhau một trời một vực, sao có thể so sánh được.”

Nàng mỉm cười hỏi ta: “Phu quân ngươi đã bao giờ nói với ngươi rằng ngươi sinh ra trông giống bản công chúa chưa?”

Ta không biết phải trả lời nàng thế nào, bởi vì ta quả thực rất giống nàng, cho dù Ngụy Kỳ chưa từng đề cập tới chuyện này bao giờ.

Nàng nói tiếp: "Bởi vì ngươi sinh ra giống bản công chúa, cho nên hắn mới cưới ngươi và coi ngươi như thế thân của ta. Bằng không chỉ bằng ngươi, con gái của một viên quan nhỏ, có thể với được hắn sao?"

Ta ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng chợt buồn bã.

Trước đây ở phương Bắc ta đã từng nghe được những lời này, người ta bảo rằng Ngụy Kỳ cưới ta vì trông ta giống với người mà chàng yêu.

Trong ba năm kể từ khi ta kết hôn với Ngụy Kỳ, ta chỉ thấy dáng vẻ say mê ta của chàng khi phát sinh quan hệ vợ chồng, thời gian còn lại chàng chẳng mấy khi mở lời.

Dù ta có cố gắng bao nhiêu để làm chàng vui, chàng cũng chỉ nói: "Đừng nghịch ngợm."

Hơn nữa quả thật kinh nghiệm sống của ta chẳng đáng là bao, mẹ ta sinh ta được mấy ngày thì qua đời vì bạo bệnh, không lâu sau đó cha ta cũng tái hôn.

Bọn họ thậm chí còn không đặt cho ta một cái tên tử tế, nên đến giờ ta vẫn dùng biệt danh A Man.

Cuối cùng, nàng níu cổ ta lại, thì thầm vào tai ta: “Khi hắn cùng ngươi hoan ái, lại gọi tên bổn công chúa nhỉ”.

Tôi nhìn vào đôi mắt kiêu ngạo của nàng rồi trả lời: “Chàng chưa bao giờ làm thế."

Ta không nói dối, Ngụy Kỳ chưa bao giờ gọi tên nàng ấy.

Nhưng cũng chưa bao giờ gọi tên ta.

3.

Nhớ tới đây, ta quay lại nhìn Ngụy Kỳ, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.

Ta đã chết được bảy ngày, chàng vẫn đang trấn giữ kinh thành, không biết bây giờ đã nhận ra ta biến mất hay chưa.

Lúc này trong cung chỉ có Ngụy Kỳ và công chúa Tấn Dương, ôn hương nhuyễn ngọc còn lao vào lòng chàng như thế, tâm nguyện của chàng cũng sẽ sớm đạt được thôi.

Thế nhưng ta thích chàng, ngay từ lần đầu gặp mặt.

Ngày đó khi mặt trời vừa ló dạng, chàng thiếu niên cưỡi ngựa chiến băng qua sương mù phương Bắc, dẫn đầu cánh quân một đường xông thẳng vào bộ tộc Sắc Lặc- những kẻ đã cướp chúng ta tới làm nô lệ, bộ tộc Sắc Lặc bị đuổi gi** bỏ chạy tán loạn, để lại chúng ta ở đó.

Chàng bẻ gãy gông cùm trói chân ta, đưa cho ta một bình nước khi ta sắp chết khát.

Có thể chàng không còn nhớ đến ta bẩn thỉu ngày đó, nhưng ta sẽ mãi nhớ chàng ở trong lòng.

“A Kỳ.” Công chúa Tấn Dương nhẹ giọng nói, vòng tay qua cổ Ngụy Kỳ, kiễng chân hôn hắn.

Chiếc giường phía sau họ là nơi ta đã nằm sau khi ch**.

Công chúa Tấn Dương gi** ta ngay trên chiếc giường này, nàng chẳng hề sợ hãi chút nào.

Ta không muốn nhìn thấy khung cảnh dịu dàng đầy yêu thương của bọn họ nên quyết định bay ra khỏi đó.

Vừa tới cửa đã nghe thấy giọng nói của Ngụy Kỳ: “Người phụ nữ ngày đó đã vì công chúa mà chết là ai?”

Ta sửng sốt nhìn lại, thấy chàng và công chúa Tấn Dương đã đứng cách nhau mấy bước chân.



Sắc mặt công chúa Tấn Dương có chút tái nhợt: "Sao đột nhiên chàng lại hỏi chuyện này?"

