Chương 7
Bố Ngẫu Tiểu Thư, Bố Ngẫu Tiểu Tỷ
2024-07-13 11:53:46
16.
Công chúa Tấn Dương không thể bò được nữa, nằm gục trên mặt đất rên rỉ đau đớn.
Ngụy Kỳ đi đến bên cạnh công chúa Tấn Dương rồi quỳ xuống, nàng ta điên cuồng lắc đầu phủ nhận: “A Kỳ, ta bị kẻ khác hãm hại, chàng phải tin tưởng ta.”
“Bị hãm hại?” Ngụy Kỳ cười lạnh nói: “A Man bị ngươi bóp cổ chết, ngươi khóc lóc nói nàng là thị nữ của ngươi, chết thay cho ngươi, chính tai ta nghe rõ ràng, vậy là ai ở đây hại ngươi cơ?
“Ngươi để y phục của nàng ở nơi dễ thấy như vậy, ngươi nghĩ rằng ngay cả đồ đạc cá nhân của thê tử ta cũng không nhận ra sao?
"Ngươi chỉ đang muốn thể hiện mà thôi.”
"Lý Trường Hoan, ngươi là kẻ điên rồ."
Công chúa Tấn Dương nắm lấy tay chàng: "Đúng vậy, ta điên rồi. A Kỳ, vì ba ngày duyên phận của hai ta, cầu xin chàng hãy thả ta đi. Hoặc, để ta làm A Man của chàng, ta sẽ biết điều hơn nàng ấy, sẽ lấy được lòng chàng. Ta còn có thể sinh cho chàng thật nhiều đứa con nữa”.
Ngụy Kỳ rút tay ra, gằn từng chữ một: “Thích ta đến thế, vậy mà ngươi không cảm nhận được người đàn ông mấy ngày nay gần gũi ngươi không phải ta sao?”
Công chúa Tấn Dương sửng sốt: "Không phải chàng ư?"
Ngụy Kỳ dùng dây cung thắt ngang cổ mảnh khảnh của nàng: “Hắn là kẻ phản loạn, là phản quân mà ngươi khinh thường và căm ghét nhất đấy.”
Công chúa Tấn Dương không thể tin được nhìn chàng, như thể cuối cùng nàng ta cũng biết chàng thực sự muốn lấy mạng mình, lập tức hét lên: "Chàng không thể giết ta, ta là công chúa Đại Chu, nếu chàng xúc phạm đến phụ hoàng ta sẽ bị chu di cửu tộc".
“Chu di cửu tộc?” Ngụy Kỳ cười lớn, đáy mắt lại rưng rưng, “Không phải ta vừa mới nói sao? Cửu tộc của ta đều đã bị các ngươi hại ch**. Ngươi có để ý không? đã lâu như vậy, nhưng không có ai tới cứu ngươi cả."
Công chúa Tấn Dương vội đưa mắt nhìn, nhận ra xung quanh tất cả mọi người đều đã chạy trốn, cấm vệ quân bảo vệ nàng ta người thì ch**, kẻ tháo chạy thoát thân.
Trên đường phố vắng tanh, chỉ còn lại mùi máu.
Cuối cùng nàng cũng sợ hãi khóc lóc cầu xin sự thương xót: "A Kỳ, xin đừng giết ta. Ta thực sự thích chàng. Ta..."
Nàng ta rên rỉ, nhìn xuống bụng mình, ở đó có một con dao găm của Ngụy Kỳ.
“Này là vì đứa con còn chưa kịp thành hình đã vì ta mà ch**.” Chàng nói, xoáy con dao vào sâu hơn.
Công chúa Tấn Dương đau đớn mở to mắt.
Sau đó chàng vặn dây cung: “Đây là vì thê tử của ta, người đã vì ta mà ch**.”
Chàng treo cổ nàng ta lên.
Giống như nàng ta từng dùng dải lụa trắng siết cổ ta đến ch**.
17.
Ngụy Kỳ buông lỏng dây cung, Tấn Dương công chúa ngã xuống đất, cổ bị gãy, máu dần ngừng chảy.
Nếu hắn gi** công chúa, cửu tộc quả thực sẽ bị diệt, cho dù chỉ còn lại một phần nhỏ trong số cửu tộc của chàng.
“Đồ ngốc này,” ta kêu lên.
Chàng vốc một nắm tuyết lau sạch tay rồi đi về phía quan tài của ta.
"Đi thôi, chúng ta cùng trở về phương Bắc. Nếu để muộn hơn sẽ không thể đi được nữa." Ta lớn tiếng hét lên với chàng.
Nhưng chàng đâu thể nghe thấy được.
Chàng đến bên ta, cắt đứt những sợi dây màu đỏ, rút những chiếc đinh gỗ đào trên người rơm, cuối cùng ta cũng được tự do.
Chàng đẩy nắp quan tài ra, thi th* ta cuối cùng cũng hiện rõ trong mắt chàng.
Chàng nhìn ta mà không rơi nước mắt, ta cứ tưởng chàng sẽ khóc ngay cơ.
Nhưng chàng lại rất bình tĩnh, bình tĩnh như thường lệ.
Chàng đưa ta ra ngoài, cởi hỷ phục màu đỏ và chuỗi ngọc trên đầu ta, lau sạch phấn và son môi rồi bế ta từng bước về phía Ngụy phủ.
Trên đường về, ta còn nhìn thấy con sói ngốc nghếch Hắc Hổ nằm bất động, mắt vẫn còn mở.
Ngụy Kỳ dừng lại nhờ người mang x*c Hắc Hổ trở về.
Chàng đặt thi th* ta lên giường rồi tắt hết lửa than, nếu không ta sẽ nhanh chóng thối rữa.
Sau đó chàng ngồi xuống bên cạnh nhìn ta.
Nhìn ta thật lâu.
Giống như ngày đầu tiên chàng nhìn thấy ta, tiếc rằng ta đã không còn ở đây nữa.
Ta lo sợ quân triều đình sẽ đến bắt chàng, nhưng không ngờ lại chờ được tin cha lên ngôi.
Nhà họ Ngụy thực sự đã tạo phản.
Triều đại nhà họ Lý bấp bênh đã bị người thân sĩ lưu vong của họ lật đổ, chủ nhân đất nước đã thay đổi chỉ trong một đêm.
Khi nhị ca quay lại, Ngụy Kỳ vẫn ngồi đó.
"A Man cuối cùng cũng về rồi!" Nhị ca nói lớn, ban đầu chỉ lau nước mắt, về sau lại khóc to lên.
Nam nhân không dễ dàng rơi nước mắt, huynh ấy thực sự rất buồn cho ta.
Nhưng Ngụy Kỳ vẫn như cũ, thậm chí có thể nói chuyện với người khác như thường.
Trước đây ta tưởng chàng có chút thích ta, nhưng bây giờ ta không còn chắc chắn nữa.
Ta hơi thất vọng, thực sự muốn nhìn thấy chàng khóc vì ta một lần.
Dù chỉ là một giọt nước mắt.
18.
Mùa xuân lại tới, cha phong cho nhị ca là thái tử, Ngụy Kỳ là thân vương.
Và ta, với tư cách là phi tần của Ngụy Kỳ, cũng đang chuẩn bị được chôn cất.
Nhưng kỳ lạ là, ta vốn tưởng sau khi nằm trong lòng đất rồi linh hồn mình sẽ được đầu thai.
Vậy mà không phải, ta vẫn cứ trôi lơ lửng như thế.
Khi đó, ta đã nằm ở Ngụy phủ hơn một tháng, cha ta ra lệnh cho Ngụy Kỳ chôn cất ta.
Ngày an táng, ta bay lên trời nhìn xuống dòng suối ở Trung Châu, quả nhiên đúng như lời Ngụy Kỳ nói, trước mắt là thảm thực vật và núi non tươi tốt, đẹp đến mức khiến người ta hoài niệm.
Ta cũng nhìn thấy dòng chữ trên bia mộ của mình: "Bình triều Ninh Vương Từ thị Ánh Chân chi mộ”
Đó là chữ viết tay của Ngụy Kỳ.
Hóa ra chàng vẫn còn nhớ ta đã nhờ chàng chọn cho mình cái tên thật hay.
Bây giờ, cuối cùng ta đã có tên riêng của mình, Từ Ánh Chân.
“Ngụy Kỳ, cái tên này có ý nghĩa gì?” Ta hỏi chàng ấy.
Tất nhiên là chàng vẫn không thể nghe được.
“Không nói cũng không sao, ta rất thích.” Ta cười nói với chàng.
Cuối cùng, ta ôm chàng, chống lại sự thôi thúc hút lấy dương khí của chàng, hôn lên môi chàng như một lời từ biệt.
Dù không muốn từ bỏ nhưng chàng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cuộc đời vẫn còn dài, chàng xứng đáng được trải nghiệm nó lâu thật lâu nữa.
Lông mi chàng chuyển động, chàng cụp mắt xuống như thể đang nhìn ta.
Như thể như chàng biết ta đang làm gì với chàng vậy.
Ta bối rối nhìn chàng, nhưng không nhìn ra được gì.
Sau đó ta đợi mình tan biến, nhưng mãi đến cả khi mộ phần đã lấp lại, ta vẫn còn ở đó.
Ở trong mộ một thời gian, ta vẫn có cảm giác như vậy.
Ta có chút hoảng sợ, sau khi được an nghỉ, ta mãi chưa bước vào luân hồi, có khi nào sẽ biến thành ác linh không.