Ta cũng chăm chú lắng nghe, chẳng lẽ chàng đã phát hiện ra ta bị công chúa Tấn Dương gi** ch** rồi sao?

Chàng tới đây để lấy lại công bằng cho ta?

Ngụy Kỳ đáp: "Hiện giờ nhiều bách tính ở Thiên Đô đã biết nàng còn sống, công chúa, cho nên thần nghĩ chúng ta nên ban thưởng hậu hĩnh cho gia đình người phụ nữ đã ch** thay cho nàng để xoa dịu dân chúng."

Hóa ra chàng đến đây không phải vì ta, chàng tới chỉ vì muốn tránh cho công chúa Tấn Dương bị chỉ trích.

Ta thấy bản thân thật lạc lõng.

Ngày hôm đó, sau khi nghe nói rằng chàng chưa từng gọi tên nàng trong khi hoan ái với ta, nàng liền dùng lụa trắng siết cổ ta đến ch**.

Ta nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mặc quần áo đẹp, trên mặt phủ vải trắng che đi.

Công chúa Tấn Dương bật khóc nói rằng ta là tỳ nữ của nàng, vì không muốn để nàng bị sỉ nhục, ta tình nguyện ch** thay nàng ấy.

Ta vừa mới biết quân nổi dậy đưa ra điều kiện chỉ cần đưa công chúa Tấn Dương đến thì có thể đổi một ít ngũ cốc và cỏ cho bách tính trong thành.

Nàng ta sợ hãi, vậy nên đã gi** ta rồi dùng cơ thể của ta để giả vờ là nàng, giả vờ rằng nàng thà ch** chứ không đầu hàng.

Không ai có mặt ở đó, nên cũng chẳng người nào nghi ngờ lời nói của nàng, việc tỳ nữ trung thành chết thay cho chủ là chuyện quá đỗi bình thường.

Huống chi, tháng trước cũng là lần đầu tiên ta cùng Ngụy Kỳ đến Thiên Đô, vào thành không bao lâu, quân phản loạn đã bao vây thành, chẳng có ai kịp biết đến ta cả.

Sau đó Ngụy Kỳ được triệu vào cung, hoàng đế yêu cầu đưa xác ta cho quân phản loạn, nói rằng công chúa thà ch** chứ không chịu đầu hàng.

Ngụy Kỳ liếc nhìn thi th* nhưng chàng không nhận ra ta.

Thành thân rồi ở bên nhau chừng ấy thời gian, ta những tưởng lúc đó chàng nhất định sẽ nhận ra.

Năm đó khi chúng ta cưới hỏi vừa xong, chàng bị thương nặng trên chiến trường, ta đi tìm chàng, thoáng nhìn là nhận ra chàng giữa đống thi th* những binh lính khác.

Nhưng chàng lại chẳng hề nhận ra ta từ cái nhìn đầu tiên.

Thi thể của ta ở trong xe, chàng thì cưỡi ngựa ngay bên cạnh, tưởng như chúng ta đang rất gần nhau.

Linh hồn ta trôi bồng bềnh bên cạnh chàng, không ngừng cầu xin chàng hãy vén chiếc khăn trắng lên nhìn xem, người chàng sắp đưa vào tay quân phản loạn chính là thê tử của chàng.

Chàng không nghe thấy gì, chỉ có tuyết từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống trên người ta.

Dọc đường đi, người dân Thiên Đô đều khóc lóc, cho rằng công chúa Tấn Dương vì nước vì dân mà ch**, công chúa ch** vì đại nghĩa.

Ngày hôm đó, bách tính kinh thành đều tràn ngập lòng căm thù quân phản loạn, thề sẽ không để công chúa ch** một cách vô ích.

Khi chúng ta đến trước trại quân địch, tướng chỉ huy quân phản loạn nhấc tấm vải trắng che mặt ta lên nhìn, gật đầu hài lòng.

Nhưng sự chú ý của Ngụy Kỳ đều đổ dồn vào hắn, chàng vẫn không nhận ra thi th* trong xe chính là ta.

Quân phản loạn mang thi th* ta đi, bảo rằng dù chỉ là x** ch** chúng vẫn muốn ta, dù sao đây cũng là công chúa cao quý và xinh đẹp nhất Đại Chu.

Bây giờ ta cũng không rõ chuyện gì sẽ xảy đến với cơ thể mình.

Ta nghĩ có lẽ chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp đâu

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Nhận Ra Nàng

Số ký tự: 0