Rồi đến lúc bị thiên sư trừ tà đụng tới, ta sẽ bị đánh tơi tả mất
Công chúa Tấn Dương không thể bò được nữa, nằm gục trên mặt đất rên rỉ đau đớn.
Ngụy Kỳ đi đến bên cạnh công chúa Tấn Dương rồi quỳ xuống, nàng ta điên cuồng lắc đầu phủ nhận: “A Kỳ, ta bị kẻ khác hãm hại, chàng phải tin tưởng ta.”
“Bị hãm hại?” Ngụy Kỳ cười lạnh nói: “A Man bị ngươi bóp cổ chết, ngươi khóc lóc nói nàng là thị nữ của ngươi, chết thay cho ngươi, chính tai ta nghe rõ ràng, vậy là ai ở đây hại ngươi cơ?
“Ngươi để y phục của nàng ở nơi dễ thấy như vậy, ngươi nghĩ rằng ngay cả đồ đạc cá nhân của thê tử ta cũng không nhận ra sao?
"Ngươi chỉ đang muốn thể hiện mà thôi.”
"Lý Trường Hoan, ngươi là kẻ điên rồ."
Công chúa Tấn Dương nắm lấy tay chàng: "Đúng vậy, ta điên rồi. A Kỳ, vì ba ngày duyên phận của hai ta, cầu xin chàng hãy thả ta đi. Hoặc, để ta làm A Man của chàng, ta sẽ biết điều hơn nàng ấy, sẽ lấy được lòng chàng. Ta còn có thể sinh cho chàng thật nhiều đứa con nữa”.
Ngụy Kỳ rút tay ra, gằn từng chữ một: “Thích ta đến thế, vậy mà ngươi không cảm nhận được người đàn ông mấy ngày nay gần gũi ngươi không phải ta sao?”
Công chúa Tấn Dương sửng sốt: "Không phải chàng ư?"
Ngụy Kỳ dùng dây cung thắt ngang cổ mảnh khảnh của nàng: “Hắn là kẻ phản loạn, là phản quân mà ngươi khinh thường và căm ghét nhất đấy.”
Công chúa Tấn Dương không thể tin được nhìn chàng, như thể cuối cùng nàng ta cũng biết chàng thực sự muốn lấy mạng mình, lập tức hét lên: "Chàng không thể giết ta, ta là công chúa Đại Chu, nếu chàng xúc phạm đến phụ hoàng ta sẽ bị chu di cửu tộc".
“Chu di cửu tộc?” Ngụy Kỳ cười lớn, đáy mắt lại rưng rưng, “Không phải ta vừa mới nói sao? Cửu tộc của ta đều đã bị các ngươi hại ch**. Ngươi có để ý không? đã lâu như vậy, nhưng không có ai tới cứu ngươi cả."
Công chúa Tấn Dương vội đưa mắt nhìn, nhận ra xung quanh tất cả mọi người đều đã chạy trốn, cấm vệ quân bảo vệ nàng ta người thì ch**, kẻ tháo chạy thoát thân.
Trên đường phố vắng tanh, chỉ còn lại mùi máu.
Cuối cùng nàng cũng sợ hãi khóc lóc cầu xin sự thương xót: "A Kỳ, xin đừng giết ta. Ta thực sự thích chàng. Ta..."
Nàng ta rên rỉ, nhìn xuống bụng mình, ở đó có một con dao găm của Ngụy Kỳ.
“Này là vì đứa con còn chưa kịp thành hình đã vì ta mà ch**.” Chàng nói, xoáy con dao vào sâu hơn.
Công chúa Tấn Dương đau đớn mở to mắt.
Sau đó chàng vặn dây cung: “Đây là vì thê tử của ta, người đã vì ta mà ch**.”
Chàng treo cổ nàng ta lên.
Giống như nàng ta từng dùng dải lụa trắng siết cổ ta đến ch**.
17.
Ngụy Kỳ buông lỏng dây cung, Tấn Dương công chúa ngã xuống đất, cổ bị gãy, máu dần ngừng chảy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu hắn gi** công chúa, cửu tộc quả thực sẽ bị diệt, cho dù chỉ còn lại một phần nhỏ trong số cửu tộc của chàng.
“Đồ ngốc này,” ta kêu lên.
Chàng vốc một nắm tuyết lau sạch tay rồi đi về phía quan tài của ta.
"Đi thôi, chúng ta cùng trở về phương Bắc. Nếu để muộn hơn sẽ không thể đi được nữa." Ta lớn tiếng hét lên với chàng.
Nhưng chàng đâu thể nghe thấy được.
Chàng đến bên ta, cắt đứt những sợi dây màu đỏ, rút những chiếc đinh gỗ đào trên người rơm, cuối cùng ta cũng được tự do.
Chàng đẩy nắp quan tài ra, thi th* ta cuối cùng cũng hiện rõ trong mắt chàng.
Chàng nhìn ta mà không rơi nước mắt, ta cứ tưởng chàng sẽ khóc ngay cơ.
Nhưng chàng lại rất bình tĩnh, bình tĩnh như thường lệ.
Chàng đưa ta ra ngoài, cởi hỷ phục màu đỏ và chuỗi ngọc trên đầu ta, lau sạch phấn và son môi rồi bế ta từng bước về phía Ngụy phủ.
Trên đường về, ta còn nhìn thấy con sói ngốc nghếch Hắc Hổ nằm bất động, mắt vẫn còn mở.
Ngụy Kỳ dừng lại nhờ người mang x*c Hắc Hổ trở về.
Chàng đặt thi th* ta lên giường rồi tắt hết lửa than, nếu không ta sẽ nhanh chóng thối rữa.
Sau đó chàng ngồi xuống bên cạnh nhìn ta.
Nhìn ta thật lâu.
Giống như ngày đầu tiên chàng nhìn thấy ta, tiếc rằng ta đã không còn ở đây nữa.
Ta lo sợ quân triều đình sẽ đến bắt chàng, nhưng không ngờ lại chờ được tin cha lên ngôi.
Nhà họ Ngụy thực sự đã tạo phản.
Triều đại nhà họ Lý bấp bênh đã bị người thân sĩ lưu vong của họ lật đổ, chủ nhân đất nước đã thay đổi chỉ trong một đêm.
Khi nhị ca quay lại, Ngụy Kỳ vẫn ngồi đó.
"A Man cuối cùng cũng về rồi!" Nhị ca nói lớn, ban đầu chỉ lau nước mắt, về sau lại khóc to lên.
Nam nhân không dễ dàng rơi nước mắt, huynh ấy thực sự rất buồn cho ta.
Nhưng Ngụy Kỳ vẫn như cũ, thậm chí có thể nói chuyện với người khác như thường.
Trước đây ta tưởng chàng có chút thích ta, nhưng bây giờ ta không còn chắc chắn nữa.
Ta hơi thất vọng, thực sự muốn nhìn thấy chàng khóc vì ta một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù chỉ là một giọt nước mắt.
18.
Mùa xuân lại tới, cha phong cho nhị ca là thái tử, Ngụy Kỳ là thân vương.
Và ta, với tư cách là phi tần của Ngụy Kỳ, cũng đang chuẩn bị được chôn cất.
Nhưng kỳ lạ là, ta vốn tưởng sau khi nằm trong lòng đất rồi linh hồn mình sẽ được đầu thai.
Vậy mà không phải, ta vẫn cứ trôi lơ lửng như thế.
Khi đó, ta đã nằm ở Ngụy phủ hơn một tháng, cha ta ra lệnh cho Ngụy Kỳ chôn cất ta.
Ngày an táng, ta bay lên trời nhìn xuống dòng suối ở Trung Châu, quả nhiên đúng như lời Ngụy Kỳ nói, trước mắt là thảm thực vật và núi non tươi tốt, đẹp đến mức khiến người ta hoài niệm.
Ta cũng nhìn thấy dòng chữ trên bia mộ của mình: "Bình triều Ninh Vương Từ thị Ánh Chân chi mộ”
Đó là chữ viết tay của Ngụy Kỳ.
Hóa ra chàng vẫn còn nhớ ta đã nhờ chàng chọn cho mình cái tên thật hay.
Bây giờ, cuối cùng ta đã có tên riêng của mình, Từ Ánh Chân.
“Ngụy Kỳ, cái tên này có ý nghĩa gì?” Ta hỏi chàng ấy.
Tất nhiên là chàng vẫn không thể nghe được.
“Không nói cũng không sao, ta rất thích.” Ta cười nói với chàng.
Cuối cùng, ta ôm chàng, chống lại sự thôi thúc hút lấy dương khí của chàng, hôn lên môi chàng như một lời từ biệt.
Dù không muốn từ bỏ nhưng chàng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cuộc đời vẫn còn dài, chàng xứng đáng được trải nghiệm nó lâu thật lâu nữa.
Lông mi chàng chuyển động, chàng cụp mắt xuống như thể đang nhìn ta.
Như thể như chàng biết ta đang làm gì với chàng vậy.
Ta bối rối nhìn chàng, nhưng không nhìn ra được gì.
Sau đó ta đợi mình tan biến, nhưng mãi đến cả khi mộ phần đã lấp lại, ta vẫn còn ở đó.
Ở trong mộ một thời gian, ta vẫn có cảm giác như vậy.
Ta có chút hoảng sợ, sau khi được an nghỉ, ta mãi chưa bước vào luân hồi, có khi nào sẽ biến thành ác linh không.
Rồi đến lúc bị thiên sư trừ tà đụng tới, ta sẽ bị đánh tơi tả mất
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro